Chương 121: Lửa ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Động tác Lư Oanh mau lẹ, thật sự rất rõ ràng, một tiểu thư quyền quý bình thường, dù thủ đoạn tàn nhẫn đến đâu, bất quá các nàng ấy chỉ kiêu căng bị nuông chiều hư thôi, không giống như Lư Oanh, lộ rõ khí thế của một nam nhân phong lưu.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn phía đều im lặng, một đám người kinh ngạc nhìn Lư Oanh.
Miễn cưỡng tựa trên thuyền, ung dung thưởng thức màn kịch này, quý nhân hởi ngửa đầu ra sau hỏi Chấp Ngũ, bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi nói xem, nàng ấy là một nữ tử, trước mặt ta nàng ấy chưa bao giờ che giấu tính xấu của nàng ấy cả?"
Với thân phận của hắn, mặc kệ là thích hắn hay muốn nịnh bợ hắn, hoặc thu hút sự chú ý của hắn, đều tận lực đem những gì tốt nhất của bản thân phô diễn trước mặt hắn.
Còn nàng ấy, chưa bao giờ như thế, có thể nói ban đầu bọn họ gặp nhau, người của hắn đâm thủng mưu kế của nàng dựng lên mà nàng không cần ...!che giấu.
Còn không bằng nói nàng cho tới bây giờ cũng không đem hắn đặt vào trong mắt.
Lòng nàng rất bình ổn, cho nên trước mặt hắn, cũng không lo được lo mất, không sợ hãi bị hắn ghét bỏ.
Nghĩ đến đây, quý nhân cười như không cười nói nhỏ: "Cái thói quen này, thật sự không tốt chút nào!"
Nước sông ở bến tàu, trông có vẻ cạn.
Trên thực tế để thuyền lớn đậu vào thì nước sông rất sâu.
Bà lão cùng với cô gái trẻ bị đá xuống sông, cả hai đều kinh hoàng thất thốt liều mạng giãy giụa trong nước.
Ngay lúc bọn họ sắp chìm xuống, quý nhân yên lặng xem diễn thì ra hiệu trong đám người gật đầu.
Lập tức có hai người nam tử từ trong đám đông đi ra, bọn họ nhảy xuống sông vớt hai bà cháu kia lên, kéo bọn họ đến tước mặt Lư Oanh thành khẩn hỏi han: "Cô nương đã bớt giận chưa? Náo loạn làm người chết cũng không tốt đâu."
Lư Oanh liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng quát: "Cút! Đừng để ta thấy hai kẻ này nữa!"
"Vâng, vâng." Hai người gật gù nói rồi kéo hai kẻ sắp chết đuối lui xuống.
Bọn họ vừa khuất tầm mắt, bốn phía lại ồn ào trở lại.
Nhưng lần này là đối với Lư Oanh đều là ánh mắt kính sợ.
Lúc này khách cùng thuyền với Lư Oanh tất cả đều bị dọa cho ngây người, cùng là một cảm xúc không thể tin vào mắt mình.
Còn chưa kể, Lư Oanh hai ngày nay đều cải trang thành nam nhân, quả nhiên giống y như đúc, đương nhiên diện mạo tức giận của nàng vẫn là nữ, hết thẩy vẫn là nàng lạnh nhạt, giơ tay nhấc chân đều cường thế nha.Một mĩ thiếu niên như thế, lại là một cô nương uyển chuyển tinh tế, giấu ở khuê phòng đến tuổi cập kê thì xuất giá, thật đúng làm người ta không tiêu hóa nổi sự thật này mà.
Cô gái từng nói chuyện với Lư Oanh mở to mắt hạnh, một hồi lâu cắn môi rầu rĩ nói: "May mắn thay, may mắn bổn tiểu thư không có thích ngươi..." Bằng không nàng thật sự không biết chính mình đau đớn thương tâm và thất vọng đến nhường nào nào.
Người xem náo nhiệt cũng bắt đầu tản đi, người thanh niên nho nhã trên thuyền buồm đen kia, cũng nhớ kỹ kiểu cười ngạo mạn, rõ ràng hắn cách tới mấy trăm bước, nhưng lại xuất hiện đi lại gần Lư Oanh.
Hắn vẫn đi đến cạnh Lư Oanh, hắn đánh giá nàng một cái, thấp giọng cười nói: "Xin hỏi đại danh của cô nương là gì?"
Lư Oanh lơ đãng nhìn hắn một cái, cũng không có trả lời.
Hắn cười cười nói: "Cô nương không nói, tại hạ có cách của mình để biết...!Phiêu bạt nhiều năm, đúng là lần đầu nhìn thấy một người như cô nương, thực sự rất vui mừng."
Hắn đi lướt qua Lư Oanh, nhưng lại thì thầm vào tai nàng nói: "Cô nương mặc dù đã ở chung với người nọ vô cùng thân thiết, vẫn còn là xử nữ? Người kia là công tử nhà nào? Một tiểu mỹ nhân như vậy mà hắn cũng không sờ hay chạm vào, chẳng lẽ phương diện kia của hắn có vấn đề?" Nói đến đây hắn cười thật to, bước đi nhanh nhẹn.
Lư Oanh nhìn theo bóng dáng của hắn, mày nhíu lại.
Lúc này nàng liếc nhìn quý nhân đang đi lên thuyền, vội vàng cất bước đuổi theo.
Đi đến phía sau hắn, Lư Oanh thấp giọng nói: "Chủ nhân, ta phát hiện trong đám người dân thường có thích khách trà trộn, hai bà cháu kia, là có chuẩn bị mà đến.
Ta đoán rằng, bọn họ sớm đã định ra kế hoạch, để hai bà cháu kia chọc giận ta xong, có người thừa dịp hỗn loạn, mượn tay ta gϊếŧ một trong hai người đó.
Chỉ cần một người mất mạng, bọn họ liền có lý do đến bắt ta đi, sau đó tìm hiểu lai lịch rồi trói buộc quý nhân người."
Tạm dừng một chút, Lư Oanh khẽ liếc nhìn về đám người kia, cho ra kết luận, "Chủ nhân, quan phủ Giang Châu đã cùng đạo tặc cấu kết với nhau."
Quý nhân chậm rãi quay đầu.
Ánh nắng mặt trời xuống thấp, hắn lẳng lặng nhìn Lư Oanh, nâng tay xoa gương mặt của nàng, hắn chợt cười sáng lạn nói: "Chỉ bằng một chút dấu vết, thì có thể đưa ra được kết luận này, A Oanh quả là trí tuệ siêu phàm."
Hắn mỉm cười nói tiếp: "Cùng quan phủ cấu kết, chính là người vừa rồi nói chuyện với nàng.
Tính cả hai bà cháu kia, cũng là do kẻ đó phái tới.
Chẳng qua lúc tối hôm đó chạm mặt nhau, hắn nghĩ sai giới tính nàng, nên lần này đắc ý tính kế sẽ thành công." Hai bà cháu kia chỉ cần cố dây dưa thêm một chút nữa, đám thích khách mai phục sẽ nhảy ra ngoài.
Sắp chạm vào thành công nhưng lại bại trong tích tắc, trách không được người nọ lại thiếu kiên nhẫn, cố ý tìm Lư Oanh nói chuyện.
Đương nhiên hắn là một kẻ tự tin, không ngờ rằng Lư Oanh sẽ không hoài nghi lên hắn, cho nên mới dám nghênh ngang xuất hiện.
"Thì ra cái gì chủ nhân cũng đã thấu rõ." Lư Oanh thầm nói ra tiếng.
Nàng biết bởi vì nàng hai lần liên tiếp biểu hiện không tồi, nên quý nhân mới để nàng ra mặt lần này.
Bằng không, đến lúc chết nàng nghĩ tất cả chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.
Lúc này Lư Oanh đã nghĩ thông suốt.
Xem ra đêm qua, chính mình cùng quý nhân ở, mặc dù giống như đối kia mấy chục chiếc thuyền không có lưu ý tới, chỉ là chủ nhân thuyền buồm đen kia vẫn lo lắng, động sát khí lên bọn họ.
Sự tình hôm nay chính là muốn tra ra gốc gác thân phận của bọn họ, sau đó người nọ thuận tiện gϊếŧ ba người họ để diệt khẩu?
Dù sao, nếu là tối hôm qua, trên thuyền khách không may gặp phải hải tặc, có thể điều tra thân phận bọn họ.
Chỉ cần thông qua khách dạo chơi cùng với dân đên ra tay, chỉ cần bố trí xảo diệu, dù là ai cũng không tra ra được chủ nhân đằng sau bức màn.
Thật đáng tiếc, bố trí của kẻ đó bị mình phá, đã đánh rắn động cỏ rồi.
...!
Thành Giang Châu vô cùng phồn hoa, quang cảnh bến tàu khách đi lại rất nhiều.
Khách trên thuyền lúc này đã xuống thuyền, họ chưa từng tới Giang Châu lần nào, lúc này đang hưng phấn ngó nhìn xung quanh.
Lư Oanh cũng là lần đầu đến nơi đây, thế là nhìn mọi nơi xung quanh.
Nhìn đi nhìn lại, lòng nàng có hơi thất vọng, âm thầm nghĩ: Thoạt nhìn có giống với Thành Đô, cũng không có kém bao nhiêu.
Đằng xa xa kia là ngã tư đường, vẫn là dòng người như cơn sóng đổ vào bờ, vẫn là quang cảng bến tàu đó, không khác gì là Thành Đô.
Trước đây Lư Oanh còn tưởng tượng rằng thành trì ở khắp nơi thiên hạ khác nhau nữa chứ, phong cảnh cũng khác chứ.
"Chủ nhân, chúng ta đang đi đâu?"
"Đi đâu à?" Ở ngã tư đường đều treo một hàng đèn lồng, quý nhân đang đội mũ sa che mặt bị gió thổi nhẹ phất phơ theo, giọng của hắn vân đạm phong khinh hỏi nàng, "A Oanh, nàng cảm thấy Giang Châu là nơi thế nào?"
Lư Oanh quay đầu đánh giá một lúc rồi mới phát biểu: "Giao thông quan trọng, là nơi phồn hoa."
Một khi mở miệng tựa như một quân sư tinh thông kim cổ, chỉ rõ yếu điểm.
Nàng đó, thật là không giống một cô nương gì hết.
(Pey: đây là suy nghĩ của quý nhân.)
Quý nhân dừng bước, hắn nhìn Lư Oanh rồi từ tốn nói: "Nếu nàng cảm thấy nơi này rất tốt, chúng ta sẽ tạm thời ở lại đây." Hắn mỉm cười nói, "Ở lại Giang Châu này mấy ngày, A Oanh nghĩ thế nào?"
Lư Oanh ngẩng đầu chống lái ý cười của hắn, "Mọi sự nghe theo chủ nhân." Nàng vô cùng kín cẩn trả lời.
Rõ ràng nàng mới xuống thuyền là bị người phỉ báng, sau đó lại theo hắn đi đến đây, nghe được câu nói của họ đã bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng tiểu cô nương này, lại vẫn như cũ hành xử lễ phép, vô cùng bình tĩnh.
...Thật sự không giống một cô nương bình thường...!(Pey: đây là suy nghĩ của quý nhân lần 2 :v )
Quý nhân cúi đầu nhìn Lư Oanh, vươn tay kéo nàng lại gần, nhẹ vỗ lên tóc nàng mà thở dài: "A Oanh à, nàng khiến ta để ý tới nàng...!Điều này là tốt hay xấu đây?"
Cuối cùng một câu "Điều này là tốt hay xấu đây?" lộ ra vẻ vô cùng lo lắng, giống như hắn cũng hiểu được mình để ý tới Lư Oanh, đối với nàng ấy mà nói thực sự không phải là một chuyện tốt.
Lư Oanh khóe môi co rút, nhịn không được gật đầu nói: "Chuyện này? Quả thật không ổn." Chớp chớp mắt nhìn, Lư Oanh thành thật nói, "Tuy A Oanh tin tưởng công tử, thiết nghĩ công tử nguyện ý nháy mắt cũng có thể buông bỏ được ta, không hề đối A Oanh mà để bụng."
Nàng thật sự thành khẩn đến mức không thể làm hơn, dần dần ánh nắng ngả về phía Tây, đôi mắt trắng đen rõ rệt ấy chứa đựng sự trung thành và tin tưởng hắn.
Chỉ thiếu màn dập đầu nữa là đủ.
Lần này đến lượt quý nhân co rút khóe miệng, mặc kệ nàng vậy...
Mà đứng ở một bên Chấp Ngũ lại thiếu chút nữa nhịn không được bật cười.
Mặt trời ngả về phía Tây...
Khiến cho Lư Oanh cảm thấy kỳ quái, đó là quý nhân rõ ràng nói sẽ ở lại Giang Châu một thời gian, khi nắm tay nằng lại đi về thuyền khách đang đậu.
Chỉ chốc lát, ba người dã lên thuyền.
Khách trên thuyền đã nối tiếp nhau trở về, bọn họ nhìn ba người Lư Oanh, ánh mắt đều sáng rực lên.
Đột nhiên Lư Oanh cảm thấy ánh mắt phức tạp của thiếu nữ kia, nghĩ đến chuyện nàng ta thích Chấp Ngũ, không khỏi quay đầu hỏi quý nhân: "Chủ nhân, Chấp Ngũ hộ vệ có hôn phối chưa?"
Lời vừa nói ra, quý nhân cúi đầu nhìn nàng, Chấp Ngũ cũng quay đầu nhìn nàng chằm chằm cảnh giác.
Thấy thế Lư Oanh bật cười, nàng nhướn mày nói: "Là như thế này..."
Vừa mới nói chưa tròn câu, đột nhiên một loạt cầu lửa bắn bay đầy trời cùng với tiếng kêu thảm thiết, nhuộm đỏ tầm nhìn Lư Oanh!
Nàng quay đầu lại.
Sau đó hàng loạt tiếng hét sợ hãi, Lư Oanh cũng khϊếp sợ không thôi, con thuyền đậu một mình ở bến tàu, đang chờ bọn họ trở về thuyền, đã bị phóng hỏa.
Ngọn lửa rất mạnh, cơ hồ cả con thuyền đang chìm trong biển lửa, trên thuyền lớn hiển nhiên là có người, có mấy người ở trong ngọn lửa mà giãy dụa, thét chói tai, cũng rất mau không còn tiếng động!
Mà giữa tiếng kêu gào thê thảm, Lư oanh tinh tường thấy, trong đó có một người quả thật là chủ thuyền mập mạp ôn hòa đi ra!
Thế lửa quá mãnh liệt, mà gió lại thổi từ hướng Nam, làm lửa lan sang những thuyền bên cạnh.
Mãi đến khi thuyền cháy được một lúc, khách trên thuyền mới tỉnh ngộ thì có người nhảy xuống sông múc nước dập lửa.
Rồi đột nhiên Lư Oanh quay đầu lại.
Cách đó đám người ở xa xa, nàng nhìn thấy chủ nhân của thuyền buồm đen, người kia thoạt nhìn có phong thái của một công tử thanh nhã.
Dù cách xa, Lư Oanh vẫn gắt gao khóa chặt tầm nhìn lên người người kia.
Ánh mắt của nàng vô cùng lạnh lẽo, lại tách biệt khỏi đám đông, mà người nọ vẫn còn giữ nụ cười ung dung tao nhã nhìn thuyền bị cháy, vẫn chưa để ý tới nàng.
Nhìn chằm chằm người nọ.
Lư Oanh chậm rãi nói: "Chủ nhân."
Giọng của nàng ẩn chứa hàn băng, quý nhân cũng ý thức được điều đó mà quay đầu nhìn nàng.
Lư Oanh còn nhìn chằm chằm, nàng nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân, ngài thấy ta xử lý việc này, như thế nào?"
ღ Chương 122: Thu lưới ღ