Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 154


Chương 154: Hắn nói, tất cả đều cho ngươi.


Người dịch: Pey
Lư Oanh cùng Nguyên thị rời đi, hai người cười đùa với nhau cho đến khi xe ngựa đến thôn trang.
Lư Oanh thật sự không muốn dính dáng tới Dương phủ, vừa tới thôn trang liền cho người tung tin đồn, nói Nguyên thị đã kết bái huynh muội với đại ca khác họ, mà người đại ca này hoà nhã từng được cư sĩ Thanh Nguyên tán thưởng.
Tiếp theo, nàng cho người phát tán chuyện ngày hôm qua ở bến tàu cùng với đám người thiếu niên cô nương gây khó dễ Nguyên thị ở đạo quan hôm nay.

Hiện tại có rất nhiều lời nghị luận, nói rằng thiếu niên lang xinh đẹp Lư Văn, đã trở thành tâm điểm chú ý các thế gia Vũ Hán.

Đồng thời những bằng hữu cũ thân thiết phụ mẫu Nguyên thị, biết được Dương phủ cho tới bây giờ vẫn tính kế với Nguyên thị, thực sự phẫn nộ tột cùng.
Hơn nữa, cảnh ngộ mấy năm nay của Nguyên nương ở Dương phủ, cũng được người có tâm vạch trần.

Đến lúc này người ngoài mới biết được, thì ra mẫu thân và muội muội Dương lang "danh chính ngôn thuận" chiếm đoạt của hồi môn của Nguyên thị, dường như muốn nàng dâu/tẩu tẩu này chết quách đi thì trăm đồ vật đó thuộc về Dương phủ.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, khi Nguyên thị gả thì mấy trăm món của hồi môn ấy chỉ là tài sản rất nhỏ, ngoại trừ những đồ vật này, còn có sản nghiệp to lớn hơn.
Trong mắt một vài người bằng hữu cũ, Dương phủ có được nàng dâu tốt như Nguyên thị, nếu không cung kính với nàng thì cũng nên cho nàng một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, đó là chuyện vô cùng hiển nhiên.

Như vậy, có thể dựa vào những sản nghiệp này để chống đỡ cả gia tộc.

Thế mà họ khiến cho nữ nhi nhà người ta không được sống yên ổn, tìm đủ mọi cách lạnh nhạt nhục mạ nàng.

Chuyện đến nước này không còn gì để nói, Nguyên nương và Dương lang hoà ly đã không thể cứu vãn.
*****

Ngày thứ hai, cư sĩ Thanh Nguyên phái người đưa danh sách đồ cưới cho Lư Oanh xem.
Lấy được danh sách rồi, Lư Oanh mới biết Nguyên thị giàu chảy mỡ cỡ nào.

Chưa nói 500 mảnh ruộng tốt, chưa kể trang trại nuôi ngựa và mỏ thiết, chỉ riêng thuyền chở khách và các loại thuyền vận chuyển hàng hoá đã hơn 30 chiếc.

Mặt khác, còn có cửa hiệu ở mặt tiền đường phố, ở Vũ Hán Hàng Châu có 15 thôn trang và biệt viện.
Số của cải này có được từ Nguyên thị sống một trăm đời cũng chẳng dùng hết.
Tuy nhiên, cư sĩ Thanh Nguyên cũng nói phần danh sách đồ cưới này là do phụ mẫu Nguyên thị để lại dành riêng cho nàng ấy.

Chúng đã sớm rơi vào tay Dương phủ, cũng không biết còn dư lại bao nhiêu.

Ngoài ra, với những sản nghiệp cho phép này, Dương phủ cũng không độc chiếm mà cùng với mấy nhà khác xâu xé chia chát cho nhau.
Bà ấy còn nói, lúc trước bà thay Nguyên thị lấy lại đồ cưới, chúng chẳng qua là mấy món bằng vàng lúc Nguyên thị xuất giá.

Còn về những sản nghiệp này, có lấy lại cũng không cần.
Lư Oanh hiểu ý của cư sĩ Thanh Nguyên, lập tức cầm danh sách này đi gặp quý nhân.
Quả nhiên hắn đã trở lại, một đám người mặc đồ đen đứng ngoài lầu các, nhóm tỳ nữ cúi đầu bận rộn, bốn phía yên lặng.
Chấp Lục là người đầu tiên phát hiện bóng Lư Oanh từ xa, gã liền nhiệt tình kêu í ới: "Ô! A Văn tới rồi? Mau mau vào."
Thấy gã gọi mình tới tấp, Lư Oanh liền cảnh giác đứng từ xa.

Đối diện nhau ở cửa, nàng hừ lạnh, nhỏ giọng dò hỏi: "Tâm trạng chủ công không tốt?"
"Làm sao ngươi biết?"
Lư Oanh cười lạnh nói: "Bởi vì tâm trạng chủ công không tốt, thì ngươi liền mong ta tới, nhìn thấy ta đặc biệt nịnh hót."
Chấp Lục cố nặn ra nụ cười, nhìn đằng sau Lư Oanh, nghiêm túc kêu: "Chủ công!"

Lư Oanh ngẩn người quay đầu lại nhìn.
Đối mặt với quý nhân đứng cách nàng chưa tới năm bước chân.

Có điều mỗi ngày hắn càng thêm uy nghiêm tôn quý, trên người khí lạnh và sát ý, khiến cho bầu không khí xung quanh càng lạnh thêm vài phần.
Lư Oanh đứng bên này nhìn hắn, còn quý nhân đứng đằng kia nhìn lại.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không nhìn thấy ánh sáng bên trong.

Lư Oanh cũng không dám nhìn thẳng trực diện vào nó, cúi đầu, tay dâng lên danh sách đồ cưới, bẩm báo: "Chủ công, đây là danh sách đồ cưới của Nguyên thị được cư sĩ Thanh Nguyên vừa mang tới."
Chấp Lục đứng một bên cầm lấy.
Chấp Lục xem một lượt từ đầu đến cuối, biểu tình thả lỏng, không nhịn được nói: "Vật này tới thật đúng lúc." Gã quay đầu nhìn Lư Oanh, tò mò cực kỳ: "Cư sĩ Thanh Nguyên rất khó thuyết phục, A Văn dùng biện pháp gì khiến bà ấy giao vật này ra vậy?"
Lư Oanh thành thật đem mọi chuyện lớn nhỏ kể tường tận, sau đó nói: "Ta cùng cư sĩ Thanh Nguyên cuối cùng quyết định như vậy, một là bà ấy đã biết thân phận của chủ công, hai là bà ấy muốn tốt cho Nguyên nương, hiểu rõ tính cách của nàng ấy, mới quyết định phó thác Nguyên nương cho ta."
Quý nhân hờ hững gật đầu, nhìn lấy danh sách đồ cưới kia được cầm trong tay, bình tĩnh nói: "Không tệ." Nói xong hai chữ này hắn lại nhìn Lư Oanh nói tiếp: "Ngươi muốn thay Nguyên thị xử lý những sản nghiệp này thế nào?"
Lư Oanh bỏ qua cái nhìn âm u của hắn mà đáp: "Ta muốn thông qua những người quản lý này, xử lý những đồ vật trong đó đồng thời tạo một mối quan hệ mới, học chút kiến thức ..."
Không đợi nàng nói xong, hắn đột nhiên lên tiếng ngắt lời: "Những sản nghiệp này có thể cho ngươi toàn bộ."
Bị lời của hắn làm cho giật mình, Lư Oang ngẩng phắt đầu lên, biểu cảm hơi ngu ngơ khó hiểu.
Quý nhân vẫn mang vẻ mặt hờ hững, tuỳ ý nói: "Những trang trại nuôi ngựa và mỏ thiết, các thuyền bè và cả thôn trang, cửa hàng mặt tiền đường phố ta có thể đích thân thu hồi toàn bộ.

Đến lúc đó sẽ biến chúng thành sản nghiệp của ngươi, toàn bộ tùy ngươi xử lý."
Đúng là nói nhẹ nhàng tựa lông hồng, có thể đem cả tài sản thành trì thay đổi và đưa toàn bộ đến tay Lư Oanh.
Lư Oanh biết lần này tới Vũ Hán, hoặc có thể nói lần này hắn từ Lạc Dương đến phương Nam vốn đã có mục đích.

Mà chút ít tài phú lấy từ Nguyên thị vào thời Vương Mang loạn Hán, theo đạo lý mà nói cần thu về quốc khố khi thiên hạ thái bình.
Mà quý nhân, người đại diện cho quốc gia, khi những thứ này rơi vào tay hắn chính là thu về quốc khố.

Chẳng qua nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới người này chỉ nói một câu liền cho nàng hết thảy ...
Đột nhiên Lư Oanh chợt hiểu ra.
Đợi khi nàng trở thành người của hắn, vào hậu viện của hắn rồi, nàng mới có tư cách đối đầu với những nữ nhân khác.
Rũ mắt xuống, Lư Oanh lùi về sau mấy bước, nàng chậm rãi quỳ rạp xuống đất, hướng về phía quý nhân hành đại lễ, hạ thấp giọng nói: "Đa tạ chủ công, A Văn không thể nhận ..."
Nàng mới nói tới đó, bỗng Lư Oanh cảm nhận được mát lạnh ở trên cổ.

Là một thanh kiếm âm u kề sát cổ nàng.
Ngọn đều phiêu diêu trong không gian, quý nhân mang vẻ mặt băng hàn, thanh kiếm sắc bén kề sát cổ Lư Oanh, khiến nàng phải ngửa cổ về sau, giọng hắn lạnh lùng cố kìm nén tức giận truyền đến: "Nói lại lần nữa!"
Nếu nàng dám lặp lại lần nữa một kiếm này hắn sẽ nương tay sao?
Không khí xung quanh ngưng đọng lại.
Chấp Lục lặng lẽ lùi về sau mấy bước, gã tránh ở một góc, vẻ mặt lo lắng nhìn Lư Oanh, trong mắt vừa bất an vừa tức giận chỉ tiếc hận không thể rèn sắt thành thép.
Nữ tử này thật là, chẳng lẽ không biết việc này với nàng tốt đến mức nào sao? Chủ công vì nàng ấy ngay cả đường lui cũng suy nghĩ kĩ, cho một khoản tài phú to lớn, giúp nàng có tư cách ở bên cạnh ngài ấy, cùng ngài đối mặt với những người khác, thế mà đầu gỗ này lại cự tuyệt.
Lưỡi kiếm kề sát trên làn da, mơ hồ còn có mùi tanh xông thẳng vào mũi nàng.
Lư Oanh không nói lại lần nữa.
Nhưng nàng cũng không chịu khuất phục, nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu, không chút nhúc nhích nhìn bóng mình trên sàn.
Hàn ý trên lưỡi kiếm càng nặng nề.
Một hồi lâu sau, giọng nói ưu nhã của quý nhân lại vang lên lần nữa: "Ta cho phép nàng nói lại lần nữa."
Lư Oanh không dám, nàng cảm nhận sát ý trong câu nói của hắn, nàng thật sự không dám.
Nhưng nàng sẽ không khuất phục, những thứ hắn cho quá phỏng tay, tâm ý của hắn quá nóng bỏng, nàng không muốn nhận.
Nàng có đủ tự tin, nàng biết nàng có thể sống tốt, nàng thích núi non này, thích tự do ngao du, nàng không tìm được lý do thuyết phục bản thân lùi một bước vào hậu viện của hắn, trở thành nữ nhân của hắn, cho dù hắn có là Lưu Cương.
Không khí trầm mặc ở đây làm cho nàng hít thở không thông, quý nhân nhẹ nhàng nói: "Không nói sao?"
Lư Oanh rũ mắt xuống.
Đúng lúc này, thanh kiếm đột ngột nhấc lên.
"Xoẹt!", một âm thanh rất nhỏ vang lên, kiếm xẹt qua yết hầu của Lư Oanh làm xuất hiện vệt máu nhỏ, một dòng máu tươi bắn ra nháy mắt đã rơi xuống sàn, thấm lên xương quai xanh trong cổ áo nàng.

Trên y phục trắng nở rộ vài bông hoa đỏ.
Xung quanh không phát ra tiếng động.
Không gian an tĩnh, âm thanh dịu dàng, trầm thấp mà lạnh lùng của quý nhân cất vang: "A Oanh, lặp lại lần nữa!"

Nếu nàng lặp lại lần nữa, hắn liền đem con tim rối bời này, người nữ tử làm rối loạn giấc mơ của hắn, tất cả kết thúc tại đây, trong mùa xuân của thành Vũ Hán.
Lư Oanh vẫn không nhúc nhích, vẫn rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất con ngươi tạo thành đường cong ma mị.

Mặc cho thanh kiếm kia vẫn còn gác trên cổ, máu vẫn còn nhỏ giọt, bóng lưng nàng vẫn đứng im, trầm ổn như núi.
Nàng thật không dám nói lần nữa, nhất quyết không khuất phục.

Chỉ yên lặng quỳ đó, yên lặng chờ đó.

Chờ hắn tức giận thêm hoặc chờ hắn nguôi giận.
Cũng không rõ qua bao lâu, quý nhân cười lạnh: "Một nữ nhân!", hắn chán ghét nói: "Chẳng qua là một nữ nhân thôi!", dứt lời hắn thu kiếm vào vỏ, xoay người sang chỗ khác.

Hắn tiến vào phòng sách, dáng người cao lớn mang đến cảm giác tiêu điều không thể nói ra, chỉ có thể tự mình chán ghét.
Hắn quay lưng về phía Lư Oanh, lạnh lùng quát: "Cút!"
Lư Oanh từ từ đứng lên.
Quỳ lâu như vậy, vừa mới đi dạo một vòng điện Diêm Vương, mà thần thái nàng vẫn như cũ, cử chỉ không hề rối loạn.
Lư Oanh cúi đầu hành lễ, từ từ thối lui ra ngoài.
*****
Khi nàng trở lại phòng, tỳ nữ hầu hạ nàng kinh ngạc tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt kêu: "Lang quân, ngài chảy nhiều máu quá."
Lư Oanh bình tĩnh nhìn tỳ nữ đó khiến nàng ta kinh sợ im bặc, lạnh nhạt phân phó: "Đi đun chút nước ấm cho ta tắm rửa."
"Vâng."
"Trước đó, cầm lấy một ít thuốc Kim Sang tới đây, băng bó cho ta."
"Vâng."
Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, tỳ nữ vừa băng bó xong vết thương cho Lư Oanh, rồi có tỳ nữ bên ngoài bẩm: "Lang quân, Nguyên thị muốn gặp ngài."
Lư Oanh ôn hoà đáp: "Nói với nàng ấy, ta có chút không tiện, ngày mai ta sẽ tới tìm nàng ấy."
"Vâng.", tỳ nữ nghe lệnh rời đi, xung quanh lại khôi phục vẻ yên lặng.
ღ Chương 155: Đổi thay ღ

Bình Luận (0)
Comment