Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 157


Chương 157: Ngả bài ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Vốn dĩ loại bữa tiệc kiểu này, Lư Oanh và Nguyên thị là hai nhân vật quan trọng mà đối phương cẩn thận mời đến, như vậy việc vừa vào phủ đã muốn rời đi, là một hành động rất vô lễ, rất có lỗi với chủ nhà.
Tuy nhiên, Lư Oanh thực sự không quan tâm.

Nhìn nàng để cho người nói lại một tiếng, liền dẫn Nguyên thị vênh váo bỏ đi, chủ nhân Tưởng phủ và phụ mẫu của Dương lang vội vàng đuổi theo ra, cũng là ngẩn ngơ.

Mãi một lát sau, Dương phu nhân mới đè ép tức giận nói: "Nhìn đi, nhìn đi! Còn nói tên ẻo lả kia là lang quân thế gia gì chứ.

Có con nhà thế gia nào không hiểu lễ nghĩa, không hiểu tiến thoái hay không? Hắn rõ ràng là một tên dối trá!"
Lời của Dương phu nhân sau khi truyền đến tai mọi người, những khách quý bụng phệ nhìn nhau và tự nghĩ: Sai rồi! Vì là vương tôn công tử thật sự, là nhân vật quyền quý chân chính, mới có thể sống một cách tuỳ hứng bừa bãi.

Họ không thèm quan tâm tới phép xã giao trong những dịp như thế này.

Nếu quý nhân tôn quý đến nhà thứ dân, muốn đi thì cứ đi đấy, muốn rời tiệc chỉ cần vẫy vẫy tay áo tiêu sái đi thẳng ra ngoài.
Cho nên, khi Dương phu nhân kêu la í ới ở bên trong, những người còn lại trong lòng đều có những tính toán của riêng mình, chống lại Lư Oanh không khác nào đối đầu với quý nhân, nên bọ họ kính nể hơn lúc ban đầu.
***
Nguyên thị vừa về tới sân, liền đem mình giam lại, ngày đêm thêu cảnh "vịt" nghịch nước, nghe nói nàng ấy vừa thêu xong liền đốt sau đó lại tiếp tục thêu, Lư Oanh mỗi ngày cũng sẽ dành ra thời gian cùng nàng gặp mặt một lần.
Dựa vào Lư Oanh, Nguyên thị lải nhải không ngừng chuyện thời thơ ấu, nói về chuyện xưa nàng cùng Dương lang, cũng như nói về sự tàn nhẫn và thờ ơ sau này của hắn ta đối với bản thân.
Nhìn thấy con bé ngốc chỉ có đau đớn thay vì tuyệt vọng, Lư Oanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trong tay nàng có thư hòa ly do chính tay Dương lang viết, chuyện trước kia còn chưa làm được, hiện tại không còn chút kiêng kị nào mà thực hiện.

Sản nghiệp của Nguyên thị, có thể không chút bận tâm mà thu hồi.

Nàng thật sự rất bận rộn đi mà.
Lập tức an bài một vài vị sư phụ, thay phiên nhau tiến vào thôn trang dạy Nguyên thị cầm kỳ thi họa, dạy nàng đọc sách, thuận tiện bức bách nàng mỗi ngày hoạt động, Lư Oanh liền dồn tinh lực vào việc chỉnh lý đồ cưới của Nguyên thị.

Cùng với việc sửa sang đồ cưới, Lư Oanh thông qua bồ câu đưa thư của Nguyên thị gửi một lá thư cho La Tử ở Giang Châu.

Ở trong thư, nàng để công việc ở Giang Châu giao cho La Tử, chính thức chuyển giao cho người bên dưới, còn kêu hắn lập tức tập hợp một nhóm thiếu niên trung thành nhất ngồi thuyền chạy tới Vũ Hán.
Hai mươi ngày sau, La Tử đã chạy tới, Lư Oanh cũng đã đem đồ cưới của Nguyên thị và một ít sản nghiệp, cùng với người hầu thân tín của Nguyên thị, cùng nhau xử lý sẽ không sao hết.

Đầu tiên là La Tử, nàng để hắn ẩn nấp ở bến tàu Vũ Hán cho an toàn.

Nhưng mà lực lượng nàng giấu trong bóng tối, chuyện La Tử thì Lư Oanh có thể che giấu phe cánh của quý nhân và hộ vệ hắn phái tới.
La Tử lên thuyền không thuộc về đồ cưới Nguyên thị, chẳng qua lợi dụng nhân sự cùng lực ảnh hưởng Nguyên thị để Lư Oanh lặng lẽ vươn mũi nhọn ra.
Đây mới là mục đích của Lư Oanh.

Nàng chưa từng nghĩ đến việc sử dụng tài sản Nguyên nương, thậm chí có thể nói, nàng chỉ muốn danh tiếng thay Nguyên nương quản lý của hồi môn.

Có cái danh này, nguồn nhân lực, nàng có thể thu nạp đầy đủ trợ giúp, thả ra sợi dây thăm dò vào các lĩnh vực buôn bán ở thành Vũ Hán.
Đem hết thảy sắp xếp thỏa đáng, Lư Oanh ước chừng gầy đi bốn năm cân, mà Nguyên thị nàng ấy đã lâu không gặp cũng sắp gầy mười mấy cân.

Nguyên thị gầy đi khiến đôi mắt hạnh càng lớn hơn.

Lần này Lư Oanh quản nàng ấy thật chặt, mặc dù Nguyên thị ngày trước không kén ăn, nhưng dinh dưỡng chưa từng thiếu, sắc mặt lại khoẻ đẹp.

Cho nên chỉ cần tỉ mỉ trang điểm, ba phần liền biến thành bốn năm phần.
Mà ngày này, Lư Oanh cũng nhìn thấy Chấp Lục.
Mới hơn hai mươi ngày không nhìn tới Chấp Lục, ở trong thôn trang, Chấp Lục lại ngây ngốc.
Gã nhìn Lư Oanh gầy xuống nữa, khóe miệng giương lên xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát, một cái tỳ nữ kêu: "Lang quân, chủ công cho gọi ngài đến."
Lại muốn gặp người nọ sao?
Lư Oanh phát hiện cổ họng có chút khô, nhịp tim cũng có chút loạn.
Thật giống như chột dạ, lại có chút mong đợi, có chút sợ hãi lại không có bao nhiêu.

Lư Oanh vừa tới, quý nhân đang trong thư phòng gặp mặt mấy người.

Đứng ở bên ngoài, Lư Oanh nghe được thanh âm trầm thấp lạnh lẽo của hắn truyền đến: "Ngươi nói Âm thị đi Hàng Châu?"
Trầm mặc một hồi, quý nhân nhàn nhạt nói: "Ta tới Thành Đô Giang Châu,Vũ Hán, mà bọn họ lại trốn tránh ta đi đến Hàng Châu? Cũng là biết tránh né mũi nhọn của ta hành sự.

Tra rõ ràng người đứng sau của nhà họ Âm là ai?"
Bọn họ đồng loạt cúi đầu đáp một tiếng.
Một hồi lâu, chủ công mới ừ một tiếng, nói: "Lui ra hết đi."
Mấy người từ từ thối lui xuống.
Thấy những người đó rời đi, Lư Oanh do dự một hồi, mới đi đến trước mặt quý nhân.
Lư Oanh tiến vào trong phòng hết sức yên lặng, phảng phất chưa từng có người.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, vậy mà vừa ngẩng đầu, nàng liền đối mặt với một đôi mắt u ám, ánh mắt giống hệt một loại bóng đêm nhìn chằm chằm nàng không tha!
Còn quý nhân thì hắn lười biếng tựa trên giường, tay phải đang đùa nghịch một chiếc bút lông, nhưng mắt lại nhìn Lư Oanh không hề chớp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, quý nhân nhướng môi, giọng dịu dàng cất lên, "Nàng gầy, lại đen thêm rồi."
Chẳng qua là sáu chữ, chỉ nói sáu chữ, nhưng lại mang một loại cực hạn dịu dàng.

Sự dịu dàng này, làm cho Lư Oanh sợ đến tim đập chậm mất một nhịp.
Giống như hơn hai mươi ngày trước một kiếm kia từ không hề tồn tại, quý nhân vỗ vỗ bên cạnh sập mấy cái, nhàn nhạt nói: "Tới đây nào."
Lư Oanh đi bước nhỏ tới.
"Ngồi xuống."
Lư Oanh theo bổn phận ngoan ngoãn ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, biểu hiện của nàng vẫn theo nề nếp, nàng hai tay câu nệ mà đặt ở trước đầu gối...
Quý nhân liếc đôi tay kia một cái, lạnh lùng nói: "Đừng diễn nữa, thật khó chịu!" Hắn đang nói, nàng diễn quá giả, làm hắn khó chịu sao?
Lư Oanh ngầm trấn tĩnh lại một chút, trong bụng thầm nghĩ: Ngài cho rằng ta muốn vậy sao? Đây không phải là ra vẻ mình là kẻ yếu, bày cho ngài xem bộ dạng biết điều sao?
Ở Lư Oanh mắng thầm trong bụng, quý nhân nghiêng người về phía sau, hắn thâm trầm liếc nhìn Lư Oanh, một hồi lâu mới lên tiếng: "Đem chuyện nàng nói ra một chút xem."
"Vâng.", Lư Oanh đàng hoàng mà đem chuyện đã làm trong hai mươi mấy ngày vừa qua nói ra một mạch.


Dĩ nhiên, về chuyện La Tử, nàng tuyệt đối sẽ không nói.
Nghe Lư Oanh nói xong, quý nhân tùy ý bưng lên chung rượu nhấp một ngụm, hướng phía ngoài ra lệnh: "Dẫn nàng ấy đi tắm thay y phục.", quay đầu lại hắn vừa nhìn Lư Oanh giải thích: "Ở lại cùng ta tham dự một yến hội, nàng vẫn là lộ ra móng vuốt đi.

Như bây giờ, ngươi không ngại quanh co nhưng ta lại ngại chướng mắt."
Được, tình cảm nàng đối với hắn cung kính có thừa mà hắn thì không quen.
*****
Lư Oanh tắm rửa thay quần áo xong, trở ra, đã là ban đêm.
Bầu trời phía Tây, từng dải ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời, vừa mới mưa trời đất vừa sáng ngời vừa thông thấu.
Lư Oanh đi tới bên cạnh xe ngựa, phát hiện Nguyên thị đã ở đây.

Khi gầy xuống vóc người nàng ấy cũng không tệ lắm, trông rất thoải mái và tươi tắn sau khi diện những bộ y phục du xuân vừa vặn với cơ thể.
Có thể cùng quý nhân đồng hành, con bé liền sợ hãi, khẩn trương.

Vẫn cúi đầu hai tay xoắn lại với nhau, thấy Lư Oanh đi ra ngoài, mới lặng lẽ ngẩng đầu, hai mắt sáng trong suốt nhìn nàng.
Nguyên nương của hôm nay so sánh với hai mươi mấy ngày trước có tinh thần hơn rất nhiều.

Bởi vì nam nữ khác biệt, cho nên Lư Oanh cùng quý nhân ngồi chung một xe, còn Nguyên thị lại một chiếc xe ngựa khác.
Ở xe ngựa vững vàng địa chạy nhanh ra đại môn, nhắm mắt lại không nhúc nhích, quý nhân đột nhiên nói: "Chuyện ở Vũ Hán chấm dứt, nàng sẽ xử lý chuyện ở Giang Châu một ít việc nữa, sau đó mang theo đệ đệ của nàng cùng ta đi Lạc Dương."
Cái gì?
Đi Lạc Dương?
Lư Oanh kinh hãi, nàng vội ngẩng đầu tới, nhìn người nhắm mắt dưỡng thần, bày ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, quý nhân rõ ràng cũng gầy đi một chút, môi của nàng giật giật, lại nói không thể nói câu nào.
Một hồi lâu, nàng mới hỏi nói: "Nhất định phải đi sao?"
"Nàng nói xem?"
Lư Oanh thầm than một tiếng, không nói gì.
Lần này nàng đang mặc một bộ y phục màu đen, vẻ mặt lạnh buốt, khiến cho khuôn mặt trắng sứ càng thêm trong suốt, thêm vào đó, nàng bận rộn rất lâu đôi mắt hơi có quầng xanh, môi trở nên trắng bệch, toàn thân nhợt nhạt, rất giống quý lang quân ốm yếu.
Nàng mím môi môi nhìn phía ngoài, xe ngựa chạy qua, khiến cho ánh mắt của người nhìn theo khá hơn chút.
Quý nhân mở to mắt nhìn nàng, một lát sau, hắn chậm rãi nói: "A Oanh."
Lư Oanh quay đầu nhìn về phía hắn.
Quả nhiên, nàng của lúc này với người ở trong phòng sách không giống nhau, ánh mắt của nàng nhìn hắn không có sự cung kính cùng thận trọng, mà là sự im lặng nào đó.

Lúc này, nàng đứng thẳng lưng, yên lặng đối diện với ánh mắt của hắn, như thể cho dù là hắn, nàng cũng chưa từng cảm giác mình thấp hơn hắn một phân!

Người nữ nhân có trái tim cứng cỏi và mạnh mẽ như bức tường thành không thể phá huỷ này!
Quý nhân mím môi.
Cảm giác được hắn ảm đạm hơn chút ít, Lư Oanh cụp mắt xuống, giống như hắn chưa từng gọi nàng quay đầu đi nhìn ra phía ngoài, an tĩnh quan sát dòng người qua lại.
Một hồi lâu, thanh âm trầm thấp của từ từ truyền đến, "Sau khi A Oanh từ Giang Châu gặp lại, tự tin hơn rất nhiều, lúc từ biệt ở Thành Đô, thật muốn chọc thủng cánh của Lư thị A Oanh nàng ..."
Hắn nói thật chậm, trong giọng nói mơ hồ mang theo cười, nhưng tiếng cười này có chút sai.
Lư Oanh rùng mình, không tự chủ được mà nghĩ: Xem ra mình phải khắc chế bản tính lại một chút.

Nếu hắn phát hiện sau khi rời Vũ Hán, mà mình có tự tin hơn, rồi sẽ phái người cẩn thận điều tra mình, chẳng phải như vậy sẽ làm hỏng chuyện?
Quý nhân lại không nghĩ tới Lư Oanh đang suy nghĩ chuyện này, hắn cười như không cười nói: "A Oanh của ta, thời khắc nghĩ tới một mình bay xa, chuyện này sao có thể được?"
Lời này vừa phát ra, rốt cục thì Lư Oanh cũng tái mặt.
Nàng quay đầu, ngước mắt nhìn về phía quý nhân.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen của nàng đặc biệt trong suốt.

Nhìn hắn, Lư Oanh khẽ nở nụ cười nói: "Chủ công, thật ra ta không có kháng cự ngài."
Nàng khẽ nghiêng người, để cho hô hấp của mình phả trên trên mặt hắn, Lư Oanh đối với việc này cực kỳ kiêu ngạo, lại bởi chính mình không có cách nào tức giận với nam nhân này.

Ưu nhã vươn ngón tay trắng nõn thon dài ra, nàng nhẹ vuốt v e đôi môi mỏng hoàn mỹ của hắn, thổi một luồng hương thơm lên gương mặt hắn, lời nói ra lại càng dịu dàng được làm cho lòng người thỏa mãn: "Cương lang, chẳng qua ta không muốn vào hậu viện của ngài mà thôi."
Nàng cười quyến rũ, kề sát môi vào khóe môi hắn nhẹ nhàng khẽ cắn, nói nhỏ nói: "Cho nên, ngài không nên tức giận...!Ta là của ngài, chẳng qua là phương thức bất đồng với những nữ nhân khác thôi."
Đây là lần đầu tiên, hắn và nàng cùng đem trái tim khép kín đầy toan tính mở ra và cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt nói chuyện.

Lư Oanh biết, hắn chưa bao giờ là một người thiện lương khoan dung, hắn sẽ cho người ta thời gian và cơ hội khiến cho ngươi từ từ suy nghĩ thông suốt, hắn càng không phải là một người lặng yên đứng sau lưng ngươi ủng hộ ngươi.

Thế giới của hắn rất đơn giản, nguyên tắc thuận theo hắn thì hưng thịnh, nghịch thì chỉ có đường chết, Lư Oanh không muốn tìm đường chết, cho nên nàng phải cùng hắn giải thích rõ.

Chẳng qua những lời tỏ tình này cũng hàm chứa dò xét và cám dỗ, đồng nghĩa với việc nàng muốn hắn lui về sau, cho dù là lui về phía sau chỉ một chút.
*****
Ngày úp: 11/08/2021 15:37 PM
Còn 3 chương nữa là kết thúc phần III !!
Sau khi đăng hết phần III, tiến độ phần IV sẽ chậm dần lại, không bắn tốc độ nhanh như phần III này T_T còn bản dịch của đồng nghiệp trước để lại cũng đã ráng lết hết cái phần III này.

Phần IV thì ...!tới đó rồi tính tiếp =))) hành trình lấp hố đâu thể một sớm một chiều là làm xong.
Còn thở thì còn ra truyện !!! Vote ủng hộ tinh thần người dịch ra truyện đều đều đi nào!

Bình Luận (0)
Comment