Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 171

Người dịch: Pey

Lúc này Lư Oanh đã đi xa, Tả tướng quân chỉ thấy được bóng dáng không rõ.

Chỉ là nhìn thấy rồi bỗng hắn cau mày lại.

Cảnh Lục lang cũng ngẩng đầu nhìn phương hướng Lư Oanh, nhịn không được nói: "Mặc kệ Lư Văn thân thế cỡ nào, dựa vào một thân tài hoa đó, cậu ta sớm muộn gì cũng được bệ hạ coi trọng."

Người nọ nhàn nhạt nói: "Dù có tài đi chăng nữa, ra vẻ ngông cuồng thì có năng lực cũng không sống thọ được."

Cảnh Lục lang trầm tư, chợt nghe có người hỏi, "Lư Văn là người phương nào?"

Người hỏi là Cảnh Tả tướng quân.

Trong thế hệ trẻ quyền quý tại Lạc Dương, Cảnh Tả tướng quân chính là nhân vật nhất đẳng trong đó, đám con cháu thế gia được ví như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nghe được hắn hỏi, bên cạnh có mấy người đồng loạt quay đầu nhìn. Cảnh Lục lang thì vẫn im lặng, có một người khác trong đám thiếu niên thuật lại vụ cá cược của Lư Văn với Lư Cửu lang và Dương Sinh. Sau đó thiếu niên ấy mỉm cười nói: "Lư Văn tài trí xuất chúng rất hiếm có, phong lưu tận xương, thực không phải bình thường. Được rồi, Cảnh Lục lang, bữa tiệc đêm nay không phải huynh cũng mời hắn đến sao?"

Nghe đến đó, Tả tướng quân nhíu mày âm thầm nghĩ: Người nọ cũng tên là Lư Văn?

Đối với trên đường tình cỡ gặp gỡ thiếu nữ có tài năng quân sự, hắn ấn tượng rất sâu với người đó. Bất quá Tả tướng quên suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra khi đó người nọ nữ giả nam trang, được biết đến "Phong lưu tận xương, quả không phải bình thường" liền tùy ý mấy người kia bàn luận Lư Văn, tự thân rời đi.

Con đường này không được lưu thông, Lư Oanh thật không nghĩ lúc đó chặn đường bèn để phu xe cho ngựa đi tới đường đối diện núi Tề Tú.

Phu xe đi một vòng lớn quanh đường ở núi Tề Tú, rốt cuộc lần thứ hai tới chân núi.

Nơi này yên tĩnh và cách khá xa thư viện, rất ít có người đi qua con đường này.

Nhìn ngọn núi vững chãi kia, Lư Oanh thầm nghĩ: Quả thật xinh đẹp tuyệt trần, có lẽ mình nên thư giãn làm quen một chút. Bản thân bây giờ dưỡng thành thói quen dù đi đến nơi đâu, đều luôn tìm hiểu địa hình và chú ý tập quán nơi này. Dù sao mình tự biết có chừng mực, thấy tình huống có thể sai lệch, đúng lúc lùi bước tuyệt đối làm được.

Lập tức Lư Oanh dẫn theo hai người hầu, hướng đến bên sườn núi đi đến.

Thư viện núi Tề Tú san sát nhau, thực ra là bởi vì ngọn núi có linh khí, mặc dù không cao, đứng xa nhìn đã có mây vờn quanh, chạng vạng tối xuống, ở đỉnh núi mây tụ, bình thường sẽ chồng chất lên nhau tạo đủ hình dạng, hơn nữa còn có loại hình dáng cố định nữa, đó là biển mây lúc ẩn lúc hiện, sẽ đem đỉnh ngọn núi giấu vào trong nó hệt như lầu các của các tiên nhân.

Lư Oanh vừa đi, nhìn đến mây trên trời cao, đường núi đi khúc khuỷu, khắp nơi đều có cây cối mấy trăm năm tuổi, gió từ rừng cây thổi tới đặc biệt ngửi được mùi rừng cây thanh mát.

Lư Oanh chậm rãi đi tới.

Đi một hồi, Lư Oanh không có chú ý tới, cách nàng khoảng ba trăm bước chân, có mấy gã mặc y phục màu xanh.

Là Thanh Y Vệ?

Không biết bọn họ nói cái gì, chợt một người trong đó phát hiện ra Lư Oanh, không khỏi ngạc nhiên nói: "Lư tiểu lang?"

Nghe vậy, mấy người Thanh Y Vệ khác đồng loạt quay đầu nhìn.

Yên lặng ngây ngốc nhìn chằm chằm Lư Oanh vài lần, Chấp Lục mặt tròn cười hì hì cũng chính là Quách Duẫn: "Hôm nay vận khí không kém nha." Ném lại mấy câu hắn phất tay ra lệnh: "Cho người quay về, phàm là nơi Lư tiểu lang quân đi qua, trạm gác toàn bộ ẩn xuống."

"Tuân lệnh."

Lư Oanh tất nhiên không biết tình huống gì đang xảy ra, nàng cứ thong thả đi tới, hưởng thụ gió núi vờn quanh, vừa suy nghĩ kế hoạch phát tài.

Cũng không biết đi bao lâu, Lư oanh đi tới một nơi đất bằng. Ở đây dùng tảng đá làm biển hiệu to lớn đặt ở sân rộng, đứng ở trên đó dĩ nhiên thấy rõ ràng thư viện núi Tề Tú, còn có cảnh quang đẹp ở vùng lân cận đều thu vào đáy mắt nàng.

Lư Oanh không khỏi thả chậm bước chân.

Chú ý lắng nghe kỹ thì nghe được tiếng đọc sách gần đó truyền đến, Lư Oanh thầm nghĩ: Chẳng lẽ chặn đường núi kết thúc rồi? Từ lúc đi đến nơi này đều không có người ngăn cản.

Suy nghĩ một chút, nàng cất bước về phía trước.

Trước mặt nàng là một mảng rừng cây đại thụ trăm năm tuổi, có vài chỗ đã bị con người cưa bớt để có thêm diện tích, thỉnh thoảng thấy vài gốc cây được trưng dụng làm ghế ngồi.

Lư Oanh đi có chút mệt mỏi, thấy bụi hoa nở rất tươi và hai bên bụi hoa cũng có để ghế đá liền đi tới chỗ đó.

Đang đi nàng chợt nghe tiếng cô gái mềm mại ngọt ngào từ trong rừng truyền đến, "Chàng ơi..."

Giọng nữ đó đặc biệt mềm mại quyến rũ, chỉ có hai chữ đơn giản cũng khiến vô số cánh mày râu bủn rủn chân.

Lư Oanh còn đang nổi hết gai người không khỏi tò mò dựng tai lên nghe lén.

Kế đó là giọng nam trầm thấp truyền tới, người nọ khẽ nói vài chữ mà Lư Oanh nghe không rõ ràng, đến khi nghe rõ được thì khiến Lư Oanh cả kinh, không tự chủ được đến gần người nọ.

Càng tới gần nàng lại nghe giọng nữ dịu dàng kia nói: "A Cương, chàng qua đây có được hay không?"

Lư Oanh đang lén lút âm thầm tới gần chợt ngẩng đầu nhìn họ.

Chỉ một cái nhìn nàng nhận ra bóng lưng quay về phía nàng đang đứng trong rừng trúc, gương mặt hơi nghiêng lộ ra dung nhan đẹp trai cực kỳ, đích thị là Lưu Cương!

Không ngờ ở chỗ này gặp được hắn!

Lư Oanh đầu tiên là cả kinh, sau đó là bực bội kéo đến chậm.

Bất giác Lư Oanh nhíu mày nhìn, mặc khác nàng cũng không né tránh mà trốn ở góc khuất gần đó rồi quan sát tình hình bên đây.

Ngay bây giờ Lưu Cương cùng Lư Oanh ăn mặc không khác nhau, y phục màu ánh trăng hàng ngày, ngoại trừ trên tóc buộc phát quan bằng ngọc.

Rõ ràng Lư Oanh từng thấy hắn mặc thường phục rất nhiều lần, mà Lưu Cương lúc này để cho nàng cảm thấy vô cùng xa cách.

Hắn đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo ý cười, người nọ vốn dĩ lớn lên rất đẹp, chỉ cười như thế, tuy rằng không rạng rỡ như ánh dương nhưng lại làm cho khí chất nho nhã của hắn thêm rõ rệt.

Nụ cười đó làm cho nàng nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Có vẻ tao nhã nhưng không mất đi tôn quý trên thân, ống tay áo rộng bị cô gái kia túm được. Cô gái xinh đẹp ngẩng đầu nhìn Lưu Cương, xuyên quang ánh dương xuyên qua tán cây chiếu rọi nơi họ đứng, sặc sỡ lấp lánh, chỉ là ánh sáng bình thường nhưng lại để cho chỗ hai người họ đang đứng trông như tiên cảnh ảo mộng.

Trong rừng trúc, dung mạo cô gái trắng nõn như mỡ, đôi mắt sóng sánh ngấn nước, đuôi mắt hơi nhọn lại được điểm chút phấn hồng. Nhìn giọt lệ vương khóe mắt kia, thật khiến người ta hận không thể ôm vào lòng yêu thương một phen.

Điển hình mỹ nữ tuyệt sắc chân chính, Lư Oanh đã gặp rất nhiều mỹ nữ yêu kiều, nhưng cô này có thể nói là vưu vật tuyệt thế.

Giai nhân động lòng người như vậy, Lư Oanh chỉ gặp qua trong sách, nhìn tới nhìn lui không tự giác được nghĩ đến: Thảo nào trong sách có nói, "Phương Bắc có giai nhân, khuynh quốc khuynh thành", thì ra đây chính là khuynh quốc khuynh thành!

Đồng thời Lư Oanh chăm chú nhìn đôi tiên nhân kia, trong lòng càng muộn phiền.

Giai nhân kia nắm lấy ống tay áo Lưu Cương, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ. Nàng ta nghẹn ngào một tiếng, mềm mại nói: "A Cương, chàng đừng như vậy... Chàng biết muội chỉ yêu chàng mà thôi, từ mấy năm trước muội lần đầu tiên gặp gỡ chàng liền chỉ có một mình chàng. A Cương, cầu xin chàng, đừng ngó lơ muội được không, muội biết chàng cũng thích muội, những năm gần đây chính phi của chàng lần lượt không may mất sớm, đây là ý trời muốn chúng ta ở bên cạnh nhau đó."

Cô gái nói vài câu, liền nấc nghẹn, nói hồi chảy vài giọt nước mắt. Giọt lệ như châu như ngọc đó, dù là Lư Oanh là người bàng quang đứng ngoài cũng hoa mắt.

Thần thái, cử chỉ đó không chỉ thâm tình còn rất xinh đẹp, giống như tiên cảnh ở nơi này vậy.

Ở thiếu nữ khóc lóc thảm thương, Lưu Cương chậm rãi kéo ống tay áo lại, liên tiếp mấy lần mới tránh được móng vuốt người nọ.

Tay áo vừa được giải phóng, hắn không chút lưu tình lùi ra sau vài bước, Lư Oanh thấy hắn hành lễ với thiếu nữ kia, khóe môi nhã nhặn lễ độ cười cười, chỉ là người ngoài cũng thấy được hắn không kiên nhẫn, Lưu Cương cúi mắt nhìn thiếu nữ nọ nói rằng: "Biểu muội, muội nên biết sau khi tiến cung thì muội trở thành Mẫu phi của bổn cung."

Làm như đùa cợt rồi phức tạp nói, hắn cúi đầu lui về phía sau, "Thời gian không còn sớm nữa, biểu muội là người chuẩn bị xuất giá, trở về đi, bổn cung cũng phải rời đi."

Dứt lời hắn muốn rời đi thật nhanh.

Hắn khó khăn lắm mới rời đi, cô gái kia liền hét lên: "Lưu Cương!"

Chút nữa hắn đã thoát thân rồi, thiếu nữ vội chạy về phía sau hắn, khóc thê lương nói: "Chàng biết rõ là muội không thích phụ hoàng của chàng mà, muội chỉ yêu mình chàng! Lưu Cương, chàng thật nhẫn tâm! Muội hận chàng!"

Lưu Cương mặt không thay đổi cất bước rời đi.

Lại lần nữa cô gái hét to lên: "Lưu Cương, chàng dám bước ra khỏi chỗ này một bước xem!"

Lưu Cương dừng lại.

Thấy hắn nghiêm mặt chậm rãi quay người lại, làm người nghe lén như Lư Oanh trong tối, ban đầu còn buồn bực không biết tại sao tâm trạng chuyển tốt. Nàng nghiêng đầu xem tiếp kịch tuấn lang mỹ nữ dây dưa không dứt trong rừng, âm thầm nghĩ: Cho tới giờ hắn ở trước mặt mình đó là muốn thế nào là thế ấy ngay, khóe miệng đáng ghét kia mở lời là trái tim nhỏ bé của mình bị trêu chọc không biết trời đất gì... Thật không ngờ hắn cũng có ngày này! Ha hả!

Lư Oanh cũng biết, hắn là đương kim Thái tử, là con trai của Hoàng đế, thân bất do kĩ là dĩ nhiên có. Trước đây nàng thầm oán vô số lần, thật không ngờ có ngày nhìn được cảnh này ngay hôm nay.

Tận mắt thấy một Lưu Cương kiềm chế ẩn nhẫn, nụ cười suýt lệch đường đi, động tác hòa nhã có chút khắc chế... tình cảnh này có chút quen mắt nha? À ~~ là lúc hắn khi dễ nàng, còn không phải bộ dạng đó sao? Một lần rồi thêm lần nữa kiềm chế bản thân suýt đen cả mặt ra. Uầy số nàng thật khổ mà ~

Thì ra chuyện trên đời này, chỉ cần tưởng tượng thì có ngày thành công. Ví dụ như giờ khắc này vậy, không phải nàng chịu đựng đã lâu cảm động trời cao, để nàng thấy được một màn này?

... Cứ như mùa hè tháng bảy nóng bức được uống một ly nước đá, sướng rên từ đầu đến ngón chân mà!

Cái gì gọi là được như ý nguyện? Cảnh trước mắt đây chân chính là được như ý nguyện! Cái gì gọi là bị quả báo trước mắt? Ha hả đây là báo ứng đó!

Lư Oanh ngồi xổm dựa vào gốc cây, tay ôm hai đầu gối, âm thầm cười nắc nẻ, phòng nàng bật cười ra tiếng nên để nắm đấm chặn ở miệng, sau đó hai mắt sáng rực nhìn kịch trước mắt.

Quay trở lại kịch sân khấu, nhìn thấy Lưu Cương xoay người, thiếu nữ đó can đảm nhào vào lòng hắn. Còn người nam mắt thấy sắp tông vào người hắn, chợt xoay người một vòng sang kế bên, sau đó nhìn về một hướng mà quát: "Ai?"

Tiếng quát này vừa ra, thiếu nữ chuẩn bị sẵn tư thế mỹ miều đậu vào lòng hắn phải ép dừng lại. Nàng ta kinh hoảng nhìn xung quanh, sau đó run giọng mà nói: "A Cương, chàng nhìn lầm rồi chăng? Mọi người đều ở phía trước nhìn lễ, không ai đi tới chỗ này, A Cương chàng nhất định nhìn lầm rồi!"

Nhìn biểu cảm kinh hoàng của nữ chính, Lư Oanh không khỏi thất vọng, tình yêu của cô ta, cũng không thắng địa vị.

Vốn Lưu Cương cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó hắn thấp giọng nói: "Biểu muội, bổn cung đi trước." Thấy cô ta vẫn muốn níu hắn, ngay sau đó bổ sung một nhát dao, "Biểu muội, việc đến nước này, đặc biệt liên quan đến tiền đồ gia tộc và tính mạng đừng đùa giỡn."

Thiếu nữ ngẩn ngơ, nàng ta đầu tiên là cúi đầu, chớp mắt thấy Lưu Cương nghiêm mặt nhìn nàng rồi rời đi, trong lòng khổ không nói được. Nàng ta hung hăng giậm chân xuống đất, hạ giọng thống thiết nói: "A Cương, chàng là đương kim Thái tử, là nam tử đại trượng phu, muội nhớ rõ lúc còn nhỏ, chàng mặc kệ gặp phải chuyện gì, cho tới bây giờ đều không sợ hãi đương đầu, chàng của hôm nay thật khiến muội thất vọng!"

Nàng ta nhìn Lưu Cương cảnh giác bốn phía, có chút sợ hãi rụt chân lại khiến lòng tự tôn thiếu nữ bị đả kích nghiêm trọng, rất đau đớn!

Còn thẳng nam Lưu Cương làm như không có chú ý tới, bị mỹ nhân tuyệt sắc thất vọng quả thật không liên quan gì tới hắn cả. Thấy người vung tay áo một cái, rời đi thật xa.

... Ha hả, nhà người cũng có ngày hôm nay!

Nhìn Lưu Cương mau lẹ chuồn đi, Lư Oanh đặc biệt phát hiện quai hàm của mình rất mỏi.

... Thì ra do bản thân cười lâu quá.

Đợi được thiếu nữ cũng rời khỏi hiện trường, Lư Oanh mới nhúc nhích đôi chân tê mỏi nãy giờ, sau đó rời khỏi vị trí.

Đi một hồi, nàng đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu mà mặt lạnh lùng hừ nói: "Ngài có mấy tên thuộc hạ rất mực trung thành và tận tâm nha! Chủ công vội vàng hưởng thụ mỹ nhân tỏ tình còn chưa đủ, đã vậy còn mở đường cho ta để tiến vào sâu nơi này góp vui." Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, người như Lưu Cương gặp gỡ mỹ nhân mà không có hộ vệ rào xung quanh canh chừng, không có khả năng mà không đề phòng để cho Lư Oanh đi gần như vậy, chắc chắn có sự đồng ý ngầm của hắn!

"..."

Một lát sau, Quách Duẫn lên tiếng từ phía sau, "Lư Văn thật to gan mà." Nghe gã buồn bực thầm than!

... Mặt dày thiệt chứ! Gã có biết giọng buồn bực nó như thế nào không!

Lư Oanh vẫn giữ mặt lạnh rồi chậm chạp nói: "Ta có to gan như vậy, có bằng lòng dạ đen tối của ngươi sao? Thái tử các người không dám tùy ý đối phó với mỹ nhân, lấy ta chính diện chống đỡ?"

Quách Duẫn nghe lời "lên án" của Lư Oanh tỏ vẻ chột dạ, gã mới cười khổ nói: "Hứa nương tử đầu óc không tệ, ta đảm bảo đó, A Văn chỉ cần đứng ra tuyên bố chủ quyền với chủ công là ổn, cô ta nhất định sẽ lùi bước và chắc chắn không ghim thù A Văn."

Gã làm bộ thương xót mà thở dài: "Lư Văn ngươi lòng dạ sắt đá mà."

Lư Oanh dửng dưng đáp trả: "Ta không có, chỉ e..."

Lời nàng còn nói chưa hết, Quách Duẫn lập tức tiếp lời: "Lý do này vô cùng tốt, nhưng ta có lòng không đủ sức nha, à, ta lại thấy A Văn cười rất tươi nữa mà! Trời ạ, ta thực sự không nên nhìn thấy gì đó... Không đúng, không chỉ mình ta mà còn có vài người khác nhìn thấy." Nói đến đây, gã có lòng tốt nhắc nhở Lư Oanh, "A Văn nhìn thấy chủ công bị mỹ nhân quấn lấy mà không đố kị hay ghen tức gì, đã vậy còn cười rất vui vẻ... A Văn à, việc này ta tuyệt đối sẽ không nói cho chủ công đâu." Đương nhiên, lời này của hắn chủ yếu ở câu này, "Chỉ có điều, A Văn à, ngươi xem, lúc đó ngươi cười rất thư thái cười đến sảng khoái, hơn nữa A Văn dung mạo xuất chúng, dù là ngồi xổm ở bụi cây cũng tỏa sáng như trăng rằm chiếu rừng cây... vạn nhất để chủ công biết được, ngươi cũng không thể giận chó đánh mèo sang ta nha!"

*****

Ngày úp: 27/05/2023 lúc 09:40 PM

Huh ~ thời gian rảnh rỗi ít ỏi làm hẳn 1 chương, toẹt:D
Bình Luận (0)
Comment