Người dịch: Pey
Lư Oanh nằm trằn trọc mãi tới trời hừng sáng mới có thể ngủ được.
Mở mắt ra thì, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng của Nguyên thị và Lư Vân cười đùa. Lư Oanh ngồi dậy khoác áo choàng vào, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong vườn, Lư Vân tay cầm một quyển sách đang đọc, mà Nguyên thị đang cầm đ ĩa điểm tâm, ở bên cạnh em ấy dòm sách.
Nhìn đ ĩa điểm tâm, Lư Vân có chút nhức đầu đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu nói rằng: "Để một phần điểm tâm cho đại ca ăn nữa đó."
"Vẫn còn rất nhiều mà, cũng còn rất nhiều vị khác nhau nữa."
"Đệ đã ăn no." Nói đến đây, cậu nhìn ánh mắt mong đợi của Nguyên thị, nhịn không được thở dài một tiếng, chìa tay lấy một khối bánh. Thấy cậu chịu ăn, Nguyên thị liền vui vẻ...
Tình cảnh này trong lòng Lư Oanh bị đứng hình.
Có điều trong chớp mắt, nàng lại cười vui vẻ, rửa mặt qua loa rồi thay quần áo mới, đi ra khỏi phòng.
Thấy Lư Oanh xuống, Nguyên thị giòn giã kêu ới: "Đại ca, huynh hôm nay phải ra cửa sao? Huynh còn chưa có dùng bữa sáng đó."
Lư Oanh cười, "Ca vẫn chưa đói." Nàng nhìn thoáng qua A Vân rõ ràng bị dưỡng mập ra, trong lòng thầm than: Sau này phải chú ý một chút, thật không nghĩ em Nguyên chăm sóc cho em trai tròn trịa như thế. Cậu bé A Vân đang trong thời kỳ phát triển chiều cao, ăn nhiều hơn nữa cũng không sao. Chỉ là cứ đà này cu cậu bị vỗ béo như thế, chắc chắn cậu bé nhà nàng bị phát triển bề ngang mất.
Nàng nhìn hộp đựng đồ ăn, nhìn Nguyên thị vui vẻ chạy đến bên nàng, khụ khụ vài tiếng nói: "Ca ra ngoài dùng cơm." Mau chóng đi lướt như bay trong sự thất vọng của bé con.
Xe ngựa ở bên ngoài cửa đã chờ sẵn, mà đối diện là một chiếc xe ngựa khác, chợt mành xe xốc lên, Cảnh Lục lang ló mặt ra nhìn Lư Oanh kêu ới: "A Văn, ngươi đi đâu vậy? Ta đang muốn tìm ngươi đó."
Lư Oanh cho người lái xe khoan đi, cười nói với bên đối diện: "Tìm ta có việc gì?"
"Phải." Cảnh Lục lang nói rằng: "Còn không phải do ngươi đi về vội vàng sao? Hôm nay mọi người đều chuẩn bị ra ngoài chơi một chút, nhớ tới ngươi, ta liền đi rủ ngươi."
Ngắm nhìn dung mạo đẹp trai phi giới tính kia, con ngươi hắn nhộn nhạo yêu thích, lại nói: "Ta tự mình đến cửa rủ ngươi đi, thế nào A Văn, ngươi không nể mặt mũi ta chứ?"
"Nào dám." Lư Oanh cười.
"Vậy bây giờ đi nhé?" Lư Oanh đáp, Cảnh Lục lang lại nói: "Không được, chờ một chút. Hôm nay mọi người đều có mỹ nữ kề bên, A Văn có muốn thuê một cô em không?"
Lư Oanh đón nhận ánh mắt của hắn, lắc đầu nói rằng: "Không cần thiết."
"Ồ, vậy được rồi."
*****
Đám con cháu thế gia chọn địa phương ở ngoại ô, xe ngựa của hai người đi đến đó, mọi người tụ tập nói chuyện. Mỗi chiếc xe đều có một mỹ nhân xinh như hoa.
Xe ngựa Cảnh Lục lang dừng lại, hắn nhảy xuống xe sau đó đi tới xe ngựa Lư Oanh, làm động tác mời xuống xe, chợt hắn bật cười ha ha.
Lư Oanh theo ánh mắt hắn mà nhìn qua.
Đằng xa trước mắt một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi tới. Trong xe ngựa là một thiếu niên dáng dấp đoan chính oai hùng đang ôm lấy một cô gái tú lệ khả ái, hai người tóc mai chạm nhau, quấn quýt không rời.
Thấy rõ cảnh trước mắt, Lư Oanh cũng ngẩn ra.
Phải biết rằng, ở đâu mặc dù trên xe đều có cô gái, không phải danh hoa lầu xanh thì cũng là thiếp thất yêu kiều hoặc mỹ tỳ non nớt. Chỉ có cô gái kia là khác biệt, búi tóc vấn kiểu cô nương nhà đàng hoàng, nhìn trang phục ắt hẳn là thế gia giàu có đoan chính...
Giữa ban ngày ban mặt mà cùng đàn ông đi đến nơi này, dù có là hôn phu thì cô gái này không dè dặt như các cô nương ở chốn phồn hoa này.
Khiến Lư Oanh có chút hứng thú, Cảnh Lục lang nghiêng đầu xùy xùy mà nói: "Hay cho kẻ họ Tôn kia, một kẻ đa tình lương bạc. Ba năm trước hắn xin cưới con gái nhà họ Trần, gây ra không ít thị phi. Lúc đó nắm tay cô nương Trần thị cùng nhau bỏ trốn vì tình yêu khiến cha mẹ hắn tức giận đến ngất. Mới qua không bao lâu thì hắn cùng con gái nhà họ Phùng tay nắm tay đi dạo phố rồi?"
Lư Oanh nghe xong, liếc mắt nhìn qua thiếu niên kia, bất đắc dĩ nói: "Cảnh Lục lang huynh có lẽ vẫn chưa biết, sự tình này đã thành chuyện nhàn tản ở khắp Lạc Dương. Ngày hôm qua gã Tôn Triêu kia nắm tay Phùng cô nương quỳ gối trước Tôn Trần thị, nói rằng hai người bọn họ đã yêu nhau từ lâu, cúi xin phu nhân rộng lượng thành toàn cho hắn, kẻ đa tình ấy còn nói lúc cưới Tôn Trần thị chỉ vì hắn lầm tưởng đó là yêu, sự thật là người trong lòng hắn là Phùng cô nương. Còn cô nương kia cũng bồi thêm là bản thân đã yêu thầm Tôn Triêu từ lâu, còn mô tả rằng tình cảm bọn họ mới là chân chính, thiên hoang địa lão. Hai kẻ điên vì tình này ép buộc Tôn Trần thị thành toàn cho họ, đồng ý hòa ly với Tôn Triêu, sự việc này đã làm lớn chuyện. Thật đáng thương cho cha của Tôn Triêu đã vì chuyện này mà tức đến mức hôn mê bất tỉnh, sức khỏe bây giờ như cành liễu trong gió."
Chân tình sao?
Làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, oanh oanh yến yến, tóc mai chạm nhau, Lư Oanh nhớ tới Tăng lang năm xưa, nhớ tới Bình Nhân. Khi đó bọn họ cũng thể hiện tình cảm dữ dội như kiểu cô là kẻ chặn đứng tình yêu cảm động đất trời của bọn họ!
Nghĩ tới đây, cô khẽ mỉm cười, che đi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt, Lư Oanh cười tủm tỉm hỏi: "Nói như vậy, gã Tôn Triều là đồ háo s@c?"
Cảnh Lục lang lắc đầu: "Hắn ta không phải gặp ai cũng ham mê sắc đẹp, một kẻ không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cho tốt nữa."
"Còn cô gái họ Phùng thì sao?" Lư Oanh nổi lên tò mò hỏi: "Cô ta đích thật là bạn khuê phòng với Tôn Trần thị?"
"Chính xác là vậy, cả hai cùng nhau lớn lên, cảm tình sâu nặng. Nếu không thì sao Tôn Trần thị tức đến mức ngất xỉu chứ? Lúc đó ta nghe nói vị phu nhân ấy còn phun ra mấy bụng máu nữa kìa, đến nay vẫn triền miên trên giường bệnh, có người nói bệnh tình không tốt, chỉ sợ sớm cưỡi hạc về tây. Ai dà, Tôn Triều cũng là một kẻ quái đản, nếu không phu nhân yêu dấu dùng đủ mọi cách để cưới về sau đó làm người ta tức đến mức bệnh không dậy nổi, hắn còn không thương tiếc mà đi ôm ấp người mới vui vẻ quên trời quên đất."
Lư Oanh hơi nghiêng đầu lạnh nhạt cho ý kiến: "Có lẽ là người mới kia khiến cho hắn có hứng thú, cô gái kia hẳn là cố ý giả bệnh, cố ý làm hắn thương tiếc."
Cảnh Lục lang buồn cười nhìn Lư Oanh: "Ai yêu, chân nhân bất lộ tướng nha, A Văn đối với chuyện nữ nhân thấu hiểu mười phần ha."
Hắn vừa nói như vậy, trọng tâm câu chuyện bị cắt ngang, Đám niên thiếu hi hi ha ha từ xa lại gần, Lư Oanh khẽ nhìn Phùng cô nương từ xa, người chưa cưới gả như cô ta đang yếu ớt ngã vào lòng Tôn Triều, trông như phu thê mới cưới, âu yếm mặn nồng.
Nói đùa gì chứ, Lư Oanh thản nhiên dựa vào xe ngựa của mình.
Cảnh Lục lang bị mấy thiếu niên khác thấy kéo đi nơi khác, Lư Oanh được phen thanh tịnh một lát rồi, chợt hỏi phu xe bên ngoài một câu: "Hẳn các hạ có thân thủ rất tốt?"
Phu xe nhìn Lư Oanh rồi cung kính đáp: "Vâng."
Có lẽ lấy sức một người, gánh trách nhiệm bảo hộ cô, dĩ nhiên thân thủ không nhất cũng đứng thứ hai?
Lư Oanh cười cười, chậm rãi nói: "Chờ đợi rồi tìm cơ hội, làm phiền các hạ ra tay khiến cho Phùng cô nương nhận một phi tiêu hủy dung... Ta muốn xem, nếu như cô ta không còn gương mặt xinh đẹp ấy, chân tình của hai kẻ này có còn tiếp tục được không?"
Phu xe:...
Thấy người ta nhìn mình với biểu cảm ba chấm, Lư Oanh cười hỏi: "Thế nào, các hạ không muốn?"
Hắn ta lắc đầu, tâm trạng thầm than, Lư cô nương quả nhiên tuyệt phối với chủ công. Một chữ, Độc!
Hắn không cần nghĩ nhiều, cũng biết chuyện này bẩm báo cho chủ công, khổ không thể nói được mà.
Trầm mặc một hồi, phu xe đáp: "Vâng."
Lư Oanh thấy hắn đồng ý, cười cười, chỉnh sửa lại quần áo, cử chỉ phong độ đi tới chỗ Cảnh Lục lang.
Đúng lúc này, Cảnh Lục lang đang ríu ra ríu rít với mọi người: "Mọi người đã đến đông đủ, xuất phát thôi." Sau hắn nhướng người lên về phía Lư Oanh đang đi tới: "A Văn, có muốn đi chung xe ngựa với ta khônggg?"
Lư Oanh cười cười, đồng ý.
Chúng thiếu niên ai nấy về xe ngựa của họ, đoàn xe bắt đầu khởi hành.
Trong đoàn xe chỉ có ba bốn xe là không dẫn cô gái theo, Lư Oanh và Cảnh Lục lang là bạn cặp đi chung nên ngoại lệ. Hiện tại, có ba bốn người ở trong xe ngựa của Cảnh Lục lang, người thì đọc sách, người thì nói chuyện phiếm với nhau.
Lư Oanh chọn là người đọc sách kia.
Cô lười biếng dựa vào cửa sổ xe, ánh dương bên ngoài chiếu vào gương mặt phi giới tính của cô, thực sự khiến người nhộn nhạo tâm tư.
Cảnh Lục lang khẽ liếc nhìn Lư Oanh, như thói quen có chút thất thần khi nhìn người nọ.
Thật trùng hợp là xe ngựa của Tôn Triều cách không xa xe ngựa của bọn người Lư Oanh - Cảnh Lục lang, hai kẻ bán cẩu lương vẫn âu yếm ôm nhau, lời khẽ nói như tan vào trong gió, vô tình để Lư Oanh nghe thấy.
"Tôn lang, chàng bớt giận, tỷ tỷ chỉ là thân thể không tốt, tỷ ấy đâu phải bệnh nặng lắm đâu? Tỷ ấy chỉ luyến tiếc Tôn lang chàng." Nói đến đây, Phùng cô nương cắn môi đỏ, đôi mắt ngấn lệ, mềm yếu nói: "Nếu không, Tôn lang à, chúng ta còn trở lại hay không? Thiếp, thiếp chợt nghe mẫu thân nói, đã chuẩn bị thôn trang ở ngoại ô, tỷ tỷ nghe xong, nhất định sẽ bình phục sức khỏe."
Nghe tới đó, Tôn Triêu dịu lại khẽ vỗ tay người tình, ôn nhu nói rằng: "Không sao, A Nguyên, ta biết nàng có thiện tâm, chỉ là nàng chưa gả, để ta làm đến bước này, danh tiết bị hủy hoại, vô luận dù thế nào, ta không thể để cho nàng chịu ủy khuất nào." Dừng một chút, hắn cắn răng nói rằng: "Lần này ta sẽ cùng với phu nhân hòa ly! Nàng ta tâm tính kiên cường, thế lực nhà mẹ đẻ lớn mạnh, dù có hòa ly với nàng ta cũng không có việc gì. Còn nàng thì khác, A Nguyên, có ta yêu thương nàng, nàng sẽ không thua thiệt với ai."
Phùng cô nương cảm động không thôi, nước mắt lưng tròng, cô ta cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt, chớp mắt tươi cười động lòng người trở lại: "Tôn lang, có những lời này của chàng, thiếp chết cũng cam lòng."
"A Nguyên, đừng nói mấy lời sinh tử ấy, Ta nhất định sẽ thương nàng yêu nàng, đời này chúng ta không tách rời."
"Dạ, cả đời."
Một phút cảm nhận của người dịch: Lời thoại nghe quen quen, giống Hoàng lang và ả Lâm di nương yếu đuối hay khóc sướt mướt tuông lời sến rện ấy trong phim Minh Lan truyện =))))
Người hóng dưa a.k.a Lư Oanh cười lạnh, cô liếc mắt nhìn phía trước.
Đằng trước là đường núi, nhân trận mưa to này, tu chỉnh con đường núi có vẻ tốn nhiều thời gian...
Bên cạnh xe ngựa có một đôi nam nữ vẫn còn bán cẩu lương. Trong lúc bất chợt con ngựa đầu đàn không biết bị cả kinh cái gì, bỗng nhiên kêu hí một tiếng. Đoàn xe hỗn loạn phá vỡ trật tự, dưới sự không kịp phản ứng, Tôn Triều - Phùng cô nương ở trong xe ngựa bất ngờ lăn nhào ra ngoài, rơi tủm xuống vũng nước đọng.
Mọi người hết hồn, đồng loạt ngước đầu ra khỏi cửa sổ xe dòm. Cảnh Lục lang hét lớn: "Mau, nhanh đỡ bọn họ dậy."
Không cần đợi hắn nhắc, người hầu Tôn Triêu vội vàng nâng hai vị chủ tử của mình dậy.
Tôn Triêu lo lắng thương tiếc cho Phùng cô nương: "A Nguyên, nàng có sao không? A Nguyên?" Sốt ruột kêu vài tiếng, thấy người trong lòng không phản ứng, hắn nghiêm mặt lo sốt vó: "A Nguyên, nàng làm sao vậy? Mau, người đâu, mau tới đây!"
Thấy hắn ta hoảng loạn gọi người, Cảnh Lục lang ở trong xe nghiêng đầu ra hét to: "Hoảng cái gì mà hoảng? Mới té một cái có phải chết liền đâu? Tạm thời ngất xỉu thôi. Còn không mau đưa Phùng cô nương đến chỗ thoáng nào rồi bấm huyệt nhân trung."
"Được, được." Tôn Triêu như tên đầu đất vội vã nghe theo, bế người tình cẩn thận từng ly từng tí, rất nhanh hắn thấy có điều bất thường liền hét hoảng: "Không ổn, nàng ấy chảy rất nhiều máu."
Cảnh Lục lang cũng vội vàng nói: "Cầm máu lại, tìm xem chảy máu ở đâu."
Tôn Triêu vội vàng vội vã lấy khăn tay ra, chuẩn bị tìm chỗ để cầm máu, cẩn thận lau chợt hắn dường như thấy cái gì đó, giọng nói như bị câm lặng, mặt thì biến trắng bệch, miệng rưng rưng muốn nói gì đó...
*****
Ngày up: 09/10/2023 lúc 12:00 AM
Ầy mãi mới ngồi máy làm hẳn 1 chương.