Phương Phi Tận

Chương 11



Lục Viễn Đạt nhìn rõ, trong cặp mắt của Cơ Dao tràn đầy vẻ thống khổ, dường như y đang yên lặng khẩn cầu, nhưng rốt cuộc, y chỉ có thể nói
"Đúng, tất cả đều là ta làm, đều không có quan hệ gì với hắn, không có quan hệ gì cả...."
Trong đôi mắt của Cơ Dao, y nhớ lại trước kia, trong cơn mưa nặng nề, ánh mắt của y cũng yên lặng trầm tĩnh, cả người gần như hôn mê nằm trong cơn mưa
Khi đó, y lén trốn từ thanh lâu đến kinh thành, một đường chạy trốn, nhưng y không hề biết kinh thành to lớn nhường nào, cũng không biết có nơi nào sẽ chứa chấp y.

Một trận mưa mùa thu vừa lớn vừa nặng hạt, lúc ấy vì vội chạy trốn, trong bụng y chưa ăn cái gì, trên người chỉ một bộ y phục đơn bạc nặng nề lê bước trong mưa.

Rẽ trái, rẽ phải, không biết tại sao lại đến trước cửa lớn vương phủ của nhị hoàng tử, Cơ Dao đã đói ngã xuống trước bậc thềm, mái tóc đen dài vì bị mưa xối ướt mà dính sát vào bên mặt, khiến y vừa diễm lệ nhưng cũng rất chật vật, khí chất của hồng bài thanh lâu cũng không còn, chỉ còn lại vẻ đáng thương của con thỏ lạc đường
Cửa lớn của vương phủ đỏ thẫm, từ bên trong có một nam tử mặc y phục xanh ngọc bước ra, còn cầm theo dù, từng bước từng bước đến chỗ, che đi những hạt mưa đang rơi trên người y, như vị thần tiên từ cõi trời hạ trần đến giúp y

"Cứu ta....!Cứu ta..." Cơ Dao bị sặc nước mưa, cố gắng nắm lấy vạt áo của Lục Viễn Đạt "Van cầu người thu lưu ta..."
"Thu lưu ngươi? Trong phủ của ta không thu phế vật"
Cơ Dao ngẩn đầu, cố gắng muốn nhìn rõ mặt mũi hắn, nhưng nước mưa đã khiến cho y không thể mở to mắt, chính vì thế, y cố gắng đứt quãng cầu xin
"Ta sẽ giúp người, đạt được thứ người muốn....!người muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó....!Ta có thể giúp người..."
Lục Viễn Đạt cười một tiếng, đưa cán dù vào trong tay Cơ Dao, sau đó hắn cúi người bế Cơ Dao lên, bước qua cánh cửa đỏ thẫm
"Ngươi tên gì?" Lục Viễn Đạt đưa cho y một bát canh gừng "Từ đâu đến?"
"Ta...." Sau khi rửa mặt, gương mặt diễm lệ vô cùng cũng hiện ra, y khẽ nhắm hai mắt, lông mi thật dài run run tỏ vẻ bất an, nhưng lại lộ ra một cảm giác câu nhâu "Ta vốn là tiểu quan trong thanh lâu, tên là Cơ Dao, quỳnh cơ cơ, dao trì dao, ta lén trốn từ thanh lâu đến kinh thành, vì muốn ta phải tiếp khách, không tiếp thì liền bị đòn, ta cũng nhận mệnh, nhưng sau nhiều lần, ta vẫn chịu nhiều thương tích, ta không thể nhịn nữa, nên mới chạy trốn.

van cầu người, đừng đem ta trở về nơi đó, việc gì ta cũng có thể làm, chỉ cần không thể trở về nơi đó, người muốn cái gì cũng được"
Lục Viễn Đạt ngồi ở một bên giường, đưa tay nhẹ nhàng xốc lại cổ áo y, lại có một dấu vết tím xanh ở chiếc cổ trắng vô cùng chói mắt
"Ta biết rồi, ta sẽ không để ngươi trở về, sau này ngươi sẽ theo ta" âm thanh Lục Viễn Đạt ấm áp, hắn dừng một chút rồi nói tiếp "Ngươi hãy đổi từ Dao (瑶) sang Dao (遥)*, mặc dù 2 chữ Cơ Dao lúc đầu nghe cũng rất êm tai, nhưng dù sao cũng quá thiên về nữ nhân"
Là Lục Viễn Đạt đem y về nhà, là hắn đem chuộc y từ trong thanh lâu, cũng là Lục Viễn Đạt cho y cái tên mới
Cho nên, là y nợ Lục Viễn Đạt
"Là ta" Cơ Dao nhắm mắt lại, trong hốc mắt trào ra giọt lệ, yên lặng rơi vào khoảng không, tâm của y, đã nát đến không còn hình "Thái tử điện hạ, tất cả những thứ này, đều là một mình ta làm, ta đã sớm bất mãn với nhị hoàng tử, cho nên mới làm giả sổ sách, mượn cơ hội này hãm hại hắn"
Cùng lắm thì chỉ lấy mạng trả lại cho Lục Viễn Đạt thôi, có trách thì chỉ có thể trách y đã không nghe lời quản sự cô cô trong thanh lâu – tuyệt đối không được đem tâm của mình ra
Lục Bác Dung vốn chờ xem màn chó cắn chó, hắn sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi, lại không thể nào nghĩ đến, Cơ Dao dễ dàng ôm hết tội về phía mình, nhất thời hắn giận đến tím mặt, mạnh mẽ tát Cơ Dao một cái
"Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì?! Ngươi cho rằng ta không biết sao, tất cả những thứ này đều là Lục Viễn Đạt sai khiến nên ngươi mới làm!"
"Không, là ta" Cơ Dao nhắm mắt lại, y không muốn nhìn vào đôi mắt của Lục Viễn Đạt nữa "Đều là ta"
"Người đâu! Tra khảo cho ta! Trước đem nhị hoàng tử dẫn đi, sau dùng hình tra khảo cái tên cứng miệng này, các ngươi nhất định phải khiến y phun ra hết sự thật!".


ngôn tình hoàn
Nhị hoàng tử ở giữa biển thủ ngân lượng cứu tế, lại kết kè kéo cánh, sự việc vô cùng ầm ĩ, huyên náo rất lớn, khiến cho long nhan hoàng đế giận dữ, hoàng đế trực tiếp cách chức tổng đốc Lưỡng Giang, chém đầu thị chúng, cũng dựa vào việc này điều tra sâu, đã tra ra được không ít tham quan ô lại, nhất thời khiến cho lòng người trong kinh thành hoang mang không thôi, ai nấy đều câm như hến, hành sự càng cẩn thận, e sợ tội danh đổ xuống đầu.

Cùng lúc đó, câu chuyện của kim ưng xảy ra ở trên yến tiệc tiếp đãi sứ thần Đột Quyết cũng được truyền ra, là một thương nhân người Đột Quyết đã lỡ miệng nói ra khi đang ăn cơm tại quán trọ.

Phải biết, cố sự của hoàng gia còn kích thích bách tính hơn là mấy chuyện kia.

Trong trà lâu đều là người ưa thích bát quái, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện huyên náo tại yến tiệc, bách tính đều biết tường tận.

Thậm chí còn có người nói, bởi vì kim ưng chọn tam hoàng tử điện hạ làm cửu ngũ chí tôn, nên đã bị hoàng thượng căm ghét bỏ tù! Còn có người nói, tam hoàng tử đã sớm bị hoàng đế độc hại! càng truyền, hình tượng hoàng đế trong mắt bách tính là một người vô cùng nhỏ mọn, không dung bách tính trong lòng, ngụy quân tử lòng dạ khó lường
Những lời nói bóng gió này cũng truyền đến tai của các quan lại đại thần trong triều, cuối cùng viết vào trong tấu chương, trình lên cho hoàng đế
Sự tình của nhị hoàng tử phát sinh đột ngột, khiến cho hoàng đế đã quên mất đứa con thứ 3 của lão còn ở trong tù, hiện tại xem tấu chương, lão mới nhớ đến Lục Khai Hoàn
So với chuyện mà nhị hoàng tử gây ra, chuyện của Lục Khai Hoàn nhỏ vô cùng, bất quá đó chính là mặt mũi của hoàng đế, tuy rằng lão có không thích đứa con trai này đến mức nào, nhưng đối mặt với bách tính, lão cũng không nguyện trở thành một tên hôn quân, vì vậy lão chỉ có thể đè nén lửa giận, hạ lệnh phóng thích Lục Khai Hoàn ra khỏi tù
Ngày Lục Khai Hoàn ra tù, chỉ có Mạnh Sênh đến đón hắn
Cơm nước trong tù không được đảm bảo, còn hay bị gió lạnh lùa, chỉ mấy ngày mà Lục Khai Hoàn đã gầy đi rất nhiều, vành mắt cũng thâm đen, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

Đáy lòng Mạnh Sênh sinh tia thương sót, trầm mặc khoát thêm áo cho hắn, ôn thanh nói
"Bên ngoài gió lớn, điện hạ mặc thêm y phục đi, cẩn thận đừng để bị lạnh"
Lục Khai Hoàn cột lại ống tay áo, thấp giọng than thở

"Mùa đông năm nay còn lạnh hơn trong ký ức của ta"
"Người nói cái gì?"
"Không có gì" Lục Khai Hoàn cười nhìn Mạnh Sênh "Mấy ngày nay, Sênh nhi có nhớ ta hay không?"
Mạnh Sênh bị tiếng gọi Sênh nhi vô cùng thân mật khiến cho cả mặt đều đỏ "Điện hạ là chủ nhân, nô tài...!đương nhiên nô tài có nhớ chủ nhân...."
"Ngươi biết là ta không muốn nghe lời này" Lục Khai Hoàn ngắt lời y, dừng bước "Mạnh Sênh, ngươi vì ta mà đã làm chuyện ta giao rất tốt, ta rất cảm kích ngươi, với cả, từ đây về sau, ngươi đã là người của ta, đừng cùng ta câu nệ quá nhiều, nếu được, khi nào chỉ ở riêng hai ta, ngươi có thể gọi tên tự của ta Tử Chân"
"Điện hạ, thế này không hợp quy củ..."
"Coi như hống ta vui vẻ, cũng không được sao?" Ánh mắt Lục Khai Hoàn ảm đạm, ở đời này, Mạnh Sênh cũng không có tình ý nồng nàn như đời trước "Thôi được rồi, ta không bắt ép ngươi"
Hắn tiếp tục nhấc chân, đi về cung của mình
Mạnh Sênh muốn mở miệng nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành rũ mắt im lặng đi theo sau
Trong hoàng cung trồng nhiều hoa mai, đến mùa mai nở, từ xa Lục Khai Hoàn đã nhìn thấy dáng cây nâu mạnh mẽ, trên còn điểm xuyến từng sắc hồng, giống như một ngọn lửa, trong không gian trắng tuyết kiên cường nở rộ
"Mạnh Sênh ngươi đi bẻ một cành mai nhỏ lại đây"
Mạnh Sênh nghe lời, đi đến chỗ cây mai nở nhiều nhất, bẻ lấy một nhánh nhỏ đem về cho Lục Khai Hoàn
Lục Khai Hoàn bẻ xuống một đóa mai, đặt trên tai phải của Mạnh Sênh, hắn cười cong mắt
"Quả nhiên, ngươi còn yêu kiều hơn hoa"
Lông mi của Mạnh Sênh nhanh chóng khép xuống, gò má trắng nõn chạm vào đóa hồng mai, trắng hồng bổ trợ cho nhau, khoảng khắc này khiến cho Lục Khai Hoàn nhớ đến rất lâu, hắn chỉ hu vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, chậm thêm chút nữa, ngôi vị hoàng đế cũng được, báo thù rửa hận cũng được, tất cả khi đem ra so với người trước mắt, tựa hồ không trọng yếu như đời trước hắn nghĩ.


Bình Luận (0)
Comment