Phương Phi Tận

Chương 18



Đêm ấy đương nhiên kết thúc bằng sự pha trò của Lục Khai Hoàn, chỉ có điều, Mạnh Sênh cũng bị hắn ăn chút đậu hũ, cả người y đều đỏ, vội vàng đẩy Lục Khai Hoàn ra, có chút không nhịn được nói "Điện hạ, người đùa đủ chưa?"
"Đùa?" Lục Khai Hoàn lắc đầu một cái, trong ánh mắt hắn hiện lên sự hổ thẹn cùng thống khổ mà Mạnh Sênh xem không hiểu "Mạnh Sênh, ta đối với ngươi không phải là vui đùa trong phút chốc"
Đời trước, để có thể nhìn rõ được lòng của chính hắn, mà đã phải trả một cái giá lớn, may thay, trời cao rủ lòng, hắn mới có cơ hội được làm lại từ đầu, cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua
"Sênh nhi, nếu như lần này ta lại thất bại, buộc phải rời khỏi kinh thành, ngươi có muốn rời đi cùng ta?"
"Điện hạ ở nơi nào, Mạnh Sênh liền ở đó, nếu điện hạ vẫn hỏi vấn đề này, có phải hay không điện hạ đang nghi ngờ..."
Lục Khai Hoàn ngắt lời y, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đường vân thêu trên ngoại bào "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là...!ta chỉ là không muốn để ngươi lại tiếp tục theo ta chịu khổ"
Sênh nhi ngốc của hắn, từ đầu đến cuối đều ngốc như thế, cho dù ở nơi phủ đệ xa lạ, hay sự mênh mông của đại mạc, đều chưa từng có qua lời nào oán hận, chỉ lặng yên ở bên cạnh làm bạn cùng hắn, một chút cũng không hề thay đổi
Đời trước, phạm nhiều sai lầm như vậy, phụ đi tình ý sâu đậm của y.


Đời này, sự trừng phạt của hắn, chính là luôn sống trong sự hổ thẹn
Lục Khai Hoàn vẫn còn trẻ, thần sắc vô cùng tuấn lãng, dưới ánh trăng, lông mày khẽ nhíu, cũng khiến cho người khác cảm nhận được sự cô đơn phiền muộn của hắn, ánh trăng như dải lụa mềm trắng, thuận theo đường viền gương mặt hắn mà phủ lên, càng tôn lên tuấn lãng.

Vẻ ngoài của hắn tốt như vậy là được di truyền từ Huệ phi, nghe đâu nhà mẹ đẻ hắn có chút quan hệ huyết thống của người Hồ, bởi vậy nên đường viền gương mặt vô cùng sâu, lông mày vừa đen vừa dày.

Vừa nhìn thấy hắn nhíu mày, không hiểu sao tâm của Mạnh Sênh đều mềm, y nhích người về phía trước, vươn tay đặt lên huyệt thái dương của hắn, nhẹ nhàng xoa
"Lúc trước, nô tài có học tài xoa bóp của cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương, nếu như điện hạ không chê, có thể để cho nô tài xoa một chút"
Lục Khai Hoàn không có mở miệng, chỉ là càng dựa thêm vào người Mạnh Sênh, đầu khẽ tựa lên eo của y.

thân thể Mạnh Sênh cứng đờ, nhưng y cũng không né tránh, chỉ là tiếp tục xoa bóp.

Ngón tay y rất tinh tế, dùng lực vừa phải, khiến cho hắn vô cùng thoải mái.

Lục Khai Hoàn vì chuyện chất tử phái đi Đột Quyết mà vô cùng bận rộn, hắn vô cùng mệt mỏi, dựa vào người Mạnh Sênh, nhìn sơ giống như đang ngủ...!
Mạnh Sênh nhìn gương mặt đang ngủ của hắn, y khẽ gọi tên Lục Khai Hoàn, thấy hắn không trả lời, y liền lặng lẽ đem mặt lại gần hắn
Sau một lúc, nụ hôn lặng lẽ đáp xuống môi Lục Khai Hoàn
Nụ hôn này nhẹ tựa lông chim đáp xuống mặt hồ, yên tĩnh không mang theo gợn sóng

- -------------------------------------------------------
Năm ngày sau, sứ giả đến từ Đột Quyết đang có mặt tại chính điện, truyền lời của vua Đột Quyết đến với vua Đại Thiên quốc, muốn có một chất tử từ Đại Thiên quốc, như vậy hằng năm sẽ không cần phải tiến nạp cống phẩm cho Đột Quyết
Đúng như dự đoán, lời vừa nói ra, toàn triều đều khiếp sợ không thôi, người người đều biết, những năm qua Đột Quyết vẫn luôn mang tâm thái chiến, nếu như dùng binh lực hiện tại của Đại Thiên quốc ra đấu, thì không phải là không thắng lợi, chỉ là, những năm qua, Đại Thiên quốc đã phải chịu nhiều thiên tai, quốc khố trống rỗng, kho lúa cũng chưa chắc có thể cầm cự được đến ngày nào.

Nhìn thấy thời cơ này, Đột Quyết mới dám đưa ra yêu cầu vô lý như thế với Đại Thiên quốc, nếu như Đại Thiên quốc từ chối, Đột Quyết sẽ tìm được nguyên nhân để phát động chiến tranh
Bên trong ngự thư phòng
"Hoàng thượng, tuyệt đối không thể! Dòng dõi hoàng thất vốn rất ít ỏi, nếu đưa một vị hoàng tử đi xa làm chất tử, không chỉ khiến hoàng thất mất đi một vị hoàng trữ, mà mặt mũi của Đại Thiên quốc ta cũng sẽ mất hết!"
"Lang đại nhân, lời ấy của ngày sai rồi, nếu như chỉ mất đi một vị hoàng tử, nhưng lại đổi được ngày tháng thái bình cho bá tánh, hai nước giao hảo, đó là chuyện vui, sao đại nhân lại nói đến chuyện mất đi mặt mũi"
"Chuyện vui?" hai tay dấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, tuy rất bất mãn, nhưng trên mặt của Lang Vũ Hoa không thay đổi gì "Thừa tướng đại nhân, chuyện vui mà đại nhân nói, cũng chỉ là tấm màn che mắt dưới ngòi bút của quan ngự sử mà thôi, bây giờ đến cả đại nhân cũng phải đem ra để lừa mình dối người sao?"
Vào ba ngày trước, Lang Vũ Hoa đã gặp được Phương tiên sinh trên phố Lạc Quang, Phương tiên sinh đã vì hắn mà vạch ra một con đường – tuy con đường này đi vô cùng khó khăn, nhưng Lục Khai Hoàn lại đưa ra những điều kiện vô cùng khiến người ta động lòng
Trong thư viết, thời thế đã đến lúc xoay chuyển, nếu bây giờ hắn hợp tác với Lục Khai Hoàn, mai sau đại sự thành, vị trí thừa tướng chắc chắn nằm trong tay hắn
Thừa tướng nghe Lang Vũ Hoa nói vậy, tức thì liền giận dữ "Lang Vũ Hoa! Ngươi dám càn rỡ nói như thế? Đừng tưởng rằng ngươi là Trạng nguyên thì muốn nói gì thì nói, tình hình Đại Thiên quốc ta trong ngoài đều loạn, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Hoàng đế khẽ chớp mắt, miễn cưỡng lật qua một trang kinh thư, nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng "Thừa tướng cần gì phải nổi giận, trầm truyền Lang Vũ Hoa đến nghị sự, chính là vì muốn hắn nói chuyện, từ trước tới nay, trẫm đều nghe những lời khách sáo qua lại của mấy khanh, nghe đến đầu óc cũng hồ đồ theo" Ánh mắt của hoàng đế không nhìn ra vui giận, quét qua hơn mười vị đại nhân đứng dưới, đem thần sắc của từng người thu vào mắt "Các khanh đều cho rằng, chất tử lần này nên để tam hoàng tử đảm nhiệm?"
Tâm trạng Lang Vũ Hoa vô cùng căng thẳng, đang muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Thừa tướng đoạt trước
"Lão thần cho rằng, tam hoàng tử chính là ứng viên thích hợp nhất, tuổi tam điện hạ còn nhỏ, tạm thời chưa có tiếp xúc với việc triều chính, tâm tính lại đơn thuần, đưa đi xa tôi luyện bản thân cũng không phải là việc gì xấu, hơn nữa, năm đó sự việc của Định Viễn hầu...!dù sao, tam điện hạ cũng là nhi tử từ Huệ phi, lần này đưa đi làm chất tử, cũng là để chuộc tội"
"Hoàng thượng, việc này vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn...."
Cuối cùng, hoàng đế vẫn chưa đưa ra quyết định, chỉ là những đại thần luận bàn bên trong, phần lớn đều là người của thái tử, hoặc là người chịu ân huệ của nhị hoàng tử, cho nên bọn họ đều đạt được mục đích chung, đẩy tam hoàng tử - Lục Khai Hoàn đi xa chịu khổ
Nghị luận xong, Lang Vũ Hoa thầm kín thở dài, hắn vào triều không lâu, kinh nghiệm làm quan không nhiều, lại không học được gập lưng uốn lưỡi như những vị quan khác, trong xương tủy vẫn mang cốt cách kiêu ngạo của một văn nhân, đối với việc khéo léo đưa đẩy, hay thuận nước đẩy thuyền, từ trước đến nay hắn vẫn rất xem thường.


Nhưng ngay lúc này, nhìn qua quá trình nghị sự của trong ngự thư phòng, hắn đã bắt đầu nhận rõ, được sủng ái và không được sủng ái vô cùng khác nhau.

Gia đình thiên tử là như vậy, nếu như không được lòng của phụ thân, thì cuộc sống giống như đang đi trên băng mỏng, có đôi lúc, so với hài tử trong nhà bách tính bình dân cũng không bằng
Trên bầu trời phủ đầy mây đen, Lang Vũ Hoa ngẩng đầu nhìn trời, một đóa bông tuyết rơi vào mắt hắn, rất nhanh hóa thành giọt nước.

Kinh thành xưa nay là vậy, mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, Lang Vũ Hoa cũng không gọi cung nhân lấy ô, hắn chỉ đi sát mép tường hoàng cung, lợi dụng mái che nhỏ mà chậm rãi bước đi
Khi đi ngang qua một hẻm nhỏ, hắn chợt dừng bước
Nơi ấy, có một tiểu thái giám gương mặt tinh tế đang cầm dù chờ hắn
"Nói với điện hạ, tình huống không hề ổn, bệ hạ đã có ý định đưa người đi làm chất tử"
"Vâng" Mạnh Sênh gật đầu, đưa ô giấy trong tay về phía Lang Vũ Hoa, thân thể tiến về phía trước, đưa tay khẽ phủi đi những bông tuyết đọng trên vai hắn, sau đó y khẽ mỉm cười "Lang đại nhân che ô trở về thôi, tuy rằng tuyết rơi không lớn, nhưng vẫn mang theo hơi ẩm rét lạnh, kính mong đại nhân bảo trọng thân thể"
Lang Vũ Hoa gật đầu, chỗ hai người đang đứng không tiện ở lâu, hắn nghe xong liền xoay người rời đi
Chỉ là, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay tiểu thái giám lên cán dù, sau lại truyền đến hắn, trong cơn rét lạnh của tuyết đầu mùa, không hề tiêu tán.


Bình Luận (0)
Comment