Phương Phi Tận

Chương 8



"Điện hạ, khi đó là vì uống say, nên...."
Mạnh Sênh cắn môi dưới, đem lời còn lại nuốt vào trong cuống họng
"Nên?....."
Lần đầu của Mạnh Sênh cùng Lục Khai Hoàn vô cùng loạn
Đó là vào một đêm mùa hè, côn trùng kêu không dứt, gió mùa hè thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa thơm ngát
Tây Phan có tiến cống một loại rượu mới, đem đi phân phát cho mỗi cũng.

Lục Khai Hoàn cũng là lần đầu tiên nếm thử loại rượu này, hương rượu thuần hậu mà thơm ngát, dư vị ngọt ngào, hơn nửa thoạt nhìn như rượu trái cây không khiến người ta say, khiến hắn uống rồi lại uống, lúc hết bình thì đầu của hắn đã trở nặng, men rượu sau cùng quá lớn, khiến cho cả người hắn mơ mơ màng màng, vừa bước đi đã đá ngã cái bình hoa trang trí, gây ra động tĩnh quá lớn
Mạnh Sênh luôn theo hầu bên người hắn, lúc này y đang ở gian ngoài chờ hầu, lúc đó trời cũng không còn sớm, nên hắn đã để những hạ nhân khác đi nghỉ sớm.


Nghe thấy tiếng động lớn, Mạnh Sênh tỉnh cả ngủ, lật đật ngồi dậy chạy đến đẩy cửa tiến vào, vừa mới mở cửa, mùi hương của rượu xông thẳng vào mũi y
"Chủ...!chủ nhân?"
Dưới ánh trăng sáng, càng nhìn càng thấy Lục Khai Hoàn vô cùng tuấn tú, đáy mắt hắn tràn đầy ôn nhu, khiến cho người khác càng say
Mạnh Sênh dựa vào lồng ngực của Lục Khai Hoàn, bên tai truyền đến tiếng đập trái tim của hắn, trên mặt y liền hồng một mảnh, qua hồi lâu mới ấp úng đẩy hắn ra "Ngài đã uống say, nô tài dìu ngài đi nghỉ ngơi"
Ai mà biết, khi y muốn lùi ra thì lại bị ôm ngược trở vào.

Đôi tay mạnh mẽ khóa chặt eo y, dùng sức mạnh đem Mạnh Sênh ôm chặt vào lòng.

Thậm chí Mạnh Sênh chưa kịp rên một tiếng, thì đôi môi đã bị môi ai đó ngậm chặt, đem mỗi một thanh âm của t nuốt vào trong
"A..."
Thân thể Mạnh Sênh cùng Lục Khai Hoàn dán sát vào nhau, nhiệt độ trên người Lục Khai Hoàn khiến cho Mạnh Sênh hoảng sợ, dù cách lớp y phục, nhưng vẫn có thể thiêu đến y, nóng đến mức khiến y không biết làm sao.

Khi thân thể dán sát vào nhau, y cũng phát hiện, có thứ gì cứng rắn đang chọt vào đùi y
Mạnh Sênh chỉ mới 16 tuổi, kiến thức về phương diện này y chỉ biết nửa vời, huống hồ, tình huống đó từ trước tới giờ không hề xảy ra trên người y, thoáng chốc khiến cho đầu của y đặc lại như hồ
Lục Khai Hoàn hôn lung tung lên mặt Mạnh Sênh, một bên hôn, một bên đem Mạnh Sênh đến cạnh giường.

Ngón tay linh hoạt đem y phục của Mạnh Sênh cởi ra, Mạnh Sênh bị hắn hôn đến mềm nhũn cả người, toàn thân không còn khí lực, đầu óc cũng không tỉnh táo, liền cứ như vậy bị Lục Khai Hoàn dẫn dắt, mãi đến khi cùng Lục Khai Hoàn nằm trên giường, lúc này y mới phát hiện y phục trên người không còn, mà khố hạ đang bị lấy đi.....!
"Không, điện hạ!" Mạnh Sênh run sợ như thỏ nhỏ, lùi ở chân giường, hy vọng tránh được đôi bàn tay của thợ săn là Lục Khai Hoàn "Ngài uống say, không được làm tiếp nữa!"
Đến giờ phút này, dù cho y có đơn thuần đến đâu, thì cũng hiểu được ý đồ hiện tại của Lục Khai Hoàn, nhưng y lại không dám phản kháng, từ năm 8 tuổi, Mạnh Sênh đã bị bán vào cung làm thái giám, sau khi tịnh thân liền đưa điều đến cung của Lục Khai Hoàn, quản sự công công có dạy, chỉ là chuyện chủ nhân muốn làm, thì phận nô tài không được phép cự tuyệt, cho dù muốn ngươi chết, ngươi cũng phải mỉm cười khấu đầu tạ ơn
Khi say, sức của Lục Khai Hoàn lớn đến kinh người, thấy Mạnh Sênh đang siết chặt nội y, hắn cau mày, vươn tay không chút lưu tình đem tầng y phục cuối cùng xé nát
Sau một tiếng xé vải, thân thể của Mạnh Sênh đã hoàn toàn bại lộ trong không khí, mặc dù ánh sáng mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhìn ra được làn da trắng như sữa, vòng eo lại tinh tế như cành liễu....!miệng lưỡi của Lục Khai Hoàn khô nóng, nhịn không được mà nhào đến, hắn vội vã cởi bỏ y phục trên người, đặt Mạnh Sênh ở dưới, xoa xoa cặp mông căng thịt, vội vã muốn đi vào
"A!"

Hắn tiến vào rất gấp, ngay cả khuyết trương cũng không làm, không có chuẩn bị trước, nên khiến cho y rất khó thừa nhận.

Mạnh Sênh đứt quãng thở dốc, khóc nức nở, đôi chân thon dài tinh tế run rẩy, ngón tay bấu lên hai vai của Lục Khai Hoàn
Lục Khai Hoàn thân mật hôn trên mặt Mạnh Sênh từ mi tâm một đường hôn xuống đầu nhũ
Thanh âm của hắn còn trầm thấp hơn "Sênh nhi, đem ngươi giao cho ta, được không?....!ta yêu ngươi, chỉ cần nhìn thấy ngươi, mọi ưu phiền của ta đều biến mất, không khống chế được mà bật cười.

Cùng ta, cả đời ta chỉ đối tốt với một mình người, sau đó, nếu như thật sự ta ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, thì ngươi chính là hoàng hậu của ta...."
Viền mắt Mạnh Sênh đã ướt nhẹp, nghẹn ngào vươn tay ôm cổ hắn, mặc hắn đâm sâu vào trong người, không chống cự
Đêm đó, Mạnh Sênh bị Lục Khai Hoàn dằn vặt đến mệt mỏi, đặc biệt là Lục Khai Hoàn, tuổi trẻ khí thịnh, vừa nếm được trái ngọt, liền thực tủy biết vị, cộng thêm người nằm dưới dịu ngoan, liền làm thêm vài lần.

Chỉ biết khi hắn thật sự chợp mắt, thì chân trời đã có vệt sáng
Mà sau đó, Mạnh Sênh lại làm như không có việc gì, y chỉnh lý tốt bản thân rồi như thường hầu hạ hắn, chăm sóc hắn rất chu đáo
Điều này cũng khiến cho Lục Khai Hoàn bất lúng túng, đối với Lục Khai Hoàn khi đó, tuy rằng trong lòng hắn đúng là có yêu thích Mạnh Sênh, nhưng y chỉ là một thái giám, nếu truyền ra ngoài, hoặc là Mạnh Sênh nháo muốn đòi một cái danh phận, sẽ khiến hắn đau đầu không thôi
Thế nhưng, Mạnh Sênh đều không đòi hỏi cái gì
Từ trước đến giờ, Mạnh Sênh chưa từng hướng hắn đòi quyền lợi
Lục Khai Hoàn cau mày nhìn y đang tỉ mỉ bôi dược lên người hắn, Mạnh Sênh rất gầy yếu, cũng thanh tú.Y yếu đến mức, hắn chỉ cần dùng một tay liền có thể bóp nát, nhưng sau bên trong chính là tính cách thanh cao quật cường, tâm địa thiện lương
Sống qua 2 đời, hắn mới hiểu một điều – không phải Mạnh Sênh không muốn điều gì từ hắn, mà bởi vì y xem thường cùng không đành lòng
Xem thường khi phải xin xỏ một phần tình cảm lại không đành lòng khi làm khó dễ người y yêu
Cho nên, khi bị bức đến cùng đường mạt lộ, y chỉ có thể vùi mình vào trong hồ Lạc Nhạn
Mạnh Sênh bôi thuốc rất cẩn thận, nhẹ nhàng êm ái, bôi thuốc mỡ lên vết thương, giúp cho Lục Khai Hoàn cũng giảm bớt được mấy phần đau đớn.


Đầu cúi xuống, động tác ôn nhu khiến người trìu mến, ngay lúc Lục Khai Hoàn kiềm lòng không đặng tính sấn tới sờ y một cái, thì Mạnh Sênh đột nhiên mở miệng
"Điện hạ, nô tài hiểu được, lúc đó vì uống say nên điện hạ mới làm chuyện hồ đồ, vậy nên từ trước đến nay nô tài đều không muốn suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không ở bên ngoài nói lung tung.

Điện hạ không cần lo ngại nô tài, không cần phải nói vậy để thăm dò nô tài....."
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó! Ta chưa từng có ý..."
"Điện hạ, người buông tha cho nô tài đi, nô tài chịu không nổi phần tình ý của người"
Lục Khai Hoàn trầm mặc, đời trước hắn chưa từng nghĩ qua, Mạnh Sênh là bị ép buộc mới cùng hắn làm chuyện thân mật.

Vậy nên hắn biết, để cho Mạnh Sênh hiểu tâm ý của hắn, hắn chỉ có thể từ từ tiến hành từng bước, giống như đời trước, cùng nhau ở Đột Quyết 3 năm, sớm chiều chung đụng, rồi cũng sẽ có ngày y mở cửa tâm mình cho hắn vào
Còn giờ khác này, phần tình cảm mà Mạnh Sênh dành cho hắn, phần lớn là đến từ tình chủ tớ
Lục Khai Hoàn thở dài, nói sang chuyện khác "Mạnh Sênh, ta cần ngươi đi làm giúp ta một chuyện, ta mới có thể từ trong đại lao ra ngoài, ngươi có nguyện ý?"
Mạnh Sênh gật gật đầu "Người nói"
"Việc này vô cùng trọng yếu, cần phải tự mình ngươi đi làm mới tốt, ta mới có thể yên tâm..." Lục Khai Hoàn cúi đầu, nhỏ giọng "Ta muốn ngươi tìm cơ hội xuất cung, cải trang sau đó đi gặp Tạ Hòa Vận"
"Thượng Thư Lại Bộ Tạ đại nhân?"
"Đúng, nếu hắn thấy ngươi nhưng không muốn gặp, ngươi hay nói với hắn có còn nhớ đến Định Viễn hầu?...!Ta muốn ngươi nói với hắn...."
Mạnh Sênh đem từng lời của hắn ghi nhớ thật kỹ, cuối cùng thấp giọng đáp "Điện hạ yên tâm, nô tài sẽ làm tốt chuyện người phân phó"
Lục Khai Hoàn cười cười nói "Tiếp tục bôi thuốc đi".


Bình Luận (0)
Comment