Xe ngựa trở lại Vĩnh Tường Cung rồi, Lạc Quân Tường lập tức kéo Phượng Tần vào phòng ngủ, còn đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Mới bước vào cửa, Lạc Quân Tường liền ôm cổ Phượng Tần, môi đã đáp thượng đôi môi đỏ mọng, run rẩy gợi tình mà chờ mong của người yêu, tiếp tục trứ chìm trong nụ hôn nồng nhiệt tại cửa thành khi nãy. . . . . .
Khôi giáp, mũ giáp, long bào, long kim quan cao quý của Hoàng Triều, nhất kiện nhất kiện đều rớt huỵch xuống đất. Mấy tháng nhung nhớ khát khao trong khắc này tràn ra như nước vỡ bờ. . . . . .
Tuy rằng rất muốn tiếp tục ân ái, nhưng lý trí dành để chăm sóc tình nhân của Lạc Quân Tường vẫn tồn tại. Phượng Tần vừa từ biên quan liên tục mười ngày cưỡi ngựa trở về, bảo là không tiểu tụy chả ma nào tin được, nên hai người chỉ làm ở phòng ngủ một lần, phòng tắm một lần. Sau cùng, Lạc Quân Tường tận tay đem người yêu đã mệt mỏi rã rời đi tẩy rửa sạch sẽ, kìm nén dục vọng mà thay đổi xiêm y và ôm bảo bối về giường.
Nằm vào chăn rồi, Lạc Quân Tường nghiêng thân một bên, thoải mái đưa mắt ngắm nhìn người yêu say ngủ. Ngón tay thon dài lần theo dung nhan đang lơ mơ trong giấc ngủ. Cảm giác người yêu đã trở lại bên mình thật là quá hạnh phúc!
"Ân? Quân Tường." Phượng Tần chậm rãi mở to mắt, mỉm cười, tay vươn từ trong chăn mà vuốt ve khuôn mặt mình.
"Sao không ngủ thêm lúc nữa? Trẫm làm ngươi tỉnh giấc à?" Lạc Quân Tường nhẹ giọng hỏi.
"Không phải." Phượng Tần lắc đầu, "Ta còn chưa ngủ được, muốn tâm sự với ngươi một chút. Xa ngươi mấy tháng, không ngày nào là ta không nhung nhớ, đặc biệt là lúc gần về đến kinh thành, ta thật sự hận không thể mọc cánh mà bay nhanh về được." Nếu có phi cơ thì tốt rồi, vút phát là về đến nơi. Nhưng Phượng Tần dại mà nói ra với người yêu, có nói cũng chẳng hiểu mà có hiểu rồi thì mình cũng chẳng chế tạo nổi.
"Trẫm cũng rất nhớ ngươi, Trẫm sau này không bao giờ ... cho phép ngươi rời xa Trẫm lâu thế nữa ." Lạc Quân Tường kéo Phượng Tần lại mà hôn, hai người nhất thời không nói được câu nào.
"Đúng rồi, Quân Tường, mấy tháng nay Vũ Nhi sao rồi? Có ngoan không?" Phượng Tần thấy mình chẳng thể làm cha tốt được, trở về lâu thế mới nhớ đến đứa con, "Thật sự rất muốn ôm nó, nhưng lúc này Thư Viên chưa tan học đúng không?"
Lạc Quân Tường ngồi xuống, vén màn nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, "Chưa đâu, nhưng cũng mau thôi . Dù sao chúng ta ở trên giường cũng tiêu hao không ít thời gian rồi, không phải sao?" Lạc Quân Tường xấu xa nói.
Phượng Tần lập tức đỏ mặt, thừa hiểu ý tứ xấu xa của người yêu. Phượng Tần mị nhãn trừng mắt nhìn hắn một chút. Đúng là kẻ hai mặt mà, ở trước mặt người khác thì ra vẻ Hoàng Đế đạo mạo tôn quý, cao cao tại thượng; trước mặt ta thì hiện nguyên hình đại sắc lang. Nhưng dù sao cậu cũng hiểu là có yêu thì người yêu mới dành hẳn một nguyên hình sắc lang cho mình “hưởng thụ”.
"Vũ Nhi sắp tan học rồi, chúng ta cũng rời giường đi. Vũ Nhi về tới thì chúng ta dùng vãn thiện. Ta thật sự nhớ vị đồ ăn Ngự Thiện Phòng." Phượng Tần lập tức đánh trống lảng. Buổi trưa còn chạy hộc tốc về thành, buổi sáng mới chỉ ăn tạm lương khô, hơn nữa lại vừa vận động thể lực, nên Phượng Tần đã thấy đói bụng. Thứ hai là hắn sợ tình nhân sắc tâm lại khởi, thế thì mai mới có cơ nhìn thấy mặt con yêu mất .
Lạc Quân Tường thở dài, "Được rồi, chúng ta rời giường đi." Nhanh tay vận lại y phục, cẩn thận giúp Phượng Tần mặc vào, rồi mới tự vận cho mình. Có đủ tư cách để một đế vương tôn sư phải phụng sự cẩn thận như vậy, từ cổ chí kim có thể cũng chỉ có mỗi Phượng Tần mà thôi.
Lạc Tử Vũ được Tiểu Tương đón từ Thư Viên trở về. Từ khi Phượng Tần thuyết phục được Lạc Quân Tường cho nó ở lại Vĩnh Tường Cung, Tiểu Tương từ thái giám tâm phúc của Phượng Tần, chuyển sang hầu hạ Tam Hoàng Tử.
Vừa mới bước vào, còn đang lầm rầm cúi đầu trách cứ không biết phụ thân lúc nào mới về tới, không có chú ý đến người ngồi trong sảnh, giật mình mà nghe một tiếng gọi thất thanh, "Vũ Nhi!" Là thanh âm của phụ thân! Nó lập tức ngẩng đầu. Ngồi bên Phụ Hoàng, không phải phụ thân của mình thì ai vào đây nữa?
"Phụ thân!" Lạc Tử Vũ vẻ mặt kinh hỉ, nhảy vọt vào đôi tay đã giang rộng, chờ đợi cái ôm ấm áp chỉ dành cho mình.
"Vũ Nhi." Phượng Tần nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nhi tử, "Phụ thân rất nhớ con. Con có nhớ ta không?"
Lạc Tử Vũ dúi đầu vào ngực Phượng Tần mà gật, "Đương nhiên là nhớ. Phụ thân đi biên cương đã lâu, Vũ Nhi mỗi ngày đều nhớ người, nhưng Phụ Hoàng nói với Vũ Nhi là phụ thân đi biên cương đánh giặc, bảo vệ quốc gia."
Nghe vậy, Phượng Tần ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lạc Quân Tường đang cố giả bơ.
Đúng lúc đó một gã thái giám tiến vào thi lễ: "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tam Hoàng Tử, vãn thiện đã sẵn sàng."
"Được." Lạc Quân Tường gật gật đầu, rồi mới nói với phụ tử Phượng Tần: "Tốt lắm, chúng ta dùng bữa trước đi."
"Được!" Hai cha con nhìn nhau hưng phấn đồng thanh: "Ăn tiệc đứng!"
Dùng vãn thiện, tắm rửa xong rồi, Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần trở lại phòng, chuẩn bị đàm tình nói yêu cho bõ quãng ngày nhung nhớ. Đặc biệt Lạc quân Tường quả thực muốn đem mấy tháng dục vọng kìm nén mà thỏa mãn. Đáng tiếc, bọn họ vừa đi đến trước Long Sàng, còn chưa kịp làm gì đã thấy Lạc Tử Vũ nằm ngửa lù lù chờ đợi .
Nhìn thấy hai vị phụ thân, Lạc Tử Vũ dùng ánh mắt “mèo nhỏ đáng thương” mà cầu xin: "Phụ hoàng, phụ thân, Vũ Nhi hôm nay muốn ngủ cùng hai người được không?"
"Cái này. . . . . ." Phượng Tần khó xử nhìn Lạc quân Tường. Dù sao thì tình nhân cũng là vua một nước, thế này không hợp quy củ lắm.
"Ai." Lạc Quân Tường thở dài. Xem ra kế hoạch hôm nay không có khả năng thực hiện rồi, "Được rồi, nhưng chỉ hôm nay thôi đấy."
"Thật tốt quá." Được cho phép rồi, Lạc Tử Vũ cao hứng nhảy dựng lên.
Phượng Tần dùng ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn Lạc quân Tường. Biết tình nhân muốn hỏi cái gì, Lạc Quân Tường lập tức biện: "Ngươi đi biên cương rồi Tử Vũ nhớ ngươi lắm. Có một đêm nó tới trước giường Trẫm nói nhớ phụ thân quá ngủ không được nên xin được ngủ cùng ta, rồi sau đó ngày nào nó cũng tới." Bất quá Lạc Quân Tường cực kỳ hối hận khi đã đáp ứng cho Lạc Tử Vũ ngủ cùng bấy lâu.
"Xem ra mấy ngày này tình cảm cha con cũng sâu nặng thêm nhiều nhỉ." Phượng Tần vỗ vỗ bờ vai Thánh Thượng, "Đây là lần đầu tiên phụ tử ba người chúng ta cùng nhau ngủ trên một cái giường. Ta thực vui vẻ." Cậu đi đến bên kia của Lạc Tử Vũ nằm xuống rồi nói: "Được rồi, Vũ Nhi ngủ ở giữa."
Vốn Lạc Quân Tường không phải thực sự cam tâm tình nguyện, nhưng nhìn đến vẻ mặt đáng yêu cầu tình của nhi tử, tình nhân vẻ mặt thỏa mãn, bất tri bất giác cũng hiểu được một cuộc sống đơn thuần mà ba phụ tử cùng nhau ngủ trên một cái giường, chỉ có đúng chứ tuyệt không sai.
─ Chính văn hoàn ─