Phượng Tê Thần Cung

Chương 110

Trời còn chưa sáng tỏ, Hoàng đế đã khởi hành hồi cung. Lúc Lộ Ánh Tịch thức dậy, nàng vô ý thức nhìn sang chiếc gối bên cạnh. Quả thực hắn có để lại một chiếc túi gấm.

Nàng cũng không nôn nóng mở ra ngay, uể oải đứng dậy rửa mặt búi tóc, cơm nước xong lại bưng chén thuốc uống. Nàng đợi đến khi tinh thần đã tỉnh táo hoàn toàn, mới chậm rãi lấy bức thư từ trong túi ra.

Bức thư này giống như đã được viết trước khi Hoàng đế rời cung. Chữ viết mạnh mẽ dứt khoát, nét chữ cứng cáp, nhưng chỉ có vài từ.

“Tịch, mau trở về.”

Bức thư chỉ với bốn chữ nhưng lại khiến nàng thẫn thờ dán mắt vào nó cả buổi. Hắn vốn không có ý định đích thân đến đây sao? Phải chăng hắn đã thầm đắn đo rất lâu, cuối cùng cảm thấy không an lòng nên mới gác lại chính sự vội vã chạy tới đây? Nàng càng ngày càng mê muội rồi. Rốt cuộc sự dịu dàng săn sóc của hắn với nàng có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Lộ Ánh Tịch định thần lại, gấp thư bỏ vào túi. Nàng ra khỏi phòng, thẳng hướng đến thăm Phạm Thống.

Nàng im lặng dừng lại bên ngoài gian phòng của Phạm Thống, chỉ đứng yên tại chỗ.

Cửa phòng để ngỏ, Phạm Thống đang ngồi xoa bóp chân phải của hắn ta trên giường. Hắn ta đấm bóp một lát đã dừng lại, chán nản nhíu mày, nện một phát xuống giường kèm theo tiếng trù rủa trầm thấp.

Không chỉ ánh mắt Lộ Ánh Tịch ảm đạm mà đáy lòng cũng cảm thấy chua xót thay. Sự hy sinh của Phạm Thống có thể đổi lại sự bình an của hàng chục ngàn bách tính. Thế nhưng so với chính sự phức tạp thì chẩn bệnh cứu người khó lường hơn nhiều.

Nàng vẫn đang xuất thần suy nghĩ miên man, thì gương mặt cương nghị, ngay thẳng đang đến gần trước mặt nàng.

“Lộ huynh? Sao lại đứng sững ở chỗ này?” Phạm Thống chầm chậm đi lại, cố gắng duy trì dáng đi bình thường nhưng vẫn không che được vẻ cứng nhắc, không được tự nhiên.

“Phạm huynh, ta đến để chào tạm biệt với ngươi. Ngày mai ta trở lại cung rồi.” Lộ Ánh Tịch thu lại suy tư, gắng mỉm cười coi như không có việc gì xảy ra.

“Đáng lý nên hồi cung sớm rồi cơ.” Phạm Thống khẽ lẩm bẩm, rồi cất cao giọng nói: “Sức khỏe Phạm Thống chưa khỏe, ngày mai không thể đi tiễn. Lộ huynh bảo trọng.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu, khẽ cười nói: “Bệnh của ngươi không quá nghiêm trọng, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.” Nàng ngừng lại, lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ đưa cho hắn ta, “Chiếc bình này là thuốc giải độc, ngươi nhớ dùng mỗi ngày nhé.”

Phạm Thống nhận lấy, hoài nghi hỏi: “Chỉ là bình thuốc giải thông thường thôi ư?”

Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười, dịu dàng trả lời: “Phạm huynh càng ngày càng thông minh nha. Đây là thuốc giải mà ta đặc biệt điều chế cho ngươi đấy. Nó có thể khống chế không cho độc tố lan rộng. Ngươi yên tâm, chân phải của ngươi tuyệt đối sẽ không bị tàn phế, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có cảm giác tê liệt.” Nàng không đành lòng nói thật, tuy sẽ không tàn phế nhưng hắn ta sẽ trở thành người thọt. Thực ra bình dược này cũng không phải mới điều chế mấy ngày gần đây, mà là bình thuốc nàng mang theo người để trấn áp hàn độc.

Phạm Thống im lặng, ánh mắt phức tạp.

Cả hai nhất thời đều im lặng, Lộ Ánh Tịch nở nụ cười tươi tắn, nói lời cáo từ: “Phạm huynh hãy bảo trọng.”

Nàng xoay người rời đi, mới bước được hai bước đã nghe tiếng gọi trầm thấp vang lên sau lưng.

“Lộ huynh.”

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt Phạm Thống đã ửng hồng, lo lắng hỏi: “Phạm huynh có chỗ nào không khỏe ư?”

Phạm Thống lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói ồm ồm phát ra hai tiếng: “Cảm ơn!”

Nàng nhếch môi cười đáp: “Ta với Phạm huynh cũng xem như là bạn đồng cam cộng khổ, không cần khách sáo.”

Phạm Thống cúi đầu, lúng ta lúng túng không biết phải nói gì. Hắn ta bỗng nhiên quay người đi vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại luôn.

Lộ Ánh Tịch ngớ người, cảm thấy hành động của hắn ta rất kỳ lạ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nàng cho rằng hắn đang bệnh nên tâm tình thất thường, lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ra khỏi Thiên Uyển, Lộ Ánh Tịch đang định đến doanh y để xem tình hình, nhưng mới đến trong đình viện không ngờ lại gặp Đoàn Đình Thiên.

“Lộ muội muội…” Nàng chợt nghe tiếng gọi với theo, giọng nói này rất quen.

Nàng bất đắc dĩ đứng lại, quay đầu nhìn người đang đi đến.

“Lộ muội muội, muội đã tỉnh rồi! Bên ngoài trái gió trở trời rồi!” Đoàn Đình Thiên vừa chạy tới vừa la làng.

“Trái gió trở trời?” Lộ Ánh Tịch cau mày, hoài nghi liếc mắt nhìn hắn ta. Trái lại nhìn vẻ mặt của hắn ta giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn ấy.

“Không phải hôm nay chính là ngày thứ ba chẩn bệnh chính xác sao? Từ sáng sớm doanh y đã đông nghẹt người.” Đoàn Đình Thiên ra vẻ thở dài, ánh mắt cũng phát sáng, “Cửa thành sắp mở, cho nên không thiếu được cảnh bạo dân nổi loạn.”

“Dường như Đoàn Vương gia rất chờ mong chuyện như vậy phát sinh?” Lộ Ánh Tịch liếc mắt dò xét hắn ta, miệng vẫn thoải mái trêu chọc. Nhưng đầu nàng lại bắt đầu suy nghĩ, người này thoạt nhìn bên ngoài thì không hề có âm mưu toan tính, chỉ là kẻ lông bông ham chơi. Nhưng nàng ân ẩn có một loại trực giác, thực ra người này thâm tàng bất lộ.

“Cũng không phải là ta háo hức mong chờ mà là chuyện đó đã xảy ra.” Đoàn Đình Thiên vô tội nhún vai, đôi mắt anh đào ngậm ý cười, láu lỉnh nói: “Ai bảo muội ham ngủ làm chi, không kịp xem trò hay sáng nay.”

“Hiện tại tình hình bên ngoài ra sao?” Lộ Ánh Tịch rùng mình, cảm giác lo lắng mơ hồ nổi lên.

“Đã khôi phục bình thường rồi, nhưng e rằng hôm nay không thể mở cổng thành.” Khóe môi Đoàn Đình Thiên chứa ý cười hớn hở, bày thái độ như chuyện đó không liên quan tới bản thân chỉ đang xem kịch vui, nói tiếp: “Triều đình Hoàng Triều vốn đáp ứng dân chúng, những ai được chẩn đoán không có bệnh thì có thể lập tức ra khỏi thành, sợ rằng hôm nay phải nuốt lời rồi. Thật vất vả mới làm lòng dân yên ổn trở lại, bây giờ lại muốn phá hủy tiếp.”

Lộ Ánh Tịch cau mày không nói, ánh mắt xẹt qua một tia ưu tư.

“Đoàn Vương gia đến Huy Thành từ bao giờ thế?” Nàng nhìn hắn chăm chú, từ từ nói: “Huy Thành đã phong thành nhiều ngày nay, theo lý không ai có thể vào thành.”

“Ta đến Huy Thành du ngoạn cũng hơn cả tháng rồi.” Đoàn Đình Thiên cũng không che giấu, vui vẻ nói thật: “Ta cũng không tính ở lại lâu như vậy, nhưng danh kỹ Thi Thi cô nương quả thực quá hấp dẫn, hại ta lưu luyến không nỡ quay về.”

“Đoàn Vương gia thật là đa tình, cũng không sợ bị nhiễm bệnh.” Lộ Ánh Tịch nhướng mày, giọng điệu cười nhạo, trong lòng càng thêm sinh nghi.

“Lộ muội muội sẽ không nghi ngờ ta là gian tế chứ?” Đoàn Đình Thiên nhìn nàng chăm chăm, tay ôm ngực lùi ra sau một bước, “Muội làm ta đau lòng quá xá! Một nam nhân anh tuấn rạng ngời còn thẳng thắn chân thành như ta mà muội lại không tin!”

Lộ Ánh Tịch cảm thấy nực cười.

“Cũng không thể trách muội nghĩ như vậy.” Đoàn Đình Thiên bỗng thở dài, bỏ tay xuống rồi đanh mặt nói: “Với thế sự hiện nay, thân phận của ta quả thực không thể không ngờ vực. Ta ở Huy Thành hơn một tháng, cũng biết một vài việc. Trận ôn dịch này không phải là trời giáng tai bay vạ gió, trong chuyện này đương nhiên có điểm kỳ quặc. Bạo loạn phát sinh hôm nay thể nào cũng có người đứng sau xúi giục. Nhưng người đó quyết không phải là ta.”

Lộ Ánh Tịch yên lặng nhìn hắn ta, khuôn mặt đẹp của hắn ta thẳng thắn vô tư, ánh mắt trong veo như mặt nước hồ thu trong xanh, không bị chút vẩn đục ô uế nào.

“Đoàn Vương gia tài trí hơn người, thật đáng bái phục.” Nàng cười nhạt. Dưới lớp mặt nạ cợt nhả của hắn ta là một bộ óc sắc bén. Hắn ta chỉ nói mấy câu đã đem nội tình sự việc phân tích thấu đáo.

“Những lời Lộ muội muội nói đều đúng cả. Từ thuở nhỏ ta đã thông minh bẩm sinh. Nếu luận về thông minh tài trí, ta nhận đứng thứ hai, thì không ai dám đứng thứ nhất.” Đoàn Đình Thiên cười thành tiếng, giọng điệu ngạo mạn không xem ai vừa mắt.

Lộ Ánh Tịch nhắm mắt làm ngơ, lảng sang chuyện khác: “Theo ý kiến của Đoàn Vương gia, thì khó khăn ở Huy Thành nên tháo gỡ ra sao?”

Nụ cười trên môi Đoàn Đình Thiên vẫn không giảm, hai tay xòe ra nhún vai trả lời: “Khó tháo gỡ.”

“Có thể chỉ giáo đôi chút?” Lộ Ánh Tịch khiêm tốn xin chỉ giáo.

“Cổng thành không được mở, bằng không sẽ có bạo động. Cái này gọi là ‘địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng’, khó lòng phòng bị.” Dường như Đoàn Đình Thiên không biết hai chữ ‘kiêng kị’ viết ra sao, chậm rãi nói: “Bách tính trong thành đều bị bóng ma ôn dịch đáng sợ bao phủ, dần dần mất hết lý trí, chỉ cần có người cố ý khiêu khích là sẽ sinh sự ngay. Nếu như cưỡng chế đàn áp thì tác dụng sẽ ngược lại gấp bội, tình hình càng tệ hơn. Nếu mềm mỏng khuyên nhủ, cũng không hiệu quả là bao. Cho nên…”

Hắn ta dừng lại, nhìn nàng chòng chọc, ánh mắt lấp lánh khó hiểu.

Lộ Ánh Tịch cũng lẳng lặng đối mắt với hắn ta, đợi hắn ta nói tiếp.

“Cho nên, chỉ có thể giết sạch những người đã nhiễm bệnh, bất kể là bệnh nặng hay bệnh ở giai đoạn đầu, không để sót dù chỉ một người!” Đáy mắt hắn ta hình như xuất hiện một tia sáng bén nhọn u tối, nhưng lập tức biến mất không còn dấu vết. Hắn ta lại bày ra bộ dạng cười tít mắt không đứng đắn của mình, nói: “Lộ muội muội đừng sợ, việc này cũng không tới phiên chúng ta phiền não đâu. Muội chỉ là một cô nương thôi, nên mau mau về nhà đi, đừng ở những nơi nguy hiểm như chỗ này quá lâu.”

Lộ Ánh Tịch mím môi cười, trầm mặc không đáp trả. Câu nói cuối cùng của hắn ta hình như có ý nghĩa khác.

Đoàn Đình Thiên nhếch môi cười tà mị, nụ cười mê hoặc lòng người. Hắn ta lười nhác đến dựa lưng lên thân cây đại thụ bên cạnh, nói tiếp: “Nam Cung huynh đang trấn giữ ở doanh y, muội không cần phải qua đó. Về phần Phạm huynh, tân dược hắn dùng có hiệu quả tương đối tốt, không quá mười ngày nữa sẽ khỏi hẳn, nhưng chân phải sợ là phải tàn tật.”

Lộ Ánh Tịch giật mình ngẩng phắt đầu nhìn hắn ta.

“Muội am hiểu độc thuật sâu sắc, sao không biết được chứ?” Đoàn Đình Thiên không những mắt cười mà miệng cũng cười xấu xa: “Đừng nói là muội không dám đối diện với hiện thực nhá? Muội lo lắng cho Phạm huynh như vậy, chẳng nhẽ hai người các ngươi…”

“Dược tính của thuốc mặc dù tốt nhưng di chứng khó lường, dân chúng nói chung không dám dùng thử.” Lộ Ánh Tịch không để ý những lời mập mờ của hắn ta, trầm tư nói: “Nhưng nếu để bảy tám ngày sau mới có thể xác nhận hiệu quả thì…”

Nhưng chưa nói xong thì Đoàn Đình Thiên đã nhảy vào nói thay: “Đã quá muộn, những ngày đó tất có đại loạn.”

Lộ Ánh Tịch nheo mắt như có như không quan sát hắn ta. Mỗi một câu hắn ta nói đều như kết luận. Hắn ta ngoài mặt thể hiện là một người tự cao tự đại, bên trong hắn ta lại có cái nhìn sâu sắc mọi khía cạnh của mọi vấn đề, từ việc lớn như tình hình thời cuộc cho đến việc nhỏ như bệnh dịch ở Huy Thành.

Đoàn Đình Thiên giả bộ không nhìn thấy vẻ mặt quan sát đánh giá trong mắt nàng, mắt tràn ngập ý cười ngóng nhìn nàng, trêu đùa nói: “Lộ muội muội, muội nhìn ta chằm chặp không chớp mắt như vậy, ta có thể hiểu là muội đã yêu ta?”

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, nói kháy: “Đoàn Vương gia đa nghi quá rồi.”

“Yêu ta không tốt sao?” Đoàn Đình Thiên nghiêng người sang một bên, lưng vẫn dán trên thân cây. Khóe mắt vừa có nét cuốn hút vừa khiêu khích, nhưng không mảy may ảnh hưởng đến khí chất cao quý và ngạo nghễ trời sinh.

“Đoàn Vương gia nói thế là rất xằng bậy. Ta là phụ nữ đã có chồng.” Lộ Ánh Tịch trả lời rất nhanh chóng mà không cần suy nghĩ, lòng bỗng nhiên nhớ đến một người cũng đã từng hỏi một câu tương tự. Khi đó hắn đã nói, yêu một người không phải là cuộc đổi chác, không nên so đo tính toán từng cái lợi cái hại. Hắn muốn nàng mở rộng lòng mình, đối với hắn chân thành, hắn cũng sẽ đền đáp tương tự. Nàng từng cho rằng bản thân không làm được, còn nghi ngờ hắn cũng không thể. Không biết từ khi nào, dường như hai người họ đã nhích lại gần nhau hơn.

“Phụ nữ đã có chồng thì làm sao?” Đoàn Đình Thiên hé môi cười thành tiếng, ánh mắt phát sáng lung linh, ngữ điệu phóng đãng không chịu gò bó: “Đoàn Đình Thiên ta đây không để ý đến những lễ tiết phong tục đó, chỉ có ta muốn hay không muốn mà thôi, nhưng không có nữ nhân nào ta muốn mà không có được.”

“Đoàn Vương gia thật khí phách.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười khẩy, không thèm phản đối. Nàng nói xong liền không tranh cãi với hắn nữa, xoay người đi ra khỏi tòa nhà.

Sau lưng nàng có một đôi mắt sáng quắc dõi theo, ánh mắt hàm chứa dục vọng chinh phục hừng hực, kèm theo hứng thú cùng suy nghĩ khó lường.
Bình Luận (0)
Comment