“Không có lời nào để nói?” Hoàng đế nhếch môi, ánh mắt lạnh giá đảo qua nàng.
Lộ Ánh Tịch âm thầm hít sâu một hơi, bình tĩnh trả lời: “Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, thật là rợn cả người.”
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, hơi cúi đầu rồi cười rộ lên.
“Cớ sao Hoàng thượng lại cười?” Lộ Ánh Tịch lăm lăm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, điềm nhiên như không hỏi.
Hoàng đế bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc khóa chặt nàng, nhưng lại không lên tiếng.
Trái tim Lộ Ánh Tịch bắt đầu đập thình thịch, nhất thời không thốt lên lời. Vì sao ánh mắt của hắn lại kỳ lạ như vậy? Giống như đang chờ mong điều gì, lại như cảm thấy thất vọng tràn trề.
“Có thật nàng không biết?” Giọng Hoàng đế trầm thấp, nhìn nàng không chớp mắt.
“Biết cái gì cơ?” Lộ Ánh Tịch như bị ánh mắt hừng hực của hắn thiêu đốt, nàng khẽ quay mặt sang hướng khác, đồng thời mi mắt rủ xuống.
“Có thật nàng không biết Trẫm đã cho nàng cơ hội?” Giọng Hoàng đế càng nói càng trầm thấp, nhưng rành mạch từng chữ: “Trẫm vẫn luôn chờ, chờ nàng nói thật với Trẫm. Chỉ cần nàng vượt qua một bước này, giữa chúng ta sẽ không còn khoảng cách.”
“Chúng ta?” Lộ Ánh Tịch lặp lại, quay đầu nhìn hắn nhưng không nói thêm gì nữa, môi nở nụ cười miễn cưỡng.
Mật đạo là con đường lui cuối cùng của nàng, nàng không thể nói, cũng không được nói ra.
“Đúng vậy, chúng ta.” Hoàng đế duỗi tay nắm tay phải của nàng, bao bọc trong lòng bàn tay của hắn, “Giao bản thân nàng cho Trẫm, Trẫm sẽ bảo vệ nàng. Từ nay về sau nàng có thể không màng thế sự, chỉ tận hưởng hạnh phúc. Như vậy không tốt sao?”
“Cái Hoàng thượng muốn không chỉ là Thần thiếp.” Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, ánh mắt xâm nhập vào ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn. Điều hắn muốn là tất cả bí mật đằng sau nàng.
“Trong mắt nàng, Trẫm chỉ vì lợi ích như vậy sao?” Hoàng đế cau chặt hàng lông mày đen sậm, thấp giọng nói: “Cái Trẫm muốn ở nàng đó là toàn tâm toàn ý tin cậy. Nếu giữa hai người bị ngăn cách bởi quá nhiều bí mật, thì sẽ không ngừng nghi ngờ lẫn nhau. Cớ sao tình cảm phu thê lại nhạt nhẽo?”
Lộ Ánh Tịch mím môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Thử hỏi Hoàng thượng không có bí mật sao? Hoàng thượng có thể hoàn toàn nói thật với Thần thiếp ư?”
Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, khảng khái nói: “Nàng muốn biết điều gì có thể hỏi thẳng Trẫm, Trẫm sẽ không giấu giếm nàng.”
Lộ Ánh Tịch rút lại bàn tay bị tay hắn nắm, trầm mặc giây lát. Rốt cuộc nàng cũng hỏi một câu vẫn chôn dưới đáy lòng rất lâu: “Nếu có thể thuận lợi tiêu diệt Long Triêu, Hoàng thượng sẽ đối đãi với Ô Quốc ra sao?”
Hoàng đế cũng im lặng ngẫm nghĩ trong giây lát, ánh mắt dần đen tối, từ tốn đáp: “Thu nhận làm quận thành.”
Khóe miệng Lộ Ánh Tịch giật giật, trào phúng nói: “Tâm ý của Hoàng thượng chẳng bao giờ thay đổi.”
Hoàng đế đặt hai tay lên bả vai của nàng, nghiêm mặt nói: “Ánh Tịch, nàng nghe cho rõ đây. Không phải Trẫm thèm muốn đất đai lãnh thổ của Ô Quốc, mà là thời thế bức người. Nàng cho rằng Phụ hoàng của nàng liên minh với Hoàng Triều của ta là vì cái gì? Chỉ đơn thuần là để tự bảo vệ? Không, hoàn toàn không phải!”
Lộ Ánh Tịch im lặng trợn mắt nhìn hắn, trong lòng sóng to gió lớn khó hiểu bắt đầu cuồn cuộn.
Nàng lại tiếp tục nghe Hoàng đế trang nghiêm nói: “Từ xưa tới nay, thái độ của Lâm Quốc luôn lưỡng lự không chắc. Có một lần Trẫm muốn lôi kéo Lâm Quốc, nhưng sau đó mới phát hiện, thì ra Lâm Quốc đã sớm liên minh với nước khác!”
“Lâm Quốc và Long Triêu?” Lộ Ánh Tịch run rẩy hỏi, trong lòng đã đoán được đáp án.
“Không, là Lâm Quốc và Ô Quốc!” Câu trả lời của Hoàng đế như tảng đá lớn rơi xuống mặt đất, làm chấn động tâm trạng mềm yếu tê tái của nàng.
“Không thể nào!” Lộ Ánh Tịch hét lên bác bỏ những lời hắn nói, hất tung hai cánh tay của hắn, bất giác lui về sau hai bước, ánh mắt khiếp sợ: “Phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy, không bao giờ.”
Hoàng đế ngóng nhìn nàng, đôi mắt lạnh giá như hồ sâu không thấy đáy dần hiện lên vẻ thương xót.
Lộ Ánh Tịch chống tay lên giường nhỏ, nàng hốt hoảng thất thần ngã ngồi lên đó. Phụ hoàng đã liên thủ với Lâm Quốc từ lâu, đã vậy vì sao còn muốn gả nàng đến Hoàng Triều? Với câu hỏi này, câu trả lời đã được vạch trần rất rõ ràng. Phụ hoàng đã sớm tính toán, ngoài mặt thì liên minh với Hoàng Triều, trợ giúp đánh Long Triêu. Đợi đến khi Long Triêu bị diệt vong, khi ấy Hoàng Triều cũng vì chinh chiến mà binh lực tổn hao nặng. Phụ hoàng sẽ liên kết với Lâm Quốc, một lần diệt sạch Hoàng Triều. Tất cả những điều này, đương nhiên không phải chỉ đơn giản là muốn bảo vệ chính mình như vậy, mà là đang che giấu dã tâm to lớn. Hóa ra, Phụ hoàng muốn xưng bá thiên hạ! Nhưng người chưa từng lo lắng cho kết cục trong tương lai của nàng sẽ trôi về đâu…
“Ánh Tịch.” Hoàng đế đến gần nàng, ngồi xổm trước giường. Hắn nâng cằm của nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Xuất phát điểm của nàng và Phụ hoàng không giống nhau. Nàng muốn bảo vệ cuộc sống yên ổn của con dân Ô Quốc, nhưng Phụ hoàng của nàng muốn tranh hùng xưng bá. Có lẽ nàng không biết, Phụ hoàng nàng đã bắt đầu tăng thuế má, chiêu mộ tân binh, bắt lính. Nếu chuyện này tiếp tục kéo dài, không những thanh niên trai tráng mà ngay cả những bách tính là người già, phụ nữ và trẻ em đều phải chịu khổ không thể tả.”
Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn, mắt bao phủ một tầng hơi nước như mặt hồ khẽ gợn sóng. Nước mắt không rơi xuống, nhưng lại càng thêm thê lương, đau buồn.
“Ánh Tịch, nếu nàng có lòng tin cơ bản nhất đối với Trẫm, Trẫm hứa với nàng, sẽ đối xử tử tế với con dân Ô Quốc.” Hoàng đế vươn tay xoa nhẹ lên khuôn mặt lạnh giá đã đánh mất hơi ấm của nàng, than nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố gắng chịu đựng.”
“Vì sao phải khóc?” Lộ Ánh Tịch bỗng thốt ra, tiếng nói có chút khàn đặc nhưng môi vẫn khẽ cười, “Hẳn là nên cười mới phải. Thật là nực cười.” Tất cả những chuyện nàng đã làm đều đáng buồn cười như thế đó. Tự cho là hy sinh cao thượng, nhưng cuối cùng chẳng có tí giá trị. Tự cho là chí hướng cao cả có thể cứu vớt dân chúng nước nhà, nhưng cuối cùng chỉ là bàn đạp, không đúng, chỉ là viên đá lót đường cho việc thực hiện dã tâm của bậc Đế vương.
Ngón tay Hoàng đế vuốt ve gò má mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nụ cười gượng gạo của nàng.
Lộ Ánh Tịch nghiêng đầu tránh, bất ngờ đứng dậy, lãnh đạm nói: “Vì sao Hoàng thượng muốn nói việc này cho Thần thiếp biết? Muốn lấy việc này trao đổi với bí mật của Thần thiếp?”
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, giống như một con nhím đang xù lông vì cảnh giác.
Hoàng đế cũng đứng dậy, hai tay ôm chặt eo thon của nàng, ra sức không cho nàng giãy giụa.
“Nàng nói Trẫm động cơ tư lợi cũng được, hay có mục đích riêng cũng chả sao. Tóm lại Trẫm sẽ không buông tay nàng.” Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt bướng bỉnh như băng đá giòn tan, nhìn qua như băng tuyết lạnh thấu xương nhưng lại rất dễ tan vỡ.
Nàng ngẩng đầu, nụ cười trào phúng lấp ló bên khóe môi, “Hoàng thượng không yêu cầu Thần thiếp giải thích sao?”
“Thôi khỏi, Trẫm không muốn thúc giục nàng. Trẫm tin một ngày nào đó nàng sẽ cam tâm tình nguyện giao phó cả tinh thần lẫn thể xác.” Hoàng đế không khỏi thở dài, nhìn nàng lúc này như một con thú nhỏ bị thương, hắn không đành lòng tiếp tục bức bách nàng. Chuyện mật đạo, mặc dù hắn chưa tìm ra được địa điểm thật sự, nhưng chỉ cần giam giữ nàng thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
“Sau khi giao phó linh hồn và thể xác thì sao?” Lộ Ánh Tịch không suy xét đã buột miệng nói to: “Lại mặc sức giày xéo, giẫm đạp? Lúc trước Hoàng thượng đã không có quý trọng tấm lòng của Diêu Lăng, giờ đây sao lại quý trọng trái tim của Thần thiếp? Đế vương vô tình, lại càng không yêu!”
Ánh mắt Hoàng đế lập tức trở nên lạnh lẽo, Lộ Ánh Tịch cũng thôi cười đanh mặt lại. Nàng nói mà không lựa lời, nhưng tất cả đều là lời nói chân thực xuất phát từ tận đáy lòng. Người có quan hệ huyết thống còn không đáng tin, nói gì đến hắn đây? Nàng không chỉ hoài nghi tình cảm của hắn, nàng thậm chí nghi ngờ cả thế giới này.
“Rạch vết thương cũ của Trẫm mới làm nàng vui vẻ? Muốn Trẫm đau khổ nàng mới hài lòng hả?” Bàn tay đang nắm chặt eo nàng của Hoàng đế dần buông lỏng, gương mặt chuyển lạnh: “Trẫm đối xử với nàng ra sao, nàng không thấy ư? Cũng không cảm nhận được? Nếu Trẫm vô tình thì làm sao dễ dàng tha thứ mọi thứ vì nàng? Những chuyện nàng đã làm, đủ để khiến nàng chết một trăm lần từ lâu rồi!”
“Thần thiếp đã làm cái gì?” Lòng Lộ Ánh Tịch vừa mới nảy sinh một chút hổ thẹn, nhưng vừa nghe hắn nói đã lạnh lùng cùng cứng đầu trở lại. Đôi mắt như được bao bọc bởi một tầng băng tuyết, như để tự bảo vệ cẩn thận bản thân khi đón nhận ánh mắt lạnh căm của hắn.
“Nàng đã làm gì với Nhụy nhi, có cần Trẫm nói rõ? Nàng vì Nam Cung Uyên mà đàm phán với Trẫm ra sao, có muốn Trẫm nhắc lại cho nàng nghe một lần nữa? Nàng âm thầm đào mật đạo, lại còn nuôi dưỡng ba ngàn Hi vệ, nàng cho rằng Trẫm không biết hả?” Hoàng đế liên tiếp chất vấn nàng như những mũi kiếm nhọn hoắc mà lạnh giá, “Trẫm yêu thương nàng, cưng chiều nàng. Trẫm biết nàng phải mang bao gánh nặng trên lưng mới một lần rồi một lần bao dung nàng. Thế nhưng nàng báo đáp Trẫm thế nào? Nàng một xíu tín nhiệm cũng không cho Trẫm! Nàng nói Trẫm vô tình không có tình yêu. Vậy thì nàng tự để tay lên ngực tự hỏi lương tâm đi, nàng có chút chân tình nào với Trẫm không?”
“Nếu đã không có cách nào tin tưởng lẫn nhau, nếu đôi bên đều vô tình không yêu, cần gì phải miễn cưỡng chi nữa!” Lộ Ánh Tịch lạnh giọng phản kích, khuôn mặt đóng băng, không một tia tình cảm.
“Được! Được lắm!” Hoàng đế luôn miệng nói được, sắc mặt đã tái xanh: “Xem như Trẫm đã đơn phương tình nguyện! Sau này sẽ không cần phải miễn cưỡng nữa!”
Vừa dứt lời, hắn đã đưa mắt nhìn nàng chăm chú, thấy vẻ mặt nàng vẫn băng giá trước sau như một. Cuối cùng hắn mất hết tính nhẫn nại, phất ống tay áo xoay người rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch mặt cứng đờ nhìn theo bóng lưng kiên quyết của hắn, giống như hóa đá. Một lúc lâu sau, chiếc áo bào màu vàng của Hoàng đế đã biến mất khỏi tầm nhìn, nàng vẫn trợn trừng nhìn theo hướng đó, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thời gian trôi qua rất lâu, hàng mi dài của nàng từ từ hạ xuống, hai giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt lặng lẽ lăn dài.
Nàng chầm chậm ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu gối, cuộn mình thành một khối tròn. Tiếng khóc mà nàng đã cực lực đè nén mơ hồ khàn khàn vang lên.