Trong mắt Hoàng đế hiện lên nét chần chừ. Hắn không muốn dùng lời đường mật để gạt nàng, chỉ khéo léo đánh chệch hướng câu trả lời: “Ở dưới đôi cánh của Trẫm, nàng không nên lo lắng những chuyện không đâu.” Hắn đáp xong thì đưa mắt nhìn nàng chăm chăm, nhưng khi bắt gặp đôi mắt bị bao phủ bởi sương mù dày đặc của nàng, ngực hắn tự dưng đông cứng lại.
“Lời của Hoàng thượng tương đối thẳng thắn.” Lộ Ánh Tịch gật đầu tán đồng, nhưng môi cong lên nụ cười khổ, thản nhiên nói: “Cũng đúng, người người đều như vậy, cũng chẳng có gì đáng trách cả.”
“Rốt cuộc hôm nay nàng làm sao vậy?” Hoàng đế khẽ nhíu mày, đưa tay xoa hai gò má của nàng, nhẹ nhàng lau khô đi vệt nước mắt còn lưu lại bên khóe mắt, “Có phải nàng sợ Trẫm sẽ sủng hạnh người mới không? Những ngày vừa qua, hẳn là nàng phải biết rõ chứ. Trẫm một lòng một dạ ở bên cạnh nàng, làm gì có tư tưởng nào khác.”
“Nắm tay tạm thời và sóng bước cả đời là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.” Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, tự biết dây dưa với vấn đề này cũng không có ý nghĩa. Nếu nàng lựa chọn ở lại, hết thảy mọi mâu thuẫn cùng hiện thực tàn nhẫn lại trở về như trước. Nàng trên danh nghĩa vẫn là công chúa Ô Quốc, vẫn là quân tốt bị đẩy sang sông trên bàn cờ này. Và tệ hơn nữa, không chừng thân phận thật của nàng rất đáng sợ, lại càng khiến nàng thêm khó xử, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Chẳng thà nàng thuận theo sắp xếp của sư phụ, tránh xa thị phi mà an hưởng cuộc sống thanh nhàn nơi thôn dã.
“Nàng muốn Trẫm làm thế nào nàng mới cảm thấy an tâm đây?” Hoàng đế nâng nhẹ cằm của nàng lên, để hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của nàng, “Trẫm đã nói, chỉ cần nàng bằng lòng, Trẫm hứa sẽ mang đến cho nàng một tương lai an bình không sầu muộn.”
Nàng gỡ tay hắn ra, quay mặt sang một bên. Nàng suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu lên với ý cười dịu dàng trên môi: “Cảm ơn Hoàng thượng.” Nàng không nên gửi gắm hy vọng lên người khác, mà nên nắm chặt số phận trong tay. Đợi nàng hoàn toàn điều tra rõ thân phận của chính mình, sẽ quay trở lại đánh giá quan hệ giữa nàng và hắn.
“Đồ ngốc.” Hoàng đế cốc nhẹ lên đầu nàng một cái, gương mặt thả lỏng, khóe môi cong lên một nụ cười ấm áp: “Đừng nên lo lắng vớ vẩn.”
“Vâng.” Nàng gật đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Trong mắt hắn tràn ngập nét yêu thương và đau lòng, nhưng lòng nàng bỗng dưng sáng tỏ như trăng rằm. Tình cảm được xây dựng trên dối lừa giống như ảo ảnh, vừa huyền ảo vừa không có thật. Nếu như cuối cùng nàng quyết định ở lại, thì nàng sẽ thành thật đối mặt với tất cả mọi thứ.
Hoàng đế ngắm nhìn nàng, khẽ cúi đầu in nụ hôn nhẹ nhàng xuống tóc mai trước trán của nàng.
Nàng cười nhìn trả hắn, đôi mắt đã lấy lại ánh sáng mát lạnh xưa nay.
***
Khí trời dần đến cuối thu, lá phong đỏ rựa như lửa, hương trà đạt đến mùi vị ngon nhất.
Mấy ngày gần đây, trong cung xảy ra vài chuyện đặc biệt. Chuyện đầu tiên là Tê Điệp được nhận lại tổ tông, với thân phận quận chúa Lâm Quốc một bước nhảy lên thành Đoàn Đức phi. Chuyện thứ hai là Đoàn Đình Thiên được mời ở lại Hoàng Triều, cùng với Nam Cung Uyên nghiên cứu cách chữa trị cái chân bị tật của Phạm Thống tại Thái y viện. Chuyện thứ ba đó chính là Hạ Quý phi chính thức bị đày đến lãnh cung, và Đoàn Tê Điệp dọn vào sống ở Bạch Lộ cung của nàng ta.
Nhưng mà Lộ Ánh Tịch lại không quan tâm đến những việc đó, nàng chỉ tích cực điều tra thân thế của mình. Mỗi khi thừa dịp Hoàng đế thượng triều, nàng lại cẩn thận từng li từng tí bí mật về Phượng Tê cung. Mười ngày sau, cuối cùng Hi vệ đã mang về tin tức chính xác.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trải dài trên mặt đất, bầu trời lác đác vài ngôi sao. Cơn gió thoảng qua làm đám lá khô xào xạc. Nàng lặng lẽ đến Thái y viện.
Tại một góc phòng tĩnh lặng, nàng đứng đối mặt với Nam Cung Uyên. Hai người chỉ nhìn nhau mà không nói.
Qua một lúc, Nam Cung Uyên thở dài gần như không nghe thấy, đành lên tiếng trước: “Ánh Tịch, có phải ngươi đã tra được điều gì không?” Kể từ khi Đoàn Đình Thiên xuất hiện, y biết chuyện không thể che giấu được nữa.
“Dạ.” Giọng Lộ Ánh Tịch trầm thấp, ánh mắt tăm tối, chậm rãi nói: “Sư phụ, hẳn là người đã rất cực khổ khi phải giấu Ánh Tịch.”
Đôi mắt đen của Nam Cung Uyên hiện lên vẻ áy náy, giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên: “Mười tám năm trước, sư tôn lén nhìn thiên cơ, Đế tinh[1] ở phương Nam ngày càng sáng rỡ, còn ẩn chứa sát khí. Song song đó, phương Bắc cũng có một ngôi sao kỵ tinh le lói mọc lên, chính là ngôi sao tương sinh tương khắc với Đế tinh kia.”
[1] Đế tinh (sao vua): còn gọi là sao Tử Vi, là một trong 14 chính tinh, còn là sao chính trong khoa tử vi, và được xếp đầu tiên trong lá số tử vi, người mạng mệnh sao Tử Vi thường có tướng Đế vương.
“Vậy ngôi sao kia có phải rơi về phía của Ô Quốc, thì mới có công hiệu?” Lộ Ánh Tịch tiếp lời, không khỏi cười khổ. Nếu không phải do Đoàn Đình Thiên cố tình gieo một ít tin tức ra ngoài, e rằng cái bí mật năm đó sẽ không dễ dàng bị khui ra như vậy.
“Tiên đoán của sư tôn dần dần ứng nghiệm.” Nam Cung Uyên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mênh mông, tiếng nói nhỏ như hòa cùng cơn gió: “Trước khi ngươi xuất giá, ta cũng đã âm thầm bói một quẻ. Số trời đã định, ta chỉ biết tuân theo.”
“Bây giờ Ánh Tịch có thể ra đi sao? Không cần khắc chế Đế tinh nữa ư?” Lộ Ánh Tịch cũng bắt chước y ngẩng đầu nhìn xa xăm, ánh mắt như cuốn vào vòm trời thăm thẳm tối đen, lòng bùi ngùi khôn kể. Vận mệnh của nàng lại bị buộc chặt vào vài câu tiên đoán vô căn cứ. Thật đáng buồn cười xiết bao.
“Ba năm sau khi ngươi được sinh ra, lại có một ngôi sao kỵ tinh mọc lên. Nếu như không có ngôi sao đó, ta cũng không dám liều lĩnh đưa ngươi ra khỏi ván cờ của số phận này.” Nam Cung Uyên từ từ thu lại tầm mắt, đưa mắt nhìn nàng, ngữ điệu vô cùng nhỏ nhẹ, “Ánh Tịch, Ô Quốc không phải là nhà của ngươi, ngươi cũng không có cách nào trở lại Lâm Quốc. Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là ở lại Hoàng Triều hoặc là hoàn toàn biến mất khỏi thời buổi loạn lạc này.”
“Đúng vậy, không có nhà để về.”
Nét buồn thương lấp ló trong mắt Lộ Ánh Tịch, nhưng rất nhanh lại tan biến. Sau đó nàng bình tĩnh nhìn y, nhẹ giọng hỏi: “Đến lúc đó phải chăng sư phụ cũng sẽ lựa chọn xa lánh thế tục?”
Ánh mắt Nam Cung Uyên khẽ gợn sóng, giọng vẫn trầm buồn: “Ta đã tìm thấy một thung lũng hoang vắng nơi thâm sơn cùng cốc, như nơi ở của tiên nhân. Đến khi ấy ngươi có thể đến ở chỗ đó. Khoảng một năm rưỡi sau, ta sẽ đến đó với ngươi.”
“Sau một năm rưỡi?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, “Sư phụ, người lại lừa Ánh Tịch nữa rồi. Với thời thế loạn lạc như vầy, ít ra cũng phải mất ba năm nữa mới có thể bình yên trở lại. Lần này, sư phụ mang đệ tử Huyền môn đến đây giúp Hoàng Triều, nhất định đã nhận lời một vài điều kiện với Lâm Quốc. Chừng nào mà hạt bụi cuối cùng còn chưa rơi xuống, e là sư phụ không thể thoát thân ra được.”
“Ánh Tịch, ngươi không giống ta. Trước mắt là thời cơ tốt nhất để thoát thân triệt để mà ngươi có được.” Nam Cung Uyên ngắm nhìn nàng thật chăm chú. Những lời y nói không hề chứa chút tư lợi riêng nào. Y chỉ có một hy vọng duy nhất đó là nàng có thể thoát khỏi số phận nặng nề như gông cùm này.
“Chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật của Ánh Tịch rồi, có lẽ con sẽ suy nghĩ thêm.” Gương mặt Lộ Ánh Tịch bình lặng dịu dàng, nàng muốn chuyển sang chuyện khác liền hỏi y: “Sư phụ, khi người giúp đỡ tháo gỡ khó khăn ở Huy Thành, Mộ Dung Thần Duệ có đáp ứng với người một chuyện không ạ?”
“Có.” Nam Cung Uyên khẽ nhếch môi cười nhạt, ung dung đáp: “Hắn định ban cho ta một vùng đất phong, nhưng ta nào có thể đầu quân dưới trướng của hắn? Cho nên ta đã đòi hắn một yêu cầu khác.”
“Yêu cầu gì ạ?” Lộ Ánh Tịch hiếu kỳ hỏi.
“Đương nhiên là muốn hắn đối đãi với ngươi thật tốt.” Nam Cung Uyên vui đùa trả lời, đôi mắt sâu hút đen lại ẩn chứa dòng sông ấm nồng. Y muốn Mộ Dung Thần Duệ đồng ý bất kể tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn đều phải lấy tính mạng của Ánh Tịch làm trọng. Y tin rằng Mộ Dung Thần Duệ nói lời sẽ giữ lấy lời, bởi vì cái này là ước hẹn ngầm giữa những người đàn ông với nhau.
“Cám ơn sư phụ.” Lộ Ánh Tịch không hỏi đến cùng, chỉ mỉm cười với y, “Sư phụ nghỉ ngơi sớm đi ạ. Ánh Tịch phải đi rồi.”
Nam Cung Uyên gật đầu, thầm lặng nhìn nàng nhảy vọt lên tường thành mà đi, bóng hình lả lướt nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen đặc. Đường nhìn của y vẫn bất động một lúc lâu, lòng âm u như bóng đêm hun hút. Tình cảm của y đối với nàng, chỉ có thể giấu kín đáo, không thể vì ích kỷ của bản thân mà làm ảnh hưởng đến quyết định đi hay ở tại thời khắc quan trọng này của nàng.
***
Lộ Ánh Tịch khó khăn lắm mới ra khỏi Thái y viện, còn đang cố gắng lướt nhẹ trên mái ngói cung điện thì chợt nghe thấy âm thanh dị thường vang lên ở sau lưng.
Nàng quay phắt đầu lại, lập tức ngẩn người.
Dưới ánh trăng vằng vặc, một thân người mặc bộ quần áo xanh lam như bầu trời tươi sáng đang bay phần phật trong gió. Bên trên là gương mặt anh tuấn, ung dung tự tại cùng nụ cười luôn tươi rói trên môi. Người nọ đang đứng cách nàng chỉ trong gang tấc.
“Khanh vốn là giai nhân, sao lại đi làm kẻ trộm?” Tiếng cười ôn tồn phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, không chút nào sợ sẽ kéo các thị vệ tuần tra đến đây.
“Đoàn Vương gia có gì chỉ giáo?” Lộ Ánh Tịch định thần, nhỏ giọng hỏi.
“Lộ muội muội, gần đây ta mới nhớ tới, thật ra ta đã gặp muội vài năm trước.” Đoàn Đình Thiên hiên ngang lướt nhanh qua các phòng bên dưới, bỗng dưng dừng lại, nín thở lắng nghe.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt dò xét hắn ta, trong lòng biết rõ nội lực của hắn ta phi phàm, có thể nghe thấy tiếng động từ xa. Vì vậy vừa rồi hắn ta mới có thể trắng trợn không kiêng dè gì cả như vậy.
Yên lặng giây lát, Đoàn Đình Thiên mới tiếp tục nói tiếp: “Khoảng chừng năm năm trước, ta đến Ô Quốc tìm Nam Cung huynh, bên cạnh y có dẫn theo một tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi. Cô bé kia có đôi má phúng phính, da trắng như ngọc trai, thanh tú động lòng người. Ta kìm lòng không đậu vươn tay nhéo má cô bé một cái, ai ngờ đâu cô bé kia hung hăng đánh tay của ta ra, khiến mu bàn tay của ta sưng đỏ hơn nửa ngày. Cô bé kia còn nhỏ tuổi mà nội lực đã đáng sợ như vậy. Ta liền muốn khua tay múa chân với cô nhóc. Nhưng mà ta là người rất tốt bụng, nghĩ cô bé tuổi còn nhỏ nên chỉ xuất ra ba phần công lực thôi. Ai dè, cô nhóc không nể tình chút nào, đạp ta rớt thẳng xuống hồ.”
Lộ Ánh Tịch suy nghĩ một lúc, dần dần nhớ lại chuyện cũ, không thể nhịn được mà bật cười to. Trong trí nhớ của nàng, quả thực có một người như thế. Da mặt người này dày cực kỳ, nàng đã hất tay hắn ta ra, thế mà hắn lại năm lần bảy lượt cố gắng bẹo má nàng một lần nữa. Hắn ta không chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục quấy rầy, đu bám theo nàng, lại còn tỷ thí võ công. Đương nhiên nàng đã dốc toàn lực, ra tay không nể nang, nhường nhịn chút nào. Kết quả là hắn bị nàng đá bay xuống hồ nước lạnh lẽo ngày đông.
“Nhớ ra rồi?” Đoàn Đình Thiên hắng giọng hai cái, bày bộ dạng trợn trừng hai mắt với nàng: “Cái hồ kia gần như đóng băng, rét lạnh đến thấu xương. Suýt chút nữa ta đã đi đời nhà ma như thế đấy.”
“Ai bảo làm bậy…” Lộ Ánh Tịch kéo dài âm, cười nhạo hắn ta.
“Thôi, quên đi. Đại nhân ta không chấp nhất kẻ tiểu nhân.” Đoàn Đình Thiên liếc mắt nhìn nàng, khóe môi hiện lên nụ cười tà khí, lại nói: “Lúc đó không nghĩ đến, Lộ muội muội lớn lên lại xinh đẹp hoạt bát thế này. Cho dù Cửu Thiên Huyền Nữ[2] hạ phàm, cũng không bì kịp với một phần của Lộ muội muội.”
[2] Cửu Thiên Huyền Nữ: còn gọi là Cửu Thiên nương nương, là một nữ thần trong thần thoại Trung Quốc cổ xưa, là nữ thần duy nhất trong trời đất. Có truyền thuyết cho rằng Cửu Thiên Huyền Nữ không những giúp Hiên Viên Hoàng đế đánh giặc, mà còn giúp nhiều việc khác.
Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, không còn gì để nói đối với những lời tán dương khoa trương của hắn ta.
“Giai nhân tuyệt sắc như Lộ muội muội đây mà bị vây hãm trong bốn bức tường cung cấm âm u này, thật đáng tiếc.” Đôi mắt anh đào lấp lánh ánh cười của Đoàn Đình Thiên không e dè, nhìn nàng chằm chặp, câu chữ thâm sâu khó dò: “Muội ở đây sẽ chỉ cảm thấy uất ức đau khổ, chi bằng hãy thả lỏng lòng mình, đi tìm nơi chốn thật sự thuộc về bản thân.”
Lộ Ánh Tịch nhìn trả hắn ta, nghi hoặc hỏi: “Đoàn Vương gia cho là Tê Điệp có thể thay thế được ta?”
Đoàn Đình Thiên nhún vai, vẫn không trả lời. Sau đó hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, thấp giọng nói: “Tuần tra đang đến đây. Đi thôi.”
Vừa nói xong, thân hình hắn ta đã xẹt qua mặt nàng, mau lẹ như ma quỷ, mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng rồi.
Lộ Ánh Tịch chưa kịp hỏi, nhưng buộc lòng phải im lặng đi khỏi.
***
Lúc về tới Thần cung, Hoàng đế đã từ Ngự thư phòng trở lại tẩm cung, đang dựa người trên giường, chợp mắt nghỉ ngơi.
Nàng nhón chân bước vào, không muốn làm phiền hắn, nhưng thình lình nghe thấy giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Vừa đi đâu về?”
“Dạ, đi tản bộ.” Lộ Ánh Tịch thầm điều tức hơi thở đang hơi hơi gấp rút. Gần đây sức khỏe của nàng ngày càng yếu, mỗi lần dùng khinh công hay đi nhanh là sẽ cảm thấy tim đập không còn theo quy luật.
Hoàng đế lo lắng mở mắt, liếc xéo nàng một cái, “Biết rõ thân thể chính mình suy nhược, còn muốn ra ngoài hóng gió?”
Giọng điệu của hắn có chút quái dị. Lộ Ánh Tịch lòng cảm nhận điểm khác thường. Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn như cũ trả lời: “Một mình Thần thiếp ở tẩm cung nên hơi bực bội bứt rứt, liền đi dạo chung quanh một chút. Thần thiếp đã mặc đầy đủ quần áo, sẽ không bị cảm lạnh đâu. Cảm ơn Hoàng thượng đã quan tâm.”
Hoàng đế ơ hờ “ừ” một tiếng, sau đó ngậm miệng không nói.
Lộ Ánh Tịch quan sát kỹ sắc mặt của hắn, dần dần bừng tỉnh, cong môi cười nói: “Chẳng nhẽ Hoàng thượng đang lo lắng? Đã vậy sao lại giữ sư phụ trong cung?”
Hoàng đế ồ lên, đứng bậy dậy, chắp tay sau lưng đi đến bên song cửa sổ. Hắn đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: “Lẽ nào nàng không phải vừa đến Thái y viện sao? Nếu không phải đã sử dụng khinh công thì sao nàng lại đỏ mặt thở hổn hển? Chính nàng hoàn toàn không trân trọng thân thể của mình, chỉ có một mình Trẫm một mực lo lắng mà thôi.”
Lộ Ánh Tịch ngắm nhìn sống lưng căng cứng của hắn, gượng cười: “Đúng là Thần thiếp đã đến Thái y viện, nhưng chỉ vì muốn hỏi rõ ràng thân phận của Thần thiếp.” Nàng thẳng thắn nói, lời lẽ cũng không khuất tất. Sau khi ra khỏi mật đạo, nàng liền dứt khoát đến tìm sư phụ để hỏi cho ra nhẽ, nên mới nhân bóng đêm mà lẻn vào Thái y viện.
“Nàng muốn tìm Nam Cung Uyên thì có thể quang minh chính đại đến Thái y viện vào ban ngày, Trẫm chưa từng hạ lệnh cấm nàng và y gặp nhau.” Khẩu khí của Hoàng đế không có mấy biến chuyển, vẫn đưa lưng về phía nàng.
“Quả thật Thần thiếp chỉ đến để hỏi thân thế, Hoàng thượng không tin sao?” Nàng không muốn giải thích nhiều, chỉ đứng yên phía sau hắn. Nếu như trước đây, nghi ngờ của hắn là lẽ đương nhiên, nhưng giờ đây hai người họ đã thân mật như vậy, hắn không có một xíu tín nhiệm nào với nàng sao? Nếu đã không có, nàng hà tất phải bận tâm.
Hai người nhất thời đều im lặng, bầu không khí trở nên lắng đọng.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Lộ Ánh Tịch đã ảm đạm đi nhiều, trong lòng cảm thấy thất vọng không thể dùng ngôn từ nào diễn đạt được.
Nàng buông mi mắt xuống, đang muốn xoay người, chợt nghe âm thanh trầm thấp thốt ra: “Trẫm tin.”
Nàng bất ngờ ngẩng đầu lên, lập tức rơi vào đôi mắt ôn nhu thâm thúy.
“Trẫm tin nàng. Nhưng lần sau nàng phải quan tâm đến sức khỏe của mình.” Hoàng đế cũng không muốn nói những lời dư thừa, chỉ căn dặn đôi lời. Mặc dù hắn để bụng chuyện nàng lén lút đến Thái y viện vào đêm hôm. Nhưng thời gian cũng không lâu lắm, cuối cùng hắn không nỡ trách móc nàng nhiều.
“Vâng.” Nàng gật đầu cái rụp, không kiềm được mỉm cười thật tươi, hiện ra hai lúm đồng tiền xinh xinh.
Hoàng đế nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu ngọt nói: “Trẫm đã nói rồi, bất kể thân thế của nàng ra sao, Trẫm cũng không để ý. Nhưng tính cách của nàng cứ thích đào bới, tìm hiểu đến tận gốc. Có đôi khi chân tướng cũng không làm người ta hạnh phúc.”
Nàng dựa hẳn người vào lòng hắn, thỏ thẻ trả lời, “Chân tướng có tàn khốc, Thần thiếp cũng phải biết. Mười tám năm qua, cuộc sống của Thần thiếp bị kẻ khác thao túng. Khoảng thời gian cuối cùng này, Thần thiếp sẽ vì chính mình mà sống thật tốt.”
Lời này lọt vào tai Hoàng đế lại khiến lòng đau đớn khôn cùng. Cuộc sống của nàng ngắn ngủi như vậy, ngay cả cơ hội muốn sống vì bản thân cũng không có.
“Hoàng thượng.” Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn chăm chăm, nhẹ giọng cùng bình tĩnh nói: “Thần thiếp không phải là công chúa Ô Quốc, mà là người Lâm Quốc. Mẫu phi của Thần thiếp vì dâm loạn mà bị xử tử, còn phụ thân của Thần thiếp thì không biết là ai.” Nếu không phải vì cái thiên mệnh kia, có lẽ nàng đã phải xuống hoàng tuyền cùng mẫu phi. Nàng là nỗi nhục nhã của hoàng thất Lâm Quốc, nhưng lại thành quân cờ mà bọn họ cần phải lợi dụng.
“Chuyện của thế hệ trước đã là quá khứ.” Vòng tay của Hoàng đế siết lại, ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán bóng mịn của nàng, “Nàng chỉ cần nhớ rằng, nàng là Hoàng hậu của Trẫm, là thê tử kết tóc se duyên cùng Trẫm.”
Nàng bình thản cười chúm chím, chóp mũi cay cay. Nếu thời gian dừng lại vào giây phút này thì đúng là đẹp nhất đúng không? Nàng sẽ khắc sâu lời tuyên bố thâm tình này của hắn, không hỏi đến tương lai, không so đo việc hắn đã có ý đồ nâng đỡ Tê Điệp bước lên ngôi Hoàng hậu.
Nàng khẽ cười tựa vào lòng hắn, từ từ khép mắt để che đi ánh mắt thông suốt mà lạnh lẽo.
Hắn không bắt bẻ suy nghĩ của nàng, nâng cằm nàng lên, từ từ cúi đầu xuống hôn lên bờ môi căng mọng của nàng.