Trận tuyết này kéo dài ba ngày, kinh đô trở thành một vùng trắng xóa. Những mái ngói xanh đỏ cũng bị phủ lớp tuyết trắng. Mặt đất đâu đâu cũng là tầng tuyết dày đọng lại. Chỉ cần có người giẫm lên sẽ nghe tiếng sồn sột vui tai.
Vào giờ Thìn hôm đó, sắc trời xám xịt, tuyết không ngừng rơi xuống. Tại cửa nam hoàng cung, một chiếc xe ngựa đơn giản đang dừng lại ở đó. Người đánh xe ngựa mặc một chiếc áo vải bông màu xám, đầu đội mũ nhung. Đầu hơi cúi thấp, ngồi bất động ở đầu xe như một bức tượng đá.
Bên trong xe ngựa lại được bày biện cực kỳ xa hoa dễ chịu, khác hẳn với vẻ đơn giản bên ngoài. Toàn bộ thùng xe đều được bọc thảm lông cừu êm ái, có thể ngồi hay nằm thoải mái. Trong góc xe có hai lò sưởi nhỏ đang tỏa nhiệt ngùn ngụt. Hơi ấm lượn lờ trong không khí, hun nóng thùng xe, bên trong ấm áp như ngày xuân.
Hai người ngồi trong xe vẫn duy trì trạng thái trầm mặc kì quái, đều nhìn chăm chăm vào bức vách, giống như đang ngẩn ngơ xuất thần, một lúc lâu vẫn không mở miệng nói gì.
“Mà thôi.” Một câu không đầu không đuôi vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng bí bách.
“Sao ạ?” Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Trẫm không tiễn nàng ra khỏi thành nữa.” Hoàng đế mặc thường phục màu tím, bên ngoài là áo lông chồn trắng. Nhìn hắn rất tôn quý lỗi lạc nhưng thần sắc lại ảm đạm, không rõ là đang buồn rầu hay không nỡ chia xa. Ánh mắt trầm ngâm phát ra ánh sáng lạnh giống như bị đông kết dưới tầng băng để tâm tình không lộ ra ngoài.
“Được ạ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, cười nhạt liền mím môi không nói.
“Hãy chăm sóc bản thân thật tốt.” Hoàng đế nói ngắn gọn, dừng lại một chút lại thêm một câu, “Và con của chúng ta.”
Lộ Ánh Tịch lại gật đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
Hoàng đế đứng dậy muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng nàng. Bụng nàng vẫn bằng phẳng như trước, không khác chút nào, nhưng lại làm lòng hắn trỗi dậy cảm giác ấm áp không tên.
Chỉ vẻn vẹn trong giây lát, Hoàng đế thu tay về. Hắn ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt trầm lặng như mặt nước hồ thu của nàng. Hắn ngóng nhìn một lúc, không nói một lời, quay đầu xuống xe.
Hoa tuyết như những chiếc lông ngỗng trắng tinh, tung bay theo gió. Hắn sải bước dài liên tục, khoảng cách với chiếc xe ngựa càng ngày càng xa thì nét mặt cũng càng ngày càng lạnh lẽo. Nữ nhân của hắn, ngay cả hài nhi của hắn, nay lại bị một nam nhân khác mang đi. Việc thỏa hiệp này là sự sỉ nhục đánh mạnh vào lòng tự trọng của hắn, là vết thương khó mờ phai trong lòng hắn.
Bên trong xe ngựa, Lộ Ánh Tịch vén một góc rèm lên, gió lạnh lập tức ùa vào khiến nàng không khỏi run run vì lạnh. Bóng hình cao lớn, vững chãi kia càng đi càng xa, từ từ mất hút khỏi tầm nhìn của nàng. Tại giây phút này, lòng nàng vừa chua xót vừa đau thương.
“Nên đi thôi.” Người điều khiển xe nọ bình thản nói, ra hiệu cho Tình Thấm đứng đợi bên cạnh xe leo lên.
Lộ Ánh Tịch hạ màn xuống, cúi đầu thở dài. Nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nơi đuôi mắt còn thấp thoáng một giọt nước mắt.
Tiếng gió ù ù gào thét bên ngoài, tăng thêm cái buốt lạnh cho mùa đông, tuyết rơi càng nhiều.
Nàng khép mắt nghe tiếng bão tuyết bên ngoài. Nàng bỗng nhiên rùng mình, theo bản năng nằm rạp sát nền xe, hai tay bảo vệ bụng.
Nàng chỉ nghe thấy mấy tiếng vun vút vang lên, mấy mũi tên lao tới, xuyên thẳng qua màn che, găm phầm phập vào thành trong thùng xe.
“Ánh Tịch! Ngươi không sao chứ?” Giọng nói hiền hậu xưa nay của Nam Cung Uyên trở nên lo lắng vội vã hơn, “Đợi ở bên trong, đừng ra ngoài.”
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh trở lại, cất giọng trả lời: “Sư phụ, con không sao!”
Âm thanh đánh nhau truyền đến, nàng nín thở tập trung lắng nghe, hóa ra đã kinh động đến thị vệ tuần tra nên nàng cũng không vội ra ngoài giúp đỡ. Hiện tại nàng đang mang thai, vạn sự đều phải cẩn thận.
Bên ngoài không có mũi tên nào bay đến nữa, nhưng xung quanh dường như phát ra sát khí dày đặc. Lộ Ánh Tịch âm thầm đề phòng.
Quả nhiên, chợt một tiếng rầm bùng phát, có kẻ đã tung mạnh một chưởng về phía thùng xe. Chiếc xe ngay lập tức rung động, ngựa hí vang.
Lộ Ánh Tịch lập tức vận khí phóng ra khỏi xe ngựa. Nàng vừa mới đặt chân lên mặt đất, liền thấy một kẻ ám sát bịt mặt, cầm kiếm xông thẳng đến!
Nàng lách người né tránh, mắt lướt nhanh khung cảnh xung quanh. Sư phụ và thị vệ đang phải đối phó với rất nhiều thích khách hung hãn. Họ không thể phân thân đến đây, nàng buộc lòng phải vận công, dốc toàn lực phản kích.
Kẻ bịt mặt kia có kiếm pháp hoàn hảo, chiêu thức lại hung tợn, luôn nhằm vào bụng nàng mà tấn công!
Vì cục cưng trong bụng, Lộ Ánh Tịch chỉ có thể phòng thủ, từng bước thoái lui, một mặt hét lớn hỏi: “Ngươi là người của ai?” Kẻ này biết rõ nàng đang mang thai.
Kẻ bịt mặt không hé răng. Cổ tay xoay ngược lên, mũi kiếm sắc bén đổi hướng, bỗng nhắm thẳng đến đôi mắt của nàng.
Lộ Ánh Tịch bị bất ngờ, liền lùi lại mấy bước. Nhưng đây chỉ là chiêu thức giả của kẻ đó, mũi kiếm lại đột nhiên hạ xuống đâm thẳng vào bụng nàng!
Lộ Ánh Tịch lòng đầy giận dữ, nhưng không kịp đánh trả chỉ kịp vận khí bật lên, tung người bay lên đỉnh xe ngựa.
Kẻ bịt mặt kia hừ lạnh một tiếng, phi thân đuổi theo. Kẻ đó không để cho nàng có cơ hội thở dốc, mũi kiếm sắc bén lại lao tới.
“Là tại ngươi.” Lộ Ánh Tịch nghe thấy tiếng hậm hực kia, lòng sáng tỏ trong nháy mắt. Quả thật đáng sợ! Trông thân hình của người đang nhào tới, nàng đương nhiên biết người đó là một nữ tử, nhưng lại không ngờ đó lại là…
Nàng phân tâm chỉ trong chớp mắt, thình lình nghe một tiếng la hốt hoảng: “Ánh Tịch! Cẩn thận!”
Mũi kiếm sắc nhọn trước mặt đã đến sát yết hầu của nàng, nàng khó khăn lắm mới né người tránh được. Nhưng nàng chợt thấy ống tay áo của kẻ bịt mặt khẽ động, một con dao nhỏ vùn vụt lao ra! Nàng biết không thể tránh được liền đưa tay cản lại. Khi ánh sáng kim loại lạnh căm vừa lóe lên, đã có một thân hình bỗng gấp gáp lao tới, đứng chắn trước mặt nàng!
“Phập” - Tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt vang lên, một âm thanh rợn người.
Sau khi đâm trúng người, kẻ bịt mặt lại vô cùng độc ác. Kẻ đó vẫn không dừng tay chút nào. Những chiếc phi đao nhỏ và sắc nhọn được kẹp giữa những ngón tay liên tiếp phóng ra.
Lộ Ánh Tịch giật mình hoảng sợ, bất chấp cả bản thân đang mang thai, lập tức vận hết nội lực nắm Nam Cung Uyên đang bị thương phi khỏi đỉnh xe. Sau đó nàng dồn khí vào hai tay mạnh mẽ tung chưởng mạnh bằng ngàn quân hợp lại.
Kẻ bịt mặt kia lãnh hết cả cú chưởng đó, cơ thể lắc lư không vững. Kẻ đó đành phải nhảy xuống mặt đất, chuẩn bị rút lui.
Lộ Ánh Tịch phẫn nộ truy kích, đuổi theo kẻ đó hơn mười trượng. Nàng mới nhận ra mặc dù kẻ kia nội lực thua xa nàng nhưng kinh công lại phi phàm, có thể xem là ngang ngửa với nàng.
Nàng không muốn đuổi theo nữa, hai tay xoay vòng trước ngực vận lực để tung một chưởng cuối cùng. Cú chưởng mạnh mẽ xé gió bay vút về phía lưng của kẻ bịt mặt. Kẻ đó không kịp né, cả người chới với về phía trước, miệng phun ra một ngụm máu đỏ.
Kẻ bịt mặt đã bị thương nhưng vẫn không dừng lại, nhanh chóng tháo chạy. Trước khi biến mất, kẻ đó quay đầu lại dòm, trong đôi mắt phát ra ý cười kỳ dị, ác ý.
Lộ Ánh Tịch không truy đuổi nữa, vội vã chạy về chỗ cũ. Vừa quay lại nàng đã thấy Nam Cung Uyên mặt trắng bệch, đang tựa lưng vào thành xe, mày cau chặt lại.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Nàng một mặt cúi đầu bắt mạch cho y, một mặt xem xét chỗ bị thương của y. Phi đao cắm sâu vào xương bả vai, máu chảy thành dòng. Từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhuộm đỏ mảng lớn tuyết trắng dưới chân.
“Không hề gì.” Sắc mặt Nam Cung Uyên như tờ giấy trắng, nhưng miệng vẫn cố mỉm cười, giống như vừa trút được một gánh nặng mà thở dài một hơi.
“Trên xe ngựa có thuốc trị thương, sư phụ chờ một chút.” Lộ Ánh Tịch điểm huyệt cầm máu cho y xong, mới lên xe ngựa lấy thuốc.
“Ánh Tịch, ta vẫn luôn lo lắng một việc.” Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Uyên vang lên: “Ta từng bói được rằng: Ở trong cung, ngươi sẽ gặp phải một kiếp nạn rất lớn. Mãi cho đến hôm nay phải đi khỏi, ta vẫn còn lo nghĩ không yên. Ngược lại bây giờ ta đã an tâm rồi.” Y thay nàng ngăn kiếp nạn này, hẳn là nàng sẽ thuận lợi, an toàn rời khỏi hoàng cung.
“Sư phụ, người cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điểm không tốt, đó là người quá tin vào số mệnh.” Lộ Ánh Tịch cầm bình thuốc xuống xe, mặc dù mạnh miệng nói như thế, lòng lại cảm động sâu sắc.
“Ta có tốt hay không tốt cũng chả sao cả, chỉ cần ngươi bình an là đủ rồi.” Nam Cung Uyên khe khẽ thốt lên lời, thỏ thẻ như tự nói với bản thân. Khuôn mặt trắng tái, nhưng trong đôi mắt đen lại ánh lên nét vui mừng, hớn hở.
Lộ Ánh Tịch không đáp lời, im lặng đến bên hắn. Nàng rút phi đao, nhanh chóng thoa thuốc lên vết thương cho y.
Máu đỏ dính trên tay nàng, những ngón tay loang lổ những vết màu đỏ trên làn da trắng mịn. Nàng vừa nhìn bàn tay chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Ánh Tịch!” Nam Cung Uyên nhận ra điểm khác thường, vội gọi lớn.
“Không sao…” Nàng còn chưa dứt lời, cơ thể đã mềm nhũn ngả nghiêng sang một bên.
Nam Cung Uyên dang tay ôm nàng, lòng bỗng linh cảm thấy điều chẳng lành. Chẳng nhẽ, kiếp số của nàng không bị y cản lại ư?