Phượng Tê Thần Cung

Chương 137

“Điều kiện ra sao?” Mộ Dung Thần Duệ hơi híp mắt, sắc mặt đanh lại.

“Chờ đến khi bé con ra đời, xin Hoàng thượng cho phép Thần thiếp được tự do ra vào Hoàng cung.” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn chăm chăm, dịu dàng nói.

“Đừng có mơ.” Mộ Dung Thần Duệ cự tuyệt ngay lập tức, ánh mắt bắn ra tia sáng sắc bén, “Sự dung túng của Trẫm đối với nàng đã đến giới hạn, nàng nên biết chừng mực.”

“Vâng, Thần thiếp biết rồi.” Lộ Ánh Tịch đã sớm lường trước câu trả lời của hắn, cũng không thấy thất vọng. Nàng vừa cười vừa nói: “Vậy thì xem như Thần thiếp chưa từng đề cập đến.” Tiên lễ hậu binh[1], nếu hắn vẫn không đồng ý thì mới dùng đến binh quyền. Nếu đã vận dụng đến sức mạnh mà hắn vẫn không chịu, vậy nàng chỉ còn cách mở mật đạo lén ra khỏi cung.

[1] Tiên lễ hậu binh: trước dùng lễ sau đó mới dùng binh, có ý trước đối xử ôn hòa tôn kính, sau mới dùng vũ lực.

“Nàng có cách nào ra khỏi Du Thành không?” Nét mặt Mộ Dung Thần Duệ bình thản, nhưng trong lòng bắt đầu cảnh giác. Xem ra, nếu hắn không trông coi nàng cẩn thận, thì về sau nàng lại tiếp tục tùy ý làm bậy.

“Tạm thời chưa có.” Lộ Ánh Tịch cũng bình thản trả lời, vẻ mặt vô tội.

Mộ Dung Thần Duệ cũng nhếch môi cười, không hề lên tiếng. Trên thực tế, hắn lẻn vào Du Thành đều có trù tính từ trước. Sáng sớm ngày mai Lang Thành sẽ phát động tấn công lần thứ hai, hắn lại lần nữa thừa lúc chiến loạn mà trà trộn ra ngoài. Thế nhưng nàng đang mang thai, không nên mạo hiểm. Nhưng nếu hắn phải ở lại chờ cho đến khi đánh hạ Du Thành, ít nhất cũng cần hai tháng. Hắn còn nhiều chuyện quân chính cần xử lý, không thể ở đây lâu được.

“Chi bằng để Thần thiếp ở lại Du Thành dưỡng thai nhé?” Mặt mày Lộ Ánh Tịch tươi cười, nhẹ nhàng đưa ra kiến nghị, “Nếu Hoàng thượng lo lắng cho Thần thiếp thì có thể cùng ở lại.”

“Ở lại?” Mộ Dung Thần Duệ nhướng mày, liếc mắt trông nàng, xem thường không thèm nói.

“Ví như Hoàng thượng buông giang sơn gấm vóc xuống, thực sự có gì là không được chứ?” Nụ cười trên môi Lộ Ánh Tịch vẫn không giảm đi tí nào, giọng điệu trêu chọc.

“Trẫm không bỏ giang sơn xã tắc được đó, thì đã làm sao?” Hai hàng lông mày Mộ Dung Thần Duệ nhướng cao, sự cao ngạo hiện rõ, “Trẫm có năng lực và tài trí, vậy tại sao không phát huy nó đến mức cao nhất chứ? Trẫm có lòng tin, nếu Trẫm thống nhất được thiên hạ, thì thiên hạ tất sẽ yên ổn phồn vinh.”

Lộ Ánh Tịch khẽ gật đầu. Cho đến bây giờ, hắn chưa từng che giấu dã tâm và sự ngông cuồng của bản thân. Nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên.

“Trẫm biết nàng thích cuộc sống thanh bình. Hãy cho Trẫm một ít thời gian. Tương lai, khi con của chúng ta trưởng thành và thừa kế đế vị, Trẫm sẽ cùng nàng trải qua những tháng ngày nhàn hạ nhé.” Mộ Dung Thần Duệ mỉm cười, bàn tay vỗ về lên mái tóc đen nhánh của nàng.

Lộ Ánh Tịch cũng cười mỉm chi, lại nói: “Thực ra cũng có biện pháp rời khỏi Du Thành mà không kinh động đến người khác.”

“Ồ?” Mộ Dung Thần Duệ bán tin bán nghi ngó nàng.

“Nếu như chúng ta muốn đi thẳng từ Du Thành đến Lang Thành thì khá gay go.” Lộ Ánh Tịch nói đều đều, “Trước tiên, chúng ta nên đi về hướng Bắc Ô Quốc, đi qua hai thành trấn nữa, sau đó mới đi đường thủy đến Lâm Quốc. Cuối cùng chúng ta từ Lâm Quốc về Hoàng Triều. Chỉ có điều làm như vậy thì tốn khá nhiều thời gian. Cho dù ngựa chạy thần tốc, cũng phải mất gần một tháng.”

Mộ Dung Thần Duệ gật gù, trầm ngâm không quyết.

“Hoàng thượng cứ từ từ suy nghĩ. Trời đã tối, Thần thiếp đi sai người chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn một chút.” Lộ Ánh Tịch nhìn chăm chăm vào vết máu trên vai phải của hắn. Nàng dịu dàng nói: “Vết thương cũng cần được thay thuốc. Thần thiếp đi bưng một chậu nước đến đây.”

Mộ Dung Thần Duệ không mở miệng, ánh mắt u tối ý vị, mải miết nhìn theo bóng nàng.

“Hoàng thượng yên tâm, Thần thiếp tuyệt đối sẽ không sử dụng thủ đoạn đê tiện.” Lộ Ánh Tịch cười xòa, vừa cười vừa mở rộng cửa phòng.

Xuất phát từ trực giác, Mộ Dung Thần Duệ tin lời nàng. Nhưng vì an toàn, hắn chỉ im lặng trèo qua cửa sổ rồi bay lên nóc nhà.

***

Màn đêm buông xuống. Bầu trời đen kịt, không có trăng sao tô điểm, càng làm tăng thêm vẻ u ám, bí ẩn.

Lộ Ánh Tịch đích thân bê chậu nước sạch trở về phòng. Nàng thấy trong phòng không có một bóng người, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.

Bên cửa sổ khép hờ, có một thân ảnh treo ngược, thoắt một cái đã lộn vào trong phòng.

“Chung quy Hoàng thượng vẫn không tin Thần thiếp.” Lộ Ánh Tịch thở dài.

“Trẫm chỉ cho rằng phải cẩn thận một chút.” Mộ Dung Thần Duệ đến ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, tự mình cởi áo giáp, và một bên vạt áo.

Lộ Ánh Tịch đứng bên cạnh hắn, giúp hắn tháo lớp băng gạc thấm máu. Máu đã khô đóng thành mảng cứng, vải mỏng dính sát vết thương. Nàng gỡ lớp vải lên, liền nghe tiếng “sột” nhẹ vang lên.

“Đau không?” Nàng dịu giọng hỏi, động tác tay vẫn nhanh gọn, dứt khoát.

Mộ Dung Thần Duệ rên một tiếng đau đớn, thầm cắn chặt răng, không trả lời nàng.

“Nếu Hoàng thượng không sợ thuốc của Thần thiếp có vấn đề, thì bây giờ Thần thiếp sẽ rịt thuốc cho Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch một mặt trêu hắn, một bên lại dùng vải rửa sạch vết máu còn đóng vẩy quanh vết thương.

Mộ Dung Thần Duệ vẫn không lên tiếng, nghe rõ cả tiếng ken két khi hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

“Lần trước sư phụ đã đem thuốc giải cho Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng không nhận. Hôm nay, vừa hay Thần thiếp có thể đích thân giao tận tay Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch linh hoạt đắp thuốc lên vết thương của hắn, rồi quấn băng sạch quanh vai phải. Sau đó, nàng mới lấy bình thuốc giải đưa cho hắn.

Mộ Dung Thần Duệ nắm chặt bình dược nho nhỏ trong tay, thần sắc thâm trầm kín đáo, không rõ cảm xúc là đang giận hay vui.

“Loại thuốc cầm máu mà Thần thiếp đắp lên vết thương của Hoàng thượng có hiệu quả rất tốt, chỉ là dược tính gây tê một xíu. Hoàng thượng đến nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Thần thiếp phải đi xử lý chậu nước nhuộm máu này trước đã.” Lộ Ánh Tịch nhè nhẹ giúp hắn khép áo lại, nói nhỏ nhẹ.

Mộ Dung Thần Duệ vẫn giữ im lặng, nhưng cũng theo lời đến bên giường nằm nghỉ tạm.

Tuy lúc này hắn trầm mặc, kiệm lời, nhưng nàng nhận ra được hắn tin nàng. Lộ Ánh Tịch không nén nổi cười thỏa mãn.

Thấy hắn nằm xuống và nhắm mắt lại, nàng mới bưng chậu nước với máu loãng ra khỏi phòng.

Nhưng mà, ngay khi nàng vừa rời khỏi không bau lâu, sân nhỏ quanh căn phòng từ từ bị bao vây.

Trong đêm tối, vô số cung tên nhắm thẳng về hướng căn phòng kia.

Lúc Lộ Ánh Tịch quay trở lại, các binh sĩ tay cầm đuốc sáng trưng đứng đầy trong đình viện.

Ánh lửa bập bùng chiếu sáng đến chói mắt. Biểu tình của tất cả binh sĩ đều vô cùng nghiêm túc, tập trung. Bầu không khí căng thẳng cùng nghiêm trang vô hình trung lan tràn khắp nơi.

“Có chuyện gì thế?” Lộ Ánh Tịch giữ khuôn mặt bình tĩnh, bước thẳng đến hỏi phó tướng chỉ huy. Phó tướng kia chắp tay thi lễ, oang oang trả lời: “Bẩm Công chúa, quân ta đã nhận được mật báo, gian tế Hoàng Triều lẫn vào thành của chúng ta, vả lại còn chui vào trong hành quán!”

“Mật báo?” Lộ Ánh Tịch lặp lại, tập trung suy luận. Nàng cười nhạt, lại hỏi: “Vậy mật báo kia hướng tới ai? Chẳng lẽ ám chỉ bản cung âm thầm che giấu gian tế Hoàng Triều hay sao?”

Phó tướng kia nghe vậy liền lúng túng khó xử, nhưng vẫn thẳng lưng và dõng dạc nói: “Xin Công chúa thứ tội. Mạt tướng cũng chỉ vì an toàn của Công chúa và Du Thành. Mong Công chúa cho phép mạt tướng vào phòng kiểm tra.”

“Cả hành quán đều bị bao vây? Hay chỉ nhằm vào phòng ngủ của bản Công chúa mà thôi? Có phải vậy không?” Lộ Ánh Tịch đang giả vờ ngang bướng, cáu kỉnh để kéo dài thời gian. Lòng đang thầm mong Mộ Dung Thần Duệ có thể tìm được đường trốn thoát. Thế nhưng, khi khóe mắt nàng khẽ lướt nhanh bốn phía, thì lòng đông lạnh đi phân nửa. Bên ngoài bức tường bao bọc quanh sân, cũng có một lớp binh sĩ vây kín. Hiển nhiên, bọn họ chính là muốn bắt cá trong chậu, một con kiến cũng không lọt qua vòng vây này.

“Mạt tướng không có ý bất kính với Công chúa, chỉ tuân thủ lệnh của Trang tướng quân truyền xuống. Chuyện này rất lớn, xin Công chúa hãy để mạt tướng được điều tra rõ.” Tên phó tướng kia tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại trung thành và tận tâm.

Lộ Ánh Tịch nắm chặt bội đao, khăng khăng đứng chặn ở trước cửa phòng.

“Công chúa ta cũng không muốn gây khó dễ với ngươi. Mời Trang tướng quân sang đây một chuyến, bản Công chúa muốn đích thân hỏi cho rõ.” Lộ Ánh Tịch tiếp tục dùng kế để thêm chút thời gian, nhịp tim đập dồn dập. Nếu Mộ Dung Thần Duệ bị bắt, nhất định sẽ thành con tin. Và bởi vậy mà Ô Quốc có được điều kiện đàm phán thuận lợi cho chính mình. Thế nhưng điều đó sẽ đổi lấy việc Mộ Dung Thần Duệ từ nay về sau sẽ mất hết danh dự, lại bị người đời cười chê.

“Vâng.” Phó tướng kia trả lời mạnh mẽ, nhưng cũng lập tức chuyển hướng sang ra lệnh cho các binh sĩ trong sân: “Canh phòng nghiêm ngặt! Không được để cho gian tế của quân địch chạy thoát!”

Lộ Ánh Tịch lòng nặng nề, im lặng quan sát cảnh vật xung quanh, lòng thầm suy tính phương án song toàn.
Bình Luận (0)
Comment