Càng tiến về hướng Bắc thì khoảng cách với Lâm Quốc lại càng gần. Lộ Ánh Tịch cảm thấy bứt rứt trong lòng. Nhưng thấy Mộ Dung Thần Duệ vẫn giữ bộ dạng trấn tĩnh, nàng thấy thế cũng bình tâm hơn.
Khi màn đêm buông xuống, chiếc xe ngựa dừng lại trong một trấn nhỏ ở ngoại ô. Một nhóm bốn người đã mấy ngày liền rong ruổi trên đường, trên mặt ai nấy đều nhuộm chút mệt mỏi.
Trong một nhà trọ được xây bằng gỗ và trét bùn bên ngoài, phòng ở vô cùng đơn sơ, cửa sổ đẩy sang một bên, ngay cả cát bụi cũng theo gió cuộn vào bên trong.
Đương nhiên là Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ ở chung một phòng. Hai người ngồi bên mép giường đưa mắt nhìn nhau, tự dưng cả hai đều im lặng.
“Ánh Tịch.” Một lúc lâu, Mộ Dung Thần Duệ mới thở dài một hơi, vừa dịu dàng vừa đau lòng khẽ vuốt ve gương mặt của nàng.
“Ta rất khỏe.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười. Nàng cầm tay hắn đặt lên trên bụng của mình, “Con của chúng ta cũng thế.”
Mộ Dung Thần Duệ lặng yên ngắm nhìn, “Nàng và bé con đều chỉ có một nửa cơ hội sống, nàng biết là ta sẽ lựa chọn như thế nào mà. Hãy để ta lựa chọn, trách nhiệm cũng sẽ do ta gánh lấy, nàng không phải áy náy.”
Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, nhưng không nói lời nào. Sao nàng có thể không nói lời nào. Sao nàng có thể không áy náy cơ chứ? Nàng thân là một người mẹ, lại có thể nào đem mạng sống của con nhỏ đổi lấy tính mạng của mình?
Mộ Dung Thần Duệ thở dài một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, sắc mặt trầm trọng.
“Mà thôi, chuyện còn chưa xảy ra, bây giờ không cần phải tăng thêm phiền não nữa.” Hắn chỉ có thể trấn an nàng, vươn tay bao trọn bàn tay của nàng trong tay mình.
“Dạ.” Khuôn mặt Lộ Ánh Tịch mang ý cười yếu ớt, nhưng thật ra tâm trạng của nàng bình tĩnh hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Có thể là vì trong lòng nàng đã đưa ra quyết định, vì vậy nàng có dũng khí, không sợ hãi với quyết tâm có thể đục thủng chìm thuyền[1].
[1] Đục thủng chìm thuyền (破釜沈船 - phá phủ trầm thuyền): câu này liên quan đến một điển tích. Năm 207 trước CN, Hạng Vũ đưa quân tấn công quân chủ lực của nhà Tần ở Cự Lộc. Hạng Vũ không sợ cường địch, dẫn quân vượt sông Hoàng Hà. Sau khi sang sông, Hạng Vũ ra lệnh toàn quân: “Tất cả chìm thuyền, phá vỡ nồi đất, thiêu đốt nhà cửa, chỉ giữ lại lương thực dùng trong ba ngày. Sĩ tốt quyết tâm liều chết, không được quay đầu.” Câu nói này dùng để diễn tả quyết tâm to lớn, thấy chết không sờn.
“Ánh Tịch, khi xưa nàng hạ độc…” Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên đề cập đến chuyện cũ, mắt sáng như đuốc nhìn nàng chằm chặp, “Có thật là nàng muốn lấy mạng của ta?”
Lộ Ánh Tịch giật mình, nhẹ giọng trả lời: “Tuyệt đối không có suy nghĩ này.” Nàng cân nhắc đôi chút, mới nói tiếp: “Khi đó ở trong cung, ta luôn có cảm giác như bước trên băng mỏng, họa phúc khó lường. Vì thế mới cho bản thân một nước cờ cuối cùng. Vốn ta định trước kỳ hạn sẽ giao ra thuốc giải, ta chưa từng có ý nghĩ muốn giết người.”
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, nụ cười đầy hàm ý sâu xa ý vị: “Cũng biết đâu rằng nàng muốn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp ta, để cho nàng có thể độc chiếm hậu cung?”
“Không có!” Lộ Ánh Tịch khẳng định chắc chắn, rồi bỗng dưng có một nỗi buồn vô cớ len lỏi vào trái tim. Giọng nàng cũng nhỏ hơn nữa: “Lúc đó Diêu Lăng còn không thể đạt được, ta làm sao dám hy vọng xa vời chứ.”
Ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ biến ảo, có đôi phần đen tối, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự trong sáng vốn có, miệng thản nhiên nói: “Trước khác nay khác.”
Lộ Ánh Tịch chợt ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chuyện đó đã qua lâu rồi.” Mộ Dung Thần Duệ lại chỉ than thở một câu.
Lộ Ánh Tịch cười khúc khích, lại lấy cách xưng hô cung đình mà rủ rỉ nói: “Trên đời này không bao giờ có chuyện ngồi mát ăn bát vàng. Với tính cách của Hoàng thượng, tất sẽ không vì yêu cầu của Thần thiếp mà hủy bỏ hậu cung.”
Mộ Dung Thần Duệ cũng nở nụ cười vui vẻ, cao giọng thốt lên: “Hoàng hậu của Trẫm vẫn luôn thông minh như vậy, vậy thì nàng cũng biết lúc này Trẫm có yêu cầu gì chứ?”
Lộ Ánh Tịch không nghĩ ngợi nhiều mà nói luôn: “Hủy bỏ hậu cung không phải là chuyện cá nhân, cần phải đợi thế cục ổn định. Ngoài ra còn phải xác định xem Thần thiếp có ý đồ nào khác hay không, như vậy Hoàng thượng mới có thể an tâm ngủ ngon. Thần thiếp có nói sai không ạ?”
Mộ Dung Thần Duệ gật đầu khen ngợi: “Hoàng hậu quả thật rất thông minh.”
Lộ Ánh Tịch cười chúm chím liếc xéo hắn. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có chuyện gì mà nàng chưa từng mạnh mẽ vượt qua. Nàng chỉ xin có một điều duy nhất, đó là mong cho bé cưng trong bụng có thể ra đời an toàn. Địa vị Hoàng hậu có là gì? Nắm quyền thiên hạ thì thế nào? Từ trước đến nay, nàng không phải là nữ tử có dã tâm quá lớn, chỉ là thói đời không dứt khỏi người nàng mà thôi.
“Sao nàng không hỏi chuyện của Tê Điệp?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng nhiên hỏi, nhìn nàng không dời mắt.
“Cha của đứa bé trong bụng Tê Điệp là ai?” Lộ Ánh Tịch vâng lời hỏi hắn một câu.
“Sau khi nàng rời cung, có một lần Trẫm đã uống say.” Mộ Dung Thần Duệ làm như dừng lại một lát, quan sát kỹ nét mặt của nàng.
Hắn thấy nàng vẫn tự nhiên như thường, mới nói tiếp: “Tửu lượng của Trẫm vẫn luôn không tồi. Nhưng đêm đó Trẫm say rượu lại vô cùng mau. Hôm sau tỉnh dậy, đã thấy Tê Điệp không một mảnh vải che thân đang nằm bên cạnh Trẫm.”
Đáy mắt Lộ Ánh Tịch hiện lên chút bực dọc, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản, hờ hững nói: “Vậy long thai là có thật?”
Mộ Dung Thần Duệ giương cao bờ môi, ngữ điệu trêu đùa: “Hoàng hậu thông minh của Trẫm không nhận ra điểm kỳ lạ trong đó sao?”
“Hoàng thượng bị bỏ thuốc.” Giọng Lộ Ánh Tịch không hề ngập ngừng, mà vô cùng thản nhiên êm dịu.
“Đúng vậy.” Mộ Dung Thần Duệ gật đầu.
“Với sự thông minh cơ trí của Hoàng thượng lại không nhìn thấu loại thủ đoạn hạ đẳng này ư?” Lộ Ánh Tịch nhếch môi, khẽ cười giễu cợt: “Nếu Hoàng thượng thực sự trúng chiêu, thì chỉ có thể nói là do Thần thiếp đã đánh giá Hoàng thượng quá cao rồi.”
“Đã lâu không được lĩnh giáo miệng lưỡi lanh lợi của Hoàng hậu rồi, Trẫm thật có chút nhớ nhung.” Mộ Dung Thần Duệ vừa cười ngắm nhìn nàng, khuôn mặt thêm vài phần hứng thú và tình cảm dạt dào.
“Hoàng thượng đang cố nói lảng sang chuyện khác?” Lộ Ánh Tịch không màng quan tâm đến hắn, trái lại còn truy hỏi đến cùng: “Nếu Hoàng thượng biết rõ mánh khóe của Tê Điệp, đương nhiên sẽ không để nàng ta toại nguyện. Vậy tại sao nàng ta lại mang thai?”
“Đã lâu cũng không thấy nàng hỏi vấn đề này, Trẫm còn tưởng rằng nàng không quan tâm chứ.” Mộ Dung Thần Duệ nhướng mày cười hồ hởi, tựa như tâm trạng hắn vô cùng sung sướng.
Lộ Ánh Tịch biết suy nghĩ của hắn, đành dứt khoát thừa nhận như hắn mong muốn: “Thần thiếp cũng chỉ là một nữ tử nhỏ mọn, tính độ lượng bé xíu, lòng dạ lại hẹp hòi, sao lại không để tâm chứ? Thần thiếp không chịu hỏi, không phải chính là đang chờ Hoàng thượng chủ động mở miệng giải thích đó sao.”
Mộ Dung Thần Duệ nghe thế liền bật cười, thỏa mãn nói: “Nàng nên sớm thành thật như vậy mới đúng.”
“Bây giờ Hoàng thượng đã có thể giải thích thắc mắc của Thần thiếp được chưa?” Lộ Ánh Tịch hơi bực mà liếc xéo hắn.
“Được rồi.” Ý cười hiện cả trên ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ, hắn chậm rãi nói: “Khi đó Trẫm đã phát hiện có gì đó khác thường trong rượu, liền giả bộ uống hết. Sau đó Trẫm vận nội công bức nó ra qua mồ hôi. Nhưng lại khiến nàng ta nghĩ rằng Trẫm dục vọng khó nhịn.”
Lộ Ánh Tịch cong cong khóe môi nhưng lại không hé răng, chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
“Nàng ta nhiều lần quyến rũ Trẫm, Trẫm chỉ giả bộ chìm sâu vào hôn mê, không thể cùng nàng ta…” Mộ Dung Thần Duệ tức thời giản lược một đoạn miêu tả không nên có, nói thẳng đến kết quả. “Sáng sớm hôm sau, nàng ta thẹn thùng khéo léo cho Trẫm biết, Trẫm và nàng ta đã có quan hệ xác thịt. Nàng ta nghĩ rằng Trẫm trúng thuốc mê nên ý thức mơ hồ, muốn đánh cược vào điều đó. Trẫm đương nhiên là xuôi theo ý của nàng ta. Trẫm giả vờ hơi giận dữ, xong rồi cũng tiếp nhận cái ‘sự thật’ kia. Hơn một tháng sau, nàng ta bày tỏ rằng đã mang thai, Thái y cũng chuẩn đoán là có hỉ mạch.”
Lộ Ánh Tịch nhíu mày, trong đầu nàng không hiểu sao lại tự động hiện lên hình ảnh Tê Điệp quyến rũ Mộ Dung Thần Duệ. Đáy lòng nàng bất giác nổi lên mùi dấm chua. Nhưng nàng vẫn mạnh miệng, bình tĩnh phân tích sự việc theo lý trí: “Trước đây Tê Điệp cũng nói mình có thai, dựa theo những điều Thần thiếp đã xem qua, lần đó nàng ta đã dùng một loại thuốc hiếm thấy tạo thành dấu hiệu hỉ mạch giả. Mà lần này, cũng có thể là nàng ta lại giở trò cũ.”
“Bất kể nàng ta là có thai thật hay là làm bộ có thai, đều không liên quan tới Trẫm.” Mộ Dung Thần Duệ phủi sạch quan hệ, rồi nghiêm nghị nói: “Lâm Quốc muốn nhờ cậy nàng ta để lật đổ Trẫm, xem ra bọn họ có phần hơi coi thường năng lực của Trẫm. Trẫm đã sớm có sắp xếp, tương kế tựu kế…”
Hắn đột ngột dừng lại, nheo mắt nhìn về phía cửa.
Lộ Ánh Tịch cũng bật cười to, phối hợp với hắn mà nói lớn tiếng: “Không biết nhà trọ này có cung cấp nước nóng không nhỉ? Toàn thân bụi bặm thực khó chịu quá?”
Tiếng động rất nhỏ ở bên ngoài tựa như biến mất. Hai người trong phòng quay qua nhìn nhau, trong lòng đều đề cao cảnh giác.
“Ánh Tịch! Cho dù lúc này có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không được phép kích động. Trẫm sẽ bảo vệ nàng!” Mộ Dung Thần Duệ nhỏ giọng thỏ thẻ căn dặn nàng.
“Thần thiếp hiểu rồi.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn trả lời, cũng đề thấp giọng nói nhỏ: “Có người trên nóc nhà.”
“Hơn nữa không chỉ có một người.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Thần Duệ bắt đầu xuất hiện sát khí.
Giữa lúc hai người đang hết sức tập trung cảnh giới, thì bên ngoài phòng một loạt bước chân từ xa đang đến gần, tiếp theo là tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên.
“Ai đấy?” Mộ Dung Thần Duệ cất giọng quát lớn.
“Mộ Dung huynh, ta có việc cần tìm Lộ muội muội nói chuyện một lát, có tiện mở cửa không?” Giọng nói sang sảng bên ngoài cửa chính là của Đoàn Đình Thiên.
Thần sắc Mộ Dung Thần Duệ tối sầm hẳn đi, cầm chặt tay Lộ Ánh Tịch, cùng nàng đến bên cánh cửa.
Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt khi bị đẩy ra, lập tức nhìn thấy bộ dạng tươi cười như ánh mặt trời của Đoàn Đình Thiên.
“Có chuyện gì thế?” Mộ Dung Thần Duệ bất giác đứng trước để che chắn cho Lộ Ánh Tịch, điềm nhiên như không lạnh giọng hỏi.
“Có một chuyện liên quan đến Lâm Quốc, ta muốn nói chuyện riêng với Lộ muội muội. Chẳng hay Mộ Dung huynh có để bụng không?” Đoàn Đình Thiên hòa nhã, lại hỏi đúng lễ nghi phép tắc.
“Có để bụng.” Mộ Dung Thần Duệ không nể tình chút nào, một mực từ chối.
Đoàn Đình Thiên bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu sang một bên la lớn: “Tiền bối! Tiền bối ơi! Mau đến đây giúp ta khuyên Mộ Dung huynh đi! Quả thực ta có bí mật quan trọng của hoàng thất Lâm Quốc muốn tâm sự với Lộ muội muội mà.”
“Đoàn tiểu tử ngươi thật phiền phức quá đi!” Người chưa thấy đâu nhưng âm thanh đã tới trước. Bất chợt một thân ảnh màu xám tro như cơn cuồng phong cuốn đến. Trong chớp mắt lão đã đứng ở trên hành lang.
“Mộ Dung lão đệ, làm một người nam nhân nhất định phải khoan dung độ lượng.” Ông lão mặc áo bào xám tro mở miệng giáo huấn. Lão chậm rãi đưa tay qua vỗ lên vai Mộ Dung Thần Duệ, “Có lão nhân gia ta ở đây, mà ngươi còn sợ Đoàn tiểu tử ăn thịt phu nhân nhà ngươi hay sao?”
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ cứng nhắc, bên vai phải hơi nghiêng sang một bên, trán nổi vô số gân xanh. Nhìn qua thì giống như ông lão vỗ nhẹ vai hắn, nhưng thực ra lão đã vận nội kình tựa tảng đá nặng ngàn cân đè lên vai hắn.
Lộ Ánh Tịch thấy thế không khỏi thở dài, từ tốn nói: “Ra sân sau nói chuyện đi, Đoàn huynh thấy thế nào?” Phòng trọ nằm ở lầu hai, đứng trên hành lang này liền có thể trông thấy sân vườn ở bên dưới. Nàng đưa ra lời đề nghị như vậy là không muốn Mộ Dung Thần Duệ bị sư tôn gây khó dễ. Song song đó hắn cũng có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình của nàng.
“Lộ muội muội muốn thế nào cũng được.” Đoàn Đình Thiên tỏ ra bộ dạng rất dễ dãi, đôi mắt anh đào ngậm ý cười.
Mộ Dung Thần Duệ lại không có tâm tình tốt như thế. Ánh mắt hắn đã lạnh đến cùng cực. Lửa giận trong lòng gần như sắp tung tóe. Lúc này ông lão lại buông lỏng tay, cười khì ghé vào tai hắn thầm thì: “Mộ Dung lão đệ à! Ta lấy danh dự Huyền môn ra thề, sẽ ở lại đây cùng ngươi đứng trông phu nhân nhà người. Nếu tiểu đồ tôn có sứt mẻ một cọng lông nào, ngươi có thể tra khảo ta ngay.”
Lộ Ánh Tịch đứng bên cạnh hắn cũng nói khẽ, “Đừng lo, ta sẽ hết sức cẩn thận.”
Mộ Dung Thần Duệ siết chặt tay nàng, thấp giọng nói: “Nếu hắn ta dám có hành động khác thường, nàng chớ có khách khí với hắn ta.” Một cái ám khí nho nhỏ từ lòng bàn tay hắn chuyển qua tay nàng.
Lão già râu tóc bạc phơ đứng ở một bên bèn khinh bỉ xì một tiếng: “Có ta ở đây, Đoàn tiểu tử dám hí hoáy gì chứ?”
Đoàn Đình Thiên nghe thế, không để bụng mà cười to: “Tiền bối nói rất đúng.” Bây giờ hắn ta chỉ muốn trò chuyện với Lộ muội muội một lúc, bọn họ lại khẩn trương cái gì cơ chứ? Thời khắc nên khẩn trương còn chưa tới mà.
Hắn ta rủ mi mắt xuống nhằm vội che giấu mũi nhọn đen tối xuống đáy mắt.