Phượng Tê Thần Cung

Chương 161

Đội ngũ hồi hương tiếp tục tiến về phía dưới, trên đường đi vô cùng bình lặng, không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Lộ Ánh Tịch vẫn uống thuốc ăn cơm như thường lệ, không có biểu hiện khác thường nào. Nàng cũng không khóc, chỉ trở nên trầm mặc ít nói.

Mộ Dung Thần Duệ thu hết mọi biểu cảm của nàng vào trong đáy mắt, cảm thụ trong lòng khó diễn tả, còn kèm theo cảm giác bất lực xâm chiếm thân thể. Ngày ấy trên chiến trường, hắn không có một tia do dự. Hắn tập trung tinh thần chiến đấu và dốc sức ứng phó. Thậm chí lúc bắn chết Nam Cung Uyên, hắn thầm có cảm giác hãnh diện về thành tựu đạt được. Nếu như sự việc lặp lại một lần nữa, hắn cũng sẽ làm chuyện tương tự. Nhưng Nam Cung Uyên đã chết, mà còn có khả năng là chết bởi tay hắn, trái tim Ánh Tịch từ đây có một bóng ma che kín, sợ rằng suốt đời này cũng không tan đi được.

Đã nhiều ngày qua, hắn cũng hay nhớ đến Diêu Lăng. Khi mới quen biết, trên môi nàng luôn nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, nhưng sau này dần dần hắn không nhìn thấy nàng ta cười nữa. Có một dạo hắn từng hoài nghi, phải chăng hắn thật sự biết nàng ta, có thực sự hiểu nàng ta hay không. Cho tới bây giờ, hắn đã vô cùng hiểu rõ nàng ta là người thế nào. Hắn cũng biết rằng nàng ta và hắn không phải là người kia trong số mệnh đã được định trước của nhau. Nhưng tất cả là sự đã rồi, không cách nào làm lại từ đầu được nữa.

Không thể phủ nhận rằng hắn cảm thấy đau buồn, cảm thấy khổ sở. Nhưng loại đau thương này đương nhiên là không giống với bi thương trong lòng Lộ Ánh Tịch.

“Tịch à, Vương quân y vừa mới kê một phương thuốc dưỡng thai mới, nàng có muốn xem qua một chút không?” Mộ Dung Thần Duệ nuốt tiếng thở dài vào trong, hắn vẫn như bình thường, dịu giọng hỏi nàng.

Lộ Ánh Tịch nghiêng người nằm xuống, ngước mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu không nói.

Mộ Dung Thần Duệ cũng không muốn nhiều lời nữa. Hắn ra lệnh dừng xe lại, sau đó nhảy xuống xe, rồi chẳng biết đi làm chuyện gì đó.

Lộ Ánh Tịch nhắm mắt lại, tâm tư bay xa. Nàng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi lần đầu tiên gặp sư phụ. Khi đó nàng mới năm tuổi, Phụ hoàng dẫn theo một thiếu niên mắt ngọc mày ngài đến trước mặt nàng, muốn nàng làm đại lễ bái chàng ta làm sư phụ. Nàng ngờ vực nhìn chàng thiếu niên kia, há mồm kêu “sư phụ ca ca”. Chàng thiếu niên kia cong môi cười lớn. Nụ cười tươi rói kia giống như ánh mặt trời ngày đông, vừa nhàn nhạt lại vừa ấm áp.

Cũng chỉ có duy nhất một lần đó mà thôi, sau này nàng không còn gọi y như vậy nữa. Thân là người sống trong cung đình, lễ tiết rườm rà phức tạp. Mà y lại là người vô cùng phép tắc, nghiêm chỉnh, nàng cũng học được khuôn phép nề nếp y hệt sư phụ của nàng.

Khi tuổi tác lớn hơn một ít, nàng đã từng len lén gọi thầm tên y trong lòng. Nam Cung Uyên, Nam Cung Uyên. Tuy chỉ là lén gọi một mình, nhưng nàng vẫn không dám càn rỡ giọng một tiếng “Uyên”.

Dường như có một khoảng cách vô hình ngăn trở giữa hai người. Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng quỳ gối trước mặt y và bắt đầu làm lễ bái sư, thì nàng và y đã định trước sẽ rất khó vượt qua cái khe hở ngăn cách kia.

“Thuộc hạ Vương Tiệp tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

Nàng đang chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp, thì bên ngoài xe vang lên giọng nói du dương hoạt bát, khiến nàng giật mình bừng tỉnh.

Màn xe bị vén lên, một nữ tử có đường nét khuôn mặt xinh đẹp leo lên xe, quỳ gối hành lễ.

“Ngươi là?” Lộ Ánh Tịch dựa người ngồi dậy, chăm chú nhìn nàng ta.

“Thuộc hạ Vương Tiệp, là một quân y trong quân doanh dưới trướng của Tư Đồ tướng quân.” Nàng ta quỳ một gối xuống, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rất bình thản, thưa thốt đúng mực: “Hoàng thượng lệnh thuộc hạ đến báo cáo thành phần phương thuốc an thai mới với Hoàng hậu nương nương.”

Lộ Ánh Tịch khẽ “Ừ” một tiếng, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta. Trước đó, nàng liên tục được nghe Mộ Dung Thần Duệ nhắc đến chuyện vị Vương quân y này và Phạm Thống. Nàng thật sự không ngờ rằng thì ra nàng ta lại là nữ tử rạng ngời thế này. Đường nét của nàng ta vừa sắc nét vừa tinh tế, lông mày rậm mắt to, mũi cao thanh tú và đôi môi căng mọng. Nếu nhìn lướt qua chỉ cảm thấy nàng ta xinh đẹp cuốn hút. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện vầng trán của nàng ta đông tụ một thần khí cương nghị, không có chút nào nhu mì cùng thùy mị.

Nghe nàng ta liệt kê một loạt tên thảo dược, Lộ Ánh Tịch gật đầu khẽ cười: “Phương thuốc này rất tốt.”

“Tạ ơn nương nương đã tán thưởng.” Vương Tiệp hơi nghiêng người tạ ơn, lại nói: “Có thể cho phép thuộc hạ bắt mạch cho nương nương? Sau khi bắt mạch, thuộc hạ mới có thể điều chế thuốc đúng liều lượng được.”

Lộ Ánh Tịch vươn cổ tay ra, một mặt dùng giọng điệu tùy ý nói: “Vương quân y, ngươi thấy Phạm Thống là người thế nào?”

Động tác của Vương Tiệp dừng lại trong chốc lát, rồi bình tĩnh đáp: “Vương Tiệp ngu dốt, không hiểu rõ ý của nương nương.”

“Cái chân bị tật của hắn có thể trị khỏi không?” Lộ Ánh Tịch thay đổi bằng một cách hỏi khác.

“Nếu như chuyên tâm điều trị, có lẽ mất ba năm là có thể điều trị khỏi hoàn toàn.” Vương Tiệp một mặt trả lời, mặt khác đặt đầu ngón tay lên mạch cổ tay của nàng, bắt đầu cẩn thận chẩn đoán bệnh trạng.

Lộ Ánh Tịch thấy vẻ mặt chuyên chú của nàng ta, liền không muốn quấy rối làm nàng ta phân tâm. Đợi nàng ta thu tay, Lộ Ánh Tịch mới mở miệng hỏi: “Thế nào?”

Vương Tiệp ngẩng đầu lên, mày hơi chau lại, trầm ngâm nói: “Mạch tượng của nương nương có chút kỳ lạ, tựa như yếu ớt lại tựa như mạnh mẽ, hai dòng lực này đan xen vào nhau. Vương Tiệp còn non kém, tạm thời chưa nghĩ ra chính xác nguyên nhân là gì. Có điều nương nương cứ yên tâm. Thai nhi khỏe mạnh, không bị ảnh hưởng bởi sự xóc nảy trên đường đi.”

Lộ Ánh Tịch cong môi cười, lại nói: “Trong cơ thể ta có một dòng khí cực mạnh, là do một vị cao nhân rót vào người ta. Còn mạch yếu còn lại là do ta có bệnh tim bẩm sinh.” Sư tôn phá lệ chữa trị cho nàng, có thể bởi vì thế mà trễ nãi việc đi tìm sư phụ của người. Nghĩ đến điều này, vành môi đang cong lên của nàng liền rủ xuống.

Vương Tiệp gật đầu, trong lòng có hơi ngạc nhiên. Nàng ta vốn tưởng rằng các nương nương trong cung đều tự phụ cao ngạo. Nhưng vị Hoàng hậu nương nương trước mặt nàng ta đây dường như không có một điểm mỏng manh, cũng không tự xưng là “Bản cung”. Trên phố người người đồn rằng, Hoàng thượng yêu mỹ nhân bỏ giang sơn. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta thấy cũng có vài phần có lý. Nhưng mà theo những gì nàng ta chứng kiến, Hoàng thượng quả thực rất yêu mỹ nhân nhưng cũng yêu giang sơn.

Lúc này bên ngoài xe lại vang lên tiếng bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương phượng an, Phạm Thống xin cầu kiến.”

Lộ Ánh Tịch không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cất cao giọng bảo: “Mời vào.”

Chiếc màn may bằng vải bố dày lại bị vén lên lần thứ hai. Hai tên thị vệ đỡ Phạm Thống mặt mày có vẻ tái nhợt lên xe ngựa, thu xếp cho Phạm Thống ngồi dựa vào tường xong xuôi, liền lui ra ngoài.

“Phạm huynh, thương thế tốt hơn rồi chứ?” Lộ Ánh Tịch thân thiết hỏi, trái tim nàng khẽ động. Nàng đương nhiên biết dụng ý sắp đặt Vương Tiệp và Phạm Thống cùng đến gặp nàng của Mộ Dung Thần Duệ. Có phải hắn không muốn nàng một mực đắm chìm trong đau thương cùng bi ai? Cho nên hắn mới cố ý tìm việc gì đó để phân tán tinh thần của nàng.

“Đa tạ Hoàng hậu đã quan tâm. Phạm mỗ không sao.” Phạm Thống ngồi nghiêm chỉnh, nét mặt nghiêm túc. Tuy sắc mặt hắn vẫn còn kém, nhưng đôi mắt sáng đã khôi phục lại tinh thần.

Vương Tiệp bỗng nhiên cúi đầu cười khúc khích.

Khóe mắt Phạm Thống giần giật một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói gì.

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, giọng nói trầm ấm: “Vương quân y, chẳng hay có chuyện gì buồn cười thế? Có thể chia sẻ với ta không?”

Vương Tiệp dứt cười, rồi trả lời: “Bẩm nương nương, chỉ là vừa rồi thuộc hạ đột nhiên nghĩ đến một việc. Lúc trước thuộc hạ đắp thuốc cho Phạm tướng quân thì hắn đau đến mức đánh người ta.”

“Đánh người?” Lộ Ánh Tịch cực kỳ kinh ngạc, đưa mắt liếc nhìn Phạm Thống. Thấy sắc mặt hắn đã cứng đờ, nàng càng cảm thấy hiếu kỳ hơn.

“Phạm tướng quân trung thành yêu nước, một lòng muốn mau chóng hồi phục sức khỏe để bảo vệ Hoàng thượng và nương nương an toàn về nước. Hắn yêu cầu thuộc hạ dùng thuốc có hiệu quả tốt nhất. Có điều dược tính của thuốc mạnh đương nhiên là rất kịch liệt, cho nên…” Vương Tiệp ngừng lại, liếc xéo Phạm Thống. Loại nam tử thấy chết mà vẫn mạnh miệng như hắn ta là lần đầu tiên nàng ta được thấy. Rõ ràng hắn ta đau đến mức cả người đầm đìa mồ hôi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề hé răng kêu la. Nàng có lòng tốt mới vo tròn miếng vải rồi đưa hắn ta cắn, lại bị hắn vô ý thức gạt mạnh ra. Lực đạo đó mạnh đến độ làm nàng ta ngã ngửa.

Lộ Ánh Tịch nhìn sắc mặt hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Phạm huynh, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương cho thật tốt. Bây giờ đã có cả đội quân tinh nhuệ bảo vệ Hoàng thượng, ngươi không cần phải lo lắng.”

Phạm Thống đanh mặt, liền nói: “Theo như Phạm mỗ biết, người trong Tu La Môn đang đi khắp nơi điều tra hành tung của Hoàng thượng, Phạm mỗ chỉ là không dám lơ là cảnh giác, nhưng cũng không phải là quá lo lắng.”

Lộ Ánh Tịch cau mày, không lên tiếng.

Phạm Thống biết bản thân đã lỡ lời, liền nói thêm: “Phạm mỗ không có ý chống đối Hoàng hậu. Mong Hoàng hậu thứ tội.”

Lộ Ánh Tịch trợn mắt nhìn hắn, bỗng mỉm cười trêu chọc: “Phạm huynh, ngươi được người ta đắp thuốc rất công hiệu, giờ rất biết chừng mực nha!”

Phạm Thống mím chặt môi, liếc mắt dòm Vương Tiệp ở bên cạnh. Tại sao hắn ta luôn gặp phải loại nữ nhân quái gở kia chứ? Thân là một nữ tử, không làm chuyện nữ tử nên làm. Xuất đầu lộ diện hành y cứu thế thì cũng tạm chấp nhận đi, ấy vậy còn đi tòng quân! Trong quân đều là nam nhân cao to thô lỗ, nàng ta là cô nương mà cả ngày ra ra vào vào trong một đám nam nhân, còn ra thể thống gì nữa?

“Vương quân y.” Lộ Ánh Tịch lại quay sang nói chuyện với Vương Tiệp, “Ngươi vừa nói cái chân tật của Phạm Thống cần ba năm chuyên tâm điều trị. Nếu như ta thỉnh cầu ngươi làm chuyện này, ngươi có bằng lòng giúp ta việc này không?”

“Nương nương quá lời rồi.” Vương Tiệp vội vàng tiếp lời, nhưng lại hơi chần chừ ngừng lại, không hề trả lời có bằng lòng hay không.

Phạm Thống thấy thế hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Phạm mỗ tuy đi khập khiễng, nhưng vẫn có một thân võ nghệ, không cần phải làm khó người ta.”

Vương Tiệp ngước mắt nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Ta có nói là làm khó ta sao?”

Lộ Ánh Tịch không lên tiếng, nàng lại hào hứng ngồi ngoài xem kịch.

Phạm Thống thấy bộ dạng háo hức xem kịch vui của nàng, cả giận nói: “Hoàng hậu là bậc tôn quý hà tất phải thỉnh cầu cái đồ nữ nhân này.”

Lộ Ánh Tịch nhướng mày, hỏi lại: “Cái đồ nữ nhân này?”

Phạm Thống hừ một tiếng, nói với giọng khinh thường, “Nàng ta có thể gọi Phạm mỗ là ‘Cái đồ nam nhân này’, sao Phạm mỗ không thể gọi nàng ta là ‘Cái đồ nữ nhân này’ chứ?”

Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên đến ngẩn người, lập tức không nhịn được mà bật cười vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Các ngươi gọi tên nhau như thế nào?”

Phạm Thống và Vương Tiệp cùng hừ nhẹ một tiếng.

“Phạm tướng quân đã phê phán ta ‘Cái đồ nữ nhân này’ không giống con gái, nhìn ngực nam nhân lại coi là chuyện bình thường, không biết liêm sỉ.” Vương Tiệp kính cẩn đáp nhưng trong đôi mắt đẹp đã bắn những tia giận dữ về phía Phạm Thống đang ngồi bên cạnh.

“Không phải Vương quân y cũng đã mắng ta là bảo thủ cổ hủ, chất phác đến đần độn sao?” Phạm Thống trả lời mỉa mai, trố mắt đón nhận ánh mắt của nàng ta.

“Lẽ nào ta có nói sai? Ngươi không bảo thủ, không cổ hủ sao?” Sắc mặt Vương Tiệp lạnh đi trông thấy, lời nói cũng không chịu tỏ ra yếu thế.

“Ta cũng đâu có nói sai? Ngươi giống nữ tử ở chỗ nào? Có nữ tử nào giống như ngươi không? Hôm nay nhìn ngực nam nhân, ngày mai nhìn lưng nam nhân chắc?” Bị lời của nàng ta kích động, Phạm Thống buột miệng tuôn một tràng.

“Đó là để khám bệnh cho bệnh nhân.” Ánh mắt Vương Tiệp đã tóe lửa, nhưng giọng nói lại lạnh như băng tuyết.

Lộ Ánh Tịch ngửi thấy mùi thuốc súng rất nặng, nhưng cũng không hòa giải, chỉ ngồi cười.

Phạm Thống nghẹn họng không thèm cãi lại. Mà Vương Tiệp cười lạnh cũng không nói nữa. Hai người đối mắt với nhau, giống như hai luồng lửa gặp nhau kêu đôm đốp, tia lửa thì văng tung tóe.

Trong thùng xe lại trở nên yên tĩnh, khóe môi Lộ Ánh Tịch vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt dần ảm đạm. Nàng bất giác đưa tay bụm ngực trái xuống, cảm giác như lồng ngực hơi co thắt.

Trong cuộc sống này vẫn còn những chuyện khiến người ta vui vẻ, thế nhưng sư phụ đã không còn nữa rồi. Hóa ra, cái cảm giác vĩnh biệt lại đáng sợ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment