Phượng Tê Thần Cung

Chương 175

“Cẩn thận!”

Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên, chấn động cả màn đêm u tối.

Âm thanh kia là từ xa truyền đến, không kịp cứu giúp. Lộ Ánh Tịch thoáng chốc hoàn hồn, nhanh nhẹn nghiêng người tránh, sau đó mới quay đầu nhìn lại.

Một chiêu kia của Hạ Như Sương chưa thành, sát khí đỏ ngầu cả mắt. Nàng ta lăm lăm cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, lại xông như bay tới nàng chém trái chém phải, trong đầu nàng ta chỉ có một ý niệm duy nhất: Cho dù không giết được nàng, thì nàng ta muốn làm nàng bị động thai, tốt nhất là sảy thai luôn!

Lộ Ánh Tịch lui đến một gốc cây đại thụ thì không còn đường lui. Thần sắc của nàng trầm tĩnh, thêm một ít lạnh lùng ung dung. Tay phải nàng đột ngột vung lên, xuất ra một cú chưởng lạnh căm như thác lũ quét thẳng về phía Hạ Như Sương.

Hạ Như Sương đã tiếp cận quá gần, nên lãnh trọn cú chưởng mạnh mẽ của nàng. Nàng ta nhất thời ngã người ra sau, bay xa một đoạn rồi rớt xuống mặt đất. Toàn thân nàng ta run rẩy như rớt xuống hồ nước lạnh, trong bụng cuồn cuộn hỗn hợp khí. Rồi nàng ta “Phụt” một tiếng, máu tươi phun ra khỏi miệng!

“Ánh Tịch! Nàng không sao chứ?” Tiếng nói lo lắng lẫn quan tâm lập tức ào tới. Một thân hình vàng kim cũng thả người xuống bên cạnh Lộ Ánh Tịch.

“Thiếp không sao.” Lộ Ánh Tịch ôn nhu trả lời, cũng không thấy kỳ lạ với sự xuất hiện của Mộ Dung Thần Duệ. Chắc chắn là hắn chờ đợi trong bất an, nên mới tính toán thời gian đến đây đón nàng.

Mộ Dung Thần Duệ gật đầu, ôm bả vai của nàng rồi mới quét mắt nhìn xung quanh.

Hạ Như Sương có chút hoảng hốt, quên lau vết máu bên khóe môi, sợ sệt nhìn hắn. Nàng ta đã bao lâu rồi chưa gặp hắn? Tựa như mới hôm qua, lại dường như đã mấy kiếp trôi qua.

Mộ Dung Thần Duệ nhìn quét qua bãi cỏ bên kia, rồi từ từ thu tầm mắt, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Như Sương.

Nhìn thấy đôi mắt sâu sắc lạnh nhạt của hắn, Hạ Như Sương chấn động không thôi. Trong lúc nhất thời, nàng ta không rõ là đau lòng, là vui mừng, là trách móc hay là oán hận đây. Nam tử này là phu quân của nàng ta, nhưng hắn lại dùng ánh mắt không một tia tình cảm nhìn nàng ta! Nàng ta đã xem hắn như toàn bộ cuộc sống của mình, nhưng hắn lại xem nàng ta như một món đồ chơi muốn thì lấy không thì vứt bỏ!

“Như Sương, đủ rồi.” Mộ Dung Thần Duệ chậm rãi mở miệng, giọng điệu như băng hàn lạnh đến thấu xương.

“Đủ rồi?” Hạ Như Sương chậm chạp nhắc lại hai chữ này. Dần dần nàng ta lấy lại tinh thần, trong ánh mắt tràn ngập sự thù hằn, căm hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin hỏi Hoàng thượng đã cho Thần thiếp cái gì đủ để gọi là ‘Đủ’?”

Mộ Dung Thần Duệ bậm chặt môi, không trả lời nàng ta.

Hạ Như Sương lạnh lùng cười, lại nói tiếp: “Thần thiếp tìm đủ mọi cách để làm Hoàng thượng vui vẻ, nhưng Hoàng thượng lại vứt đi như tấm giẻ rách. Thần thiếp thực sự không nghĩ ra, Hoàng thượng đã làm được những gì cho Thần thiếp. Danh phận Quý phi? Hay tòa cung điện Bạch Lộ cung? Thần thiếp cần mấy thứ đó để làm gì chứ!”

“Nếu vậy, nàng muốn cái gì?” Mộ Dung Thần Duệ không nóng giận, chỉ nhàn nhạt hỏi.

“Đương nhiên là sự sủng ái của Hoàng thượng!” Hạ Như Sương không cần suy nghĩ mà nói liền.

“Sủng ái?” Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười, “Nàng muốn sự ‘Sủng ái’ của Trẫm mà không phải là ‘Yêu’[1]. Sự khác biệt trong đó, chính lòng nàng hẳn là cũng rõ.”

[1] Ở đây “Sủng ái” là nuông chiều, thiên vị; Chữ “Yêu” thật ra là “Ái”. Vì vậy Sủng ái và Ái có nghĩa khác nhau.

“Chúng không có gì khác nhau cả!” Hạ Như Sương ngẩng đầu, thách thức nói: “Trong thế giới của nữ tử, sủng ái của phu quân là tất cả! Thứ Thần thiếp tranh thủ chẳng qua chính là thứ cần phải tranh thủ thế thôi!”

Lộ Ánh Tịch nghe thấy thế không khỏi khẽ lắc đầu. Tính toán chi li như vậy là quá khôn ngoan, chăm chăm với mục đích của mình, Hạ Như Sương chính là người như vậy. Nàng ta chỉ thiếu sự nhạy bén, nên đã nhìn lầm Mộ Dung Thần Duệ. Mộ Dung Thần Duệ là một người rất nặng tình cảm. Nếu nàng ta thành tâm đối xử với hắn, hắn cũng sẽ đối đãi tử tế với nàng ta. Nhưng nàng ta lại một mực tính toán, nên mới phải rơi vào tình cảnh như vậy.

Mộ Dung Thần Duệ không hề lên tiếng, nắm tay Lộ Ánh Tịch muốn rời khỏi đó.

Hạ Như Sương vừa rồi đã bị nội thương. Lúc đầu nàng ta không cảm thấy đau nhức, nhưng đến lúc này mới dần cảm nhận lục phủ ngũ tạng quay cuồng, khí lực bay hết, mềm oặt ngã xuống đất.

Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn nàng ta một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Thương thế của ngươi không đến mức mất mạng, nhưng lòng của ngươi mắc bệnh quá trầm trọng rồi. Mạng người không phải là cỏ rác, nhưng ngươi chẳng bao giờ cảm thấy một chút hối hận. Không biết từ trước đến nay ngươi có nằm chiêm bao gặp tiểu Công chúa không? Cô bé có thút thít với ngươi không?”

Khe khẽ thở dài, Lộ Ánh Tịch không nói thêm gì nữa, chỉ bước theo Mộ Dung Thần Duệ.

“Lộ muội muội!” Trên bãi cỏ cách đó không xa, Đoàn Đình Thiên lảo đảo đuổi theo, “Thuốc giải! Đưa ta thuốc giải!”

Cước bộ Lộ Ánh Tịch hơi bị kiềm lại, nhưng Mộ Dung Thần Duệ nắm tay nàng rất chặt. Chân hắn vẫn bước liên tục, một mặt thấp giọng nói: “Thả hổ về rừng, hậu họa khó lường. Ánh Tịch, nàng đừng nhẹ dạ.”

Lộ Ánh Tịch biết hắn nói rất đúng. Nàng cắn răng, quyết tâm không quay đầu lại.

“Lộ muội muội! Lộ muội muội!” Đoàn Đình Thiên lại bỏ hết tự tôn thể diện, bi ai gọi lớn, lại lẽo đẽo theo sau nàng. Hắn ta vốn cậy thế võ công phi phàm, lại nắm được nhược điểm của Lộ Ánh Tịch, nên hắn cho rằng bản thân nắm chắc phần thắng. Cho dù giao dịch không thành, hắn ta cũng có thể an toàn rút lui. Có ngờ đâu, hắn ta lại sơ ý đánh mất nội công, cứ vậy mà rơi vào bẫy của nàng.

Mộ Dung Thần Duệ biết Lộ Ánh Tịch đã mềm lòng, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai nàng, “Ánh Tịch, nàng nghĩ đến Tê Điệp, lại thêm đứa bé trong bụng nàng ấy, vô tội xiết bao.”

Những lời đó đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng Lộ Ánh Tịch, nàng thở dài không thành tiếng. Nàng đã không còn một chút do dự nào, để mặc Mộ Dung Thần Duệ ôm người nàng, nhún người bay qua tường cung.

“Lộ muội muội… Thuốc giải…”

Tiếng la hét từ xa vang vọng tới. Giọng nói nghe sơ qua rất khẩn thiết van xin, nhưng che giấu trong đó là sự phẫn nộ và không cam lòng khi thất bại.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ chân đã chạm đất, đứng ở bên ngoài Vô Ưu Cung. Hai người cùng lúc quay người trông về nơi xa xăm, thở dài nói: “Kẻ thắng làm vua thua làm giặc, có khi chỉ sai một li đi một dặm.”

Lúc này, bên ngoài Vô Ưu Cung đã có rất nhiều cấm vệ quân nghiêm trang đứng yên tại chỗ, chờ Mộ Dung Thần Duệ ra lệnh thì sẽ nhất tề xông vào trong lãnh cung.

Lộ Ánh Tịch lẳng lặng đứng nhìn, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng định xử trí Đoàn Đình Thiên và Hạ Như Sương như thế nào?”

Mộ Dung Thần Duệ cài vào tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, bình thản trả lời: “Hạ Như Sương cấu kết với địch quốc, chứng cứ vô cùng xác thực, lần này Trẫm tin ngay cả Hạ lão thần cũng không thể làm gì được. Về phần Đoàn Đình Thiên, đợi Trẫm cùng triều thần thương nghị, sẽ có định đoạt làm thế nào sau.”

Lộ Ánh Tịch không khỏi thổn thức, lần này Hạ Như Sương chẳng thể trốn khỏi sự trừng trị của quốc pháp, không còn gì phải thương tiếc nàng ta nữa.

“Chúng ta hồi cung thôi.” Mộ Dung Thần Duệ nhàn nhạt đề nghị, dắt tay nàng đi về phía chiếc xe phượng đang chờ ở đằng bên. Hắn vươn tay ôm ngang hông nàng nhấc nàng đặt lên xe.

Tuy rằng trong lòng Lộ Ánh Tịch còn trăm mối tơ vò, nhưng bên khóe môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Hóa ra nàng là người thật sự được trời cao chiếu cố. Nàng đã tìm được người có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời, cũng tìm được con đường nàng tình nguyện bước tiếp.

Mộ Dung Thần Duệ cũng trèo lên xe phượng, buông mành gấm xuống, quay người đối diện với nàng.

“Sao thế?” Thấy ánh mắt sáng quắc của hắn tựa như có sóng mắt nồng cháy lay động, Lộ Ánh Tịch kinh ngạc nhìn hắn.

“Ánh Tịch, tối nay Trẫm đã xác nhận một việc.” Mộ Dung Thần Duệ hạ thấp âm điệu, nói chuyện rất nghiêm chỉnh.

“Chàng xác nhận chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch khó hiểu hỏi ngược lại.

“Tất nhiên nàng có dung mạo khuynh thành, nhưng không phải vì điều đó mà khiến Trẫm vô cùng tin yêu.” Ánh mắt Mộ Dung Thần Duệ sâu hút nhìn ngắm nàng, trầm giọng nói.

“Chẳng lẽ là do lương thiện? Nói như vậy chẳng có gì mới mẻ.” Lộ Ánh Tịch cười cười nhìn hắn.

“Lương thiện cũng là một điểm, nhưng quan trọng hơn là trong lòng nàng không có tính không cam tâm và oán hận. Nàng là một người có tính tình rộng lượng, đối với việc được mất cũng không một mực tính toán cho bằng được.” Mộ Dung Thần Duệ từ từ nói, ánh mắt dần sâu thẳm như đại dương bao la, “Trên đời này, người thông minh thật sự rất nhiều, nhưng càng là người thông minh thì lại càng tính toán. Cho dù là Trẫm cũng không ngoại lệ. Thế nhưng nàng là ngoại lệ trong sinh mệnh của Trẫm.”

Lộ Ánh Tịch xưa nay vẫn quen nghe cung nhân hoặc người bên ngoài ca ngợi dung mạo xinh đẹp của bản thân, nhưng những lời mổ xẻ sâu sắc này, hắn cũng là người đầu tiên. Trong lòng nàng chầm chậm dâng lên niềm cảm động ngọt ngào, nụ cười bên môi càng thêm tươi vui. Trong đôi mắt đã ân cần nước mắt. Nàng cùng hắn có thể đi đến hôm nay cũng không mấy dễ dàng. Giữa hai người họ đã không còn khe hở hay trở ngại nào nữa, trái tim của hai người đã hòa quyện vào nhau.

Mộ Dung Thần Duệ nhìn sâu vào đôi mắt long lanh sáng trong dịu dàng của nàng. Hắn giơ tay khẽ nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn lên môi của nàng.

Bên ngoài xe, bầu trời đêm sáng lấp lánh. Vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ màu bạc rực rỡ. Vòm trời đen như tấm vải nhung càng đẹp hơn khi được những ngôi sao lung linh tô điểm. Trong đó có một ngôi sao Đế tinh đặc biệt sáng chói, phát sáng rực rỡ giống như ẩn chứa một sức mạnh không thể chống đỡ, mạnh mẽ bá đạo che mất hết ánh sáng của những ngôi sao xung quanh. Duy chỉ có một ngôi sao khác vẫn rực rỡ xán lạn, và nó cũng dường như tỏa ra ánh sáng trắng chói lòa.
Bình Luận (0)
Comment