Tin tức Tê Điệp mang long thai nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung. Lộ Ánh Tịch không làm khó nàng ta, cũng không ngoài mặt tỏa ra rộng lượng khoan dung như các phi tần khác. Dẫu sao trong mắt mọi người, Tê Điệp vốn chỉ là một cung nữ thấp kém. Như Tình Thấm đã nói, giờ đây quạ đen Tê Điệp đã biến thành phượng hoàng. Nàng ta gặp may như thế, làm sao không khiến người ta đỏ mắt đố kị đây?
Nhưng mà Lộ Ánh Tịch thật không ngờ, người không kiềm chế được ra tay trước tiên lại là Diêu Hiền phi trước nay không màn thế sự.
Hoàng đế lâm triều xong mang vẻ mặt mệt mỏi rã rời đến cung Phượng Tê, dựa lưng trên nhuyễn tháp, không rên một tiếng.
Lộ Ánh Tịch đã nghe phong phanh từ sớm, trong lòng hiểu rõ, đứng bên cạnh hắn, dịu dàng lên tiếng: “Hoàng Thượng rất mệt sao?”
“Ừ.” Hoàng đế nhàn nhạt trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại, như đang nghỉ ngơi lại như suy nghĩ.
Lộ Ánh Tịch vươn tay đặt hai bên huyệt thái dương của hắn, dùng sức vừa đủ nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn.
Hoàng đế dễ chịu thở hắt ra một hơi, hàng lông mày lo lắng chau lại dần dần giãn ra.
Lộ Ánh Tịch không ngừng lại, vừa làm vừa nhu hòa nói: “Thần thiếp sắp xếp không tốt, khiến Hoàng thượng phiền muộn. Thần thiếp nghĩ Đào Chi các nhã nhặn lại yên tĩnh rất thích hợp cho Tê Điệp dưỡng thai.” Đào Chi các xinh đẹp tĩnh mịch, chẳng qua ở rất gần Trai Cung. Nàng cũng thật không ngờ điều đó lại dẫn tới tranh chấp.
“Hoàng hậu không cần tự trách.” Hoàng đế không mở mắt, giọng nói uể oải: “Tính khí của Lăng nhi vẫn thế, trăm năm không đổi.”
Lộ Ánh Tịch nhíu mày. Hai chữ “Lăng nhi”, hắn gọi rất trôi chảy dễ nghe, như đã từng gọi cái tên đó vô số lần đến thân quen.
Hoàng đế tiếp tục nói: “Nhớ có một lần, Trẫm tặng nàng ấy một con thỏ trắng, nàng ấy vô cùng yêu thích. Sau đó Lâm Đức phi thấy, cũng muốn Trẫm tặng nàng ta một con.”
“Diêu Hiền phi muốn phải độc nhất vô nhị?” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng tiếp lời hắn, không hỏi đến mối bất hòa xích mích giữa Diêu Hiền phi và Lâm Đức phi.
“Đúng là bốn chữ này, độc nhất vô nhị.” Hoàng đế nhếch môi cười trào phúng: “Trẫm có thể tặng nàng ấy những lễ vật quý giá khắp thiên hạ, nhưng lại không tặng nổi thứ nàng ấy muốn. Sau đó, nàng ấy biết Trẫm cũng tặng một con thỏ giống thế cho Lâm Đức phi. Nàng ấy không hề khóc lóc ầm ĩ, nhưng lại làm một việc khiến Trẫm run sợ.”
“Nàng ấy thả con thỏ đi? Hay là giết chết?” Lộ Ánh Tịch suy đoán, liền liên tưởng ngay đến chuyện Trai Cung bị cháy lần trước.
Hoàng đế vẫn nhắm chặt hai mắt, chỉ có nụ cười khổ bên khóe môi càng thêm âm u, nén giọng nói: “Nàng ấy đem con thỏ chôn sống, còn lập một bia mộ, trên đó viết: Ngọc nát ta yêu chi mộ.”
Lộ Ánh Tịch rùng mình ớn lạnh. Sao Diêu Hiền phi lại cực đoan tàn nhẫn như thế, nỡ lòng chôn sống chú thỏ con vô tội? Nàng ta gọi con thỏ là “Ngọc nát”, rõ ràng là chỉ thà làm ngọc nát, không làm ngói lành. Người nữ tử cực đoan cứng rắn như vậy, là bản tính trời sinh, hay đó là thay đổi do kinh nghiệm từng trải mà thành?
“Hoàng thượng, có cần lệnh Tê Điệp dọn khỏi Đào Chi các?” Lộ Ánh Tịch tiếp tục xoa thái dương cho hắn, mềm mỏng dò hỏi.
Hoàng đế vươn tay cầm tay nàng, từ từ mở mắt, ánh mắt sâu lắng tối tăm, thản nhiên nói: “Không cần.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu thầm nghĩ, Diêu Hiền phi đã tịnh tâm tu hành nhiều năm, nhưng tính cách vẫn không thay đổi, e rằng hoàng đế rất thất vọng?
Hoàng đế đứng dậy nhìn thẳng nàng, bất ngờ thắc mắc mạo muội hỏi một câu: “Ánh Tịch, nếu là nàng, nàng cũng yêu cầu độc nhất vô nhị?”
Lộ Ánh Tịch cười nhạt, rút tay về trả lời: “Đa số nữ tử trên thế gian đều giống nhau. Ai lại không hy vọng có một người chung tình chứ?”
“Nói vậy, nàng cũng nghĩ giống Lăng nhi.” Hoàng đế cười khẽ, mắt cười nhưng đáy mắt lạnh lẽo.
“Thần thiếp có thể thông cảm cho tâm tình của Diêu Hiền phi, nhưng không nghĩ giống thế.” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch tối lại, than thở: “Tranh thủ và cưỡng ép là hai việc khác nhau. Quá cứng nhắc sẽ biến thành cố chấp bảo thủ.” Bản thân nàng cũng kiên trì, tuy ít nhưng không lệch lạc. Nàng khác Diêu Hiền phi, nếu biết rõ là không thể, nàng sẽ sẵn sàng buông tay, mà sẽ không lựa chọn làm ngọc nát xương tan.
Hoàng đế gật đầu đồng ý, sắc mặt ấm áp, ánh mắt lại lạnh giá. Hắn đã từng yêu tha thiết nữ tử ngây thơ hồn nhiên, vui tươi đơn thuần đó. Vì sao cuối cùng lại trở thành người cực đoan như thanh gươm sắc nhọn? Là hắn hại nàng ta, hay đó là bản tính vốn có của nàng ta?
“Hoàng thượng, Diêu Hiền phi không cho phép Tê Điệp lại gần trong vòng ba trăm trượng. Thần thiếp sợ Tê Điệp phải đi lại bất tiện, luôn phải đi đường vòng. Có lẽ nên chuyển chỗ?” Lộ Ánh Tịch đưa ra đề nghị.
“Sao phải nhân nhượng như vậy?” Hoàng đế nhếch môi cười khẩy, ánh mắt phát ra tia sắc nhọn: “Trẫm đã hạ lệnh, Trai Cung không có bất kỳ đặc quyền nào, mọi lễ tiết đều phải theo cung quy.”
Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên. Nói cách khác, sau này Diêu Hiền phi không thể ở ẩn thanh nhàn nữa? Cứ như vậy, thật sự để Diêu Hiền phi làm hòa và sống gần Tê Điệp.
Hoàng đế liếc mắt trông nàng, giọng nói bình thường trở lại: “Không nói những chuyện mất hứng này. Hoàng hậu đánh cờ với Trẫm đi.”
“Vâng. Vậy Thần thiếp đi bày bàn cờ.” Lộ Ánh Tịch xoay người, vừa muốn cất bước liền nghe có tiếng bẩm báo chợt vang lên ngoài cửa tẩm cung.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Diêu Hiền phi cầu kiến!”
Lộ Ánh Tịch khẽ nhếch môi cười thầm, quay đầy nhìn hoàng đế.
Ánh mắt hoàng đế tối sầm, hiện vẻ lo lắng lờ mờ, nặng nề cất giọng nói: “Bảo nàng chờ ở chính điện.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Hoàng thượng, vì sao phải gặp Diêu Hiền phi ở chính điện?”
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Trẫm mới nói xong, nàng ấy không có bất kỳ đặc quyền gì, mọi thứ đều phải tuân thủ lễ tiết cung quy.”
Lộ Ánh Tịch chỉ cười không nói. Hoàng đế không muốn tiếp tục dung túng Diêu Hiền phi, nguyên bản là muốn tốt cho nàng ta, hy vọng nàng ta đừng vì chuyện này mà lại nhìn lệch sang hướng khác. Nhưng có lẽ Diêu Hiền phi chẳng thèm cảm kích, mà lửa giận còn bùng phát.
“Hoàng hậu muốn đến chính điện với Trẫm, hay là ở lại tẩm cung nghỉ ngơi?” Hoàng đế híp mắt, nhìn nàng chằm chằm.
Lộ Ánh Tịch hiểu rõ hàm ý nghĩa sâu xa trong lời hắn nói, là muốn nàng đừng ra mặt. Nhưng nàng giả vờ không hiểu, mỉm cười nói: “Diêu Hiền phi lần đầu tới cung của Thần thiếp. Đương nhiên Thần thiếp phải tiếp đãi chu đáo.”
Hoàng đế khẽ hừ, phất tay áo một cái, bỏ đi trước.
Lộ Ánh Tịch không nhanh không chậm theo sau, hứng thú mà cười vui vẻ hớn hở. Một vở kịch hay sắp trình diễn, nếu nàng không đến xem, không phải rất đáng tiếc sao? Hoàng đế sẽ đối xử với nữ tử hắn đã từng yêu thắm thiết ra sao? Nàng muốn biết, hắn sẽ chiếu cố tình cũ, hay vẫn là trái tim sắt đá?!