Hai người ngồi chung kiệu. Hoàng đế xoay người ngồi nghiêng nhìn thẳng nàng không chớp mắt.
Lộ Ánh Tịch cố gắng đè nén bất an trong lòng, mỉm cười nói: “Sao Hoàng thượng không tuyên ngự y tới, mà muốn đích thân tới Thái y viện?”
Hoàng đế không dời ánh mắt thâm trầm sắc bén, môi mỏng chậm rãi buông ra một câu: “Cơ hội vừa rồi rất tốt, sao Hoàng hậu không nắm lấy?”
Lộ Ánh Tịch ngớ người, thắc mắc hỏi: “Hoàng thượng nói cơ hội gì cơ?”
Hoàng đế nhếch mày, lạnh lùng liếc nàng: “Hiện giờ không có người ngoài, Hoàng hậu không cần phải giả bộ ngây thơ vô tội.”
Lộ Ánh Tịch thầm hít sâu một hơi, loại trừ những ý nghĩ mờ ám, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt hắn, nghiêm mặt: “Thần thiếp thực sự hiểu rõ. Nhưng không hiểu vì sao Hoàng thượng phải năm lần bảy lượt thăm dò Thần thiếp. Chẳng nhẽ Hoàng thượng cho rằng Thần thiếp sẽ ra tay hạ sát? Sau đó gánh tội danh hành thích vua trốn chui trốn nhủi khắp nơi?”
Hoàng đế cười giễu cợt: “Ánh Tịch, có thật nàng chưa từng nghĩ đến điều đó?”
Lộ Ánh Tịch chỉ lắc đầu, không muốn giải thích nhiều. Nàng muốn thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ, cần gì phải hung hăng truy cứu tận gốc như vậy? Tóm lại hắn muốn nghe đáp án ra sao?
Hoàng đế chợt thở dài một cái, giống như vô cùng thất vọng: “Trẫm đánh cược chính mạng sống của mình. Ánh Tịch, nàng có biết điều đó không?” Mặc dù hắn còn giấu diếm chưa nói hết, nhưng đúng là đã đánh cược một ván. Việc đó rất không khôn ngoan, bởi vì nàng căn bản không đáng tin tưởng. Vì sao hắn còn muốn làm việc vô nghĩa này? Vì sao hắn còn muốn cho nàng cơ hội làm sáng tỏ?
“Khi Hoàng thượng xuất cung, đã gặp chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch khôn khéo đổi đề tài.
Ánh mắt hoàng đế tối lại, đột ngột sinh sát khí: “Trẫm cải trang xuất cung lần này, không nhiều người biết.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhíu mày. Hắn sẽ không nghĩ nàng bán đứng hắn chứ?
“Trẫm chỉ dẫn theo Tiểu Phạm và mấy người thân tín ra ngoài, ngoại trừ Hoàng hậu biết ra, thì chẳng còn ai cả.” Hoàng đế từ tốn nói.
“Hoàng thượng nghi ngờ Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch thẳng thắn hỏi.
“Trẫm cũng không muốn hoài nghi Hoàng hậu, nhưng chuyện thật trùng hợp.” Hoàng đế nheo mắt, ánh mắt nghiêm nghị.
“Hoàng thượng, bắt trộm phải nắm được tang vật. Thần thiếp vô tội, mong Hoàng thượng minh giám.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng hắn, ánh mắt trong sáng vô tư.
Hoàng đế không đáp lời, khóe môi khẽ nhếch lên, một mực giấu kín như bưng.
Trong lòng Lộ Ánh Tịch chẳng sợ sệt, cũng không hỏi nữa. Nàng không làm, nếu hắn kiên quyết muốn đổ tội lên đầu nàng, thì nàng càng nói chỉ càng thêm tội.
Bên trong kiệu, hai người đều trầm mặc chốc lát, hoàng đế mới chầm chậm lên tiếng: “Vì lo nghĩ cho an toàn của Hoàng hậu, Trẫm quyết định phái một đội cấm vệ quân thường trực ngoài cung Phượng Tê.”
“Được Hoàng thượng quan tâm lo lắng, Thần thiếp vô cùng cảm kích.” Lộ Ánh Tịch khách sáo tạ ơn. Nàng không rõ vì sao, đáy lòng nổi lên một linh tính không lành, mãi không gạt đi được.
Gần đến Thái y viện, hoàng đế đột nhiên tới gần nàng, vuốt ve nhè nhẹ bên tai nàng. Sau một lúc thấp giọng nói: “Hoàng hậu chắc đã tra ra thân phận Tê Điệp từ sớm. Thật ra ám sát Trẫm lần này là người Lâm Quốc, nhưng lại cải trang thành người Long Triêu.”
Lộ Ánh Tịch chấn động, toàn bộ bí ẩn đã được giải đáp. Là do phụ hoàng gây ra! Lúc trước nàng muốn phụ hoàng phái binh, giả dạng kỵ binh Lâm Quốc. Lần này phụ hoàng lại dứt khoát thừa thắng xông lên, muốn khiến Lâm Quốc không cách nào xoay chuyển tình thế. Nhưng lại sợ Mộ Dung Thần Duệ sinh nghi, nên chuẩn bị một tầng giả dối khác là cải trang thành người Long Triêu. Nhưng mà người nào đã tiết lộ tin tức hoàng đế cải trang vi hành? Tiểu Thấm?
Nàng đang rơi vào suy nghĩ sâu xa, chợt thấy bên tai ấm áp nhồn nhột. Nàng liếc mắt nhìn, lại thấy hoàng đế đang hôn từng chút một vành tai của nàng. Một luồng hơi nóng bức phả ngay vào gương mặt nàng. Gò má nàng nóng hực, ửng đỏ như sắc trời ráng chiều.
“Hoàng thượng!” Nàng xấu hổ phát cáu: “Sắp đến Thái y viện rồi!”
Hoàng đế không để ý nàng, hôn lướt từ vành tai xuống bờ vai, vén vạt áo của nàng lên.
Lộ Ánh Tịch cực kỳ hoảng sợ, trong đầu chợt lóe sáng, nàng sực hiểu vì sao hắn lại hành động bất ngờ thế này! Hắn ắt hẳn đã đoán được mọi chuyện, hắn giận dữ, nhưng không có bằng chứng, nên cơn giận trong lòng càng khó dập tắt. Hắn muốn dùng chuyện nam nữ nguyên thủy nhất trừng phạt nàng!
Loáng cái, hắn đã tuột vạt áo của nàng, bờ vai trắng muốt lộ ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch hoảng sợ, đẩy mạnh hắn ra, thấp giọng trách: “Hoàng thượng định làm việc lỗ mãng ngay trên kiệu?”
Hoàng đế cắn nhẹ bờ vai của nàng một cái, ngước đầu dò xét, ánh mắt tà mị khác thường: “Có gì không được? Trẫm là cửu ngũ chí tôn, có chuyện gì mà không làm được?”
Lộ Ánh Tịch đè nén uất hận trong lòng, mềm mỏng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hay là về cung Phượng Tê rồi hẳn tính?”
Hoàng đế nhìn nàng chằm chặp, bỗng vươn tay vén rèm gấm lên, ra lệnh với bên ngoài: “Dừng kiệu ngoài Thái y viện, các ngươi lui xuống, đứng canh cách một trăm trượng cho Trẫm, không được để bất kỳ ai tới gần.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Các thái giám khiêng kiệu và cung nữ theo hầu cung kính vâng lời, không dư thừa lời nào.
Một lát sau, kiệu dừng lại, mọi người cũng lui xuống, không khí lặng thinh như tờ.
Lộ Ánh Tịch nắm chặt tay, ngước mắt nhìn hắn. Hắn muốn làm nhục nàng? Hơn nữa còn muốn nhục nhã nàng ở chỗ rất gần sư phụ!
Hoàng đế nheo đôi mắt u tối, ngữ điệu lạnh lẽo: “Lộ Ánh Tịch, lúc mạng của Trẫm bị nàng nắm giữ chơi đùa trong tay, nàng chắc cảm thấy đắc ý lắm nhỉ?”
Lộ Ánh Tịch không nói, dõi theo hắn đề phòng.
Hoàng đế nhếch môi cười lạnh lùng. Chưa kịp tránh né, hắn liền đè lên người nàng, đôi tay hắn bất giác siết cổ nàng.
Hắn không dùng lực, chỉ ngạo nghễ liếc nàng từ trên cao, nói chầm chậm từng từ một: “Nếu Trẫm không mang theo thuốc giải cổ dược bên mình, hôm nay đã chết bên ngoài rồi. Mượn dao giết người, quả thật mưu kế hay.”
Lộ Ánh Tịch tâm tư xáo động, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra hắn đã tự uống thuốc giải, lúc hắn đến cung nàng, chẳng qua là độc còn sót lại chưa tan hết. Hắn muốn thử nàng có hay không chém thêm một đao. Nhưng hắn không ngờ rằng nàng dùng loại độc không màu không vị. Hắn quá tự tin, căn cứ theo đó nàng có thể nói, hắn vẫn chưa phát hiện ra. Cái này xem như hắn tự tạo nghiệp chướng?
“Không còn gì để nói?” Giọng nói hoàng đế ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt xanh xám, trên trán nổi gân xanh.
Lộ Ánh Tịch mơ hồ kinh ngạc. Với tính cách thâm trầm nội tâm của hắn, sao vui buồn đều thể hiện hết trên mặt? Cho dù biết nàng tính kế hại hắn, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Hắn như đang rất đau lòng?
Thấy nàng vẫn giữ im lặng, ngay cả giải thích cũng không buồn làm, cơn giận trong lòng hoàng đế bùng phát, tay hắn tăng lực siết chặt cổ nàng.
Lộ Ánh Tịch bị hắn bóp chặt cổ nhưng không rên đau, tay phải của nàng ngầm vận công, chuẩn bị phản kích.
Khuôn mặt trắng nõn của nàng dần dần đỏ ửng, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.
Hoàng đế vừa siết chặt vừa nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng xanh u tối, như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nguy hiểm đa đoan.
Tay hắn dần thả lỏng hơn, Lộ Ánh Tịch cũng ngầm nhẹ nhõm. Nhưng phút chốc, hắn bỗng cúi đầu, chiếm lấy bờ môi nàng!
Động tác của hắn mạnh liệt cuồng nhiệt. Hắn tức giận ra sức giày vò cắn mút môi nàng. Hắn như ngập tràn tức giận, cần được giải tỏa ngay tức thì, hoặc như cảm xúc phức tạp, không cách nào phân biệt toát ra từ nội tâm hắn. Hắn chỉ biết thuận theo bản năng lần tìm lối thoát.