Phượng Tê Thần Cung

Chương 64

Ánh chiều tà đỏ rực như máu, trải dài rộng khắp. Ánh sáng chiếu rọi từ bên ngoài cửa điện đến tận sâu bên trong. Những viên gạch bằng ngọc phát sáng màu vàng óng huy hoàng, thanh lạnh.

Lộ Ánh Tịch từ từ tiến gần đến hoàng đế, khụy gối một cái, giọng nói nghiêm túc nhưng cũng rất bình thản: “Hoàng thượng! Thần thiếp không có hứng thú với giở trò, ám khí, và hục hặc với nhau.”

Sắc mặt hoàng đế không biến đổi, trầm giọng nói: “Trẫm biết Hoàng hậu có hứng thú với cái gì, cái gì thì không.”

Câu này đối với hai người trong cuộc có ý nghĩa sâu xa. Nhưng Hàn Thục phi đứng bên tất nhiên không thể lĩnh hội được, nên cười giễu một tiếng.

Lộ Ánh Tịch liếc mắt về phía nàng ta, cong khóe môi lên, mỉm cười nói: “Hàn Thục phi, Bản cung tin tưởng ngươi không cố tình nhằm vào ta.”

Nghe thế, khuôn mặt thanh cao của Hàn Thanh Vận biến sắc, cảm nhận rõ lời nói của hoàng hậu mang đầy tính châm chích, thầm tức giận trong lòng đồng thời cũng có chút chột dạ.

Lộ Ánh Tịch cười càng tươi vui, trong đôi mắt đẹp phát ra tia sáng lung linh, trong veo; hoàn toàn không chứa chút tủi thân khi bị người ta chèn ép oan uổng; cũng không tức giận nóng lòng muốn phân trần cho bản thân.

Hoàng đế thản nhiên lướt qua nhanh qua người hai nàng, lười nhác chắp tay sau lưng, uể oải nói: “Khi nào Hàn trang chủ vào cung thì truyền vào. Trẫm mệt, về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”

Hắn nói xong, bước từng bước rời khỏi, để lại hai nữ tử đứng lặng im tại chỗ.

Đợi bóng dáng hoàng đế mất hút trong tầm mắt, Lộ Ánh Tịch mới chậm chạp mở miệng nói: “Hàn Thục phi, ngươi mới nhắc tới hai tên trộm nữ kia, thi thể vẫn còn ở Hàn gia sơn trang?”

Hàn Thanh Vận thấy nàng bất ngờ hỏi vậy, không nén nổi lo lắng đang bùng lên, nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy.”

“Tuy là mùa nắng nóng đã đi qua, nhưng mà để thi thể lâu như vậy, Hàn trang chủ không sợ mùi hôi thối bốc lên sao?” Lộ Ánh Tịch cười hỏi.

“Bẩm Hoàng hậu, Hàn gia sơn trang có quan tài bằng băng, có thể đóng băng thi hài, không bị thối rữa.” Hàn Thanh Vận khẽ cười, nụ cười hàm chứa kiêu ngạo đắc ý.

Lộ Ánh Tịch gật gù, không bình luận gì thêm. Lão Hàn gia thật là lao tâm khổ tứ suy tính, nghĩ mọi cách lưu lại bằng chứng để sử dụng trong mai sau. Quả thực Hi vệ là người của nàng, điểm ấy nàng tất nhiên không thể chối bỏ. Không phải tất cả Hi vệ đều có ấn ký hoa thược dược, chỉ có cá biệt vài người có bệnh lâu năm trong người, mới được sư phụ dùng phương pháp hỗ trợ tâm mạch. Hai Hi vệ đã hi sinh kia, trùng hợp đều từng bị bệnh, đúng là bị chuyện bệnh tật chơi xỏ. Người tính không bằng trời tính, bao lần không có vấn đề gì, hai Hi vệ đã hi sinh lần này, lại đều mang ấn ký trên người.

Thấy nàng không còn lời nào đối đáp, lòng Hàn Thanh Vận bình tĩnh hơn ít nhiều. Nàng ta căn bản trong tình thế cấp bách, chưa từng cân nhắc tới hậu quả của việc đổ tội cho hoàng hậu. Nhưng xem tình hình trước mắt cũng không cần quá lo lắng, một mai hoàng hậu bị khép tội, thì đã không còn tư cách của bậc mẫu nghi thiên hạ nữa.

“Hàn Thục phi, Bản cung trước đây đã từng giúp đỡ ngươi?” Lộ Ánh Tịch chợt thở dài thườn thượt, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nàng ta, hòa nhã nói: “Ngươi có thật muốn khăng khăng làm theo ý ngươi? Nếu bây giờ ngươi hối hận, Bản cung có thể đồng ý với ngươi, sẽ không đem chuyện ngày hôm nay khắc ghi trong lòng, chỉ xem như cánh nhạn bay vút qua không để lại chút vết tích.”

“Hoàng hậu, Thanh Vận không rõ ý tứ của người.” Hàn Thanh Vận càng nói càng cất cao giọng. Nàng ta cho rằng hoàng hậu đã hết cách nên mới hạ giọng cầu hòa.

“Ngươi đã nghe qua câu nói hận lầm khó quay đầu lại chưa? Khi có cơ hội quay đầu hối lỗi, đừng bỏ lỡ để sau này không phải hối hận.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng nàng ta, không kiềm được khẽ lắc đầu. Hàn Thanh Vận thật quá ngây thơ, ắt hẳn luôn cho rằng chỉ bằng mánh khóe nhỏ bé, qua loa này là có thể vật ngã nàng. Không nói đến việc nàng và hoàng đế có hiệp ước đồng minh, mà lúc này đang trong thời kỳ chiến sự gay gắt, nước sôi lửa bỏng. Đừng nói đến cái gọi là chứng cứ kia, cho dù chứng minh được Hi vệ là người của nàng, thì đã làm sao? Nàng có thể tìm đại một con cừu chịu tội thay; hoặc đùn đẩy nói rằng bản thân cũng không biết rõ sự tình, tất cả đều do thủ lĩnh Hi vệ tự chủ trương. Huống hồ, họ chỉ đột nhập vào Hàn gia chứ không phải đi trộm gấm.

“Thanh Vận bẩm sinh đã ngoan cố, không biết luồn lách, thay đổi.” Hàn Thanh Vận đứng thẳng lưng, hiên ngang cao ngạo. Chuyện đã đến nước này, không cho phép nàng ta lui bước.

Hàn Thanh Vận nhìn theo bóng dáng thon dài, như được chạm trổ từ khối ngọc trong trắng đẹp đẽ của nàng. Trong lòng nàng ta bỗng dưng dâng lên một cảm giác bất an không tên. Cái liếc mắt vừa rồi của hoàng hậu, dường như ẩn chứa thương hại? Nàng ta có chỗ nào cần được cảm thông sao? Hoàng hậu mới là người sắp phải hứng chịu tai họa giáng xuống đầu!

… … …

Lộ Ánh Tịch không định hạ mình đến tẩm cung tìm hoàng đế. Mà sau khi ra khỏi Thần Cung, một mình nàng đến Thái y viện. Nàng vốn không có ý định đối phó Hàn Thục phi, nhưng người ta đã dồn nàng đến đường cùng, nàng chỉ ra tay phản kích nhằm bảo vệ bản thân mà thôi.

Lộ Ánh Tịch không rảnh rỗi ngó đông liếc tây, nhanh chân rảo bước vào trong viện, đi thẳng đến phòng dược dành riêng cho Nam Cung Uyên.

Mùi thảo dược thơm ngát xông vào mũi, nàng hít thở thật sâu, đem mùi hương yêu thích nhập sâu vào lòng ngực, miệng mỉm cười thỏa mãn. Đây là hương thơm nàng đã quen thuộc từ thuở nhỏ, trên người sư phụ cũng mang theo một hương thảo dược khiến người ta trầm ổn, bình tĩnh.

Nam Cung Uyên không ngoảnh đầu lại, đứng trước tủ thuốc sắp xếp lại dược liệu, hai bàn tay vẫn không ngừng lại, giọng điệu ôn hòa nhưng chứa thêm chút ấm áp, vui vẻ nói: “Không sự không lên điện Tam Bảo. Ánh Tịch, ngươi lại gặp phải phiền phức sao?

Nàng đến đứng gần bên cạnh y, vừa cười vừa đáp: “Sư phụ liệu sự như thần, có thể mở sạp bói toán được rồi, con nghĩ nhất định sẽ làm ăn phát đạt.”

Nam Cung Uyên không khỏi cong cong khóe môi, xoay người lại, cười nhìn nàng, nói: “Còn có tâm tình đùa giỡn, xem chừng rắc rối lần này không quá hóc búa.”

“Đáng lý rất khó giải quyết, nhưng chỉ cần có sư phụ ra tay cứu trợ, mọi vấn đề nan giải đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn y, nụ cười xu nịnh, xòe lòng bàn tay đưa đến trước mặt y.

“Muốn cái gì?” Nam Cung Uyên cúi đầu nhìn bàn tay trắng sáng của nàng, những hình ảnh năm xưa chợt ùa về trong ký ức. Đó là trước khi nàng đến tuổi cập kê[1], vẫn rất ham chơi. Sau mỗi lần nghịch ngợm phá phách, thì đều tự giác chìa lòng bàn tay đến trước mặt, nói rành mạch: “Ánh Tịch bướng bỉnh, sư phụ cứ đánh vào lòng bàn tay Ánh Tịch đi.” Nhưng y bao giờ cũng không đành lòng, chỉ giáo huấn mấy câu rồi thôi.

[1] Tuổi cập kê: chữ kê ở đây có nghĩa là tóc. Khi cô gái tròn 15 tuổi, dùng trâm buộc tóc, bày tỏ đã đến tuổi lấy chồng.

“Vô tung tán.” Ba tiếng khe khẽ này được Lộ Ánh Tịch dùng nội công bí truyền, truyền vào trong tai Nam Cung Uyên.

Nam Cung Uyên khẽ nhíu mày, cũng sử dụng âm công chuyển lời muốn nói trong miệng: “Thứ ấy dược tính mạnh, khi dùng nghìn vạn lần phải cẩn thận.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu tán thành, nhìn y cười mà không nói. Nàng đương nhiên biết điều đó. Nhưng mà ngoại trừ cách đó ra, không còn biện pháp nào tốt hơn.

Hàng chân mày của Nam Cung Uyên không giãn ra, nhưng vẫn đến một ô bí mật trong tủ thuốc, lấy ra một lọ vô tung tán.

“Sư phụ, Ánh Tịch còn có việc chờ xử lý, không ở lại lâu được.” Lộ Ánh Tịch đón nhận bình dược, lập tức xin cáo từ.

“Không được tổn thương chính mình.” Nam Cung Uyên lo lắng căn dặn một câu, trong đôi mắt đen tuyền nhuộm một tia đau thương. Y hiểu rõ tính khí của nàng, mặc dù không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng có thể đoán được kết quả.

“Không có gì đáng ngại, sư phụ đừng lo lắng.” Nàng mỉm cười, cất bước đi khỏi.

… … …

Lúc trở lại Thần Cung, sắc trời đã tối đen, màn đêm dần buông xuống.

Hoàng đế đang nằm trên nhuyễn tháp, chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân, liền từ từ mở mắt.

“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch chạy đến bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi: “Có cần phải truyền dọn bữa tối lên?”

“Dường như nàng rất thảnh thơi.” Hoàng đế thấp giọng bật cười, liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó mới nói: “Trẫm đã ao ước được chứng kiến bộ dáng nhớn nhác, chật vật của nàng.”

“Khiến Hoàng thượng thất vọng rồi. Thần thiếp tội đáng muôn chết.” Lộ Ánh Tịch giả bộ hành lễ thỉnh tội.

Hoàng đế khẽ nheo ánh mắt sâu sắc mê đắm, cuối cùng gật đầu tán thành nói: “Nàng quả thực đáng chết.”

Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, hỏi tiếp: “Chẳng biết Thần thiếp phạm phải tội gì đáng xử chết?”

“Ngực Trẫm đau.” Hắn bỗng bật ra một câu nói không đầu không đuôi, đôi mắt sâu thăm thẳm hướng về phía nàng, nhìn chằm chằm.

Lộ Ánh Tịch đã lĩnh hội sâu sắc tâm trạng thay đổi thất thường của hắn, than nhẹ một tiếng mới nói: “Có phải Hoàng thượng động đến vết thương rồi không? Muốn tuyên thái y không?”

Hoàng đế chống tay xuống giường đứng lên, cong môi vẽ ra nụ cười nhạt: “Thái y không thể trị khỏi thương tổn của Trẫm.”

Lộ Ánh Tịch thất thần, nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào thương tích rất tệ sao?”

Uổng phí công sức hoàng đế cố gắng trầm tĩnh chăm chú nhìn nàng, nhưng khóe miệng cứ run run, không lâu sau bật cười ha hả. Tiếng cười vang vọng khắp phòng, chấn động đến tận mái nhà.

Lộ Ánh Tịch lúc này mới biết hắn đang trêu ghẹo nàng, không khỏi tức giận trừng mắt với hắn.

“Hại Trẫm lo lắng không yên, hại ngực Trẫm đau đớn khôn nguôi, nàng nói xem cái này có tính là tội đáng muôn chết không?” Hắn khó khăn mới dứt cười được, lạnh mặt hơn một chút, trong đôi mắt sâu kín thấp thoáng dịu dàng.

“Thế thì, Hoàng thượng muốn áp dụng loại tử hình nào với Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch đặt câu hỏi xuôi theo ý hắn. Nàng rủa thầm hắn trong lòng, nếu hắn lo lắng đến sống chết của nàng, thì ngày mai mặt trời mọc ở đằng Tây.

“Vậy giam cầm cả đời, dằn vặt đến chết, nàng cảm thấy như thế được không?” Khóe miệng hắn hơi cong lên, thoạt nhìn hết sức ôn nhu.

“Hoàng thượng cảm thấy được, thì nó được.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt đáp trả hắn. Lời hắn nói thật mâu thuẫn, dường như vừa muốn bảo vệ nàng, lại sợ dưỡng hổ làm loạn. Thực ra, căn bản hắn không cần quá lo âu, nàng sẽ giải quyết ổn thỏa tai bay vạ gió lần này.

“Ánh Tịch.” Hoàng đế dần nghiêm mặt, giọng nói trầm thấp hẳn đi: “Chuyện rắc rối đó, Trẫm tin vào sự trong sạch của nàng. Trẫm hi vọng nàng giữ được trái tim nhân từ, lưu lại cho người khác một con đường sống.”

“Thần thiếp rất không hiểu ý tứ của Hoàng thượng.” Trong ánh mắt của nàng, tia trào phúng và bái phục đan xen lẫn nhau. Hàn Thanh Vận không khôn ngoan, nhưng hoàng đế vẫn cơ trí sáng suốt trước sau như một. Hắn đoán đúng việc nàng không chịu ngậm oan ức, ngồi yên để bị người ta ức hiếp; đang chuẩn bị phản kích; cho nên mới có lời khuyên lưu lại con đường sống.

“Tội không đáng chết.” Hoàng đế chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhìn thẳng mắt nàng.

Lộ Ánh Tịch gật nhẹ đầu một cái.

Hoàng đế thấy thế nhếch môi cười, nhìn nàng khen ngợi.

“Thần thiếp đi sai người chuẩn bị bữa tối.” Nàng giữ nguyên nụ cười trên môi rời khỏi phòng ngủ. Tội không đáng chết là chỉ Hàn gia. Nàng hiểu nỗi lo ngại của hoàng đế. Nếu lần này nàng phản kích thành công, định Hàn gia tội vu khống hãm hại hoàng hậu, thì hoàng đế sẽ mất đi một thế lực quan trọng. Với hắn mà nói, trước mắt vẫn cần các cơ sở ngầm nằm rải rác khắp năm sông bốn biển, và việc âm thầm bồi dưỡng hoàng loạt tử sĩ của Hàn gia. Nhưng những thứ đó không ảnh hưởng gì tới nàng, chẳng qua nàng không muốn bức ép người khác quá mức. Con rết trăm chân, chặt hoài không chết[2]; nàng không thể khinh thường Hàn gia. Giả sử Hàn gia sau khi bị đập một phát mà phẫn nộ tột cùng, phái tử sĩ lôi nàng chôn cùng, thì nàng đúng là được một mất mười.

[2] Nguyên văn: Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (百足之虫, 死而不僵). Câu này dùng để chỉ một người hay một thế lực, tuy rằng thất thế, nhưng không dễ dàng bị tiêu diệt triệt để.

Có điều, trừng phạt nho nhỏ là điều cần thiết, bằng không thì người ta lại nghĩ nàng nhẹ dạ mà xem thường.

… … …

Lúc mọi nhà đều lên đèn. Trong điện nghị chính đèn đuốc sáng trưng, sáng tỏ như ban ngày.

Trong cung điện rộng lớn, lại không có một thái giám hay cung nữ hầu hạ, cũng không có bóng dáng triều thần nào. Rất rõ ràng đây là một cuộc thẩm tra riêng của hoàng thất.

Giữa cung điện, Hàn phụ và Hàn Thục phi đứng ở bên này, Lộ Ánh Tịch đứng ở bên kia, mà ở giữa phòng đặt hai chiếc quan tài bằng băng trong suốt.

Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế tựa trên cao, được khắc rồng tinh xảo. Vẻ mặt hắn hờ hững, nhưng vẫn kín đáo để lộ vài phần uy nghiêm, trầm giọng hỏi: “Hàn trang chủ, trong quan tài là ai?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, trong quan tài chính là hai tên trộm nữ đã đột nhập vào Hàn gia sơn trang một tháng trước. Có một tên đồng bọn đã trốn thoát, mà bốn cuộn gấm vua ban cho Hàn gia sơn trang cũng theo đó không cánh mà bay mất.” Hàn phụ cúi người hành lễ, rõ ràng rành mạch đáp.

Lộ Ánh Tịch vẫn cười cười không lên tiếng. Lời nói thật khéo léo tài tình, hoàn toàn không chỉ thẳng Hi vệ đã trộm mất gấm lụa, nhưng lại mưu tả sống động như thật. Vị Hàn trang chủ bề ngoài xấu xí thân hình gầy trơ xương này, quả nhiên có bụng dạ đen tối hơn nữ giới nhiều.

Hoàng đế cau mày nói: “Có đúng ngươi tận mắt chứng kiến tên trộm đã chạy thoát có ôm theo mấy cuộn gấm không?”

Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, không nén nổi mỉm cười. Hắn muốn dàn xếp ổn thỏa vụ này. Nhưng dù cho nàng bằng lòng, chưa chắc Hàn Thục phi sẽ cam chịu.

Đúng như dự đoán, Hàn Thanh Vận cướp lời Hàn phụ, mở miệng nói trước: “Hoàng thượng, khi đó có vài tên hộ vệ đều trông thấy.”

“Ừm.” Hoàng đế khẽ lên tiếng, không bày tỏ thái độ nào, trong đôi mắt đen xuất hiện một tia thất vọng tiếc nuối. Hắn còn nhớ rõ lúc ban đầu khi Hàn Thanh Vận mới tiến cung, một mực trầm lặng ít nói, thanh tao, nhã nhặn, lạnh lùng, như hoa mai trắng kiêu ngạo nở trong ngày đông. Hắn yêu thích nàng ta bởi vì một phần khí chất cao ngạo như đóa hoa mai tinh khiết kia. Thế nhưng lòng kiêu hãnh tự tôn của nàng ta đã bị mài mòn từng chút một, trở nên mù quáng ngu xuẩn, vả lại không tự nhận ra.

Ba năm trước, hắn phong nàng ta làm Thục phi, đã từng hỏi qua một vấn đề. Trên thế gian này, thứ nàng ta muốn nhất là cái gì? Nàng ta đã trả lời rằng, nàng ta muốn những thứ thuộc về chính mình, không muốn van xin ai. Hắn đã tin lời giải đáp trong khoảng khắc kia của nàng ta, chính là xuất phát từ trái tim chân thành. Nhưng hắn đã nhìn rõ, Hàn Thanh Vận ngày hôm nay đã không còn thấy đủ với điều đó.

“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch cất giọng nói tươi mát êm tai, kéo tâm tư đang trôi dạt nơi đâu của hắn trở lại.

“Nói.” Hắn lạnh nhạt phun ra một chữ, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. Nữ tử thông minh trầm ổn, xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này, phải chăng trong tương lai cũng bị cuộc sống chốn thâm cung ăn mòn thành một người phụ nữ hay ganh ghét đố kị và có lòng tham không đáy?

“Trước đây Hàn Thục phi từng nói, lòng bàn chân của tên trộm có ấn ký đặc biệt, trùng hợp thay sau cổ của Thần thiếp cũng có một đóa hoa thược dược. Thần thiếp vô cùng tò mò, muốn mở quan tài xem thử, chẳng biết có được hay không?” Lộ Ánh Tịch bình tĩnh dò hỏi.

“Được.” Tay phải hoàng đế phất lên, ra hiệu cho Hàn phụ mở quan tài.

Lộ Ánh Tịch không để lộ bất kỳ điểm khả nghi nào, thong thả bước đến phía dưới quan tài băng, đứng ngay tại vị trí hai chân của xác chết.

Đôi mắt dài hẹp của Hàn phụ lóe sáng, ánh mắt cảnh giác đề phòng, luôn nhìn Lộ Ánh Tịch chằm chặp. Nhưng ông ta lại nghĩ hoàng đế đang có mặt tại đây, nàng có mười lá gan cũng không dám giở trò, nên không nhanh không chậm mở nắp quan tài.

“Phiền Hàn trang chủ mở nốt cái quan tài băng kia luôn, Bản cung muốn nhìn cho thật kỹ.” Lộ Ánh Tịch bày ra kiểu cách ta đây hoàng hậu, vẻ mặt biểu lộ vẻ kiêu căng.

Hàn phụ chợt hiện tia khinh miệt bất mãn trong ánh mắt, nhưng vẫn cắn răng làm theo lời sai bảo.

“Ồ!?” Khi hai nắp quan tài đều được mở ra hoàn toàn, Lộ Ánh Tịch lập tức thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc, vả lại nhanh như chớp lướt tay qua gang bàn chân của xác chết.

Động tác của nàng rất nhanh, hai đôi bàn chân trần bị nàng cấp tốc chạm qua, chuyện đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Đến khi Hàn phụ quay lại đề phòng, thì đã quá muộn.

“Hoàng hậu!” Hàn phụ buột miệng nghiêm khắc quát to, liền tự cảm thấy có phần thất lễ, vội vã nói: “Hoàng hậu là bậc chí tôn thân thể ngàn vàng, vẫn là không nên đến quá gần thi thể người chết, để khỏi phải nhiễm khí độc không rõ.”

“Hàn trang chủ nói phải.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, lui lại hai bước, một bộ dáng biết nghe theo lời hay ý đẹp. Thực ra nàng đang ngấm ngầm nắm chặt tay, kiềm nén đau đớn đang bùng cháy, đục khoét đến tận xương tủy trong lòng bàn tay nàng.

“Sao vừa rồi Hoàng hậu lại ngạc nhiên?” Giọng nói hoàng đế to rõ, bình thản mở miệng hỏi, đáy mắt lại nổi lên ý cười khó nhận thấy. Hắn ngồi trên đài cao, chuyện mờ ám lén lút nàng làm hắn đều thấy sạch sành sanh. Hắn đã sớm biết nàng là người xảo quyệt, tất có kế sách đối phó, nhưng chính mắt nhìn thấy lại là một cảm nhận khác. Hắn có một cảm giác tự hào mơ hồ. Nữ tử gặp chuyện không sợ hãi, bình tĩnh, quyết đoán này là hoàng hậu của hắn, là thê tử của hắn.

Hắn khe khẽ lắc đầu qua lại, muốn lắc rớt những cảm giác hoang đường, lệch lạc trong đầu. Hắn rời khỏi ghế, đứng dậy đi xuống dưới.

“Bẩm Hoàng thượng, Thần thiếp chỉ sửng sốt, tại sao lòng bàn chân của hai tên trộm trong quan tài lại không có bất kỳ ấn ký nào?” Lộ Ánh Tịch từ tốn trả lời. Nét mặt nàng tỉnh rụi, bình tĩnh, nhưng thật ra đang vô cùng đau đớn không cách nào ngăn chặn, phía sau mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

“Sao cơ?” Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn phụ một cái, sau đó đi đến chỗ đặt quan tài băng.

Hàn phụ sắc mặt căng thẳng nhăn nhó, trên trán mồ hôi chảy ròng xuống. Lão ta đi theo sau hoàng đế, đến cuối quan tài nhìn vào, tức khắc mặt xám xịt như tro tàn.

“Sao lại thế này?!” Hàn Thanh Vận thấy sắc mặt phụ thân khác thường, tâm trạng khiếp sợ, chạy vội lại xem xét.

Giữa quan tài băng, trên đôi chân trần không được mang hài của hai thi thể, vừa nhìn là thấy ngay. Ánh mắt Hàn Thanh Vận kinh ngạc không thôi, hoảng sợ không tin vào mắt mình.

“Đã là hiểu lầm, Bản cung cũng không muốn truy cứu đến cùng.” Thanh âm Lộ Ánh Tịch ung dung bình thản, nghe qua không một chút bất thường, chỉ có bàn tay phải đang nắm chặt hơi run lên. Giáo huấn Hàn gia không phải việc cần làm lúc này. Hiện tại nàng cần phải rời khỏi vở kịch này ngay lập tức để đi trị thương, nếu không bàn tay phải của nàng sẽ tàn phế.

Nàng đang muốn xin hoàng đế cho phép cáo lui, bất ngờ nghe Hàn Thanh Vận tức giận lên tiếng: “Ấn ký bỗng biến mất, rõ ràng do Hoàng hậu vừa mới động tay động chân!”

Lộ Ánh Tịch không khỏi nhíu chặt chân mày. Hàn Thanh Vận mạo hiểm làm liều, nhưng đã vô tình thực sự làm hại tới nàng rồi. Nếu còn kéo dài thời gian thêm nữa, chỉ sợ đến sư phụ cũng không cứu nổi tay nàng.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Lộ Ánh Tịch trầm tư đứng lặng, trong đầu bao ý nghĩ thoáng qua, lại vô cớ nhớ tới chuyện đã xảy ra trong Thái y viện. Sư phụ có khả năng sử dụng âm công để giao tiếp, chứng tỏ nội công của sư phụ đã hồi phục? Trong vòng hơn ba tháng hiệu quả của thuốc vẫn còn tác dụng, sư phụ lại tự mình phá bỏ phong bế huyệt mạch, quả thực khiến nàng lo lắng. Đây là hành động tổn hại đến nội lực, sư phụ miễn cưỡng làm thế, người có nỗi khổ tâm sao?

Nàng mới lơ đễnh trong giây lát, chỉ thấy trước mắt có người rảo bước tiến lại gần, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo vẻ nôn nóng khẩn trương khó giấu nổi, hùng hổ dọa nạt nói: “Hoàng hậu, vừa rồi Thanh Vận nhìn thấy người thò tay chạm vào lòng bàn chân của thi thể, có thể mời người vui lòng xòe bàn tay ra cho mọi người cùng xem.”

Bàn tay phải đang co lại của Lộ Ánh Tịch theo bản năng siết chặt lại, lạnh nhạt nói: “Hàn Thục phi, ngươi nên suy nghĩ chu đáo, chuyện phiền phức này đối với ngươi đến cuối cùng có hại hay có lợi ra sao.”

Những lời này mang đầy ẩn ý cảnh cáo, khí sắc Hàn phụ đang đứng cạnh bên càng thêm xấu xí khó coi. Nhưng lão ta kiềm chế được cơn nóng giận giỏi hơn Hàn Thanh Vận, và biết suy xét cẩn trọng, nên cung kính chen ngang nói: “Hoàng hậu thứ tội, tiểu nữ đần độn không hiểu chuyện. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong Hoàng hậu rộng lòng tha thứ.”

“Thanh Vận, đừng càn quấy nữa.” Hoàng đế trưng ra biểu tình không thể nhẫn nại thêm được, thấp giọng trách mắng: “Trẫm xem như chuyện hôm nay chỉ là một vở hài kịch, quên hết đi.”

Trong lòng ba người ở nơi này đều đã thông suốt, đều xem như chấm dứt ở đây, chẳng ai nắm được lợi thế trong tay.

Đáng tiếc người còn lại cứ như bị ma xui quỷ ám, hồ đồ ngu xuẩn, đôi mắt xinh đẹp trợn to, hoang mang xen lẫn căm thù, tròng mắt ửng lên những tia máu đỏ thẫm, gay gắt nói: “Thần thiếp chỉ muốn nhìn qua một chút bàn tay của Hoàng hậu, có gì không được? Hay là Hoàng hậu có tật giật mình?”

Lộ Ánh Tịch thấp đầu cười khan một tiếng, trong đôi mắt sáng bắn ra tia sáng lạnh lẽo sắc nhọn. Lòng bàn tay đau đớn như bị hàng vạn con kiến đang cùng nhau cắn xé, không có máu tươi chảy xuống nhưng dược tính ăn mòn của thuốc đã khoét sâu một mảng thịt.

“Được!” Nàng bỗng cao giọng quát to. Nàng đưa nắm tay đến trước mặt Hàn Thanh Vận, khẩu khí mạnh mẽ, dứt khoát, lời nói mạch lạc khách khí: “Hàn Thục phi, ngươi hãy nghe cho kỹ! Chỉ cần Bản cung mở lòng bàn tay này ra, thì những lời Bản cung đã nói trước đây đều hết hiệu lực. Hàn gia các người ác ý vu cáo hãm hại Bản cung, Bản cung nhất định truy cứu đến cùng!”

“Không được!” Hàn phụ vội vã la to: “Xin Hoàng hậu nghĩ lại! Hàn gia quyết không có ý đồ xấu, tất cả việc này chỉ là hiểu lầm. Thảo dân nguyện ý ngay lập tức dập đầu cúi lạy tạ tội với Hoàng hậu nương nương!”

Hàn Thanh Vận nhìn thái độ nhún nhường cung kính của lão ta, ngọn lửa tức giận không tên trong lòng càng thêm bùng cháy phừng phục, không cam chịu thất bại mà lớn tiếng nói: “Không liên can tới Hàn gia, là một mình Thần thiếp muốn nhìn bàn tay của Hoàng hậu. Nếu có khép tội vô lễ bất kính, thì cũng chỉ mình Thần thiếp chịu tội!”

“Được lắm!” Lộ Ánh Tịch tươi cười ngọt ngào như mật ong đậm đặc, ánh mắt lại càng tăm tối rét lạnh. Nàng xoay đầu nhìn hoàng đế, từng chữ thừng chữ ngân vang: “Hoàng thượng. Bây giờ Thần thiếp sẽ xòe tay ra, nếu không có điều gì bất thường, thì xin Hoàng thượng cho Thần thiếp một đáp án rõ ràng công bằng. Hàn Thục phi đưa ra chứng cơ cho rằng Thần thiếp phái người xâm nhập vào Hàn gia sơn trang trộm cắp, lại nói Thần thiếp muốn hại tài nhân Tê Điệp cùng long thai trong bụng, mà lại nham hiểm giá họa cho Hàn gia. Những tội danh lớn như vậy, đủ để khiến Thần thiếp chết ngàn vạn lần cũng không đền hết tội. Xin hỏi Hoàng thượng, nếu như toàn bộ những điều đó đều do Hàn Thục phi bịa đặt không có căn cứ, cố ý hãm hại, thì tội mà Hàn Thục phi phạm vào, phải chăng có liên lụy tới cửu tộc?”

Nhất thời, hết thảy ánh mắt đều dồn trên người hoàng đế. Cung điện rộng lớn nhưng im ắng, thêm thân hình đứng im kia càng khiến mọi người hít thở không thông.

Hoàng đế khẽ gật đầu, động tác rất nhỏ nhẹ, nhưng không hề do dự.

Hàn phụ bị giá buốt quất một phát, cực kỳ hoảng sợ, nôn nóng nói: “Hoàng Thượng! Hoàng hậu! Tiểu nữ ngu si đần độn, không hiểu chuyện. Thảo dân lập tức lôi tiểu nữ ra ngoài!”

“Không cần! Hiện giờ Bản cung muốn cho các người nhìn rõ!” Tiếng nói Lộ Ánh Tịch nghiêm túc, bàn tay để trước mặt Hàn Thanh Vận từ từ mở ra, năm ngón tay thon dài trắng trẻo, lòng bàn tay sạch sẽ, không có một thứ nào.

Mồ hôi trên trán Hàn phụ chảy ròng ròng, cũng không bận tâm lau đi, cắn răng quỳ gối, ngẩng đầu ngước mặt lên van xin: “Khẩn cầu Hoàng hậu rộng lượng khai ân một lần! Tha thứ cho tiểu nữ ngu dốt này!”

Lộ Ánh Tịch không đáp lại lão ta, lạnh lùng nhìn Hàn Thanh Vận nói: “Hàn Thục phi, đã xem xong bản tay trái của Bản cung, có còn muốn xem nốt bàn tay phải của Bản cung nữa không? Hậu quả này, ngươi có chắc đảm đương nổi, gia tộc ngươi có khả năng chống đỡ được không?”

Hàn phụ nghe vậy hung hăng trừng mắt về phía Hàn Thanh Vận, ánh mắt bực tức đe dọa nàng ta, vạn lần không được làm bậy nữa. Thật ra lão ta cũng nhìn thấy rất rõ, hoàng hậu đã dùng tay phải chạm vào thi hài. Nhưng với tình hình cung đã căng dây, gươm đã tuốt vỏ lúc này, lão ta không ngu dốt đến độ đổ thêm dầu vào lửa, nếu không Hàn gia chắc chắn rơi vào thảm họa.

Hiện tại tâm trạng Hàn Thanh Vận giống như bị cả băng đá và lửa nóng đánh úp cùng lúc, hùng hực như bị nấu chín, mà lại rét mướt run cầm cập. Nàng ta không can tâm! Chỉ thiếu một bước nữa, nàng ta sẽ thành công. Thế nhưng ngộ nhỡ thất bại, thì buộc phải trả giá bằng mạng của nàng ta và toàn bộ gia tộc Hàn thị!

“Đủ rồi!” Hoàng đế bực mình khẽ quát, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, “Thật là càn quấy! Trẫm không nhìn được nữa. Các ngươi muốn ầm ĩ náo loạn, thì tự mình gây loạn tự xem đi.”

Dứt lời, hắn phất mạnh ống tay áo bỏ đi, bước chân rất nhanh, nháy mắt một cái đã ra khỏi cửa.

Lộ Ánh Tịch thả lỏng thở hắt một hơi. Hoàng đế giữ cục diện ở thế cân bằng, coi như là đã giúp nàng. Nàng quả thực sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Sau khi nàng liếc mắt trông Hàn Thanh Vận một cái, liền theo chân hoàng đế, chỉ xoay đầu lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu vẫn chưa cam tâm, Bản cung ở tại tẩm cung của Hoàng thượng chờ ngươi đến dạy bảo.”

Hoàng đế mới vừa đi, hoàng hậu cũng theo sau. Điện chính sự rộng mênh mông trở thành khoảng không tĩnh mịch, hai chiếc quan tài băng tỏa hơi lạnh nghi ngút đang nằm giữa điện, càng tăng thêm vẻ âm u rợn người.

Hàn Thanh Vận bừng tỉnh đứng yên tại chỗ, toàn thân bỗng mềm nhũn cả ra, mới bước tới trước liền lảo đảo, nghiêng ngã vịn nhanh vào cột nhà bên cạnh, khắp người cảm nhận rõ rệt cái lạnh thấu xương. Vừa rồi nàng ta điên rồi sao? Suýt nữa phạm vào tội chu di gia tộc, tịch thu tài sản! Nhưng sự thực nàng ta chỉ là người hấp hối giãy dụa lần cuối, không muốn đánh mất tín nhiệm của hoàng thượng, lại càng không muốn hoàng thượng cho rằng nàng ta vô duyên vô cớ oan uổng hoàng hậu…

“Vận nhi, nhìn xem chuyện tốt ngươi đã làm ra!” Hàn phụ đứng lên, mặt đen xì như hung thần, cơn thịnh nộ bừng bừng bốc lên, không nể tình chút nào mắng mỏ: “Hàn gia ta trăm năm gầy dựng cơ nghiệp, hôm nay chỉ kém chút nữa đã bị hủy hoại trong tay nữ tử đần độn nhà ngươi! Ngươi nghĩ Hoàng hậu là nhân vật thế nào? Nàng ta là công chúa Ô Quốc, chống lưng cho nàng ta là cả một quốc gia! Ngươi không hiểu hả? Ngươi muốn cắn xé cào mặt nàng ta, cũng phải xem tình hình hiện tại chứ. Đầu óc của ngươi vứt đi đâu! Ngươi… thật uổng phí là con gái Hàn gia ta!”

Hàn Thanh Vận đôi mắt trống rỗng vô hồn, đau khổ suy sụp tột cùng, không có nửa câu cãi lại, hốc mắt trào lên từng cơn nóng ran, những giọt nước mắt nóng hổi trong vô thức rơi lã chã. Nàng ta từ trước đến nay đều không biết, hóa ra bản thân lại ngu xuẩn đần độn như thế, lại ác độc như vậy. Ngay từ đầu nàng ta chưa từng suy xét đến hoàn cảnh, địa vị của hoàng hậu ra sao, chỉ muốn gỡ tội cho Hàn gia. Chuyện sau đó, nàng ta giống như thân bất do kỷ mà phát điên, bóp méo tính tình, toàn tâm toàn ý muốn phải thắng là sao? Từ khi vào cung đến nay, điều duy nhất nàng ta muốn là tình yêu của hoàng thượng, hoàn toàn không phải hư danh hoàng hậu hay là quyền thế ngập trời.

Nàng ta dựa sát cột từ từ trượt xuống, ngồi bệt dưới đất, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, vùi sâu đầu giữa hai tay của mình. Thật đáng sợ, nàng ta biết quá ít về chính bản thân…

… … …

Bên ngoài điện nghị chính, hoàng đế kéo Lộ Ánh Tịch lại, bàn tay to lớn ôm chặt eo thon của nàng. Hắn khó khăn thi triển khinh công, bay nhanh về phía Thần Cung.

Đến tận lúc đã vào tẩm cung, đóng chặt cửa, hắn mới nhẹ nhàng chầm chậm buông nàng ra.

“Sao rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, tiếng nói ấm áp, ân cần hỏi.

Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười, từ từ chìa tay phải ra, mở nắm tay ra từng chút một.

Hoàng đế ngay lập tức sững sờ, trong mắt nhiễm đầy vẻ sợ hãi, đau đớn. Trên lòng bàn tay của nàng, màu đen tím cháy sém. Một cái lỗ đen sẫm giống như bị ngọn lửa bùng cháy đốt lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, đập ngay vào mắt vô cùng đáng sợ!

“Thuốc giải đâu?” Hắn nhỏ giọng quát một tiếng, sắc mặt sốt ruột đau xót, không mảy may giả bộ.

“Không có thuốc giải.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi nàng càng tươi. Vô tung tán, là loại thuốc có thể làm mờ bất kỳ dấu vết ngoài da nào, nhưng thuốc nhất thiết phải rắc thật mỏng. Nàng vì muốn xóa ấn ký hoa thược dược trên lòng bàn chân của Hi vệ, nên đã cầm sẵn vô tung tán trong tay, thời gian càng lâu thì nó càng đục khoét đến tận xương tủy. Nhưng nàng nhanh chóng bôi dầu cây cọ qua tay, vẫn có thể chế ngự vết thương, có lẽ chỉ thương tổn ngoài da thôi.

“Cái gì?” Hoàng đế nóng nảy bùn phát cơn thịnh nộ, gào thét với nàng: “Nàng muốn hại bản thân phải tàn phế mới vui sướng tột độ sao?!” Hắn ngầm ưng thuận cho nàng ra tay vì trong sạch của chính nàng, nhưng hắn lại không ngờ rằng nàng thật sự “ra tay”!

Nàng nhếch môi cười, không phải miễn cưỡng mà có ý muốn cười thật.

Sao hắn lại cảm thấy như chính hắn bị đau? Dường như nàng không cần hắn tháo gỡ giúp, ngược lại hắn lại thật tình quan quan tâm lo lắng cho nàng.

“Nàng còn cười được?” Hắn nổi trận lôi đình, mạnh mẽ tung một chưởng đập xuống mặt bàn mép bàn gỗ lim bên cạnh, một tiếng “rầm” lớn vang lên.

Lộ Ánh Tịch cố gắng nín cười nhưng không được, lẳng lặng đi đến bên lò huân hương, gập người mò mẫn, lấy ra một lọ dầu cây cọ được cất dưới đáy lò. Đây được xem là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng chí ít nó có thể làm cho dược tính của thuốc không tiếp tục phát tác, nếu không sẽ phải bỏ đi toàn bộ bàn tay. Nhưng vết thương lớn này, thế nào cũng để lại sẹo. Lòng bàn tay mất đi một miếng thịt, sợ là cả đời không trở lại như trước được.

Hoàng đế dồn toàn bộ tâm trí nhìn chằm chặp động tác của nàng, thần kinh căng thẳng, nhưng chính hắn hoàn toàn không tự phát giác ra. Ngay cả việc vừa rồi hắn thi triển khinh công và một chưởng đập nát chiếc bàn đã làm hé vết thương bên ngực trái, mà hắn cũng không nhận ra.

Lộ Ánh Tịch sợ nhìn bàn tay của mình, lần lữa không dám bôi thuốc, mới xoay đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng mới lướt tới, đã không khỏi sửng sốt: “Hoàng thượng! Vết thương rướm máu!”

Hoàng đế cúi đầu nhìn xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, chẳng hề quan tâm, cơn giận còn sót lại nên bất mãn nói: “So với vết thương của nàng, cái vết thương bé nhỏ của Trẫm chỉ như con kiến so với con voi!”

Lộ Ánh Tịch không khỏi phì cười, trêu chọc hắn nói đùa: “Hoàng thượng, Thần thiếp bạo gan hỏi một câu. Bộ dạng đau lòng thương tâm này của Hoàng thượng, là vì yêu Thần thiếp sao?”

Nét mặt hoàng đế lập tức đông cứng, phất tay áo xoay người đưa lưng về phía nàng, vừa cười vừa nói: “Suy nghĩ viển vông!” Tuy hắn nói thế, nhưng hắn đột ngột tỉnh ngộ, hắn thật không ngờ sự quan tâm lo lắng dành cho nàng lại xuất phát từ tận đáy lòng hắn. Đây là việc không nên xảy ra! Hắn muốn nàng yêu hắn, mà không phải bản thân sơ suất sa vào và đắm chìm trong đó!

Lộ Ánh Tịch chỉ nói đùa mà không nghĩ nhiều, không để tâm lắm. Vả lại tay phải vẫn co rút từng cơn, giống như mũi kiếm sắc nhọn từng chút từng chút một xuyên qua da thịt nàng, lưỡi cưa kéo qua kéo lại. Nàng chẳng còn tâm trí để ý đến sự khác thường của hoàng đế.

Thấy nàng lặng lẽ không nói, hoàng đế xoay người lại, hơi nhíu mày, giọng điệu không tự nhiên hỏi thăm: “Đau sao? Phải chịu đau đến lúc nào?”

“Chắc phải chịu đựng hơn một đêm.” Lộ Ánh Tịch thở dài, không nén nổi xúc động bùi ngùi. Nếu không phải do Hàn Thục phi dây dưa rầy rà, kéo dài thời gian, may ra nàng ít phải chịu đau khổ hơn bây giờ. Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể ngồi than thở tạo hóa trêu ngươi.

“Vết thương có thể khép miệng hay không?” Hoàng đế lại hỏi, giọng điệu vẫn khó nghe.

“Khép miệng là đương nhiên.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, khó hiểu nói: “Hễ là vết thương, sao lại không thể khép miệng? Chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.”

Hoàng đế mím chặt môi, vẻ mặt càng thêm cáu kỉnh. Hắn là muốn hỏi nàng khi nào thì lành lại!

“Chừng mười ngày sau thì dần dần kết vảy.” Lộ Ánh Tịch tựa như đang lẩm bẩm, tự nói với chính mình: “Bàn tay này về sau sẽ xấu xí, nhìn không quen nữa.”

Ánh mắt Hoàng đế liền trầm xuống, lại thêm vài phần tức giận. Thanh Vận lần này thật không biết chừng mực, không, phải nói là ngu không ai bằng. Nếu hắn không bày tỏ thái độ, nàng ta sẽ không biết an phận thủ thường!

“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch thình lình gọi hắn, cười chúm chím nói: “Thần thiếp có được tính là có ‘Trái tim nhân từ’?”

Hoàng đế khẽ giọng hừ một tiếng, không đáp trả.

“Giả sử sự việc vừa rồi lặp lại một lần nữa, Hoàng thượng có còn khuyên Thần thiếp phải nhân từ không?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi, hơi lắc lắc bàn tay phải vẫn đang đau đớn râm ran, ám chỉ đây là hậu quả khó chịu và thiệt thòi mà nàng phải gánh chịu. Nếu nàng muốn mượn chuyện thích khách để trừng trị Hàn Thục phi là việc dễ như trở bàn tay. Vốn có người muốn vu oan giá họa cho Hàn Thục phi, nàng chỉ cần đổ thêm dầu vào lửa, là có thể khiến Hàn Thục phi đã rét vì tuyết lại giá vì sương, có kêu oan cũng chẳng có chỗ dung thân.

Hoàng đế cân nhắc một lúc lâu, nhưng lại nói: “Nếu lặp lại một lần nữa, Trẫm sẽ không để việc này xảy ra.”

Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười trừ, trong lòng biết rõ hàm ý sâu xa trong lời nói đó. Cho dù có lần nữa, hắn cũng sẽ bảo nàng thả cho Hàn gia một con đường. Bởi vì, so với một Hàn gia có thể mang đến sức mạnh giúp đỡ hắn, thì bàn tay này của nàng có ra sao cũng không đáng kể.

Hoàng đế ngắm nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng, trong lòng hắn nổi lên chút day dứt không thể diễn đạt bằng lời.

Lộ Ánh Tịch xoay đầu sang chỗ khác, như không có việc gì nói: “Hay là tuyên thái y đến thay thuốc cho Hoàng thượng? Tay của Thần thiếp cũng cần phải băng bó.”

“Ừ.” Hoàng đế lên tiếng, cũng đánh tầm mắt sang một bên, bình thản mở miệng: “Tuyên Nam Cung Uyên đến đây, thương tích của nàng, có lẽ hắn có biện pháp điều trị.”

“Không cần phiền đến sư phụ. Vết thương này chỉ có thể để như vậy.” Nàng thở khe khẽ than thở. Nàng không muốn bị sư phụ trông thấy, không hi vọng sư phụ đau lòng vì nàng.

Tâm tư nhỏ bé này của nàng, làm sao qua mắt được trực giác nhạy bén của hoàng đế. Hoàng đế bất ngờ đứng dậy, đi thẳng ra cửa, dứt khoát ra lệnh: “Tuyên Nam Cung Uyên đến đây!”

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt xuống, nỗi đau sâu kín trào dâng trong lòng. Nàng còn nhớ cái đêm trước khi nàng được gả đến Hoàng Triều. Sư phụ lưỡng lự đi qua đi lại bên ngoài tẩm cung của nàng rất lâu. Những câu nói thì thầm rất nhỏ rất nhẹ như bị cơn gió thổi bay trong đêm. Y tưởng không có ai nghe thấy, nhưng lại không biết khi đó nàng đang nín thở trốn phía sau cửa. Y đã nói: “Ánh Tịch, ngươi xuất giá xa xôi, ta thành tâm cầu nguyện cho ngươi được hạnh phúc, sẽ không phải chịu tí tổn thương nào. Nếu dù làm thế nào ngươi cũng không thể sống hạnh phúc, bất kể đau thương thế nào, ta cũng bằng lòng che chắn cho ngươi.”

Nàng không biết khi hắn nói những điều đó, tâm trạng cảm thấy ra sao? Xuất phát từ tình thầy trò? Hay là tình yêu? Là tình yêu sao? Nàng luôn cảm thấy mơ hồ, hoang mang.

“Sao thế? Đau lắm sao?” Hoàng đế từ cửa quay trở lại, thấy bộ dạng ủ rũ của nàng, không kiềm được quan tâm mà nhỏ nhẹ hỏi.

Lộ Ánh Tịch cố gắng chớp mắt, muốn nuốt xuống nước mắt đang dồn lại trong khóe mắt, mới chầm chậm gật đầu, cười cười trả lời: “Rất đau, như bị lửa thêu đốt, lại như dao cắt.”

“Vậy sao nàng còn cười được?” Hoàng đế cáu gắt liếc mắt nhìn nàng, nhưng cực kỳ dịu dàng cầm tay nàng, phảng phất đau thương, luyến tiếc không lời hòa cùng nỗi hối hận.

Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng hắn, trong lòng bỗng nhiên có loại rung động không tên. Dịu dàng mà hắn lơ đãng bộc lộ ra, hoàn toàn không giống với dịu dàng ấm áp của sư phụ. Người trước tựa như một hố lửa trên núi băng, có thể tan chảy cả băng tuyết. Người sau lại như gió xuân phương Nam thổi đến, từ từ sưởi ấm lòng người, thấm vào tận tim gan.

Bắt đầu từ lúc nào, nàng cứ so sánh hoàng đế và sư phụ với nhau? Cái này căn bản hoàn toàn là chuyện vô nghĩa. Mộ Dung Thần Duệ ra sao mà có thể được đánh đồng với sư phụ!

Lòng nàng hết mức kiên định, tự nhắc nhở bản thân phải cảnh giác, quyết tâm nhiều lần. Sau đó nàng mới liếc mắt nhìn hắn lần nữa.

Nàng vừa ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như dòng nước xoáy của hắn, trong đầu bỗng trống rỗng mù mịt. Nàng trông thấy tròng mắt đen như mực của hắn mang theo tia sáng xanh huyền bí, như có ma lực không báo trước, kéo toàn thân nàng cuốn vào…
Bình Luận (0)
Comment