Lần này Lộ Ánh Tịch xuất cung không có Phạm Thống bầu bạn, chỉ có vài ám vệ ngấm ngầm đi theo.
Chung quy là Hoàng đế không yên tâm khi nàng chỉ có một thân một mình, có lẽ lo lắng cho sự an nguy của nàng, hoặc là muốn giám sát nàng. Nàng không muốn tìm hiểu sâu tâm tình của hắn, cố gắng tập trung tinh thần và đến thẳng chỗ hẹn.
Lúc nàng đến nghĩa trang kia là vừa đúng nửa đêm. Mây đen giăng đầy bầu trời, che khuất mặt trăng. Màn đêm u tối không một tia sáng, mặt đất là khoảng không tăm tối vắng lặng.
Trước cửa nghĩa trang treo hai chiếc đèn lồng nhỏ ở hai bên, ánh nến leo lắt đong đưa trước gió, như đang nghênh đón người khác hạ cố đến chơi. Cửa chính rộng mở thế nhưng lại không có một bóng người canh giữ, khung cảnh vắng vẻ càng thêm kỳ dị.
Lộ Ánh Tịch đứng lặng yên trước cửa, nín thở để chăm chú lắng nghe, đôi mắt phát ra tia sáng sắc nhọn. Xung quanh có rất nhiều người đang ẩn nấp, hơi thở của bọn họ đều nhẹ như tơ, có thể thấy được tất cả đều là cao thủ võ lâm.
Nàng không liều lĩnh bước vào nghĩa trang, mà chỉ dừng chân dưới bậc thềm đá, lạnh lùng cất giọng: “Lộ Ánh Tịch đã đến đây theo lời mời!”
Một lúc lâu vẫn không có ai trả lời, bốn bề lặng ngắt như tờ.
Lộ Ánh Tịch không hề sốt ruột, vẫn thong thả đứng đợi. Nàng không định xông vào trong đó, trong tình hình địch trong tối nàng ngoài sáng, chỉ có bình tĩnh nghĩ mưu kế mới là thượng sách, kích động ắt hẳn sẽ làm hỏng việc.
“Ha ha ha ha” Một chuỗi tiếng cười to bỗng xuyên thủng không khí truyền đến.
“Mời các hạ lộ diện.” Lộ Ánh Tịch mở miệng nói nhưng không ngẩng đầu lên, cũng không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
Nàng nghe thấy tiếng quần áo đang lay động trong gió. Một thân ảnh vận đồ đen đang bay vút đến đây, tiếng xé gió vun vút. Tư thái vô cùng sắc bén, giống như chú chim kền kền với chiếc mỏ nhọn hoắt đang vọt thẳng về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch đã có phòng bị từ sớm nên nhanh chóng nghiêng người tránh, lùi về sau vài bước, để kéo dài khoảng cách nửa trượng với người mới đến.
Người nọ đứng thẳng trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng phát ra giọng cười quỷ quái. Trên mặt bịt một lớp vải đen, chỉ để lộ đôi mắt nhỏ dài.
“Các hạ chính là môn chủ của Tu La Môn?” Lộ Ánh Tịch trầm giọng hỏi, đồng thời quan sát kỹ người nọ.
“Còn các hạ là Lộ Ánh Tịch?” Người nọ không trả lời mà hỏi ngược lại, đôi mắt nhỏ hẹp quét qua nàng từ trên xuống dưới, “Mỹ nhân Ô Quốc trong lời truyền tụng, hôm nay tại hạ mới vinh hạnh được trông thấy diện mạo.”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười khẩy, không tiếp lời hắn ta. Nàng đang cải trang thành thị vệ, mặt đen đúa xấu xí còn bộ dáng cục mịch, đương nhiên là xấu như Chung Vô Diệm[1].
[1] Chung Vô Diệm: bà là Vương hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương; có trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, cổ to, tóc thưa, lưng gù, da đen đúa… nói chung là rất xấu, nhưng bà thông minh tài giỏi. Hiện tại hay dùng từ Chung Vô Diệm để chỉ những người có bề ngoài xấu xí.
Người nọ lại nhìn nàng chằm chặp, lại giở giọng cười khằng khặc quái dị: “Đừng hiểu lầm, đây là tại hạ có lời khen mới nói như vậy. Tuy rằng ngươi đã cố gắng che giấu, nhưng chỉ cần một đôi mắt linh hoạt trong sáng là có thể nhìn ra là khí chất mỹ nhân. Thảo nào sư muội hết sức kiêng dè ngươi.”
“Các hạ là sư huynh của Diêu Hiền phi?” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch bình tĩnh, thản nhiên hỏi lại.
Người nọ chỉ ậm ừ một tiếng, giống như cực kỳ xem thường cách xưng hô của cung đình.
“Chẳng hay các hạ có bằng lòng cho ta gặp mặt sư phụ của ta một lần hay không?” Lộ Ánh Tịch làm như đang hỏi một câu vu vơ, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm.
Ánh mắt người nọ bỗng nhiên phát ra những tia nhìn sắc lạnh, giọng nói trầm thấp: “Đã mời ngươi đến đây, đương nhiên sẽ cho ngươi gặp.”
“Vậy bao giờ có thể gặp được?” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn màn đêm đang bao phủ, ung dung thoải mái nói: “Đêm đã khuya như vậy, lẽ nào phải đợi đến hừng đông? Vậy việc gì phải hẹn vào giờ Tý?!”
“Nôn nóng vậy sao?” Giọng cười quái gở của người nọ tiếp tục vang lên, “Lúc sư muội nói ta còn không tin. Bây giờ xem ra tất cả đều có thể là sự thực. Nếu đã như vậy, sao ngươi vẫn còn tận lực chiếm cứ ngôi Hoàng hậu? Sao ngươi không cùng người trong lòng bỏ trốn, cùng tự do tự tại?”
Lộ Ánh Tịch nheo mắt, nhưng không lên tiếng.
“Được rồi, nếu ngươi có gan thì theo ta vào. Người ngươi muốn gặp đang ở trong nghĩa trang.” Người nọ nhún vai một cái, bày ra bộ dạng đưa tay mời vào.
Lộ Ánh Tịch có một chút chần chờ, một khi đã vào khó lòng trở ra, bên trong nhất định đã giăng sẵn thiên la địa võng.
“Sợ rồi sao?” Đôi con ngươi của người nọ đảo qua một bên, liếc xéo nàng và nói với giọng khinh thường: “Còn tưởng rằng ngươi với Nam Cung Uyên ý trọng tình thâm, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.”
Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài một hơi, đang định bước vào thì đột nhiên phía sau có một tiếng gào to nôn nóng từ đằng xa truyền tới.
“Lộ huynh hãy suy nghĩ lại!” Phạm Thống cấp tốc chạy tới, mồ hôi chảy thành dòng trên trán, thần sắc vô cùng xấu.
Lộ Ánh Tịch không khỏi giật mình xoay người lại nhìn người vừa chạy vội đến, “Phạm huynh, sao ngươi lại tới đây?” Hắn trúng kịch độc còn chưa giải trừ, nếu miễn cưỡng vận công chỉ càng khiến độc tố trong cơ thể phát tác nhanh hơn mà thôi.
Phạm Thống khom người thở dốc, nghỉ một lúc mới mở miệng nói được: “Bên trong nghĩa trang nguy hiểm khó lường, chi bằng để Phạm mỗ vào thay Lộ huynh.”
“Ngươi là cái quái gì?” Hắc y nhân đang đứng bên cạnh chợt nói xen vào, giọng điệu hung dữ, khinh khỉnh nói: “Ngươi cho rằng Tu La Môn là chỗ nào? Chỉ dựa vào ngươi mà muốn vô thì vô sao?”
Phạm Thống cứng đờ người, nhưng lập tức phừng phừng lửa giận trừng mắt với người kia, trong đôi mắt tràn đầy tức tối.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhẹ nói: “Phạm huynh, ta xin nhận tấm lòng tốt của ngươi. Ngươi về trước đi.”
“Không.” Phạm Thống nghiến răng bật ra một chữ duy nhất. Hắn ta không yên tâm, hắn ta từng nhận lời phải bảo vệ nàng chu đáo, không thể trơ mắt nhìn nàng đi vào hang hùm miệng sói.
Lộ Ánh Tịch bất giác nhíu mày. Xung quanh nơi này, ít nhất trong vòng ba dặm[2] đều là người của Tu La Môn đang ẩn núp. Phạm Thống có thể bình an vô sự đến được đây, chứng tỏ Tu La Môn đã cố ý thả hắn ta đi vào. Nếu bây giờ nàng bảo hắn ta ngay lập tức rời khỏi đây, chỉ sợ bỗng dưng lại tạo cơ hội cho Tu La Môn giam giữ Phạm Thống.
[2] Theo hệ thống đo lường cổ của Trung Quốc thì 1 dặm = 15 dẫn = 150 trượng = 500 mét.
Nàng cân nhắc lợi hại kỹ càng mới ôn nhu nói: “Phạm huynh, cùng theo ta vào trong thì thế nào?”
Phạm Thống gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Ta tin rằng các hạ cũng sẽ không phản đối chứ?” Nàng quay người hỏi hắc y nhân kia.
Ánh mắt người nọ lộ rõ vẻ khinh rẻ, liếc mắt nhìn Phạm Thống một cái, sau đó liền dẫn đường vào trong nghĩa trang.
Phạm Thống cố nén tâm trạng phẫn nộ xuống đáy lòng, hạ giọng đủ cho Lộ Ánh Tịch nghe, căn dặn nói: “Lộ huynh nghìn vạn lần phải cẩn thận. Nếu tình huống xấu xảy ra, thì lập tức rút lui. Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy[3].”
[3] Hảo hán bất cật nhãn tiền khuya: hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, người thông minh phải biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi bị thiệt thòi, bị nhục.
“Ừm.” Lộ Ánh Tịch đáp một tiếng, đuổi theo bước chân người nọ tiến vào nghĩa trang.
Vẻ âm u bên trong nghĩa trang không giống với bên ngoài, dọc theo đường đi đều có một vài ngọn đèn với ánh sáng xanh lập lòe, lúc tỏ lúc mờ, nhìn qua giống như ma trơi.
Lộ Ánh Tịch và Phạm Thống đều tập trung tinh thần, trầm mặc tụ khí.
Lộ Ánh Tịch âm thầm đánh giá chỗ này. Ở đây bố trí Ngũ hành trận pháp khắp chốn, nếu một người không có người dẫn đường hoặc không am hiểu thuật Kỳ môn sâu sắc, thì quả thực khó lòng lẻn vào đây.
Hắc y nhân kia vẫn thoăn thoắt dẫn đường phía trước, đi qua tiền sảnh, dẫn bọn họ vào sâu bên trong.
Lộ Ánh Tịch nhíu nhíu mũi. Nàng mơ hồ ngửi thấy được mùi hương thảo dược thoang thoảng trong không khí, mùi hương chỉ có duy nhất trên người sư phụ.
Hắc y nhân đánh mồi lửa, thắp sáng những ngọn đèn dầu có giá nến bằng ngọc bích, bỗng chốc rọi sáng cả căn phòng rộng lớn.
Cả gian phòng lớn chỉ đặt độc nhất một chiếc quan tài ở chính giữa, nắp quan tài đóng một nửa, nửa còn lại để lộ ra một người đang nằm trong đó.
Lộ Ánh Tịch bỗng bật cười, lên tiếng: “Các hạ đừng bảo với ta rằng, sư phụ của ta đã qua đời.”
“Mặc dù chưa đúng những cũng gần như thế.” Người nói vừa nói lấp lửng, vừa đi dạo vòng quanh quan tài.
“Các hạ vui lòng nói rõ.” Lộ Ánh Tịch không chút nào biểu lộ nôn nóng, vẫn thản nhiên nói.
“Nếu ngươi đáp ứng tại hạ một yêu cầu, Nam Cung Uyên có thể sống. Nếu ngươi không bằng lòng, y sẽ an giấc ngàn thu trong chiếc quan tài ấy.” Ngón tay người nọ gõ nhẹ vào nắp quan tài, tạo ra những tiếng cốc cốc có tiết tấu dồn dập. Tiếng động đó càng thêm vang vọng trong căn phòng trống trải, giữa màn đêm u tối.
“Các hạ muốn gì cứ nói thẳng.” Lộ Ánh Tịch cười cười, không giận dữ cũng không sợ hãi.
“Rất đơn giản, chỉ có bốn chữ - tự xin hạ đường[4].” Người nọ phút chốc bỗng dừng lại động tác gõ nhịp lên quan tài, trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh mịch vắng lặng.
[4] Hạ đường: từ cổ chỉ việc từ hôn hay li hôn, có thể dùng cho việc trượng phu hưu thê tử, cũng có thể chỉ việc thê tử chủ động thỉnh cầu rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch nhướng hàng lông mày cong cong lên cao, ý cười dạt dào, từ từ hỏi: “Ai muốn thay thế vị trí đó?”
“Cái này ngươi không cần quản. Ngươi chỉ cần suy nghĩ xem, Nam Cung Uyên có đáng giá để ngươi cứu hay không thôi.” Giọng điệu sắc bén của người nọ lại cất lên, “Đừng nhắc với ta cái gì về hiệp ước liên minh hai nước, tất cả những cái đó ta không quan tâm đến. Ngươi có thể xin Hoàng thượng ban ý chỉ, cho ngươi vào ở lãnh cung, tự mình tháo mũ Hoàng hậu xuống.”
Lộ Ánh Tịch im lặng không nói tiếp. Theo như nàng phỏng đoán, có lẽ Diêu Hiền phi cũng không muốn làm Hoàng hậu, nhưng cũng không muốn bất cứ ai được ngồi vào vị trí đó. Giống như việc nàng ta không muốn có bất kỳ cung tần nào hạ sinh Hoàng tự. Nếu nàng ta đã không chiếm được, thì không ai được phép có được.
“Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn không đáp ứng.” Trong mắt người nọ phát ra tia sáng lạnh lẽo, chứa đầy sát khí, “Ngươi cũng có thể thử xem có cứu được Nam Cung Uyên từ trong tay ta hay không? Có thể vừa vác một kẻ hôn mê và kéo theo một tên trúng độc chạy thoát khỏi nơi này được hay không?!”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Nàng không thể phủ nhận việc nàng không có năng lực phi thường đó. Giả sử chỉ có một mình nàng, may ra nàng còn có thể đột phá vòng vây. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã rất liều lĩnh, mạo hiểm; huống chi nếu phải mang theo sư phụ và Phạm Thống.
“Nói thật cho ngươi biết, lúc trước ta đã nhận được tin rằng Hoàng đế căn bản sẽ bỏ mặc việc này. Hay chính là nói, ta có giết Nam Cung Uyên, Hoàng thượng cũng sẽ không trách tội sư muội.” Người nọ chợt thổ lộ tâm sự, không chút giấu giếm tình cảm của bản thân, “Chỉ cần không liên lụy đến sư muội, chuyện gì ta cũng dám làm. Ta cũng không sợ Ô Quốc trả thù.”
Ngụ ý rằng việc này là do Tu La Môn ra mặt, Diêu Hiền phi đứng phía sau, và điều tất yếu là Diêu Hiền phi có thể trốn tránh trách nhiệm, xem như người ngoài cuộc.
“Ta có một việc không hiểu, hy vọng các hạ vui lòng nói cho ta biết.” Lộ Ánh Tịch vừa nhìn về phía quan tài vừa hỏi: “Sư phụ ta võ công phi phàm, vả lại tinh thông y thuật. Các ngươi làm sao khống chế được người?”
“Chẳng tốn tí hơi sức nào.” Người nọ cúi đầu nở nụ cười xấu xa, lại nói tiếp: “Nam Cung Uyên tự giác đến trước mặt sư muội, tuyệt đối không phản kháng, ngoan ngoãn đến Tu La Môn làm khách.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhíu mày. Quả thật đúng như nàng đã dự liệu, sư phụ tự nguyện để người ta bắt giữ. Nhưng mà, chẳng lẽ sư phụ chưa từng nghĩ đến, y làm như thế là hại đến nàng, hại cả Ô Quốc? Nàng cũng không quan tâm đến vị trí Hoàng hậu, chỉ có điều thiên hạ chưa bình định, tương lai Ô Quốc ra sao chưa rõ, nếu nàng bị nhốt tại lãnh cung, thì có rất nhiều việc nàng không có cách nào làm được.
“Với công lực của ngươi, hẳn là có thể nghe được hơi thở của Nam Cung Uyên hiện tại hoàn toàn ổn định, chỉ là đang hôn mê. Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ thấu đáo. Ba ngày sau, nếu như ngươi vẫn là Hoàng hậu cao quý, thì Nam Cung Uyên kia bỗng chốc sẽ xuống hoàng tuyền.” Người nọ đánh mạnh vào nắp quan tài, chiếc nắp trượt qua rồi rớt thẳng xuống đất, vang lên tiếng bộp to rõ. Sau đó người nọ nói tiếp: “Những gì muốn nói ta đã nói xong. Thứ lỗi ta không tiễn.”
Lộ Ánh Tịch lưỡng lự không muốn đi, lại liếc mắt về phía quan tài. Nàng muốn cứu nhưng sợ ném chuột lại vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phạm Thống đứng bên cạnh, thấy nàng bần thần cả buổi liền kéo nhẹ vạt áo của nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Suy nghĩ kỹ hơn đã.”
Lộ Ánh Tịch bước đến gần quan tài hai bước, cúi người nhìn ngắm người đang nằm trong quan tài. Khuôn mặt anh tuấn ôn hòa như vậy, vẫn quen thuộc như thế, nhưng hai mắt nhắm nghiền, giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ say, hoàn toàn không bị những chuyện trên thế gian này ảnh hưởng.
Nàng thở dài không ra tiếng, xoay người cùng rời đi với Phạm Thống.
Rời khỏi nghĩa trang khá xa, Lộ Ánh Tịch mới đi chậm lại, cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc cấp bách nàng vận nội lực đẩy lui độc tố, lúc đó thì nàng vẫn chưa cảm thấy đau đớn, bây giờ mới cảm giác hai chân mềm nhũn cả ra.
“Lộ huynh vẫn ổn chứ?” Phạm Thống nhíu đôi mày lưỡi mác, lo lắng nhìn nàng.
“Ta ổn.” Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn ta, nhất thời phát hoảng, “Phạm huynh! Sắc mặc ngươi đã biến thành màu đen rồi!”
“Không sao.” Phạm Thống mạnh miệng trả lời. Thật ra lúc hắn ta mới đến nghĩa trang thì đã cảm thấy không khỏe nhưng vẫn cố nén nhịn. Hiện giờ mồ hôi đã thấm đẫm quần áo, hắn ta không thể nhìn rõ vật trước mắt.
“Sợ rằng với tình trạng hiện tại của ngươi, ngươi không còn sức để tự bảo vệ tâm mạch. Để ta giúp ngươi.” Lộ Ánh Tịch vươn tay muốn dìu hắn đến con hẻm nhỏ yên tĩnh.
“Không được! Lộ huynh, ốc không mang nổi mình ốc lại còn đòi làm cọc cho rêu. Ta sao có thể để người hao tổn chân khí!” Phạm Thống kiên quyết lắc đầu. Nhưng động tác lắc đầu càng làm hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng muốn xỉu.
Lộ Ánh Tịch nhân cơ hội nắm một bên cánh tay hắn ta, mạnh mẽ đỡ hắn ta đến ngõ nhỏ kia.