Lại qua hai ngày, vụ án có tiến triển mới.
Lộ Ánh Tịch nhận được tin truyền miệng từ Thẩm Dịch, nàng chạy vội đến tẩm điện của công chúa.
Cung điện của công chúa được trang trí tinh tế, xinh xắn, phủ một màu vàng rực rỡ được điểm xuyết bằng màu hồng với một chút trẻ con. Không khó để nhận ra, mặc dù Hoàng đế ít khi đến chơi với tiểu công chúa nhưng trong lòng vẫn yêu thương cô bé hết mực.
Trong điện yên ắng không một tiếng động, Lộ Ánh Tịch đi thẳng đến phòng ngủ dành cho các cung nữ.
Trong căn phòng có một xác chết của cung nữ nằm trên mặt đất, quan kiểm nghiệm đang ngồi xổm bên cạnh cẩn thận khám nghiệm tử thi.
“Thẩm đại nhân.” Lộ Ánh Tịch đến gần, mày nhíu chặt lại, lên tiếng hỏi: “Cung nữ này vì sao lại chết bất đắc kỳ tử?”
Thẩm Dịch cúi người hành lễ, sau đó cung kính đáp: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, cung nữ này không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là treo cổ tự sát.”
“Tự sát? Có biết nguyên nhân không?” Lộ Ánh Tịch cau chặt hai hàng lông mày thành một đường thẳng, trong lòng bất chợt cảm thấy bất an không rõ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Dịch hiện vẻ ngượng nghịu, chần chừ mãi mới nói: “Nàng ta có để lại một bức thư tuyệt mệnh.”
Đôi mắt Lộ Ánh Tịch khẽ nheo lại, nhưng không nói.
Thẩm Dịch hai tay nâng lên bức di thư mỏng manh kia, cúi đầu thở dài một cái.
Lộ Ánh Tịch nhận lấy, đọc lướt qua nội dung, không khỏi cười khẩy.
“Vi thần đã báo cáo với Hoàng thượng...” Thẩm Dịch hạ giọng, dường như không nỡ lớn tiếng làm nàng giật mình.
“Bản cung phải đa tạ Thẩm đại nhân đã kịp thời báo cho ta biết.” Lộ Ánh Tịch thản nhiên nói, cầm tờ giấy mỏng manh trên tay trả lại cho hắn ta.
Thẩm Dịch nghiền ngẫm trong chốc lát, rồi bỗng chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu ôn hòa: “Vụ án mạng này vô cùng bất lợi đối với ương nương. Vi thần bất tài bất lực, chỉ e không giúp được gì cho nương nương.”
Lộ Ánh Tịch quan sát hắn ta bằng ánh mắt sắc bén, như muốn nhìn thấu đáy lòng của hắn ta: “Thẩm đại nhân, ngươi nhất định biết một ít manh mối mà không muốn người khác nắm được.”
Thẩm Dịch vẫn bình tĩnh lắc đầu nói: “Những thứ vi thần tra được đều đã bẩm báo hết rồi.”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, vẫn nhìn hắn ta chằm chặp. Trong mắt hắn ta ẩn chứa một tia thương hại không tan. Hắn ta nhất định biết cái gì đó nhưng không chịu nói. Nếu vậy có phải hung thủ là Diêu Hiền phi?
“Thẩm đại nhân muốn trơ mắt nhìn Bản cung bước lên đoạn đầu đài sao?” Vẻ mặt nàng nghiêm túc, khóa chặt ánh mắt hắn ta.
Thẩm Dịch đông cứng người, vội cúi đầu cụp mắt nói: “Vi thần bất lực, mong nương nương thứ tội.”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn giây lát, phất ống tay áo một cái rồi nói: “Được rồi.”
Trong di thư của cung nữ đã tự sát kia có viết, nàng ta đã tận mắt chứng kiến nàng đút cho tiểu công chúa uống thạch tín. Vả lại lúc đó nàng còn tự độc thoại rằng không cho phép một giọt huyết mạch hoàng thất nào được tồn tại. Vì nhìn thấy cái bí mật kia mà cung nữ ấy suốt ngày lo sợ, nếu khai thật với Hình bộ lại sợ dẫn đến họa sát thân, nếu không nói ra lại cảm thấy hổ thẹn với tiểu công chúa vô tội. Nàng ta bị lương tâm lên án, không chịu nổi giày vò cắn rứt, đành viết lại di thư này nguyện vì tiểu công chúa mà kể lại mọi việc. Nàng ta có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi.
Lộ Ánh Tịch mím môi, dừng chân bên ngoài Trai cung. Người nào đứng phía sau quá độc ác, dùng tính mệnh của cung nữ để làm bằng chứng chỉ điểm nàng. Quả thật xem mạng người như cỏ rác.
Vừa bước qua cửa cung nàng đã ngửi thấy mùi hương sực nức kéo đến. Lộ Ánh Tịch chun mũi, trong lòng dợn sóng. Nếu quả thực Diêu Hiền phi đã ra tay, thì cái việc này chỉ có thể được gọi bằng bốn chữ “Khẩu phật tâm xà”.
Diêu Hiền phi đang đứng hiên ngang trên bậc thềm trước tiền điện, trông thấy nàng cũng chỉ lạnh nhạt hành lễ, lên tiếng nói: “Hoàng hậu nương nương đại giá quang lâm, thật vinh hạnh cho Trai cung hèn mọn này.”
“Gần đây Diêu Hiền phi vẫn khỏe chứ?” Lộ Ánh Tịch vẫn ôn hòa hỏi han, một mặt liếc nhìn các cung nữ đang đứng hầu ở hai bên trái phải của nàng ta.
“Thần thiếp vẫn bình thường, đa tạ Hoàng hậu đã quan tâm.” Diêu Hiền phi thản nhiên trả lời, vung một tay ra hiệu cho cung nữ lui ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, bước lên bậc thềm tiến vào trong cung điện. Diêu Hiền phi theo chân, sau đó tự mình đóng cửa lại.
“Diêu Hiền phi, ngươi cũng biết hôm nay Bản cung đến đây vì chuyện gì?” Lộ Ánh Tịch đứng lại, ánh mắt nhìn nàng ta chăm chăm.
“Vì chuyện của công chúa?” Diêu Hiền phi không muốn quanh co, khóe môi nhếch lên, “Hoàng hậu nghi ngờ Thần thiếp? Có bằng chứng không?”
“Bản cung vẫn luôn hiếu kỳ, có phải Hình bộ thượng thư Thẩm đại nhân và Diêu Hiền phi đã quen biết từ trước đúng không?” Lộ Ánh Tịch không nói tiếp vấn đề đó, mà hỏi sang chuyện khác.
“Vâng.” Diêu Hiền phi cũng không phủ nhận, hờ hững nói: “Thẩm đại nhân xuất thân từ Tu La Môn, chuyện này Hoàng thượng cũng biết rõ mà.”
“Thẩm đại nhân còn trẻ tuổi như vậy đã có thể ngồi lên chức Hình bộ thượng thư, chắc hẳn có điểm hơn người.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt nói, ánh mắt vẫn khóa chặt nàng ta, không rời mắt một giây nào.
“Thẩm đại nhân đã ly khai khỏi Tu La Môn từ khi còn trẻ, sau đó theo đuổi con đường công danh, làm việc cẩn trọng tận tụy nên được Hoàng thượng trọng dụng. Hắn ta giành được chỗ đứng nhỏ nhoi trong triều đình là may mắn của hắn.” Giọng Diêu Hiền phi đều đặn, không nhận ra có tâm tình nào.
“Tu La Môn quả nhiên có nhiều nhân tài.” Nụ cười trên môi Lộ Ánh Tịch vẫn tươi rói, chỉ có ánh mắt trầm hẳn xuống. Nàng nghe ra trong giọng điệu của Diêu Hiền phi dường như có ý bảo vệ Thẩm Dịch, có thể thấy rằng giao tình giữa hai người cũng khá sâu sắc. Thảo nào Thẩm Dịch cái gì cũng không chịu tiết lộ.
Diêu Hiền phi không hề hé răng, đôi mắt phượng sáng trong phát ra những tia sáng sắc nhọn bắn thẳng về phía nàng, tựa như đang chê cười nàng vẫn đang nói chuyện vòng vo.
“Diêu Hiền phi, ngươi là người ăn chay niệm Phật, chắc hẳn phải biết sinh mạng đáng quý.” Lộ Ánh Tịch đanh mặt, thở dài nói: “Việc gì phải tạo nghiệp chướng.”
Đôi mắt Diêu Hiền phi khẽ chớp động phát ra những mũi nhọn sắc bén, lạnh lùng trả lời: “Hoàng hậu, Thần thiếp không ngại nói thẳng. Hiện tại mọi người khắp chốn hậu cung đều nhìn chòng chọc vào chuyện này, sẽ không có ai cung cấp bất kỳ manh mối nào cho Hoàng hậu.” Dừng lại một chút, nàng ta mới rõ ràng phun ra từng từ một, “Bởi vì, mỗi người đều nóng lòng muốn thấy Hoàng hậu bị thất thế.”
Đáy lòng Lộ Ánh Tịch run rẩy, nhất thời á khẩu không đối đáp lại được. Nàng ta nói không sai, mọi người đều đang ngoảnh mặt làm ngơ, đang đợi chờ để làm ngư ông đắc lợi. Cho dù họ không chiếm được vị trí đó, chí ít họ cũng rộn rực muốn thấy Hậu vị bị bỏ trống, để từ đó có thể tiếp tục xây dựng mộng tưởng. Hàn Thục phi như vậy, và những người khác cũng thế.
Đôi môi đỏ mọng của Diêu Hiền phi bỗng nhiên cười lạnh, mở miệng nói tiếp: “Dù cho Hoàng hậu nghi ngờ Thần thiếp, thì có thể làm được gì?” Nàng ta vừa nói xong liền từng bước tiến đến gần, nghiêng người về phía trước áp sát nàng: “Hoàng hậu nương nương cao quý ơi, người còn có bản lĩnh phi thường nào không?”
Lộ Ánh Tịch lùi về phía sau, tức giận bùng cháy trong lòng nhưng nàng vẫn cố dằn xuống, bình tĩnh nói: “Ngươi chớ có đắc ý quá sớm, thiện hay ác đến cuối cùng cũng có báo ứng thôi.”
Diêu Hiền phi ngửa đầu cười to, giọng nói trầm đục: “Cái gì gọi là thiện? Cái gì gọi là ác? Mỗi người đều là vì cuộc sống của chính mình. Con người vốn ích kỷ. Hoàng hậu muốn làm một người hiền lành tốt bụng, vậy thì không nên nỗ lực phản kháng, như vậy sẽ tác thành nguyện vọng của mọi người.”
“Diêu Hiền phi...” Lộ Ánh Tịch tức giận quát, hai nắm tay cuộn chặt lại, cố gắng kiềm nén tâm trạng đang bùng nổ.
“Chỉ có đều Thần thiếp thắc mắc một điều nghĩ mãi không ra, lẽ nào Hoàng hậu chưa bao giờ muốn chiếm lấy Hoàng thượng cho riêng mình? Không muốn hắn chạm vào nữ nhân khác? Không cho phép nữ nhân khác sinh con cho hắn? Thần thiếp không tin Hoàng hậu vô tư đến độ ngay cả bản tính trời sinh của nữ nhân cũng không có!” Diêu Hiền phi không ngừng lại, ngược lại càng thêm hùng hổ lấn lướt, “Hoàng cung này trước nay vẫn luôn yên ổn bình an, nhưng từ khi Hoàng hậu được gả đến Hoàng Triều này thì rắc rối không biết từ đâu liên tiếp ập đến. Trước khi Hoàng hậu trách móc kẻ khác, có lẽ người nên tự suy xét lại bản thân. Tất cả những chuyện hiện nay có phải do Hoàng hậu gieo gió ắt gặt bão.”
Lộ Ánh Tịch không nín nhịn nổi nữa, bàn tay tung một chưởng vào cột nhà bên cạnh, giận dữ nói: “Diêu Hiền phi nói hay lắm! Nếu cũng có người ghen ghét ngươi như vậy, dùng lời lẽ lăng nhục ngươi, còn hại ngươi đến cùng đường, vậy ngươi cũng sẽ không oán trách, không ra tay với người ta? Có phải Diêu Hiền phi cũng sẽ tự kiểm điểm bản thân, chịu thừa nhận do chính mình gieo gió nên gặt bão?”
Sắc mặt Diêu Hiền phi lạnh giá, nhưng không cãi lại, chỉ ngẩng đầu nhìn phía xà nhà phía sau.
Lộ Ánh Tịch hoài nghi, cũng ngước mắt nhìn theo.
Xà ngang trên đỉnh điện được treo một chiếc chuông pháp khí[1], dùng như vật trừ tà của Phật giáo. Chiếc chuông lúc này dường như lắc qua lắc lại, như sắp rớt xuống.
[1] Pháp khí: bao gồm các đạo cụ: chuông, trống, lục lạc, não bạt (xập xõa), dẫn khánh (nhạc cụ cổ), mõ, là các nhạc khí của đạo sĩ, thầy tu.
Lộ Ánh Tịch nhớ lại đúng là vừa rồi nàng có tung một chưởng vào cột nhà, nhưng sức lực không quá lớn. Không có lý nào lại...
Nàng không có thời gian để suy nghĩ, thì dây thừng xù xì cột pháp khí kia với xà ngang bỗng đứt phựt một tiếng, chiếc chuông pháp khí như một cái lồng lớn nhanh chóng rớt xuống. Sự việc xảy ra bất ngờ đến không kịp phòng tránh.
Lộ Ánh Tịch kinh ngạc chỉ kịp lách thân tránh né, lại muốn kéo Diêu Hiền phi, nhưng đã muộn một bước. Chiếc pháp khí nặng trịch, cứng như thép kia đập vào bả vai của Diêu Hiền phi, sau đó rơi xuống đất, biếng boong boong ngân vang, nghe thật rợn người.
“Diêu Hiền phi!” Lộ Ánh Tịch gọi lớn, nhanh chân nhanh tay lao tới nâng thân thể mềm yếu của nàng ta lên.
“Ha ha...” Tiếng cười yếu ớt nhưng quỷ dị bật ra từ trong miệng Diêu Hiền phi, nhưng chỉ ngay sau đó nàng ta liền “phụt” một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên nàng ta đã bị thương không nhẹ.
“Diêu Hiền phi, ngươi?” Lộ Ánh Tịch vừa hoài nghi lại vừa lo lắng. Nàng thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, môi nhuộm máu đỏ. Nàng bất chấp những chuyện đã qua, chỉ nói nhanh: “Ngươi cần được trị thương ngay, mau ngồi thẳng.”
Diêu Hiền phi không quan tâm, vẫn tiếp tục cười sảng khoái dù đang đau nhức: “Hoàng hậu, bây giờ Thần thiếp có thể nói thật. Tiểu công chúa không phải do Thần thiếp sát hại, nhưng Thần thiếp thật vui khi nhìn thấy tình hình hiện tại.”
“Ngươi biết hung thủ là ai?” Lộ Ánh Tịch nhíu mày hỏi.
“Biết.” Diêu Hiền phi cố sức đẩy nàng ra xa, lảo đảo vịn vào cột nhà, ngồi bệt trên nền đất, cả người dựa hẳn vào cột, nhưng miệng vẫn nhả từng chữ một: “Thế nhưng Thần thiếp tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nói ra.”
Nàng ta lại cười thành tiếng, nhưng chỉ được hai tiếng thì đầu lệch sang một bên ngất xỉu.
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh nhìn nàng ta, còn chưa quyết định là nên tuyên Thái y hay đích thân nàng ra tay chữa cho nàng ta thì đã nghe tiếng bước chân đang chạy thình thịch đến đây.
Lộ Ánh Tịch đến cửa điện, lập tức lớn giọng gọi: “Mau truyền Thái y!”
Một cung nữ lớn tuổi đang ở ngoài cửa ngó nghiêng nhìn vào trong, cũng không lập tức tuân mệnh đi mời Thái y, mà đột nhiên hét lớn với giọng the thé: “Á... Diêu Hiền phi nương nương bị thương!”
Lộ Ánh Tịch hung hăng trợn mắt trừng mắt với bà ta, lớn tiếng ra lệnh: “Lập tức tuyên Thái y!”
Lúc này cung nữ kia mới nháo nhào chạy đi!
Đến tận lúc này, Lộ Ánh Tịch mới hoàn toàn hiểu rằng nàng đã rơi vào tròng của Diêu Hiền phi. Có thể bộ dạng cứ úp úp mở mở muốn nói lại thôi của Thẩm Dịch kia đều là do Diêu Hiền phi xúi giục, mục đích là muốn làm nàng sinh nghi, tiếp đó đến Trai cung tra xét. Giả sử sự thật đúng như những gì nàng ta nói, tiểu công chúa không phải do nàng ta đầu độc, vậy thì nàng ta muốn nhân cơ hội này bồi thêm cho nàng một vố, để nàng khó bề xoay xở.
Lòng Lộ Ánh Tịch ngổn ngang trăm mối tơ vò. Nàng quay trở lại vào trong, trước hết chữa thương cho Diêu Hiền phi, để tránh vết thương chuyển biến xấu. Vài cung nữ bỗng vọt ra từ cánh cửa bên cạnh điện thờ, vội vàng đi vào và vây quanh bảo vệ Diêu Hiền phi. Họ không cho nàng tới gần, bộ dạng họ giống như sợ nàng lại ra tay phóng độc.
Lòng Lộ Ánh Tịch rét run, lạnh lùng lướt mắt quanh phòng một lượt, sau đó cất bước rời khỏi.
Lộ Ánh Tịch ngồi kiệu đến thẳng Thần cung. Nàng phải giải thích với hắn trước khi Diêu Hiền phi xấu xa kia tố cáo.
Nhưng Hoàng đế không ở Thần cung. Thái giám nói rằng Hoàng đế đang ở Ngự thư phòng thảo luận với triều thần. Vì vậy mà nàng đến chờ trước Ngự thư phòng. Nhưng một lần nữa nàng lại để hụt mất, Hoàng đế đã nhận được tin báo liền đến Trai cung rồi.
Nàng đứng dưới mái vòm ngọc lưu ly, ánh mặt trời ấm nóng chiếu rọi trên người nàng, nhưng không xua tan được hàn khí bao trùm quanh người nàng. Thì ra số phận thật là do trời định, dù làm thế nào cũng chạy không thoát.
Trong một lúc Lộ Ánh Tịch đã cảm thấy nản lòng, không muốn lại bôn ba khắp nơi. Nàng dứt khoát về Phượng Tê cung chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Không đầy một canh giờ sau, Hoàng đế liền đích thân đến Phượng Tê cung, khuôn mặt anh tuấn nay đã tái nhợt.
Trong tẩm điện chỉ có hai người duy nhất là hắn và nàng. Lộ Ánh Tịch dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng, thương thế của Diêu Hiền phi ra sao?”
“Chưa đến nỗi chết.” Miệng Hoàng đế chỉ nói ra bốn chữ, sắc mặt u ám.
“Hoàng thượng không hỏi Thần thiếp chân tướng sự việc sao?” Vẻ mặt Lộ Ánh Tịch bình thản nhìn hắn.
“Nói đi.” Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, vẻ hung ác thấp thoáng hiện lên trên gương mặt. Hắn đã nghe lập luận của Lăng nhi, cũng tận mắt thấy thương tích của nàng ta. Gần như một nửa người của nàng ta sưng phồng lên, rất đáng sợ.
“Thần thiếp ngay thẳng bộc trực, quả thực vì thấy Diêu Hiền phi khả nghi nên mới đến Trai cung. Sau đó Thần thiếp đích thị có lời qua tiếng lại với Diêu Hiền phi.” Lộ Ánh Tịch nói thật, đại thể nàng cũng có thể đoán được Diêu Hiền phi đã rỉ tai Hoàng đế những gì.
“Tiếp tục đi.” Hoàng đế dùng giọng điệu ngắn gọn vô cảm, giống như lời nói là vàng là bạc.
“Thần thiếp bị Diêu Hiền phi chọc giận, nên đã tung một chưởng lên cột nhà. Nhưng Thần thiếp dám đảm bảo cú đập đó không quá mạnh, không đủ sức chấn động đến pháp khí kia.” Lộ Ánh Tịch kể sự thật không có một điểm dối lừa.
“Ừ.” Hoàng đế lên tiếng, nheo mắt nhìn nàng.
“Không biết Hoàng thượng tin lý do của Diêu Hiền phi hay là của Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười tự giễu chính mình.
Hoàng đế không trả lời, chỉ lãnh đạm nói: “Hẳn là nàng đã biết Hình bộ đã tra được manh mối mới, vạch trần tội danh của nàng.”
“Vạch trần?” Ý cười trên môi Lộ Ánh Tịch tăng thêm ý vị châm biếm, “Với thủ pháp vu oan vụng về như thế mà Hình bộ lại không nhận ra? Hoàng thượng cũng không xem thấu?”
“Hình bộ làm việc chú trọng chứng cứ.” Ánh mắt Hoàng đế sâu lắng, lại nói: “Công chúa bị người khác đầu độc là chuyện lớn thế nào? Có bao nhiêu người đang quan tâm đến vụ án này? Nàng muốn Trẫm phải làm sao mới được?”
“Lẽ nào Hoàng thượng không đau lòng sao? Hoàng thượng muốn nhìn hung thủ thật sự sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mà không bị trừng phạt sao?” Lộ Ánh Tịch không phục, nhưng đồng thời cũng hiểu những đạo lý mà hắn nói. Chuyện liên quan đến cái chết của công chúa, lại quan hệ đến danh dự của Hoàng hậu. Nếu chứng cứ không rõ ràng, triều đình cùng bách tính sẽ nghị luận thế nào?
“Trẫm không đau lòng?” Hoàng đế cúi đầu cười to, tiếng cười buốt giá. Hắn nhìn nàng chòng chọc, trầm giọng nói: “Tình cảnh hiện nay ra sao, không cần Trẫm nói, chắc nàng cũng nắm được.”
“Thần thiếp biết.” Lộ Ánh Tịch cười chua chát, “Đại tội hạ độc công chúa còn chưa rửa sạch, nay lại thêm tội làm bị thương phi tần. Thần thiếp lúc này quả thật nên nghĩ cách làm sao để đào tẩu khỏi hoàng cung.”
“Thân mang trọng tội lại trốn chui trốn nhủi khắp chân trời?” Trong đôi mắt sâu thẳm đang nhìn nàng của Hoàng đế bất ngờ hiện lên nét dịu dàng ấm áp, “Với sự kiêu ngạo của nàng, Trẫm tin rằng nàng sẽ không làm điều đó.”
“Không bàn đến vụ án của công chúa, chỉ nói đến chuyện Diêu Hiền phi bị thương. Thần thiếp muốn biết Hoàng thượng định xử trí với Thần thiếp thế nào?” Lộ Ánh Tịch đón nhận ánh mắt hắn, hỏi một câu rất đúng mực.
“Chuyện này đã lan truyền rất nhanh trong cung.” Hoàng đế cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu vẫn trầm thấp, “Việc này thuộc về nội bộ của hậu cung, Trẫm sẽ đích thân xử lý. Chờ tình hình vết thương Lăng nhi tốt hơn một chút, Trẫm sẽ để hai người các nàng đối chất với nhau.”
“Vậy thì phải nhanh lên.” Lộ Ánh Tịch cười tươi, đôi mắt sáng trong nhưng lạnh lẽo như băng tuyết: “Thời hạn bảy ngày chỉ còn lại bốn ngày, thời gian tự do của Thần thiếp không còn nhiều lắm.”
“Trẫm tự có chừng mực.” Hoàng đế thản nhiên nói, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lộ Ánh Tịch im lặng. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn thiên vị Diêu Hiền phi, hẳn là lần này cũng không ngoại lệ. Huống hồ, nàng vốn đang chịu tội, lại mang thêm một tội danh nữa, hắn sẽ không cảm thấy có gì khác biệt.