Mộ Dung Duật nhếch môi, hắn tỏ vẻ đương nhiên: "Cô nghĩ rằng bổn thiếu gia là ai cơ chứ?! Việc nhỏ nhoi này bổn thiếu gia đương nhiên sẽ hoàn thành tốt, yên tâm mà đợi tin tốt đi!"
Nguyệt Ninh cười lạnh một cái: "Không biết a, tôi chỉ biết thiếu gia nào đó bị Tần Trạch chơi cho tàn tạ, công ty sắp sụp đổ, người mình yêu đang cùng người khác bang bang ở trên giường thôi!"
Ngạo kiều ra vẻ! Chẳng phải cũng vô dụng, cũng bị Tần Trạch chơi nát hay sao? Ha, con hàng này không được bình thường!
Bởi vì bị Nguyệt Ninh nói trúng vảy ngược, cho nên Mộ Dung Duật lập tức xù lông.
Hắn cúi mặt xuống, giọng nói có chút uất ức: "Chẳng qua là hắn có thế lực, bổn thiếu gia không có nên mới thua! Nếu hắn chơi không chơi bẩn, chưa chắc gì bổn thiếu gia thua đâu!"
Nguyệt Ninh nhìn thấy con hàng này sắp khóc đến nơi, cho nên nàng cũng không thèm đâm vào vết thương của hắn nữa: "Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.
Ta biết ngươi là giỏi nhất, ngoan nhất!" Và cũng ngu ngốc nhất! Đương nhiên vài từ cuối cùng này nàng sẽ không nói ra.
Mộ Dung Duật giọng nói có chút không thoải mái: "Có cái gì đó không đúng cho lắm, nhưng tôi vẫn không nghĩ ra"
Nguyệt Ninh cười cười, nàng lập tức bác bỏ ý kiến kia: "Làm gì có chuyện đó! À đúng rồi, hôm nay bạch liên...!Không phải, là tiểu bạch thỏ của anh đã giúp chúng ta đấy!"
Mộ Dung Duật nghe thấy tên Nhạc Dao Dao, hắn lập tức nghiêm túc hẳn: "Tiểu Nhạc giúp chúng ta?"
Nguyệt Ninh gật gật đầu: "Đúng, nàng ta giả vờ tự sát.
Hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, cho nên Bối Kỳ mới dễ dàng đi lấy đồ vật"
Cho dù Nhạc Dao Dao không nháo, nàng cũng có thể lấy ra usb kia.
Bối Kỳ nếu không thể hành động, nàng cũng có thể tự mình ra tay.
Tuy rằng rất khó khăn, nhưng nàng có con hàng Hệ thống 0002! Vì thế, việc này cũng có khả năng sẽ thành công mĩ mãn...!Nhưng nếu Nhạc Dao Dao đã có công giúp đỡ, mọi thứ sẽ trở nên đơn giản hơn.
Hiện tại Tần Trạch đang đi công tác, hắn nhận được điện thoại của quản gia, trái tim hắn chợt sững lại.
Quản gia nói cho hắn hai tin tức, mỗi tin đều động trời động đất.
Đầu tiên, Nhạc Dao Dao muốn tự sát.
Thứ hai chính là, két sắt bị mở, toàn bộ đồ vật đều biến mất!
Nghe xong tin này, gương mặt Tần Trạch vô cùng khó coi.
Hắn bỏ cuộc họp giữa chừng, nhấn chân ga hết mức mà về biệt thự.
Nhìn thấy Tần Trạch sát khí đùng đùng, vị quản gia kia lập tức chào một tiếng, sau đó nhanh chóng kêu người hầu bưng trà rót nước cho hắn.
Cả người Tần Trạch đầy sát khí, hắn kéo lỏng cà vạt, giọng nói lạnh lẽo: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia cúi đầu, giọng của ông ta vô cùng cung kính: "Nhạc Dao Dao tiểu thư nháo tự sát, nhưng đã khuyên được, bây giờ nàng đang ngủ trong phòng"
"Két sắt không có dấu hiệu cạy mở, nhưng toàn bộ đồ vật bên trong đều biến mất! Còn nữa...!Buổi sáng Nhạc Dao Dao tiểu thư nói chuyện với Bối Kỳ ở trong hoa viên, sau đó buổi chiều liền có nháo tự sát!"
"Camera không quay được Bối Kỳ tiến vào thư phòng, nhưng tất cả mọi người đều ở sân thượng khuyên Nhạc Dao Dao tiểu thư, chỉ có mỗi Bối Kỳ là không thấy nàng ta ở đấy!"
Ánh mắt Tần Trạch trở nên lạnh lẽo hơn trước, hắn lạnh giọng hỏi: "Nàng ta hiện tại đang ở đâu?"
Quản gia có chút không hiểu, ông ta cẩn thẩn hỏi lại: "Ai ạ?"
Tần Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: " Nhạc Dao Dao!!!"
Quản gia lập tức cúi mặt: "Đang ngủ, ở trên phòng ạ" Rõ ràng là khi nãy ông đã nói rõ một lần rồi, Tần Trạch thiếu chủ có phải là không để ý đến hay không?
Quản gia ngước đầu lên, ông ta phát hiện Tần Trạch đã rời đi từ khi nào rồi.
Tần Trạch điên cuồng tiến về phía phòng Nhạc Dao Dao, hắn hung hăng mở ra nút áo nhưng bởi vì quá gấp gáp cùng với tức giận, vì thế hai nút áo liền bị bung ra, rơi lộp bộp xuống sàn nhà.
Vừa đến phòng, Nhạc Dao Dao nhìn thấy Tần Trạch quần áo xốc xếch, áo sơ mi mở rộng lộ ra một mảnh ngực trắng.
Nhạc Dao Dao lập tức nuốt nước miếng vài cái, nàng ta nhìn chằm chằm Tần Trạch.
Vài giây sau, nàng ta mới chịu hoàn hồn mà sợ hãi.
Bộ dạng của hắn hung hăng điên cuồng, tựa như một con dã thú.
Không hiểu vì sao vừa nãy nàng ta còn có chút thèm thuồng, bây giờ mới hoàn hồn mà nghĩ lại, Nhạc Dao Dao cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nàng ta không nhìn thấy Mộ Dung Duật đến cứu, ngược lại còn thấy bộ dạng hung hăng muốn ăn tươi nuốt sống của Tần Trạch.
Điều này đến kẻ ngốc cũng biết, dùng ngón chân thì nàng cũng có thể nghĩ ra, Tần Trạch đã biết chuyện nào đó rồi!
Nhạc Dao Dao ấp úng, khuôn mặt đáng thương vô cùng: "Tần Trạch, sao anh lại trở về vào lúc này?"
Tần Trạch cười lạnh: "Sao nào? Đây là nhà của tôi, cho nên tôi muốn về lúc nào thì về lúc đấy! Cô có ý kiến gì hay sao?"