Đợi đến khi anh đã nói sẽ về nhà cậu, Chu Thừa mới phản ứng được mình vừa đồng ý cái gì.
Nhưng thanh niên trước mắt đã bị người đại diện mặt lạnh đuổi đi làm việc.
Chu đại thiếu nhíu nhíu mày, hết cách rồi, lấy chiếc điện thoại di độn bàn phím mà bản thân cố ý ra để nhắn tin cho quản gia.
Trước một cái là: 【 không cần tới đón tôi. 】
Sau một cái là: 【 đêm nay không về nhà. 】
Chưa tới mười giây, Chu Thừa mới ngồi xuống ghế khu nghỉ ngơi tronh phòng studio, điện thoại di động nhảy một tin nhắn mới.
【 Thưa ngài, ngài cần "đồ kế hoạch hoá gia đình" không? 】
Chu Thừa: "..."
Hạ Cảnh hoả tốc thay quần áo xong liền đi ra.
Vốn cậu đã đến muộn, cũng may tham gia lễ cưới bởi vì có cánh truyền thông ở đây, ban đầu cậu cũng đã trang điểm nhẹ, bây giờ chỉ cần thay quần áo, trang điểm nhẹ vừa vặn làm cho khí chất ấm áp của cậu phát huy đến đỉnh điểm.
Phòng studio được dựng bên ngoài cánh ruộng hoa ở vùng ngoài ô, lần chụp ảnh này quảng cáo cho mặt hành thời trang nam trong mùa mới.
Thanh niên mà một cốc trà sữa cũng không thể uống lúc này nhẹ nhàng chôn cằm trong cổ áo len màu vàng nhạt, phía sau là hoa cỏ bất tận cuối mùa xuân. Ánh hoàng hôn như đang tô điểm xung quanh người của cậu, mái tóc vàng mềm mại khẽ lay trong gió.
Hạ Cảnh khẽ mỉm cười một cái, khóe miệng nhấc lên, đuôi mắt cong cong.
Trong lúc nhất thời, Chu Thừa thật sự không thể dời mắt nổi.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người như vậy, cuộc sống khổ cực như thế, bị người đại diện chèn ép, thậm chí còn vì kế sinh nhai mà phải tới gần anh, vậy mà có thể luôn tỏ ra tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Sau khi công việc kết thúc, anh nhất định phải dẫn Hạ Cảnh đi mua nhà rồi cả quán trà sữa, coi như lời cảm ơn vì đã đi nhờ xe.
Hạ Cảnh đã thay đổi tư thế của mình dưới sự chỉ đạo của người quay phim.
Cậu quay người lại, dư quang thoáng nhìn thấy Chu Thừa đang ngồi nghỉ ngơi cũng đang nhìn mình.
Một tay nâng cằm, một tay cầm điện thoại di động bàn phím lỗi thừa, chau mày, nhìn ánh mắt của anh có vẻ xen lẫn chút ưu sầu.
Trong lòng Hạ Cảnh hồi hộp không thôi.
Lẽ nào anh đẹp trai thật sự không thích kiểu người dịu dàng ấm áp?
Vậy phải nhanh chóng hoàn thành buổi quay quảng cáo này, trên đường về nhà biến thành một tên đê tiện yêu diễm* mới được!
妖艳:
Lẳng lơ Cậu hạ quyết tâm không thể để cho Chu Thừa nhìn thấy hình tượng hiền lành này của mình, quá trình quay chụp đã đạt tới hiệu suất cao nhất, ngay cả Tề Duệ cũng phải choáng váng.
Đã chụp xong một loạt các áp phích quảng cáo.
Tề Duệ khởi động xe bảo mẫu, xoay vô-lăng, trong miệng tấm tắc lấy làm lạ: "Nếu ngày nào cậu cũng chăm chỉ như vậy thì tốt quá tổ tông à."
Bị người đại diện buộc ngồi bên ghế phó lái, hoàn toàn không có cách nào ngồi phía sau cùng Chu Thừa "thâm tình chân thành", Hạ tiểu thịt tươi chu chu môi, nhìn người đại diện của mình bằng ánh mắt hình viên đạn, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Chu Thừa đã hoàn toàn bình tĩnh —— anh đã nhìn mảng tối của ngành giải trí.
Một nghệ sĩ nhỏ cố gắng như vậy, miễn cưỡng vui cười trước ống kính, người đại diện lại còn cảm thấy được cậu chưa đủ chăm chỉ.
Thậm chí anh bắt đầu thấy đau lòng.
Nếu như Hạ Cảnh không phải coi trọng thân phận của anh thì tốt rồi.
Đầu óc Chu Thừa đang rất hỗn loạn, dọc đường đi cũng không mở miệng.
Hạ Cảnh chỉ nói là Chu Thừa thật sự không thích tính cách quá hiền lành, mà giờ này cậu ngồi phía trên cũng chẳng làm được gì, liên tục dùng lý do mệt mỏi để giục Tề Duệ chạy nhanh lên.
Thật vất vả đến cửa nhà, quý ngài cao cấp mới vừa xuống xe, Tề Duệ đột nhiên kéo cậu lại.
"Cậu thật sự định dẫn người ta vài trong nhà?"
Hạ Cảnh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: "Chứ sao giờ? Anh đâu có cho em dẫn người ta đi khách sạn."
Tề Duệ: "... tức điên mất!"
"Vậy em xuống xe nha, anh tự điên một mình ha?"
"Đứng lại!"
"Hả?"
"Thôi cậu đi đi, " Tề Duệ buông tay ra, "Dù sao lát nữa đường nào cậu cũng nhát cáy, chắc chắn anh lại phải lau mông cho cậu. Ở nhà cậu cũng dễ hơn ở khách sạn."
Nửa người Hạ Cảnh đã ra ngoài xe đột nhiên quay đầu trở lại, le lưỡi nói: "Mông em trắng mịn thế đừng hòng cho anh lau, anh không đẹp trai."
Tề Duệ: "..." Hắn muốn huỷ hợp đồng! Hắn muốn rút lui khỏi giới!
Hạ Cảnh đeo khẩu trang lên chạy như một làn khói.
Cậu vội vàng kéo tay Chu Thừa vào thang máy.
Đây là một khu chung cư không còn mới cho lắm, mặc dù cơ sở vật chất đều đầy đủ, nhưng cách trang hoàng trong khu chung cư chẳng hề mới, ngay cả bốn phía thang máy cũng dán đầy các loại quảng cáo linh tinh.
Hơn nữa người lui tới cũng không nhiều, hiển nhiên đã có khá nhiều người dời đi.
Không như một nơi ở của những nghệ sĩ có thu nhập cao.
Cửa thang máy vừa đóng lại, hai tay Hạ Cảnh lập tức ôm lấy cánh tay săn chắc của Chu Thừa, đang định cọ cọ tí, kéo khẩu trang xuống, yêu diễm nở nụ cười, Chu Thừa đột nhiên mở miệng: "Nhà cậu ở chỗ này...?"
"Hả?" Hạ Cảnh gật gật đầu, lông mi khẽ rung, toàn bộ khuôn mặt đẹp đẽ như búp bê không bị khẩu trang che kín, vui vẻ nói, "Đúng vậy."
Chỉ sợ doạ đến quý ngài cao cấp nghèo không mua nổi cái điện thoại, cậu còn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, ngoại trừ mấy căn biệt thự của mình còn có một chỗ thế này nữa.
May mà vì hư nhiều quá nên không bán đi.
Nếu không lập tức dẫn người đến biệt thự của mình, nhìn qua có vẻ không nên. Lỡ đâu quý ngài cao cấp coi cậu giống như mấy người có tiền đuổi việc anh, vậy chẳng phải cậu rất oan uổng à.
Cậu liếc mắt đưa tình, cố ý thấp giọng, phát ra âm cuối rất nhỏ nhẹ: "Anh thích nơi này không? Sau này anh muốn ở đây tuỳ thích."
Ông có tiền!
Ông bao dưỡng anh!
Ông đây thích nhất chính là tiểu bạch kiểm!
Hạ Cảnh chớp chớp mắt, chỉ thấy Chu Thừa hơi nheo mắt, như đang ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía cậu lập tức dịu đi.
"Tôi rất thích, nơi này cũng rất tốt," Người đàn ông giơ tay, xoa xoa tóc cậu, "Vất vả cho cậu rồi."
Lúc này mới chỉ có một căn nhà nát, đã có thể làm cho người đàn ông này cảm thấy cậu sống ở đây rất khó khăn.
Quả nhiên quý ngài cao cấp của cậu phải trải qua rất nhiều cực khổ.
Hạ Cảnh cố ý nhấn giọng, để cho giọng nói của mình càng thêm yêu diễm đê tiện một ít: "Anh thích là tốt rồi..."
"Keng —— "
Thang máy cũ nát chầm chậm mở ra.
Dù sao cũng là thần tượng đang "hot", coi như đang ở trong tiểu khu mà hơn nửa dân đã rời đi, Hạ Cảnh vẫn rất cẩn thận.
Cửa thang máy mới vừa mở, cậu liền lập tức kéo Chu Thừa vào nhà.
Bên trong căn nhà đã lâu không có người ở nhưng vẫn chưa hề cũ đi.
Mặc dù đã cực kỳ lâu Hạ Cảnh không ở nơi này, thế nhưng những bất động sản cậu sở hữu đều có nhân viên đến dọn dẹp thường xuyên, trong căn nhà lúc không có cái gọi là hơi người, nhưng cũng coi như sạch sẽ, đầy đủ đồ dùng cần thiết.
Tuy Hạ Cảnh quay chụp nhanh hơn, nhưng màn đêm cũng đã dần buông xuống.
Ánh trăng đan xen đèn đêm, mông lung thanh tĩnh.
Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm căn phòng, ám muội trâm trư.
—— thế nhưng có vẻ mọi thứ phát triển theo một hướng khác.
Hạ Cảnh nghiêng đầu.
Về đến nhà, quý ngài cao cấp vừa vào cửa đã xoa xoa tóc của cậu, sau đó ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ —— nhắm mắt tĩnh tâm.
Hạ Cảnh: "..."
Là đang chờ cậu chủ động đấy à?
Người đàn ông này không thích kiểu trà xanh ấm áp dịu dàng, thích kiểu khêu gợi yêu diễm đê tiện, vậy rất có khả năng thích yêu tinh nhỏ chủ động.
Nhưng là cậu...
Cậu nhát lắm.
Hạ Cảnh ngồi một bên khác trên ghế sô pha, nhìn quý ngài cao cấp một thân quần áo giá rẻ ngồi chỗ đó lại như một ông chủ lắm tiền, hai tay vắt chéo, đầu ngón tay khép lại, im lặng không nói lời nào.
Nhưng mà thật sự rất đẹp trai.
Vóc người thật sự hoàn hảo.
Cậu nhất kiến chung tình, tái kiến chân thành.
Quá đáng sợ ——
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng đồng hồ tíc tắc vang lên, trong đầu Hạ Cảnh bỗng dưng vang vọng câu nói của Tề bảo mẫu lúc trong xe —— "Dù sao lát nữa đường nào cậu cũng nhát cáy, chắc chắn anh lại phải lau mông cho cậu. Ở nhà cậu cũng dễ hơn ở khách sạn."
"Vậy..."
Cậu hơi nhích mông, từ từ tới gần Chu Thừa.
Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía cậu, chiếc áo len bên ngoài không có nhãn hiệu gì làm nổi bật khí chất cấm dục của áo sơ mi mới có.
"Tôi..."
Cậu nuốt một ngụm nước bọt, chân trái đã đặt lên đùi phải Chu Thừa.
"Hả?"
Giọng nói ấy như đang câu dẫn cậu, cậu chỉ cảm thấy hai má càng nóng lên.
Không được sợ!
"Sao vậy?" Anh hỏi cậu.
Hạ Cảnh hít sâu một hơi: "Anh..."
Mới vừa rồi còn không cho Tề Duệ lau mông!
Mông của cậu là quý ngài cao cấp!
Chỉ có quý ngài cao cấp mới được lau!
"Anh nguyện ý lau mông giúp tôi không?"