Lông mi Hạ Cảnh khẽ run, đồng tử bao trùm thân ảnh Chu Thừa, đuôi mắt phảng phất cảnh "xuân".
Khuôn mặt đỏ vừng, từ từ mở từng nút áo trên cùng.
Chỗ này là góc khuất trong trường quay phim, ngoại trừ Thân Văn Thành cố ý theo tới, hiếm khi sẽ có người đến đây.
Thật ra không cần lo lắng.
Thế nhưng Hạ Cảnh mới vừa cởi một nút áo, mấy ngón tay đã bắt đầu run lên. Đến nút thứ hai, đầu ngón tay hơi dùng sức đến trắng bệch.
Cậu nhát gan chết mất!
Hạ Cảnh thiếu chút nữa muốn khóc lên.
Cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, nếu như Chu Thừa thích kiểu này, cậu nguyện ý vì Chu Thừa mà hi sinh —— nói không chừng ở nơi như thế này còn rất kích thích.
Hơn nữa cậu mới là kim chủ mà!
Có gì phải sợ!
Mặt Hạ Cảnh thoáng chốc lại đỏ lên, cậu cắn chặt môi dưới, đôi mắt nổi lên hơi nước, hô hấp cũng vì căng thẳng mà dồn dập hơn.
Nhưng động tác của cậu không dừng lại.
Nút áo thứ hai vẫn chưa được mở ra, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên đứng thẳng, kéo tay cậu đang cởi nút áo mình ra.
"... Hả?" Cảm giác căng thẳng của Hạ Cảnh nhất thời biến mất hầu như không còn.
Không biết tại sao, sắc mặt tiểu bạch kiểm mới được cậu bao dưỡng rất xấu, giọng nói cũng rất trầm thấp nghiêm khắc: "Không muốn thì không cần làm!"
Trong ánh mắt anh xen lẫn đau lòng, cậu thả tay Hạ Cảnh ra, quay người muốn đi, lại hơi do dự.
Cuối cùng Chu Thừa xoa xoa tóc của cậu, thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: "Chúng ta quay lại thôi."
Lúc này mới quay người rời đi.
Hạ Cảnh trừng lớn mắt nhìn bóng lưng "Tiểu bạch kiểm" nhà mình thong thả rời đi, dẹt dẹt miệng, vui sướng ban nãy đều biến thành hoảng loạn.
Trở lại trường quay phim, mắt thấy cảnh quay sắp bắt đầu, Tề Duệ tức giận nói: "Tổ tông, cậu mà chưa về nữa, đạo diễn sẽ chém anh mất."
"Em không muốn quay lại, " Hạ Cảnh nhìn Chu Thừa ngồi phía xa xa, sống không còn gì luyến tiếc, "Em không muốn quay phim, em cũng không muốn sống nữa."
Tề Duệ: "??? Tổ tông cậu mau tỉnh táo một chút?"
"Em cũng không muốn tỉnh táo."
"Làm sao thế này?"
"Vừa nãy em muốn câu dẫn Chu Thừa, rốt cục cũng đến lúc em không còn là xử nam rồi!" Hạ Cảnh cắn răng, "Sau đó em lại nhát cáy a a a!!! Bây giờ chắc ảnh cảm thấy em không muốn lên giường với ảnh —— "
Tề Duệ vội đưa tay bịt miệng cậu: "Đang ở nơi đông người, ngậm miệng lại!"
Hạ Cảnh bẻ tay người đại diện nhà mình ra, giọng điệu u oán: "Vậy anh nói em phải làm sao..."
Bên rìa trường quay, Chu Thừa đang cầm điện thoại di động liên lạc quản gia vô cùng liếc qua qua, thoáng nhìn bộ dạng oan ức của Hạ Cảnh bị người đại diện che miệng.
Đáy lòng anh bỗng dưng bị nhéo một cái.
Vừa rồi có phải anh hơi nặng lời không?
Cậu nghệ sĩ vì cuộc sống mà phải tiếp cận anh, rõ ràng bị ép buộc, vẫn còn tự ép bản thân thực hiện nghĩa vụ của người tình, rõ ràng quá đáng thương.
Không chỉ như vậy, người đại diện của Hạ Cảnh còn luôn bắt nạt cậu. Anh bởi vì đối phương bị bức ép bất đắc dĩ vụng về câu dẫn mình mà tức giận, còn thế nào? Là một người có tiền có quyền, anh phải biết khoan dung nhẫn nại với người tình ngốc nghếch.
"Là tôi." Chu Thừa nghe điện thoại.
"Thưa ngài, xin hỏi hôm nay ngài có trở về không? Hôm nay có 87 giám đốc chi nhánh đã gửi email cho tôi, bọn họ lo lắng vì ngài cho bọn họ nắm giữ quyền dài đến 24h, sợ ngài sẽ nghi ngờ bọn họ có tham vọng đoạt quyền, do đó gây nên một loạt hào môn thế gia ân oán tình cừu, cho nên mong ngài về..."
Chu Thừa do dự chốc lát.
Mới chấp nhận người tình trong hôm nay đã dẫn về nhà sao? Ban nãy Hạ Cảnh còn cố gắng ở nơi không người câu dẫn anh đã sợ hãi đến vậy, đột nhiên về nhà với anh, từ trước tới nay chưa từng gặp qua, cậu nghệ sĩ nhỏ thuần lương nhất định sẽ sợ lắm?
"Không về."
Quản gia vui vẻ "Ồ" một tiếng: "Được, ngài đón xem hào môn thế gia ân oán tình cừu."
Chu Thừa: "..."
"Chú giúp tôi... Chuẩn bị vài thứ để bày tỏ tâm ý, không được quá bình thường, gói làm quà rồi đưa tới đây."
"Vâng thưa ngài."
Sau mấy tiếng, Hạ Cảnh diễn xong cảnh khóc, cậu nước mắt như mưa vô cùng lo lắng Chu Thừa nhìn thấy mình bị nhoè lớp trang điểm, máy quay dừng lại liền chạy vào phòng trang điểm như một làn khói.
Cậu nhận giấy ăn Tề Duệ đưa qua, đạo diễn cũng đi theo vào trong.
Hai mắt đạo diễn sáng lên vỗ vỗ vai cậu: "Kỹ năng diễn xuất của cậu hôm nay rất tốt, không bằng chúng ta quay tất cả những phân cảnh khóc vào hôm nay luôn đi?"
Hạ Cảnh mím mím môi dưới, khóc thút thít một tiếng: "Không được, phía trên khóc nhiều quá, phía dưới không nước thì làm sao bây giờ?"
Đạo diễn chuẩn bị trách cứ Hạ Cảnh không chuyên nghiệp: "..."
Tề Duệ thiếu chút nữa không nghẹn chết: "Thật là!! Hạ Cảnh cậu ngậm miệng mau!"
"Ngậm miệng không thể ngậm cho Chu Thừa —— "
"Anh làm cho cậu ngậm miệng bây giờ!!!!!"
Hạ Cảnh đặt mông ngồi xuống, đôi mắt tròn xoe tràn đầy vô tội. Cậu hơi ngước mắt nhìn người đại diện của mình, trong mắt còn mang theo chút nước mắt chưa khô: "Em không muốn anh □□, anh không đẹp trai."
Tề Duệ lảo đảo một cái, đầu váng mắt hoa: "Anh nói —— anh thảo*, cậu ngậm miệng cho anh!! Không phải anh thảo cậu!!!"
* 我草:
trong tiếng trung có nghĩa là fuck. Fuck trong tiếng trung là 操
phát âm giống 擦
, cho nên dùng 擦
thay vì 操
để bớt tục hơn. Đạo diễn sững sờ hít sâu một hơi, cơ thể hai trăm cân chạy như bay.
"Hạ Cảnh!" Nhân viên phụ trách chạy vặt trong trường quay ôm một chiếc hộp lớn đến gần.
Nhìn có vẻ không tính là nhẹ, như bên trong khá nhiều thứ, khi lắc lư còn có thể nghe thấy một ít âm thanh xột xoạt ——.
Nhân viên để hộp xuống: "Vừa nãy có người đưa đến trường quay, nói là đưa cho cậu, còn có tờ giấy: "—— để cậu cảm nhận sự ấm áp của thế giới này, đừng khóc. Bày tỏ tâm ý, hoàn toàn không tầm thường". Hẳn là quà của fan nhà cậu."
"Cảm ơn, cứ đặt ở đây."
Hạ Cảnh lập tức lau nước mắt, chớp mắt mấy cái, cùng Tề Duệ tò mò nhìn trái ngó phải cái hộp này.
Fan tham ban gửi quà đến trường quay là chuyện quá bình thường, chỉ có điều đối phương để lại câu nói này quá kỳ lạ —— cậu vẫn luôn duy trì hình tượng chàng trai ấm áp hiền lành với công chúng, vì sao lại có fan còn nói anh cảm nhận sự ấm áp của thế giới chứ?
Chẳng lẽ ghét bỏ cậu chưa đủ ấm áp mang đến cho fan?
Cậu đầy mặt dấu hỏi đưa tay ra, trên mặt vẫn nở nụ cười, trên tay lại dùng hết sức, vô cùng bạo lực mở hộp ra.
Tề Duệ: "..." May mà ở đây trừ hắn và tên súc sinh Hạ Cảnh ra thì không có người khác.
Mở hộp ra.
Đập vào mắt chính là một mảng đỏ.
Phần lớn là những mảng phấn hồng đan xen cùng những mảng trắng nhỏ, một trăm tờ tiền giấy gấp thành hình dáng hoa hồng. Có vẻ người tặng còn lo lắng sẽ lãng phí chỗ trống, từng đoá từng đoá hoa hồng xếp sát nhau, thậm chí đè ép đến nông nỗi biến dạng.
Một chiếc hộp tràn đầy hoa hồng bằng tiền.
Tề Duệ: "..."
"Đây là ai tặng vậy? Thật sự là fan?"
"Chưa kể, tờ giấy nhỏ này còn viết: Để cậu cảm nhận sự ấm áp của thế giới, đừng khóc. Bày tỏ tâm ý, hoàn toàn không tầm thường —— đến từ người cậu biết. Nhất định là fan, fan của cậu đều thích mấy kiểu lạ lùng." Tề Duệ kết luận.
Hạ Cảnh có chút mờ mịt: "—— này tỏ tâm ý, hoàn toàn không tầm thường?"
Tề Duệ: "Có thể là fan cậu cảm thấy, tiền là thứ tao nhã nhất trên thế giới?"
"...?"
"Bọn họ muốn làm cho cậu vui vẻ, cho cậu cảm nhận cảm giác vui sướng khi bị tiền đập vào, cho cậu cảm nhận được bao dưỡng rất đã?"
Trán Hạ Cảnh không chỗ nào không có dấu chấm hỏi, mãi đến tận khi Tề Duệ nói ra hai chữ "bao dưỡng", đôi mắt thanh niên sáng lên, đột nhiên vỗ đùi: "Em biết rồi!"
"Hả?"
"Hầu hết tất cả fan của em vì muốn bao dưỡng em, đều sẽ đập tiền cho em, " Hạ Cảnh nhận ra cuối cùng mình cũng đã nghĩ thông suốt, "Nhưng em muốn thưởng thức cơ thể Chu Thừa, Chu Thừa nhất định cũng cảm thấy, em muốn ngủ với ảnh, lại còn chưa cho ảnh gì hết, cho nên ảnh mới tức giận!!"
Tề Duệ: "????"
"Em là kim chủ mà, mới sáng sớm thế mà em đã phạm sai lầm như vậy. Em chưa ra dáng kim chủ!"
"Cái gì?"
"Anh Tề, " Hạ Cảnh lấy thẻ vàng trong tiền của mình ra, "Giúp em một chuyện!"
...
Buổi tối.
Bầu trời đầy sao, khi mùa hạ đến, những hàng cây ven đường râm ran tiếng ve kêu.
Mới ra thang máy, Hạ Cảnh đã khẽ đẩy Chu Thừa, hai tay tiếp tục ôm bả vai săn chắc của anh: "Anh đi mở cửa được không?" Mở cửa, Chu Thừa nhất định sẽ cảm thấy cậu là kim chủ tốt!
Có lẽ Chu Thừa đã quên chuyện hồi sáng, anh khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Được."
Hai chân Hạ Cảnh mềm nhũn.
Không hổ là tiểu bạch kiểm cao cấp, ban ngày còn tức giận tại cậu chơi *** mà không trả thù lao, tối đến đã bắt đầu cưng nựng kim chủ.
Cậu thích quá!
Đời này cậu cũng muốn chết trên giường Chu Thừa.
Cậu nhếch miệng lên, gương mặt trắng nõn mang theo nụ cười rực rỡ, ngũ quan đẹp đẽ trước ống kính dưới ánh đèn tối tăm trong khu chung cư cũng không thể lu mờ.
Chu Thừa nhận chìa khoá trong tay Hạ Cảnh.
Anh thấy sáng sớm hôm nay mình nói chuyện quá nghiêm khác với người tình, là anh không đúng. Là một người nắm nửa tài sản Dương thành trong tay, anh cần phải hết sức cưng chiều đáp ứng yêu cầu của người tình nhỏ muốn làm nũng.
"Tôi sẵn sàng chiều cậu, " Anh suy nghĩ mấy lời quản gia đã nói với anh, "Cậu có yêu cầu gì tôi cũng đồng ý."
Hạ Cảnh vui vẻ ôm cánh tay của anh.
Chu Thừa đứng trước cửa, cầm chìa khoá kim loại trong tay, dùng tư thế đẹp trai thành thục nhất, xoay chìa khoá nằm ngang kề sát vào chốt cửa——
Chìa khoá dán vào tay nắm cửa, không có chuyện gì xảy ra.
"Cái kia..." Hạ Cảnh chớp chớp mắt, "Chìa khóa phải dựng thẳng cắm vào, tức là trên tay nắm cửa... Cái lỗ."
Chu Thừa: "..."
Trong thế giới tràn ngập cửa điện tử, Chu bá tổng chưa từng tự tay mở cái cửa thấp kém thế này, Chu Thừa mặt không biến sắc hơi nheo mắt lại, khẽ "Ừ" một tiếng, năng lực học hỏi vô cùng tốt, cắm chìa khoá vào, xoay chốt cửa.
—— lập tức thấy trên sàn nhà cũ nát tràn ngập tiền, trên bàn một loạt đoá hoa hồng bằng tiền; giữa phòng khách, còn có một hàng mỹ nghệ bằng tiền cao khoảng nửa người, có chữ "Tiểu Chu Thừa".
Chu Thừa chậm rãi mở to hai mắt.
Hai má Hạ Cảnh hơi đỏ lên, hai mắt mang theo chút mong đợi nhìn anh: "Tặng cho anh..."
Chu Thừa từ nhỏ đến lớn nhận được rất nhiều bất ngờ, quà cáp, mà lần đầu tiên mũi thấy chua xót.
Người tình bé nhỏ của anh rõ ràng biết số tiền này đối với anh mà nói không đáng là bao, lại còn trả lại tất cả tiền lúc sáng anh tặng cho đối phương.
Rõ ràng khổ cực như vậy, bị người đại diện chèn ép, bị đạo diễn đuổi theo yêu cầu diễn thêm cảnh khóc, bị ông chủ sau lưng buộc đến câu dẫn anh, còn bỏ đi tôn nghiêm mà cởi quần áo câu dẫn để anh.
Lại không chịu nhận tiền của anh.
Cậu thuần lương đến mức nào.
Đáng thương đến mức làm cho người ta đau lòng.
___________
Editor: Nhìn tiền hai người mà tui cũng đau lòng. (;"༎ຶД༎ຶ")