Hạ Cảnh có chút thất vọng vì mình không thể tùy ý nắm tay tiểu bạch kiểm.
Nhưng cậu cũng không có cách nào —— cậu thực sự không nỡ làm Chu Thừa mất hứng.
Mới quen được mấy ngày, nhất cử nhất động của người đàn ông này đã chạm vài trái tim cậu, làm cho cậu luôn không nhịn được muốn phải nhìn thêm vài lần.
Mắt Hạ Cảnh đảo quanh bốn phía vắng tanh, từng chút một nhẹ nhàng cọ vào trong lồng ngực Chu Thừa.
Đối phương ôm cậu, xuyên qua lồng ngực rắn chắc, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng tim Chu Thừa đập từ từ tăng nhanh.
Cậu hơi ngước mắt, đôi mắt ấy như hươu con ngậm lấy hơi nước nhìn cằm đối phương. Tuy trên người Chu Thừa chẳng có đồng nào, dựa cả vào cậu nuôi, nhưng dáng vẻ của người đàn ông luôn hết sức chỉnh chu, râu trên cằm chỉ có một tầng mỏng, hiển nhiên đã được cạo rất tỉ mỉ.
Hạ Cảnh hơi nhón chân lên, khẽ liếm cằm anh.
Hơi dính, hơi ngứa.
Hơi nhớ nhung khiến người ta muốn tiếp tục.
Người đang ôm cậu bất giác run lên, nhìn đôi mắt của anh chợt lóe lên chút mơ hồ.
"... Đừng nghịch." Chu Thừa thấp giọng nói.
"Ohh..."
Hạ Cảnh cúi đầu chưa hết thòm thèm.
Gương mặt của anh lúc nào cũng đẹp, mà làm sao không quan tâm được chứ... Không chỉ có ngoài mặt cấm dục, nội tâm của hết sức cấm dục là sao?
"Chu Thừa."
"Hả?"
"Anh thích kiểu người thế nào?" Hạ Cảnh hỏi anh, "Có phải em làm chưa tốt không?" Lần đầu tiên cậu bao dưỡng người khác, đương nhiên sẽ vài chuyện cậu vẫn chưa để ý được.
Hai ngày nay Chu Thừa toàn chia phòng ngủ với cậu, chắc chắn vẫn có chỗ không hài lòng.
Cậu thấp thỏm đợi Chu Thừa trả lời, nào ngờ đối phương cưng chiều khẽ hôn trán cậu, ánh mắt lại mềm mại mà đau lòng: "Thực ra anh cũng không biết, em cứ như vậy là tốt rồi."
Chu đại thiếu từ nhỏ đã có tố chất bá tổng, xưa nay chưa từng thử yêu đương, lần đầu tiên anh tới gần một người như vậy, đúng là không biết mình thích thế nào.
Mỗi một lần Hạ Cảnh cười cũng có thể làm cho anh không dời nổi mắt.
Anh lại bổ sung: "Em cười nhiều hơn là được."
Hạ Cảnh ngơ ngác, hiểu rõ rồi.
—— không biết có ý gì? Là ý nói không có kinh nghiệm đó!!
Cậu thật hạnh phúc.
Một xử nam như cậu bao dưỡng một xử nam khác, thực sự là một chuyện vui lớn trong cuộc sống —— quỷ thì có.
Chẳng trách hai ngày nay bọn họ cũng chỉ có nắm tay, hai người đều là đàn ông con trai, đương nhiên ai cũng không có cách nào tiến lên trước một bước.
Mặc dù cậu có kinh nghiệm đọc "Tiểu Hoàng Văn" rất nhiều, nhưng kinh nghiệm thực chiến là số không, Chu Thừa lại đến từ nông thôn nên khả năng càng chưa được tiếp xúc gì.
"Vậy..." Hạ Cảnh nhỏ giọng nói, "Bằng không tối nay, chúng ta về nhà xem ít tư liệu đi."
"Tư liệu?"
"Ừm, học tập một chút."
"Học cái gì?"
Hạ Cảnh chớp mắt một cái, hàng lông mi run lên, "Học chuyện anh cần làm nè."
Chu Thừa sững sờ: "Anh đang làm...?" Chuyện anh đang làm rất nhiều, nhưng nếu như muốn không cần rõ ràng mà chỉ khái quát, thật ra là xử lý ký kết thu mua và đưa ra quyết định quan trọng nhất trong hội đồng quản trị.
"Em học cái này làm gì?" Anh hỏi.
Thanh niên cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: "Em với anh, không phải vì cái này sao?"
Chu Thừa ngơ ngác.
Môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt rơi vào người Hạ Cảnh, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thực ra anh đã biết từ lâu, tình cờ gặp anh trước cửa trang viên rất có thể chỉ là Hạ Cảnh vì tiếp cận anh mà cố tình dàn cảnh, anh cũng rất rõ ràng phiền muộn vô vị, lại không nói những lời chót lưỡi đầu môi lừa dối người tình.
Người tiếp cận anh đơn giản là vì tiền.
Chỉ là trước đó Hạ Cảnh không muốn món tiền nhỏ của anh, anh còn có chút mong đợi mơ hồ.
Bây giờ nhìn lại, dường như chỉ vì số tiền kia không đáng chú ý.
Hạ Cảnh muốn, có lẽ là thứ đáng giá hơn.
Nhưng mỗi khi Hạ Cảnh cười rộ lên, yết hầu khẽ nhúc nhích, cặp mắt đào hoa phong lưu đẹp đẽ, Chu Thừa cảm thấy nếu Hạ Cảnh thích tiền của anh cũng không sao.
Nhưng nghe thấy chính miệng Hạ Cảnh thừa nhận, anh vẫn không thể tránh khỏi chút mất mát.
Thanh niên phất phất tay trước mặt anh: "Chu Thừa? Chu Thừa?"
"Ừm..." Chu Thừa liếc mắt chạm vào ánh mắt mơ mịt vô tội của Hạ Cảnh, nhất thời mềm lòng thành mười tám cánh hoa, "Được, nếu em muốn học, khuya về nhà đi."
Ban ngày Hạ Cảnh còn phải quay phim.
"Ừ!" Hạ Cảnh gật đầu thật mạnh, còn chưa kịp cao hứng, lại cảm thấy Chu Thừa nhìn qua hình như không đúng, "Anh sao thế?"
"Không sao."
Đầy mặt đều viết có sao mà.
Hạ Cảnh suy nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, bỗng dưng phát hiện mình đã vô tình để lộ.
Chu Thừa thích đê tiện lẳng lơ!
Vừa nãy cậu hơi nóng ruột, rồi nói cái gì? Thế mà lại thẳng thắn nói cậu cần học tập mới có thể làm chuyện đó!!
Trời ạ!!!!
Hạ Cảnh nhất thời ảo não không thôi, đang nghĩ ngợi mất bò mới lo làm chuồng, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Thân Văn Thành: "Hoá ra hai người ở đây."
Hạ Cảnh quay đầu lại, cau mày nói: "Tại sao anh lại đến đây?"
"Tôi không thể tới?" Thân Văn Thành cười nhạo, "Trường quay không phải của đoàn phim thuê à, mảnh đất này em mua chưa?"
Hạ Cảnh dẹt dẹt miệng.
Đứng bên cạnh, Chu Thừa đi lên phía trước một bước, thân hình anh ngả bóng cao lớn.
"Đúng," Chu Thừa suy tư chốc lát, "Xem ra nơi này bị tôi mua rồi."
Hạ Cảnh: "..." Tiểu bạch kiểm nhà cậu có vẻ hơi tức giận.
Thân Văn Thành tức điên tại chỗ: "Anh thật sự dám trả lời tôi thế á??"
"Tại sao không dám?"
"Anh biết tôi có bao nhiêu tiền không?"
Chu bá tổng lạnh nhạt dấu chấm hỏi mặt: "?"
Vẻ mặt Thân Văn Thành càng ngày càng kiêu ngạo: "Tôi rất vừa ý Hạ Cảnh, như vậy đi..."
Y móc móc túi tiền, móc ra một tờ chi phiếu một triệu đã chuẩn bị sẵn: "Cái này cho anh, anh rời khỏi anh ấy đi."
Chu Thừa theo bản năng nhận lấy.
Anh thấy cái này hơi quen quen, logo in trên tờ giấy ngày hình như là ngân hàng có cổ phần của anh, nhớ lại cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà quản gia đưa anh khi ở nhà.
【 người mẹ ngồi đó, trước mặt là một ly cà phê, hơi nóng của phê đã chậm rãi tản đi, chỉ để lại một mảnh lạnh lẽo.
Bầu không khí ngay lúc này, khiến người như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Nàng cúi đầu ngồi chỗ đó, căng thẳng đến độ đổ mồ hôi tay.
"Một triệu cho cô," người mẹ đặt chi phiếu nhẹ nhàng đẩy lên trước mặt nàng, "Rời khỏi con trai của tôi."
Hai mắt nàng lập tức sáng lên, nhét chi phiếu vào trong túi.
"Cảm ơn dì mới gặp mặt đã tiền lì xì! Con sẽ kết duyên trăm năm với anh ấy." 】
Chu Thừa nhìn tờ chi phiếu từ trên xuống dưới, anh xác nhận lại con số mà xưa nay mình chưa từng trả tiền.
Một triệu.
Thân Văn Thành thấy anh nhìn chằm chằm chi phiếu không nói lời nào, cười càng ngông cuồng hơn: "Cầm tiền rồi cút đi."
Chu Thừa ngước mắt nhìn về phía y.
"Xin lỗi, " Chu Thừa than nhẹ một tiếng, nhớ lại mấy lời trong tiểu thuyết, "Hoá ra cậu là trưởng bối nhà Hạ Cảnh, thất lễ."
Dứt lời, người đàn ông giá trị bản thân hàng trăm triệu, tài sản trải rộng Dương thành, trang viên vô số, Chu đại thiếu cẩn thận nhét tờ chi phiếu vào trong túi của mình, nói: "Cám ơn anh vừa gặp mặt đã cho tiền lì xì, tôi và Hạ Cảnh sẽ hạnh phúc trăm năm."