Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 111


Lam Nguyệt bị nàng ăn vạ, có chút không nỡ nhìn thẳng, có phải nàng diễn hơi lố rồi ?
Thủy Y Họa tính cách nhìn như mềm yếu, nhưng chỉ cần động đến người nàng yêu thương, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Lần này, phát hiện cha mẹ nàng yêu thương tôn trọng làm ra chuyện như vậy, ngược lại bị đả kích, nên mới biến thành như vậy.

Nàng dùng cách đe dọa này, coi như tác dụng với Thủy Y Họa nhất.
Lát sau, Thủy Y Họa được Lam Nguyệt đỡ dậy, nàng ngồi trên giường, nói ra suy nghĩ trong lòng:
"Mẫu thân của ta, từ nhỏ luôn yêu thương ta và Y Điệp, thậm chí lúc sức khỏe Y Điệp kém đi, ta còn cảm thấy bà ấy thiên vị Y Điệp hơn.

Mẫu thân nói sức khỏe Y Điệp không tốt, sợ dẫn đến có kẻ nhằm vào, nên chỉ nói với ngoại nhân Thủy gia chỉ có một đích nữ là ta.

Sau khi sử dụng cấm thuật, dung mạo của hai người bọn ta hoàn toàn giống nhau, giống như sinh đôi vậy, mặc dù không cùng huyết thống.

Y Điệp cũng có vài lần lấy thân phận của ta ra ngoài.

Nhưng Y Điệp không có tu vi, luôn có cao thủ đi theo bảo hộ.

Trước đây ta còn ganh tị với nàng, thật không ngờ..."
Lam Nguyệt nghe lời này, trầm giọng hỏi:
"Khi ngươi biết chuyện, đã từng gặp phụ mẫu ngươi xác nhận lại chưa ?"
"...chưa từng."
Nhìn Thủy Y Họa cúi đầu, Lam Nguyệt đứng lên bước ra ngoài, nàng quay đầu lại, nói một câu:
"Ngươi thậm chí còn chưa từng nghe họ giải thích, đã tự mình làm ra hành động ngu xuẩn này.

Thủy Y Họa, ta ở bên ngoài chờ ngươi, hy vọng ngươi đừng đưa ra quyết định sai lầm."
Lam Nguyệt nói xong, liền xoay người rời đi.

Nàng ra ngoài, Long Dật Trần và Mặc Phong lập tức tiến lên:
"Sao rồi ? Họa Nhi như thế nào ? Có ổn không ?"
Lam Nguyệt nở nụ cười, nàng đến bên tường tựa lưng vào, xua tay.

"Nếu ta không tính sai, thì lát nữa sẽ ra tới."
Quả nhiên, chỉ một khắc sau, linh trận xung quanh lập tức triệt tiêu, đồng thời Thủy Y Họa từ bên trong bước ra.

Nàng nhìn ba người trước mắt, nhìn Long Dật Trần cau mày, Mặc Phong lo lắng không yên, tâm nhói một chút, nàng nở nụ cười thật tươi, khóe mắt lại đọng lại nước mắt.
"A Phong, biểu ca, xin lỗi đã khiến hai người lo lắng."
Mặc Phong không nói lời nào, bước chân khẽ động, chạy thật nhanh đến trước mặt Thủy Y Họa, ôm chằm nàng vào lòng.

Tay hắn run lên khe khẽ tựa hồ muốn đem Thủy Y Họa siết thật chặt vào lòng lại sợ khiến nàng bị thương.
"Họa Nhi, không sao, không sao là tốt."
Thủy Y Họa hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt dịu lại, nàng nhắm mắt, vùi đầu vào lòng Mặc Phong, vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừm."
"Khụ khụ, được rồi."
Lam Nguyệt ho khan một tiếng, Thủy Y Họa giật mình, vội đẩy Mặc Phong ra, mặt cũng đỏ lên, Mặc Phong cũng có chút ngượng mà quay đầu.


Bình thường hắn đều rất ít khi kích động như vậy, cũng chỉ có liên quan đến Thủy Y Họa, mới có thể khiến người lạnh lùng ít nói như Mặc Phong xảy ra biến hóa.

Lam Nguyệt mỉm cười nói:
"Còn một mối họa cần giải quyết kìa, đợi xong việc, hai người liền tùy ý trở về ôm ấp."
Lời nàng nói ra, khiến hai người càng xấu hổ, nhưng cũng không thể quên chuyện trước mắt.

Long Dật Trần che miệng ho khẽ một tiếng, tránh cười thành tiếng.
"Các ngươi biết hiện tại Thủy Y Điệp ở đâu không ?"
Long Dật Trần gật đầu, sau đó nói.
"Ở tiểu viện của cô ấy, bị ông ngoại ta dùng Linh trận tổ truyền của Thủy gia giữ chân.

Nhưng hiện tại nơi đó ám linh khí nồng nặc, chỉ là một mảnh đen nhánh, tinh thần lực vào đó hoàn toàn mất đi cảm ứng, linh kỹ linh thuật bình thường vô dụng."
Lam Nguyệt suy tư, xem ra chuyện này phải nhờ Lạc Y rồi.

"Đợi ta một chút, ta đi truyền tin gọi một người đến, có thể giúp được."
Ba người gật đầu, Lam Nguyệt liền xoay người đi truyền tin.

Thủy Y Họa nhìn Mặc Phong và Long Dật Trần:
"Ta muốn đi thăm cha mẹ trước."
Long Dật Trần gật đầu, nói:
"Hai người họ ở trong phòng, ông ngoại đang hộ pháp giúp bọn họ giữ vững tâm mạch."
Thủy Y Họa gật đầu, nàng bất giác nắm chặt tay Mặc Phong.

Mặc Phong nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, trở tay nắm lại tay nàng, mười ngón đan xen, Thủy Y Họa ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mở miệng:
"Có ta."
Chỉ có hai chữ, nhưng khiến trong lòng Thủy Y Họa dâng lên một cổ ấm áp.

Nàng gật đầu.

Long Dật Trần lần nữa bị tắc cẩu lương, chỉ có thể thở dài đi trước.

Ba người đến phòng của phu thê Thủy gia chủ, bên trong truyền đến từng đợt linh lực dao động.

Thủy Y Họa hơi chần chờ, sau đó mới đẩy cửa bước vào.

Lúc này, phu thê Thủy gia chủ đã hôn mê, trên người bị hắc khí xâm nhập.

Đây chính là nguyền rủa chỉ có Ám hệ linh căn mới có.

Thủy lão gia chủ ngồi trên, duy trì truyền linh lực cho bọn họ, phía sau còn có các trưởng lão của Thủy gia thay phiên.

Thủy Y Họa vừa vào, Thủy Lão gia chủ liền phát giác.

Ông ra hiệu các trưởng lão phía sau, thu lại linh lực, lập tức có một vị trưởng lão thay vào.

Nhiều chuyện xấu liên tục xảy ra, khiến Thủy lão gia chủ già nua hơn trước, cũng tiều tụy hơn nhiều.


"Họa nha đầu, cháu rốt cuộc cũng đến đây."
Thủy Y Họa tiến lên đỡ ông, đau lòng hô:
"Gia gia..."
Nàng đỡ Thủy lão gia chủ sang phòng bên cạnh, Long Dật Trần và Mặc Phong chung quy cũng chỉ là người ngoài, cũng không tiện đi theo.
Thủy Y Họa đỡ ông ngồi xuống ghế, ông ấy khẽ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thở dài:
"Họa nha đầu, đừng trách cha mẹ cháu, năm đó gia gia bế quan nhiều năm, không hiểu lắm chuyện đó, nhưng ông tin, cha mẹ cháu không phải loại người tàn nhẫn như vậy."
Thủy Y Họa trầm mặc.

Thủy lão gia chủ lại nói tiếp:
"Cha mẹ cháu đối với Điệp nha đầu như thế nào, ta cảm nhận được, tin là cháu cũng cảm nhận được.

Điệp nha đầu của hiện tại không giống như năm đó nữa, đến gia gia đều không nhận ra nàng nữa rồi..."
"Gia gia, chuyện này đều từ con mà ra, con sẽ tự mình giải quyết."
Lam Nguyệt từng nói, chạy trốn không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến cho những người nàng yêu thương càng thêm tổn thương mà thôi !
Chuyện này từ nàng mà thành, cũng nên từ nàng mà kết thúc !
Thủy lão gia chủ giữ chặt tay Thủy Y Họa, quả quyết ngăn cản.
"Không được ! Điệp nha đầu nó hiện tại đã mất hết lí trí ! Nếu không phải ta dùng linh trận mà tổ tiên để lại phong ấn nó trong tiểu viện, sợ là nó đã giết sạch người của Thủy gia rồi !"
Thủy lão gia chủ thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
"A Họa, trở về Thiên Vân Tông đi, chỉ có ở đó, cháu mới được an toàn."
Thủy Y Họa lắc đầu.
"Gia gia, chuyện này đã là tâm ma trong lòng con, nếu không giải quyết được, đời này sợ là khó mà yên ổn."
Thủy lão gia chủ lo lắng cau mày, Thủy Y Họa an ủi ông:
"Gia gia, yên tâm, Họa nha đầu tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Thủy lão gia chủ biết không thể ngăn nàng, ông lấy ra một mảnh ngọc, dặn dò:
"Nếu gặp nguy đến tính mạng, lập tức bóp nát ngọc giản."
Thủy Y Họa gật đầu, thu hồi ngọc giản.

Nàng biết nếu bản thân không nhận, Thủy lão gia chủ sẽ không yên tâm.
____
Lam Nguyệt dùng thông hành thuật truyền tin đến Tuyên Vọng, lập tức gọi Lạc Y đến.

Nàng đợi đại khái nửa canh giờ, Lạc Y liền đuổi đến Thủy gia.

"Tiểu thư !"
Lạc Y mặc một bộ lục y, tóc cột đuôi ngựa, hình tượng gần như thay đổi hoàn toàn so với tóc quả đào y phục thô sơ ngày trước.

Nàng vừa nhìn thấy Lam Nguyệt, liền vui vẻ kêu lên, sau đó chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lam Nguyệt.
"Tốc độ tu luyện không tồi."
Huyền Tịch vừa tặng nàng một đạo Thần ấn buổi sáng, hiện tại đã có thể thích ứng nhanh như vậy.

Linh lực tản ra cũng tinh thuần hơn trước một chút.
"Đi, hôm nay có chuyện cho ngươi làm."

"Tiểu thư, sao lại là Thủy gia ? Y Họa tiểu thư xảy ra chuyện gì sao ?"
Lam Nguyệt gật đầu, nói:
"Đúng vậy, hơn nữa chuyện này có liên quan đến một thứ có ích cho ngươi."
"Là cái gì ?"
"Ám hệ linh căn."
Lam Nguyệt vừa nói ra, ánh mắt Lạc Y cũng trầm trọng hẳn lên.

Ám hệ linh căn, cùng quang linh căn như nàng chính là trời sinh đối địch.

Nguyền rủa khiến quang linh căn cũng tương tự như Ám linh căn, mang đến chết chóc cùng tử vong.
"Yên tâm, đợi ngươi tu luyện cho tốt, nguyền rủa đối với Quang linh căn sẽ không ảnh hưởng đến ngươi."
Lam Nguyệt nói, Lạc Y liền thu hồi suy nghĩ, nàng gật đầu, nhưng sau đó lại nói:
"Tiểu thư, ta muốn làm một chuyện mà bản thân không đủ năng lực."
Lam Nguyệt dừng bước chân, kinh ngạc nhìn tiểu cô nương phía sau nàng.
"Là chuyện gì ?"
Lạc Y nắm chặt tay, tựa hồ đạt được quyết tâm, ánh mắt nàng sáng rực nhìn Lam Nguyệt:
"Tiểu thư, ta muốn giúp quang linh căn xóa bỏ nguyền rủa, muốn mỗi người sở hữu quang linh căn không bị xua đuổi, sợ hãi, muốn kéo bọn họ trở lại dương quang, giống như Minh Hoàng nhất tộc năm đó !"
Lam Nguyệt cười khẽ, gõ lên trán nàng một cái.

Lạc Y che trán, không khỏi lên tiếng:
"Tiểu thư..."
Lam Nguyệt nhìn bộ dạng của nàng, nghiêm nghị nói:
"Chỉ cần ngươi có mục đích, có đủ kiên trì, trên đời này không có chuyện gì là không thể làm được."
Lạc Y nghe lời này, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu:
"Lạc Y sẽ cố gắng ! Nhất định ta sẽ làm được !"
Lam Nguyệt và Lạc Y đến tiểu viện của Thủy gia chủ, liền thấy Long Dật Trần và Mặc Phong ngồi ngoài sân.
"Sao hai người lại ở đây ? A Họa đâu ?"
Lam Nguyệt đi đến bên cạnh hai người, hỏi.

Long Dật Trần liền lên tiếng:
"Cùng người nhà nói chuyện.

Đây là ?"
Long Dật Trần hướng về phía Lạc Y hỏi, Lạc Y liền hướng hắn bái lễ:
"Tham kiến Tề vương gia, tiểu nữ Lạc Y, là..."
"Lạc Y cùng ta lớn lên từ nhỏ, giống như tỷ muội của ta vậy."
Lam Nguyệt lên tiếng, ngắt lời nàng.

Nàng khoác tay lên vai Lạc Y, mỉm cười.
Trong lòng Lạc Y cảm thấy ấm áp, tiểu thư không muốn nàng lại xưng là nô tì.

Tiểu thư luôn như vậy, luôn xem nàng là tỷ muội tốt.

Có thể gặp chủ tử như người, là may mắn của nàng.
"Cha mẹ A Họa ở đâu, mau đưa ta đến xem.

Ta nghĩ Lạc Y có thể trị cho họ."
Lam Nguyệt chợt nhớ ra sức khỏe của vợ chồng Thủy gia chủ, liền nói.
Long Dật Trần còn chưa tiếp lời, thanh âm của Thủy Y Họa liền vang lên:
"A Nguyệt, ngươi có cách cứu cha mẹ ta sao ?"
Thủy Y Họa từ trong phòng bước ra, vội vàng chạy đến, nàng gấp gáp thiếu chút nữa là té ngã, may mắn Mặc Phong nhanh tay đỡ được.
"A Họa, không cần gấp, nếu thật sự là Ám linh khí, có lẽ có thể được."
"Mau, mau vào trong."

Thủy Y Họa vội vàng kéo Lam Nguyệt vào phòng.

Lam Nguyệt có chút bất đắc dĩ, người có thể giúp cũng không phải nàng, kéo nàng làm gì ?
Lam Nguyệt bị Thủy Y Họa kéo đi, ba người còn lại tất nhiên cũng nhanh chân theo sau.

Lam Nguyệt rốt cuộc nhìn thấy bệnh trạng của phu thê Thủy gia chủ, quả thực nghiêm trọng.

Mấy ngày trước gặp mặt vẫn còn rất tốt, bây giờ liền trở thành như vậy.
"Lạc Y, chữa được không ?"
Lạc Y quan sát hồi lâu, khẽ gật đầu.

"Có lẽ có thể."
"Nắm chắc bao nhiêu phần ?"
"...!khoảng 7 phần."
"Được."
Lam Nguyệt quay sang Thủy Y Họa, nói:
"A Họa, ngươi tin tưởng ta sao ?"
Thủy Y Họa gật đầu, Lam Nguyệt liền nói tiếp:
"Nếu vậy, lát nữa các người nhìn thấy gì, ta cũng hy vọng đừng cắt ngang trị liệu, nếu không linh lực cắn trả, chỉ có con đường chết."
Thủy Y Họa không hề do dự gật đầu, Mặc Phong và Long Dật Trần cũng vậy.

Đám trường lão Thủy gia hai mặt nhìn nhau, do dự một lát cũng gật đầu.

Bọn họ cũng không cứu nổi, chi bằng đánh cược một lần này đi !
"Tốt."
Lam Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó quay sang Lạc Y.
"Lạc Y, bắt đầu đi."
Lạc Y gật đầu, các trưởng lão đều thu hồi linh lực tránh ra.

Lạc Y vận khởi quang linh lực, ấn đường lập lòe một đạo tử quang, đúng là thần ấn mà Huyền Tịch vẽ cho Lạc Y.

Lúc này, trong phòng hiện lên một loại ánh sáng trắng tinh khiết.

Hắc ám bao phủ trên người vợ chồng Thủy gia chủ cũng bị loại ánh sáng trắng này ăn mòn.

Đám người trong phòng lập tức đồng tử co rụt.

Quang linh căn ! Linh căn nguyền rủa !
"Mau dừng tay ! Quang linh căn là linh căn bị nguyền rủa, cô ta sẽ gi3t chết gia chủ và chủ mẫu !"
Một vị trưởng lão quát lên, các vị trưởng lão đồng loạt muốn ra tay, bị Thủy Y Họa cường ép ngăn lại.
"Đủ rồi ! Ta đã nói không được ảnh hưởng trị liệu ! Các người muốn hại chết cha mẹ ta sao !"
"Đại tiểu thư, đó là quang linh căn !"
"Ta biết ! Ta so các ngươi càng rõ ràng !"
Quang linh căn, từng là quang minh của đại lục, linh căn được Thần Minh ban phúc.

Nhưng ngàn năm trước chịu phải nguyền rủa, từ đó chỉ đem lại chết chóc và tai ương, không khác gì Ám linh căn.
Chỉ là...!chỉ là...!
Nàng tin, tin Lam Nguyệt sẽ không lừa nàng, tin vào lựa chọn của bản thân là đúng.
Thủy Y Họa nắm chặt hai tay, nước mắt đều sắp tràn ra, nhưng chung quy bị nàng đè nén.
"Ta tin nàng ! Ta tin Lam Nguyệt !"
Hiện tại, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment