Phá Linh thuật tu luyện khá thuận lợi, mỗi khi nàng ngủ, nam tử thần bí kia đôi khi sẽ xuất hiện, hắn cũng không hề nhiều lời, tựa hồ hắn tồn tại chỉ là chỉ điểm nàng tu luyện. Nghịch Hành Phá Linh Thuật có ba tầng sơ, trung, hậu và viên mãn bốn cấp bậc.
Tu đến viên mãn khi, phá được mọi loại linh thuật của người khác. Tuy nhiên, bất kì thứ gì cũng không hoàn mỹ, Nghịch Hành Phá Linh thuật uy lực còm tùy thuộc vào nàng. Nó chỉ có tác dụng với người ngang cấp trở xuống, cấp càng cách biệt, hiệu quả càng giảm.
Nàng hiện tại cũng được xem như tiến vào tầng thứ nhất sơ kỳ, tạm thời ngăn cản linh lực đơn thuần công kích cũng uy áp.
Tính, nàng tu luyện xem như không tệ đi...
_________
"Tiểu thư, người thật sự muốn đi sao a ?"
Lạc Y lo lắng hỏi, gương mặt nhỏ tràn đầy rối rắm.
Lam Nguyệt thay một thân hắc bào, hoàn toàn hoá thành một mỹ thiếu niên, dùng bốn chữ ngọc thụ lâm phong cũng không quá. Nàng trang thành nam nhân, vẫn là cực phẩm trong cực phẩm.
Lam Nguyệt trầm mặt nhìn Lạc Y, lúc lâu mới mở miệng.
"Lạc Y, chuyến đi nàng khá nguy hiểm, ngươi lại không có linh lực, sẽ gặp nguy hiểm, ngươi muốn ở lại Phượng phủ hay ra bên ngoài ?"
Lạc Y khoé mắt hơi đỏ lên, nàng biết, tiểu thư đây là sợ lúc nàng không ở, nàng sẽ bị ức hiếp. Tiểu thư lo lắng cho nàng a.
Lạc Y vội lắc đầu, ngăn không cho nước mắt tràn ra, muốn bảo vệ tiểu thư, nàng không thể yếu đuối.
"Tiểu thư, ta ở đây chờ ngươi a, Lạc Y sẽ không đi đâu cả"
Nhìn sự kiên định trong mắt Lạc Y, Gương mặt Lam Nguyệt thoáng chút lo lắng, bất quá nàng vẫn là gật đầu.
"Ngươi cẩn thận"
Lam Nguyệt lấy đấu bồng che lên mặt, chuẩn bị rời đi, nhưng bước đến cửa, nàng lại quay lại.
Lam Nguyệt đặt trên tay Lạc Y một thanh chủy thủ cùng một ít kim tệ.
Gần đây nàng 'bóc lột' được không ít thứ tốt a. Coi như phí sinh hoạt tạm ổn. Lam Nguyệt đem toàn bộ tiền còn lại cho Lạc Y, cũng chỉ giữ lại mười mai kim tệ cấp Thạch Sơn. Dù sao ngọc bội cũng là của Phù Dung quận chúa để lại cho Phượng Lam Nguyệt, nàng cũng không thể ném a.
"Chăm sóc tốt bản thân"
Lạc Y ngẩn người, sau đó gật mạnh đầu tỏ rõ đã hiểu. Lam Nguyệt cũng khẽ gật đầu, xoay người nháy mắt biến mất.
Lạc Y ngẩn người nhìn bên cửa sổ, Tiểu thư từ khi nào đã lợi hại như vậy rồi a...
Mà Lam Nguyệt bên này rời đi, bên kia ...
"Uyển Nhi, lần này đi Lạc Nhật sơn mạch, là có bảo bối xuất thế ?"
Phong Mị Nhi bước vào Phượng Lam Uyển tiểu viện, nhìn nàng chuẩn bị tò mò hỏi.
Phượng Lam Uyển nhìn nàng, kêu một tiếng chào hỏi, lạnh nhạt nói:
"Chuyện của Tông môn, ta không tiện tiết lộ, người vẫn không nên hỏi thì hơn."
Nàng đứng lên, chuẩn bị rời đi, đến cửa lại quay lại nói:
"Còn nữa, người tìm cách ngăn can không được để phụ thân biết Lạc Nhật sơn mạch dị động"
Nếu Phượng Lâm Thiên tham gia, kia có chút rắc rối.
"Được, ta tận lực."
Phong Mị Nhi ứng một tiếng, thần sắc ngược lại cũng không có gì không đúng.
Nữ nhi của bà, bà hiểu nhất, nó tính cách mặt dù lạnh bạc, nhưng cũng rất quan tâm nàng cùng Phượng Lâm Thiên, tỉ mỉ chu đáo, là nàng kiêu ngạo !
Điểm này, Dung Tuyết tiện nhân kia xa xa kém bà !
Dung Tuyết hơn bà thì sao ? Nữ nhi của ả, đều bị nữ nhi của bà đạp dưới chân !
_____
Rời đi Phượng phủ, Lam Nguyệt theo trí nhớ đi đến Nhiệm Vụ Đường. Vừa đến cửa nàng đã thấy một tổ đội gần hai mươi ngươi đang đứng.
"Thạch Sơn, ngươi nói người kia sẽ đến sao ? Ngươi nói thật chứ ?"
Một nữ tử xinh đẹp lên tiếng, nàng một bộ hồng y bó sát thân, lộ ra đường cong gợi cảm, gương mặt quyến rũ, mị hoặc, trang điểm vô cùng tỉ mỉ, hai tay ôm ngực, dung nhan xinh đẹp vô cùng chói mắt khiến nam nhân xung quanh đều đưa mắt nhìn nàng.
"Ta chắc chắn, Dạ Ảnh công tử sẽ đến a"
Thạch Sơn to lớn dáng người, gương mặt cũng thập phần chắc chắn, vỗ ngực đảm bảo.
"Thạch Sơn, ngươi chỉ mới quen hắn, sao lại đảm bảo như vậy a, còn nữa, hắn không phải mượn ngươi tiền, tốt a ! Ngươi không phải bị người gạt đi ?"
Hồng y nữ tử hừ một tiếng, trừng trừng mắt nói.
"Ta..."
"Được rồi, chúng ta chờ thêm một lát, nếu không có vậy liền xuất phát đi."
Một vị nam tử bên cạnh cười khẽ nói, hắn gương mặt thanh tú, một bộ thanh y tinh tế, phong thái vô cùng nhã nhặn, lịch sự.
"Đoàn trưởng..."
Thạch Sơn vừa định nói tiếp, hắn liền thấy phía xa bóng dáng thập phần quen mắt.
"Đến... đến rồi a"
Hắn vui mừng reo lên, tách khỏi đám người, giơ tay hướng hắc y thiếu niên hét lên
"Công tử, công tử, ở đây a"
Lam Nguyệt nhìn Thạch Sơn, khụ, hắn cũng quá muốn gây chú ý đi, quá mất mặt a.
Lam Nguyệt nhanh chân bước đến, đến gần đám người đảo mắt nhìn qua một lượt từng người rồi thu hồi tầm mắt.
Đám người này tu vi đều không thấp, nhưng đa phần đều là võ giả. Duy có nam tử thanh y cùng nữ tử hồng y có lẽ là linh lực giả.
"Giả thần giả quỷ"
Nữ tử hồng y hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang hướng khác.
"Hồng Lăng..."
Nam tử Thanh y lên tiếng, sau đó quay sang Lam Nguyệt ôn hoà lễ nghĩa nói:
"Vị huynh đệ đây, thất lễ rồi, tại hạ là Khương Ngọc, đây là Hồng Lăng, hạnh ngộ"
Lam Nguyệt cũng khẽ gật đầu, thanh âm hơi trầm vang lên:
"Gọi ta Dạ Ảnh là được."
Nàng cố ý hạ thấp giọng, nghe không ra nam nữ.
Khương Ngọc cười cười, hướng toàn dong binh đoàn nói:
"Người đã đông đủ chúng ta xuất phát"
Khương Ngọc, Hồng Lăng, hai người này trong đoàn là nổi bật nhất, mặc dù hai cái tên này nàng chưa từng nghe qua nhưng bàn về khí chất cùng năng lực, họ tuyệt đối không phải tầm thường gia tộc xuất ra, càng không thể là bá tánh bình thường.
Dong binh đoàn này cũng không tầm thường a...
Mọi người đáp một tiếng, xoay người lên ngựa, chuẩn bị khởi hành.
"Dạ công tử, ngựa này của ngài a"
Thạch Sơn cười hì hì nói, đem cương ngựa cho Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt cũng không có khách khí từ chối, đơn giản tiếp lấy xoay người lên ngựa.
Bất quá vừa xoay người, nàng liền cảm nhận được thanh âm xé rách không khí truyền đến, Lam Nguyệt không chút do dự nghiêng người ngã ra phía sau, trường tiên màu đỏ tươi vút qua trước mặt Lam Nguyệt, cũng không dừng lại ở đó, trường tiên tựa như có ý thức vòng trở lại, đánh lên ngựa.
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi loé, chân một cước đạp lên ngựa, nhảy lên tránh khỏi, trường tiên đánh đến lưng ngựa, khiến nó giật mình hí vang, trên lưng bị trường tiên đánh trúng, thương không nhẹ.
Lam Nguyệt bàn tay khéo léo nắm lấy trường tiên, nhìn như đơn giản kéo, lại mang theo khí lực đáng gờm.
"A"
Hồng Lăng giật mình kinh hô, chợt hoàn hồn, nàng đã bị Lam Nguyệt kéo khỏi ngựa.
Tức giận quay lại nhìn Lam Nguyệt, đã không thấy nàng đâu, Hồng Lăng kinh ngạc.
"Nếu Hồng Lăng cô nương đã muốn tặng ngựa, kia tại hạ không nhận liền thất lễ rồi ..."
Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Hồng Lăng xoay người, hắc y thiếu niên đã yên vị trên ngựa của nàng. Có lẽ do lúc nãy một chút công kích bất ngờ, đấu bồng đã rơi xuống, lộ ra 'hắn' mái tóc đen mượt, tùy ý xoã xuống, phong nhã cực kì. Bất quá 'hắn' gương mặt vẫn là mang lên một chiếc mặt nạ. Mặt nạ vô cùng tầm thường, cũng không có bất kì cái gì đặc biệt, tùy ý trên đường đều có thể mua.
Lam Nguyệt nhợt nhạt cười, muốn cùng nàng đánh, nhất định phải trả giá a !
Mọi người trong đoàn là ngơ ngác, chưa kịp phản ứng chuyện gì đang diễn ra, Khương Ngọc thì một mặt cười khổ, Thạch Sơn nhìn Lam Nguyệt ánh mắt càng là sùng bái. Đó là phó đoàn trưởng a ! Nàng nhưng là một gã linh lực giả a ! Nàng tu vi càng là mạnh mẽ a ! Dạ công tử thật lợi hại nha.
"Ngươi..."
Hồng Lăng cũng là phản ứng lại, tức giận đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đáng giận, tiểu tử này dám hố nàng !!!
"Được rồi được rồi a ! Hồng Lăng muội đừng gây chuyện nữa, Dạ Ảnh huynh đệ, thất lễ rồi a"
Khương Ngọc cười nói, nhanh chóng hoà giải, vị Dạ Ảnh này thân thủ quá lợi hại, cả hắn đều nhìn không rõ 'hắn' như thế nào lên ngựa a.
"Hừ"
Hồng Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người.
Xem như 'hắn' lợi hại, nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng đánh không lại 'hắn' a ! Hừ !
Rất nhanh liền có người mang ngựa đến, Hồng Lăng cũng lên ngựa đoàn người nhanh chóng lên đường. Hồng Lăng tuy cũng như vậy không để ý Lam Nguyệt, bất quá cũng không cùng nàng gây sự. Ngược lại mấy ngày đi đường này an tĩnh không ít.
Năm ngày đi đường, dong binh đoàn rời Đế Đô, đến một nơi gọi là Thanh Huyền Thành.
Thanh Huyền Thành là một toà thành tiếp giáp với Lạc Nhật sơn mạch ở Đông Nhạc quốc. Tuy chỉ là một thành nhỏ nhưng cường giả muốn vào Lạc Nhật sơn mạch đều tại đây đi qua, quanh năm cường giả chỉ thừa không thiếu.
Mà Lạc Nhật sơn mạch chính là nơi dong binh đoàn săn giết ma thú cấp 5 Xích Kim Sư !!!
Lam Nguyệt có chút hưng phấn, nàng còn chưa biết cái gọi là Ma thú của thế giới này đâu, thật đáng mong đợi a
----------
Lạp. Lâu không đăng có quên truyện của ta không nha ? Đừng quên nha các nàng....
Ô ô ô ô.....