"Vậy sao ? Không biết ta có thể được biết kẻ đó là ai ?"
Tên cầm đầu không nghĩ tới Lam Nguyệt có thể bình tĩnh trả lời hắn như vậy, khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại bình thường trả lời.
"Vậy ngươi xuống hỏi Diêm vương đi !"
Ánh mắt hắn chợt lóe qua sát khí, tất cả sát thủ đồng loạt bộc phát linh lực, lập tức phát động tấn công.
Lam Nguyệt hoàn toàn không cần ra tay, ánh sáng xanh lam chợt lóe qua, phía sau nàng, Thanh U dưới hình dạng khổng lồ xuất hiện.
Nó giang rộng đôi cánh khổng lồ, mồ to rống lên một tiếng, một ngụm nuốt như gần hết đám sát thủ Huyết Sát Lâu.
"Linh...linh thú !!!"
"Chạy ! Chúng ta không phải đối thủ của nó !!"
Rõ ràng thông tin bọn họ có được chỉ là một vị tiểu thư, tu vi không cao, cũng không có kinh nghiệm chiến đấu !
Tại sao lại biến thành một nữ tử có Linh thú cấp cao như vậy bảo hộ chứ !!!
"Thanh U, một kẻ cũng không được để thoát."
"Vâng, chủ nhân !"
Thanh U đáp một tiếng, thân ảnh khổng lồ cũng không hề khiến tốc độ nó chậm đi, chớp mắt đã đuổi kịp đám sát thủ bỏ trốn.
Thanh U không giết tên thủ lĩnh, mà đem tên đó mang về.
Thủ lĩnh sát thủ bị Thanh U làm bị thương, nó gấp hắn thả xuống trước mặt Lam Nguyệt, sau đó hóa thành một con Thanh điểu nho nhỏ đậu trên vai nàng.
"Chủ nhân, hắn bị ta làm trọng thương, tạm thời sẽ không chạy được."
"Tốt lắm."
Lam Nguyệt sờ sờ đầu nó, khen ngợi.
Nàng đưa mắt nhìn tên thủ lĩnh hoàn toàn không cử động được, cả người bê bết máu đang r3n rỉ dưới đất.
"Nói đi, kẻ thuê các ngươi là ai ?"
"Ta...!không biết !"
"Ồ ?"
Lam Nguyệt ồ lên một tiếng, một chân trực tiếp giẫm vào bàn tay hắn, nhẹ nhàng nghiến xuống đất.
"Aaaa !!!"
"Ta, thực, sự, không, biết !"
Lam Nguyệt dừng tay, ngồi xuống trước mặt hắn.
"Vậy chắc ngươi biết tổng bộ Huyết Sát Lâu nhỉ ?"
Thủ lĩnh sát thủ cắn răng chịu đựng, ánh mắt chợt lóe, hắn nói.
"Được, ta dẫn ngươi về tổng bộ."
Một tiểu cô nương mười lăm tuổi, đến tổng bộ Huyết Sát, vậy chỉ có con đường chết !
Lam Nguyệt không hề có ý kiến gì, Huyết Sát lâu này nàng thật ra đã muốn đến từ lâu.
Bọn họ và Cửu Môn của nàng cũng có không ít chuyện xung đột.
Sẵn tiện hôm nay, giải quyết luôn một thể !
____________
....
Hoàng cung.
"Chi nha."
Sáng sớm, cánh cửa Ngự thư phòng từ từ mở ra.
Đêm qua, Long Vân Ngạo ở thư phòng một đêm, cũng chưa từng chợp mắt.
Hắn cảm thấy, người nên đến tìm hắn bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến rồi.
Chuyện gì đến, cuối cùng cũng sẽ đến.
"Ngươi..." đến rồi.
Long Vân Ngạo vừa ngẩng đầu định nói, lại phát hiện kẻ đi vào không phải kẻ hắn đang chờ.
Hắn nhìn mảnh mảnh ngọc treo bên eo của nam nhân, hơi nheo mắt.
"Ngươi là...!người của Âm Dương Tông ?"
Nam nhân từ bên ngoài chậm rãi bước vào, trên tay hắn cầm theo một chiếc quạt giấy, khẽ phe phẩy.
Ánh mắt đào hoa phong lưu đa tình, một bộ bạch y phiêu dật như tiên.
Bên cạnh còn đi theo một nữ tử xinh đẹp quyến rũ.
"Ngươi chính là Long Vân Ngạo phải không ? Hoàng đế Đông Nhạc, nghe nói ngươi giữ một vật của phu nhân Dung Tuyết ?"
Người đến không ai khác chính là Mạc Nghi.
Bên cạnh hắn là Lâm Hỏa Nhi, hồng y như lửa, quyến rũ mị hoặc.
So với một năm trước, Lâm Hỏa Nhi hiện tại càng thêm phong tình vạn chủng.
Một tay nàng đặt ngang vòng eo thon thả, tay còn lại nghịch mớ tóc dài xõa bên vai, y phục cũng thập phần ôm sát cơ thể, phần eo được để lộ ra, khoe ra đường cong hoàn mỹ.
Ánh mắt Long Vân Ngạo chuyển từ người Mạc Nghi sang Lâm Hỏa Nhi, khẽ nhíu mày.
Nữ nhân này thế nhưng cùng người của Âm Dương Tông có quan hệ ? Nàng ta không phải là nữ nhân của Hiên Nhi sao ?
Cũng không biết Hiên Nhi như thế nào, mà Lâm Hỏa Nhi hiện tại lại bên cạnh Mạc Nghi.
"Bệ hạ, biệt lai vô dạng a~."
Lâm Hỏa Nhi cười một tiếng, thanh âm quyến rũ, mê hoặc vô cùng.
Long Vân Ngạo hơi nhíu mày, hắn biết rõ Lâm Hỏa Nhi đang dùng Mị thuật, một loại yêu thuật có khả năng công kích tâm lí người đối diện.
Hắn rời mắt khỏi người nàng, chống lại Mị thuật, lại quay về phía Mạc Nghi, nói.
"Mạc công tử nói đùa, một tiểu hoàng đế như ta, làm sao biết người mà đại nhân ngài nói là ai chứ ?"
"Ha, ngươi có thể biết đến ta, sao lại không biết nàng chứ ? Dung Tuyết chính là nữ nhân của Tông chủ Âm Dương Tông bọn ta, ngươi nếu có điều giấu diếm, vậy thì đừng trách ta sang bằng quốc thổ nhỏ bé này của ngươi."
Long Vân Ngạo vừa nghe thấy câu Nữ nhân của tông chủ Âm Dương Tông, ánh mắt lập tức lạnh xuống, mặc dù hắn thích Dung Tuyết, nhưng chưa từng dùng lời lẽ vô sỉ như vậy, tên này có thể tìm đến đây, rõ ràng đã biết Dung Tuyết chính là Phù Dung quận chúa, thê tử của Phượng Lâm Thiên, lại cố tình nói ra lời này.
Bàn tay Long Vân Ngạo giấu trong ống tay áo nắm chặt, hắn cố lấy lại bình tĩnh, mở miệng.
"Mạc công tử, người mà ngươi nói trẫm hoàn toàn không biết, cũng chưa từng nghe qua."
"Vậy sao ?"
Ánh mắt Mạc Nghi hơi lóe, hắn đưa tay, một luồng linh lực cực mạnh b ắn ra, lướt qua Long Vân Ngạo, phá nát bức tường sau lưng hắn.
Ánh mắt Long Vân Ngạo co rụt, bàn tay cũng siết chặt hơn.
Tên này hoàn toàn không xem hắn ra gì, còn dám động tay động chân hủy thư phòng của hắn ?
"Vậy Long Vân Ngạo, ngươi nói hình phu nhân nhà ta, vì sao ở chỗ ngươi ?"
Bức tường bị phá hủy, để lộ mật thất bên trong.
Giữa mật thất treo một bức chân dung nữ tử.
Nàng mặc một thân bạch y, ánh mặt tựa như bầu trời sao, khóe môi khẽ mỉm cười, biểu tình dịu dàng lại chuyên chú, tựa hồ đang nhìn cái gì đó mà nàng hết sức yêu quý.
Long Vân Ngạo hơi mấp môi.
Đó là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy nữ tử lạnh lùng như Dung Tuyết lại lộ ra biểu cảm đó, nụ cười đó gần như ăn sâu vào trong tim hắn, vĩnh viễn cũng không cách nào gỡ bỏ.
Nhưng ánh mắt kia, không phải dành cho hắn, người có thể nhận được ánh nhìn đầy tình cảm đó, cả thiên hạ này có lẽ chỉ có một mình Phượng Lâm Thiên.
"Công tử nói đùa, nàng nào phải phu nhân của quý tông.
Nàng là biểu muội của ta, Phù Dung quận chúa, hơn nữa nàng đã thành gia lập thất, xin người tôn trọng nàng ấy.
Phu quân của nàng là Phượng Thương vương gia, Phượng Lâm Thiên."
"Hừ ! Bớt xảo biện ! Đây ràng chính là Phu nhân của chúng ta, chúng ta có thể lầm, nhưng tông chủ thì không ! Chẳng lẽ đến phu nhân của mình, Tông chủ còn không nhìn ra sao ?"
Mạc Nghi cười lạnh, dùng giọng điệu âm trắc đe dọa.
"Long Vân Ngạo, ngươi tốt nhất đem thứ cần giao giao ra đây ! Bằng không đừng trách bọn ta vô tình !"
Hóa ra nói đến nói lui, vẫn là muốn đồ vật trên tay hắn !
Long Vân Ngạo có mấu chốt của bản thân, Mạc Nghi trắng trợn muốn cướp đồ, hắn đương nhiên không đồng ý !
"Buồn cười ! Mạc Nghi, xem ra Âm Dương tông các người quên Hợp Hoan tông năm xưa vì sao bị diệt môn rồi ?"
Mạc Nghi nghe nhắc đến Hợp Hoan Tông, sắc mặt có chút thay đổi.
Cuối cùng, hắn một chưởng đánh nát chiếc bàn bên cạnh Long Vân Ngạo, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Long Vân Ngạo, chỉ bằng ngươi ?"
Ánh mắt Long Vân Ngạo hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Hắn lạnh lùng lên tiếng.
"Trẫm không thể, nhưng hắn có thể ! Nếu ngươi đã đến đây, hẳn là biết thân phận của Phượng Lâm Thiên rồi ?"
Mạc Nghi không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn Long Vân Ngạo.
Lúc biết được chuyện này, hắn cũng vô cùng bất ngờ.
Không ngờ Hạo Thiên tung hoành ngang dọc ở Trung Châu lại xuất thân từ một đại lục hạ đẳng.
Hơn nữa, sau khi mất tích, tu vi không chỉ giảm mạnh, còn chết một cách khôi hài như vậy.
Đúng là trời cũng giúp ta ! Nghe nói trên người của Phượng Lâm Thiên giữ một nửa đồ vật đó ! Rất có thể đồ vật đó hiện tại đang ở trên tay nữ nhi của hắn.
"Hắn đã chết, còn có thể làm gì ta ?"
Huống hồ dù Phượng Lâm Thiên còn sống, hắn cũng không sợ.
Một tên phế vật tu vi tẫn phế, còn không đáng khiến hắn để vào mắt.
"Vây sao ?"
Long Vân Ngạo ngâm nga cười nhạt môt tiếng, hắn vỗ tay nhẹ một cái, hơn chục hắc y nhân từ đâu xuất hiện, đem Mạc Nghi và Lâm Hỏa Nhi bao vây.
"Long Vân Ngạo ! Ngươi dám ra tay với sứ giả ? Muốn chết !"
Lâm Hỏa Nhi nhìn thấy ám vệ hoàng gia, lập tức lo sợ mà lớn tiếng cảnh cáo.
"Hừ, một đám tiểu tốt, có thể làm gì được ta ?"
Ánh mắt Mạc Nghi lóe qua tia xem thường, hoàn toàn không để Ám vệ vào mắt.
Long Vân Ngạo phất tay hiệu lệnh, lập tức một Ám vệ tung một cước về phía Mạc Nghi.
Mạc Nghi nhắm mắt lại, khóe miệng treo một nụ cười tự tin, hắn chắc chắn bản thân sẽ đỡ được.
Lại không ngờ đến, bản thân Mạc Nghi quá xem thường đối thủ, lại bị một cước của Ám vệ đánh bay.
Cả người hắn va vào tường, đem tường đánh vỡ nát.
"Đại sư huynh !!"
"Mạc Nghi, bấy nhiêu đủ để ngươi vào mắt chưa ?"
Mạc Nghi từ đống đổ nát đứng dậy, hắn phủi phủi bụi bẩn trên y phục.
Mặc dù bị đánh bay, thế nhưng trên người Mạc Nghi không có lấy một chút trầy xước.
Ánh mắt hắn chợt lóe qua tia thị huyết, khẽ li3m môi, âm trầm mở miệng.
"Tạm chấp nhận, xem ra bị một đám con kiến cắn, cũng có chút ngứa."
_____
Chỉ trong nửa canh giờ, Mạc Nghi đã hoàn toàn hạ gục tất cả Ám vệ hoàng gia, hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế, ánh mắt trêu tức nhìn Long Vân Ngạo.
"Không tồi, tu vi không cao nhưng cách thức đánh nhau có chút năng lực."
Mạc Nghi nhìn Long Vân Ngạo quỳ sụp dưới đất, lạnh nhạt lên tiếng.
Hắn không ngờ ở một đại lục nhỏ bé này, lại có kẻ khiến hắn bị thương.
Trận pháp vừa rồi đám ám vệ này bài bố không phải tầm thường.
Kẻ huấn luyện đám người này, chắc chắn là Phượng Lâm Thiên !
Đáng ghét, tên này đến chết rồi cũng có thể đem đến rắc rối cho người khác !
Hắn ngừng một chút, lại nói:
"Hiện tại, ngươi có thể đi chết rồi !"
Vừa rồi hắn kiểm tra toàn bộ nơi này, thứ Long Vân Ngạo giữ đã không còn, teong hộp chỉ còn chút khí tức còn xót lại.
Thế mà đã có kẻ nhanh hơn hắn phỗng tay trên ! Đồ vật không còn, vậy hắn không có lí do gì để giữ người nữa !
Bàn tay Mạc Nghi hoá thành trảo, hắc sắc linh lực tu lại, thành một trảo đen hướng thẳng về phía đầu của Long Vân Ngạo.
Long Vân Ngạo bị trường tiên của Lâm Hỏa Nhi quấn lấy, hoàn toàn không cách nào né tránh đòn này.
Nguy rồi !
Xẹt !!!
Mắt thấy hắc trảo của Mạc Nghi chạm vào người Long Vân Ngạo, một vầng bạch quang chợt lóe qua.
Thân ảnh kia nhanh như một cơn gió, chỉ trong chớp mắt đã chắn trước mặt Mạc Nghi, một mũi kiếm sắc bén đặt ngang cổ Mạc Nghi.
Lam Nguyệt một tay cầm kiếm, một tay phụ sau lưng, Lam y vẫn còn nhè nhẹ tung bay, nàng lạnh nhạt liếc Mạc Nghi một cái.
"Muốn giết hắn ? Đã hỏi ý của ta chưa ?"