Long Vân Ngạo ra hiệu cho Lam Nguyệt đi theo.
Hắn dẫn nàng ra phía sau mật thất đã bị Mạc Nghi phá tan, đi đến bên cạnh bức tranh đang treo giữa phòng.
"Con hẳn cũng nhận ra người trong tranh là ai rồi phải không ?"
Lam Nguyệt đứng phía sau hắn, nhìn lướt qua bức họa, nhàn nhạt nói.
"Ta không quan tâm chuyện của ông hay thứ tình cảm gì đó, cái ta cần là đồ của Nương."
Lam Nguyệt không cần hỏi cũng biết, Long Vân Ngạo thích mẫu thân nàng.
Từ việc bí mật cất giữ hình vẽ, hay ánh mắt hắn thông qua nàng nhìn ai khác, Lam Nguyệt cũng biết.
Nàng không quan tâm nhân quả đời trước, chỉ muốn nhanh chóng tìm kiếm tung tích của nương.
Có lẽ thứ Long Vân Ngạo đang giữ sẽ cho nàng vài tin tức hữu ích.
Long Vân Ngạo thở dài một tiếng, tính cách này của Lam Nguyệt, ngược lại có chút giống với nàng ấy, với người ngoài luôn lạnh lùng dứt khoác như vậy.
Long Vân Ngạo đi đến chỗ bức tranh, đưa tay vẽ vài đường ký hiệu kỳ quái.
Lam Nguyệt hơi nhướng mày, không nghĩ đến Long Vân Ngạo lại là một Linh trận sư.
Nhìn có vẻ cao hơn nàng khá nhiều bậc.
"Ông là Linh trận sư ?"
"Đúng vậy, trẫm là Linh Trận Sư Cấp 5."
Long Vân Ngạo mỉm cười trả lời, chuyện hắn là Linh trận sư, số người biết được gần như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Năm đó, người phát hiện ra thiên phú của hắn, cũng như truyền dạy linh trận thuật, chính là Dung Tuyết.
Hắn hoàn thành chú ấn, sau đó đưa tay vào, từ trong bức tranh lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Lam Nguyệt khá kinh ngạc, hộp gỗ này có thiết kế cực kỳ giống với hộp gỗ Lam Nguyệt có được trong không gian Đào Hoa.
Chỉ là khí tức có chút khác biệt.
Đây chẳng lẽ đều là thứ mẫu thân nàng để lại ? Trong đó rốt cuộc là cái gì ?
"Đây là thứ mẫu thân con giao cho ta.
Linh trận bảo hộ cũng là nàng ấy tự mình làm.
Trừ ta và nàng ấy ra, không ai có thể..."
Long Vân Ngạo còn chưa nói dứt câu, biểu tình đột nhiên thay đổi.
Hắn nhíu mày, đột nhiên dùng lực bóp nát hộp gỗ.
"Ông đang làm cái gì !!"
Lam Nguyệt nhìn hành động của Long Vân Ngạo, lập tức muốn đưa tay ngăn cản.
Nhưng cô nắm lấy được, chỉ là những mảnh gỗ vỡ nát.
"Không thể nào....!không thể nào !"
Long Vân Ngạo vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu, bước chân cũng loạng choạng.
Lam Nguyệt thấy biểu tình không thể tin được của hắn, hơi dừng lại.
Nàng khẽ nhíu mày nhìn đống gỗ nát trên sàn.
Không đúng, đây là đồ giả.
Nếu đây là hộp gỗ mẫu thân nàng để lại, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị bốp nát như vậy.
Thế nhưng lại có kẻ đi trước nàng một bước, đem đồ vật tráo đổi.
Hoàn mỹ đến mức Long Vân Ngạo là người canh giữ bấy lâu nay cũng bị qua mặt.
"Bỏ đi, chuyện này ta sẽ tự mình điều tra sau."
Lam Nguyệt đứng thẳng người, chậm rãi mở miệng.
Long Vân Ngạo cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn nhắm mắt, biểu cảm vô cùng thất vọng.
Là hắn vô dụng, đến đồ vật nàng ấy để lại cũng không thể giữ được.
Đến yêu cầu duy nhất của nàng ấy cũng không hoàn thành được.
Lam Nguyệt nhìn Long Vân Ngạo nắm chặt nắm tay đến mức gân tay nổi lên, không nói gì.
Nàng quay đầu đi, tiếp tục mở miệng.
"Ta và Hoàng hậu có chút ân oán, hy vọng người sẽ không xen vào...
Nàng hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Long Vân Ngạo, tiếp tục mở miệng:
"...Long bá bá."
Chỉ ba chữ này thôi, bậc đế vương vô tình như Long Vân Ngạo lại có cảm giác khóe mắt nóng hổi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc cực kỳ khó tả.
"Long bá bá, Nguyệt Nhi muốn cõng cõng~"
"Long bá bá, người thương Nguyệt Nhi nhất !"
"..."
Ba chữ này, hắn đã chờ rất lâu rồi.
Lần cuối được nghe nàng gọi ba chữ Long bá bá là lúc Lam Nguyệt năm tuổi.
Sau khi sự việc xảy ra, Phượng Lâm Thiên phong ấn ký ức của con bé, có lẽ vì tuổi còn quá nhỏ, dẫn đến một số ký ức bị mất đi hoặc biến dạng, Phượng Lâm Thiên cũng không cho hắn gặp Lam Nguyệt nữa, cũng cực kỳ hạn chế con bé giao du bên ngoài.
Đừng nói gọi ba chữ này, với Lam nguyệt lúc đó, Long Vân Ngạo chẳng qua chỉ là một vị hoàng đế cao cao tại thượng mà nàng chưa bao giờ tiếp xúc.
Có lẽ phần ký ức này, đang bắt đầu quay về sau khi người phong ấn ký ức là Phượng Lâm Thiên chết.
Long Vân Ngạo cố nén cảm xúc trong lòng đang dậy sóng.
Hắn cố giữ bình tĩnh trả lời Lam Nguyệt.
"Bộ Vân Nhan tự làm tự chịu, bá bá cũng không bao che được gì.
Tùy con xử lí ra sao."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người bước khỏi Ngự Thư Phòng.
Nàng một đường hướng thẳng về hậu cung, hướng Phượng Nghi cung của Bộ Vân Nhan.
Bộ Vân Nhan và nàng xưa nay không thù oán.
Phượng Lâm Thiên còn có chút hỗ trợ trong việc con trai bà ta tranh giành được vị trí thái tử, đáng ra không phải là kẻ thù mới đúng.
Bộ Vân Nhân lần này lại chủ động gây sự với nàng, rốt cuộc là đánh chủ ý lên cái gì đây ?
__________
Phượng Nghi Cung.
Bộ Vân Nhan ngồi trên ghế phượng, mặc bộ Phượng bào đỏ rực, uy nghiêm mà tôn quý.
Bà chống một tay nâng cằm, một tay nhẹ nhàng trêu đùa Bạch miêu đang hưởng thụ nằm trong lòng bà ấy.
Thời gian cũng khá lâu rồi, Huyết Sát Lâu lần này làm việc sao lại chậm như vậy ? Đáng ra phải có tin tức rồi mới đúng.
Không phải chỉ là giết một con nha đầu mới bước vào Pháp Linh Cảnh không lâu thôi sao ?
Lúc này, một cung nữ hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng sợ hãi hoảng loạn mà kêu lên:
"Nương nương, nương nương ! Phượng,...!Phượng ..."
Bộ Vân Nhan nhíu mày không vui, thanh âm điềm tĩnh lạnh lùng vang lên.
"Hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa ? Ngươi đây là muốn làm mất mặt bổn cung sao ?"
Cung nữ kia quỳ sụp xuống, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Chỉ là nhớ lại ánh mắt kia, nàng chỉ cảm thấy so với người đó, đối mặt với sự chỉ trích của hoàng hậu càng dễ chịu hơn một chút.
"Nương nương, bên ngoài...!Nguyệt, Nguyệt Hy quận chúa đang ở bên ngoài, muốn, muốn gặp người."
Động tác của Bộ Vân Nhan dừng lại, khẽ nhíu mày.
Huyết Sát Lâu làm việc, xưa nay chưa từng thất bại, Phượng Lam Nguyệt hiện tại đáng ra đã chết không thấy xác mới đúng.
Sao có thể vẫn còn ở đây được ?
Bộ Vân Nhan vui sướng cười lớn, tiểu cũng nữ hơi run sợ, nhưng cũng kì quái khó hiểu vì sao bà ta lại cười như vậy.
Bộ Vân Nhan vừa ngừng cười, tách trà nóng trên tay lập tức ném về phía cung nữ.
Bốp !
Choang !
"A...ưm."
Ly trà đập mạnh vào đầu cung nữ, toàn bộ trà nóng đều tạc lên mặt nàng.
Tách trà rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ nát.
Cung nữa vừa kêu lên một tiếng, lập tức đưa tay che miệng lại, cả người run run rẩy rẩy quỳ ở đó.
Mặc cho nước nóng làm cả mặt nàng đỏ bừng nóng rát, chỗ bị ném trúng cũng bật máu, máu tươi chảy xuống nhiễm đỏ cả nửa mặt, nàng cũng không dám đưa tay cầm máu.
Nàng biết rõ, nếu làm thêm một động tác dư thừa nào, không phải là một vết thương nhỏ, mà đến mạng của nàng cũng không còn !
Bộ Vân Nhan bề ngoài hiền hậu nhân từ, thực chất bà ta tàn độc, nhẫn tâm hơn bất kỳ ai.
Đến nhi tử của mình bà ta còn có thể xuống tay tàn nhẫn, huống hồ là với người ngoài.
Con người của Bộ Vân Nhan, xem quyền lực là tất cả, xưa nay chưa từng niệm tình cảm.
Tất cả mọi thứ đều phải nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy.
Bộ Vân Nhan nhìn bộ dạng nhếch nhát của cung nữ, hơi nhíu mày ghét bỏ, nhàn nhạt ra lệnh.
"Được rồi, lui ra đi.
Sau này không được bước vào tẩm cũng của bổn cung nửa bước."
"Tạ ơn hoàng hậu nương nương tha mạng."
Cung nữ vội vàng cúi đầu bái lạy, sau đó lui ra chật vật mà rời đi.
Rầm !
Cung nữ kia vừa mới rời đi, cửa cung của Phượng Nghi cung bị đạp tung mở ra, thanh âm bên ngoài rất lớn, nhường Bộ Vân Nhan khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì ?"
"Bổn quận chúa đến của bái phỏng, Hoàng hậu lại để khách nhân chờ lâu như vậy sao ?"
Thanh âm nữ tử vang lên, mang theo chút ý vị sâu xa.
Lam Nguyệt ngược sáng mà đến, hai tay phụ sau lưng, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt.
Bộ Vân Nhan hơi nheo mắt, đến khi nhìn rõ dung nhan người đến, kích động từ trên ghế đứng dậy.
"Phượng Lam Nguyệt !!?"
Bộ Vân Nhan khó tin vào mắt mình, trước giờ bà luôn tin tưởng Huyết Sát Lâu, thế nhưng vì sao Phượng Lam Nguyệt vẫn còn sống !!?
Huyết Sát Lâu thất bại !!? Sao có thể chứ !!!
Lam Nguyệt bước thẳng vào đại điện, ngẩng đầu nhìn Bộ Vân Nhan vẫn chưa hoàn hồn.
"Tin tức của bà cũng chậm quá đó."
Lam Nguyệt lên tiếng, nhường Bộ Vân Nhan lấy lại tinh thần.
Bà ta bình tĩnh ngồi xuống, thanh âm lạnh lùng uy nghiêm vang lên.
"Nguyệt Hy quận chúa đúng là gan to bằng trời, lại dám xông vào tẩm cung của bổn cung, ngươi đây là thách thức Hoàng uy sao ?"
Hoàng uy ?
Lam Nguyệt không biết nên nói bà ta ngốc, hay là quá tin tưởng vào quyền lực đế quốc nữa.
Hoàng uy trong mắt Linh giả mà nói, chẳng đáng một đồng.
"Chọc đến ta, dù ngươi có là thần tiên cũng phải trả giá !"
Lam Nguyệt động, hướng về phía Bộ Vân Nhan phi tới.
Bộ Vân Nhan mặt không đổi sắc, Lam Nguyệt vẫn chưa chạm đến bà ta, hơn chục hắc y nhân từ đâu xuất hiện, cản lại bước chân nàng.
Lam Nguyệt đỡ một đòn công kích của Hắc y nhân, lùi về giữa đại điện.
Nàng nắm chặt tay, hơi lùi lại nửa bước rồi đứng thẳng.
Một tay phụ sau lưng, Lam Nguyệt nhìn hơn chục hắc y nhân đem mình bao quanh, lưỡi gươm sắc bén đồng loạt hướng vào nàng.
Đám hắc y nhân này y phục thống nhất, chiêu thức kết hợp vô cùng thuần thục tinh tế, tuyệt đối là tinh anh được huấn luyện cực kỳ khắc khổ mà ra.
Hoàng hậu sau lưng lén lúc chiêu mộ tử sĩ, Long Vân Ngạo có biết không ?
Theo hiểu biết của nàng về Long Vân Ngạo, hắn chắc hẳn biết.
Chỉ là không biết vì sao lại tùy ý để bà ta lớn mật như vậy ?
Ha, chuyện tranh đấu của hoàng thất mặc dù phiên phức, nhưng đúng là càng ngày càng thú vị a.
Lam Nguyệt nắm chặt tay, toàn bộ linh lực hùng hậu từ từ toát ra, uy áp Thiên Dương Cảnh đem khí thế của toàn bộ tử sĩ nghiền nát.
Thanh âm nàng lạnh lùng vang lên:
"Tử sĩ thì sao ? Trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi chiêu trò chỉ là hư vô."
"Bộ Vân Nhan, bà đến Huyết Sát Lâu treo thưởng ta, đã nghĩ đến kết cục của mình chưa ?"