"Câm miệng !"
Long Vân Ngạo quát lớn một tiếng, hắn phất tay áo đứng lên, ánh mắt cùng lúc đó nháy mắt biến lạnh lẽo.
Bộ Vân Nhan nhìn hắn, cười một cách mỉa mai.
"Nhìn đi, đến người còn không chấp nhận được sự thật, lấy gì nói ta ?"
Bộ Vân Nhan dừng một chút, tiếp tục mở miệng.
"Người nói xem, xung đột năm đó giữa Phượng Lâm Thiên và Phù Dung, người dám nói bản thân không đổ thêm dầu vào lửa sao ? Những lời người khuyên nhủ Phượng Lâm Thiên, thật sự là khuyên nhủ sao ?"
Gương mặt Long Vân Ngạo hơi tái đi, năm đó là hắn suy nghĩ ngu xuẩn, là hắn gián tiếp đưa nàng ấy vào kết cục đó.
Dù có ngụy biện như thế nào đi nữa, cũng là hắn sai.
Sai lầm lớn nhất của hắn là đây.
Vì vậy hắn muốn bù đắp, muốn dùng nửa đời còn lại bù đắp cho Nguyệt Nhi.
Hắn nợ Dung Tuyết quá nhiều, nợ Nguyệt Nhi còn nhiều hơn.
Hắn không thể ở những năm tháng nàng khốn khổ nhất, bảo hộ nàng...
"Hahaha, người muốn bù đắp sao ? Bệ hạ, người và ta chính là cùng một loại người ! Dù có bù đắp ra sao, thì cũng không rửa sạch được tội nghiệt đã gây ra !"
"Bà và ông ấy đương nhiên khác."
Long Vân Ngạo còn im lặng không phản bác, một thanh âm đột ngột từ phía sau vang lên nhường hai người trong điện giật mình.
Lam Nguyệt đang đứng ở cửa, một tay ôm Tiểu Mao, một tay vuốt v e bộ lông trắng muốt của nó.
Ánh mắt nàng điềm nhiên lạnh nhạt, tựa hồ chỉ là một người qua đường, nhìn những thứ không chút liên quan.
Lam Nguyệt không bước vào, nàng chỉ đứng bên ngoài, nhàn nhạt lên tiếng.
"Bộ Vân Nhan, bà là mù quáng, còn ông ấy còn lí trí.
Chí ít Long Vân Ngạo còn biết hối hận, còn bà đến chết vẫn không biết hối cải."
Lam Nguyệt nói xong, nhìn hai người vẫn chưa phản ứng trong điện, cũng lười để ý, xoay người liền đi.
Nàng chẳng qua đến Địa lao một chuyến liền quay lại, không ngờ lại vô tình nghe được mà thôi.
Vì sao nàng không tức giận ? Bởi bọn họ không đủ tư cách khiến nàng tức giận nữa rồi.
Sắc mặt Long Vân Ngạo trắng bệch, nàng đã đứng đó từ lúc nào ? Đã nghe hết toàn bộ câu chuyện rồi sao ?
Biết hắn là kẻ cố tình thêm dầu vào lửa khiến phụ mẫu nàng hiểu lầm chồng chất sao ?
"Bệ hạ, nó biết rồi, hahaha...!người giấu không nổi nữa rồi~ ahahaha...."
Bộ Vân Nhan ngược lại điên cuồng cười lớn, đột nhiên nàng đưa bàn tay cào thật mạnh vào cánh tay.
Móng tay hãm sâu vào da thịt, máu tươi ồ ạt chảy ra, để lại năm vết cào vô cùng dữ tợn.
Máu tươi vừa nhiễm xuống đất, Thực Huyết Trận tựa như bị k1ch thích đến, điên cuồng hút sạch linh lực lẫn máu trong cơ thể Bộ Vân Nhan.
Cấm thuật, có cái tàn bạo khát máu của cấm thuật.
Đó mới là nguyên nhân chính khiến nó được gọi là cấm thuật.
"Bệ hạ, ta nguyền rủa người đời này kiếp này vĩnh viễn sống trong lo sợ bất an, cô đơn, cô độc đến già !"
Ngọn lửa màu đỏ quỷ dị bốc lên, từ cánh tay Bộ Vân Nhan lan rộng, đem cả người nàng thiêu cháy.
Lời nguyền...
Long Vân Ngạo khó tin nhìn Bộ Vân Nhan bị huyết diễm đốt đến hôi phi yên diệt, tiếng cười thê lương của nàng vẫn còn vang vọng trong không khí.
Hắn nắm chặt tay, hơi mấp môi, lại không nói gì, xoay người đuổi theo Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt ôm Tiểu Mao, đứng trên thành cung nhìn xuống Đế Đô phồn hoa náo nhiệt.
Trên vai nàng có một chú chim lông xanh đang đứng.
Lam y tung bay, ánh mắt nàng lạnh nhạt như nước, đôi mắt xanh lam vẫn chưa từng biến mất, một màu xanh xinh đẹp tựa như bầu trời.
Long Vân Ngạo từ phía sau đi đến, đến cách nàng vào bước, lại chần chờ không dám bước tiếp.
"Nguyệt Nhi, t...!ta..."
Long Vân Ngạo mở miệng, lại không biết nên bắt đầu nói gì.
"Ta phải rời khỏi Đông Nhạc một thời gian, hy vọng ngươi thay cha ta chiếu cố Phượng gia."
Lam Nguyệt đột nhiên mở miệng nói.
Nàng cũng không quay lại nhìn Long Vân Ngạo, ánh mắt vẫn hướng về phía xa.
"Con muốn rời đi !!? Vì sao ?"
Long Vân Ngạo kinh ngạc bật thốt, kinh ngạc khiến hắn bỗng chốc quên đi lo sợ vừa rồi.
"..."
Lam Nguyệt im lặng, Long Vân Ngạo cũng ngộ ra.
Tài năng của nàng, cũng giống như thiếu niên Phượng Lâm Thiên năm xưa.
Bầu trời Đông Nhạc quá nhỏ, không đủ để nàng sải rộng đôi cánh.
Hắn biết, thiếu nữ trước mắt không chỉ dừng lại ở Huyền Linh đại lục.
Tương lai có thể nàng cũng sẽ giống như Phụ thân nàng năm xưa, danh chấn Trung Châu đại lục, rung động cả Huyền Nguyên Thiên.
Long Vân Ngạo thở dài, hắn mở miệng.
"Nguyệt Nhi, xin lỗi.
Ta biết hiện tại nói thế nào cũng không thể bù đắp được sai lầm của mình.
Nhưng thúc thúc sẽ dùng quãng đời còn lại, không, chỉ cần Long gia ta còn tại vị, Phượng gia tuyệt đối trường tồn."
Lam Nguyệt hơi nghiêng đầu lại, nhìn ánh mắt kiên định của Long Vân Ngạo, khóe môi hơi kéo lên.
Long Vân Ngạo nói đúng, đời này ông sẽ không bao giờ nhận được lời tha thứ từ nàng.
Người mà hắn có lỗi không phải nàng, mà là phụ mẫu của nàng.
Người đã chết, thì đã không còn nhận được lời xin lỗi nữa rồi.
"Long Vân Ngạo, ông là một hoàng đế tốt, chỉ cần sống đúng bổn phận của ông, đủ rồi."
Lam Nguyệt nói xong, trên vai lập tức xuất hiện Cửu Linh Hàn Dực.
Hàn khí bức người từ nàng tản ra, khiến không khí xung quanh lạnh đến thấu xương.
Linh khí hóa dực !!!?
Đế Phân Cảnh cường giả ư !!?
Long Vân Ngạo kinh ngạc vô cùng, khó tin nhìn một màn trước mắt.
"Nguyệt Nhi, con ..."
Lam Nguyệt nở nụ cười, nói tiếp:
"Về Lâm Hỏa Nhi và tên Âm Dương Tông kia, ông không cần nhúng tay vào nữa."
Mạc Nghi và Lâm Hỏa Nhi trong địa lao đều bị gi3t chết vô cùng nhanh gọn, dứt khoát.
Có lẽ đến lúc chết chúng cũng không biết bản thân là bị ai gi3t chết.
Nàng dùng Thiên hỏa đem bọn họ thiêu rụi, tránh cho việc ngọc bài của bọn họ ở Tông môn bị vỡ, Âm Dương tông tìm đến báo thù.
Thực lực của nàng hiện tại, có thể ở Huyền Linh đại lục đi ngang, nhưng vẫn chưa thể đối đầu với một tông môn ở Trung Châu đại lục, dù không phải Tam Đại tông môn.
"Tạm biệt..."
Lam Nguyệt nói xong, liền từ trên Thành cung nhảy xuống.
Cửu Linh Hàn Dực trải rộng trên bầu trời, nháy mắt bay xa.
Long Vân Ngạo nhìn theo đến khi bóng dáng Lam Nguyệt hoàn toàn biến mất.
Chuyện của Âm Dương tông Mạc Nghi, có lẽ là kẻ mà hắn không thể chọc vào nữa.
Cũng có lẽ nàng đã có manh mối gì đó.
Nguyệt Nhi, ta chắc chắn sẽ bảo hộ Phượng gia chu toàn.
__________
Lam Nguyệt vốn định quay về Vương phủ xem đám người Phượng Lam Vũ, nhưng giữa đường lại nhận được Ảnh điệp truyền tin của Cửu Môn, nàng trực tiếp bay đến Túy Nguyệt lâu tìm Diệp Mộng.
Lam Nguyệt vừa đến, Diệp Mộng lập tức mừng rỡ vội vàng lao đến.
"Môn Chủ, có tin tức phía sư phụ !"
"Nói chi tiết."
Lam Nguyệt vỗ vỗ vai trấn an Diệp Mộng, để nàng bình tĩnh lại.
Cứ như vậy, bộ dạng bà chủ Túy Nguyệt lâu ung dung tự tại còn đâu ?
Diệp Mộng hướng Lam Nguyệt hành lễ, sau đó cả hai vào một gian phòng riêng, Diệp Mộng mới từ từ kể lại cho nàng nghe.
Ba ngày trước, môn hạ của Cửu Môn cử đi điều tra phát hiện dấu tích của phó môn chủ Tuyên Vọng ở biên giới Tây Âm quốc.
Dung mạo Tuyên Vọng tuấn mỹ, ở trong đám đông cũng vô cùng nổi bật.
Có người nói từng nhìn thấy hắn ở đó, cùng với một nam nhân bạch y.
"...!có cụ thể dung mạo người kia không ?"
Diệp Mộng lắc đầu, nói:
"Người kia đầu che đấu bồng, người đó không thấy được dung mạo của hắn."
Lam Nguyệt hơi suy tư.
Tuyên Vọng làm người cẩn trọng, nếu người hắn gặp đeo đấu bồng, vậy Tuyên Vọng cố ý để người khác thấy mặt, đây là muốn để lại hành tung của mình ?
Hắn biết bản thân sẽ gặp chuyện sao ?
Tuyên Vọng là người Tây Âm quốc, thân phận chắc hẳn cũng không tầm thường.
Nàng vốn không muốn tìm hiểu quá khứ của Tuyên Vọng, nhưng đám người đó lại động vào người của nàng.
Thứ lỗi nàng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.
"Chuyện này không đơn giản, ta sẽ đến Tây Âm quốc một chuyến điều tra."
"Môn chủ, Diệp Mộng đi cùng người !"
"Còn Túy Nguyệt lâu..."
"Linh Lan vừa hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại đang rất rảnh rỗi, ta để nàng ấy đến quản lý Túy Nguyệt Lâu."
Lam Nguyệt biết Diệp Mộng lo lắng cho Tuyên Vọng, cũng không ngăn cản nàng.
__________
Ba ngày sau, sau khi sắp xếp chu toàn cho Phượng gia quân, Lam Nguyệt để lại lời nhắn cho Huyền Tịch ở phủ Quốc sư, sau đó cùng Diệp Mộng lên đường đến Tây Âm Quốc.
"Môn chủ, ca ca và Lăng Duyệt đang làm nhiệm vụ ở Tây Âm quốc, chúng ta đến đó có thể liên hệ bọn họ.
"Ừ."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, từ khi Cửu Môn chính thức thành lập, ngoài Tuyên Vọng, thì Diệp Tu chính là người có công lớn nhất.
Hắn gánh vác trách nhiệm nặng nề, người làm Môn chủ như nàng đúng là hữu danh vô thực...
Diệp Mộng vui vẻ, từ khi làm Phó môn chủ, ca ca lúc nào cũng bận rộn.
Lần này không chỉ có tin tức của sư phụ, còn có thể gặp lại ca ca lâu ngày không thấy.
______
Tây Âm Quốc, Phong Thiên Thành, phủ Thành chủ.
"Mau lục soát ! Hắn không chạy xa được đâu !"
"Đuổi theo ! Mau lên !"
"Phong tỏa toàn bộ phủ, mở linh trận hộ phủ lên !"
"..."
Phủ thành chủ đèn đuốc sáng rực, hộ vệ nối nhau phong tỏa toàn bộ phủ.
Bên ngoài phủ, từ từ dâng lên một tầng kết giới mỏng màu vàng nhạt.
Trong góc tối, hai người mặc hắc y đang cẩn thận ẩn nấp.
Trên người cả hai bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh nhạt.
Đây chính là Linh trận Ẩn thân, linh trận cấp 1 sơ cấp.
"Diệp đại ca, hiện tại chúng ta làm sao thoát ra đây ?"
Lăng Duyệt có chút nôn nóng, bản thân hắn hiện tại trọng thương, thương thế của Diệp đại ca cũng không nhẹ, bọn họ bị vây ở trong này, đối phương cũng đem cả đại trận hộ phủ ra rồi ! Bọn họ có mọc cánh cũng khó thoát !
"Lăng Duyệt, lát nữa ta sẽ làm mồi nhử, bọn họ chỉ phát hiện một người, đệ trà trộn trong phủ, sau đó tìm cách thoát ra ngoài, quay về báo với môn chủ."
Gương mặt Diệp Tu nghiêm nghị mà suy tư, trầm giọng lên tiếng.
"Không được ! Diệp đại ca ! Huynh là Phó môn chủ ! Người phải thoát được là huynh mới đúng !"
"Bởi vì ta là phó môn chủ, nên ta phải là người ở lại !"
"Nhưng ..."
"Đây là lệnh, đệ không nghe lời ta nữa sao !?"
Lăng Duyệt gục đầu, hai tay siết chặt đến nổi gân xanh, ánh mắt đỏ ngầu.
"A Duyệt, quay về tìm người đến cứu ta, ta tin đệ sẽ làm được."
Diệp Tu thở dài, đặt tay lên vai Lăng Duyệt nói, sau đó rời khỏi chỗ ẩn nấp, xông ra ngoài.
Ngay lập tức, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau và truy đuổi.
Lăng Duyệt cắn răng, đợi người bị dẫn dụ đi xa mới từ chỗ trốn rời đi.
Diệp đại ca ! Đệ nhất định sẽ cứu huynh ra !
Nhất định !!!