Lam Nguyệt ở Phủ thành chủ đã được hai ngày.
Hôm nay cũng là thời hạn cô giao cho Tiết Thanh Đàn hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Tu mặc dù vẫn hôn mê, nhưng thương thế đã khôi phục hơn một nửa, có lẽ cũng sắp tỉnh rồi.
Chờ hắn tỉnh lại, cũng là lúc nàng rời đi.
Đồng thời giải quyết luôn Tiết Chính Minh.
Lạc Y đã đến, cũng hội hợp với Diệp Mộng rồi.
Hai người tạm thời không thể vào phủ thành chủ, nên Lam Nguyệt đã ra ngoài gặp bọn họ.
Lần đó nàng cứu Diệp Tu ra, Tiết Chính Minh đem toàn phủ lục tung lên, cũng không tìm được nàng.
Tiết Thanh Đàn lại hỗ trợ tạo ra dấu vết, giúp nàng che giấu, nên mọi thứ cũng thuận lợi hơn nhiều.
Hiện tại Cửu Môn đã nắm rõ được toàn bộ thế lực của phủ thành chủ, chỉ chờ nàng ra hiệu, lập tức vây công Phủ thành chủ.
Tiết Chính Minh làm nhiều việc ác, đương nhiên không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không đến đây để cứu vớt thế giới.
Thế giới này vẫn luôn tàn khốc như vậy, kẻ yếu không có tư cách nói đúng sai.
Chỉ là Tiết Chính Minh lại dám động vào người của nàng, vậy thì không thể nào bỏ qua được.
Hơn nữa Cửu Môn cũng tiếp nhận nhiệm vụ ủy thác gi3t chết Tiết Chính Minh, vậy cứ coi như nhiệm vụ này đích thân Môn chủ nàng thực thi đi.
Cũng đến lúc Môn Chủ Cửu Môn là nàng lộ diện rồi nhỉ ?
Chi nha
Thanh âm mở cửa vang lên, Lam Nguyệt đưa mắt nhìn ra, là Tiết Thanh Đàn đã quay lại.
Trên người nàng ấy xuất hiện một ít vết thương, khiến Lam Nguyệt chú ý.
"Phượng tiểu thư, đây là số Thảo dược cô yêu cầu."
Để có được đống thảo dược này, nàng quả thực đã mất ăn mất ngủ hai hôm nay, còn xuýt chút nữa là bỏ mạng.
Lam Nguyệt đã nhận tình báo về những chuyện Tiết Thanh Đàn làm mấy hôm nay.
Phải nói cô gái này cũng rất có đầu óc.
Bản thân không thể tự mua được đồ, thì lợi dụng người khác đánh đổi.
Thế nhưng dám đánh cắp con dấu của Thành chủ, giả dạng Tiết Thanh Ninh, một thứ nữ đang được sủng ái của Phủ thành chủ, ra ngoài mua một đống đồ.
Nhưng đáng tiếc vẫn còn thiếu một vị dược liệu.
Tiết Thanh Đàn này cũng thật liều mạng, lại dám một mình đi vào núi tìm thuốc.
May mắn nàng để Tiểu Mao đi theo giám sát, nếu không chắc nàng ấy không có mạng để thoát khỏi tay thủ hộ thú rồi.
Lam Nguyệt thở dài, tiểu cô nương này xem ra rất quyết tâm, mặc dù thủ đoạn có hơi...!nhưng cũng coi như qua khảo nghiệm.
"Phượng cô nương, người kiểm tra đi."
Tiết Thành Đàn thấy Lam Nguyệt không phản ứng gì, cũng không tiếp nhận túi thảo dược, có chút lo lắng dò hỏi.
"Không cần."
Lam Nguyệt nói, từ trên ghế đứng dậy.
Nàng đưa ra khảo nghiệm này, chẳng qua là thử cách xử lí, cũng như quyết tâm của Tiết Thanh Đàn mà thôi.
"Đống thảo dược đó ngươi giữ lại mà dùng đi."
Lam Nguyệt đi đến trước mặt Tiết Thanh Đàn, Tiết Thanh Đàn không hiểu, nghĩ rằng bản thân đã không làm Lam Nguyệt hài lòng vội giải thích.
"Phượng tiểu thư, ta đã hoàn thành việc người giao mà, tại sao...."
"Tiết Thanh Đàn."
Lam Nguyệt cắt ngang lời Tiết Thanh Đàn, cô lạnh lùng tiếp tục mở miệng:
"Bắt đầu từ hôm nay, ta chính thức nhận ngươi làm đệ tử.
Ngươi sẽ là đệ tử đầu tiên dưới tên Môn chủ Cửu Môn, Phượng Lam Nguyệt."
Tiết Thanh Đàn kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống, thực hiện nghi thức bái sư.
"Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử."
Cuối cùng nàng cũng thành công bái sư, cuối cùng nàng cũng có cơ hội trả thù !
"Được rồi, đứng lên đi."
Lam Nguyệt mỉm cười, đỡ người đứng dậy.
Nàng lên tiếng:
"Nhìn ngươi thật lòng muốn bái vi sư làm thầy như vậy, không có ý định nói rõ thân phận sao ?"
Tiết Thanh Đàn sửng sốt một chút, im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
"Sư tôn, người phát hiện từ lúc nào ?"
Lam Nguyệt cười, nàng xoay người ngồi xuống ghế, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
"Từ lúc gặp ngươi, ta đã nhìn thấu rồi."
Mặc dù không biết Tiết Thanh Đàn lấy đâu ra bảo vật như vậy.
Nhưng với dị đồng của nàng, sự che giấu đó đương nhiên bị nàng nhìn thấu.
"Quả nhiên là sư tôn..."
Tiết Thanh Đàn mỉm cười, nàng đưa tay lên cổ, tháo sợ dây chuyền trên cổ ra.
Đó là một sợi dây bằng bạc, trên mặt dây chuyền đính một viên đá quý màu đỏ rực.
Dây chuyển vừa được tháo, cả người Tiết Thanh Đàn nháy mắt có biến đổi.
Cơ thể trở nên cao lớn hơn, y phục trên người cũng vì chiều cao và cơ bắp mà bị xé rách.
Bộ dáng của Tiết Thanh Đàn hiện tại, đúng là bộ dạng của một nam nhân.
Không sai, người còn sống quay về, là đại ca Tiết Thanh Hàn, chứ không phải muội muội Tiết Thanh Đàn.
"Đệ tử Tiết Thanh Hàn, bái kiến sư tôn.
Lam Nguyệt cười, nâng ly nhìn hắn, mở miệng:
"Không cần lúc nào cũng quỳ quỳ bái bái, ta không thích."
"...Vâng."
Lam Nguyệt nói xong, cũng không có câu hỏi gì nữa.
Tiết Thanh Hàn có thật nhiều lời muốn hỏi, vì sao sư tôn không vạch trần hắn từ đầu, vì sao lại không hỏi hắn lí do che giấu thân phận, cũng không hỏi hắn sợi dây chuyền đó là gì.
"Sư tôn,..."
"Ưm..."
Trên giường lúc này lại truyền đến động tĩnh, Lam Nguyệt lập tức đứng lên, đi đến bên giường.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à ?"
"Môn...môn chủ ?"
Diệp Tu mở mắt, ánh nhìn đầu tiên liền đặt lên người Lam Nguyệt.
Hắn muốn ngồi dậy, nhưng lại bị nàng đè lại.
"Không cần cử động."
Nghe Lam Nguyệt nói, Diệp Tu liền ngoan ngoãn nằm yên.
Lam Nguyệt từ không gian lấy ra một bình đan dược, đổ ra một viên đưa cho Diệp Tu.
"Uống đi, là muội muội ngươi chuẩn bị đó."
Diệp Tu đem đan dược nuốt xuống, vừa nghe tên Diệp Mộng liền vội vàng:
"Mộng Nhi biết chuyện rồi sao ? Muội ấy..."
"Được rồi, cô ấy không có gì, lo cho ngươi trước đi."
Lam Nguyệt đưa tay gõ đầu hắn một cái, nói.
Diệp Mộng vừa biết tin nàng cứu Diệp Tu bị thương nặng ra, liền ngày đêm luyện đan, đem một đống đan dược trị thương nhét cho nàng.
Đúng là ngốc, đưa nhiều đan dược như vậy, cũng không quan tâm số lượng.
Quả nhiên, quan tâm tất loạn.
"Diệp Tu, đây là lần cuối ta cảnh cáo ngươi.
Dù là nhiệm vụ gì, mạng sống của ngươi cũng là quan trọng nhất."
Lam Nguyệt nghiêm túc liếc nhìn hắn, đôi mắt cũng tràn ngập uy hiếp.
"Nếu còn dám tái phạm, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi nếm mùi địa ngục trong Cửu Ngục."
Diệp Tu nuốt một ngụm nước bọt, lời đe dọa của nàng ấy, đúng là hết sức ...!ừm, có uy hiếp thật.
Diệp Tu xả một nụ cười, nói.
"Tuân lệnh, chủ tử."
Chủ tử của ta, tín ngưỡng của ta, mục tiêu sống của ta.
Nếu đời này Diệp Tu không gặp người, ắt hẳn vẫn còn lay lắt đâu đó không rõ sống chết.
"Ta nói rồi, chúng ta là bằng hữu, không phải chủ tớ."
"Vâng, Diệp Tu đã biết."
Diệp Tu rũ mi, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Hắn không làm được, chỉ có dùng thân phận chủ tớ này, hắn mới không để bản thân lộ ra một chút tâm tư nào, không khiến bản thân càng lúng sâu hơn nữa.
Nàng và hắn vốn không cùng một thế giới, hắn chỉ có thể là thuộc hạ trung thành nhất của nàng, càng trở nên cường đại, phát triển Cửu Môn thật tốt, trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất cho nàng.
"Sư tôn, vậy ta lui ra trước."
Tiết Thanh Hàn lên tiếng, lúc này Diệp Tu mới phát hiện trong phòng còn có người khác.
Vừa rồi Tiết Thanh Hàn cũng không đến gần, nên Diệp Tu cũng không nhìn thấy hắn.
Hắn quay lại hình dạng nữ nhi, đổi một bộ y phục khác.
"Không cần đâu."
Lam Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, nói.
"Diệp Tu đã tỉnh, vi sư cũng nên rời khỏi đây rồi.
Ngày mai, ta sẽ đến đưa con rời đi."
Tiết Thanh Hàn kinh ngạc, hắn không ngờ lại nhanh như vậy.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút không chân thật.
"Thật...!thật sao ?"
"Ừm."
"Đệ tử chờ người."
Diệp Tu nghe xưng hô của hai người, khá kinh ngạc.
"Môn chủ, người nhận đệ tử sao ?"
"Ừm, cốt cách không tồi, có duyên với ta."
Lam Nguyệt mỉm cười, giới thiệu với Diệp Tu.
"Đây là đệ tử của ta, Tiết Thanh...!Đàn."
Hiện tại hắn vẫn phải giả dạng muội muội mình, vẫn là giữ tên muội muội hắn thì hơn.
Tiết Thanh Hàn vô cùng cảm kích, rốt cuộc Lam Nguyệt tôn trọng hắn, không tùy tiện để lộ thân phận của hắn.
"Diệp phó môn chủ."
Diệp Tu vẫn còn bất ngờ chuyện Lam Nguyêyj nhận đệ tử, chỉ gật đầu chào lại.
Lam Nguyệt nhìn Tiết Thanh Hàn một lượt, hỏi.
"Khi nào ngươi mới có thể khôi phục thân phận ?"
Tiết Thanh Hàn rũ mi, đáp một tiếng.
"Sư tôn thứ lỗi, vẫn chưa đến lúc."
Giả dạng muội muội, là bất đắc dĩ.
Lúc đó, nếu không phải nhờ Âm Dương Khí, nếu không nhờ muội muội thay hắn dẫn dụ kẻ địch, có lẽ người táng thân trong bí cảnh đó, không phải là muội ấy.
Đàn Nhi, mạng của huynh là muội dùng mạng đổi lấy, huynh nhất định sẽ đem bọn chúng nghiền xương thành tro, mới có thể nguôi được hận thù trong lòng !
"Vi sư chờ ngày ngươi đem mọi chuyện nguyện ý kể lại cho ta."
______
Ngay hôm đó, Lam Nguyệt và Diệp Tu không chút tiếng động rời khỏi Phủ thành chủ, hội hợp với đám người Diệp Mộng và Lạc Y.
Thời gian này, Diệp Mộng và Lạc Y vẫn luôn thu thập chứng cứ Tiết Chính Minh tu luyện tà thuật, giết hại người vô tội, còn có ngân sách ăn chặn của hắn trong những năm gần đây, toàn bộ tung ra ngoài.
Phong Thiên thành một phen rơi vào hỗn loạn.
Dân chúng truyền tai nhau, tin tức lan ra ngày càng nhiều.
Mà Phủ Thành chủ trong đêm, bị tập kích.
Màn kịch Lam Nguyệt chờ đợi mấy hôm nay, rốt cuộc khai màn.
Kẻ đứng sau Tiết Chính Minh, cuối cùng cũng lộ diện...