Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 170


Tất cả mọi người bị khí thế này áp đảo, hoàn toàn không dám đuổi theo Mộ Dung Lan Vi.

Lam Nguyệt rất hài lòng.

Bất quá bọn họ tu vi thấp không dám động.

Mộ Dung Viễn Hà là không tình nguyện muốn động, nhưng vẫn còn kẻ không chịu đứng yên.
“To gan ! Mộ Dung thế gia là nơi nào, để cho ranh con như người đến ra oai ?”
Chỉ nghe vị trưởng lão từ đầu ẩn trong bóng tối kia quát lớn một tiếng, một trận linh lực cực mạnh gào thét hướng về phía Lam Nguyệt.

Nàng nhíu mày, lập tức vận dụng Hóa linh thuật hóa giải.
Thiên Dương Cảnh đại viên mãn cường giả ! Chỉ chờ một cơ duyên liền có thể tiến vào Thiên Tôn Cảnh !
Mộ Dung thế gia thế nhưng nội tình thâm hậu như vậy ! Phải biết ở Đông Nhạc quốc, cũng chỉ có phụ thân nàng đạt đến trình độ này, hơn nữa còn là cường giả trấn quốc.

Ở Nam Huyền thế nhưng tùy tiện một vị trưởng lão thế gia đã có tu vi tầm cỡ này.
Chẳng trách Đông Nhạc từ Đệ nhất trong tứ đại đế quốc rơi xuống hạng cuối.

Thì ra trong thời gian Phượng Lâm Thiên tu vi trì trệ, các quốc gia khác đã hoàn toàn vượt xa bọn họ.

Thiên Tôn Cảnh cường giả sinh ra ở Huyền Linh đại lục, đã là chuyện không phải không thể.
May mắn, chỉ cần không phải Thiên Tôn Cảnh cường giả, nàng liền có thể đảm bảo đối phó được.
Lam Nguyệt không hề nao núng, dứt khoát tiếp một chưởng kia.
Chưởng khí va chạm nháy mắt, Linh lực bạo phát mạnh mẽ, đem người xung quanh đều chấn lùi ra sau, băng trên mặt đất cũng vỡ nát.
Vị trưởng lão kia xuất hiện trước mặt mọi người, râu tóc bạc phơ, ánh mắt lại vô cùng linh hoạt có thần, thân thủ tuyệt đối không hề kém !
“Thất trưởng lão !!”
Mộ Dung Viễn Hà kinh hô, trưởng lão thế nhưng xuất hiện luôn rồi, lần này chuyện không còn nhỏ nữa.

Nếu để cả bảy vị trưởng lão đều ra ngoài, vậy thì tiêu rồi.
Lam Nguyệt đánh giá người trước mắt một chút, gặp cường địch, nhưng nàng cũng không chút nào lộ vẻ sợ hãi.


Dù sao nàng cũng không đến Mộ Dung thế Gia tìm thù.
“Tiểu đạo hữu, đây là chuyện của Mộ Dung thế gia, ngươi là người ngoài, xen vào có chút không tốt lắm đâu.”
Nhận thấy Lam Nguyệt không thể bị lão áp chế, Thất trưởng lão đổi giọng, cũng không công kích trắng trợn nữa.
“Vị trưởng lão này, Mộ Dung Lan Vi cũng không có trốn, nàng vẫn ở Mộ Dung thế gia, ta chỉ là để nàng đi cứu người, ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản, chẳng lẽ là do không muốn cứu Mộ Dung Phàm ?”
“Hừ, lão phu chẳng qua muốn mau chóng tìm được Trấn gia chi bảo mà thôi ! Ngươi đừng hòng ngậm máu phun người.”
“Vậy làm phiền thất trưởng lão ở đây cùng ta đợi.”
Thất trưởng lão hừ một tiếng, hiện tại không đợi cũng không thể không đợi, lão cũng không làm gì được nha đầu này, cũng chỉ có thể cắn răng đợi.
Lúc Diệp Mộng quay lại báo cáo tình hình cho Lam Nguyệt, chính là nhìn thấy một màn căng thẳng như này.

Hai bên khí thế sát phạt không ai thua ai, bầu không khí trong đại sảnh vô cùng quỷ dị.

Nàng quả thật muốn một bước xoay người rời đi.
“Khụ, tiểu thư, Mộ Dung công tử đã dùng Hồi Thần đan, có tác dụng.”
Lam Nguyệt còn chưa nói gì, Mộ Dung Viễn Hà bên kia đã kích động đứng lên, hô một tiếng.
“Thật sao ?”
Ánh mắt mọi người từ trên người Diệp Mộng dời đến ông.

Tựa hồ phát hiện mình thất thố, Mộ Dung Viễn Hà ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng:
“Các ngươi tiếp tục.”
Đám người: “…”
“Mộ Dung Lan Vi đâu ?”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, lại hỏi.
“Nàng căn dặn nha hoàn của Mộ Dung thiếu gia một chút, sẽ đến sau.

Ta đến trước báo cáo tình hình.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, không bao lâu, Mộ Dung Lan Vi đã quay lại.

Nàng hướng Mộ Dung Viễn Hà, quỳ xuống:
“Phụ thân, hiện tại có thể đem đầu đuôi mọi chuyện nói rõ cho nữ nhi không ?”
Mộ Dung Viễn Hà thở dài một hơi, cũng tại đám người Nhị phòng với tam phòng làm quá lên, còn kinh động tới trưởng lão đường.


Nếu không cũng không xảy ra một màn tranh chấp như vừa rồi, còn xém để lỡ thời giờ chữa trị cho Phàm Nhi.

Ông quay lại vị trí gia chủ ngồi xuống, chậm rãi mở miệng:
“Con tự mình xem đi.”
Mộ Dung Viễn Hà vung tay, một cái thủy tinh cầu bay lên, linh lực theo tay ông rót vào tinh cầu, đem hình ảnh nó thu được lần nữa hiện ra.
Bên trong thủy tinh cầu ghi lại hình ảnh Mộ Dung Lan Vi lẻn vào Trấn Bảo các, bộ dạng khả nghi giải khai cấm chế, trốn vào trong.

Lúc rời đi, còn cầm theo một chiếc hộp.

Đúng là chiếc hộp đựng Địa Ấn.

“Đây là !! Không thể nào ! Phụ thân, đây tuyệt đối không phải con !”
“Hừ, chứng cứ rành rành, ngươi còn chối bỏ ? Đúng là không biết hối cải !”
Thất trưởng lão đập tay xuống bàn, cười lạnh một tiếng.
“Ta không có, ta tại sao phải trộm Trấn bảo chứ…”
"Còn không phải vì Mộ Dung Phàm sao !"
“Chư vị, chỉ dựa vào một quả thủy tinh cầu đã vội phán đoán, có phải là quá qua loa rồi không ?”
Lam Nguyệt cũng xem thủy tinh cầu phản chiếu, lúc này mới đưa ra nghi vấn.

Thất trưởng lão thấy nàng lại xen vào tức đến thổi ria mép.
“Sao hả ? Hiện tại chuyện riêng của gia tộc ta, ngươi cũng muốn xen vào ?”
Lam Nguyệt cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:
“Ta chỉ là nhắc nhở các người một chút, Mộ Dung Lan Vi không phải thiên tài ngàn năm khó gặp của gia tộc các ngươi sao ? Liền muốn mù quáng như vậy mà từ bỏ một thiên tài ?”
Đám người Mộ Dung gia sửng sốt một chút, bọn họ đây là bị chuyện của Địa Ấn làm hỏng đầu rồi, Địa Ấn có quan trọng, nhưng tương lai của gia tộc cũng quan trọng.

Nếu để mọi chuyện chưa điều tra rõ đã kết luận là Mộ Dung Lan Vi làm, chính là tự mình bẻ gãy đôi cánh tương lai của gia tộc.

“Chuyện này có mờ ám, điều tra kỹ cho ta.”
“Gia chủ ! Có tình báo khẩn cấp !”

Đúng lúc này, một người chạy vào cấp báo, Mộ Dung Viễn Hà tiếp nhận mật thư trên tay, lập tức kích động đến đứng lên.
“Gia chủ, có chuyện gì !?”
Thất trưởng lão nhìn sắc mặt của ông, cũng theo đó mà nhíu mày.
Lam Nguyệt nhìn Mộ Dung Viễn Hà do dự, liếc qua Mộ Dung Lan Vi một cái, nói:
“Các vị tiếp tục bàn gia sự, tại hạ cáo từ trước.”
Mộ Dung Viễn Hà thấy nàng thức thời rời đi, cũng thi lễ một cái.

Lam Nguyệt dẫn Diệp Mộng đi rồi, cũng chỉ có Mộ Dung Viễn Hà và Thất trưởng lão ở lại, Mộ Dung Viễn Hà sắc mặt ngưng trọng nói:
“Huyền Ấn của Nạp Lan gia cũng bị mất rồi ! Có người nhằm vào Tứ đại thủ ấn !”
“Cái gì !!? Đây không phải chuyện nhỏ, lập tức triệu tập họp khẩn cấp !”
__________
Lam Nguyệt ghé qua chỗ Mộ Dung Phàm xem một chút, khí tức của hắn cũng đã ổn định, không còn nguy hiểm gì nữa.

Nàng và bọn họ cũng xem như duyên đồng hành một thời gian, đến hiện tại cũng coi như có thể hoàn toàn chấm dứt được rồi.

Con đường mà chúng ta đi, vốn không giống nhau.
Tốt nhất là vẫn không cần dây dưa gì nữa.
Lam Nguyệt xoay người rời đi, lại bị người nắng lại góc áo.

Nàng dừng lại một chút, chỉ thấy Mộ Dung Phàm mặc dù vẫn còn hôn mê, bàn tay lại nắm chặt góc áo nàng.

Miệng khẽ lẩm bẩm gì đó.
“Nguyệt… Ảnh…”
Lam Nguyệt sửng sốt một chút, hắn… còn nhớ nàng à ?
Lam Nguyệt do dự một chút, xoay người ngồi xuống, khe khẽ thở dài.
“Khương Ngọc, năm đó thân phận giả lẫn nhau nhận thức, đến hiện tại cũng không còn như trước nữa.

Ngươi không phải Khương Ngọc, ta cũng không còn là Nguyệt Ảnh, chuyện nên quên, vẫn là quên đi thôi.”
Năm đó nàng đột ngột biến mất, trong lòng hắn có lẽ vẫn còn là một khúc mắc, là thấy có lỗi đi.

Ngươi là một đoàn trưởng tốt, chắc chắn cũng là một gia chủ tốt.

Lam Nguyệt thẳng tay xóa bỏ ký ức của Mộ Dung Phàm về mình, xoay người liền rời đi.

Mộ Dung Lan Vi cũng không ngoại lên, coi như chúng ta chỉ vừa nhận biết lúc ở Nam Huyền đi, như vậy các ngươi dính dáng đến ta, sẽ càng ít.

Càng ít liên quan đến ta, có lẽ mới càng an toàn.
Từ nay về sau, sẽ không có người biết đến cái danh Nguyệt Ảnh này nữa, trên thế gian này, chỉ có Phượng Lam Nguyệt.
______
Sau khi Lam Nguyệt rời khỏi Mộ Dung thế gia, cũng đến Hiệp hội luyện đan sư tìm Huyền Tịch và Tiết Thanh Hàn, Hoa Âm.
“Sao rồi, A Tịch ?”
“Ừm, là Tích Linh Thạch.”
Lúc trước cầm hòn đá kia, hắn đã có nghi ngờ, nhưng mà không chắc chắn lắm.

Hiện tại thấy được nguyên bản, đã chắc chắn chính là nó.

Chỉ là không ngờ ở đây lại có thứ này.
Tích Linh Thạch ? Nàng từng nghe qua trong , Tích Linh Thạch là đá thượng cổ, có thể chứa đựng mọi loại lực lượng trên thế gian, Linh khí, ma khí, hỗn độn, âm sát chi khí… được mệnh danh là Thần thạch.

Nếu đặt nó ở nơi Trần đầy Linh khí, nó sẽ hưởng ứng thiên địa, hấp thu linh khí tinh hoa nhật nguyệt.

Nếu là nơi tràn ngập hắc ám và giết chóc, vậy nó hấp thu chính là ma khí tử vong âm sát.

Nhân gian còn có thể tồn tại loại thần thạch này, hơn nữa còn có một khối to như vậy, đúng là hiếm thấy.

Không, phải nói là cực kỳ hiếm thấy.
Ha, nàng đúng là may mắn, hiếm có như Tích Linh Thạch, giao nhân này đều gặp luôn rồi.

Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Hắn lấy Tích Linh thạch, là muốn che giấu Ma khí bản thân sử dụng ?”
Giữ Tích Linh Thạch bên người, đúng là có công hiệu này, hơn nữa còn có thể hỗ trợ tu luyện, là tài nguyên tu luyện hiếm thấy.

“Khó nói.”
Huyền Tịch trầm thấp lên tiếng, vốn dĩ Tích Linh Thạch không nên tồn tại dưới Hạ giới mới đúng, nhưng hiện tại nó đúng là xuất hiện rồi.
“Ta đã đem khối Tích Linh Thạch kia thu hồi, tạm thời bọn chúng sẽ không đạt được.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, mục đích đến Nam Huyền quốc cũng coi như có chút manh mối, chuyện về Ám linh căn hay ma tộc, đến chỗ này coi như đứt manh mối.
“Dù sao cũng đến nơi này rồi, chúng ta ở lại một thời gian đi.”
Lam Nguyệt dắt tay Huyền Tịch, chậm rãi song hành bước ra Hiệp hội luyện đan sư.
“Ừ.”
Còn về Huyền Tịch làm sao lấy được khối Tích Linh Thạch kia ? Hắn muốn, ai cản được ?

Bình Luận (0)
Comment