Lam Nguyệt yên lặng đi theo, dọc đường cũng không có cơ quan cạm bẫy gì. Ngược lại hai bên đường không phải vàng bạc châu báu, thì cũng là linh dược.
"Nga."
Dung Từ đi phía trước đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
Lam Nguyệt không khỏi tò mò.
"Làm sao vậy ?"
"Haha, chỉ là không nghĩ, hậu bối ở đây, năng lực không tệ, hahaha..."
"Tiểu nha đầu, xem ra ngươi muốn đoạt truyền thừa, cũng không dễ dàng."
Hắn nói xong, giây tiếp theo đã biến mất.
"Tiểu nha đầu, con đường phía trước, ngươi vẫn là phải tự đi a."
Lam Nguyệt: "....."
Lão bất tử ! Lừa bịp !
Lam Nguyệt trong lòng âm thầm phun tào, sau đó vẫn là tự thân mà đi.
Nhưng không nghĩ lần này bất đồng, nàng, lại lọt vào ảo cảnh !
Trước mặt đột nhiên toát ra hỏa công hừng hực, Lam Nguyệt nhanh chóng lùi bước, không nghĩ phía sau lại đại dương dậy sóng, nàng muốn lùi sang trái, lại bị vô số tản đá công kích, bên phải lại bị dây leo chắn đường !
Mẹ nó ! Còn là sát trận ! Hơn nữa lại là tứ sát !
Lam Nguyệt nhanh chóng vận linh lực bảo hộ, thất sắc quang mang nở rộ.
"Tứ sát thì sao chứ ! Lão nương còn là thất linh căn ! Cửu Thiên Quyết ! Nghịch Hành Phá Linh Thuật !"
Thất thải quang mang bao trùm đem hỏa thủy thổ mộc bốn loại nguyên tố lần lượt đẩy lùi.
"Phá !"
Môi mỏng khẽ mở, thanh âm trong trẻo vang lên, ầm ầm một tiếng vang nổ lên, cát bụi mù mịch.
Tay áo phất một cái, cát bụi bay đi, Lam Nguyệt nhìn như hoàn hảo bước ra.
"Đúng là cao cấp truyền thừa, khỗng dễ lấy a."
Nhẹ than một tiếng, Lam Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.
__________
Nơi khác, đám người lúc này đều lần lượt đi vào. Băng Thánh Cung người cũng chỉ còn lạc lỏng mấy đệ tử, Phượng Lam Uyển và Tuyết Phong Trần đều không thấy.
Bên Thiên Vân Tông và Lãnh Thiên Điện cũng vừa vào đến.
Tôn Trí Nghiêm nhìn linh trận trước mắt, ôn tồn hỏi:
"Bên trong vào mấy người rồi ?"
"Trưởng lão, trừ hai vị vào đầu tiên ra, Lãnh Thiên Điện tiểu công tử và tiểu yêu nữ Cơ Mạn Yêu không thấy, Băng Thánh Cung hẳn là thủ tịch đệ tử của Băng Thánh Cung cung chủ, Phượng Lam Uyển, và tiểu y tiên Mộc Phi Nhiên. Đệ tử của chúng ta đã có Thủy Y Họa và Long Dật Trần đã tiến vào.
"Lần này thánh tử của Băng Thánh Cung, còn có vị thiếu chủ của Lãnh Thiên Điện đều không đến, xem ra đám tiểu tử này coi như gặp may a."
"Ân, bọn họ thiên phú đều không tồi, đều là hạt giống tốt."
"Đáng tiếc, tiểu Mặc và Quân Ly đều có nhiệm vụ, không đến được a ! Tiểu tử Quân Ly nhưng đối linh trận rất có hứng thú a."
"Được rồi, chúng ta vẫn là ở đây a, để bọn trẻ thể hiện đi."
"Vậy, còn hai vị kia ..."
Mục Hành nhíu nhíu mày, muốn nói lại thôi.
"Hahaha... ngươi suy nghĩ nhiều, đám tổ tông đó, còn để mắt một truyền thừa nhỏ bé này sao ?"
Tôn Trí Nghiêm vuốt ve chòm râu dài, đôi mắt đều là thỏa mãn ý cười.
Mà lúc này, bên trong trung tâm linh trận, Lam Nguyệt một bộ Tử y cẩm bào, thần tình bị mặt nạ che khuất, không rõ biểu tình. Môi đỏ hơi nhấp, khẽ lẩm bẩm.
Chỉ thấy dưới chân nàng hiện lên huyết sắc đồ án, đôi mắt cũng chậm rãi chuyển xanh, lại len lỏi vài sợi huyết sắc.
"Cửu Thiên Quyết ! Nghịch Hành Phá Linh Thuật !! Phá cho ta !!! "
Hai màu linh khí đỏ xanh đan xen, cùng lúc này thất sắc quang mang đại thịnh, thiên địa rung chuyển.
Cửu Thiên Quyết ra ! Thiên địa động ! Chấn Cửu Thiên !
Ầm ầm ầm !!!
"Không hay ! Mau dùng pháp linh bảo hộ ! Linh khí bạo loạn !"
Vốn đang xông vào linh trận đám người, lúc này sắc mặt đại biến, vội vàng tự thân bảo vệ.
Phượng Lam Uyển lúc này cùng một tiểu cô nương khó khăn chống đỡ, sắc mặt cũng rất khó coi.
"Sư tỷ, đây là loại lực lượng gì a !"
"Ta cũng không biết."
Phượng Lam Uyển khó khăn lắc đầu, trong lòng càng không khỏi trầm xuống.
Năng lực ảnh hưởng Thiên địa linh khí, chỉ có thể là Hóa Thần cảnh trong truyền thuyết ! Chẳng lẽ là Tuyết công tử, vẫn là nam tử kia !?
Rắc.
Ầm ầm ầm !!!
Thanh âm thanh thúy vang lên, đại trận ầm ầm sụp đổ.
Một màn này đều thu vào mắt Huyền Tịch, còn có...Dung Từ.
"Tiểu nha đầu này..."
Dung Từ nheo lại mắt, trầm ngâm nói.
Năng lực tuyệt đối không bình thường. Nàng ta không chỉ sở hữu thể chất hiếm có, thế nhưng đến Thần tộc tôn quý nhất dị đồng !
"Kì lạ ! đúng là kì lạ ! Ẩn tộc ta xưa nay không hề có huyết mạch này a ! Chẳng lẽ nha đầu này không phải người Ẩn tộc ?"
Không đúng ! Mẫu thân nàng rõ ràng là Thánh nữ a !
Kia, đó không phải thân sinh ? Nhưng hai người rất giống nhau a ! Kia là vì sao chứ ?
Huyền Tịch không chút bất ngờ, Thiên Nguyên bí cảnh vốn áp chế tu vi đến cùng một cảnh giới, nàng tu vi hiện tại gây ra động tĩnh này hoàn toàn có khả năng.
Chỉ là, dị đồng sao ....
Hắn vô thức đặt tay lên khóe mắt, đen láy đồng tử chợt lóe lên một tia yêu dị màu tím. Hắn nhàn nhạt nói:
"Còn có một trường hợp, kiếp trước của nàng, chính là Thần tộc tôn quý huyết mạch ! Địa vị lẫn thực lực, đều đỉnh cao tồn tại, kiếp này, mới vẫn còn lưu lại huyết mạch cùng thần cách."
Dung Từ trợn mắt kinh ngạc, hắn thốt lên:
"Thần giới, còn có người có thể sánh ngang với Quân thượng sao ?"
Huyền Tịch rũ mắt, hắn cũng không nghĩ ra là ai, nhưng tiềm thức cho hắn biết, thực sự có người như vậy !
Chỉ là...
Nếu thực sự có người như vậy, hắn sẽ dễ dàng quên mất sao ?
_____
"Khụ khụ khụ..."
Linh trận phá trong nháy mắt, Lam Nguyệt cả người đều khuỵu xuống, phun ra một ngụm máu.
Nàng đau đớn nhăn mày, khó khăn lấy một bình ngọc trong túi áo ra, đổ một viên uống vào.
Đây là Huyền Tịch đưa nàng, lần trước bị thương sau, hắn liền đưa nàng cái này, ừ, phòng thân.
Nàng còn nhớ lúc đó, hắn còn dùng thanh âm lạnh lùng nói:
"Ngươi lúc nào cũng xui xẻo như vậy, vẫn là cầm lấy, ngươi chết rồi, Bản quân còn phải đi tìm người phù hợp khác."
Lam Nguyệt uống đan dược vào, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo chui vào yết hầu, sau đó cơ thể trở nên có lực hơn, linh lưch trong cơ thể cũng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng chữa trị.
Lam Nguyệt vội vàng xếp bằng, điều tức dưỡng thương.
Chỉ là nàng vừa điều tức không lâu, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.
Thanh âm càng lúc càng gần, Lam Nguyệt lại kjoong thể mở mắt ! Nếu hiện tại nàng tạm dừng, không những bị phản hệ, mà còn thương càng thêm thương, nguy hiểm tính mạng !
Lúc này, Thanh âm ôn nhu như gió phía sau truyền đến:
"Dạ Ảnh? Ngươi là người phá trận ? Vị công tử kia, đâu rồi ?"
Lam Nguyệt không thể phân thần, chỉ có thể không để ý nàng.
Phượng Lam Uyển thấy thế, lạnh lùng chất vấn:
"Như thế nào ? Một Thực Hóa Cảnh nhỏ bé cũng dám làm lơ ta ?"
"Ồ, kia không biết Phượng đại tiểu thư muốn biết gì ?"
Lam Nguyệt chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, từ từ đứng lên.
"Là muốn biết thực lực của ta ra sao, vẫn là muốn biết Huyền Tịch nơi nào ? Hay là hỏi, truyền thừa có phải bị ta lấy rồi không ?"
Hóa ra người kia tên gọi Huyền Tịch.
Huyền bí lại cô Tịch.
"Đúng là ngông cuồng ! Để xem ngươi mạnh miệng như thế nào !"
Đôi mắt Phượng Lam Uyển chợt lóe qua sát khí, Băng linh lực ngưng tụ trên tay, băng tinh sắc nhọn hiện ra, lao vun vút đến chỗ Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt bình tĩnh đứng, mặt nạ che lại gương mặt đã tái nhợt của nàng, đáy mắt hàn quang lạnh lẽo.
Nàng hiện tại, chính thức là nỏ mạnh hết đà !
Con mẹ nó ! Đều là lão già kia làm chuyện tốt ! Lão nương nhưng chỉ là Thực Hóa Cảnh ! Cũng không phải Động Thiên Cảnh ! Muốn mạng ta sao !