Thịt đây thịt đây, mùa dịch corona không đi đâu được cả nên bán thịt đây, ủng hộ chút nha.
---------------------------------------------------------
"Bạch Cẩn Lan, chúng ta liên kết rồi, ngươi không thể thoát khỏi ta đâu" Lý Nghiêm Chính liên kết xong liền nói.
Nhưng sau khi thấy người trước mắt liền ngây người, Bạch Cẩn Lan trước mặt biến thành một người khác, mái tóc đen trở nên trắng tuyệt, đôi mắt đen cũng thành màu trắng, phía sau lưng xuất hiện đôi cánh phượng hoàng trắng, cùng với gương mặt thanh tú có chút ửng hồng bởi vì hôn và bạch ý trên người. Cẩn Lan hiện tại đẹp không thể tả, Lý Nghiêm Chính thật sự khó kìm lòng được, đây chính là nguyên thần của y.
Nguyên thần của Lý Nghiêm Chính hiện tại là mái tóc trắng, mắt trở nên trắng cùng cặp sừng rồng màu trắng trên đầu nhìn rất tiêu soái.
Lý Nghiêm Chính nhìn Cẩn Lan một hồi lại không cầm lòng được liên ôm ngàng y về viện được Bạch Uẩn sắp xếp từ trước trong khi y vẫn đang mơ mang miệng vẫn không ngừng nói "Lý Nghiêm Chính, bỏ ta xuống". (Giải thích chút, Cẩn Lan trong tình trạng mơ màng là vì linh khí đột nhiên xuất ra trở về nguyên thần nên mới vậy, chuyện này chỉ xảy ra với những người chưa từng tập luyện còn người từng rèn luyện quá thì không sao).
Hắn ôm y về phòng mình liền đặc y lên giường, hai tay Cẩn Lan bị hắn giữa chặc, giống như lúc trước. Lý Nghiêm Chính cuối xuống tiếp tục hôn y, trong lúc mê mang nên không thể phản kháng chỉ để hắn hôn. Lý Nghiêm Chính được nước lấn tới, sau khi càn quét bên trong miệng của y thì hôm dần xuống, cổ, xương quai xanh, và hai điểm ở ngực. Cẩn Lan không kiềm được cũng phát ra tiếng rên nhẹ, Lý Nghiêm Chính nhe nhang cởi thắt lưng và y phục của y, sẵn tay cởi luôn của mình.
Lý Nghiêm Chính đùng lưỡi đảo quanh điểm trước ngực y, có lúc thì lại cắn nhẹ một cái khiến Cẩn Lan rên một tiếng to. Một tay vân ve bên còn lại còn một tay vuốt từ từ xuống dưới, làm loạn điểm trước ngực một trận hắn liền từ từ hôn xuống dưới. Tay kia của hắn đã đi xuống hỏi nguyệt của y, vừa chạm đến Cẩn Lan liền có động tĩnh.
"Không, không... Được...ưm.. A... A, không được... Động.. Nơi đó... A... Ưm" Cẩn Lan vừa rên rỉ vừa nói.
Nhưng cho dù y có nói thế nào thì hắn vẫn đưa ngón tay vào và lộng, lúc đầu là một, hai rồi ba ngón, đến ngón thứ ba thì tiếng rên của y càng to hơn.
"Ưm...a.. Đừng...lộng... A... A.. Qua lớn... A...a... Ưm".
"Đừng nói nữa, người càng rên càng khiến ta khích thích hơn thôi" Lý Nghiêm Chính vừa hôn khắp người y thuận tiện nói.
"A... A... Chậm... Chậm chút đi...a... A".
"Miệng này không nghe lời, nên phạt" nói xong Lý Nghiêm Chính liền cuối xuống hôn lên môi y, dùng lưỡi đưa vào quấn lấy lưỡi y.
Hắn nôn một hồi khiền y mất gần hết dưỡng khí mới chịu ngưng, nhưng tiểu Nghiêm Chính không thể chịu được nữa, hắn rút tay ra khỏi hậu nguyệt, Cẩn Lan như vậy lại thấy trống rỗng. Lý Nghiêm Chính đưa tiểu Nghiêm Chính đến cửa hậu nguyệt từ từ đưa vào, Cẩn Lan không để ý liền bị tiến vào khiến có chút đau.
"Đừng... A... A.. Ưm... Đau.. A... A...điểm...nhẹ... A"
Lý Nghiêm Chính bắt đầu động, tiếng rên của Cẩn Lan cũng to hơn, hắn lại ve vãn điểm trước ngực. Cẩn Lan đột nhiên bị khoái cảm xâm chiếm, tinh thần trở nên mơ màng hơn.
"A... Ưm.. Chậm chút... Ưm.. A... Chậm.. A.. Ưm"
"Đừng rên lớn, mọi người sẽ nghe thấy ".
"Nhưng.. Ưm... A...a... A... Chậm... Lại...a.. A.. Điểm nhẹ... Ưm".
"Tiếng của ngươi thật êm tại".
"Ư...ưm... Sâu... Sau quá... A.. A... A.. Thật lớn... A... A.. Không... Chịu nổi... Ưm"
Hậu nguyệt của Cẩn Lan hiện tại ra rất nhiêu dâm thủy, tiểu Nghiêm Chính động liền phát ra tiếng 'bạch bạch'cùng vời tiếng rên của y khiên căn phòng trở nên vô cùng dâm mỹ. Một lúc sau Cẩn Lan không chịu được nữa định ra, nhưng lại bị hắn giữ lại.
"Lý... Nghiêm... Chính, a.. Ta... Muốn. Ưm... Ra.. A... A. Cho... Ta... Ra.. A... Đi...ưm"
"Cùng ta".
Nói xong hắn liền buông ra, bạch trọc của y bắng ra, Lý Nghiêm Chính cũng bấng vào trong y. Hai người thở đều một chút, tưởng đã xong không ngờ Lý Nghiêm Chính lại mạnh như vậy.
"Như vậy đã mệt, thêm một hiệp nữa đi"
Cuối cùng y vẫn bị hắn tiếp tục thao, chỉ cần xong một hiệp thì hắn lại nói "thêm một hiệp nữa đi" vậy là làm đến tờ mờ sáng mới ngủ đến giờ Thìn mới tỉnh.
Lý Nghiêm Chính vừa tỉnh lại thì đã bị một cước văng xuống đất, hắn dần tỉnh hẳn ngước lên nhìn y, y dùng chăn che người mắt rứm nước như sắp khóc, nhìn thật giống nữ nhân vừa bị hiếp bức.
"Lan Lan, làm cũng làm rồi, liên kết cũng đã làm, ngươi giờ là thê tử của ta ngại gì chứ" hắn vẫn giọng đó nói.
"Ai là thê tử của người, ta là bị cưỡng ép, là cưỡng ép" Cẩn Lan nói giọng vô cùng quất ức.
Hắn thấy vậy liền trèo lên, biết không thể nói lý liên chuyển qua dỗ ngọt.
Tay đắt Lên vai y bắt đầu xoa bóp nói "Lan Lan đừng giận, không gọi phu quân cũng được gọi nhị lang đi, đừng giận được không?".
"..." Cẩn Lan ngạc nhiên về lời nói của Lý Nghiêm Chính nhưng giận vẫn phải giận, không nói lời nào.
"Lan Lan đau không, đau ở đâu?".
"Đâu cũng đau, đi không được" y giận dỗi nói.
"Vậy ta giúp ngươi mặc y phục rồi đưa ngươi về".
______________________________________
Hết rồi, ngọt không, mình rất cố gắng mới viết được đó. Hai truyện của mình một rau một thịt sẽ dễ bán hơn. Còn nữa, thịt dạo này mắc lắm, nhớ cho mình một nha.