Trữ Hạ mấy lần muốn thoát khỏi giam cầm của hắn đều không thành.
Ánh trăng sáng khắp núi đồi, bầu trời trong vắt không một gợn mây.
Con ngựa chạy như điên, ánh sáng trước mắt càng lúc càng gần, cuối cùng có thể thấy được quân doanh. Tần Thiên Sinh lại mang chiếc mặt nạ lên.
“Tần công tử, ngươi và Lôi Nhược Nguyệt có quan hệ gì?” Trữ Hạ hỏi. Lúc nàng rời Bang Thập cũng không hề biết bên cạnh Lôi Nhược Nguyệt còn có người này.
“Quan hệ gì ư…” Tần Thiên Sinh cười. “Công chúa, ta từng là người của Lôi gia.”
Trữ Hạ lắp bắp kinh hãi, thốt lên: “Không có khả năng. Người của Lôi gia ta đều biết.”
“Cô chỉ nhớ rõ lần ấy trong cung nhìn thấy ta đúng không? Thế nhưng ta đã biết cô từ trước đó rồi.”
Trữ Hạ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cái gì.
Tần Thiên Sinh lạnh nhạt nói tiếp: “Sau lần đó, ta bị đuổi ra khỏi Lôi gia!”
Trữ Hạ không dám nổi giận. Nàng có thể tưởng tượng, hành thích hoàng hậu là tội danh gì, nếu không có mẫu hậu tận lực che giấu thì hắn chẳng còn sống được tới bây giờ.
Tần Thiên Sinh biết rõ nàng nghĩ gì, nhìn về phương xa, mang theo một chút cảm xúc, nói: “Là Lôi Nhược Nguyệt cầu xin giúp ta. Ta vốn dĩ đã bị giết để chuộc tội.”
“Vậy tại sao ngươi còn đem ta giao cho Tam công tử kia?” Trữ Hạ nghi hoặc. Nghe Tần Thiên Sinh nói thì hắn phải trung thành với Lôi Nhược Nguyệt mới đúng chứ.
Tần Thiên Sinh nở nụ cười, cúi đầu, dùng ngón tay vuốt nhẹ qua má nàng, cúi đầu dán sát vào bên tai nàng một cách mập mờ, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Vấn đề này ta đã trả lời qua rồi, công chúa. Còn nữa, ta không phải người của Lôi Nhược Nguyệt, càng không phải là người của Lôi gia, hãy nhớ kỹ.”
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã tới cổng quân doanh.
Trong quân doanh vốn không cho phép nữ nhân đi vào, huống chi hiện tại đã là ban đêm. Tần Thiên Sinh cũng không nói gì, chỉ đưa ra một khối lệnh bài bằng đồng. Quân sĩ canh gác vừa trông thấy lệnh bài của Lôi Nhược Nguyệt bèn lập tức kéo lan can để người đi vào, thế nhưng vẫn lén dùng ánh mắt đánh giá Trữ Hạ đang bị trùm kín bởi áo choàng, chỉ để lộ ra gương mặt.
Hắc, giờ này sao còn có mỹ nhân tới đây? Chẳng lẽ Lôi đại nhân không chịu nổi cô đơn… Cho nên…
Tần Thiên Sinh có vẻ rất quen thuộc với tình huống trong quân doanh, vì thế một đường đi thẳng mà không gặp phải vấn đề gì, mãi cho đến khi tới cửa ra vào doanh trại thống soái mới bị thủ vệ mặc áo giáp vàng ngăn lại.
Đây là cấm vệ quân của Hoàng gia – Kim giáp quân.
Trữ Hạ đã quá quen rồi. Đội quân này từng thề sống chết bảo vệ phụ thân nàng, bảo vệ nàng, vậy mà mới chỉ một năm rưỡi trôi qua, quyền lực thay đổi, kim giáp quân cũng đổi chủ. Thì ra trung thành cũng cần phải có điều kiện. Mọi thứ của nàng đều đã bị Lôi Nhược Nguyệt cướp đi, bây giờ chỉ còn tôn nghiêm, cũng không thể để hắn cướp đi nốt được.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nhạc làm Trữ Hạ run rẩy.
Là thanh âm của thất huyền cầm. Âm sắc quen thuộc, giai điệu quen thuộc, nhịp điệu quen thuộc, tất cả từ trong ký ức ào ào trở về.
Phu tử từng dạy: “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.” (*)
(*): 1 câu trong bài “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn. “Cẩm sắt” là tên một loại đàn, “tư” là nhớ, “hoa niên” là thanh xuân.
Bài thơ đầy đủ:
錦瑟
錦瑟無端五十弦,
一弦一柱思華年。
莊生曉夢迷蝴蝶,
望帝春心託杜鵑。
滄海月明珠有淚,
藍田日暖玉生煙。
此情可待成追憶,
只是當時已惘然。
Cẩm sắt
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Thử tình khả đãi thành truy ức,
Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.
Dịch nghĩa
Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm
Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên
Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.
Phu tử nói, đàn cổ có 50 dây, mỗi dây đều gợi người ta nhớ về chuyện cũ. Lúc ấy, Trữ Hạ nghi hoặc hỏi: “Thế sao đàn của Nhược Nguyệt ca ca chỉ có bảy dây? 50 dây chẳng phải khi đánh sẽ êm tai hơn bảy dây sao?”
Phu tử cười: “50 dây cung, âm nhiều thì sẽ loạn, khó mà kiểm soát hết. Chỗ hay của đàn nằm ở người đàn. Có một ngày, nếu tâm Nhược Nguyệt như 50 âm sắc thì cũng có thể dùng bảy dây đàn mà đánh ra được 50 âm sắc kia.”
Lúc ấy, Lôi Nhược Nguyệt đang ngồi một bên đánh đàn, nghe phu tử nói vậy thì ngẩng đầu nhìn Trữ Hạ, nhẹ nhàng nói: “Có thể cùng ai đi hết năm mươi năm?”
…
Cùng ai đi hết năm mươi năm?
Lôi Nhược Nguyệt có thể dùng đàn thất huyền như cẩm sắt, thế nhưng nàng và hắn lại không thể đi cùng nhau đến 50 năm.
“Làm phiền thông báo với Lôi đại nhân, Tần Vô Ảnh cầu kiến.” Tần Thiên Sinh xuống ngựa, nho nhã đưa lệnh bài ra cho thủ vệ.
Không bao lâu, thủ vệ trở lại bẩm báo: “Tần công tử, mời vào, Lôi đại nhân cho mời.”
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm trong trẻo của đàn xen lẫn với tiếng củi lửa nổ lép bép trong chậu than. Trữ Hạ nín thở, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, đập nhanh tới nỗi sắp văng cả ra ngoài.
Bỗng Tần Thiên Sinh cầm lấy tay nàng siết nhẹ, hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn truyền sang nàng.
Trái tim nàng dần bình tĩnh trở lại.
Trữ Hạ cảm kích nhìn nhắn, thế nhưng vẻ ôn nhu trong mắt hắn chỉ xuất hiện thoáng qua, sau đó đổi sang vẻ trào phúng, cười nói: “Công chúa, cuộc gặp gỡ này của các ngươi thật khiến ta chờ mong vô cùng.”
Trữ Hạ cười lạnh: “Tâm tình của Tần công tử thật biến thái.”
Tần Thiên Sinh chỉ cười ha hả, xem ra rất vui vẻ.
Trữ Hạ kéo áo choàng, hít sâu một hơi.
Thật tốt, đêm nay lạnh như thế, đầu óc nàng cũng theo đó tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nàng từng nghĩ rất nhiều về hoàn cảnh hai người sẽ gặp lại, hoặc là chém giết, hoặc sẽ lớn tiếng mắng chửi… thế nhưng thì ra khi gặp lại lại thế này. Nàng và hắn đều bình thản, dường như tràng huyết án kia chưa từng xảy ra, nàng vẫn là nàng, hắn vẫn là hắn.
Doanh trướng vẫn bố trí theo đúng phong cách của hắn trước kia, tràn đầy phong thái của kẻ trí thức, thoạt nhìn cũng không giống nơi chú quân của chủ soái mà giống thư phòng của người đọc sách hơn.
Hắn ngồi trên mặt đất, lưng đưa về phía nàng, đàn đặt trên đầu gối, hai mắt nhìn chăm chăm vào một bức họa đặt ở trên bàn ngay trước mặt.
Tiếng đàn không ngưng, chỉ nghe hắn mở miệng hỏi: “Thiên Sinh, tìm được nàng không?”
Thanh âm vẫn trầm thấp và ôn nhu như trong các giấc mộng của nàng, không có gì thay đổi, chỉ là có thêm một phần mệt mỏi, chán chường.
Cũng đã một năm rưỡi rồi! 500 ngày đêm, thời gian đủ khiến cả người và vật biến mất.
Trữ Hạ siết chặt nắm đấm, cố gắng ức chế bản thân mình không run rẩy. Nàng sớm biết rõ Lôi Nhược Nguyệt chính là cái gai trong lòng, găm ở nơi sâu nhất trong tâm trí nàng. Thế nhưng, nàng vẫn muốn được gặp hắn, gặp rồi lại sợ hãi.
Tâm không lùi bước, chỉ là thân thể theo bản năng vẫn không ngừng run rẩy.
“Lôi đại nhân, ngươi không nghe thấy có hai người bước vào đây sao?” Tần Thiên Sinh trào phúng nói. “Là ta bước chân quá nhẹ hay là ngươi quá chuyên chú nhìn vào cái bức họa vô giá trị kia.”
Dây đàn run lên, “phựt” một tiếng, một sợi dây đứt lìa. Lưng của Lôi Nhược Nguyệt cứng đờ, rõ ràng tới mức Trữ Hạ cũng có thể nhìn ra.
Nàng thậm chí còn cảm nhận được hắn đang khẩn trương tới mức quên cả thở… Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Trữ Hạ nhìn thấy trên ngón giữa của hắn có một vết máu, là do dây đàn khi nãy đứt cứa rách.
Thì ra, hắn cũng căng thẳng giống như nàng…
Dù sao cũng đã từng là người quen thuộc nhất, quen thuộc tới mức chỉ cần nhìn mắt cũng có thể hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Nàng tới rồi!” Hắn nói như mây trôi nước chảy, khóe miệng tươi cười.
Vẫn là nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân.
Nụ cười ấy đã từng nhấn chìm nàng vô số lần.
“Đúng vậy. Ta tới rồi.” Trữ Hạ không dám cười. Hai người họ không biết ai sẽ là người thắng, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có một kết cục, cần phải đối mặt với nhau. Ừ, dù thế nào thì cũng phải đối mặt với nhau.
Nàng không tu dưỡng được tốt như hắn, nàng không cười nổi.
Bọn họ cứ như thế, đứng nhìn nhau, khoảng cách chỉ có năm bước chân.
Trữ Hạ bắt mình không được cúi đầu, việc mắt đối mắt nàng cũng chưa từng sợ hãi bao giờ. Nhưng thật bi ai làm sao, nàng phát hiện ra mình không chống cự nổi một nụ cười của Lôi Nhược Nguyệt.
Tại sao hắn lại nhìn nàng bi thương như thế?
Tại sao hắn lại ưu thương đến vậy?
Rõ ràng hắn cười, tại sao trong mắt lại tràn đầy vẻ quyến luyến nàng như thế?
Lôi Nhược Nguyệt, huynh dựa vào cái gì? Huynh dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt thâm thúy, khao khát ấy nhìn ta cơ chứ?
Lôi Nhược Nguyệt, huynh vô tội thật sao? Có lẽ huynh từng thực sự vô tội, nhưng bây giờ huynh không còn vô tội nữa. Huynh dẫm đạp lên mạng sống của trên vạn người, huynh lấy cớ gì mà tỏ ra bi thương?
…
Thế mà hắn vẫn cứ ưu nhã như cũ, như gốc lan thanh nhã trong gió xuân, không cường thế, không đòi hỏi. Nàng tin tưởng rằng, dưới gầm trời này, đem bi thương biến thành vẻ ưu nhã như thế chắc cũng chỉ có Lôi Nhược Nguyệt làm được mà thôi.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là một hồi âm mưu và quỷ kế, Lôi Nhược Nguyệt phất tay có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành làm sao xứng với loài lan thánh khiết kia được.
Lôi Nhược Nguyệt cười, trong đáy mắt trôi nổi vô số tưởng niệm xưa cũ.
Nàng cũng thay đổi rồi. Gương mặt bị gió lạnh làm cho đỏ ửng, đẹp tới mê người. Thì ra tiểu nữ hài từng chơi xấu hắn, từng làm nũng hắn đã trưởng thành thật rồi… Chỉ có cặp mắt kia vẫn quật cường, cố chấp như xưa, cố chấp tới mức khiến hắn phát đau trong lòng.
Hắn không dám chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt rồi nàng sẽ lại tan biến như vô số lần hắn nằm mộng, rồi sẽ không thấy đâu nữa.
Hắn yên lặng mỉm cười, ngưng mắt nhìn nàng.
“Hắc, các ngươi đừng cứ thế này mãi đi…” Tiếng cười chua xót của Tần Thiên Sinh phá vỡ không khí yên lặng. Hắn thò tay, đẩy lưng Trữ Hạ một cái.
Trữ Hạ không có bất kỳ chuẩn bị gì, chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người nhao về phía trước.
Thế nên, nàng không hề phòng bị gì mà lao vào ngực hắn, vào thế giới mà nàng đã ỷ lại hơn mười năm qua…
Hơi ấm quen thuộc và hương thơm nhàn nhạt.
Mặt nàng nóng bừng lên, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy…
“Bỏ ra… Thả ta ra!” Nàng bắt đầu run rẩy, trong lòng không khỏi tự chửi mắng mình. Hơi ấm của hắn chẳng mấy chốc sẽ hòa tan kiên trì của nàng, để cho nàng không thể nào chống cự nổi nữa.
Lôi Nhược Nguyệt không lên tiếng, cũng không buông tay. Hắn ôm chặt lấy nàng, cố chấp giữ chặt lấy nàng.
“Thả ta ra.” Trữ Hạ giãy dụa đến phát điên, nhưng càng giãy thì vòng tay của hắn càng chặt.
“Hạ Trữ…” Hắn than nhẹ bên tai nàng, âm thanh khàn khàn như đang khóc. “Hạ Trữ…”
Tại sao phải gọi nàng thân mật như thế? Trên lưng nàng và hắn bây giờ còn mang nặng nợ máu cơ mà.
Cánh tay Trữ Hạ đặt sau lưng hắn vươn lên, nàng cầm lấy cây trâm cài tóc trên đầu nhổ xuống.
Trâm phượng bằng vàng.
Đây là một trong những món đồ trang sức nằm trong đống của cải chất cao như núi mà A Mộc Đồ cho nàng. Nàng từng tìm một người thợ giúp mình mài nhọn một đầu cây trâm, thứ nhất đề phòng lúc hết tiền lộ phí có thể dùng đến, hai là đề phòng A Mộc Đồ có hành vi gây rối với mình. Hôm nay, không ngờ nàng lại có cơ hội dùng đến nó.
Trữ Hạ nhấc tay, run rẩy đâm xuống lưng Lôi Nhược Nguyệt.
Máu theo trâm phượng tuôn ra… Nàng cảm nhận rõ thân thể hắn cứng ngắc một hồi, thế nhưng cánh tay vẫn cố chấp không buông.
Nàng không khóc.
Nàng từng tự nhủ, lúc gặp lại hắn rồi tuyệt đối không được khóc, không được yếu đuối.
Nàng là đệ nhất công chúa Bang Thập. Nàng muốn dùng tôn nghiêm cuối cùng của người trong Hoàng gia mà đứng trước mặt hắn.
Cho dù có đổ máu cũng không được rơi lệ.
Thế nhưng nàng lại không thể nói thành lời. Hàm răng cắn chặt vào môi, cố gắng đè nén thanh âm nức nở nghẹn ngào muốn tuôn ra.
Tần Thiên Sinh vẫn yên lặng đứng nhìn, nhìn nàng cứ thế dùng trâm cài tóc đâm vào rồi rút ra, đâm vào rồi lại rút ra. Cứ đâm như thế ba lần, máu đã ướt sũng lưng áo hắn, theo cánh tay của nàng nhỏ xuống, nóng nổi, bỏng rát tâm hồn nàng.
Nếu nàng muốn giết hắn, hắn nhất định sẽ không phản kháng.
Trữ Hạ không nhìn thấy biểu lộ trên gương mặt đang tì trên hõm vai mình của hắn, khóe mắt nàng nhìn lên bức họa trên bàn.
Một gương mặt tươi cười đến sáng lạn giống như đã từng cùng hắn trải qua những tháng ngày vui vẻ, tiêu dao.
Hắn tưởng niệm nàng như thế sao?
Chưa từng ngừng nghỉ nhớ nàng như vậy ư?
Thế nhưng nàng cũng không còn là người trong bức họa nữa rồi.
“Lôi đại nhân, ngài không có gì muốn nói với ta sao?” Nàng vô lực, đành mỉm cười, nước mắt từ trong khóe mi chảy tràn ra.