Phượng Vũ Chiến Ca

Chương 47

Dịch giả: Thiên Ý

Bầu trời tối đen như mực.

Một ngọn đèn dầu leo lét cháy.

Gió thổi nhè nhẹ làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

Bên cạnh bờ hồ, trong đình, có một thiếu niên đang đứng. Bóng hắn đổ dài về về phía trước, giống như một con quái thú đang ẩn mình trong nước, lúc nào cũng có thể xông ra.

Thân hình thiếu niên thon dài, có phần gầy yếu, thế nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp.

Một trận gió thoáng qua, sợi dây màu bạc cột ở trên mái tóc hắn bung ra, tóc đen bay loạn theo cơn gió, chiếc mặt nạ màu bạc rơi xuống.

Tiếng thở dài trong gió càng trở nên mơ hồ, thiếu niên vươn tay bắt lấy chiếc mặt nạ.

Trong nháy mắt, đèn bị gió thổi tắt, xung quanh chìm vào bóng đen thăm thẳm.

Thiếu niên đứng lặng im như thế hồi lâu, sau đó mới quay trở lại phòng.

Một lần nữa, đèn lại được thắp sáng.

Hắn trải giấy ra, cầm lấy bút lông, do dự hồi lâu vẫn không đặt bút.

Cuối cùng, hắn vung tay viết rất nhanh, nở một nụ cười thản nhiên. Thế nhưng, trong ánh mắt hắn vẫn không giấu được vẻ âm lãnh.

“Tam công tử.” Ngoài cửa có tiếng người bẩm báo.

“Vào đi.” Hắn không ngẩng đầu lên.

Một lão bộc tuổi chừng sáu mươi cung kính tiến vào, sau khi đóng cửa bèn đi tới trước mặt hắn, bẩm báo: “Tam công tử, Khế Sa đã tấn công đúng như hẹn.”

Thiếu niên nhếch lông mày, khóe miệng cười mà như không cười.

“Sau đó thế nào?” Hắn hỏi tiếp.

Lão bộc cẩn thận đáp: “Bẩm Tam công tử, Lôi đại nhân ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ lại lui binh rồi.”

“Ồ?” Thiếu niên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Dưới ánh nến, gương mặt của hắn tuấn mĩ dị thường.

“Vâng, Lôi đại nhân không hề chống cự, sai người lập tức lui quân.” Lão bộc cung kính đáp.

“Là phúc? Hay là họa?” Thiếu niên cười. “Ngươi xem, có đôi khi kết cục luôn khó ngờ như thế.”

“Lão nô lo lắng.” Lão bộc nghiêm túc nói. “Lôi đại nhân lui binh chỉ sợ là âm mưu.”

“Không, lần này Lôi Nhược Nguyệt vì Hạ Trữ mà tới. Hôm nay đã gặp được rồi nên mới không đánh mà lui.” Ngón tay của thiếu niên gõ nhẹ lên mặt nạ một cách có tiết tấu, lại cười. “Ngươi nói xem là ta đánh giá Lôi Nhược Nguyệt quá cao, hay là đánh giá Hạ Trữ quá thấp? Ta đã sớm biết Lôi Nhược Nguyệt si mê nàng như thế, nhưng cũng không ngờ lại tới mức này.”

Tam công tử nói không sai. Lão bộc thầm thở dài trong lòng, lại nói: “Nếu đã như thế, Tần Vô Ảnh cướp Hạ Trữ công chúa đi cũng không hẳn không phải chuyện tốt.”

Nghe đến danh tự Tần Vô Ảnh, ánh mắt thiếu niên lạnh xuống: “Hắn cũng không phải sát thủ bình thường trên giang hồ. Nếu như hắn muốn nhúng tay vào, chỉ sợ sẽ có phiền toái.”

“Lão nô hiểu rồi, lão nô lập tức đi thăm dò thân thế của hắn.” Lão bộc cúi người, nói.

Đang nói chuyện, ngoài trời lại lóe lên ánh chớp, rồi mưa bắt đầu trút xuống.

“Trời lạnh rồi.” Thiếu niên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vươn tay ra hứng lấy giọt mưa, chợt nở nụ cười, nói một cách ôn nhu: “Ngươi nói xem, tỷ tỷ có đang nghĩ tới ta hay không?”

Có lẽ đây mới là biểu lộ và ánh mắt mà một thiếu niên 17 tuổi nên có.

Lão bộc im lặng.

Không bao lâu sau, Tam công tử thu hồi vui vẻ, sự lăng lệ lại hiện lên trong mắt, nói với lão bộc: “Mang thư trên bàn tới cho Khế Sa Vương. Cũng dâng cho hắn thêm mười mỹ nhân.”

“Mỹ nhân?” Người hầu sững sờ.

“Ta muốn đề tỉnh cho hắn một câu.” Thiếu niên nở nụ cười, nụ cười nhìn tưởng ngây thơ mà lại lạnh thấu xương. “Ta muốn nhắc nhở hắn, đồ vật của hắn ta có thể giúp hắn đạt được, mà nữ nhân ta muốn hắn cũng không giữ được.”



Lúc trời bắt đầu mưa, Hạ Trữ đang ngồi ngẩn người dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên trời đầy chớp sáng lòa.

Mắt nàng mở trừng trừng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nàng không nghe thấy gì, nhắm mắt lại lại chẳng thấy gì nữa.

Rốt cuộc nàng cũng có thể yên tĩnh một mình, yên tĩnh tới mức ngay cả nhịp đập con tim nàng cũng không cảm nhận được.

Con ngựa của nàng đã chạy từ bao giờ nàng cũng không để ý.

Mãi cho đến khi một tia chớp nữa lóe lên, một tiếng ngựa hí quen thuộc rót vào tai, nàng mới ngẩng đầu nhìn.

“Ngươi có phải do ông trời phái xuống để đưa ta đi không?” Nàng cười với người kia.

Hắn thở phào một hơi, sắc mặt hơi hồng, tóc ướt dính vào gương mặt, cặp môi đỏ mọng như đào, làn da trắng như tuyết… Tại sao nhân gian lại có người đẹp tới bực này cơ chứ? Hắn có gương mặt đẹp như tiên thiên, chẳng hề dính chút bụi trần, đôi mắt long lanh đầy nước, chỉ cần hắn nở nụ cười, hoa trên đời đều tàn lụi hết.

Hắn mặc chiến giáp màu đỏ, áo choàng màu đen tung bay như đôi cánh, ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa.

Vào lúc sáng sớm rét buốt như thế này, nàng còn cho rằng mình đang nhìn thấy thần.

Nàng chưa từng tin thần, thế nhưng nàng đã mệt mỏi tới mức không muốn đứng dậy nữa. Nàng muốn chạy trốn tới một nơi không ai có thể tìm ra.

Nếu như có thể ngủ mãi không tỉnh thì thật tốt biết bao.

Hắn cưỡi trên một con ngựa trắng, bốn vó ngựa mọc bốn đám lông màu đỏ. Loại ngựa này tới từ Tây phương, tên gọi là Hỏa Vân.

Hỏa Vân vừa thấy Trữ Hạ liền vui mừng, ra sức cọ cọ đầu nó vào mặt nàng…

Trữ Hạ dần dần tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã lại khóc. Nàng vươn tay ôm lấy nó. Hơi ấm của nó làm cho chân tay đã lạnh cóng của nàng như gặp được gió xuân ấm áp.

Lưu Tịch thở dài.

Hắn dẫn đầu quân tiên phong của Khế Sa đánh lén Bang Thập, nếu không phải Tiểu Tam đột nhiên không nghe sự chỉ huy của hắn, hắn cũng không thể nào phát hiện ra Trữ Hạ được.

Hắn vừa quay đầu đã thấy một mũi tên trượt qua bên tai nàng, chút nữa là bắn phải người. Nàng cúi rạp trên lưng ngựa, trên quần áo dính máu loang lổ.

Trái tim của hắn vừa thấy thế đã hoảng hốt, lập tức quay ngựa, mặc kệ việc mình sẽ bị xử phạt khi đào binh thế này.

Đám người hỗn loạn chặn đường đi của hắn, hắn bèn mở đường máu để chạy theo nàng.

Hắn tìm nàng suốt mấy canh giờ ở quanh đây, cứ tưởng sắp phải bỏ cuộc, không ngờ lại thấy nàng một thân đầy bùn đất ngồi dưới gốc cây này.

“Tại sao lại ở đây?” Lưu Tịch nhẹ đặt tay lên trán nàng, níu mày. “Nàng sốt rồi.”

Trữ Hạ không nói gì, chỉ một mực ôm Tiểu Tam, rúc vào cổ nó mà khóc thút thít.

Lưu Tịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại nhìn nàng, do dự một hồi mới hỏi: “Có muốn đi về không?”

Trữ Hạ mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt vì khóc mà sưng đỏ lên, gương mặt tái nhợt không một chút huyết sắc.

Lưu Tịch nén thở dài, dịu dàng nói: “Vương đang tìm nàng, nàng có muốn về bên hắn không?”

Trữ Hạ giật mình, vội vàng lắc đầu.

Nàng vốn đã từ một cái lồng chạy trốn ra, nhưng sau lại lao vào một cái lồng khác. Cả hai cái lồng này nàng đều không muốn trở lại.

Lưu Tịch không nói gì, chỉ khẽ cười.

“Sao ngươi lại tới đây? Ngươi giúp ta nhiều như vậy làm gì?” Trữ Hạ nhìn dãy núi phía đằng xa, thì thào như tự hỏi. “Ngay cả ta cũng bắt đầu thấy khinh ghét bản thân mình.”

Lưu Tịch vẫn chỉ cười, không đáp.

Trữ Hạ nói tiếp: “Ở thành Kinh Cúc ta đã giết rất nhiều người, bởi những kẻ đó đã phản bội ta. Ta hận những kẻ ngu muội đó, càng hận Lôi Nhược Nguyệt nhiều hơn. Ta đã tưởng hận thù sẽ là tấm khiên giúp ta kiên cường, nhưng ta đã lầm tưởng rồi. Ta không phải người vĩ đại gì hết, ta chẳng qua chỉ là kẻ ngốc nghếch mà thôi. Giết dân chúng của mình xong ta đã vô cùng hối hận, hôm nay có được cơ hội giết Lôi Nhược Nguyệt nhưng cuối cùng ta lại nương tay, lại khóc.

“Muốn được cái này thì không thể cầm lên cái khác, đó chính là quy luật.” Lưu Tịch gật đầu, cười khẽ.

Trữ Hạ lâm vào trầm mặc.

Lưu Tịch cởi áo choàng xuống, choàng lên vai nàng, nói: “Không cần như thế, ai cũng vậy cả thôi. Ta cũng không ngoại lệ.”

Tiếng mưa phùn lất phất rơi trên lá trúc nghe mới thanh thấu, sạch sẽ làm sao.

Rừng trúc tháng sáu toàn một màu xanh, sức sống bừng bừng.

Hắn từng nói với nàng, hắn thích nhất là trúc, thế nhưng nàng luôn nói hắn như hoa lan. Đem một nam nhân so sánh với hoa lan vốn chẳng phải lời ca ngợi, ấy vậy mà hắn lại cười với nàng vô cùng yêu thương.

Trong rừng trúc có một ngôi nhà gỗ nhỏ, đồ đạc bên trong rất gọn gàng, sạch sẽ. Một nam tử ngồi dưới mái hiên thổi tiêu.

Tiếng tiêu du dương mà âm vang, rõ ràng là được thổi bởi một người nội lực thâm hậu, tiếng tiêu hòa với tiếng mưa lan ra khắp không gian, phảng phất buồn thương vô cùng.

Lôi Như Nguyệt mở mắt ra, đánh giá căn phòng.

Rất đơn sơ!

Nhưng tiếng tiêu bên ngoài làm cho vẻ đơn sơ nơi này thêm một phần phong nhã.

Tiếng tiêu cũng không bởi hắn tỉnh lại mà dừng. Lôi Nhược Nguyệt không nói gì, đợi người áo xanh bên ngoài ngừng thổi mới lên tiếng.

“Cảm ơn ngươi đã cứu ta!” Lôi Nhược Nguyệt yếu ớt nói. Những vết thương trên người hắn đã được băng bó, nhìn những vết băng bó cũng có thể thấy người xử lý vô cùng chuyên nghiệp.

“Lôi đại nhân cũng biết cảm ơn người khác ư, tại hạ thật không dám nhận.” Người mặc áo xanh quay lại, chính là Tần Thiên Sinh.

Hắn quay đầu lại, vết sẹo trên gương mặt tuấn tú vô cùng rõ nét.

“Ta nghĩ ngươi muốn ta báo đáp ngươi đấy.” Lôi Nhược Nguyệt cười khẽ, vô cùng mệt mỏi.

“Phải. Ngươi biết là ta muốn cái gì mà.” Tần Thiên Sinh đi vào phòng, tay khẽ vuốt cây tiêu.

Lôi Nhược Nguyệt nhìn ra phía cửa sổ, tiếng kêu của loài côn trùng nào đó vọng tới nghe thật khoan thai.

“Ta đã từng nghĩ có thể cùng nàng sống ở một nơi thế này.” Hắn bỗng nhiên nói một câu không mấy liên quan, gương mặt tươi cười, ôn nhu như nước.

“Ngươi biết rõ chuyện nào là không có khả năng.” Tần Thiên Sinh lạnh nhạt nói. “Ngươi nói lời này trước mặt ta chỉ càng làm ta thêm hận ngươi mà thôi.”

“Ngươi sẽ hận sao?” Lôi Nhược Nguyệt muốn ngồi dậy, thế nhưng trận đau từ trên thân truyền xuống làm hắn không khỏi chau mày.

Tần Thiên Sinh cắn môi, bỗng nhiên chồm tới, ấn hắn xuống giường, gằn giọng: “Vậy còn ngươi? Nàng khiến ngươi bị thương như thế này, ngươi có hận nàng không?”

Lôi Nhược Nguyệt nhìn hắn, không khỏi mỉm cười: “Ta khiến ngươi bị thương như thế, ngươi có hận ta không?”

Tần Thiên Sinh nghe xong thì như bị điện giật, rụt tay lại: “Sao ngươi biết ta không hận ngươi?”

Lôi Nhược Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dịu dàng đáp: “Ngươi có thể. Nhưng ta thì không hận nàng.”

“Nàng muốn giết ngươi. Nếu ta không đem ngươi tới đây trị thương thì ngươi đã chết trên tay nàng rồi.” Tần Thiên Sinh gầm lên.

Lôi Nhược Nguyệt vẫn bình tĩnh đáp lời: “Đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao?”

Tần Thiên Sinh siết nắm tay, cây tiêu trong tay hắn bị gẫy làm đôi.

“Ngươi muốn thỏa mãn nguyện vọng của ta, vậy thì hãy tuyệt vọng đi.” Tần Thiên Sinh cố gắng kìm chế dục vọng muốn đánh người, cả trán nổi gân xanh. “Ngươi biết thừa là các ngươi đều không thể nào quay lại được.”

“Ta biết.” Lôi Nhược Nguyệt cụp mắt, thanh âm rất khẽ, vẫn một bộ dáng ôn hòa. “Thế nhưng cho dù ta hiểu rõ, ta cũng không biết phải làm thế nào.”

Tần Thiên Sinh giật mình, cả người cứng đơ.

“Giống như ngươi vậy.” Lôi Nhược Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn. “Thiên Sinh, ngươi cũng không làm được, sao còn phải miễn cưỡng ta. Chúng ta chẳng phải giống nhau sao.”

Tần Thiên Sinh cả người run rẩy, hai nửa cây tiêu rơi xuống đất, vài mảnh dăm đâm vào lòng bàn tay hắn đau nhức nhối.

“Không… Đừng nghĩ ta giống ngươi. Ta chỉ muốn biết… Mẹ ta…” Tần Thiên Sinh khó khăn khống chế hô hấp của mình, lông mi cũng run rẩy. “Mẹ ta chết như thế nào? Còn cha ta rốt cuộc là ai?”

Bình Luận (0)
Comment