Trữ Hạ hỏi: “A Mộc Đồ, tên của ngài ở bộ lạc của ngài có phải nghĩa là Sói không?”
“Không phải. Nàng nghĩ ta giống Sói sao?”
Trữ Hạ gật gật đầu, cả người toàn mùi rượu tựa trên vai A Mộc Đồ cười ngây ngô: “Ngài không biết, ngày đó ta gặp sói ở trong núi… Sói vô cùng dữ tợn… Chúng muốn ăn thịt ta… Nhưng mà ngài xem, chúng đâu có đánh lại ta được… Ha ha… Nhưng mà chúng cắn cũng đau lắm… Đau đến nỗi ta tưởng chết đi rồi ấy… Nhất định sẽ có một ngày ngài cũng dùng răng nanh của mình xé nát ta… Đúng không? Ha ha ha ha…”
“Nếu như nàng phản bội ta… dù không có răng nanh ta cũng sẽ xé nát nàng…” Đầu ngón tay của hắn chạm nhẹ qua môi nàng. “Chắc là thế.”
Trữ Hạ hôn ngón tay hắn, lơ đãng ngẩng đầu: “Cái gì? Chắc là cái gì?”
A Mộc Đồ ngâm khẽ, thanh âm trầm thấp, dưới ánh trăng lạnh, âm thanh phiêu hốt không chân thực. “Đừng hỏi ta, ta không biết… Cũng có thể chính ta đã bị nàng xé nát ra rồi…”
…
Đạt Man cõng A Mộc Đồ bốn tuổi trên vai, ngón tay chỉ về phía mặt trời, nói: “A Mộc Đồ ở trong bộ lạc của chúng ta chính là Quang Minh Thần đấy.”
A Mộc Đồ một tay ôm đầu Đạt Man, một tay giơ lên trán, híp mắt nhìn vầng mặt trời ở phía chân trời đằng xa, hỏi: “Đẹp quá! Đây là mặt trời. Mặt trời chính là Quang Minh sao?”
“Đúng vậy!” Khuôn mặt tuấn lãng của Đạt Man được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp ánh sáng đỏ rực, bóng hắn trải dài ở đằng sau. “Con trai, con giống như mặt trời này, chính là Quang Minh Thần của Khế Sa này! Thảo nguyên này, núi đồi này, còn sông ngòi nữa, tất cả đều là nhà của con. Những người mà con nhìn thấy đều là thần dân của con.”
“Vâng!” A Mộc Đồ gật mạnh đầu. “Quang Minh nhớ rồi!”
Đạt Man sững sờ, thích thú cười vang, tiếng cười vang khắp trên thảo nguyên chẳng khác nào ánh mặt trời chói mắt.
Đây là tiếng cười của thủ lĩnh hai mươi bảy bộ lạc ở Khế Sa. Đó cũng là lần cuối cùng A Mộc Đồ nghe được tiếng phụ thân cười.
Năm đó, hắn vừa bốn tuổi. Trước khi bốn tuổi, cuộc sống của hắn tràn ngập tiếng cười vui.
Cuối mùa thu năm đó, quân Hán Thống như thủy triều tràn vào khắp lãnh thổ Khế Sa.
Mùa đông năm đó, phụ thân hắn qua đời, lúc chết cũng không kịp nói với hắn một câu gì.
Đó là ký ức duy nhất của hắn, đã khắc thật sâu vào trong đầu hắn giống như ác mộng có thực, một cơn ác mộng mà hắn không bao giờ thoát ra được.
Hắn không thể nhớ nổi năm đó còn có ai đứng cạnh mình không, cũng không nhớ rõ tại sao mình lại đứng ở nơi đó. Chỉ nhớ mùa đông năm ấy trên thảo nguyên rơi rất nhiều tuyết, nhiều tới nỗi đủ để chon vùi hắn.
Thân thể cha hắn chôn vùi trong tuyết lạnh, vẻ mặt giống hệt khi còn sống, chỉ có điều gương mặt đã lạnh như băng, cứng ngắc. Đôi mắt u lục ấy sẽ không bao giờ mở ra nữa, sẽ không bao giờ giống như lần đầu tiên hắn săn được một con thỏ, người vỗ vai hắn mà nói: “Không hổ là con trai của ta!”
A Mộc Đồ cứ thế nhìn phụ thân ngã xuống, trên người không có bất kỳ một vết thương nào.
Sau đó hắn ôm thi thể người hỏi Mạc Tâm Dạ: “Mẹ, sao cha lại ngủ?”
Mạc Tâm Dạ ôm lấy A Mộc Đồ, cởi áo lông cáo choàng lên người hắn, bao thật chặt, sau đó vuốt mặt hắn, mỉm cười nói: “Cha lên trời rồi, mẹ cũng muốn theo chàng đây.”
“Đừng!” A Mộc Đồ nắm chặt lấy tay Mạc Tâm Dạ, hắn như cảm giác được điều gì đó nên ra sức lắc đầu, kêu to: “Mẹ đừng bỏ Tiểu Đồ!”
Sau khi đặt một nụ hôn lên trán hắn, Mạc Tâm Dạ lấy từ trong người ra một khối ngọc nhét vào tay hắn.
Khối ngọc trắng muốt, to cỡ lòng bàn tay, dưới tuyết trắng nổi lên lưu quang khác lạ. Bên trên mặt ngọc khắc hoa văn phức tạp, nếu như cẩn thận xem xét có thể thấy một chữ “Tâm”.
Tâm của Mạc Tâm Dạ, Mạc Quân Tâm.
Mạc Tâm Dạ, mẹ của hắn, là thê tử của Khế Sa Vương, mà Mạc Quân Tâm – ông ngoại của hắn là Hán Thống Vương.
Mạc Tâm Dạ run run dùng khăn che mắt A Mộc Đồ lại, nói: “Tiểu Đồ, cầm ngọc bội đi tìm ông ngoại. Thực xin lỗi, sau này mẹ không thể giúp con… Về sau con phải tự đi một mình rồi…”
“Mẹ!” A Mộc Đồ vội vã muốn kéo khăn ra nhưng lại bị Mạc Tâm Dạ giữ lại.
“Tiểu Đồ, đồng ý với mẹ, đừng bỏ khăn che mắt xuống, tuyệt đối đừng kéo xuống! Tuyệt đối không được nhìn!” Nàng đè nén âm thanh nỉ non, cắn chặt môi, nói: “Xin lỗi, con còn nhỏ như thế mà đã bắt con phải chịu những nỗi đau này… Nhưng Tiểu Đồ, con phải nhớ kỹ, cha mẹ rất yêu thương con, sẽ luôn dõi theo con…”
“Đừng! Con không muốn!” A Mộc Đồ gấp đến khóc ầm lên, nhao vào ngực mẫu thân.
Mạc Tâm Dạ lại kéo hắn đứng thẳng dậy, siết bờ vai hắn, nói: “Từ nay về sau, con không được khóc nữa!”
Thanh âm của người run rẩy nghẹn ngào nhưng lại rất nghiêm khắc, khiến cho hắn không dám động đậy nữa.
“Con thật sự là một đứa bé thông minh!” Mạc Tâm Dạ nói. “Con nhất định phải… chăm sóc mình thật tốt…”
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã trào ra…
Dặn dò một đứa trẻ bốn tuổi phải tự chăm sóc mình là một điều đau đớn tới cỡ nào?
“Mẹ không còn cách nào… Tiểu Đồ…” Mạc Tâm Dạ lau nước mắt, hít sâu, nói: “Mẹ… mẹ muốn ở cạnh cha con, hiểu không?”
Khăn tay che mắt hắn màu đỏ, đỏ y như máu vậy.
A Mộc Đồ cắn chặt răng, nắm tay siết chặt, thân thể nhỏ bé run rẩy như lá mùa thu, mặc dù trong lòng không muốn nhưng hắn lại không dám kéo khăn tay xuống.
“Mẹ… mẹ đừng dọa Tiểu Đồ…” Nước mắt hắn ướt đẫm khăn tay. Hắn mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là màu đỏ. Hắn run rẩy nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con đồng ý với mẹ, con nhất định sẽ tự chăm sóc mình. Con nhất định sẽ ăn nhiều, nhất định nghe lời Lang Mục đại thúc, chăm chỉ đọc sách…”
“Xin lỗi con… Thực xin lỗi!” Mạc Tâm Dạ đẩy hắn ra, quay đầu đi.
Mạc Tâm Dạ từng bước một đi tới gần trượng phu của mình, dấu chân in trên mặt tuyết xiêu vẹo…
Nàng cầm lấy kiếm của Đạt Man, đây là một Thượng cổ bảo kiếm có tên là Ngân Kiêu.
“Mẹ!” Thanh âm non nớt mà thê lương gào lên.
Mạc Tâm Dạ cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tiểu Đồ, con đã đồng ý với mẹ là sẽ không tháo khăn xuống rồi đấy.”
“Tiểu Đồ… Không kéo khăn tay xuống…” Thanh âm trẻ con run rẩy.
Giơ kiếm lên, Mạc Tâm Dạ cắn răng đè nén tiếng khóc, không nói thêm một câu nào nữa.
Màu đỏ như hoa đào mùa xuân rỉ ra từ cổ nàng. Trời đất quay cuồng, hoa đỏ vương đầy trên nền tuyết…
Nàng ngã xuống bên người Đạt Man, hay tay ôm chặt lấy trượng phu của mình, tự hỏi không biết còn có kiếp sau hay không. Hoa nở đầy trên đất, nở đỏ thẫm xung quanh nàng…
Tiểu Đồ đã đồng ý với mẹ là sẽ không kéo khăn xuống…
Nhưng khăn bị gió cuốn đi rồi.
Hắn nhìn thấy máu tươi phun ra từ cổ mẹ mình, so với hoa đỗ quyên nở đầy trong núi càng diễm lệ hơn.
Trời xanh biến thành xám trắng, hắn không nghe thấy gì, ngay cả bi thương cũng không cảm nhận được.
Xung quanh mênh mông, vắng lặng…
Hắn không nhớ mình đứng ở đó bao lâu, áo choàng lông cáo không thể giúp hắn xua đi cái lạnh của tuyết trắng. Lúc mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều hắn lên nền tuyết đầy máu khiến cho không gian như ở trong huyết hải. Khắp nơi đều là một màu máu của mẹ hắn…
Trời dần tối, cũng không hề có trăng hay sao.
Gió nổi lớn, nhưng hắn lại mất đi cảm giác rét lạnh rồi.
Lòng hắn so với tuyết lạnh còn lạnh hơn, vậy sao còn thấy lạnh được nữa?
Phụ thân nói, hắn là Quang Minh Thần, là thần mặt trời của Khế Sa này. Nhưng ai là ánh mặt trời của hắn đây? Ai có thể cứu vớt hắn ra từ đêm đen và sợ hãi đây?