Phượng Vũ Chiến Ca

Chương 93

Dịch giả: Thiên Ý

“Tiểu công chúa!” Bọn thị nữ đã gấp đến độ không để ý tới lễ nghi nữa, thi nhau ngồi xổm trước các bụi hoa trong hoa viên để tìm người. “Tiểu công chúa, người ở đâu?”

Một tiểu nữ hài ba tuổi đang bò trên hòn giả sơn, không ngừng bụm miệng cười đám người ở bên dưới.

Hôm nay thời tiết mát mẻ, tháng sáu mới vào đầu hạ, trời ấm làm người ta vui thích vô cùng.

A, ngủ trưa một lúc, tỉnh lại sẽ đi tìm phụ thân chơi.

Nó híp mắt lại ngủ, đang mơ tới đoạn Cáp Thiện thúc thúc làm một bàn lớn điểm tâm. Có bánh thủy tinh và sủi cảo tôm mà nó thích nhất. Oa, nghĩ đến thôi là nước miếng muốn chảy ra rồi.

Đang lúc mừng rỡ đến cười lệch cả miệng, vừa thò tay ra lấy thì bỗng cái bàn bị kéo ra xa. Tay nó ngắn cũn cỡn, với mãi không tơi, mà cái bàn càng lúc càng xa.

“Oa…” Nó nấc một tiếng, sau đó khóc òa lên.

“Sao thế?” A Mộc Đồ đang ôm tiểu nữ hài trong tay, bị tiếng kêu của nó làm cho giật mình sợ hãi.

Nữ hài dụi dụi đôi mắt còn đang dính chặt, sau khi nhìn rõ mặt người đằng trước thì ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào gọi: “Phụ thân!”

Bọn thị nữ quỳ trên đất, A Mộc Đồ bất đắc dĩ vỗ đầu nó: “Di Lặc, con lại bướng bỉnh nữa rồi. Nhìn xem, mọi người đi tìm con hết cả buổi chiều đấy.”

“Người ta chỉ ở đây ngủ trưa thôi mà.” Tiểu Di Lặc ủy khuất chớp chớp đôi mắt như bảo thạch, một chút thôi mà hốc mắt đã đầy nước, nhìn A Mộc Đồ: “Di Lặc nhớ phụ thân lắm.”

A Mộc Đồ lắc đầu cười. Đứa nhỏ này dù lớn lên giống hắn nhưng tính lại giống hệt mẹ, hơn nữa còn có xu thế trò giỏi hơn thầy. Mới có ba tuổi mà nó đã nháo cho Hoàng cung này long trời lở đất rồi.

Những bà vú được mời tới dạy nó đều chạy tới quỳ, xin chịu thua sau hai ngày. Nó hết bắt chuột dọa người ta lại sang hạ thuốc vào đồ ăn. Có trời mới biết được trong cái đầu nhỏ của nó nảy ra những trò quỷ quái này từ bao giờ.

Nhìn tuổi của nó cũng nên đi học rồi, thế nên A Mộc Đồ lại bắt đầu đau đầu.

Việc này hắn đã nói trên triều đình, thế nhưng đám đại thần đều một mực cúi đầu nghiêm túc và trang trọng, không khí yên tĩnh tới mức hắn có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Aizz, hắn thực sự không muốn làm khó thần tử, nhưng chẳng lẽ hắn phải tự mình dạy đứa nhỏ này sao?

“Phụ thân, tối nay Di Lặc muốn ăn sủi cảo nhân tôm.” Di Lặc vươn cánh tay bé nhỏ ôm lấy cổ A Mộc Đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo làm người ta chỉ muốn cắn một ngụm.

“Được.” A Mộc Đồ véo véo cái mũi nhỏ của nó, đang suy nghĩ sau này có nên tiếp tục chiều chuộng tiểu công chúa như thế nữa không.

Đúng lúc này, thái giám hầu hạ A Mộc Đồ nhiều năm vội vàng chạy tới, quên cả lễ nghi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Hoàng… Hoàng thượng… Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…”

A Mộc Đồ nhíu mày: “Sao thế?”

“Nương nương… Nương nương… Người trở về rồi!” Thái giám vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cũng biểu đạt xong hết những gì cần nói.

A Mộc Đồ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn quên cả phản ứng. Tiểu Di Lặc từ trong lồng ngực hắn ló ra, hỏi: “Nương nương? Nương nương nào?”

“Công chúa điện hạ, chính là mẫu phi nương nương của người đó!” Thái giám cung kính trả lời.

“A?” Lông mi của tiểu công chúa nhảy lên, duỗi hai tay ra với thái giám, ra lệnh: “Đưa bổn công chúa đi nhìn một chút.”

Thái giám vụng trộm liếc nhìn A Mộc Đồ, thấy hắn không phản đối mới trực tiếp nhận lấy Di Lặc, hơi cong eo hỏi: “Hoàng thượng?”

“Nàng… ở đâu?” A Mộc Đồ vô cùng khẩn trương, loại thần thái này Di Lặc chưa từng thấy qua. Nó cho rằng phụ vương của mình là nam nhân sắt đá mạnh mẽ, dù trời sập xuống vẫn có thể đững vững được.

Thái giám đáp: “Nương nương đang ở buồng lò sưởi.”

A Mộc Đồ chạy về noãn các như một cơn gió. Thái giám dưới sự thúc giục của công chúa đại nhân cũng vội vàng chạy theo.

Trong noãn các, hoa sen nở rộ, những nụ hoa màu hồng phấn len lỏi trong đám lá xanh, khoan thai lay động.

Một người mặt xiêm y màu xanh nhạt đang ngồi trên bậc thang bạch ngọc, chân không xỏ giầy, tà váy vén lên, hai chân đặt ở trong hồ trêu đùa đám cá chép, nhìn rất vui vẻ. Ánh nắng buổi chiều dệt trên người nàng, rơi vào trong mắt hắn lung linh mờ ảo, như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Hắn không dám tiến lên, không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, cảm giác như đây là một giấc mộng.

Đến tận khi có tiếng thở hồng hộc của thái giám ở phía sau, còn có thanh âm trẻ con giòn giã: “Phụ thân, không phải người nói là cá chép biết cắn người à?”

Lúc này Trữ Hạ mới biết sau lưng mình có người.

Nàng quay đầu lại, thấy hắn thì cười sáng lạn, nhấc váy lên, thu chân lại rồi đứng thẳng dậy.

Da nàng đen hơn trước nhưng tình thần lại rất tốt, thần thái giống hệt năm đó khi lần đầu hắn gặp nàng. Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời, làm cho người ta phải lóa mắt.

“Ta đã về rồi.” Nàng hướng về phía hắn, mở rộng cánh tay.

Hắn vẫn chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích. Lông mi hắn run rẩy, đôi mắt u lục đã phủ một tầng sương, có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể đứng đó nhìn nàng.

Kỳ thực, hắn vẫn luôn nhìn nàng như thế.

Trữ Hạ thả tay xuống, phàn nàn: “Thực không nhiệt tình. Chỉ thiệt thòi ta vội vã trở về như thế!”

Hắn vẫn không nói gì. Di Lặc công chúa đang được thái giám ôm trong lòng cùng đám cung nhân mới tới đang tò mò đánh giá nàng. Cô gái này chân không mang giày, mép váy ướt sũng, nàng cười tươi như hoa, một chút quy củ cũng không có, nhìn không giống một nữ tử trong nội cung chút nào.

“Này!” Trữ Hạ nổi lòng muốn trêu đùa, một tay chống nạnh, một tay ngoắc ngoắc A Mộc Đồ, nháy mắt một cái, nhẹ nói: “Tới ôm một cái.”

Thân thể cứng ngắc của A Mộc Đồ lúc này mới nhúc nhích, trong miệng nhẹ gọi hai tiếng: “Trữ Hạ!”

Nàng vừa cười vừa tỏ ra bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật không có biện pháp. Chàng đã thẹn thùng như thế thì để ta nhiệt tình vậy.”

Đến khi nàng bổ nhào vào lồng ngực hắn, hay tay ôm chặt lấy cổ hắn, hắn mới ôm lấy nàng, trầm thấp nói: “Ta còn tưởng… nàng sẽ không về nữa…”

“Phải nói là ta sẽ không rời đi nữa…” Đầu Trữ Hạ cọ xát ở cổ hắn. “Chàng cần phải nuôi ta đấy. Chàng biết ta là người hết ăn lại nằm, ngủ đến tận giữa trưa, chàng không được ghét bỏ ta.”

“Không đâu.” Mặt của hắn vùi trong tóc nàng, thanh âm nghẹn ngào.

“Còn nữa, ta nếu già và xấu đi nhưng chàng cũng không được phép có nữ nhân khác.” Nàng tiếp tục yêu cầu.

“Được.”

“Ta còn có rất nhiều tật xấu, tính tình cũng xấu, chàng phải chấp nhận, không được phàn nàn.”

“Ừ.”

“Còn nữa, sau này ta nói muốn ôm một cái, chàng nhất định phải tới ôm ta.”

“Ừ…”

Còn không đợi Trữ Hạ tiếp tục đưa ra các yêu cầu quá phận khác, bỗng một đôi bàn tay nhỏ bé trèo lên lưng A Mộc Đồ, cứng rắn đẩy tay Trữ Hạ đang ôm hắn ra.

Thái giám muốn kéo Di Lặc ra nhưng không kéo được, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.

Một thanh âm thanh thúy bật ra từ miệng nhỏ của công chúa Di Lặc: “Này, cô là ai, đừng có quấn lấy cha ta như thế. Người là của ta.”

Rốt cuộc, Trữ Hạ cũng phải chuyển sự chú ý sang người tiểu gia hỏa đang ở sau lưng A Mộc Đồ.

Đứa nhỏ này, mắt to, miệng nhỏ, mũi xinh xắn, mặt trắng hồng, ánh mắt như bảo thạch màu lục, cực kỳ giống với A Mộc Đồ.

Trữ Hạ thả tay ra khỏi A Mộc Đồ, cười xấu xa với tiểu nữ hài: “Lúc ta không có ở đây, cha con là của con, giờ ta về rồi thì cha con là của ta. Hiểu không?”

Di Lặc kinh ngạc nhìn Trữ Hạ. Nó lớn đến tuổi này rồi nhưng chưa có ai dám nói với nó như thế.

Nó nhanh chóng chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ, hừ một tiếng, nói: “Cha ta sẽ không bao giờ coi trọng nữ nhân xấu như cô.”

Trữ Hạ thò tay véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Di Lặc, cười nói: “Cha con lại vừa ý nữ nhân xấu như ta đấy.”

Di Lặc không nghĩ nữ nhân này còn dám động thủ với mình. Nó xoa xoa chỗ vừa bị véo, nhìn thái giám bày ra vẻ mặt cung kính không hề giúp mình, mà phụ thân cũng nhìn nữ tử này rất dịu dàng, không hề chú ý nó vừa bị nàng ta khi dễ, thoáng cái nước mắt vòng quanh.

“Nhìn con đi, nhìn là biết bị chiều tới hư rồi.” Trữ Hạ lắc lắc đầu nói với Di Lặc, sau đó quay sang A Mộc Đồ. “Con trẻ là không được chiều, biết không hả?”

A Mộc Đồ cười, dịu dàng nhìn nàng, hình như nàng nói cái gì hắn cũng cho là đúng hết.

Di Lặc thấy tình thế bất lợi của mình thì càng ủy khuất, khóc lớn hơn, thò tay ôm chặt cổ A Mộc Đồ, miệng thì gào lên: “Phụ thân, phụ thân! Người này bắt nạt con.”

A Mộc Đồ vừa thấy Di Lặc khóc, vô ý thức định duỗi tay ra ôm lấy nó, không nghĩ lại bị Trữ Hạ đánh một cái đành phải hạ tay xuống.

Nàng kéo A Mộc Đồ ra sau lưng mình, sau đó nói với Di Lặc: “Khóc đi, công chúa Di Lặc thân yêu của ta. Những ngày an nhàn của con sẽ chấm dứt từ hôm nay. Sau hôm nay, ta sẽ tiến hành thu thập con thật tốt.”

Lúc Trữ Hạ nói lời này, đám thái giám, cung nữ sau lưng vừa kinh ngạc, lại vừa chờ mong… A, rốt cuộc cũng có người tới thu thập xương cốt của vị công chúa dã man này rồi.

Di Lặc nghe xong lời đó, còn đang khóc được một nửa cũng im bặt.

Nước mắt vẫn còn đọng trên mi, nhưng biểu lộ khóc lóc đã lập tức biến mất, nó trừng mắt với Trữ Hạ, vẻ mặt hung dữ.

Trữ Hạ khiêu mi: “Cha con trừng ta, ta còn không sợ, ta còn phải sợ con sao hả?”

“Hừ!” Di Lặc hung hăng nói. “Ta chán ghét ngươi.”

“Vi nương đây thập tử nhất sinh, đau muốn chết mới sinh được con ra còn chưa nói chán ghét con. Tiểu đông tây con còn dám nói sao?” Trữ Hạ cười. “Thế nhưng con cũng có chút phong thái của ta khi còn nhỏ đấy.”

“Ta chán ghét ngươi!” Di Lặc lần này muốn khóc thật rồi, nhưng vẫn quật cường không rơi một giọt nước mắt, nói tiếp. “Dù ngươi sinh ra ta cũng không ở bên ta và phụ thân. Ta chán ghét ngươi.”

Dáng vẻ tươi cười của Trữ Hạ cứng lại, sững sờ nhìn Di Lặc cố nén nước mắt.

“Ngươi không phải mẹ ta. Vú nuôi nói mẫu thân là người tốt nhất trên đời. Ngươi chẳng tốt chút nào. Di Lặc tập đi cũng không có mẫu thân để vịn. Di Lặc khóc cũng không có mẫu thân lau nước mắt. Phụ thân luôn ôm Di Lặc nói mẫu thân sẽ quay về, sẽ quay về, sau đó người còn ôm Di Lặc mà khóc. Thế nhưng chẳng khi nào ngươi ở đây.”

Nói xong những lời này, Di Lặc khóc òa lên.

Trữ Hạ sững sờ nhìn nó, nhất thời không biết phải nói gì.

A Mộc Đồ ôm lấy Di Lặc từ trong tay thái giám, để Di Lặc ghé vào đầu vai hắn, tay kia ôm lấy Trữ Hạ còn đang ngẩn người, xấu hổ nói: “Chuyện đó… Lời của trẻ con…”

“Xin lỗi.” Nàng cúi đầu nói. “Thật sự xin lỗi.”

“Không sao!” A Mộc Đồ cúi đầu hôn lên trán nàng, mỉm cười. “Khong sao, trở về là tốt rồi.”

Trữ Hạ khụt khịt mũi, vỗ vỗ đầu Di Lặc, nói: “Tiểu quỷ, đừng khóc nữa, sau này mẹ sẽ không đi nữa.”

“Ngươi đi đi! Ta chán ghét ngươi!” Di Lặc nuốt nước mắt, quay đầu nhìn Trữ Hạ hằm hằm.

“Hừ, đây là nhà ta, ta không đi đấy.” Nàng bày ra vẻ mặt xấu xa, tựa ở một đầu vai khác của A Mộc Đồ, nhăn mặt nói với Di Lặc. “Chờ con lớn lên, đến tuổi con lập gia đình là sẽ phải rời khỏi đây, hiểu không hả?”

Lúc Trữ Hạ nói ‘Đây là nhà của ta’, cả người A Mộc Đồ cứng lại, trái tim thiếu chút nữa nảy ra khỏi lồng ngực.

Di Lặc phẫn nộ muốn kéo tay nàng đang ôm A Mộc Đồ ra, gào thét: “Không cho người ôm cha ta.”

Tiểu Di Lặc yếu ớt sao có thể đấu lại Trữ Hạ. Trữ Hạ cười xấu xa: “Không cho ta chạm vào cha con? Cha con sớm đã là người của ta rồi, ta không ôm hắn thì lấy đâu ra con hả?”

Thái giam lau mồ hôi. A Mộc Đồ vẻ mặt vô tội nhìn hai người một lớn một nhỏ đang tranh cãi, mỗi tay hắn ôm một người, không biết phải phân xử tràng chiến tranh này như thế nào.

“Có phụ thân thì sẽ có ta.” Di Lặc hiển nhiên không biết nó được sinh ra thế nào, dù sao nó lớn lên rất giống cha mình, nên cũng hiểu đại khái cha là người sinh ra nó.

“Có phụ thân thì có con? Ta còn không biết bụng cha con còn có khả năng sinh con đấy. Nhưng đúng là con không giống ta chút nào hết.” Trữ Hạ cẩn thận nghiên cứu Di Lặc, sau đó nghiêm túc hỏi A Mộc Đồ: “Chàng thành thật khai báo mau, nó có phải là đứa bé năm đó ta sinh ra không thế? Đừng đem con của nữ nhân khác đến lừa gạt thiếp.”

“Ta chỉ có một đứa con gái!” A Mộc Đồ bất lực thở dài, giờ hắn đã hiểu tâm tình Đậu Nga chết oan là thế nào rồi.

“A, vậy thì tốt rồi.” Trữ Hạ gật gật đầu, biểu lộ ra vẻ dịu dàng với Di Lặc, nói: “Khuê nữ này, nghe lời đi, lúc con còn nhỏ vi nương không có cơ hội dạy dỗ con, hiện tại bắt đầu cũng không muộn. Bài học đầu tiên, mẹ sẽ uốn nắn tư tưởng sai lầm của con, nói cho con biết, cha con là của ta, không phải của con.”

“Không. Phụ thân là của ta!” Tiểu Di Lặc cố chấp, cứng đầu không thua gì Trữ Hạ.

Trữ Hạ cười xấu xa: “Nếu không con hỏi cha con xem sau này buổi tối hắn ngủ với con hay là ngủ với ta?”

Trán A Mộc Đồ đổ đầy mồ hôi.

Di Lặc nghiêm túc, chân thành hỏi hắn: “Phụ thân, người đương nhiên là ngủ cùng Di Lặc rồi, đúng không?”

“Chuyện này… Di Lặc à, con lớn rồi, đại cô nương không thể ngủ cùng với phụ thân được đâu.”

“Nhưng trước đây người luôn ôm con ngủ mà.”

“Chuyện đó… Đó là lúc con còn nhỏ…”

“Mặc kệ, giờ con vẫn còn nhỏ!”

“Con không còn nhỏ nữa…”

“Phụ thân! Người có cảm thấy mình bất công không?”

“Không.”

“Rõ ràng là có. Trước kia người rất thương Di Lặc mà.”

Cái này… cái này căn bản đâu thể tính toán là bất công hay không bất công được chứ?

A Mộc Đồ phàn nàn trừng mắt với Trữ Hạ. Nàng cười ha ha, lấn thêm một bước, thân thể dán chặt vào hắn, hói: “Trẻ con thì không được chiều.”

Lời này của Trữ Hạ làm Di Lặc giận tím mặt.

Thái giám nhận được ánh mắt của cung nữ phía sau bèn đi lên bẩm báo: “Hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong!”

A Mộc Đồ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nói: “Chuyện đó, Di Lặc à, không phải con muốn ăn sủi cảo tôm sao? Đi ăn nhé?”

“Được.” Hiếm khi Di Lặc nghe lời như thế, ngoan ngoãn gật đầu.

A Mộc Đồ một tay bế Di Lặc, một tay kéo Trữ Hạ trở về.

Nhưng chiến tranh giữa hai nữ nhân lại bắt đầu.

“Chút nữa người không được ăn sủi cảo tôm của ta.” Di Lặc nói.

“Tiểu hài tử không thể ăn nhiều tôm. Ăn nhiều sẽ sinh bệnh đấy.” Trữ Hạ miệng phun nước miếng, bắt đầu dạy dỗ trẻ con loạn lên.

“Người nói bậy.” Di Lặc cũng không dễ bị lừa.

“Thật đấy, mẹ không lừa con đâu.” Trữ Hạ nói như đinh đóng cột.

“Thật sao?” Di Lặc bắt đầu hồ nghi. Dù sao nó mới ba tuổi, lịch duyệt quá ít.

“Tất nhiên rồi.” Trữ Hạ gật đầu như gà mổ thóc.

“Con không tin.” Di Lặc hừ lạnh. “Nếu ăn nhiều không tốt thì cha đã sớm nói rồi.”

Trẻ con thời nay đúng là không dễ bị lừa nha! Trong lòng Trữ Hạ thầm than thở.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn, núp trong ngực A Mộc Đồ, cười nói: “Sau này, chàng phải cùng ta đi ngắm hoàng hôn đấy.”

“Ừ.”

“Cả đời đấy.”

“Được. Cả đời.”

Hết

Bình Luận (0)
Comment