CHƯƠNG 13
Lộc Đan làm sao mà không nhìn ra hận ý trong mắt Quân Đình, hắn cũng biết sự tình của Lâm Ấm, lo lắng Quân Đình cảm xúc không thể tự khống chế, đem thế cục khó khăn lắm mới khống chế được đảo loạn, trầm ngâm nói: “Băn khoăn của Thập Tam quân tá cũng có đạo lý. Nếu đã như vậy, chúng ta thỉnh Tây Lôi vương một mình đi tới chỗ những người bị bệnh trước,những người còn lại tạm thời ở lại đây. Nếu Minh vương không nói sai, Tây Lôi vương cũng nên không sợ bệnh đậu mùa mới đúng.”
Phượng Minh bật dậy, cười vang nói: “Quốc sư thật toan tính. Nói cho ngươi biết, nếu Dung Điềm một khắc không ở trước mắt ta, ta sẽ tự cắt cổ mình, Đông Phàm vương cũng vậy, hơn một vạn tinh binh Đông Phàm cũng vậy, tất cả đều phải cùng ta xuống mồ.” Cổ tay vừa chuyển, vô song kiếm đã kề ngang cổ.
Dung Điềm nhàn nhã vặn mình, đứng lên.
Đại vương vừa đứng, tự nhiên tất cả bọn người Tây Lôi cũng đứng dậy.
Bọn thị vệ Đông Phàm bỗng nhiên cảnh giác, cũng đứng lên, nhìn chằm chằm đối phương. Bạch khôi đứng bên ngoài, vô thanh vô tức nghiêm nghị đứng dậy.
Chỉ có một lời không hợp, chính là máu chảy thành sông.
Sắc trời âm trầm.
Phượng Minh lẳng lặng đứng ở trên đài cao, cầm kiếm đón gió, thong dong nói: “Quốc sư nghĩ sao?”
Lộc Đan thấy vậy, biết không khả cường, không chút do dự trả lời: “Lộc Đan đương nhiên tin tưởng Minh vương.”
Phượng Minh gật gật đầu, nhìn về quân đội phía đông, rất có phong độ, hỏi: “Ngũ quân tá có thể đại diện quân đội Đông Phàm tỏ thái độ không?”
Ngũ quân tá biểu tình do dự. Cha mẹ, thê nhi của hắn cộng lại cũng gần sáu mươi ba nhân khẩu, tất cả đều ở Đông Phàm, nếu không thể ức chế bệnh đậu mùa, chẳng những kỳ hạ tướng sĩ không thể bảo trụ, nói không chừng sẽ còn cửa nát nhà tan.
Cho dù vì Đông Phàm, cũng không có thể mất đi cơ hội giải cứu này.
Ngũ quân tá đang định mở miệng, Quân Đình cười lạnh, nghiến răng: “Trừ cha ta, ai cũng không thể đại diện cho quân đội Đông Phàm.”
Phượng Minh nghi vấn: “Sao không thấy Tướng quân đại nhân?”
Lời vừa buông, sắc mặt mọi người nhất thời kịch biến. Quân Đình sắc mặt trắng bệch, hừ một tiếng, quay đầu tránh ánh mắt của Phượng Minh.
Lộc Đan thở dài: “Tướng quân đại nhân cũng nhiễm bệnh .”
Phượng Minh im lặng. Nói như vậy, chỉ sợ Thương Nhạn cũng không tránh khỏi kiếp nạn này. Vị tướng quân này là đối Phượng Minh khá thân thiết, Phượng Minh khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Quân Đình ảo não nói: “Nếu không phải Tà Quang tướng quân nhất thời lỗ mãng, tóm được tù binh Bắc Kì một cái đã lập tức đưa đi, quân doanh Đông Phàm hiện tại sao có thể trở nên loạn lạc như vậy.”
Liệt Nhi trong lòng tối hỉ, nháy mắt với Dung Hổ. Kế an bài đại một người Bắc Kì chịu mang mầm bệnh thật là hiệu quả, không ngờ Tà Quang bắt tù binh, khiến cho bệnh phát tán, càng khó tiệt chế ôn dịch lan tràn, bất tri bất giác trung nhưng thật ra giúp Tây Lôi một đại ân.
Hơn nữa tướng lãnh thẩm vấn tù binh đa số đều ở đây, tướng lĩnh bị nhiễm bệnh thì không thể tới, tình thế càng lúc càng không thể vãn hồi, trận bệnh đậu mùa này thật sự là khiến cả hệ thống quân đội gần như tê liệt.
Phượng Minh nhớ tới hắc tử bệnh từng hoành hành ở châu Âu. Cậu lại không nghĩ tới việc truyền thụ phương pháp phòng dịch đậu mùa hiện đại, rồi sẽ lại rước lấy nhất trường hạo kiếp.
Kia là bao nhiêu mạng người a.
Nhưng cậu không cách nào trách cứ được Dung Điềm. Tình huống này, có thể dễ dàng lấy được thắng lợi, tối diệu chính là, cho dù đại lượng quân đội Đông Phàm đã chết, cũng không có chứng cớ chứng minh là phương pháp của Phượng Minh sai lầm, dân Đông Phàm sẽ không đem cừu hận phát tiết lên Phượng Minh đang bị giam lỏng tại nơi này.
Nếu Dung Điềm mạnh mẽ công thành, Phượng Minh nói không chừng lập tức bị người ta “Răng rắc” một tiếng, bọn chúng mà xuống tay thì… thân một nơi thủ một nẻo.
Lộc Đan phá vỡ sự yên tĩnh: “Minh vương rốt cuộc có tính toán gì không?”
“Đương nhiên là sẽ chứng minh với mọi người lời ta nói không sai.” Phượng Minh tiêu sái cười nói: “Thỉnh quốc sư cùng ngũ quân tá tránh ra một chút, để chúng ta rời hoàng cung, đến quân doanh nhiễm bệnh một chuyến, sau đó cùng mọi người hảo hảo nói chuyện.”
Quân Đình phản đối: “Ta đã nói, trừ phi ngươi có thể ở trước mặt ta chứng minh ngươi có thể giải kiếp nạn này của Đông Phàm, nếu không đừng có mơ tưởng tới chuyện sống sót rời đi hoàng cung.”
Liệt Nhi cười quái dị: “Vậy gọi người bệnh lại đây, chúng ta chứng minh cho ngươi xem.”
“Không thể!” Lộc Đan nói: “Đại vương ở ngay trong cung, có thể nào mạo hiểm đem người bệnh mang vào hoàng cung?”
Ngũ quân tá nói: “Có thể thỉnh Tây Lôi vương cùng một vài thuộc hạ theo chúng ta cùng xuống quân doanh hay không?”
“Một tên cũng không thể thả khỏi hoàng cung.” Quân Đình mệnh huyền tay Dung Điềm, lại không chút khiếp đảm, liếc bọn người bên Tây Lôi một cái, nói: “Những người này đều là địch quốc Tây Lôi tinh nhuệ, thân thủ cao cường, hãn không sợ chết. Ở trong hoàng cung có thể giằng co cục diện với chúng ta, nếu để bọn họ tới vùng ngoại ô, sợ là chúng ta không thể chế trụ. Để bọn họ đào tẩu , tương lai sẽ thành mối họa cho Đông Phàm.”
“Ta sẽ không để thuộc hạ ta tách ra.” Dung Điềm lạnh lùng nói: “Đã đi thì cùng đi.” Không hề thương lượng đường sống.
Liệt Nhi reo lên: “Các ngươi mau thương lượng đi, muốn đưa người bệnh lại đây hay để chúng ta xuống quân doanh, dù sao Minh vương chúng ta là thành tâm muốn phòng dịch cho các ngươi.”
“Nếu đánh thêm trận nữa, chúng ta cũng không sợ.” Dung Hổ ở bên cạnh trầm giọng đượm thêm một câu.
“Quân Chiêu, ” Quân Đình hướng trong đám người kêu đích danh một gã thị vệ: “Truyền quân lệnh của ta, lập tức mang vài tên binh lính nhiễm bệnh đến đây.”
Quân Chiêu kia là Quân gia thân vệ, tự nhiên lấy mệnh lệnh Quân Đình vi trước, lên tiếng, xoay người định đi, trước mắt lưỡng đạo bạch quang hiện lên, đã bị hai gã cao thủ tâm phúc của Lộc Đan một tả một hữu kệ kiếm vào cổ hắn.
Quân Đình trừng mắt, cả giận nói: “Lộc Đan, ngươi không để ý hơn vạn tướng sĩ trong quân doanh chúng ta đang đứng bên bờ vực chết sống sao?”
Lộc Đan ánh mắt không chút nào thoái nhượng, ngẩng đầu nói: “Thập Tam quân tá chẳng lẽ không cố sinh tử của Đại vương sao?”
“Vô nghĩa! Đại vương bất quá là trong hoàng tộc chọn lựa ra một người thống trị quốc gia, chỉ cần trong Đông Phàm vương tộc còn một người thượng tồn, không lo vương vị không có người kế thừa. Đông Phàm tướng sĩ đang ở chết dần chết mòn, nếu không bảo hộ tướng sĩ của vương tộc, Đông Phàm làm sao có thể ngăn cản địch nhân?”
Một gã cao thủ tâm phúc của Lộc Đan tựa hồ cũng kiêm nhiệm mưu trí của hắn, nghe vậy thì tay bỗng cầm chắc chủy thủ bên mình, nói: “Thập Tam quân tá nói không phải rồi . Quốc sư cũng không nói không cứu trị tướng sĩ Đông Phàm, chỉ nói là để Tây Lôi vương cùng mọi người đến quân doanh chứng minh cho chúng ta xem, ngăn không cho ôn dịch truyền vào hoàng cung. Thập Tam quân tá thân là Tướng quân chi nữ, lại ở thể khẩn yếu quan đầu, vì cái chết của tình nhân mà mang lòng oán hận với Minh vương, một mặt cản trở Minh vương xuất cung, thật sự không sáng suốt chút nào.”
Ngữ khí của hắn tỏ vẻ châm chọc, nội bộ tối ý tẫn lộ, bạch khôi binh lính bên cạnh đều cười rộ lên. Quân Đình tức giận đến nỗi cả người phát run, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ngũ quân tá: “Ngươi thân là tướng lãnh quân đội, quân vụ nghị thính bị hủy chi nhục chưa báo, chẳng lẽ lại phải khinh phóng địch nhân xuất cung?”
Ngũ quân tá trong lòng cũng hiểu được Quân Đình đang ngượng, ngại vu Quân Thanh, phản bác thì thật chẳng lợi lộc gì, đành phải khẩn thiết nói: “Thập Tam quân tá, ôn dịch lại tiếp tục lan tràn, ta Đông Phàm sẽ bị hủy diệt . Đến nước này, quân vụ nghị thính lại bị cho là cái gì? Vì tính mạng của tướng sĩ Đông Phàm cùng dân chúng ta suy nghĩ, không bằng để bọn họ đến quân doanh một chuyến, nếu Minh vương không nói sai, vậy thật sự là thần linh hiển linh, thương hại Đông Phàm .”
Không ít người âm thầm gật đầu.
Quân Đình bất vi sở động, trầm giọng nói: “Khi phụ thân bị bệnh, khiến ta phải tạm thời tiếp quản quân gia, ngươi không nghe mệnh lệnh của ta, tính phản bội sao?”
Đây là tội danh nghiêm trọng nhất, ngũ quân tá này không khỏi khí yếu.
Lộc Đan chẳng them nhìn Quân Đình, khóe môi dật ra một nụ cười lạnh, thản nhiên hạ lệnh: “Ai dám làm điều xằng bậy, giết không tha.”
“Cẩn tuân chi mệnh của quốc sư!” Bạch khôi nhân mã cùng hô to.
Không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Gió phương Bắc lạnh thấu xương.
Khói đặc dần dần tan, thái dương lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn đại địa, vết máu trên tuyết từ từ đọng lại, mỗi một chỗ nhìn thấy ghê người, làm cho người ta không khỏi hoài nghi đây là trận giết chóc lớn nhất thiên hạ.
Lưỡi dao sáng long lanh dưới ánh mặt trời phát quang chói mắt.
Miệng vết thương rỉ máu, đại chiến lần thứ hai bùng nổ.
Dung Điềm vẻ mặt điềm nhiên, cùng Phượng Minh sóng vai đứng dậy. Phía sau, là ánh mắt sáng ngời hữu thần của Liệt Nhi cùng ánh mắt cường đại sát khí của Dung Hổ, ở phía sau Dung Hổ và Liệt Nhi, chính là kia những cao thủ Tây Lôi sống sót sau tai nạn, cả người dính đầy máu tươi.
Quân đội chết thảm, vì tránh né ôn dịch, rất nhiều nhân mã tinh nhuệ đã chuyển qua đô thành vùng ngoại ô, đến nỗi hoàng cung nếu đột nhiên gặp chuyện không may, không thể điều động đủ nhân thủ, nếu không Dung Điềm này cùng hơn một ngàn binh mã đã sớm toàn quân bị diệt. Bất quá cho dù dời ra khỏi thành ngoại cách ly, ở tình huống rối loạn này, trong thành ngoài thành mỗi ngày đều có ti tức nhiễm bệnh mới truyền ra.
Lộc Đan cũng là một trong ba người nắm giữ thế cục, cũng chỉ có hắn đoán được Dung Điềm có khả năng chưa chết, dùng kế dụ rắn ra khỏi hang để giết Dung Điềm. Đáng tiếc Phượng Minh xuyên qua địa võng, hại hắn thất bại trong gang tấc, bây giờ còn phải tận hết sức lực bảo hộ Phượng Minh cùng bội vô song kiếm.
Trong một khoảnh khắc tĩnh mịch, tiếng vó ngựa hốt khởi, tiếng chân dồn dập bối rối, làm cho hết thảy mọi người đều phải chú ý.
Ở phía xa xa, một thanh niên mặc Quân gia gia vệ phục, đột nhiên thấy thế cục quỷ dị trước mặt, không kịp tỏ vẻ kinh ngạc, khàn khan nơi yết hầu, hỏi: “Thập Tam quân tá ở đâu?”
“Ở phía trước.”
“Ở trên đài cao.”
Người nọ lúc này xoay người xuống ngựa, bước nhanh qua hàng ngũ đang căng thẳng trung hết sức, bước qua bạch khôi nhân mã, một đường đánh ngã vài tên thị vệ, thở hổn hển gạt mọi người ra, liếc mắt một cái, thấy Quân Đình bị thủ hạ của Dung Điềm dùng thế lực bắt ép, bỗng nhiên dừng lại.
Quân Đình vừa thấy gia vệ nhà mình tới, biết có chuyện không ổn, biến sắc nói: “Có chuyện gì?”
Gia vệ nét mặt bi ai, bùm một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, nức nở nói: “Tướng quân đại nhân… Đại nhân… đã đi rồi…” Miễn cưỡng nói, lời nói ngắt quãng, hai tay tì lên nền tuyết dính máu, cả người run rẩy, thống khổ cơ hồ cuộn mình đứng lên.
Nét trầm mặc bao trùm lên bầu không khí.
“Phụ thân!” Quân Đình thảng thốt kêu lên, tiếng thét chợt cắt qua ngàn dặm trời quang.
“Đại nhân…” Ngũ quân tá ánh mắt như dại đi, hai đầu gối quỳ xuống, ngửa đầu nhìn về phía chân trời vô định, bi thiết gào lên: “Tướng quân đại nhân!”
Các tướng lĩnh cùng thị vệ ở phía sau, nét mặt tái nhợt, toàn thể yên lặng quỳ xuống.
Quân Thanh ra đi. Đây là điều đả kích lớn nhất đối với quân đội Đông Phàm từ trước tới nay, trụ cột vững chãi của toàn quân…đã ra đi.
Đây là lỗi của mình sao? Phượng Minh nhìn những người đang quỳ trên nền tuyết lạnh thấm đẫm máu tươi gào thét, không thể kiềm chế nỗi thê thương trào lên từ đáy lòng. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn, là Dung Điềm…
Lộc Đan cùng bạch khôi thân binh của hắn đứng bên ngoài, vẻ mặt cũng trầm lặng.
Quân Thanh qua đời, đại bộ phận tướng lãnh Đông Phàm sinh tử còn chưa biết, đại lượng binh lính chết đi. Có thể nói, hệ thống quân lực Đông Phàm đã bị hủy diệt hơn phân nửa, cho dù giải quyết thành công bọn người Tây Lôi, cũng không thể đối mặt với nguy cơ xâm lược từ Bắc Kỳ.
Lúc trước khi dụ bắt Phượng Minh đến Đông Phàm, ai có thể nghĩ đến kết quả sẽ thế nào?
Quốc sư này, chẳng lẽ đúng là căn nguyên dẫn tới sự hủy diệt của Đông Phàm?
Sau khi Đông Phàm bị hủy diệt, sẽ thê lương thế nào nếu không có năng lực tự bảo vệ Đại vương của mình?
Hắn dù kiên cường, cũng không thể chịu đựng được loại đao giảo bàn đau lòng này.
Ánh mắt kiên định, nhìn xuyên thấu không gian, dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Minh.
“Minh vương…” Lộc Đan cất bước, đơn độc vượt qua binh lính hai bên Tây Lôi cùng Đông Phàm, chống lại binh khí của Tây Lôi: “Hãy để chúng ta đơn độc nói chuyện.” Sắc mặt dị thường ngưng trọng.
Phượng Minh nhìn về phía Dung Điềm. Dung Điềm suy tư một lát, gật đầu nói: “Hảo. Quốc sư mời theo ta.”
Vòng phòng thủ khẽ tách ra, để Lộc Đan trở ra, lập tức một lần nữa phong bế lại.
Dung Điềm, Phượng Minh, Lộc Đan, ba người đi đến một góc không có người.
Dung Điềm đi thẳng vào vấn đề: “Tình thế bây giờ quốc sư cũng đã thấy. Đông Phàm đã muốn loạn, mất đi một phòng vệ binh lực của quốc gia, hiện tại cho dù ngươi bắt sống Phượng Minh, hoặc là giết ta, cũng vô pháp bảo toàn tính mạng cho Đại vương nhà ngươi.”
“Nhất định có biện pháp.” Lộc Đan nói nhỏ: “Nếu như không có biện pháp, Tây Lôi vương làm sao cùng ta trao đổi được?”
Dung Điềm đánh giá kĩ Lộc Đan một lát, tự đáy lòng thở dài: “Quốc sư thật là có trí tuệ kinh thiên, tràn đầy đảm lược, kêu Dung Điềm có thể nào không bội phục?”
Hai người tựa hồ trở nên ăn ý, trong mắt dật ra tia nhìn tôn kính.
Phượng Minh mở to hai mắt, nhìn bọn họ khó hiểu.
“Tây Lôi vương quá khen, Lộc Đan tuy có đầy bụng tâm kế, lại đồ vi Đông Phàm rước lấy di thiên đại họa. Có thể thấy đều có thần linh an bài, Minh vương đúng là quý nhân phúc trạch thâm hậu.” Lộc Đan lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Điều kiện của ta rất đơn giản, Đông Phàm sẽ chịu sự bảo hộ của Tây Lôi, Đại vương ta vẫn sẽ được hưởng quyền lợi như cũ, tất cả những kẻ ở bên giới Đông Phàm không tuân mệnh Đại vương ta, thỉnh Tây Lôi vương nhu nghĩ biện pháp diệt trừ.”
Phượng Minh nhíu mi nói: “Quốc sư rốt cuộc đang nói cái gì? Có thể nói rõ chút không?”
Dung Điềm ôn nhu giải thích: “Ý quốc sư là, là Đông Phàm sẽ trở thành nước thuộc địa của Tây Lôi.”
“Cái gì?” Phượng Minh thất thanh kêu lên sợ hãi.
Bọn họ không phải bị nhốt trong hoàng cung, cũng sắp bị người loạn kiếm khảm chết sao? Làm sao Lộc Đan đưa ra chuyện Đông Phàm quy thuận?
Chẳng lẽ hắn bị cái chết của Quân Thanh làm lu mờ lý trí?
“Hắn còn có khác lựa chọn sao?” Dung Điềm cười nói: “Mục tiêu lớn nhất của quốc sư, chính là muốn bảo hộ Đông Phàm vương. Hiện tại trừ quốc sư, chỉ có ta và ngươi có thể bảo hộ Đông Phàm vương an toàn. Quốc sư không đem Đông Phàm giao cho chúng ta, chẳng lẽ giao cho Quân Đình hiện đang nắm giữ hệ thống quân đội? Quân Đình hận ngươi như vậy, chỉ sợ chờ thế cục ổn một chút, sẽ lập tức phế bỏ Đông Phàm vương. Quân đội sớm muộn sẽ đối địch với quốc sư, cho dù hệ thống quân đội tương lai không phải do Quân Đình nắm giữ, chỉ sợ tướng lãnh khác bởi vì quan hệ của quốc sư, cũng sẽ không trung thành và tận tâm với Đại vương.”
Lộc Đan mặt không biến sắc, chăm chú nhìn Phượng Minh, hòa nhã nói: “Ta tin Minh vương, Lộc Đan trên đời trừ Đại vương ra đã không còn vướng bận, Minh vương nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ Đại vương ta.”
Phượng Minh thầm nghĩ: ngươi tin tưởng kỳ thật là đem vô song kiếm kia đi. Vì ta, Dung Điềm thế nào cũng không dám thương tổ cái mạng nhỏ của Đại vương nhà ngươi.
Bất quá Lộc Đan hiểu chuyện, thật là làm người ta không thể tưởng tượng, lại không khỏi cảm động.
“Quốc sư không hối hận sao?” Phượng Minh nói nhỏ: “Lấy vận mệnh một quốc gia đổi lấy an nguy của một người, bêu danh bán nước cho dù trăm ngàn năm cũng sẽ theo sát quốc sư.”
Dung Điềm cưng chiều chìm đắm liếc nhìn cậu một cái, cười nói: “Ngươi nghĩ đến không đủ quốc sư sâu xa. Hệ thống quân đội Đông Phàm nguyên khí đại thương, không có quân lực khổng lồ của Tây Lôi ta nhúng tay, binh mã Bắc Kỳ quốc tùy thời xuất động, vạn nhất Đông Phàm bị Bắc Kỳ xâm chiếm, kết cục của Đông Phàm vương càng thêm thê thảm . Lấy tình thế Đông Phàm bây giờ, diệt vong đã là tất yếu, quốc sư bất quá là giảm bớt giết chóc mà thôi.”
“Đây là nơi nhiều nước phân tranh tàn khốc. Có thể thấy nếu có bản lĩnh, cũng vô pháp một mình ngăn cơn sóng dữ.” Phượng Minh tinh tế nhấm nuốt lời nói của Dung Điềm, nhẹ giọng cảm thán.
Lộc Đan im lặng, thật lâu sau phương vô lực thở dài: “Minh vương cuối cùng hiểu được đại thế mà Lộc Đan đề cập. Đông Phàm đã muốn rơi vào dòng chảy xiết, địch nhân đều đã lên thuyền, điều ta có thể làm, chính là lựa chọn một tài công đáng tín nhiệm, đem bánh lái giao cho hắn, hy vọng thuyền lớn có thể không bị đánh chìm, người trên thuyền có thể giữ lại một tánh mạng. CÒn sau này dù thuyền có thuộc về ai, thì ta cũng không có khả năng quyết định.” Trong mắt ẩn ẩn chớp động lệ quang, miễn cưỡng thu liễm bi thái, trầm giọng hỏi: “Thời gian không nhiều, quân đội bên kia phải giải quyết. Tây Lôi vương thỉnh cho ta một câu trả lời thuyết phục.”
Dung Điềm quyết định thật nhanh nói: “Ta cam đoan sẽ đem Đông Phàm quy thuận sau khi cố gắng ngăn cản ôn dịch lan tràn, hảo hảo đối đãi với dân chúng Đông Phàm, cho Đông Phàm vương cuộc sống an nhàn, bảo hộ tánh mạng của hắn. Nhưng vương quyền phải thu hồi, nếu không sao tính là quy thuận?”
Lộc Đan lắc đầu nói: “Không được. Đại vương nhiều năm qua vẫn là người Đông Phàm tôn quý nhất, hiện tại bỗng nhiêm làm cho hắn trở thành một kẻ giàu có tầm thường, quả thực chính là một loại nhục nhã. Mặt khác vương tộc ta có thể mặc kệ, nhưng Đại vương sinh thời, tuyệt đối phải ở địa vị cao, quyền thế trong tay, không chịu ủy khuất.”
Phượng Minh nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Chẳng lẽ Lộc Đan ngàn dặm xa xôi dụ dỗ hắn đến Đông Phàm, diệt trừ tế sư viện, đối phó quân đội, hao hết đủ loại tâm lực đến nỗi mệnh không thể kéo dài, nhưng lại chỉ là vì làm cho Đông Phàm vương không bị ủy khuất?
Dung Điềm mở môi, hiện ra ý chí cường đại vương giả: “Tài phú khả thương lượng, nhưng vương quyền tuyệt đối không thể lưu. Trừ ta, không người nào có thể bảo hộ Đông Phàm vương, quốc sư nên biết rõ.”
“Không, không thể để cho Đại vương chịu ủy khuất gì.” Lộc Đan nhắm mắt suy nghĩ, trên mặt xẹt qua một tia quyết đoán, trợn mắt nhìn chằm chằm Dung Điềm, : “Tây Lôi vương nếu không đáp ứng, các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.”
Phượng Minh không ủng hộ uy hiếp của hắn: “Quốc sư không nên quên, chúng ta còn nắm giữ bí mật bệnh đậu mùa, hiện tại cho dù quốc sư hạ lệnh giết chết chúng ta, tướng lĩnh quân đội vì bọn họ sẽ suy nghĩ, chưa chắc sẽ động thủ.”
“Về phần Quân Đình, nàng tuổi quá nhỏ, tại thời điểm này, nhất định không thể chỉ huy tất cả quân đội.” Dung Điềm thản nhiên vạch ra.
“Minh vương là cho là như vậy sao?” Lộc Đan vẻ mặt chắc chắc, lạnh nhạt hỏi lại: “Hiện tại quân đội bi ai thống tuyệt, nếu sau khi bọn họ biết bệnh đậu mùa trên thực tế là độc kế của Tây Lôi, Minh vương cho rằng sống chết của những tướng sĩ mắc bệnh có thể dẫn tới sự tức giận của bọn họ khi đang trong nỗi đau mất đi Tướng quân sao?”
Nếu thật là như thế, kết cục bi thảm của đội quân Tây Lôi chính là thịt nát xương tan.
Phượng Minh cùng Dung Điềm thầm giật mình, vội trao đổi một ánh mắt.
“Ngươi không có chứng cớ.”
“Cũng giống như chuyện Lộc Đan phỏng đoán chuyện sống chết của Tây Lôi vương thôi, chuyện như vậy cần gì chứng cớ? Chỉ cần trạc ra một điểm đáng ngờ, liền có thể hiểu rõ toàn cục. Tây Lôi vương quyết định nên làm như thế nào rồi chứ?”
“Quốc sư không để ý Đông Phàm vương hay sao?” Dung Điềm hỏi.
Lộc Đan buồn bả, thản nhiên nói: “Nếu không thể cam đoan hắn không chịu nhục, còn không bằng để hắn giết ta đi.”
Phượng Minh rầu rĩ, vội quay sang nhìn Dung Điềm.
Dung Điềm trầm mặc.
Thời gian không nhiều, nếu phải bình an giải quyết việc này, sẽ cho Lộc Đan đủ thời gian giải quyết quân đội Đông Phàm.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi.” Dung Điềm cắn răng, trong mắt lộ ra ánh kiên nghị: “Chỉ cần Đông Phàm vương một ngày còn sống trên đời, thì ngày đó hắn sẽ được hưởng tất cả đặc quyền. Nhưng sau khi hắn chết, những người khác trong vương tộc không được kế thừa vương quyền, Đông Phàm chính thức trở thành một phần của Tây Lôi.”
Lộc Đan nhìn về phía Dung Điềm, kĩ lưỡng đánh giá, mới vui vẻ nói: “Tây Lôi vương tất sẽ không huỷ bỏ lời hứa này trước mặt Minh vương.” Lộc Đan vương bàn tay gầy yếu ra.
Không trung liên kích tam chưởng, minh ước đã đạt thành.
“Quốc sư xin hãy chậm bước, ” Phượng Minh gọi Lộc Đan lại, bước lên mấy bước, thấp giọng hỏi: “Quốc sư lần trước nói ta thân thể suy yếu, phải lấy chuyện dùng tính mạng của quốc sư để cứu…”
“Đại vương đã muốn bội thượng vô song kiếm, Minh vương còn hoài nghi thành ý của Lộc Đan sao?” Lộc Đan nói: “Sauk hi mê man bảy ngày, Minh vương chẳng lẻ không cảm thấy thân thể đã tốt lên nhiều sao. Huyết chiến như thế, nếu là trước kia, Minh vương chỉ sợ sớm ngã khụy.” Lộc Đan trân trối liếc nhìn Phượng Minh, rời khỏi vòng phòng vệ của Tây Lôi, trở lại trận doanh của mình.
Phượng Minh kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, nghiền ngẫm dụng ý trong lời nói của Lộc Đan.
Dung Điềm đứng ở bên cạnh hắn, vui mừng cười nói: “Người này thật sự là kỳ tài, Đông Phàm vương không biết có bao nhiêu phúc khí, mới có thể gặp được một người như thế.
“Không nên cười quá sớm.” Phượng Minh lược hoài lo lắng: “Đông Phàm cũng không phải do một mình Lộc Đan định đoạt. Hắn vị tất có thể thuyết phục quân đội.”
“Làm gì có thể thuyết phục quân đội?” Dung Điềm trao ánh mắt ‘ngươi-trông-khờ -vậy- mà –cũng- đáng- yêu -nhỉ’ cho Phượng Minh, nói một cách chắc nịch: “Với bản lĩnh của Lộc Đan, đối phó với một quân đội mất đi trụ cột tuyệt đối không có gì khó khăn.”
Nói chuyện với nhau rồi, Lộc Đan đã trở lại trận doanh nội phía đông, đối mặt với một ngũ quân tá đang đầm đìa nước mắt trầm giọng nói: “Bây giờ sinh tử của Đông Phàm đang ở trước mắt, ôn dịch hoành hành, kẻ duy nhất biết cách đẩy lùi ôn dịch chỉ có Tây Lôi Minh Vương, Tướng quân vị khoảng không huyền, mà Thập Tam quân tá đối với Minh vương có thành kiến. Quốc gia tồn vong, ngũ quân tá đây vì tính mạng của hơn vạn tướng sĩ cùng vô số dân chúng Đông Phàm , vẫn là lấy lợi ích của cả quốc gia vi trước?”
Ngũ quân tá trầm mặc một lát, vẻ mặt giống như vẻ mặt vừa khóc thảm của Quân Đình, hạ giọng nói: “Ngươi muốn ngăn cản Thập Tam quân tá ngồi lên vị trí Tướng quân sao?”
Vị trí Tướng quân từ xưa tới nay đều là do Quân gia kế thừa, này truyền thống đã có trăm năm lịch sử.
“Không sai.” Lộc Đan nhìn xoáy sâu vào mắt ngũ quân tá, nói rõ ràng từng chữ một: “Vận mệnh của vô số sinh linh, ở ngay trong ý niệm của ngũ quân tá. Là cứu tinh của Đông Làm, hay vẫn chỉ là tay sai của Quân gia, ngũ quân tá chọn cái nào.”
Ngũ quân tá ánh mắt phức tạp, nhìn về phía Quân Đình vừa mới đau đớn nhận tang cha.
Các tướng lĩnh đối với Quân gia trung thành thâm căn cố đế, nhưng nhìn mình tự rèn luyện ra những vị tướng sĩ tài ba, lần lượt ra đi vì bệnh tật, người nào làm tướng quân mà không đau lòng?
“Ngươi muốn ta làm thế nào đây?” Ngũ quân tá ánh mắt tràn ngập hàn khí.
Giọng Lộc Đan nhu hòa giống tấu cấp thần linh lắng nghe thần khúc: “Mang Quân Đình đi, tạm thời nhốt lại. Bí mật cài người theo Minh Vương tìm ra bí mật bệnh đậu mùa, sau đó mới thả Quân Đình ra. Về phần Tướng quân vị, nàng không phải là lựa chọn thích hợp, ngũ quân tá lãnh binh nhiều năm, tư cách thâm hậu, có phải là nên thay thế Quân Thanh đại nhân hoàn thành nguyện vọng?”
Ngũ quân tá nét mặt không chút biểu tình, trầm giọng nói: “Ta sẽ tạm thời nhốt Quân Đình, nhưng vi trí Tướng quân không thể dễ dàng quyết định, trong Đông Phàm có vài vị quân tá cấp tướng lãnh đang dưỡng bệnh, có lẽ ngày sau có thể khang phục. Tướng quân do ai đảm đương, ngày sau tái luận.”
“Như thế cũng tốt.” Lộc Đan thối lui, lẳng lặng đứng quay về về một phía
Giọng Dung Điềm hợp thời vang lên: “Rốt cuộc hòa hay chiến, các vị thương lượng xong chưa?”
Quân Đình đang thương tâm, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, cắn răng nói: “Chiến!”
Lâm Ấm ngày đó bởi vì oán hận Phượng Minh cùng thái hậu vạch ra phục binh Bắc Kỳ, nói với nàng Phượng Minh là kẻ mang điềm xấu, vừa xuất hiện sẽ phá hủy thánh hồ, nhất định còn có thể mang đến những tai ương khủng khiếp hơn cho Đông Phàm. Nàng hiện tại mất đi Lâm Ấm, lại mất đi phụ thân, kỳ hạ tướng sĩ ngàn người chết đi, lửa giận ngập trời, một ngày nào đó nhất định sẽ tính sổ Phượng Minh.
“Chờ chút!” Ngũ quân tá rốt cục cũng mở miệng nói: “Bỗng chém giết vô ích. Giải quyết bệnh đậu mùa mới là tối trọng yếu. Thỉnh Minh vương trước khi thả Thập Tam quân tá, tỏ một chút thành ý.”
Phượng Minh biết Lộc Đan đã muốn lập công, đương nhiên cũng đổng thuận theo thời thế, gật đầu nói: “Chúng ta đối với Thập Tam quân tá bản vô ác ý, Dung Điềm chỉ là vì cứu ta mà xâm nhập vương cung Đông Phàm. Nếu ngũ quân tá cũng có thành ý, chúng ta chẳng những có thể lập tức phóng thích Thập Tam quân tá, lễ tạ thần ý phái ra mười tên tinh nhuệ, sẽ cùng các ngươi tới chỗ quân doanh có người bệnh, thành tâm thành ý chứng minh phương pháp chữa bệnh của ta cho các nguwoi.”
Đông Phàm trận doanh xôn xao.
Như vậy đúng là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Lộc Đan nhân cơ hội nói: “Như vậy đi, trước hết xin Minh vương hãy phóng thích Thập Tam quân tá và phái vài người ra, về phần Minh vương cùng Tây Lôi vương, thỉnh tạm thời di giá đến cung điện Minh Vương đang ở chờ tin tức.”
“Cũng tốt.”
Liệt Nhi lấy chủy thủ ra, cắt đứt dây thừng sau lưng Quân Đình. Quân Đình hai tay vừa được tự do, lập tức phản thủ dựng thẳng Liệt Nhi mà tung chưởng, muốn đoạt chủy thủ trong tay Liệt Nhi.
Liệt Nhi mặc dù bộ dáng mềm mại, cũng là một trong hai đại thị vệ bên cạnh Dung Điềm, sao đến phiên Quân Đình làm bậy, cổ tay vừa lật, chủy thủ thiết bính gõ mạnh vào bàn tay Quân Đình.
Quân Đình kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người phi phác, đầu ngón tay phóng thẳng hướng Phượng Minh, ánh mắt trạc đi.
Mọi người kêu sợ hãi.
“Minh vương cẩn thận!”
“Thập Tam quân tá…”
Một luồng khí mạnh vọt tới, động tác của Quân Đình nhất thời gián đoạn, thân bất do bị đẩy từ đài cao xuống. Là Dung Hổ.
“Thập Tam quân tá!”
“Thập Tam quân tá thỉnh chớ xúc động!”
Mấy người trong quân đội vội phi tới đỡ lấy nàng.
Phượng Minh bị Quân Đình điên cuồng thích sát, hoảng sợ, bám lấy Dung Điềm. Liệt Nhi vỗ vỗ bả vai Dung Hổ, thấp giọng cười nói: “Nữ nhân ngươi cũng dám đánh, cẩn thận khi nào về ta sẽ nói cho Thu Lam.”
Dung Hổ thản nhiên nói: “Ngươi dám ly gián ta với Thu Lam, ta sẽ tìm Vĩnh Dật tính sổ.”
Liệt Nhi lầm bầm hai tiếng, câm miệng ngoan ngoãn trở lại bên cạnh Phượng Minh .
Quân Đình giãy giụa đứng lên, quát: “Không cần lo cho ta, ta muốn mấy kẻ đó đền mạng cho Đông Phàm ta.” Nàng nhất phúc oán khí không thể phát tiết, cư nhiên kiên quyết nhắm Phượng Minh mà lên giọng.
Phượng Minh ánh mắt vô tội nhìn nàng.
Dung Điềm không lên tiếng, thầm nghĩ: trực giác của nữ nhân đều rất lợi hại. Quân Đình này đã muốn bất tri bất giác đánh hơi được âm mưu bên trong, mơ hồ hiểu được chúng ta chính là đầu sỏ, chính là ý nghĩ chưa thanh tỉnh, không thể đem sự tình gắn bó một chuỗi gia dĩ phân tích. Hơi dư thời gian, nàng cũng giống Lộc Đan, cũng đoán được những mê hoặc bên trong, trước hết phải diệt trừ nàng mới được.
Ánh mắt di chuyển, nhìn thấy Lộc Đan ở phía đối diện.
Lộc Đan dường như hiểu được ý tứ của hắn, hơi hơi cáp thủ.
Dung Điềm thở dài.
“Làm sao vậy?” Phượng Minh hỏi.
“Không có gì, Tây Lôi tuy mạnh, nhưng lại tìm không thấy một nhân tài như Lộc Đan kia.”
Bên kia đã có hai ba người nhận ra ý tứ của ngũ quân tá, bước tới ngăn trở Quân Đình. Bất quá Quân Thanh dư uy vẫn còn, tất cả mọi người chần chừ lo lắng, không biết làm gì với Quân Đình.
“Thỉnh Thập Tam quân tá lấy đại cục làm trọng.” Ngũ quân tá nói: “Thập Tam quân tá bi thương quá độ, cảm xúc kích động, chuyện ở đây, không bằng giao cho chúng ta xử lý.”
Quân Đình bị nhân mã vây quanh, tâm sinh cảnh giác, nhìn chằm chằm ngũ quân tá nói: “Ngươi nghĩ ta hành xử vô lí sao?”
Ngũ quân tá nhìn xem tả hữu, cắn răng nói: “Không dám. Chính là Thập Tam quân tá quá mức kích động, thỉnh Thập Tam quân tá đi nghỉ ngơi trước .”
Nháy mắt, năm vị tướng lãnh thấp cấp chậm rãi vây quanh Quân Đình.
Quân Đình thấy rõ tình thế, trấn định lại, cười lạnh nói: “Ngươi phản bội Quân gia?” Nhìn về phía một mảnh khôi giáp đang đung đưa, ánh mắt nhìn từng vị tướng lãnh, “Các ngươi cứ giương mắt nhìn kẻ phản đồ kia thế sao? Ti cốt phụ thân còn chưa lạnh, uy nghiêm của Quân gia đã tiêu tan rồi sao?” Thét lên một hồi, kiệt sức khản giọng, nước mắt giàn giụa.
Tiếng bước chân bước làm làm trái tim người ta ngưng đập dồn dập vang lên.
Cả không gian chìm vào im lặng, những kẻ trung thành với Quân gia từ từ tiến lại gần ngũ quân tá.
Ngũ quân tá nhìn mọi người cùng vài tên tâm phúc, cười thảm, nói: “Nếu các ngươi cảm thấy Thập Tam quân tá làm đúng, nếu các ngươi cảm thấy bệnh đậu mùa chẳng có gì nghiêm trọng, cứu vớt chúng ta đích tướng sĩ cũng không trọng yếu, vậy rút kiếm ra, giết ta đi.”
Vòng người đang chậm rãi tới gần, bỗng ngập ngừng dừng lại.
Thậm chí ngay cả những thị vệ hàng đầu của Quân gia, cũng đều không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của ngũ quân tá.