Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 130

CHƯƠNG 1

Thị trấn biên cảnh Bác Gian, Hàm Quy.

Ngày xuân.

Nhóm thương nhân nhất quý vừa nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị xuất phát, từ từ khôi phục thịnh vượng sau khi bị những ngày đông giá rét cản trở việc làm ăn, mỗi ngày đều có thương đội nối đuôi nhau ra vào thành.

Hôm nay, bãi cỏ thành Hàm Quy lại vang lên từng đợt âm thanh bất mãn.

Mặt trời đã lên cao rồi.

“A?”

“Sao lại thế này?”

“Hôm nay làm sao vậy? Cửa thành sao còn chưa mở?”

Cả thường dân lẫn thương đội đều thắc mắc, nhìn cửa thành vẫn đang đóng im ỉm không lời giải thích.

“Mọi ngày đâu có như vậy đâu”

“Hay là quan binh đại gia ngủ quên rồi?”

“Đừng đoán mò.”

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, một thương nhân trẻ tuổi kéo lấy một vị ông lão, cung kính hỏi: “Vị đại thúc này, ta lần đầu tiên đi đưa hàng hóa về miền nam, xin hỏi một chút, cửa thành khi nào thì có thể mở ra được vậy?”

“Nếu là ngày thường, đã sớm mở rồi.” Ông lão vẻ mặt lo âu, rướn cổ lên nhìn cửa thành, lẩm bẩm nói: “Ta đã hứa với Hoành đại gia trưa nay sẽ mang tơ tằm tới. Thế này thì nguy rồi.”

Lúc này, người kinh thương, người mượn đường vận chuyển qua Vĩnh Ân, người vào thành mua tơ lụa, đều bị nhốt đầy ngoài cửa thành. Cũng chẳng trách mọi người tức giận nhốn nháo.

Đang lúc ồn ào, bỗng nhiên nghe thấy có người hô to: “Cửa mở!”

Quả nhiên, cửa thành hơi mở ra một chút, ánh mắt mọi người háo hức, cửa thành phát ra tiếng kót két, được đẩy ra một khe hở nhỏ . Khe hở càng mở càng lớn, từ giữa xuất hiện hai đội thủ thành binh thường đứng trên tường thành.

“Vào thành đi!” người người vội vã lo việc của mình cùng nhau chen chúc qua đại môn trạm kiểm soát.

Ông lão kia vội đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn lên trời, yên tâm nói: “Tốt quá, hẳn là có thể đưa đến kịp giờ.”

“Đừng chen lấn! Đừng chen lấn!” Tiếng quát lớn của binh đội trưởng từ trong đám đông truyền đến: “Tất cả lui lại cho ta! Hiện tại không được vào thành!”

Mọi người ngạc nhiên.

“Vì sao?”

“Quan trên, ta vội đi mua thuốc mà, lão bà của ta bị bệnh.”

“Còn không cho phép vào a?”

Binh đội trưởng bị nhóm người vây quanh cơ hồ muốn phát điên, quát mấy tên thủ hạ tới , rút binh khí ra hướng chung quanh chém nửa vòng tròn. Trong đám người vang lên mấy tiếng kêu sợ hãi, mọi người thất thanh thối lui tạo thành một mảnh đất trống.

“Hiện tại không được vào thành.” Binh đội trưởng thiếu kiên nhẫn, xua tay: “Muốn vào thành đều phải đứng một bên chờ, đừng chặn đường. Ngươi, cùng Tống Đức, mang theo một đội nhân, ra rửa sạch cửa thành một chút. Mau! Mau! Đừng cọ mạnh quá đó!”

“Quan trên, ” thương nhân thật cẩn thận đến gần phía trước: ” Khi nào thì chúng ta có thể vào thành?”

“Khi nào có thể ngươi vào thành sẽ cho vào. Tránh ra! Đừng cản trở việc của quan gia ! Người đâu! Đứng đấy làm gì? Đuổi mấy người này ra.” Binh đội trưởng thét to, lại có hai đội thủ thành binh từ hai bên cổng thành chạy tới, huy động binh khí, đuổi mọi người dạt sang hai bên.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Sao lại thế này?”

“Thật là xui xẻo.”

“Ai biết? Chờ đi.”

Quan tự hai cái khẩu *, bình dân làm sao dám lên tiếng. Nhóm tiểu bách tính không thể làm gì khác hơn là mặt ủ mày chau mà tiếp tục chờ đợi.(*: chữ “quan” trong tiếng trung được tạo bởi 2 chữ “khẩu”,ý ở đây là làm quan thì nói j cũng được ,không ai nói lý lại được  )

Bốn,năm thương đội cũng đồng dạng bị ngăn trở ở ngoài cửa thành. Mấy người từNamra Bắc thường nhìn quen sóng gió, cũng không vì mấy chuyện nhỏ này mà bất an. Sinh ý bị kéo dài , một chút nhíu mày còn chưa có. Dù sao cũng phải chờ, đều bước xuống mã xa, nhìn xem có thể tìm thấy cơ hội buôn bán hay không.

Nhóm thương nhân chu du khắp nơi vừa vặn tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, trao đổi tin tức gần đây. Bởi vì cửa thành đã bị quan binh vây quanh, các đội đại hán cường tráng phụ trách bảo hộ hàng hóa cũng thả lỏng xuống, đoàn người tụ lại bốn phía nói chuyện tiết mục vui đùa ban đêm sau khi vào thành. Cũng có lão bản khôn khéo giỏi giang, nhân cơ hội đem hàng hóa tháo xuống, mở ra: “Gương đồng Phác Nhung! Tẩu hút thuốc Yến Đình! Hàng tốt cả đây, mọi người tới xem đi.”

Sau khi hét to một lượt, vùng cỏ xanh ngoài cửa thành , nghiễm nhiên biến thành khu chợ trời náo nhiệt.

Cách xa khu trung tâm náo nhiệt nhất, một đội mã xa không thu hút dừng lại, mười mấy hán tử bộ dáng hộ vệ hoặc xa hoặc gần bảo hộ bốn phía xe ngựa, phía sau xe ngựa hẳn là nhất đẳng hàng hóa cần được bảo hộ, lại chỉ có hai ba người đang bảo vệ.

Mành trên mã xa, được đóng thực kín.

Đột nhiên, mành khẽ nhúc nhích, từ dưới đã lộ ra một cái đầu linh hoạt. Dưới cặp lông mi dài mà nồng đậm, là một đôi mắt tròn xoe đen nhánh.

“Oa, nóng quá đi. Nhóm thương nhân đều tụ cùng một chỗ buôn bán .”

Chủ nhân của ánh mắt đen nhánh còn chưa nói xong, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, giống như bị cái gì hung hăng kéo vào, khuôn mặt chưa bị người thấy rõ ràng đã tiêu thất sau rèm.

Ai có thể đoán được, tọa trong chiếc xa mã được mười người bảo vệ này, là người có khả năng trong tương lai thành chúa tể của thế gian này ── Tây Lôi Dung Điềm, cùng với tối tâm can của hắn, Minh vương vừa cứu từ Đông Phàm về.

“Đau quá…” Bên trong xe ngựa, Phượng Minh thụt cổ, bất mãn quay đầu lại trừng mắt, trên thế giới này kẻ dám tùy tiện véo tai Tây Lôi Minh vương cũng không nhiều. Cậu xoa lỗ tai tinh xảo của mình, than thở: “Ta bất quá là liếc nhìn một cái thôi.”

“Thời khắc mấu chốt, liếc một cái cũng có thể dẫn tới nguy hiểm.”

Phượng Minh hừ một tiếng: “Dung Hổ nói, qua Hàm Quy, lại đi một ngày đường nữa, chúng ta có thể đến biên cảnh của Bác Gian cùng Vĩnh Ân, chỉ cần đi vào Vĩnh Ân, chúng ta sẽ an toàn . Ai, Dung Điềm a…” Cậu bỗng nhiên nhìn Dung Điềm, hạ giọng, lộ ra nụ cười tinh quái.

“Làm sao?”

“Bên ngoài có rất nhiều thương nhân ở các nước.”

“Ân?”

“Dù sao đang ở ngoại thành, ta có thể…”

“Không thể.” Lời còn chưa dứt, đã bị Dung Điềm không chút do dự quả quyết cự tuyệt.

“Thế nhưng…”

“Thế nhưng cái gì?” Dung Điềm giận tái mặt: “Giáo huấn từ Ly Quốc với Đông Phàm còn chưa đủ sao?” Hắn đăng cơ mấy năm, khí thế vương giả chỉ tăng vô giảm, hắc đồng trừng lên, ai đó bị dọa toát cả mồ hôi lạnh.

Phượng Minh không đoán được hắn nghiêm khắc như thế, cả người cứng đờ, ánh mắt rũ xuống nửa ngày không lên tiếng, buồn bực ngồi một đống, tay nắm một nhúm gạo trong bát , nhàm chán mà đếm từng hạt.

Bên ngoài tiếng người xôn xao, không khí trong xe ngựa cơ hồ khiến người ta thở không thông.

Dung Điềm lẳng lặng nhìn thư quyển trong tay một hồi, âm thầm quan sát, chỉ thấy Phượng Minh cúi đầu, khóe mắt thỉnh thoảng cẩn thận trộm liếc hắn một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần cẩn thận, càng lộ ra vẻ đáng thương như vậy. Nhịn không được thở dài một tiếng, ném thư quyển trong tay đi, hướng đệm lưng dựa vào , ngoắc ngoắc đầu ngón tay, trầm giọng nói: “Lại đây.”

Phượng Minh liếc hắn một cái, ngọ nguậy đứng dậy, tới trước mặt hắn, cố tình không chịu ngẩng đầu.

“Tại sao không nói gì?”

“Ta sai rồi, ta không nên tùy hứng, ta làm như vậy rất nguy hiểm, sẽ hại chết mọi người…” Gần đây bị Dung Điềm giáo huấn, có thể đọc làu làu .

“Phượng Minh…”

“Ta cuối cùng sẽ phạm sai lầm như vậy, là ta không đúng, ta nên kiềm chế chính mình, đừng mắng ta.” Gần như đem hết tội trong lòng nói ra, Phượng Minh mới rụt rè giương mắt nhìn Dung Điềm một chút.

Dung Điềm bị cậu nhìn, trong lòng đột nhiên xiết chặt.

“Vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta?”

“Ta…” Phượng Minh rầu rĩ nói: “Dung Điềm, có phải ngươi bất mãn với ta lắm không? Ngươi có phải rất chán ghét ta hay không?”

“Không hài lòng? Chán ghét?” Đôi mày rậm của Dung Điềm nhướng lên: “Phượng Minh, sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Phượng Minh thụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ngươi không phát hiện ra sao? Ngươi càng ngày càng hung hăng với ta, lúc trước khi chúng ta từ Phồn Giai quay về Tây Lôi, cũng là hai người núp ở trong xe ngựa, ngươi cũng không như vậy.”

Huyệt thái dương giật giật, Dung Điềm nhấc tay xoa bóp hai đầu khóe mắt.

“Phượng Minh…” Hắn thở dài một tiếng, kéo Phượng Minh lên đùi mình, dùng trán kề vào trán Phượng Minh, thấp giọng hỏi: “Ngươi có biết hiện tại người nổi danh nhất Thập nhất quốc là ai không?”

“ Là ngươi.” Phượng Minh đương nhiên trả lời.

“Là ngươi.” Dung Điềm lắc đầu: “Gián điệp hồi báo, bức họa của ngươi đã bị lưu truyền. Hiện tại trong Thập nhất quốc, từ Đại vương, tới giới quyền quý, cho tới tiểu quan lại tướng quân, có lẽ chưa chắc nhận ra ta,lại đều có thể nhận ra bộ dáng của ngươi. Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không?”

Phượng Minh vẻ mặt đau khổ suy tư: “Nghĩa là… Ta đã biến thành tội phạm truy nã quốc tế?” Cậu mang theo ý nghĩ buồn bực liếc nhìn Dung Điềm một cái: “Nhưng điều này cũng không thể giải thích lí do ngươi đối với ta càng ngày càng hung hăng, mấy ngày nay, mỗi lần ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi đều nghiêm mặt. Ngươi mỗi lần cùng ta nói chuyện, cũng đều nghiêm mặt. Ngươi tối sầm mặt, trong lòng ta khó chịu…”

Cậu nhỏ giọng lải nhải xong một hồi, Dung Điềm không khỏi nhíu mày, thân thủ sờ sờ tai cậu, ôn nhu hỏi: “Kéo có đau không?”

“Đương nhiên rất đau.” Phượng Minh gật đầu, tiếp tục càu nhàu: “Ngươi luôn ở trong xe ngựa đọc sách, quăng ta một bên, còn có…” Gương mặt chợt đỏ lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ngươi vì sao mấy hôm nay không ở với ta?”

“Không phải từ trước tới nay chúng ta đều ở với nhau sao?”

“Ta nói … ” Cổ Phượng Minh đỏ lên giống như bị lửa thiêu: “Cùng một chỗ như vậy…”

Dung Điềm ánh mắt cổ quái nhìn Phượng Minh.

“Nhìn cái gì?” Phượng Minh mang theo tức giận hỏi một câu, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: “Ta thảo luận một chút về vấn đề này cũng thực bình thường thôi…”

Dung Điềm hỏi: “Chúng ta không… ở cùng một chỗ như vậy mấy ngày ?”

“Mười ngày.” Phượng Minh không chút suy tư đáp.

Dung Điềm lạnh lùng hỏi: “Mười ngày trước, là ai nói về sau tuyệt đối không cho phép ta bính một sợi tóc của hắn?”

Phượng Minh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Đó là bởi vì ngươi miệt mài quá độ, mặc kệ ta chết sống thôi.”

Dung Điềm lại hỏi: ” Cái buổi tối mười một ngày trước ai là người lớn tiếng ồn ào muốn tận hứng, cào cấu hai mươi ba vết trên lưng ta?” 

Tai Phượng Minh đỏ bừng, cắn răng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ là vì câu ta không cho ngươi bính một sợi tóc của ta, ngươi cạch mặt ta những mười ngày, xem ta như rối gỗ ném qua một bên tự sinh tự diệt, thậm chí mỗi khi ta đưa ra một yêu cầu nho nhỏ đều dành ra ít nhất một canh giờ nghiêm khắc chỉ trích?”

“Thật ra cũng không phải vì câu không được đụng vào một sợi tóc của ngươi ” Dung Điềm biểu tình càng thêm nghiêm túc: “Ta làm như vậy là vì một câu khác cơ.”

“Ta còn nói câu khác?” Phượng Minh chau mày trầm tư suy nghĩ, đột nhiên giật mình, ngẩng đầu vừa nhìn, ánh mắt vừa vặn đối mặt với Dung Điềm, nhất thời há to mồm, nửa ngày mới hổn hển nói: “Không tính là gì hết! Cái kia không tính là gì hết!” Liên tục xua tay lắc đầu.

“Làm sao có thể không tính là gì hết?” Dung Điềm cười ha ha, ôm chặt lấy Phượng Minh: “Có người thề, hắn sẽ không bao giờ chủ động nói loại chuyện đau chết người này nữa, còn thề là từ nay sẽ mất quyền lên tiếng trên giường.” (=”=)

“Không tính, không tính!”

Dung Điềm thổi một hơi nhiệt khí ngọt ngào vào lỗ tai đỏ bừng của cậu, thấp giọng nói: “Lại chơi xấu , suốt mười ngày ta sẽ không nói chuyện với ngươi.”

Phượng Minh sửng sốt, vẻ mặt cầu xin nói: “Ngươi cũng coi như đường đường là Đại vương, không cần dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đi? Biết rõ ta buồn chịu không được.”

Dung Điềm hắc hắc cười, đang định mở miệng, giọng Dung Hổ trầm ấm từ ngoài mành truyền vào: “Đại vương, đã tìm hiểu rồi, hôm nay có quý nhân giá lâm Hàm Quy, cửa thành đã dọn sạch, trên trạm kiểm soát trải hồng thảm, ra vẻ tôn kính.”

Hai người ngừng vui đùa, ngồi trở lại nệm ghế.

“Quý nhân?”

Dung Điềm thấy Phượng Minh mặt lộ vẻ khó hiểu, thuận tiện thấp giọng dạy bảo: ” Thông lệ của Bác Gian, tôn trước ti sau. Nếu có vương tộc hoặc là người thân phận phi thường đặc thù tiến vào thành trì, bình thường sẽ để quý nhân vào thành đầu tiên. Cho nên hôm nay quý nhân chưa tiến vào Hàm Quy, bình dân cũng không thể vào thành.”

Phượng Minh chép miệng nói: “Vì hư vinh nho nhỏ để nhiều người vội việc ở ngoài thành, trách không được Bác Gian không thể cường đại.”

Dung Điềm cười nói: “Trước đây Tây Lôi cũng có loại thông lệ tương tự, chỉ vì biểu hiện địa vị quý tộc mà lãng phí nhân lực vật lực, quá mức lãng phí. Sau khi ta đăng cơ đã hủy bỏ toàn bộ thông lệ đó .” Lại gọi Dung Hổ vào xe, hỏi: “Quý nhân đó là ai?”

Dung Hổ di chuyển ánh mắt nhìn Phượng Minh: “Chính là người quen của Minh vương.”

“Người quen?” Con ngươi đen nhánh của Phượng Minh hơi động, nghi ngờ nói: “Tứ vương tử của Bác Gian – Bác Lâm?”

Dung Hổ lắc đầu.

“Chẳng lẽ là Tam vương tử Bác Cần?”

Dung Hổ lắc đầu.

“Chẳng lẽ…” Phượng Minh trừng mắt to: “Chẳng lẽ là Bác Gian vương tự mình giá lâm?”

Dung Hổ vẫn lắc đầu.

Dung Điềm thở dài, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ của cậu: “Minh vương cơ trí vô song ạ, vì sao chỉ cần bổn vương ở bên cạnh ngươi, ngươi lại trở nên ngu muội gấp mười lần vậy?”

“Bởi vì nếu chỉ có một đáp án, để một người nghĩ ra được là được , không cần lãng phí công hai người suy nghĩ.” Phượng Minh trộm nhìn hắn, cười: “Dù sao ngươi cũng sẽ nói cho ta biết đáp án.”

Mọi người thử đoán xem là ai nè? đây là một nhân vật vô cùng đáng ghét nhưng có lẽ sau này sẽ rất đáng thương

Dung Điềm quay đầu cho cậu một nụ cười sủng nịch không- biết- làm- thế- nào, rồi từ từ hướng tầm mắt ra rèm cửa sổ dày, sắc mặt dần dần chuyển nghiêm túc, trầm giọng nói: “Ta đoán người này là công chúa Ly Quốc, Diệu Quang.”

“Diệu Quang?” Phượng Minh kinh ngạc, nhìn về phía Dung Hổ.

Ánh mắt ngưỡng mộ tràn ngập kính nể thán phục của Dung Hổ nhìn Dung Điềm, đáp: “Đại vương sao đoán ra được? Thuộc hạ đã tìm hiểu, người khách quý này đúng là Diệu Quang.”

“Chậm đã!” Phượng Minh mạnh mẽ khoát tay chặn lại, suy tư vài giây rồi nói: “Không thể nào, Ly Quốc từ trước tới nay không hòa hợp với Bác Gian, Nhược Ngôn còn vài lần có ý đồ xâm phạm Bác Gian, Diệu Quang cho dù hiện tại tới Hàm Quy, cũng không thể nhận được đãi ngộ tôn kính như thế.”

Dung Điềm mỉm cười phản bác: “Có một loại tình huống, có thể khiến Bác Gian long trọng đãi ngộ Diệu Quang.”

“Tình huống nào?”

“Đó chính là Diệu Quang đã đáp ứng gả cho Bác Gian, làm Vương phi của Bác Cần.”

Tin tức này thật sự rất chấn động. Đầu óc Phượng Minh quay mòng mòng, đôi mi thanh tú khẽ lay động, lăng lăng nói: “Ngươi đừng quên, lần đó Diệu Quang vì bắt ta, lừa gạt Bác Cần, giết thị vệ của Bác Cần, còn hại Bác Cần hết đường chối cãi. Bác Cần tuy rằng thích Diệu Quang, nhưng trải qua chuyện lần đó, hắn còn có thể lấy Diệu Quang làm vợ?”

Dung Điềm phản bác: “Ta suốt mười ngày không để ý tới ngươi, giáo huấn hung hăng với ngươi, ngươi bây giờ còn không ngoan ngoãn ngồi trên đùi ta à?”

Phượng Minh nhất thời đỏ mặt,từ trên đùi Dung Điềm nhảy dựng lên như con thỏ bị người ta dẵm phải đuôi.

Liệt Nhi nhận được tin, sớm nhanh như chớp vào trong xe ngồi ở góc sáng sủa nghe bọn hắn thương lượng, thấy Phượng Minh thẹn thùng, quay sang làm mặt quỷ với Dung Hổ, âm thầm che miệng cười trộm.

Phượng Minh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lắc đầu nói: “Cho dù Bác Cần đáp ứng, nhưng Bác Gian vương nhất định sẽ không đồng ý.”

Dung Điềm chậm rãi nói: “Nhược Ngôn trọng thương, nếu như hắn chết , Diệu Quang chính là chủ nhân của Ly Quốc. Lấy một người vợ, có thể đạt được một lân bang đại cường, thậm chí không uổng một tia khí lực tới quốc gia đại cường, Bác Gian vương thân là vua của một nước, phép tính đơn giản như vậy làm sao mà không tính?”

“Nhưng Bác Gian có bốn vương tử, Bác Cần rất yêu tự do, căn bản không có dã tâm muốn làm Đại vương.”

Liệt Nhi thấy Phượng Minh còn nói chuyện vòng vo, nhịn không được xen vào nói: “Minh vương quá ngây thơ rồi, sớm nói nữ nhân Diệu Quang kia không thể khinh tha. Theo bản tính gian trá của Diệu Quang đó, nàng đồng ý gả cho Bác Cần, nhất định phải có điều kiện mới đồng ý làm vương hậu tương lai của Bác Gian, như vậy tương lai mới có thể giành được Bác Gian. Tên Bác Cần kia muốn lão bà đếnđiên rồi, cho dù muốn hắn làm dân đen e rằng hắn cũng nguyện ý, hy sinh một chút tự do kế thừa vương vị có là cái gì.”

“Trong tứ vương tử của Bác Gian, chỉ có Tam vương tử Bác Cần là do vương hậu sinh ra, cho nên Bác Gian vương cùng vương hậu đều rất thiên vị Tam vương tử, hy vọng có thể truyền vương vị cho Tam vương tử.” Dung Hổ trầm giọng nói: “Bởi vậy, nếu kế sách của Diệu Quang là biến Bác Cần thành thái tử, đầu tiên sẽ duy trì vương vị vương hậu Bác Gian, ai cũng đều hy vọng con của mình kế thừa vương vị.”

Nghe bọn hắn vừa nói như vậy, kế hoạch này của Diệu Quang thật hoàn hảo, tựa hồ Bác Gian vương, Bác Gian vương hậu, bản thân Bác Cần đều sẽ cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của Diệu Quang, Phượng Minh càng cấp, vẫn lắc đầu, nói: “Không đúng, Bác Gian vương từng nói qua việc lựa chọn thái tử rất quan trọng, còn cố ý ra ba đạo đề mục.”

Liệt Nhi ngửa cổ, nói: “Cái loại đề mục ý nghĩ kỳ lạ này, phải trái đúng sai thế nào là do Bác Cần tự mình định đoạt, nào có công bằng đáng nói?”

“Nhưng là…”

Dung Điềm chặn đứng lời Phượng Minh, kéo cậu lên đùi mình, ôn nhu hỏi: “Phượng Minh, sao lại lo lắng như thế?”

Phượng Minh trầm mặc một hồi lâu, cắn môi dưới, nói: “Nếu chúng ta đoán đúng, Ly Quốc cùng Bác Gian đã sắp trở thành quan hệ thông gia, đối với Tây Lôi chính là uy hiếp lớn nhất.”

“Phải.”

Phượng Minh cảm giác vô lực, tựa hẳn vào ***g ngực Dung Điềm, buồn thanh nói: “Dung Điềm, lần trước Diệu Quang mạo hiểm đến hoàng cung Tây Lôi, ngươi là vì ta mới buông tha nàng sao?”

“Không phải.”

“Ngươi gạt ta.”

“Đó là quyết định của ta.”

“ Là ta ảnh hướng tới quyết định chính xác của ngươi phải không?”

Liệt Nhi cùng Dung Hổ nhìn nhau, biết không có chuyện của mình , thức thời vô thanh vô tức rời đi.

Xe ngựa trở nên yên tĩnh.

“Phượng Minh, ngẩng đầu lên. Cái đầu nhỏ của ngươi lại đang nghĩ điều gì không nên nghĩ đấy à?”

Phượng Minh cạ trán vào ngực Dung Điềm, không chịu ngước mặt lên, nửa ngày mới buồn thanh kêu: “Dung Điềm…”

“Ta đây.”

“Nếu không phải ta mềm lòng, có phải sẽ không lưu lại mối họa mang tên Diệu Quang phải không?”

Ái nhân giọng điệu tự trách bản thân, Dung Điềm không khỏi lắc đầu bật cười.

“Phượng Minh, ngươi xem.” Dung Điềm xoa đầu Phượng Minh, đem búi tóc của cậu nới lỏng xuống dưới, làm cho mái tóc đen dài mềm mại từ trong khe hở rũ xuống: “Muội muội của Nhược Ngôn, công chúa của Ly Quốc, Diệu Quang, nàng ta không bằng một sợi tóc của ngươi.”

Phượng Minh cười khổ: “Nhưng nàng hiện tại không chỉ là muội muội của Nhược Ngôn, công chúa của Ly Quốc, còn là thái tử phi của Bác Cần, vương hậu tương lai của Bác Gian.”

“Tuy rằng thân phận có một chút biến hóa, thế lực so với ban đầu có lớn hơn đi chăng nữa,nhưng là.. ” Dung Điềm cắn ngón út mềm mại của Phượng Minh: “Nàng không bằng cái móng tay của ngươi.”

Phượng Minh thoáng chuyển biến tốt đẹp, ngẩng đầu truy vấn: “Móng tay ta so với một vị vương hậu còn đáng giá hơn sao?”

“Đương nhiên.”

“Dung Điềm…”

“Ân?”

“Ngươi cắn móng tay ta đau quá.” Phượng Minh trừng hắn.

Dung Điềm thấp giọng hắc hắc cười rộ lên: “Bổn vương đã lâu không có thưởng thức hương vị của Minh Vương , nga, móng tay ngươi thơm quá.” (eo ui,lớn rùi còn gặm móng tay kìa, xấu cọp wá đi)

Phượng Minh thấy tinh mâu của hắn lóe sáng, quý khí phi phàm, lòng tràn đầy ngọt ngào giống như đang tràn ra ngoài, không tự chủ được, đang muốn hảo hảo cắn trả vành tai Dung Điềm, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ ngoài xe truyền đến. Người tới ít nhất hơn trăm kỵ, từ xa tới, khiến cho mặt đất rung lên một trận.(tinh mâu : con ngươi tinh tường)

“ Công chúa Ly Quốc – Diệu Quang điện hạ giá lâm! Mở cửa thành, cung nghênh công chúa điện hạ!” Thì ra là tiên quân.

Dung Điềm vén một góc rèm lên, xa xa nhìn thoáng qua, cười lạnh nói: “Tư thế hảo đại. Diệu Quang công chúa… Ân, nàng còn chưa chính thức thành thân với Bác Cần, bất quá Bác Gian cho nàng đặc quyền ngang hàng với vương tộc, có thể thấy được hôn kỳ đã được nghị định.” (hôn kỳ : ngày cưới)

Phượng Minh ngẩng dậy, cọ mặt mình vào mặt Dung Điềm, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, giật nhẹ tay áo Dung Điềm, nói: “Ta chợt nhớ tới một vấn đề.”

“Diệu Quang thân là vương hậu tương lai của Bác Gian, vì sao thông gia gặp nhau lại ở một thành nhỏ ở biên cảnh Bác Gian như vậy?”

Ngay cả Phượng Minh cũng không khỏi không bội phục liếc nhìn Dung Điềm, cổ quái theo dõi hắn lẩm bẩm: “Có đôi khi ta thực hoài nghi ngươi có phải là giun trong bụng ta không.”

Dung Điềm ôn nhu cười rộ lên: “Không phải bụng.” Ngón tay thon dài chỉ vào ngực Phượng Minh, ôn nhu thì thầm nói: “Ta chính là ở trong đó đó.”

Nghe được toàn lời ngon tiếng ngọt, đầu óc Phượng Minh bỗng trở nên trống rỗng, cả thân mình ngả vào lòng Dung Điềm, cảm nhận hơi ấm của Dung Điềm, cười ngây ngô một lát, bỗng nhiên hiểu ra: “Không đúng, ngươi dùng kế vây Ngụy cứu Triệu. Ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao Diệu Quang muốn tới thành nhỏ Hàm Quy này.” 

Dung Điềm tựa hồ không có nghe vấn đề của Phượng Minh, đem tầm mắt chuyển tới ngoài mành, đánh giá đoàn mã xa khổng lồ của Diệu Quang từ xa đi tới, đang chuẩn bị đến cửa thành.

Giọng Phượng Minh cẩn thận vang lên: “Có chuyện xấu không muốn nói cho ta biết phải không?”

Dung Điềm bật cười: “Nào có chuyện gì không ổn? Dụng ý của Diệu Quang khi đến Hàm Quy, ta cũng chỉ đoán một chút, tạm thời còn chưa biết đáp án chính xác.” Dùng sức xoa xoa mái tóc của Phượng Minh: “Ngươi gần đây luôn nghi thần nghi quỷ, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Ai kêu thái độ ngươi bỗng nhiên chuyển một trăm tám mươi độ, ta tự nhiên miên man suy nghĩ thôi mà.”

“Nga, là lâu lắm không có làm chuyện kia đi.”

“Dung Điềm!”

Phượng Minh vừa định thụi cho hắn một cái, Dung Điềm hốt hoảng trầm giọng: “Chớ có lên tiếng.” Mắt ưng nhìn thẳng ra ngoài xe, sắc mặt trở nên âm trầm.

Phượng Minh ngạc nhiên, nhìn theo tầm mắt hắn.

Đoàn xe đã tới gần, hơn mười cỗ mã xa hoa lệ nối đuôi nhau, hơn mười người vây quanh Diệu Quang, rước nàng xuống. Hơn trăm tên người hầu cận thị vệ tay cầm đao kiếm theo sát phía sau, chung quanh bình dân náo nhiệt kéo tới xem ở phía sau thì bị đuổi ra xa.

Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, khó tránh khỏi nghị luận.

“Vị quý nhân kia rốt cuộc là ai a?”

“Vương hậu nương nương sao?”

“Nói bậy! Không nghe nói về Ly Quốc công chúa sao? Kêu Diệu Quang đó.”

“Ly Quốc không phải địch quốc sao?”

“Câm miệng, quân quốc đại sự, bình dân không thể tùy tiện nghị luận, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Diệu Quang mặc phục sức vương tộc Ly Quốc, thần sắc lạnh nhạt, cao quý tao nhã bước trên tấm thảm đỏ tại cửa thành. Một đạo tầm mắt sắc bén từ trong xe ngựa nơi xa bắn ra, Dung Điềm trầm tĩnh quan sát  nhất cử nhất động của nàng.

Phượng Minh nhỏ giọng nói: “Phục sức thị vệ mặc hình như là của thị vệ cung đình Bác Gian.”

“Là phục sức nhất đẳng quý tộc thị vệ Bác Gian.”

Phượng Minh lấy làm lạ hỏi: “Là nhất đẳng quý tộc thị vệ? Chỉ có thị vệ đã từng lập công trạng, bản lĩnh mạnh mẽ chân chính mới có thể trở thành nhất đẳng quý tộc thị vệ được Bác Gian vương trọng dụng. Nhất đẳng quý tộc thị vệ võ nghệ cao cường, trung dũng có thể tin, chức trách cùng quyền lợi của bọn họ cũng khác với những thị vệ khác, chẳng phải chỉ phụ trách bảo hộ Bác Gian vương sao?”

Dung Điềm lộ ra biểu tình buồn rầu: “Thấy Diệu Quang phô trương như vậy, có thể thấy được suy đoán của chúng ta là hoàn toàn chính xác. Hơn nữa, Bác Gian đối việc bảo hộ vị vương hậu tương lai này đích thực rất coi trọng.”

Phượng Minh quay đầu nhìn Dung Điềm, nghi hoặc nói: “Sắc mặt ngươi vừa rồi trầm xuống, chỉ vì nhìn thấy mấy thị vệ đó sao?”

Dung Điềm thở dài: “Ta vừa mới ở trong đám người, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.”

“Ai?”

“Ngươi đoán thử xem.”

“Muốn ta đoán?”  Phượng Minh kêu ai một tiếng, vỗ tay nói: “Tây Lôi Đại vương bệ hạ, ta biết ngươi thông minh, không cần dùng loại phương pháp này đả kích lòng tự trọng của ta? Ta làm sao biết ngươi ở Thập nhất quốc có bao nhiêu người quen?”

Dung Điềm gõ đầu cậu một cái, giáo huấn: “Ngươi nên thường xuyên động não, đừng quên, ngươi hiện tại chính là Tây Lôi Minh vương, trí giả nổi tiếng.”

“Động não mệt chết đi a.” Phượng Minh lè lưỡi làm mặt quỷ, mặt gian tà nói: “Trừ phi có phần thưởng.”

Dung Điềm nhíu mày: “Điều này cũng có thể đòi phần thưởng? Được rồi, ngươi muốn cái gì?”

Phượng Minh tinh thần phấn chấn, vội hỏi: “Nếu ta đoán đúng, tối nay cho ta ôm ngươi.”

“Nếu đoán sai, về sau ai ôm ai đều do ta định đoạt.” Dung Điềm nhanh chóng đưa ra điều kiện.

Phượng Minh vẻ mặt đau khổ, do dự nửa ngày, cắn răng nói: “Hảo, thành giao. Bất quá ngươi không được giở trò, chúng ta vỗ tay hoan nghênh minh thệ.”

“Bổn vương cũng không thích Minh Vương chơi xấu.”

Hai người vỗ tay ba cái hoan nghênh, Dung Điềm nói: “Hảo, ngươi đoán đi, người ta nhìn thấy là ai? Cho ngươi ba cơ hội, nếu cả ba lần đều đáp sai, thì phải tuân thủ lời thề, không được đổi ý.”

“Hỏi khó như vậy, thế nhưng chỉ cho có ba cơ hội. Ân… Ngươi vừa mới thấy người quen trong đám người, có thể là…có thể là…” Phượng Minh cố ý sầu mi khổ kiểm một lúc, bỗng nhiên cười ha ha, định liệu trước nói: “Chính là Đại vương của Đồng Quốc, Khánh Đỉnh, đúng không?”

Dung Điềm ngạc nhiên: “Ngươi làm sao đoán được là hắn?”

“Bởi vì ta cũng nhìn thấy hắn trong đám người nha, thuật dịch dung của Đồng Quốc thật sự không được tốt lắm, cùng kỹ thuật của Diệu Quang cách xa vạn dặm.”

“Nhãn lực ngươi sao tiến bộ nhiều như vậy? Nhưng ngươi chưa từng gặp qua Khánh Đỉnh, sao biết người nọ chính là hắn?”

Phượng Minh thắng một trận, mặt mày hớn hở, nghe xong nghi vấn của Dung Điềm, người hơi lui lại, làm một cái lễ với Dung Điềm, học cái kiểu nhảy vào họng người ta của Thu Nguyệt, nói: “Đa tạ Đại vương phái Dung Hổ làm thầy của ta, Dung Hổ từ trước dạy ta đã đem bức họa Đại vương của Thập nhất quốc cho ta xem, ta đã khắc ghi trong đầu . Hắc hắc, Dung Điềm tiểu bảo bối, tối nay ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.” Cuối cùng câu nói kia cố ý nói lớn tiếng, vô cùng đắc ý.

“Cái chuyện phần thưởng kia…”

“Không được đổi ý! Không được đổi ý! Nè, Dung Điềm tâm can, hôn một cái…”

Bên trong vui đùa, tuấn mã cất vó, chỗ hai người, nơi xe ngựa chậm rãi chuyển động.

Dung Hổ giục ngựa tới gần xe ngựa, tựa vào bên cửa sổ hạ giọng bẩm báo: “Diệu Quang đã vào thành, cửa thành hiện tại đã khai thông .”

“Trước tiên tìm chỗ ở, phái người tìm hiểu điểm dừng chân của Diệu Quang đi.” Dung Điềm phân phó.

“Tuân mệnh.”

“Chờ chút, Dung Hổ.” Phượng Minh cách mành nói như nã pháo: “Đêm nay qua đêm ở Hàm Quy, ngàn vạn lần nhớ kỹ tìm một khách *** thượng đẳng nhất, phải là một gian phòng hảo hạng xa hoa nhất, còn có… Quên đi, thành Hàm Quy nhỏ như vậy, chỉ sợ không có khách *** thượng đẳng. Như vậy đi, sao cũng được, chủ yếu nhất là tìm được cái giường nào thoải mái một chút… Ôi!” Âm thanh hưng phấn bỗng nhiên gián đoạn,hẳn là bị ai đó nhéo tai rồi. (khách ***: nhà nghỉ, quán trọ sang trọng)

Liệt Nhi cùng Dung Hổ một tả một hữu kỵ mã hộ giá xe ngựa, Liệt Nhi nghe thấy Phượng Minh phân phó, ngạc nhiên nói: “Minh vương sao bỗng nhiên cao hứng vậy?”

Tai Phượng Minh đang bị Dung Điềm nhéo, sao dám nói ra chân tướng, ở trong xe ngựa ấp úng nói: “Bởi vì nghĩ đến sau khi rời Hàm Quy, qua biên cảnh tiến vào Vĩnh Ân, là có thể thấy bọn Thu Lam . Ừ, thật nhớ Thu Lam a.”

Liệt Nhi hắc hắc nói: “Minh vương nhớ Thu Nguyệt Thu Tinh là được rồi, Thu Lam để cho người khác nhớ thôi, ôi!” Dung Hổ không biết khi đã ở một bên khác của xe ngựa, hung hăng tét vào mông Liệt Nhi một cái.

“Cửa mở!”

“Vào thành!”

“Ai, hàng này giờ này mới đưa tới, hôm nay chắc sẽ Đại lão gia mắng.”

Dân chúng bị ngăn cản ở ngoài vội vội vàng vàng đi vào thành, các thương đội hỗn loạn, kỳ hàng ngọc đẹp, nhân nháo ngựa hí, khiến cho Hàm Quy trở nên náo nhiệt.

Ở biên cảnh nhỏ bé của Bác Gian này, đại khái chưa từng tụ tập nhiều nhân vật lớn lại như vậy đi?
Bình Luận (0)
Comment