CHƯƠNG 7
Ba người tĩnh tọa trong khuê phòng của Mị Cơ , yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có.
Một lát sau, tiếng va chạm thanh thúy của thiết liên từ xa dần đến gần. Dung Hổ tự mình áp giải Bác Lăng cùng Tam công chúa đến, trên người cả hai đều đã bị xiềng xích khóa lại.
Bác Lăng từng bắt cóc Phượng Minh , hại Phượng Minh rơi vào tay Nhược Ngôn của Ly quốc, Dung Hổ đối với hắn đương nhiên sẽ không khách khí, xích tay chân đều mang đủ. Đối với Tam công chúa, bởi vì ngại thể diện của Mị Cơ, nên chỉ bắt mang xích tay, xem như là “ưu ái” lắm rồi .
Dung Điềm ngồi ở giữa, hai bên là Mị Cơ sắc mặt tái nhợt cùng Phượng Minh kinh hoàng bất an. Trong ba người, trái lại là Dung Điềm sắc mặt bình tĩnh nhất, thấy Bác Lăng cùng Tam công chúa bị bọn thị vệ đẩy lên trước mặt, thản nhiên chất vấn: “Đầu của Khánh Đỉnh, người cuối cùng để vào hộp là ai?”
Hai người Bác lăng còn tưởng rằng Dung Điềm tính tiếp tục truy vấn chuyện thân sinh mẫu thân của Phượng Minh , nghe Dung Điềm vừa hỏi, nghi hoặc liếc mắt.
Bác Lăng thực sảng khoái, thản nhiên nói: “Đầu người dễ hư thối, chúng ta cũng không nắm chắc có thể lập tức nhìn thấy Tây Lôi Vương, cho nên từng đem đầu thỉnh cao thủ tẩm chế. Người cuối cùng bỏ đầu vào hộp gấm, là đại sư tẩm chế đầu.”
Tam công chúa thận trọng liếc nhìn sắc mặt cực khó coi của Mị Cơ : ” Đầu của Khánh Đỉnh có vấn đề gì sao?”
Phượng Minh vẫn không biết thứ màu đỏ trên tay Dung Điềm là cái gì, chỉ biết nhất định đại sự không ổn. Dung Điềm càng không lên tiếng, hắn càng lo lắng, nhịn không được vội la lên: “Cái hộp kia. . . . . .” Chưa kịp nói tiếp, lại dường như cảm giác được có ánh mắt di động.
Ngẩng đầu nhìn, đối diện tầm mắt của Dung Điềm .
“Bình tĩnh lại.” Dung Điềm mỉm cười khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt chuyển hướng Bác Lăng đứng thẳng phía trước , ánh mắt lạnh lùng, khinh miêu đạm tả hỏi: “Có thể bảo quản đầu người đến mức giống như lúc còn sống, vị đại sư mà các ngươi nói, chính là Diêu Duệ phu nhân?”
Danh tự này Phượng Minh mới nghe lần đầu, sắc mặt Bác Lăng cùng Tam công chúa cũng đại biến, cả người đều run lên, hoảng sợ ngẩng đầu trừng Dung Điềm, tựa hồ hoàn toàn không ngờ Dung Điềm có thể một chiêu phá được át chủ bài của bọn họ.
Dung Điềm lại hỏi: “Diêu Duệ phu nhân chính là mẫu thân thân sinh của Phượng Minh?”
Lần này ngay cả Phượng Minh cũng chấn động.
Chỉ có Mị Cơ tựa hồ sớm đoán được, chua xót nhìn chằm chằm Tam công chúa , cực kỳ thất vọng.
Bác Lăng sửng sốt trong chốc lát, mới chậm rãi thu lại vẻ mặt kinh ngạc, nhẹ nhàng thở dài : “Tây Lôi Vương quả nhiên lợi hại, không thể ngờ được lại bị ngươi đoán ra.”
Tam công chúa cũng là sắc mặt thất bại, thấp giọng hỏi: “Không biết Tây Lôi Vương làm sao đoán được?”
Dung Điềm không nhịn được cũng cười khổ: “Cái này còn cần phải đoán sao?” Hắn đưa ra song chưởng, lòng bàn tay đỏ sẫm rõ ràng.
Tam công chúa nâng mắt nhìn, nhất thời kinh hãi, thất thanh nói: “Tình nhân huyết?”
“Tình nhân huyết? Cái gì gọi là Tình nhân huyết?” Phượng Minh đột nhiên nhảy dựng lên, gấp đến mức đầu ra mồ hôi lạnh: “Các ngươi. . . . . . Các ngươi vì sao lại hạ độc?”
“Hạ độc?” Bác Lăng cùng Tam công chúa đồng dạng kinh ngạc, ngây người một lát, đột nhiên sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu: “Minh Vương chớ hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có hạ độc, cái hộp kia, cái hộp kia. . . . . .”
Hắn nhìn hồng ngân trong lòng bàn tay Dung Điềm một cái, lại khó có thể biện bạch .
Tình nhân huyết của Diêu Duệ phu nhân vang danh thiên hạ, bệnh trạng trúng độc bọn họ đều nghe nói qua. Nữ nhân kia từ trước đến nay nổi tiếng ngoan độc quái gở, từ trước đến nay không có giao tình cùng Bác Lăng, vì sao lại bỗng nhiên hảo tâm giúp bọn họ bảo quản của đầu Khánh Đỉnh, giúp bọn họ ra khỏi Hàm Quy, hộ tống bọn họ một đường đến Vĩnh Ân ?
Chẳng lẽ mục đích của nàng, chính là mượn tay bọn họ hạ độc Dung Điềm ?
Hoặc là Phượng Minh ?
Bác Lăng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, như vậy, hắn cùng Tam công chúa chẳng phải đều trở thành quỷ chết thay bị người ta lợi dụng?
“Tình nhân huyết là cái gì? Độc tính như thế nào?” Phượng Minh thấy mọi người kiêng kị, càng thêm bất an.
Dung Điềm thấy bộ dáng cậu lo lắng sợ hãi, ngược lại cảm thấy thú vị, cười yếu ớt nói: “Không cần lo lắng, loại độc này sẽ không trí mạng, chỉ không nghĩ tới việc này thế nhưng sẽ dẫn Diêu Duệ phu nhân tới. . . . . .” Trầm ngâm một lát, ra lệnh cho Dung Hổ: “Thu xiềng xích lại.”
Sự tình chuyển biến đột ngột, Dung Điềm ngược lại càng ung dung, chỉ vào bàn bên kia nói: “Ngồi xuống, để chúng ta giải quyết sự tình trước khi tình huống chưa biến thành hỏng bét.”
Tam công chúa cùng Bác Lăng thấy hắn đột nhiên trúng cự độc, lại còn có thể nói nói cười cười, trong lòng âm thầm khâm phục, hai người vai kề vai, thật cẩn thận ngồi xuống.
Phượng Minh nghe xong sáu chữ “Trước khi biến thành hỏng bét”, trái tim đột nhiên bị siết chặt, thần kinh toàn thân giống như bị cái gì hung hăng kéo căng, nhớ tới Dung Điềm nói phải “bình tĩnh lại” , phải đau khổ nhịn xuống, trừng mắt yên lặng xem tình thế tiến triển.
Nhóm người này có địch ý nặng nề cùng tình bằng hữu ngồi quanh bàn.
Vẫn gắt gao mím môi, ánh mắt Mị Cơ lúc này trở nên giống như cây kim lạnh lẽo sắc bén , mở miệng đầu tiên: “Tam công chúa , chân tướng của chuyện này, thỉnh ngươi giải thích rõ ràng.”
Chính nàng đưa Bác Lăng cùng Tam công chúa tới gặp Phượng Minh, không có trợ giúp của nàng, Bác Lăng cùng Tam công chúa tuyệt không thể dễ dàng vào doanh địa canh phòng nghiêm ngặt.
Nếu lần này thật sự là một âm mưu nhằm vào Dung Điềm, vậy nàng chẳng phải thành đồng lõa hạ độc Dung Điềm sao? Nghĩ đến chút cảm thông của mình đối với vương tộc cố hương lại bị người ta lợi dụng, Mị Cơ thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hương vị vừa khổ vừa chát dâng lên nghẹn ứ nơi cổ họng .
Bác Lăng cùng Tam công chúa trong lúc đó, Bác Lăng cho người ta ấn tượng quá mức giảo hoạt. Lại nói, vẫn là giải thích của Tam công chúa tương đối có thể tin.
Phượng Minh cùng Dung Điềm đều trầm mặc nhìn chằm chằm bọn họ.
Dung Hổ đứng bên cạnh bọn họ, tay không rời kiếm, bộ dáng như hổ rình mồi, ngay bên ngoài, còn không biết ẩn nấp bao nhiêu tinh binh.
Bác Lăng cùng Tam công chúa trao đổi một ánh mắt.
Tới lúc này nếu không hợp tác chính là tự tìm tử lộ.
“Không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy. . . . . .” Đôi môi của Tam công chúa run rẩy một chút, hồi tưởng nói: “Chúng ta lẻn vào Hàm Quy dự định ám sát Diệu Quang, kết quả Diệu Quang chạy thoát, Khánh Đỉnh thành sơn dương thế tội, bị chúng ta thuận tiện chém đầu.”
Tam công chúa hạ thấp cái cổ duyên dáng, hơi chớp mi mắt, cười gượng nhìn Dung Điềm : “Tây Lôi Vương cũng có thể đoán được, chúng ta đã cùng đường. Diệu Quang của Ly quốc , Long Thiên của Phồn Giai , thậm chí ngay cả cố hương Bác Lâm của Tứ vương tử, đều muốn lấy mạng của chúng ta, hiện tại thêm Đồng quốc mất đi Đại vương. Thiên hạ tuy lớn, nhưng không có nơi hai người chúng ta có thể sống yên ổn.”
Nhớ tới bản thân là công chúa Phồn Giai , từ nhỏ nhận hết sủng ái, cư nhiên lại lưu lạc đến nông nỗi như vậy, cảm thấy bi thương, thanh âm trở nên nghẹn ngào.
Bác Lăng ôn nhu an ủi nàng hai câu, thấy Tam công chúa nghẹn ngào không thể kiềm chế, thở dài, rồi nói tiếp: “Ở thời điểm chúng ta vô kế khả thi, Diêu Duệ phu nhân bỗng nhiên xuất hiện. Vị phu nhân này thủ đoạn nổi danh ngoan độc, nếu là lúc bình thường, chúng ta cũng không dám tiếp xúc nàng nhiều. Nhưng truy binh Bác Lâm Ly quốc ở phía sau người dần tới gần, chúng ta còn có biện pháp nào khác? Không ngờ Diêu Duệ phu nhân cùng chúng ta không thân cũng chẳng quen, lại giúp chúng ta. Chẳng những giúp chúng ta tránh đi truy binh, còn bảo quản tốt đầu của Khánh Đỉnh, còn chỉ cho chúng ta một thông lộ có thể đi.
Diêu Duệ phu nhân chỉ bọn hắn thông lộ, đương nhiên chính là muốn bọn họ mang theo đầu của Khánh Đỉnh tới gặp Phượng Minh , thông qua Phượng Minh lấy được trợ giúp của Tiêu Túng .
“Hừ! Lúc đầu nên đoán được, hảo tâm của nàng là giả dối.”
“Diêu Duệ phu nhân nói, nàng là thân mẫu của Minh Vương , mà Tiêu Thánh Sư chính là thân phụ của Minh Vương. Chỉ cần Minh Vương thỉnh cầu Tiêu Thánh Sư, Tiêu Thánh Sư nhất định sẽ đáp ứng ám sát Long Thiên .”
Bác Lăng vẻ mặt chán nản.
Hiện tại tất nhiên biết, hắn cùng Tam công chúa bị người ta coi là đứa ngốc mà đùa giỡn .
Hơn nữa là đứa ngốc chủ động chịu chết.
Mị Cơ giữa mi tràn đầy ưu thương, trong lòng nàng thấy thẹn, vẫn không dám quay đầu nhìn mặt Dung Điềm, vẻ mặt không tin, nhíu mi nói: “Minh Vương lại là nhi tử của Tiêu Thánh Sư cùng Diêu Duệ phu nhân? Việc này thật không thể tưởng tượng được .”
Tam công chúa cười khổ nói: “Lời này nếu do người khác nói , chúng ta tất nhiên sẽ không tùy tiện tin tưởng. Nhưng Diêu Duệ phu nhân có đại ân đối với chúng ta, nàng tuy rằng hành động ngoan độc, thanh danh không tốt, nhưng không phải nữ nhân nông cạn thuận miệng nói dối.”
“Minh Vương không phải nhi tử của lão Dung Vương, từ nhỏ thay thế Tây Lôi Vương vào cung làm Thái tử sao?”
“Chẳng lẽ. . . . . . là lão Dung Vương từ trong dân gian tìm oa nhi, mà oa nhi này, đúng lúc là cốt nhục của Diêu Duệ phu nhân cùng Tiêu Thánh Sư?”
Phượng Minh hồi hộp, nhớ tới lão tướng quân Đông Phàm Thương Nhan, hắn từng nói với Phượng Minh, lão Dung Vương sẽ không để cốt nhục của mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Vào cung làm thế thân cho tiểu thái tử tùy thời sẽ bị ám sát, cái này cùng kẻ chết thay có khác biệt gì?
Chẳng lẽ cậu ( tiền thân An Hà có cái số xui xẻo) thật là đứa trẻ lưu lạc được lão Dung Vương tùy tiện nhặt về từ bên ngoài?
Phượng Minh thấy kích động, nhìn Dung Điềm, vừa vặn Dung Điềm cũng đang nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau, hiển nhiên cảm thấy điều suy đoán của Mị Cơ rất có khả năng.
Tam công chúa tuôn lệ một hồi, đã bình thản hơn một chút, lắc đầu nói: “Điều này sao có thể? Diêu Duệ phu nhân cùng Tiêu Thánh Sư là người ra sao, ai dám có lá gan lớn như vậy, tùy tiện mang nhi tử của bọn họ đi, còn giao cho lão Dung Vương Tây Lôi đưa vào hoàng cung?”
Càng đáng sợ hơn so với đắc tội một ma vương, chính là đắc tội hai ma vương.
Hai người kia, tùy tiện đắc tội, ắt sẽ phải gánh đại họa chết không có chỗ chôn.
Thiên hạ tuyệt không có người ngu xuẩn như vậy.
Cho dù có, ai lại có năng lực đánh cắp nhi tử của Tiêu Thánh Sư cùng Diêu Duệ phu nhân đây?
Ánh mắt của mọi người, không nhịn được đều kì dị nhìn Phượng Minh .
Phượng Minh lo lắng dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói), nhịn không được nói: “Trước không cần lo phụ mẫu ta là ai, tối quan trọng hơn chính là giải độc trên tay Dung Điềm .”
Ngoài Dung Điềm , Bác Lăng rốt cuộc khôi phục lại thành một người trấn định, giải thích với Phượng Minh : “Minh Vương, Tình nhân huyết là kỳ độc, chỉ có Diêu Duệ phu nhân hạ được , cũng chỉ có Diêu Duệ phu nhân giải được . Muốn nàng giải độc, đầu tiên phải hiểu được dụng ý nàng hạ độc, Tây Lôi Vương mới nghĩ biện pháp ứng phó.”
Dung Điềm cũng nói: “Ngươi không phải đã nói, biết người biết ta, bách chiến bách thắng sao?”
Khó thấy được Phượng Minh vì mình lo lắng, Dung Điềm thoạt nhìn thản nhiên, làm Phượng Minh hận nghiến răng.
Mị Cơ cân nhắc trong chốc lát, vẫn lắc đầu: “Ta vẫn không tin Diêu Duệ phu nhân chính là mẫu thân của Minh Vương .”
Phượng Minh nhớ tới độc trong hộp gấm liền thấy trong lòng nguội lạnh, càng phủ định tất cả : “Nàng làm sao có thể là mẫu thân của ta? Nàng hạ độc trên hộp, nàng. . . . . .” Phượng Minh tựa hồ nghĩ đến gì đó, chợt chấn động, đột nhiên kêu lên; “Nàng kêu Bác Lăng giao đầu Khánh Đỉnh cho ta, nàng vốn là định. . . . . .”
“Tính toán hạ độc ngươi, kết quả là ta thay ngươi.” Dung Điềm biết Phượng Minh vì mình lo lắng, trong lòng cảm động, thấp giọng an ủi : “Ngay cả Mạn nhiếp chúng ta còn có thể giải được , huống chi chỉ là một cái Tình nhân huyết? Độc tính của nó nhẹ hơn Mạn nhiếp.”
Hắn chủ ý là an ủi Phượng Minh, không nghĩ tới hoàn toàn phản tác dụng. Phượng Minh nhớ tới lúc trước bị Nhược Ngôn hại, trúng Mạn nhiếp kì độc, bị tra tấn đến chết đi sống lại, loại sự tình này chẳng lẽ phải ở trên người Dung Điềm lặp lại một lần nữa? Lúc này sắc mặt trở nên càng sợ hãi.
Bác Lăng kể lại toàn bộ tình huống : “Sau khi Diêu Duệ phu nhân đem đầu bỏ vào hộp, luôn dặn dò chúng ta không nên tự tiện mở ra, nếu không không khí ẩm ướt xâm nhập, đầu có thể chưa đưa đến Minh Vương liền hư thối .”
Dung Điềm ngữ khí uy nghiêm, mang theo cười lạnh: “Nàng đối với các ngươi thực quan tâm, sợ các ngươi mở ra, không cẩn thận trúng độc.”
Bác Lăng vẻ mặt xấu hổ: “Nàng chỉ lo lắng không thể độc được người muốn độc mà thôi.”
Hắn cùng Tam công chúa cũng coi như không may đi, không có thân phận vương thất tôn quý, trong tay không có binh lực, địch nhân lại đặc biệt nhiều, Ly quốc, Phồn Giai, Bác Lâm, Đồng quốc vì nhiều nguyên nhân muốn đối phó bọn họ.
Nếu chuyện lần này không thể giải quyết viên mãn, giúp Dung Điềm giải độc Tình nhân huyết , danh sách địch nhân lại thêm một Tây Lôi cường đại.
Như vậy Bác Lăng cùng Tam công chúa cũng không cần lại chạy trốn khắp nơi, đơn giản tự sát tốt hơn.
“Vì sao Diêu Duệ phu nhân phải hại Minh Vương ?”
“Nếu Diêu Duệ phu nhân là mẫu thân Minh Vương , tuyệt không nên hạ độc hại nhi tử thân sinh của mình.”
“Nhưng Diêu Duệ phu nhân vì cái gì nói dối mình là mẫu thân Minh Vương?”
“Từ trước đến nay Diêu Duệ phu nhân không để ý tới chính sự, vì cái gì muốn hạ độc hại Tây Lôi Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy?”
“Chẳng lẽ cũng không có ai thỉnh Diêu Duệ phu nhân đối phó Tây Lôi ? Người sau màn không biết chừng là người của một quốc gia nào đó?”
“Nếu phu nhân thật sự là được người thỉnh rời núi, người nọ nhất định là cừu nhân của Tây Lôi Vương cùng Minh Vương .” Mị Cơ cân nhắc hỏi: “Nếu Minh Vương hoặc Tây Lôi Vương gặp tai họa, ai sẽ cao hứng nhất đây?” Lời mới nói ra, nàng lập tức phát hiện mình hỏi một vấn đề ngốc.
Phượng Minh hoặc Dung Điềm gặp đại nạn, chỉ sợ ngoài Tây Lôi , quân chủ của Thập nhất quốc cùng nhóm quý tộc sẽ cao hứng thiết đãi ba ngày đại yến.
Đông Phàm vừa mới quy thuận Tây Lôi , sẽ lập tức diễn một màn tranh đoạt vương quyền.
Hiện nay tình hình Thập nhị quốc biến hóa khó lường, thật làm người khác đau đầu.
Phượng Minh thấy bọn họ ngươi một lời ta một câu, chậm rãi nói, gấp đến độ tâm bị lửa cháy. Giờ mới biết được Dung Điềm có khí phách vương giả trầm tĩnh, thật sự là đáng quý, muốn bắt chước cũng bắt chước không được .
Phượng Minh chờ Dung Điềm với Bác Lăng thảo luận trong chốc lát, khá bình tĩnh, người khác đều suy nghĩ sâu xa mục đích Diêu Duệ phu nhân hạ độc, Phượng Minh lại lý sự oán hận nói: “Giết người thì giết người, hạ độc thì hạ độc, chung quy nên có một nguyên nhân đi. Cũng không nói cho người ta, nói một chút có mục đích gì, để cho chúng ta đoán? Cho dù lưu một tờ giấy cũng tốt a!”
Hắn hừ mạnh một tiếng, mới phát hiện phòng đã an tĩnh lại, mỗi người đều như bừng tỉnh đại ngộ nhìn hắn.
Phượng Minh ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”
Bác Lăng nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Hộp. . . . . .”
Dung Điềm đã đứng lên, xoay người cầm lấy hộp gấm chứa đầu Khánh Đỉnh trên bàn, dù sao hắn đã trúng độc, cũng không sợ độc trên hộp, mở nắp hộp, bỏ cỏ khô phủ trên đầu ra, đổ đầu Khánh Đỉnh ra.
“Ân?”
Nơi đáy hòm ban đầu bị đầu người đè lên quả nhiên có quyên giản khéo léo.(tấm thiếp = lụa)
Quyên giản này không biết chế tạo làm sao, cả tấm trắng thuần, đặt ở cổ của cái đầu khô héo, nhưng một chút cũng không bị vấy bẩn.
Dung Điềm dùng hai ngón tay bốc quyên giản lên, lại còn ngửi được một mùi thơm nhạt. Vừa thấy nội dung, với sự trầm ổn của Dung Điềm , cũng không nhịn được “Di” một tiếng.
“Viết cái gì?” Phượng Minh đi qua đầu tiên, thấy rõ ràng trên mặt có chữ, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.
Dung Điềm lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: “Ngươi xem đi.” Đưa quyên giản tới trước mặt Phượng Minh .
Phượng Minh cúi đầu nhìn, con mắt mở lớn, kinh ngạc đến ngây dại.
Trên quyên giản chỉ viết một hàng chữ tinh tế.
Tiêu Túng, muốn cứu thân sinh nhi tử của ngươi, lập tức cùng ta thành thân. Ngươi nếu không xem hắn là nhi tử, ta cũng không xem hắn là nhi tử.
Phía dưới không có kí tên, nhưng không cần phải nói cũng biết được, đây là bút tích của vị Diêu Duệ phu nhân kia.
Thật sự là một phong thư bức hôn rất đáng được người tán dương nhất từ xưa đến nay.
Quyên giản chuyền một vòng trên bàn,sau khi mọi người thấy nội dung bên trong, biểu tình quái dị y như nhau.
Ngay cả Bác Lăng cũng lắc đầu khó hiểu: “Lâu nay nghe nói Diêu Duệ phu nhân không có nhân tính, không ngờ lại đến mức này. . . . . .”
Thiên hạ có người mẫu thân nào sẽ hạ độc ở trên người thân sinh nhi tử của mình, bức phụ thân của nhi tử cùng mình thành thân chứ?
“Minh Vương thật do Diêu Duệ phu nhân sinh ra?”
Mị Cơ thở dài: “Muốn biết rõ vấn đề này còn không dễ dàng sao? Có một người nhất định biết đáp án.”
Vị Tiêu Thánh Sư kia vĩnh viễn để kiếm thuật lên hàng đầu, chung quy nên biết rõ nữ nhân vì mình sinh hạ nhi tử là ai đi ?