Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 161

CHƯƠNG 5

Kết quả chứng minh, sự anh minh dũng mãnh của Dung Điềm ở trên giường chỉ có hơn chứ không kém ở trên chiến trường.



Minh vương đại danh đỉnh đỉnh dùng đủ mánh lới, kể cả chiến thuật da mặt dày, cuối cùng vẫn xụ mặt, nhưng chẳng biết tại sao lại thất bại thảm hại dưới thế công nhu tình của Dung Điềm, đành phải trầm mình trong biển tình hơn nửa đêm, còn lĩnh hội cảm giác đặc thù có ý nghĩa vượt thời đại khi ruột dê ở trong cơ thể trừu sáp.

 

Vạn hạnh là lần này ruột dê đã có tiến bộ, không tuột lại trong cơ thể.

Làm xong hoạt động kịch liệt, hai người đều thấy mơ màng, giống như còn ở trên đám mây. Vừa thở dốc vừa sóng vai nằm, hưởng thụ tư vị vi diệu khoái hoạt.

Sau một hồi, Phượng Minh mở mắt, nhìn chăm chú giá gỗ khắc hoa nhỏ trên đỉnh đầu, bỗng nói, “Tân thừa tướng Liệt Trung Lưu của chúng ta thật sự có bản lĩnh rất lớn.”

Dung Điềm đánh mông cậu một cái, vờ cả giận nói, “Lại dám kêu tên nam nhân khác vào lúc này.”

Phượng Minh lười biếng trở mình, lựa chọn một tư thế thoải mái nhất, ngang nhiên nằm trên người Dung Điềm, hì hì cười nói, “Thì ra ngươi cũng sẽ ghen a. Cũng đúng thôi, Liệt Trung Lưu vừa có bản lĩnh, tướng mạo lại rất tuấn tú, tính tình đáng yêu, ngươi sẽ tự ti cũng đúng mà.”

Dung Điềm nhìn cậu trần như nhộng, giống như một khối ngọc thạch hình người lấp lánh, đường cong gợi cảm như ẩn như hiện trong bóng đêm, hắn nhịn không được dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve cái mông kiều đĩnh, yêu thích không buông tay chậc chậc nói, “Thực mềm.” (kiều đĩnh: kiều là vểnh lên, đĩnh là ưỡn/ ngửa ra)

Phượng Minh bị hắn sờ khiến cả người như nhũn ra, bên hông một trận cảm giác tê ngứa chạy thẳng lên. Cậu nhẹ cắn môi dưới, nằm trong ***g ngực rộng lớn rắn chắc của Dung Điềm.

“Ngươi vừa mới nói ai có bản lĩnh, bộ dạng suất, tính tình đáng yêu hơn ta?” Dung Điềm cố ý hỏi.

Phượng Minh thầm cười khẽ một tiếng.

Dung Điềm hừ một tiếng, càng dùng sức vuốt ve, chuyển qua bên trong cặp mông, mà chỉ chuyển động tới tới lui lui giữa khe mông, lại không để ý tới động khẩu bắt đầu khẩn trương co rút.

Thân thể Phượng Minh, hắn còn hiểu rõ hơn bản thân Phượng Minh gấp mười lần.

Không đến một lúc, Phượng Minh liền khép hờ đôi mắt, lộ ra biểu tình đáng thương khó nhịn. Nhưng Dung Điềm vô cùng đáng ghét, đầu ngón tay lại không chịu xuống chút nữa mà hoạt động.

“Uy!”

“Ân?” Dung Điềm nhàn nhã tự đắc liếc cậu một cái.

Tim Phượng Minh đập càng lúc càng nhanh, hai chân đã dang ra, khóa ngồi trên người Dung Điềm, hậu đình bé nhỏ muốn được dục vọng âu yếm. Thấy vẻ mặt Dung Điềm vẫn thản nhiên, cậu nhịn không được cúi xuống, dùng đầu đẩy nhẹ ngực Dung Điềm, đẩy một hồi, chẳng những không có được phản ứng của Dung Điềm, bụng dưới mình ngược lại càng nóng hơn, quá tức giận liền mở miệng “Ngao ô” cắn đầu nhũ đỏ sậm của Dung Điềm.

“A!” Dung Điềm cười ha hả, “Ngươi không phải đã nói đêm nay tuyệt đối từ bỏ sao?”

Phượng Minh xấu hổ, nhịn không được vung tay đấm một quyền lên cái gối mềm bên đầu Dung Điềm, hung ác nói, “Phải làm liền làm, không được dài dòng! Nếu không gối đầu này liền là tấm gương của ngươi.”

Dung Điềm không cho là đúng, lật Phượng Minh lại, để cậu nằm sấp xuống, còn tiện tay nhét cái gối đầu “tấm gương” kia dưới thắt lưng Phượng Minh.

Hắn vỗ vỗ cái mông vểnh đáng yêu của Phượng Minh, phát ra thanh âm “ba ba” thanh thúy, vênh váo tự đắc hỏi, “Ngươi mới nói ai ghen hả?”

“Sao ngươi có thể đánh mông của ta?” Phượng Minh oa oa kêu to.

“Được, không đánh liền không đánh.” Dung Điềm tà khí nói, “Vậy thì sờ cũng được đi?” Quả nhiên dừng lại, chuyển sang xoa nắn chà đạp.

Phượng Minh bị tra tấn ôn nhu đến không ngừng thở gấp, eo nhỏ không an phận xoay xoay, dù hắn bận vẫn ung dung chậm rãi dựa hạ thân vào, đến trước cúc hoa đã được yêu thương mãnh liệt liền ngừng lại,rồi đột nhiên một hơi toàn bộ sáp vào thẳng đến tận gốc.

Phượng Minh vừa khoái hoạt vừa đau khổ hét lên.

Dung Điềm một bên trừu sáp, một bên bỡn cợt cười nói, “Ân, Liệt Trung Lưu quả thật không tồi. Nếu không theo đề nghị của hắn, ngày mai phải xuất phát thì làm sao chúng ta có thể chơi đùa tận hứng được như vầy?”

Phượng Minh cảm thụ cự vật đang hoành hành trong cơ thể, nhắm mắt rên rỉ ở dưới thân hắn, đã sớm quăng Liệt Trung Lưu lên chín tầng mây rồi.



Sáng hôm sau, lúc cậu đứng lên thì khó tránh khỏi lại bị đau thắt lưng. Nhưng đêm qua là tại mình trêu chọc Dung Điềm trước, Phượng Minh đành phải im lặng chịu đựng hậu quả vì miệt mài quá độ.

Đám Thu Lam vẫn tới hầu hạ bọn họ rửa mặt chải đầu mặc y phục, Phượng Minh nhớ tới Liệt Nhi, liền hỏi Thu Nguyệt Thu Tinh.

Mặt Thu Tinh đỏ lên, mím môi không nói chuyện.

Thu Nguyệt trả lời, “Tối qua Liệt Nhi quá say, đi đường đều loạng choạng, chúng ta dìu y vào trong phòng, giúp y lên giường, lại lấy nước ấm cho y rửa mặt rồi mới đi.”

“Minh vương, hôm nay đeo cái này được không? Đêm qua ta mới làm xong.” Thu Lam lấy ra một túi xanh biếc, so so trên thắt lưng Phượng Minh, nghe bọn họ nói đến Liệt Nhi, nhíu mày nói, “Dung Hổ cũng sợ y uống quá nhiều, nửa đêm ta qua nhìn một chút, y thế nhưng còn chưa ngủ, trong tay còn ôm một bình rượu. Khuyên can mãi, y mới chịu đưa cái bình cho ta rồi vào nhà ngủ. Liệt Nhi tính tình rất quật cường, nếu Vĩnh Dật vương tử ở đây, có khi y sẽ nghe lời hơn.”

Thu Nguyệt bỗng nhiên há miệng, cười lớn đến rung cả người.

Phượng Minh cùng Thu Lam đều ngạc nhiên hỏi, “Thu Nguyệt, ngươi cười cái gì?”

“Thu Tinh, nàng… . . .”

” Thu Nguyệt chết tiệt, ngươi dám nói bậy bạ ta sẽ đánh ngươi!” Thu Tinh không biết bị Thu Nguyệt nắm được bí mật gì trong tay, gấp đến độ mặt đỏ bừng, cảnh cáo trừng Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt đâu sợ nàng uy hiếp, làm mặt quỷ, cười nhạo, “Nếu ngươi cầu ta, có lẽ ta còn giúp ngươi dấu diếm, ngươi mà làm ta sợ, ta càng muốn nói ra nha.”

Phượng Minh hỏi, “Chuyện gì thế?”

Thu Nguyệt lớn tiếng nói, “Hôm qua Thu Tinh bị Liệt Nhi bế, còn bị hôn một cái nữa!”

Lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên, đều bắt đầu truy hỏi.

Thu Nguyệt đắc ý dào dạt nói, “Tối qua chúng ta đỡ Liệt Nhi trở về phòng, Thu Tinh giúp trải giường, ta ra ngoài nấu nước ấm cho y rửa mặt, không nghĩ tới lúc ta đi vào, liền thấy Liệt Nhi ôm thật chặt Thu Tinh.”

Thu Tinh tức giận đến dậm chân, “Thu Nguyệt chết tiệt, ngươi câm miệng, mau câm miệng! Ta sẽ khai ra chuyện của ngươi!”

“Hừ, ta có chuyện gì cho ngươi nói?” Thu Nguyệt nói đến chỗ cao hứng, khoa tay múa chân miêu tả, “Liệt Nhi ôm Thu Tinh như vậy, liều mạng nói ‘van cầu ngươi, van cầu ngươi’. Thu Tinh bị y ôm chặt, lại không dám đánh, la lối ‘buông ra, buông ra, ta không phải Vĩnh Dật, ta không phải Vĩnh Dật a’!”

“Ai nói ta không dám đánh y, ta là đánh không được.” Thu Tinh vốn đang nâng tay Phượng Minh, lúc này đột nhiên buông xuống, nhào qua muốn nhéo Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt xoay người tránh đi, cười khúc khích, “Đúng đúng, y ôm chặt như vậy, ngươi đương nhiên đánh không được.” Dáng nàng nhỏ xinh, lập tức vọt ra phía sau Phượng Minh, trốn tránh Thu Tinh trả thù.

Phượng Minh vừa buồn cười vừa tức giận, thấy Thu Tinh còn muốn đánh Thu Nguyệt, liền vươn tay ra, một tay bắt lấy cổ tay tinh tế của Thu Tinh, một tay lôi Thu Nguyệt từ đằng sau ra, trừng hai người một cái, ” Lá gan các ngươi càng ngày càng lớn, dám coi ta là lá chắn hử?”

Thu Lam lại hỏi, “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Thu Nguyệt nói, “Sau đó mới phấn khích, Liệt Nhi càng ngày càng kích động, la lên ‘ngươi không phải Vĩnh Dật, ngươi đương nhiên không phải Vĩnh Dật, ai nói ngươi là Vĩnh Dật?’ Càng la càng lớn, dọa chúng ta giật mình. Thu Tinh nghe thấy không, Liệt Nhi biết rõ y đang ôm ngươi chứ không phải Vĩnh Dật vương tử.”

Phượng Minh trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, thả tay hai tỷ muội ra, hỏi, “Tiếp theo?”

Thu Nguyệt cười nói, “Tiếp theo y liền ôm Thu Tinh, hôn miệng Thu Tinh một cái.”

“Không có, không có! Y không có hôn, nghiêng đầu dài dựa vào lại đây, ta còn đưa tay chặn lại nên môi y chỉ chạm vào tay ta thôi.” Thu Tinh quẫn bách, vội vàng phân bua.

“Thứ gì chạm vào tay?”

Mọi người đang nói, một thanh âm đột nhiên vang lên.

Thân ảnh của Liệt Nhi, Dung Hổ, Tử Nham đồng thời hiện ra ngay cửa.

Mọi người ồn ào, không khí lập tức càng thêm náo nhiệt .

Thu Nguyệt y như thấy được nhân chứng, nhảy qua chỉ mũi Liệt Nhi, “Liệt Nhi mau thừa nhận, hôm qua ngươi bế Thu Tinh, còn hôn miệng nhỏ của nàng.”

Thu Tinh oa oa kêu to, “Không có, không có, Thu Nguyệt nói bậy! Liệt Nhi, ngươi mau nói rõ a.”

Liệt Nhi sau khi say rượu, đôi mắt xinh đẹp hơi sưng phù, nhưng cả người thoạt nhìn vẫn hoạt bát tiêu sái, nghe xong hai câu, đã biết Thu Nguyệt Thu Tinh cãi nhau vì cái gì, y liền hắc hắc cười nói, “Được một mỹ nam tiêu hồn như ta đây hết ôm lại hôn, chính là phúc khí tu ba đời cũng không được. Đến đến, Thu Nguyệt cũng nếm thử một chút đi.” Vươn hai tay bước nhanh về phía Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt hét lên một tiếng, xoay người né ra.

Thu Tinh lại đúng lúc ở sau lưng nàng, ranh mãnh đẩy nàng một cái, vừa vặn đẩy nàng lên Liệt Nhi.

Liệt Nhi thuận thế tiếp được phần “lễ vật ” này, vòng tay khép lại, vây Thu Nguyệt vào trong lòng, ha hả cười quái dị, thế nhưng “ba” một cái thật to lên khuôn mặt đầy kinh hãi của Thu Nguyệt, còn lớn tiếng khen ngợi, “Không tồi, không tồi, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng khi hôn lên cũng khá mịn màng. Đúng rồi, Tử Nham,” Quay người lại, hỏi Tử Nham phía sau, “Ngươi có muốn hôn thử một lần không ?”

“Không cần, không cần!” Thu Nguyệt sắp khóc.

“Nháo loạn đủ chưa! Còn không dừng lại cho bổn vương. ” Dung Điềm ngồi một bên cuối cùng mở miệng, thản nhiên phân phó, “Thu Nguyệt, Thu Tinh, các ngươi giúp Phượng Minh mặc y phục thật tốt. Thu Lam, mang một chút tảo thiện tới đây. Liệt Nhi gây rối nhất, qua một bên đứng phạt cho bổn vương. Tử Nham, có việc gì cần bẩm báo không?”

Trong phòng nhất thời im lặng.

Mọi người đều âm thầm lè lưỡi, tự đi làm việc của mình.

Tử Nham đứng nghiêm trước mặt Dung Điềm, báo cáo rành mạch về các mục phòng thủ thành trấn, lại nói, “Thám tử được phái xuống phía nam sau khi chúng ta vào thành Việt Trọng đã quay về, y đã gặp được Thái hậu ở địa điểm bí mật ước định ban đầu. Thật khéo , Thái hậu cũng vừa mới tới. Theo Thái hậu nói, từ khi Đại vương bỏ thuyền lên bờ, đội tàu trên A mạn giang không bị thứ gì ngăn cản nữa. Bất quá vì tránh tiết lộ tung tích, Thái hậu cùng người hầu cũng lên bờ, cải trang đi đường bộ, đương nhiên, đường các nàng đi tuy cũng là đường bộ, nhưng tốt hơn con đường chúng ta trèo đèo lội suối, có thể ngồi mã xa, cho nên rất nhanh tới được địa điểm đã ước định.”

Phượng Minh nhớ tới đống tài sản gia tộc khổng lồ đã thuộc về cậu, xen mồm hỏi Tử Nham, “Vậy đội tàu thì sao?”

“Đội tàu do La Đăng dẫn dắt, tiếp tục xuôi theo A mạn giang.” Tuy Tử Nham không hay lên tiếng, kỳ thật y cũng là kiểu người nội tâm trong sáng, hòa nhã nói, “Minh vương không cần lo lắng cho đội tàu. Tiêu Thánh Sư uy danh vang xa, chỉ cần Đại vương không ở trên thuyền, không liên lụy chính trị quá nhiều, ai cũng không muốn trêu chọc Tiêu gia đội tàu, đắc tội Tiêu Thánh Sư.”

Dung Điềm nói, “Thái hậu chưa biết kế hoạch của chúng ta đã thay đổi.”

“Vâng, cho nên thuộc hạ đã phái một người mang tin tức kế hoạch có thay đổi báo cho Thái hậu.”

Dung Hổ vẫn nghe Tử Nham báo báo, khó hiểu nói, “Nếu tân thái tử Vĩnh Ân là Vĩnh Toàn biết chúng ta ở trên thuyền, biết phải bỏ đá xuống sông gây rối, vì sao từ lúc chúng ta lên bờ, đội tàu liền không bị ngăn cản nữa? Nếu gã thực sự cùng Dung Đồng cấu kết, sẽ nghĩ cách ngăn cản đội tàu mới đúng a.”

Y vừa nói xong, Phượng Minh cũng tỉnh ngộ.

“Đúng vậy, thật là kỳ quái.” Phượng Minh bỗng nhiên chấn động, “Chẳng lẽ gã đã biết chúng ta bỏ thuyền lên bờ ?”

Dung Điềm lắc đầu nói, “Vĩnh Toàn không biết chúng ta bỏ thuyền lên bờ. Không chỉ như thế, xem ra hiện tại đồ ngu này vẫn không biết hành tung của chúng ta, càng miễn bàn đến chuyện bỏ đá cản trở đội tàu.” Nếu gã là một người thông minh, năm đó hắn cũng không kêu Liệt Nhi kiên quyết lôi Vĩnh Dật xuống khỏi Thái tử vị, đổi Vĩnh Toàn làm tân thái tử.

“Không phải Vĩnh Toàn” Phượng Minh kinh ngạc, “Không phải Vĩnh Toàn, vậy là ai?”

“Còn có thể là ai?” Dung Điềm lộ ra một nụ cười khổ.

“Ai a?” Phượng Minh vò đầu.



Dung Điềm bất đắc dĩ thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu , “Lại đây.”

Phượng Minh đã mặc y phục xong, ngoan ngoãn đi đến bên hắn.

Dung Điềm sờ đầu cậu, “Dùng cái đầu nhỏ ngốc nghếch của ngươi ngẫm lại xem, chúng ta làm sao đến thành Việt Trọng hẻo lánh này? Là ai sớm tính kỹ càng, biết cách thu vào tay thành nhỏ dễ thủ khó công này?”

Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ, kêu thảm một tiếng, “Không lẽ là Liệt Trung Lưu?”

“Minh vương đang gọi ta phải không?” Một giọng nói tràn ngập phấn chấn từ phía sau truyền đến.

Phượng Minh sợ tới mức đột nhiên xoay người, khuôn mặt tuấn suất của Liệt Trung Lưu nhảy vào trong mắt.

Thật sự là ban ngày không nên nói người, buổi tối không nên nói quỷ —— quả nhiên vừa nói tới liền xuất hiện.

Hôm nay Liệt Trung Lưu đổi một bộ y phục vải bố. Vải lam sắc vì giặt nhiều lên bạc màu, nhưng rất sạch sẽ. Hắn tiến vào phòng liền chào hỏi mọi người. Rồi quay sang Phượng Minh: “Minh vương vừa rồi kêu ta cái gì a?”

Phượng Minh bắt đầu ho khan.

Tối qua Liệt Nhi cùng hắn dùng bữa uống rượu nên đã thân cận hơn. Y thay Phượng Minh trả lời: “Minh vương muốn hỏi kẻ thả đá xuống A mạn giang có phải là Thừa tướng không?”

“Thì ra là chuyện đó a.” Liệt Trung Lưu nghe xong, thản nhiên cười nói. “Đó đương nhiên là ta.”

Phượng Minh dở khóc dở cười: “Nếu Thừa tướng không muốn chúng ta đi thủy lộ thì nói thẳng là được rồi. Tài ăn nói của ngươi rất tốt, nhất định có thể khuyên được bọn ta. Cần gì phải làm chuyện phá rối như thế? Hại chúng ta tưởng đã bại lộ hành tung. Vả lại bỏ đá xuống sông, chẳng những gây trở ngại cho chúng ta, thuyền bè khác đi lại cũng bị liên lụy a.”

Liệt Trung Lưu cười nói. “Minh vương không biết như vậy sẽ thú vị hơn sao? Người không cần lo cho những thuyền bè khác. Đại thuyền chở hàng của Tiêu gia chìm sâu hơn tọa giá chuyên dụng vương hầu. Thuyền khác chìm không sâu bằng nó nên sẽ không bị đá trong sông cản trở. Cái này ta đã tính qua rồi.”

“Không đúng” Tử Nham suy nghĩ chu đáo chặt chẽ hơn, nhíu mi nói. “Khi đó thừa tướng luôn luôn ở trên thuyền, chưa từng rời khỏi tầm mắt của thủ hạ ta. Vậy thừa tướng làm cách nào thả đá xuống sông?”

Liệt Trung Lưu hiển nhiên rất đắc ý với chiêu này của mình. Hắn ha ha cười nói. “Ta đã sớm thả đá trước rồi. Lộ tuyến cũng đoán được. Các ngươi ngoại trừ về Tây Lôi thì còn có thể đi đâu nữa? Ta sai người bỏ đá trước một ngày, rồi mới kỵ mã đến ven bờ, chờ các ngươi đi qua.”

Liệt Nhi cũng ha ha cười rộ lên. “Thật sự rất thú vị. Đến đến. Để ta ôm Thừa tướng một cái nào. Thật khâm phục a.” Hai tay nhiệt tình dang ra muốn ôm.

Liệt Trung Lưu trên mặt biến sắc. Hắn liều mạng khoát tay. “Không được. Không được. Ta luôn thanh tĩnh tự trọng, không thích một chút liền động tay động chân

Mọi người đều sửng sốt, rất kinh ngạc.

Người khác thì không tính, Liệt Trung Lưu này là điển hình của kẻ cuồng mỹ nhân, chỉ cần hắn nhìn thuận mắt, liền hận không thể ôm ôm ấp ấp hôn nhẹ sờ sờ một phen.

Sao hôm nay lại bỗng nhiên đổi tính a?

Liệt Nhi bị Liệt Trung Lưu lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, cười nhạo, “Cũng tốt, chúng ta không động tay động chân, chỉ động mồm mép, hôn một cái cũng được a.” Chu môi đỏ mọng muốn hôn tới.

“Liệt Nhi, làm càn!” Dung Điềm bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

Cả người Liệt Nhi chấn động, lập tức ngưng cười, lui về, không dám cùng Liệt Trung Lưu đùa giỡn nữa.

Phượng Minh thấy y bị Dung Điềm quát, lập tức ủ rũ, vẻ hoạt bát cũng mất, đứng nghiêng nhìn rất đáng thương, tâm mềm xuống, ôn nhu nói, “Liệt Nhi, hôm qua ngươi uống quá nhiều, cả tối đau đầu nên ngủ không được ngon giấc đúng không? Ngươi lại đây, ngồi cạnh ta một lát.”

Liệt Nhi lên tiếng: “Đúng vậy”, cẩn thận đánh giá sắc mặt Dung Điềm, rồi mới ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Phượng Minh .
Bình Luận (0)
Comment