Đêm đó, thuyền lớn thả neo ở một địa điểm cách bến tàu Phân Thành mười lăm dặm. Tuy rằng hẻo lánh như thế, nhưng tới ban đêm, khách nhân lại từng người từng người lặng lẽ đi lên thuyền. Tới sớm nhất chính là diễn viên của tràng ma thuật phấn khích ban ngày -- Triêu An.
"Minh vương!" Triêu An sau khi được người cứu đi đã thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, mặt mũi bẩn thỉu cùng tóc tai rối loạn như cỏ dại cũng đã được chải rửa một cách gọn gàng, tinh thần xem ra đã phấn khởi lên không ít. Nhìn thấy Phượng Minh, Triêu An bi ai ô lớn một tiếng, hai đầu gối lập tức quỳ xuống, sợ run cảm kích nói, "Đại ân cứu mạng của Minh vương, Triêu An thật sự... Thật sự không biết phải báo đáp như thế nào mới tốt..."
Thê tử của hắn một tay nâng lấy hắn, theo phu quân quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Minh, nức nở nói, "Ân đức của Minh vương, vợ chồng chúng ta đều sẽ vĩnh viễn không quên."
Phượng Minh dùng nụ cười rực rỡ nhất hoan nghênh bọn họ, vội nói, "Mau đứng lên, mau đứng lên. Yên tâm đi, có ta ở đây, hết thảy sẽ không có vấn đề gì, các ngươi chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là tốt rồi."
Thấy bọn họ bình an lên thuyền, tảng đá lớn trong lòng Phượng Minh rốt cục được buông xuống. Thành quả lớn nhất của kinh thiên ma thuật hiện ra rõ ràng ở trước mặt hắn, người vô tội bị khép vào tội chết hiện tại đã tránh được một kiếp. Hơn nữa mạng người này cơ hồ có thể nói là hết thảy đều do một tay hắn cứu về, so với điều này còn có việc gì có thể khiến hắn vui vẻ hơn thế?
Thu Lam tuy rằng trước giờ chưa từng thấy qua Triêu An cùng thê tử của hắn, nhưng gần đây ngày ngày nghe Phượng Minh cùng Nhạc Đình mưu đồ bí mật làm thế nào cứu hắn, cho nên cảm thấy giống như đã quen biết từ lâu. Giờ phút này lần đầu tiên nhìn thấy hai người bọn họ, nàng liền cảm thấy vô cùng thân thiết, chạy nhanh tới nâng bọn họ đứng lên.
"Mau đứng lên đi, Minh vương đã sớm ngóng trông các ngươi."
Thu Nguyệt một tay đỡ lấy Triêu phu nhân, trìu mến đánh giá thân hình mang bầu sáu tháng của nàng một phen, ôn nhu nói, "Phu quân của tỷ tỷ cuối cùng cũng bình an. Mấy ngày nay ngươi thật sự là chịu không ít đau khổ."
Triêu phu nhân từ sau khi phu quân gặp chuyện không may, không có một khắc nào là không lo lắng cùng tuyệt vọng. Lo lắng mà không làm được gì, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò, lại còn phải mạnh mẽ để tự chống đỡ và an ủi bà bà, những chua xót khổ sở trong lòng nàng người bên ngoài thực sự khó có thể thấu hết được. Hôm nay phu quân rốt cục có được một con đường sống, nghe thấy Thu Nguyệt khuyên giải an ủi một câu như vậy, cánh mũi chua xót, cư nhiên nhịn không được mà khóc lớn lên.
Thái Tàm là theo bọn họ lên thuyền. Đứng ở bên cạnh nhìn muội muội cùng muội phu của hắn, Thái Tàm cũng là nước mắt giàn giụa, làm bộ bị cát bay vào mắt, lau lau khóe mắt, hướng muội muội của hắn cười lớn nói, "Muội phu đã được cứu ra, hẳn là nên cười mới phải, ngươi còn khóc cái gì? Hết thảy đều là ân đức của Minh vương." Lại hướng về phía Phượng Minh, cúi người vái lạy thật sâu.
Phượng Minh kéo Thái Tàm đứng lên, kêu hắn không được lại thiên ân vạn tạ, bảo tất cả mọi người ngồi vào vị trí. Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ xong, chờ cho tất cả đều bình tâm một chút, mới bắt đầu hỏi tính toán về sau của Thái Tàm, "Các ngươi sau này có tính toán gì không?"
Thái Tàm thở dài, "Trải qua một chuỗi chuyện như vậy, chức quan này ta làm không được. May mắn nhà của ta nhiều thế hệ làm quan, tích cóp từng chút một qua nhiều năm cũng coi như có được chút tiền, từ nay về sau cả nhà rời khỏi Vĩnh Ân, bình an sống qua ngày là tốt rồi."
Người tìm được đường sống từ chỗ chết - Triêu An đã ở một bên kích động lau nước mắt, phụ họa nói, "Hết thảy đều nghe theo tỷ phu. Ta cái gì cũng không biết làm, chỉ có một tay nghề nấu rượu, về sau tới nơi ở mới rồi, nấu rượu mà kiếm sống như cũ cũng tốt. Nuôi sống lão nương, còn có lão bà cùng đứa nhỏ," lại hạnh phúc liếc mắt nhìn thê tử đang mang thai một cái, "Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của ta chính là nhìn con của mình được sinh ra, hảo hảo trưởng thành." Mặc dù là lời lẽ tầm thường, nhưng được nói ra từ miệng của một người mới từ quỷ môn quan trở về, cảm giác đặc biệt khắc sâu.
Phượng Minh gật đầu nói, "Không tồi, có đứa nhỏ là có tương lai, tức là còn có hi vọng." Nói đến đây, hắn lại không tự chủ được mà nghĩ đến mình và Dung Điềm. Người khác nói "Đứa nhỏ" thì không tính, mình và Dung Điềm chính là không có khả năng sinh đứa nhỏ. Dung Điềm nếu muốn tìm một nữ nhân để cùng hắn sinh con, chính mình dù có được hỏi đến chín trăm chín chín lần cũng không gật đầu đáp ứng.
Phượng Minh miên man suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến Thái Thương, lại cảm thấy mình và Dung Điềm cũng coi như có một "đứa con", bất quá đứa con trai này cùng Dung Điềm... Nói đến đây, có vẻ như cũng không thể xem nó như con của chính mình. Chuyện này tính như thế nào mới tốt đây?
Thái Tàm thấy hắn đang bình thường lại chuyển sang trạng thái bắt đầu một mình suy tư, không biết đã xảy ra chuyện gì. Thu Lam đã sớm quen với lối suy nghĩ nghìn ngựa không đuổi kịp của hắn, tám phần là đã nghĩ đi nơi nào rồi, chọt chọt vào ngực hắn một chút, cười duyên nói, "Minh vương lại ngẩn người. Mau phạt một chén rượu."
"Nga?" Phượng Minh bị nàng chọt một cái, tỉnh táo lại, bật cười nói, "Quả nhiên ngẩn người, nên phạt nên phạt, bất quá tửu lượng của ta không tốt. Như vậy đi, để cho Dung Hổ thay ta uống một chén này." Bưng chén rượu lên, giảo hoạt đem trách nhiệm đổ lên trên đầu Dung Hổ.
Thu Lam đương nhiên là không thuận theo, ngay cả Thu Nguyệt Thu Tinh cũng đều hô to không công bằng. Lúc này hảo tửu cùng thức ăn ngon đều đã bưng lên, hơn nữa ba thị nữ kiều mị thản nhiên nói cười, không khí nguyên bản có chút thương thán cảm khái nhất thời trở nên hoạt bát sinh động. Chẳng những Phượng Minh, ngay cả bọn người Thái Tàm vừa rồi một phen nước mắt nước mũi cũng hào hứng hẳn lên, lấy chén rót rượu, bắt đầu chân chính chúc mừng thắng lợi của "ma thuật" vĩ đại lần này.
Rượu quá ba chén, lại thêm một nhân vật trọng yếu xuất hiện. Nhạc Đình tới rồi. Đây cũng là đại ân nhân của một nhà Thái Tàm. Tất cả mọi người cùng hồ hởi tiến ra boong thuyền nghênh đón hắn. Nhạc Đình đã đổi sang thường phục, lên trên thuyền mới gỡ cái khăn voan che mặt xuống, cùng mọi người gặp mặt, tiến vào đại sảnh, ngồi xuống vị trí trước giờ vẫn luôn chuẩn bị riêng cho hắn, cười ha ha nói, "Bản tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, không có cái gì chưa từng thấy qua, vốn tưởng rằng không chuyện gì có thể làm cho ta bị dọa sợ, không nghĩ tới hôm nay lại được nếm trải tư vị tim đập loạn. Ha ha, thú vị, thú vị! Thống khoái! Thống khoái! Nghe tiếng không bằng gặp mặt, Minh vương ra tay, quả nhiên không giống người thường!" Hướng Phượng Minh nâng chén nói, "Vì tư vị tim đập mau đến mức suýt đình chỉ của ta, Minh vương ít nhất phải uống cạn ba chén."
Thu Lam đã dự đoán được chuyện này từ trước, khi Phượng Minh còn chưa kịp trả lời đã chen trước nói, "Ba chén rượu này của Nhạc Đình tướng quân ý nghĩa trọng đại, Minh vương tuyệt đối không thể chối từ".
"Ha ha ha!" Nhạc Đình cười nói, "Ngay cả thị nữ bên người Minh vương cũng động lòng người như thế! Rượu này đương nhiên không thể không uống."
Thu Nguyệt lè lè đầu lưỡi yêu, khẽ cười nói, "Nhạc Đình tướng quân không biết rồi, Minh là người có tửu lượng rất "hảo" a".
Phượng Minh chỉ có thể cười khổ nhìn mấy thị nữ không có lương tâm ở bên cạnh mình, "Các ngươi là thành tâm muốn ta uống rượu? Hảo! Uống thì uống!" Hắn cầm lấy chén, hào khí bừng bừng, quả nhiên uống cạn ba chén. Sau khi hắn uống xong, mặt đã đỏ đến hơn phân nửa.
Nhạc Đình kính rượu, lại xúc động nói, "Ma thuật này của Minh vương thật sự là tinh diệu vô cùng, biến ảo khôn lường, ngay cả ta đây vốn biết hết thảy hành động của mọi người cũng cảm thấy thập phần kích thích. Nhất là sự xuất hiện của thái tử phủ đặc sứ ở phía sau càng khiến cho kế hoạch thêm hoàn hảo. Có hắn ở đó, thái tử cho dù đối với ta có sinh ra ngờ vực vô căn cứ, cũng tuyệt không có thể nói được gì nữa, Minh vương suy nghĩ thực chu đáo. Bất quá việc này nói sớm cho ta một chút thì tốt hơn, thật sự không cần giả diễn thực làm, đem bản quan đánh ngất xỉu. Nói thực là, ban đầu bản quan thiếu chút nữa đã thật sự nghĩ rằng tin tức bị lộ rồi đó, cơ hồ chảy ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc sau, biết đây là một bước trong ma thuật lần này, cuối cùng mới thở ra một hơi."
"Hắc hắc, này... Cái này..." Phượng Minh gượng cười, thật sự có chút xấu hổ, quay đầu lại đè thấp thanh âm hỏi Dung Hổ đang ngồi ở bên cạnh mình, "Khi ngươi đem hắn từ trong xe ngựa phóng xuất không nói rõ ràng những hiểu lầm ở bên trong sao?"
Dung Hổ cũng đè thấp thanh âm nói, "Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ta chỉ có thời gian để nói hai câu, cho nên chỉ có thể nói năng hàm hồ. Huống chi ta có thể nào ở trước mặt hắn phá hư tính toán của Minh vương ngươi - không bỏ sót mọi cơ hội để tạo dựng hình tượng vĩ đại."
Sự hài hước của Dung Hổ khiến Phượng Minh hiện tại dở khóc dở cười, không còn lời nào để nói. Xem ra hắn chính là nhất định phải "tính toán - không bỏ sót" để bảo trì hình tượng vĩ đại của ma thuật đại sư, đành phải hướng Nhạc Đình giải thích, "Kỳ thật cao tay nhất trong ma thuật lần này chính là ngay cả người tham dự trong đó cũng bị dọa đến..."
May mắn Nhạc Đình rộng lượng, đối với việc bị đánh ngất xỉu giấu ở dưới chỗ ngồi trong xe ngựa - một bước trong "ma thuật", cũng không chút nào để ý, lại là một trận cười ha ha, đồng ý nói, "Không tồi, quỷ biện khó lường mới là ma thuật cao thâm nhất. Kỳ thật binh pháp cũng thường như vậy. Nếu Minh vương lãnh binh ra trận, chắc chắn sẽ trở thành nhất đại danh tướng. Nga, không biết vị đặc sứ của thái tử phủ căn cứ vào lòng căm phẫn kia, đêm nay có thể đến đây cùng chúng ta uống mấy chén hay không?
"Căn... Căn cứ vào lòng căm phẫn?" Phượng Minh đang muốn vò đầu, bị Dung Hổ ở phía sau nhẹ nhàng chọt chọt vào lưng mới kịp thời phản ứng một chút. Xem ra Dung Hổ lúc ấy giải thích cho Nhạc Đình quả nhiên thực "hàm hồ", chỉ có thể đáp, "Hắc hắc, là căn cứ vào lòng căm phẫn. Hắn đã đồng ý sẽ tới, có thể là bận công chuyện gì nên tới muộn đi." Lại quay đầu lại, đè thấp thanh âm hỏi Dung Hổ, "Hắn đã đáp ứng sẽ đến đây phải không?" Hắn kỳ thật cùng Tiểu Liễu không quen biết, thậm chí ngay cả nói cũng chưa từng nói qua một câu.
(còn nữa...)Ai nha~~. Tiểu Minh ak, Nhạc Đình đại nhân mà biết sự thật thì hình tượng của bạn không biết sẽ thảm suy giảm như thế nào nha:))Tiểu Liễu đâu rồi, sao mãi không thấy xuất hiện. Đừng nói gặp bất trắc gì nha ~~~Lại nói thêm, bọn họ giống như trước hợp tác rồi sau đó mới quen biết. Hơn nữa hợp tác lần này còn là một "kế hoạch ma thuật tinh vi khổng lồ" như vậy, cư nhiên lại có thể thành công, có thể coi như là điển phạm ăn ý nhất trong lịch sử.
Dung Hổ gật đầu đáp, "Hắn đã đáp ứng sẽ đến thì nhất định sẽ đến."
Phượng Minh lúc này mới buông lỏng tâm tình một chút. Lạc Vân vẫn ngồi ở bên cạnh hắn, đã sớm thấy rõ hắn không đem mình đặt trong lòng, mọi chuyện đều hỏi Dung Hổ, không khỏi thầm than lắc đầu. Một tên thoạt nhìn như định liệu trước mọi việc, kì thật trong lòng kích động liều lĩnh như vậy, tại sao có thể làm Thiếu chủ của Tiêu gia?
Đề tài trong yến hội vẫn xoay quanh ma thuật phấn khích hôm nay. Nói đến hỏa thiêu thùng gỗ, người trái người phải tranh nhau miêu tả kĩ từng chi tiết. Thị nữ Thu Lam tuy rằng đã từng nghe qua Phượng Minh kể lại, nay lại được nghe người bên ngoài nói đến một lần nữa nhưng vẫn không khỏi thốt lên kinh ngạc, thầm nghĩ mà kinh tâm động phách.
Nếu là yến tiệc mừng công, đương nhiên những thứ tốt đều được bưng lên. Vật phẩm mà Tiêu gia Thiếu chủ dùng vốn chính là những vật phẩm được tuyển lựa kĩ càng nhất. Phượng Minh giơ chén rượu lên kính mọi người: "Hôm nay là tiệc chúc mừng, cài gì cũng phải tốt nhất." Vậy nên trong tiệc tối, những thứ được đem lên tất cả đều là sơn trân hải ngoại, lại do Thu Lam một bậc đại trù tự mình chế biến, nguyên liệu quý hiếm qua tay diệu trù liền đẹp đẽ giống như được hóa trang đại sư giỏi nhất trên đời tỉ mỉ chuẩn bị qua, màu sắc hương vị đều đạt tới trình độ tuyệt đỉnh.
Thái Tàm đương nhiên sợ hãi than không dứt, ngay cả Nhạc Đình là đại tướng quân một phương vốn quen hưởng thụ mỹ vị cũng không kìm được mà mở to mắt, liên thanh trầm trồ khen ngợi, "Đây là như thế nào làm được? Ngự trù trong vương cung Vĩnh Ân nếu có thể nhìn thấy, chẳng phải là xấu hổ mà chết? Thiên hạ cư nhiên có món ăn ngon như vậy!"
Thu Lam được mọi người khen tới mức lông mày đều dựng lên, liên tục nói không dám. Không khí càng ngày càng trở nên náo nhiệt. Thu Nguyệt sớm có chuẩn bị, hỏi Phượng Minh, "Ca múa đã chuẩn bị tốt, hiện tại liền diễn sao?"
Phượng Minh gật đầu. Thu Nguyệt rời đi, phân phó mọi người. Phượng Minh đối Nhạc Đình cười nói, "Nhạc tướng quân, chỗ này của ta chẳng những có đồ ăn ngon mà còn có ca múa đẹp, chút nữa cho tướng quân mở rộng tầm mắt để đền đáp ngươi lần này đã khẳng khái tương trợ."
"Không! Không! Chúng ta là giúp đỡ cho nhau mà thôi! Sao dám nhận hai chữ báo đáp của Minh vương." Nhạc Đình liên tục xua tay, rồi lại cố ý mặt nhăn mày nhíu nói, "Chính là sau khi hưởng qua mỹ thực của Minh vương, nếu bắt Nhạc Đình ta nhịn xuống không thưởng thức ca múa của Minh vương, như vậy sau khi về nhà, ta sẽ là một năm không ngủ được."
Phượng Minh không thể tưởng được vị đại tướng này còn biết pha trò cười như vậy, không khỏi cười ha ha. Đúng lúc này, một tiếng tiêu đột nhiên theo tiếng cười kia chậm rãi truyền vào trong tai mọi người. Âm thanh từ đâu truyền tới, thanh u mà uyển chuyển. Trong sảnh tiếng cười mặc dù lớn, lại không chút nào đem tiếng tiêu này áp chế được mảy may, giống như tiêu âm càng nhẹ nhàng, càng khiến cho người ta nhịn không được mà cẩn thận nghe. Trong lúc đó, mỗi người theo bản năng ngậm miệng lại, vểnh tai nắm bắt âm luật như ẩn như hiện này.
Việc tuy rằng thình lình xảy ra, lại không chút nào cảm thấy miễn cưỡng, đột ngột. Lúc sau âm điệu thấp dần, lúc như khóc như như tố, liên tục biến chuyển, càng lay động lòng người. Thuyền lớn lướt trên sóng bạc của đại giang, trên bờ biển đều là núi rừng, gió mát từ từ ùa vào cửa sổ, mang tới một mùi hương tươi mát. Hòa cùng tiếng tiêu chỉ có tiếng chảy róc rách của nước sông Ứng Hoà, nhưng kết hợp với nhau lại trở nên hòa hợp một cách thần kì.
Tiêu âm nhẹ nhàng tấu một khúc, làm người ta kinh ngạc chính là âm điệu trong đó không hề mãnh liệt, cứ chậm rãi mà thổi, nhưng lại chỉ có thể dùng hai chữ linh hoạt kỳ ảo để hình dung. Từ đầu tới cuối, bất quá chỉ là vài tiếng nhạc vô cùng đơn giản, nhưng người thổi tiêu được đến mức như thế, càng thêm uyển chuyển mà lay động lòng người. Âm cuối trậm rãi nhẹ dần. Mỗi người đều vểnh tai ngưng thần bắt giữ âm luật mờ ảo kia, giống như người ta sau khi uống một ly rượu ngon tuyệt thế, vẫn tham lam không cho lưỡi trở về chỗ cũ để nhấm nháp một luồng tàn hương cuối cùng.
Rốt cục, ngay cả dư vị mờ ảo kia cũng mất đi. Mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi khí dài, đều có cảm giác buồn bã mất mát. Nhạc Đình sau khi lấy lại tinh thần, táp lưỡi sợ hãi than, bội phục nhìn Phượng Minh, chân ý thật tình nói, "Gặp gỡ Minh vương mới biết được cái gì là hưởng thụ cao cấp nhất trên đời. Mỹ thực đã khiến người sợ hãi than, nhưng nếu có thể mỗi ngày đều được nghe khúc nhạc tiên như vậy, muốn ta mỗi bữa phải ăn cỏ ăn vỏ cây, ta cũng nguyện ý."
Thái Tàm cũng nghe đến như mê như say, khen, "Hôm nay mới hiểu được cái gì là âm nhạc thần thánh, không biết là người nào có thể thổi ra khúc nhạc động lòng người như vậy. Có thể nào thỉnh Minh vương kêu nàng đi ra, để cho Thái Tàm gặp mặt tạ ơn?"
Nhạc Đình lúc này trầm trồ khen ngợi, "Ta cũng thật sự rất muốn trông thấy người này." Khẩn cầu nhìn Phượng Minh.
Phượng Minh cũng bị khúc nhạc kia làm cho chấn động đến không gì sánh kịp, không dự đoán được thủ hạ của mình người tài ba xuất hiện hàng lớp, loại nhân tài gì cần có là có, bên trong còn cất giấu một đại sư về âm nhạc, lúc này vui đến không nhịn được, gật đầu nói, "Đương nhiên có thể gặp." Ngẩng đầu thấy Thu Lam từ bên ngoài tiến vào, cười khích lệ nói, "Hảo cho một Thu Lam, ngươi như thế nào lại cất giấu một nhân vật lợi hại như vậy? Làm khó ngươi tập ra tiết mục phấn khích như vậy, so với ma thuật của ta còn tinh diệu vô cùng. Hảo! Mau đưa người thổi tiêu đến cho chúng ta xem mặt!"
"Minh vương nói đến tiếng tiêu vừa rồi sao?" Thu Lam bày ra vẻ mặt chẳng biết tại sao, thoạt nhìn còn hoang mang hơn so với bất luận kẻ nào, "Ta làm sao biết tiêu là do ai thổi? Ta cũng đang cảm thấy kỳ quái mà. Đang yên lành, thanh âm không hiểu sao đột nhiên bay tới, thật là dễ nghe tới cực điểm, hại ta phải nín thở để nghe. Ca múa chúng ta chuẩn bị còn chưa có trình lên mà."
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Lạc Vân là một sát thủ, tính cảnh giác cao nhất, ánh mắt nghiêm nghị, đứng lên trầm giọng nói, "Tiếng tiêu cho dù không phải từ trên thuyền phát ra, cũng là cách thuyền không xa. Khách không mời mà đến đến đây, ta đi xem một cái, Dung Hổ ngươi ở lại hộ vệ."
Sự tình liên quan đến an toàn của Phượng Minh, Dung Hổ ở phía sau đương nhiên cùng hắn hợp tác chặt chẽ, gật đầu xác nhận, tay đã đặt sẵn vào chuôi kiếm.
Phượng Minh lại vừa mới bị khúc nhạc kia làm cho như mê như say, đối với người thổi tiêu có ấn tượng phi thường tốt, cũng theo Lạc Vân đứng lên, "Ta cũng đi xem, người đó nói không chừng thật sự ở gần đây."
Lạc Vân tuấn mi nhíu lại, lạnh mặt không nói gì. Nhạc Đình cũng đứng lên, "Ta cũng đi xem, hi vọng người đó chưa đi xa."
Hắn vừa đứng lên, ngay cả bọn Thái Tàm cũng nhịn không được mà đứng lên, "Ta cũng có thể đi xem phải không?"
Chỉ có Triêu phu nhân túm trượng phu lại, thấp giọng nói, "Ngươi xem náo nhiệt cái gì? Tiêu khúc đã nghe xong, nên cảm thấy đủ rồi."
Triêu An hướng phu nhân ôn nhu cười cười, "Gặp một lần, có cái gì quan trọng đâu? Ngươi nếu không muốn ta đi, vậy ta không đi là được rồi."
Triêu phu nhân ngượng ngùng lắc lắc đầu, không nói gì.
"Ta chỉ là ở bên cạnh nhìn, được không?" Phượng Minh cùng Lạc Vân thương lượng, "Sẽ không làm phiền đến chuyện của ngươi."
Lạc Vân mặc kệ thải Phượng Minh, chỉ lấy ánh mắt xem xét Dung Hổ, "Ngươi cứ nói đi?"
Thái độ không đem Phượng Minh để vào mắt của hắn nhất thời chọc giận bọn thị nữ Thu Lam. Dung Hổ còn chưa trả lời, Thu Nguyệt đã khiêu khích nói, "Minh vương muốn nhìn ai liền nhìn, có cái gì đâu. Chẳng lẽ ra bên ngoài rồi, ngươi sẽ không thể bảo hộ Minh vương sao?"
Thu Lam cũng gật đầu, "Chính là như vậy."
Dung Hổ thật sự có một chút sợ lão bà của mình, Thu Lam vừa mở miệng, nếu phản đối thì sẽ rất miễn cưỡng, trầm ngâm gật đầu nói, "Minh vương xem thì xem, bất quá không được rời khỏi phạm vi ba thước bên cạnh ta."
Phượng Minh mừng rỡ, vội vàng đáp ứng. Mọi người lập tức đi ra đại sảnh. Thu Nguyệt cho đây là một thắng lợi thật lớn trong cuộc đấu tranh với Lạc Vân, thời điểm đi qua người hắn còn nhịn không được mà hừ một tiếng. Ra đến bên ngoài, boong thuyền lại không có một bóng người. Thị vệ Tiêu gia bảo hộ bên ngoài nhanh chóng chạy lại bẩm báo, "Các tầng cao thấp đều đã kiểm tra qua, không hề có người ngoài. Bất quá chúng ta đã tăng mạnh phòng bị, mặt khác mấy thuyền lớn khác cũng lập tức được điều lên, bao quanh hộ vệ thuyền chính." Lại đoán nói, "Tiếng tiêu tựa hồ là từ trên mặt sông truyền đến."
Đám người Phượng Minh nghe xong đều dời bước đến boong tàu, nhìn xung quanh mặt sông. Ánh trăng in ở trên mặt sông, đèn đuốc rọi sáng trưng, nào có người thổi tiêu nào. Mọi người nghểnh cổ tìm nửa ngày, ngay cả bóng dáng của tiêu cũng không nhìn thấy, càng không cần phải nói tới người thổi tiêu, không khỏi đều có chút thất vọng.
Thu Nguyệt phỏng đoán lung tung, nói, "Nói không chừng là do thần tiên thổi. Trên trời nhất định biết Minh vương hôm nay cứu được một mạng người, cho nên phái người lại đây thổi khúc tiêu để khen ngợi Minh vương."
Ý kiến khờ dại này của nàng đương nhiên không có mấy người tiếp thu, ngay cả Thu Tinh luôn luôn tâm ý tương thông với nàng cũng không phụ họa theo. Mọi người không thẳng thừng phản bác, chỉ làm bộ như xem nhẹ không thèm để ý. Lạc Vân lại rất không nể tình mà bật cười "phốc" một tiếng, rồi lập tức thu liễm ý cười, biểu tình so với xưa nay càng thêm lạnh như băng.
Thu Nguyệt dù có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết hắn đang cười nhạo mình, tức giận đến cắn chặt răng. Bất quá nàng vừa nói ra khỏi miệng liền hiểu được ý nghĩ của mình so ra có vẻ ngốc nghếch. Lúc này nếu khiêu khích, càng về sau kẻ bị chê cười nhất định vẫn là mình, đành phải cố gắng nhẫn nhịn không lên tiếng.
Tìm không thấy người diễn tấu thần kỳ, mọi người đành phải trở lại phòng khách. Nhưng trải qua chuyện này, ca múa có chuẩn bị tốt đến mấy cũng không ai có tâm thưởng thức. Ca múa vô luận phấn khích bao nhiêu, lúc này cũng không thể cùng so sánh với một khúc tiêu mờ ảo thần bí vừa rồi. Mọi người dành phải ăn cơm uống rượu. Nhưng ăn đồ ăn rất nhanh no bụng, chỉ còn có thể uống rượu. Thái Tàm tửu lượng bình thường, Triêu An vừa mới từ trong lao ngục cứu ra một mạng nhỏ, Triêu phu nhân đang mang thai, Dung Hổ cùng Lạc Vân chịu trách nhiệm hộ vệ, Phượng Minh càng không uống được, tính đi tính lại, chỉ có Nhạc Đình một mình uống rượu. Độc ẩm có gì thú vị? Chỉ chốc lát sau, ngay cả Nhạc Đình cũng không còn hứng thú gì.
Tiêu âm kia bất chợt bay đến, lại biến mất vô tung vô tích, tựa hồ như muốn để lại cho bữa tiệc vui vẻ này một tia tiếc nuối khó hiểu. Cũng không có người nào trách cứ khúc nhạc này tới không đúng lúc.
"Minh vương, đã đến giờ Tí."
Thu Lam ở bên người Phượng Minh lặng lẽ thông báo canh giờ. Tiểu Liễu vẫn còn chưa tới, Phượng Minh không khỏi vì hắn mà lo lắng. Dung Hổ lại đối với Tiểu Liễu dị thường tin tưởng, mỉm cười nói, "Không ngại, Tiểu Liễu thật sự rất thông minh, chắc là có chuyện quan trọng cần hắn xử lý xong."
Mọi người lại chờ thêm một lát, lại vẫn không thấy bóng người. Triêu phu nhân đang có mang, đã có vẻ buồn ngủ chịu không được. Phượng Minh nhìn thấy, hiểu được yến hội hẳn là đến lúc nên giải tán, cùng Thái Tàm thương lượng nói, "Muội muội của ngươi thân thể không tiện, ta thấy các ngươi vẫn là nên đi trước đi."
Thái Tàm vốn muốn gặp vị đặc sứ của thái tử phủ kia một lần, đa tạ đại ân cứu mạng của hắn, nhưng đã đến giờ Tí, cũng không biết Tiểu Liễu khi nào mới đến. Hắn đã sớm chuẩn bị tất cả tài vật, hẹn với người chèo thuyền sau khi khấu tạ ân nhân thì lập tức đưa cả nhà trốn đi, kéo dài đến hiện tại, không khỏi bắt đầu lo lắng người chèo thuyền có khi nào không thấy bọn họ đến, đã lặng lẽ rời khỏi. Vừa nghe Phượng Minh nói như thế, Thái Tàm đương nhiên tỏ vẻ đồng ý, thỉnh Phượng Minh thay mình hướng "Đặc sứ đại nhân" bày tỏ lòng biết ơn, luôn mãi nói, "Ân nghĩa lớn như vậy, chỉ có thể kiếp sau làm trâu ngựa để báo đáp." Thái Tàm dẫn đầu người một nhà, lại hướng Phượng Minh và Nhạc Đình dập đầu, lưu luyến không muốn rời đi.
Mắt thấy bọn hắn bước lên thuyền nhỏ, biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt, Nhạc Đình thở dài, "Bản tướng quân cũng nên rời đi, đáng tiếc hôm nay không thấy được vị thái tử phủ đặc sứ kia."
Phượng Minh kinh ngạc nói, "Tướng quân không thể chờ thêm một chút sao? Hắn nói không chừng một chút nữa sẽ tới."
Nhạc Đình cười khổ nói, "Ta nói cho cùng là tướng quân của Vĩnh Ân, lén lút tới đây, còn phải lén lút trở về mà. Nếu để tới hừng đông, việc che dấu tung tích liền không dễ dàng. Huống chi từ khi ở trên đường bị vị Liễu công tử kia chặn lại đánh cho ngất xỉu, ta đã học được một bài học, không dám lại một mình đi lại bên ngoài. Không dối gạt Minh vương, nhóm người hầu tâm phúc của ta đã ở bờ biển chờ từ hơn nửa đêm, ta cũng không muốn để cho bọn họ phải chờ đợi."
Phượng Minh lúc này mới hiểu được, không nhịn được mà bật cười, "Thì ra là thế. Ta đây cũng không dám níu kéo tướng quân, sau này còn gặp lại."
Nhạc Đình cũng chắp tay bái, trầm giọng nói, "Sau này còn gặp lại!" Quay lưng lại, tháo dây buộc của thuyền nhỏ, cáo từ mà đi.