Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 186

**Note: vì phiên ngoại này lấy bối cảnh hiện đại, nên bọn mình để xưng hô kiểu anh, tôi,... thỉnh ko rơi vào trạng thái o_O

Tiếng pháo nổ liên hồi chào đón tân khách. Lúc này là năm Gia Khánh (*), nhân dịp kịch truyền thanh quyển một, hai của "Phượng vu cửu thiên" hoàn tất, để hâm nóng bầu không khí, đơn vị liên quan đã đặc biệt sắp xếp một lễ trao giải lớn cho "Phượng vu cửu thiên".

(*Gia Khánh: niên hiệu của vua Nhân Tông thời nhà Thanh, Trung Quốc, 1796-1820).

Lễ trao giải bắt đầu, cánh truyền thông cùng các diễn viên nườm nượp tiến vào sân khấu. Dẫn đầu là nhân vật chính Phượng Minh. Hắn một thân y phục cổ trang phiêu dật, bộ dáng vô cùng rung động lòng người, vừa tiến vào sân khấu đã bị đám phóng viên vây quanh tìm cách chụp ảnh.

(*Nguyên văn: 顾盼生辉 [cố phán sinh huy]: miêu tả nét mặt có thần, bộ dáng rung động lòng người, xuất xứ từ phần 2 cuốn "Nhị phách khắc án kinh kì": [士有馀粮, 马多剩草. 一呼百诺, 顾盼生辉. 此送彼迎, 尊荣莫并] - Sĩ hữu dư lương, mã đa thặng thảo. Nhất hô bách nặc, cố phán sinh huy. Thử tống bỉ nghênh, tôn vinh mạc tịch)

"Xin chụp bên phải." Phượng Minh thần sắc rạng rỡ, không ngừng đổi tư thế đứng, mỉm cười gật đầu, "Khuôn mặt của tôi nhìn từ bên phải có chút đẹp hơn."

Ánh đèn flash loang loáng liên tục chớp nháy.

Ở hội trường bên kia, Dung Điềm cũng là điểm sáng được cánh phóng viên tận lực chú ý. Lúc này, hắn đang tinh lực tràn đầy, nét mặt rạng rỡ phấn chấn (*) mà trả lời phỏng vấn.

(*Nguyên văn: 神采奕奕 [Thần thải dịch dịch]: thành ngữ tiếng Trung, miêu tả trạng thái tinh lực tràn đầy, nét mặt rạng rỡ phấn chấn. Nó xuất xứ từ cuốn "Vạn lịch dã hoạch biên - ngoạn cụ - Tấn Đường" của Thẩm Đức Phù thời Minh)

"Trong "Phượng vu cửu thiên", nhân vật Tây Lôi Vương là người hiểu thấu nhân tâm, xin anh hãy phát biểu cảm tưởng."

"Tính cách của nhân vật rất giống tính cách của tôi ở đời thực." Dung Điềm thanh thanh cổ họng, nói: "Ôn nhu săn sóc, anh hùng tuyệt đỉnh, đó đều là bản chất của tôi." Đạo diễn kiêm biên kịch Phong Lộng thật sự rất biết chọn mặt gửi vàng, nhân vật kia ngoại trừ tôi ra thì không ai có khả năng diễn được. Nghĩ mà coi, tôi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong,... (tỉnh lược n từ)

Xung quanh òng ọc nôn mửa.

Một phóng viên cái khó ló cái khôn, nửa đường chen vào hỏi: "Dân gian gần đây có tin đồn, Đại vương ngài và thị tòng tâm phúc Liệt Nhi có quan hệ bất chính, có chuyện như vậy hay không?"

"Liệt Nhi?" Dung Điềm thở dài, ôm mặt cảm thương: "Cái này gọi là đẹp trai quá thành có tội..."

Đám phóng viên vẫn giơ microphone, máy ảnh, bút ghi âm tiếp tục nôn mửa.

Sau phút hỗn loạn, đồng hồ lớn ở hội trường trung tâm vang lên ba tiếng, lễ trao giải chính thức bắt đầu, mọi người lục tục ngồi xuống.

Sau vài giây yên lặng, một lão già râu bạc, bộ dáng thực sự có thể dùng từ "dưa méo táo non" (*) để hình dung bước lên trên đài.

(*[西瓜和枣甜] - Tây qua hòa tảo điềm: dưa hấu cùng táo ngọt, dùng để ẩn dụ cho người hoặc vật có dung mạo xấu xí khó coi (chủ yếu là người), hiện nay cũng thường được viết thành [歪瓜劣枣] - [Oai qua liệt tảo] - dưa méo táo non)

"Khụ khụ", ho khan hai tiếng ra vẻ nghiêm túc, ông lão bắt đầu lên tiếng, "Các bạn phóng viên, các vị khách mời, ngày lành. Lão là Khương Tử Nha (*), là chủ trì lễ trao giải hôm nay, cảm ơn các bạn đã tham dự việc vui này."

(*Khương Tử Nha [姜子牙]: là khai quốc công thần của nhà Chu và là vua khai lập nước Tề. Trong tác phẩm "Phong thần diễn nghĩa", Khương Tử Nha là đệ tử của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, có sứ mạng phong thần cho những người có công, có đức].

"Sao lại lôi lão già nát này đến làm chủ trì?" Phượng Minh ngồi ở dưới thở dài, cùng Dung Điềm thì thầm to nhỏ.

Dung Điềm hạ giọng: "Nghe đâu kinh phí không đủ. Haizz, hiện nay chi phí mời mĩ nữ lên sân khấu chủ trì đắt kinh người, đành phải chấp nhận vậy thôi".

"Nhưng mà, hình tượng chủ trì này mắc ói quá đi, tuỳ tiện tìm một ai đó cũng liền tốt hơn ông ta."

"Nhà sản xuất nói, không có khả năng mời người xinh đẹp, vậy mời người xấu nhất, như vậy cũng có thể đạt hiệu quả cao.

Bên này nói nhỏ, bí mật bàn bạc, bên kia Khương Tử Nha đã thao thao bất tuyệt, đem lí lịch công tích của bản thân từng cái từng cái một nói ra, từ chuyện chôm quần lót của sư phụ để mặc, bị sư phụ đuổi xuống núi, đến chuyện câu cá không cần mồi. Thu Lam ở phía dưới sớm đã mười hai phần không nhịn được, giơ tay yêu cầu: "Mào đầu nhanh một chút đi, hai giờ chiều nay tôi còn có hẹn."

Thu Tinh Thu Nguyệt cũng giơ tay tỏ vẻ tán thành: "Chúng tôi thì có hẹn ăn cơm với người ta lúc mười hai giờ."

Từ lúc đảm nhận vai diễn trong "Phượng vu cửu thiên" với hình tượng trong sáng thanh khiết, ba người các nàng liền nổi tiếng chỉ sau một đêm, gần đây điệu bộ, kiểu cách lớn lên không ít.

Không còn cách nào khác, Khương Tử Nha đành phải từ bỏ cơ hội thuyết minh về sự nghiệp vĩ đại của bản thân, chính thức tiến hành trao giải.

"Đầu tiên, là giải thưởng dành cho người có công lao khổ. Người đoạt giải là ------" Khương Tử Nha gỡ ra dấu niêm phong màu tím trên phong bì có viền hoa, tận lực kéo dài thời gian, tạo không khí hồi hộp.

Mọi người nín thở, cánh phóng viên chuẩn bị chụp ảnh.

"... Khương, Tử, Nha!" Khương Tử Nha lớn tiếng đọc ra từng chữ, hậu trường nhất thời truyền tới tiếng pháo nổ, tiếng hòa tấu của kèn Xô-na và đàn nhị, làm thành nhạc nền.

Dưới đài im lặng.

"Vì sao lại là Khương Tử Nha?"

"Khương Tử Nha là nhân vật trong "Phượng vu cửu thiên" sao?"

Mọi người quay mặt nhìn nhau.

"Không nhớ a!"

"Vai phụ sao?"

"Có phải ông ta đóng vai lão Tây Lôi vương hay không?"

"Lão Tây Lôi vương chỉ xuất hiện ở trong một cảnh, là cảnh nằm trong quan tài, còn không được quay cận mặt."

Nhìn bên dưới bàn luận sôi nổi, Khương Tử Nha dày dạn kinh nghiệm, lão luyện thành thục giải thích: "Các bạn phóng viên, các bạn diễn viên, việc khen thưởng này là ta xứng đáng được nhận." Lão cảm thấy vô cùng oán hận: "Nhớ năm đó ta hăng hái sắp xếp bảng Phong Thần, đến phút cuối cùng lại quên ghi tên của mình vào đó, tạo thành thiên cổ đại hận. Từ sau lần đó, ta liền phát thệ, về sau bất luận là hoạt động gì, ta đều phải lưu lại một phần cho mình trước tiên. Ta lấy tư cách chủ trì đại lễ trao giải, lại lấy tư cách một người đức cao vọng trọng để khen thưởng, dù sao cũng là cực kì hợp lí đi?"

Dưới đài ồ lên, vỏ chuối, cà chua, trứng thối... bay lên như mưa rào.

Khương Tử Nha tránh trái trốn phải, quát lớn: "Ai dám ném ta? Ném ta, ta sẽ ngừng trao giải, toàn bộ cúp đều sẽ mang bán cho đồng nát!"

Sau khi lão gào to hai câu như vậy, tình hình mới tạm thời được kiểm soát, quần chúng dưới đài tuy rằng cảm xúc vẫn còn cuộn trào mãnh liệt, nhưng tạp vật bay lên đã giảm đi đáng kể.

"Bây giờ chúng ta tiếp tục trao giải. Tiếp theo là giải "Phong tư trác tuyệt", người được trao giải là -----" Vẫn quen thói kéo dài giọng như cũ, Khương Tử Nha từ từ chậm rãi mở phong bì.

Phượng Minh kiêu ngạo đứng lên, sửa sang lại xiêm y, tao nhã đứng lên, hướng về khu vực có phóng viên xoay ba trăm sáu mươi độ để bọn họ có đủ cơ hội chụp hình, sau đó phủi phủi tay áo, đi về phía bục trao giải...

"... Liệt Nhi!"

Phượng Minh thở hổn hển, từ trên cầu thang té xuống.

Mấy tay phóng viên giải trí đâu thể buông tha tin tức sốt dẻo này? Ánh đèn flash loang loáng không ngừng sáng lên.

"Quái lạ, sao lại không phải là Phượng Minh?"

"Chẳng lẽ tin đồn gần đây nói Phượng Minh cùng người đại diện của công ty cãi nhau đến mức không thèm nhìn mặt là sự thật?"

Phượng Minh lăn ba vòng, rốt cuộc từ trên sàn nhà đứng lên, tóc tai rối bù, bất bình nói: "Giải thưởng "Phong tư trác tuyệt" sao có thể là Liệt Nhi? Các người nhất định làm bừa!"

Khương Tử Nha nở nụ cười toả nắng, nói: "Chúng ta chính là căn cứ vào thực tế mà trao giải. Lúc Liệt Nhi xuất hiện, phong lưu xinh đẹp, nửa kín nửa hở nằm ở trên giường, một đôi mắt hoa đào mê hoặc bao nhiêu khán giả. Còn cậu? Lần đầu tiên lên sâu khấu, tuy rằng cũng là ở trên giường, nhưng lại ngủ hệt như lợn chết, vô cùng mất hình tượng. Thêm vào đó, sau khi cậu tỉnh lại, vẻ mặt chẳng khác gì một thằng nhóc nhà quê, ảnh hưởng đến khẩu vị của khán giả. Tổng hợp lại những điều đã trình bày ở trên, Liệt Nhi mới là người xứng đáng nhận giải "Phong tư trác tuyệt"."

Trong lúc các bên tranh chấp, Liệt Nhi đã sớm khoan thai bước lên đài, nhận cúp từ tay Khương Tử Nha, nho nhã lễ độ phát biểu cảm nhận khi được khen thưởng: "Cám ơn mọi người đã dành tặng cho tôi giải thưởng này, tôi chỉ là luôn cố gắng làm tốt phần việc của mình ở bên trong mà thôi. Cảm tạ nhất chính là nhà biên kịch - Phong Lộng tiểu thư, còn có người chủ trì là Khương Tử Nha tiên sinh". Hắn hướng Khương Tử Nha ném ra một cái nhìn mị hoặc, tiếp tục nói: "còn có ba mẹ của tôi, anh trai, em trai, em gái, hoa hoa cỏ cỏ... Ơ? Cái cúp này thoạt nhìn thật giống chén súc miệng?"

Khương Tử Nha ghé vào tai hắn hắc hắc cười nhẹ: "Không còn cách nào cả, kinh phí thiếu thốn quá. Đoạt giải là tốt rồi, quan trọng là... ý nghĩa."

Liệt Nhi thực không còn gì để nói, bĩu môi cầm theo chén súc miệng đi xuống dưới đài.

Nhân viên công tác ở phía sau màn vặn nhỏ máy thu âm, tiếng pháo tiếp tục nổ vang, chung quy cũng tạo ra chút không khí vui vẻ.

Khương Tử Nha cười meo meo, tiếp tục nói: "Kế tiếp, giải "Nhân khí tối cao". Người đoạt giải ------"

Phượng Minh và Dung Điềm cùng vểnh tai chờ đợi.

"...Hạ Quản!"

Lại thêm một giải thưởng lớn nữa bị vuột mất, Phượng Minh và Dung Điềm vô cùng thất vọng, song song cúi đầu. Dung Điềm nhỏ giọng khích lệ, "Đừng lo, giải "Cặp đôi đẹp nhất" kiểu gì cũng thuộc về chúng ta."

"Ân." Phượng Minh gật đầu.

Quản Hạ vừa lên sân khấu vừa thi lễ chào, tiếp nhận cúp (chén súc miệng!?), vẻ mặt thong dong bình thản: "Ta ngày hôm nay đoạt giải, có thể chứng minh một điều, đó chính là nếu so sánh trí tuệ và năng lực với tướng mạo đẹp đẽ, trí tuệ và năng lực mới là quan trọng nhất..."

Mọi người ở dưới đài thầm nghĩ: Xấu kinh người...

"Nhưng phải là thứ trí tuệ sáng suốt và năng lực xuất chúng. Trong kịch bản "Phượng vu cửu thiên", hình tượng của ta chính là kiểu người sáng suốt thông tuệ như vậy. Thật ra, ta có rất nhiều sở trường tuyệt học, phương thuốc độc môn bí truyền. À, hơi lạc đề một chút, tiết lộ cho mọi người một bí mật nhỏ, kì thực Ly Vương Nhược Ngôn chính là đệ tử của ta. Hắn hồi nhỏ theo ta học hỏi không ít điều hay. Hơn nữa, lúc nhỏ hắn thực ngốc, ngay cả đi tiểu cũng cần có thị nữ giúp hắn cởi quần..."

Nhược Ngôn ngồi ở dưới dài, tức giận đến phát run.

May thay, Quản Hạ thức thời lảng sang chuyện khác: "...Chúng ta nên nói thêm một chút về trí tuệ và năng lực của ta. Haizz, đáng tiếc biên kịch Phong Lộng nhất bên trọng, nhất bên khinh, nếu không ta sẽ còn nổi trội đến bực nào nữa chứ. Không cần nói đâu xa, cái màn Tam công chúa lừa bắt Phượng Minh rồi trốn đi, ta dùng đầu gối cũng có thể vạch trần quỷ kế của nàng, còn có, tiểu cô nương Diệu Quang của Ly Quốc ấy..."

Thấy Quản Hạ vẫn cứ thao thao bất tuyệt, Khương Tử Nha lập tức đưa ra quyết định, ở phía sau lưng Quản Hạ xoay chân đá vào mông hắn một cái, dùng chiêu thức bình sa lạc nhạn tiễn hắn xuống đài....

Leng keng loong coong, Quản Hạ đâm thẳng xuống chỗ đồ ăn thức uống trên bàn, nồi bát muôi chảo rơi liểng xiểng. Phượng Minh nhanh tay nhanh mắt, vồ lấy cốc của mình ôm vào trong ngực, phủi phủi áo, quay đầu nói với Dung Điềm: "May mà ta nhanh trí, không thì canh ngươi nấu tối hôm qua đi tong rồi."

Dung Điềm mỉm cười với hắn, khen lấy khen để.

Khương Tử Nha thu lại chân phải, duy trì phong thái tao nhã: "Quản Hạ cơ trí hơn người, phản hồi của khán giả rất tốt, họ nhao nhao gọi điện thoại đến đài phát thanh yêu cầu bái sư học nghệ. Cho nên, giải thưởng này thật sự đích đáng, xin mọi người cho Quản Hạ một tràng pháo tay!"

Dưới đài vỗ tay rào rào. Dĩ nhiên, ai nấy đều bội phục công phu đá đít của Khương Tử Nha.

"Tiếp theo, giải thưởng dành cho nhân vật gian trá nhất. Đây vốn là giải thưởng hội đồng mới chế ra, cho nên phần thưởng đặc biệt phong phú. Ngoại trừ chén súc miệng còn có thêm một cái chậu rửa mặt bằng gốm. Người đoạt giải là ------"

Ở dưới, Nhược Ngôn chuẩn bị sẵn sàng, gắt gao nhìn chằm chằm bục trao giải.

"... Diệu Quang!"

"Cái gì?" Nhược Ngôn nhảy dựng lên, trừng mắt thở phì phò: "Sao có thể là Diệu Quang? Luận về gian trá, trong cả vở kịch, ai có thể so được với ta? Giải "Đức cao vọng trọng", giải "Phong tư trác tuyệt", giải "Nhân khí tối cao", ta đều đủ điều kiện, đã đại nhân đại lượng không thèm tranh đua với các người, ấy thế mà cái giải thưởng ngoài ta ra không còn ai xứng đáng - "Nhân vật gian trá nhất" này, các người cũng không cho?

Đang muốn rút kiếm đi lên đài chẻ lão già nát kia ra làm hai, ở bên cạnh liền có người đè hắn lại.

"Ơ kìa, đại ca! Sao anh vẫn cứ nóng nảy như vậy?" Diệu Quang đong đưa đôi mắt đẹp, duyên dáng cười nói: "Luận về gian trá, em cũng đâu thua anh. Em chỉ là một người con gái yếu đuối, lừa Phượng Minh, lừa Bác Cần, lừa Bác Cần rồi lại lừa Phượng Minh, tóm lại là lừa đàn ông đi, đương nhiên em là nữ nhân lợi hại nhất. Với lại, người ta vẫn hay nói, trò hay còn ở phía sau, ai dám bảo lát nữa không đến lượt anh nhận giải? Lúc này anh chém Khương Tử Nha, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc hay sao? Dứt lời, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Nhược Ngôn.

Diệu Quang tủm tỉm cười, bước lên đài nhận phần thưởng: "Tôi có rất nhiều cảm xúc khi nhận giải, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải cảm tạ chủ trì Khương Tử Nha".

Khương Tử Nha hắc hắc cười trộm, vươn tay sờ sờ cái túi vừa được Diệu Quanh lén lút nhét cho tờ ngân phiếu tám trăm lượng.

Diệu Quang nói hai câu, mỉm cười với mọi người trong trường quay, cho phóng viên thời gian chụp hình, hạ giọng nói: "Anh tôi nổi bão rồi, ông xem nên lo liệu như thế nào. Bản công chúa nhắc nhở ông, anh tôi không phải là Phượng Minh, nếu hắn điên lên có thể một quyền đánh ông tan xác."

Sắc mặt Khương Tử nha đột nhiên trắng bệch, trộm nhìn Nhược Ngôn ở dưới đài, quả nhiên là chạm phải một ánh mắt siêu cấp hung ác, nhất thời cả người run cầm cập.

Diệu Quang xuống đài.

Tiếp theo chính là giải thưởng "Người được hoan nghênh nhất".

"Người đoạt giải là -----" Khương Tử Nha bị Nhược Ngôn nhòm như hổ rình mồi, hận không thể ngay tức khắc trao cho Nhược Ngôn giải thưởng này để giải trừ nguy cơ, vấn đề là người đoạt giải sớm đã được quyết định trong nội bộ, nếu mấy cô gái đó cùng giám đốc công ti giải trí khanh khanh ta ta, buông vài lời gièm pha, Khương Tử Nha về sau đừng hòng đòi chủ trì lần nữa. "... Thu Lam, Thu Nguyệt, Thu Tinh!"

Ba người nhất loạt phủi áo đứng lên, từng người lần lượt bước lên đài, cười tươi như hoa.

"Ai đoạt giải cũng đều nói lời cảm tạ, tôi thì ngược lại, muốn nhắc nhở thế này." Thu Tinh nhíu mày nhận lấy chén súc miệng kém chất lượng, nói vào microphone: "Trong "Phượng vu cửu thiên", dù chúng tôi chỉ được xem như thị nữ thấp kém, kì thật, chúng tôi đều xuất thân là tiểu thư khuê các. Mẹ của tôi và Thu Nguyệt là nữ nhi lớn lên từ Thổ Nguyệt tộc, cũng chính là công chúa của Thổ Nguyệt Tộc, năm đó khi vào hoàng cung Tây Lôi đã được phong làm trắc phi".

"Có điều, bởi vì mãi mà không có thai nên khiến Đại vương mất vui, ném cho đại thần. Thực ra, Tây Lôi Vương là đồ bất lực. Từ khi theo đại thần, mẹ tôi liên tiếp sinh hạ hai cô con gái xinh đẹp. Tôi cảm thấy chúng tôi cũng xem như quý tộc. Điểm ấy, biên kịch viên Phong Lộng đã không cố gắng khai thác. Đây đúng là một thiếu sót của "Phượng vu cửu thiên"."

Thu Lam ném thêm một câu: "Biên kịch đối với tôi lại càng không công bằng, đến tận bây giờ vẫn chẳng hề đề cập tới thân thế của tôi. Kì thật, xem khí chất và phong độ của tôi, không đoán cũng biết rằng tôi có xuất thân cao quý. Nếu quyển ba vẫn không cải tiến phương diện này, tôi sẽ bỏ diễn cho coi."

Dưới đài ồ lên.

Tin nóng sốt! Diễn viên Thu Lam dự định bỏ diễn "Phượng vu cửu thiên" quyển ba.

Đèn flash liên tục chớp nháy.

Ba người xả xong bực tức, cứ như vậy nối nhau đi xuống đài. Lúc đi ngang qua bãi rác, cả ba không hẹn mà cùng đem chiếc cúp nhìn không vừa mắt kia vứt đi.

Khương Tử Nha ho khan lần thứ hai: "Khụ khụ, xin mọi người im lặng, kế tiếp chính là phần quan trọng trong kịch bản của chúng ta, giải "Cặp đôi đẹp nhất"."

Đây chính là giải thưởng lớn nhất, không khí mong chờ trong trường quay lên tới cực điểm.

Phượng Minh nháy mắt với Dung Điềm, mặt mày hớn hở chờ đợi.

"Người đoạt giải là -----" Khương Tử Nha làm bộ đang mở phong bì: "... Phượng Minh!..."

"Và... Nhược Ngôn!"

Nhược Ngôn mừng rỡ, khuôn mặt đen như than lập tức biến thành gương mặt tươi cười.

Dung Điềm trợn mắt, vẻ không dám tin: "Không thể thế được! Hắn hắn hắn..." Hắn chỉ vào Nhược Ngôn, "Sao hắn lại có thể cùng Phượng Minh giành giải "Cặp đôi đẹp nhất"?"

Khương Tử Nha chậm rãi nói: "Có hai lí do. Thứ nhất, Nhược Ngôn và Phượng Minh khi đứng trước ống kính tương đối có sức hút, người trẻ tuổi mà, bây giờ thói đời khác biệt, mấy thứ kích động với máu me khá phổ biến. Cậu thì trừ lúc lên sân khấu còn có chút uy thế, mấy cảnh hậu trường đều là điềm đạm ôn nhu, làm sao mang đến niềm vui cho khán giả đây? Đàn ông không xấu, người xem không yêu, có hiểu không? Mặt khác... Lễ trao giải không tung ra sự bất ngờ, rating sao mà tăng nổi!"

"Không được! Ta..." Dung Điềm muốn tiếp tục thể hiện, quay đầu đã thấy Phượng Minh chỉnh lại tóc tai, chuẩn bị bước lên đài, vội vàng kéo kéo tay áo Phượng Minh: "Em cư nhiên chấp nhận sự sắp xếp này hả?"

"Hết cách rồi." Phượng Minh khó xử hạ giọng: "Hiện giờ làm nghệ sĩ khó lắm a. Đêm nay nếu như em không nhận được giải thưởng nào, độ nổi tiếng nhất định sẽ giảm xuống. Không phải anh nói cái gì cũng đồng ý hi sinh cho em sao? Hôm nay hi sinh thêm một lần không được hả?" Lắc lắc người làm nũng với Dung Điềm, Phượng Minh tiêu sái bước lên đài.

Nhược Ngôn sớm đã sải bước lên đài, nắm tay đồng chí Khương Tử Nha thật chặt, giơ cúp cười lớn: "Vô cùng xứng đáng, thực sự là vô cùng xứng đáng, đây là buổi lễ trao giải đúng đắn nhất của ngành giải trí năm nay! Nhà sản xuất làm rất tốt, chủ trì Khương Tử Nha làm rất tốt, các giám khảo làm rất tốt!"

Khương Tử Nha thu hồi nét cười, trộm vo tròn chiếc phong bì mặt trên có in hàng chữ mạ vàng cực lớn trên tay - trao cho ngài: Phượng Minh, Dung Điềm.

Bất luận thế nào, bảo vệ được cái mạng nhỏ này quan trọng hơn. Hơn nữa, nghe nói gần đây mức độ được hoan nghênh của Dung Điềm giảm xuống, chỉ sợ quyển ba sẽ chẳng còn bao nhiêu đất diễn, đắc tội hắn có lẽ không việc gì.

Tranh chấp náo loạn nửa ngày, cuối cùng toàn bộ giải thưởng đã được trao hoàn tất. Khương Tử Nha hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, hân hoan vui sướng, lập tức tuyên bố kết thúc, nhanh chóng quay trở về lĩnh công.

Giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Khoan! Ta có chuyện muốn nói!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, từ trong mây, một thiên sứ thuần khiết, đáng yêu, xinh đẹp, thiện lương, tao nhã, động lòng người... (tỉnh lược mười vạn hình dung từ tích cực) nhẹ nhàng bay tới.

"A! Phong Lộng tiểu thư đến!"

"Biên kịch đại danh đỉnh đỉnh a!"

Từ trong mây, Phong Lộng khoan thai tao nhã bước xuống mặt đất, giải thích lí do xuất hiện: "Vốn không định ra mặt, nhưng đối với giải thưởng dành cho người có công lao khổ, ta thật sự có ý kiến. Ta kiêm cả biên kịch lẫn đạo diễn, vừa làm cha vừa làm mẹ, lẽ ra phải được trao giải thưởng này, tại sao lại để cho Khương Tử Nha nhận giải?"

Khương Tử Nha nghe hết, được lắm, hoá ra là nhằm vào ta, liền hừ lạnh: "Giải thưởng đã trao xong xuôi rồi, cô còn muốn phủ nhận nữa sao hả? Đừng có cậy rằng cô là thiên sứ, lão cũng có thiên binh thiên tướng trợ uy chứ bộ".

Tung ra công phu giữ nhà, lẩm bẩm, ngón tay chỉa thẳng lên trời, quả nhiên vô số thiên binh thiên tướng uy vũ cùng hiện ra, dài giọng hú lên: "Trợ... Uy..."

Phong Lộng thiên sứ cũng cười lạnh: "Ta có nhiều diễn viên ở đây lắm, chẳng lẽ không đập bẹp được ông? Mọi người, cùng lên đi!" Sau tiếng thét, sân khấu hoàn toàn yên tĩnh.

Phong Lộng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn các diễn viên: "Sao lại không nhúc nhích thế hả? Lên đi, giúp ta đạp bẹp lão đầu tử này cho hả giận. Dung Hổ, kiếm thuật của cậu không tồi, cậu lên trước đi."

Dung Hổ vừa xỉa răng, vừa lười biếng nói: "Tôi đâu phải nhân vật chính, cái gì mà đánh trận đầu? Đừng nghĩ tôi thực thà mà lợi dụng nha."

Chuyện lớn không xong rồi! Phong Lộng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Liệt Nhi. Đang cúi đầu đánh móng tay, Liệt Nhi vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Đừng nhìn tôi, người ta là người đoạt cúp "Phong tư trác tuyệt, đánh cái gì chứ, mất hết cả phong thái.

"Đúng vậy, giải thưởng "Càng vất vả công lao càng lớn" cũng chả làm được gì hết."

"Vạn nhất khuôn mặt bị thương thì làm thế nào?"

"Đúng rồi, tới giờ tôi vẫn chưa được nhận cát-xê."

"Á, tôi cũng thế."

"Nhắc tới mới nhớ, tôi cũng..."

Khương Tử Nha hả hê đắc ý vuốt vuốt chòm râu dê bạc trắng. Phong Lộng nhìn đám người vong ân bội nghĩa vô lương tâm kia, giận đến nghiến răng nghiến lợi, quát lớn: "Câm miệng!"

Trước Thiên sứ uy nghiêm, hết thảy lời phàn nàn lập tức im bặt.

"Các người thực quá đáng, không thèm nghĩ đến lúc trước ta đối xử với các người như thế nào. "Đầu tiên là cậu", ngón tay nhỏ dài như ngọc chỉ thẳng vào Phượng Minh: "Tôi làm đủ điều bảo vệ cậu. Bao nhiêu lần cậu gặp dữ hoá lành, đều là dựa vào bút pháp thần kì hoa mĩ của tôi. Tôi lại còn biến cậu từ một tiểu tử giả mạo trở thành Minh vương nổi danh hiển hách. Nếu ngày đó tôi không phóng bút đem hồn phách của cậu an bài trên người Tây Lôi thái tử, mà đem nó đặt vào trên người một con heo cái, để cậu ngày ngày bị người ta khi dễ, thì cậu nghĩ mình sẽ biến thành cái dạng gì?"

Phượng Minh vừa tưởng tượng đếu hậu quả, tức thì sắc mặt tái nhợt, sợ hãi trốn vào ngực Dung Điềm.

"Còn cậu nữa," Phong Lộng lại chỉ vào Dung Điềm: "Cậu bị mũi tên của Nhược Ngôn bắn rơi khỏi ngựa, tôi khổ khổ sở sở phái người đẹp Mị Cơ tới cứu cậu, cho cậu hưởng biết bao nhiêu ôn nhu. Sớm biết cậu là loại vong ân bội nghĩa, tôi đã phái một tên lùn tịt, cả người đầy vết thương lở loét, mông chảy mủ, siêu cấp xấu trai cứu cậu, để hắn thừa dịp cậu hôn mê bất tỉnh, cho hắn cường bạo cậu! Cường bạo và cường bạo! Cường bạo và cường bạo!"

Dung Điềm líu lưỡi, ôm Phượng Minh thấp giọng nói: "Thiên sứ đáng sợ quá, may mà anh vẫn còn là trang tuấn kiệt."

Phong Lộng mắng Dung Điềm xong, xoay người quét qua Liệt Nhi, khẽ dẩu môi: "Hừ hừ, cậu thích đẹp chứ gì? Bộ kế tôi sẽ để cậu bị người ta đẩy vào hố cường toan (*), khiến dung mạo xinh đẹp kia bị phá hủy hoàn toàn cho coi." Nhân tiện liếc xéo uy hiếp đám Thu Lam một chút.

(*) Cường toan: Hỗn hợp axit HCl đặc và HNO3 đặc, theo một tỉ lệ nhất định, có thể hòa tan vàng và platin =.,=

Bốn người đồng thời phát rét.

"Dung Hổ..." Chầm chậm khoan thai quay sang phía Dung Hổ: "Cậu không chịu giúp tôi đối phó với Khương Tử Nha? Đừng lo, tôi sẽ viết phiên ngoại, đem cảnh cậu bị Nhược Ngôn tóm được rồi ngược đãi tỉ mỉ viết ra, để xem hình tượng rắn rỏi kiên cường của cậu sẽ duy trì như thế nào."

Dung Hổ như bị đâm trúng chỗ hiểm, cả người thất thần.

Nhược Ngôn và Diệu Quang liếc nhau tỏ ý sợ hãi. Quả nhiên, giây tiếp theo, thiên sứ xoay người, hất mặt nhìn Nhược Ngôn, cười nói: "Nhược Ngôn, cậu vẫn chưa cảm ơn tôi đâu nha."

Nhược Ngôn sởn hết da gà da vịt, chắp tay nói: "Nhược Ngôn không rõ, mong Phong Lộng thiên sứ nói rõ hơn."

"Tôi cho cậu sàm sỡ Phượng Minh bao nhiêu lần, còn chưa đủ hả?" Phong Lộng nghiêng đầu, ra bộ tự hỏi: "Đúng rồi, ngày đó bên bờ A Mạn, cậu trúng một mũi tên của Dung Điềm, ban đầu tôi định cho nó bắn tới phía dưới kia cơ..."

Nhược Ngôn kinh hãi, hai tay che lấy hạ thân, từ từ từ từ từ từ lùi lại ba bước, gượng gạo cười nói: "Phong Lộng thiên sứ, chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng từ từ thôi."

Phong Lộng hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên liếc thấy một người vẫn thờ ơ, lười biếng ngáp dài, hoá ra là diễn viên dự bị Lộc Đan.

"Lộc Đan, xem ra cậu không muốn làm nhân vật chính trong quyển ba? Nếu đã vậy, tôi sắp xếp cho cậu thành chân chạy việc quét rác trong tửu lâu nha."

Lộc Đan biết mình đã phạm sai lầm ghê gớm, đột nhiên nhảy dựng, liên tục cúi đầu: "Không không không, Phong Lộng thiên sứ, ngàn vạn lần ngài cũng đừng thay đổi chủ ý, tôi chờ đợi nhân vật kia đã năm năm rồi." Nước mắt giàn dụa đầy vẻ ăn năn.

Thiên sứ thấy thái độ nhận tội của hắn coi như thành khẩn, vừa lòng gật gật đầu, vừa định tìm Diệu Quang nói chuyện, đồ quỷ khôn ranh kia đã mỉm cười, thân thân mật mật ôm chặt cánh tay nõn nà trắng bóc của thiên sứ, dịu dàng nói: "Thiên sứ tỉ tỉ yêu quý, phải nói nhiều như vậy, chị có mệt lắm không? Anh, mau mang cho thiên sứ tỉ tỉ chén trà nóng đi. A, làn da thiên sứ tỉ tỉ vẫn đẹp quá nha, thật khiến người ta ghen tị. Trong thiên hạ, ngoại từ thiên sứ tỉ tỉ, chắc chẳng còn ai có nước da tuyệt đẹp như thế này. Phượng Minh nếu so với chị, thua tới mười vạn tám ngàn lần." Liên tiếp phun ra một sọt lời tán thưởng, thấy sắc mặt người kia mỗi lúc một tốt hơn, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: "Lão già Khương Tử Nha đó hả, em đã sớm không vừa mắt, tỉ tỉ không nói, em cũng định dẫm bẹp lão rồi."

Dứt lời, sắc mặt đanh lại, vén tay áo, tư thế hùng hùng hổ hổ bước lên đài.

Các diễn viên sau khi được Phong Lộng khéo léo giáo dục, thái độ đã sớm trở nên đoan chính, thấy Diệu Quang dẫn đầu, đâu chịu lạc hậu với người. Nhược Ngôn là người đầu tiên theo sát, Dung Điềm và Phượng Minh vì lo nghĩ cho tương lai hạnh phúc của hai người, tay cầm tay, bắt đầu hành động.

Liệt Nhi đang lo lắng cho dung mạo của mình, ngặt nỗi sơn móng tay chưa khô, chạy khắp nơi tìm một cây gậy, định bụng ở trước mặt Phong Lộng góp một chút sức lực, để Phong Lộng không ghi hận trong lòng.

Khương Tử Nha thấy tình thế chuyển biến đột ngột, vội lui lại hai bước, mạnh miệng nói: "Các người muốn làm gì? Đừng quên, ta... Ta có trong tay thiên binh thiên tướng!"

Đầu ngón tay chĩa thẳng lên trời, thiên binh thiên tướng lần thứ hai phát ra tiếng hú uy nghiêm: "Trợ... Uy..."

"Mặc kệ lão, sớm đánh sớm tan," Thu Tinh trầm giọng nói với Thu Nguyệt: "Tôi còn có hẹn ăn cơm với người ta."

"Được."

"Đập bẹp lão."

"Để tôi!"

"A, tìm thấy rồi. Cái này đập chắc chắn rất thích!" Liệt Nhi nhặt lên một cái chân ghế ở dưới đài, kích động lao lên.

Nhìn đám người áp sát, Khương Tử Nha sắc mặt đại biến: "Đừng... đừng... đừng có mà tới đây, các người tiến lên một bước, ta sẽ... Ta sẽ gọi thiên binh thiên tướng..."

Lời còn chưa dứt, Liệt Nhi đã gõ chân ghế xuống nền đất một cái, hú lên, lao thẳng đến chỗ Khương Tử Nha.

"Động thủ đi, vì hạnh phúc của chúng ta trong quyển ba!"

Lập tức tất cả cùng động thủ, đánh đến độ Khương Tử Nha khóc cha gọi mẹ, chạy từ đầu sân khấu bên này sang đầu sân khấu bên kia, lại từ đầu kia lẻn về đầu này.

Các phóng viên túm được tin tức sốt dẻo ngàn năm có một, ai cũng nỗ lực hết sức, nhanh chóng bấm máy. Cũng có người thông minh bật mic, thu lại toàn bộ tiếng kêu thảm thiết của Khương Thái Công.

Khương Tử Nha ôm đầu né tránh, gào to xin cứu mạng: "Thiên binh thiên tướng, mau tới hỗ trợ!"

Giữa những tiếng thét thê lương nổi lên hai câu chú ngữ, đầu ngón tay chỉa thẳng lên trời.

"Trợ... Uy..." Thiên binh thiên tướng trên trời tiếp tục đồng thanh hú lên.

"Xuống dưới xuống dưới xuống dưới!" Khương Tử Nha vừa trúng thêm một quyền, mũi vẹo sang một bên, khóc nói: "Các ngươi mau xuống dưới hỗ trợ! Ta đây sắp tan xương nát thịt đến nơi rồi."

Thiên binh thiên tướng một phen trầm mặc. Hồi lâu, một thiên tướng ngượng ngùng nói: "Lần trước Vương mẫu nương nương sai ông mang hai quả đào tiên tới cho Thái Thượng Lão Quân, nhưng ông lại ăn mất, tráo đổi vào đó hai quả đào mật. Bởi thế, thiên binh thiên tướng mà Thái Thượng Lão Quân phái tới, đều là những học sinh thi trượt kì thi sát hạch..."

"Cái gì?" Khương Tử Nha kêu lên kinh ngạc.

"... Chúng ta chỉ biết trợ uy, chứ không trợ chiến." Thấy Khương Tử Nha miệng sùi bọt mép, thiên tướng kia mềm lòng an ủi: "Lão nhân gia, ngài đừng nóng vội, tuy chúng tôi không thể giúp ông đấu võ, nhưng sẽ làm tốt chuyện trong khả năng của mình. Nào, các huynh đệ, chúng ta giúp Khương Thái Công trợ uy." Hai tay cùng giơ lên, bắt đầu chỉ huy dàn nhạc.

"Trợ... Uy... Tùng tùng cắc... Trợ... Uy... Tùng tùng cắc... Trợ í a uy í à!" Khương Thái Công thật là uy phong í a í à!..." Không hổ là nhân tài chuyên môn trợ uy, âm thanh đồng đều, nhịp điệu du dương trầm bổng.

Bên này, mọi người trên đài đánh càng lúc càng thêm hứng khởi.

Cuối cùng, Khương Thái Công mặt sưng húp như đầu heo, thổ huyết ba bận, hai tay dâng trả cúp thưởng.

Thiên sứ nổi thiện tâm, đuổi theo giáo huấn một phen, để Khương Thái Công khập khiễng rời đi.

Sau trận chiến đặc biệt giành lại giải thưởng thuộc về mình, Phong Lộng vô cùng phấn khởi, rạng rỡ, tuyên bố lễ trao giải chính thức chấm dứt, đang muốn cưỡi mây trở về, lại bị Lộc Đan từ phía sau ngăn lại, nói: "Phong Lộng thiên sứ chậm đã, tôi còn có chút chuyện muốn hỏi về quyển ba."

"Đúng, tôi cũng có điều cần nói." Thu Lam ngắt lời Lộc Đan, đem ý kiến lúc nhận thưởng nói rõ.

"Thân thế của cô sao?" Phong Lộng cúi đầu lo lắng.

Diệu Quang cười hì hì, lại đi tới khoác tay Phong Lộng: "Thiên sứ tỉ tỉ, đúng lúc em cũng có việc cần nhờ tỉ tỉ, ở quyển một, quyển hai, sao em lại chẳng xinh xắn tí nào vậy chứ? Đến quyển ba có thể thuyết minh thêm, rằng Diệu Quang em vốn đẹp như thiên tiên, ngay cả Mị Cơ cũng không sánh bằng, có điều trời sinh kiêu ngạo, không chịu để cho người khác nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, cho nên cả ngày đội mặt nạ da người, được không?"

Phong Lộng nhíu mày: "Lại là mặt nạ da người? Đề tài này sớm đã không dùng cho người thường, viết như vậy để người xem ném cà chua hả? Không được."

"Cà chua có thể giảm béo nha," Diệu Quang không đồng ý, õng ẹo: "Xin chị đấy, thiên sứ tỉ tỉ lợi hại như vậy, chắc chắn có cách để em có được dung mạo mĩ miều."

Nhược Ngôn rầu rầu nói: "Yêu cầu của ta không cao, chỉ là quyển một hai đều chỉ được sàm sỡ, tới quyển ba hãy cho ăn thử Phượng Minh một lần đi."

Phong Lộng chưa trả lời, đã thấy trên cổ lành lạnh, bảo kiếm của Dung Điềm đã kề sát mặt.

"Chị dám đáp ứng thử xem?" Dung Điềm trầm giọng cười lạnh.

"Hờ... Hờ... Hờ hờ... Hề hề... hì hì..." Phong Lộng cười lớn: "Mọi người không nên nóng vội, chúng ta cứ từ từ mà nói. Kì thật..."

Mọi người vểnh tai.

"Kì thật... Ấy, cậu có thể thu kiếm về không, cổ của thiên sứ ta mỏng lắm."

Dung Điềm mím miệng, đem bảo kiếm dời tới chỗ khác.

Phong Lộng tiếp tục nói: "Thật ra... Quyển ba... Ta vẫn dự định, chính là..." Tranh thủ thời cơ, Phong Lộng nhanh nhẹn xoay người, nhảy bổ lên cân đẩu vân vẫn ngoan ngoãn đậu nguyên tại chỗ.

Nhất thời thuận gió bay lên, lên tới giữa không trung.

"Há há há!" Phong Lộng thiên sứ đứng trên cụm mây, cười nói: "Quyển ba ta viết thế nào sẽ thành thế ấy, không đến phiên mấy người hoa tay múa chân."

Lộc Đan chạy lên hai bước, ngửa đầu nói: "Vậy quyển ba tới khi nào thì ra."

"Chuyện này..." Thiên sứ vò đầu, "Nói thực, viết hay không viết ta vẫn còn chưa quyết định."

Không đợi Lộc Đan biến sắc, đạp cân đẩu vân, bỏ trốn mất dạng.
Bình Luận (0)
Comment