Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 188

Cùng lúc đó, trên mặt sông Ô Mạn cách Thiên Ẩn một khoảng rất xa...

Sống lưng Tây Lôi Minh vương đột nhiên nổi lên một cỗ lạnh lẽo đáng sợ.

"Thiếu chủ, ngươi đang phát run".

Đôi tay vẫn nắm chặt lúc này lại tùy tiện buông xuống ở bên mép đùi. Lạc Vân - người cùng Phượng Minh sóng vai đứng trước gió sông êm dịu là người duy nhất nhận ra hắn rùng mình.

Nhưng là, trong giọng nói cũng không mang theo vẻ châm chọc cùng khinh thường như trước kia.

Không có thêm châm chọc cùng khinh thường, là bởi tối nay, Tiêu gia bao năm hiển hách, uy danh bất diệt đã thất bại vô cùng thê thảm.

Trên dòng Ô Mạn giang, tiếng gió âm lãnh cùng tiếng phần phật của ngọn lửa vẫn đang bốc cháy hòa trộn vào nhau, tạo nên một âm sắc dị thường chói ta. Thứ không chỉ đang bốc cháy mà còn tỏa ra ánh sáng màu hồng trong đêm đen kia chính là cờ hiệu và buồm của đội thuyền Tiêu gia nổi danh thiên hạ.

Trải qua một trận ác chiến, hỗn loạn giết chóc đến mức cả người toàn là máu tanh, tất cả mọi người đều mệt mỏi kiệt sức.

Chủ thuyền thần bí khó lường bên phía địch quân truyền đến tiếng kèn lệnh quỷ dị, âm thanh phát ra thê lương thảm thiết như Quỷ Hồn quanh quẩn trong trời đêm. Sau khi tiếng kèn đáng sợ này dừng lại, cả mặt sông đột nhiên rơi vào một mảnh tĩnh mịch.

Dường như chỉ cần thêm một trận công kích thôi cũng đủ khiến cho toàn quân bị diệt trong chớp mắt.

Bóng ma chết chóc đè nặng lên trái tim mọi người.

Không khí dường như đã bị đóng băng. Tất cả càng ngày càng chìm sâu trong một khoảng tĩnh mịch đáng sợ. Dưới nước, mộc lôi thực sự đã giảm đi rõ rệt, lực độ va chạm cũng không mãnh liệt như ban đầu, nhưng cũng không phải vì thế mà bọn họ có thể qua sông một cách vô sự. Sáu chiến thuyền lớn bên ta, bao gồm cả thuyền của Đồng Quốc Vương thúc Khánh Chương, cả buồm cùng lớp vỏ bảo vệ đều chìm trong biển lửa lan tràn. Phần đáy của thuyền lớn cũng bị mộc lôi phá thủng thành nhiều lỗ lớn, nước sông không ngừng mãnh liệt tuôn vào. Cả con thuyền từ từ nghiêng về bên phải.

Ai nấy đều sắc mặt trắng bệch. Bánh lái của thuyền lớn đã không thể khống chế. Lúc này, đừng nói là đối phó với hơn phân nửa tàn dư của hạm đội hải tặc ở trước mặt, cho dù chỉ là đối phó một chiến thuyền hải tặc cùng loại, cũng khó mà chiếm được lợi thế.

"Rốt cuộc là hải tặc phương nào?" Phượng Minh dẫn theo những thuộc hạ tài giỏi, coi nhẹ cái chết đứng trên thuyền tiên phong, chăm chăm nhìn chủ thuyền của địch ở thượng du, nhất thời không biết phải làm như thế nào.

Dung Hổ đã vứt bỏ cung tên, cầm lại bảo kiếm, đứng ở bên cạnh Phượng Minh, trầm trọng quan sát tình thế vô cùng nguy hiểm, căng thẳng trước mắt, "Lợi hại như thế, chỉ sợ là hải tặc Đan Lâm nổi danh hung hãn tàn độc, giết người không ghê tay."

Phượng Minh tức thì hít vào một hơi khí lạnh.

Đúng là chết oan mà!

Còn tưởng rằng cùng lắm cũng chỉ là gặp phải vương tử Khánh Ly - tên điên vẫn rêu rao vì phụ thân báo thù, vân vân và vân vân mà thôi.

Ai có thể ngờ được rằng, đang ở trên Ô Mạn giang, cư nhiên lại bị đội thuyền hải tặc đánh đến không thể động đậy? Phượng Minh thực sự mù mờ đến một vạn tám ngàn lần. Hắn như thế nào lại đắc tội nhiều người như vậy?

Nhớ tới Tử Nham, tim Phượng Minh đột nhiên nảy lên một nhịp.

Trong thư Tử Nham có nói, để sau này Phượng Minh có thể mở rộng tuyến đường vận chuyển song lượng sa, hắn sẽ đi trước mở đường, tự mình đối phó với hải tặc Đan Lâm.

Hiện tại đội thuyền của hải tặc Đan Lâm đột nhiên vô nguyên vô cớ tập kích thuyền lớn Tiêu gia trên Ô Mạn giang, chẳng lẽ...

"Tử Nham!" Phượng Minh hô nhỏ một tiếng, bất an nhìn về phía Dung Hổ.

Vẻ mặt Dung Hổ cũng liền trở nên ảm đạm.

Từ khi La Đăng hô to đối phương là hải tặc, hắn cũng đã đoán được thủ phạm có thể là hải tặc Đan Lâm. Hải tặc Đan Lâm nếu như xuất hiện tại nơi này, Tử Nham e rằng đã gặp bất trắc.

Nhưng tại thời khắc chém giết ngàn cân treo sợi tóc, càng nghĩ tới những điều như vậy càng chỉ có thể tăng thêm phiền não. Hiện tại, điều quan trọng nhất là tìm cơ hội cứu mọi người ra khỏi tình cảnh hung hiểm này.

"Dung Hổ, chẳng lẽ Tử Nham... hắn..."

"Đây đã là lúc nào? Thiếu chủ tại sao còn đi suy nghĩ những chuyện không liên quan?" Lạc Vân lạnh lùng cắt ngang lời nói của Phượng Minh. Hắn tuy rằng nhỏ tuổi hơn Phượng Minh một chút, nhưng lại thấy cảnh chết chóc nhiều hơn Phượng Minh, cho nên ngược lại càng không để tâm đến chuyện sinh tử.

"Thiếu chủ!" Trong đôi mắt vẫn luôn chăm chú quan sát, theo dõi tình hình địch quân của La Đăng đột nhiên xẹt qua một tia cảnh giác sắc nhọn. Hắn ngưng trọng nói, "Thiếu chủ mau nhìn! chủ thuyền bên phía địch quân đã di chuyển!"

Nhìn về phía trước, quả nhiên chủ thuyền quỷ dị đáng sợ kia đang chậm rãi chuyển động, trên thành thuyền mơ hồ có người vẫy thuyền kỳ truyền đạt mệnh lệnh cho những con thuyền khác. Tuy rằng xem không hiểu những kỳ lệnh của hải tặc, nhưng họ đại khái có thể thấy được, những con thuyền khác đang chầm chậm làm ra tư thế hồi long tụ hợp.

La Đăng là tổng quản của đội thuyền lớn, biết rõ nhất phương hướng của thuyền bè, lúc này lạ lùng hô to một tiếng, "A? Địch quân từ bỏ việc công kích?"

"Ách?"

Phượng Minh cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Bên ta đã sắp thất bại, sắp bị diệt vong. Dưới tình huống địch - ta có sự chênh lệch lớn về lực lượng, muốn hàng phục phe ta thực sự rất dễ dàng, địch nhân như thế nào lại đột nhiên buông tha việc công kích?

Thuyền địch chính là thực sự rút về. Những chiến thuyền chưa tham chiến mới vừa rồi còn từ thượng du vòng đến phía sau đội thuyền Tiêu gia, hình thành cục diện trước sau bọc đánh, lúc này sau khi nhận được kỳ lệnh từ chủ thuyền, liền một lần nữa chậm rãi điều chỉnh buồm, tiến sát về phía chủ thuyền.

Năm chiến thuyền lớn của Tiêu gia bị phá hỏng đến không còn hình dạng, đang chậm rãi nghiêng về một bên. Khi thuyền địch tụ lại với nhau, mọi người đều nghĩ đó là mưu kế của địch, tức thì liền đề phòng nghiêm ngặt, đề phòng đối phương có thể đột nhiên công kích bất cứ lúc nào.

Nhưng là quân địch tựa hồ lại thực sự rút lui. Trong cả quá trình, hai bên đều bất động thanh sắc, cẩn thận bảo trì cảnh giới.

Bọn hải tặc tất nhiên là tuân theo mệnh lệnh mà rút lui. Còn Tiêu gia lúc đầu đinh ninh là phải thua, lúc này lại càng không ngu xuẩn đến mức đi kích động chiến tranh nữa.

Trong sự yên lặng quỷ dị giống như cõi chết, đội thuyền hai bên mới vừa rồi còn chém giết đến máu chảy thành sông, lúc này cư nhiên lại cứ đan xen mà đi qua nhau trên mặt sông.

Phượng Minh nín thở cầm kiếm, lẳng lặng nhìn hết thảy những sự việc khó tin đang phát sinh ở trước mặt.

Hai đội thuyền lớn nguyên bản là cùng giao chiến, lại dần dần tách rời thành hai phương Kinh - Hà (*), phân ra ngụ ở thượng du cùng hạ du.

(Kinh Hà: con sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy vào tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Kinh Hà nước trong, Vị Hà nước đục, ví với việc trắng đen phân biệt rõ ràng)

Dung Hổ đột nhiên nói, "Minh vương, chủ thuyền của bọn họ đang tiến tới đây."

Kỳ thực mọi người đều có thể trông thấy, chiến thuyền lớn nhất, có lẽ cũng năng lực chiến đấu cực mạnh bên phía địch quân đang di chuyển về phía chủ thuyền của Tiêu gia.

Chủ thuyền Tiêu gia có thân hình khổng lồ, nhưng trước đó từng bị hai thuyền địch đâm đến mức lớp vỏ bảo hộ hoàn toàn bị phá huỷ. Cả buồm chính lẫn buồm phụ đều bị hỏa tiễn bắn trúng, đang hừng hực bốc cháy. Đáy thuyền còn đang bị vào nước, có thể chìm xuống bất cứ lúc nào.

Tức thì, một sự đối lập cực lớn hình thành. Chiến thuyền kia vẫn chưa tham chiến, hiển nhiên không mảy may tổn hại một chút nào. Chủ thuyền bên địch từ từ tiến lại, mang đến cho mọi người trong Tiêu gia một cảm giác áp bách khó có thể nói lên lời.

Phượng Minh trừng mắt nhìn chủ thuyền của đối phương đang tới gần. Thuyền làm hoàn toàn bằng kim loại, hình dáng dài hẹp, vừa nhìn đã thấy đây là loại chiến thuyền được đặc chế dành riêng cho việc công kích, da đầu bất giác không khỏi tê dại một trận, trong đầu chỉ có thể xuất hiện vỏn vẹn mười từ - Minh vương ta lại mặc cho người xâm phạm sao?

Thật đáng giận!

Lần nào cũng vậy, hình như cuối cùng đều trốn không thoát loại kết cục của phim truyền hình: bị Diệu Quang bắt, bị Bác Lăng cùng Tam công chúa bắt, bị Nhược Ngôn bắt, bị Đông Phàm bắt, lần này lại tới bọn hải tặc chó má gì đó!

Trước nay vẫn đều là chỉ dùng đến mưu kế. Lần này lại càng tuyệt vời hơn, được ở dưới hai tầng bảo vệ của tinh anh Tây Lôi cùng Tiêu gia sát thủ đoàn, thế nhưng cư nhiên lại bị đánh đến mức không ngẩng đầu lên được.

Vẫn là do Tiêu gia thời gian gần đây luôn dương dương tự đắc, rằng trên Ô Mạn giang không người dám đụng vào bọn họ.

Tựa như khi cửa nhà bị người ta tàn bạo đập dẹt, cả nhà bà ngoại cũng bị mất mặt!

Chủ thuyền bên phía địch quân vẫn là một bộ dáng thản nhiên không hề sợ sệt, dáng điệu nghênh ngang xuôi dòng chạy xuống, dừng lại ở phía trước chủ thuyền Tiêu gia chưa tới ba thước, lại đột nhiên ngừng lại tất cả mọi hoạt động, giống như muốn dành cho Phượng Minh một sự chấn động.

Người của đội thuyền đều hơi hơi hiểu được, một động tác nhìn có vẻ đơn giản như vậy, nhưng tuyệt đối phải là những tay điều khiển buồm lão luyện và hiểu rõ cấu tạo của thuyền bè mới có thể làm được.

Đối phương là đang thị uy!

Địch nhân thấy chủ thuyền Tiêu gia ở trước mặt sắp sửa chìm nghỉm nên diễu võ dương oai. Thanh danh của Tiêu gia giống như sinh mệnh của Lạc Vân. Khuôn mặt tuấn tú thoáng âm trầm, hung hăng nói ra hai chữ, "Đáng giận!"

"Bọn chúng rốt cuộc muốn làm cái gì?" Phượng Minh nhíu mày.

Hai bên sắp tiếp cận gần nhau đến mức, ngay cả có gió sông ngẫu nhiên thổi qua cũng xua không nổi sự ngưng trọng, bức bách.

Mùi máu tươi do trận ác chiến lưu lại vẫn còn tràn ngập trên mặt sông.

Thúc!

Trước mắt mọi người đột nhiên sáng ngời. Boong thuyền đối phương nguyên bản chỉ hai ba chỗ có ánh đèn, lúc này lại mãnh liệt bùng lên một ánh lửa lớn.

Sau khi thích ứng với ánh sáng chói mắt thình lình xuất hiện, mới phát hiện nguyên lai boong thuyền bên kia bốn phía đều đặt những lò lửa khổng lồ. Cũng không biết những hải tặc này có mánh khoé lợi hại gì, có thể châm được tất cả những lò lửa ấy trong cùng một thời khắc.

Dung Hổ đứng ở bên cạnh Phượng Minh, hạ giọng nói, "Lâu nay nghe nói hải tặc Đan Lâm cực giỏi đùa giỡn nhân tâm, khiến cho đối thủ phải kinh sợ. Phàm là thương thuyền từng bị bọn chúng cướp đoạt một lần, lần tiếp theo chạm mặt bọn chúng, bất luận trên thuyền có lực lượng phòng vệ hay không, đại đa số đều sẽ không đánh mà tự đầu hàng, dâng ra tất cả trân bảo trên thuyền. Điều mà chúng ta hiện tại nhìn thấy, có lẽ chính là một thủ đoạn hù dọa người của bọn họ".

Phượng Minh chậm rãi gật đầu, "Chiến thuật tâm lý thực sự rất quan trọng."

"Thứ bọn họ muốn là trân bảo trên thuyền chúng ta sao?" Trong các cao thủ ở phía sau có người nhịn không được mà mở miệng nói.

Lạc Vân vừa định chỉ trích, Phượng Minh đã thuận miệng nói, "Nếu là vì trân bảo, tại sao lại sử dụng mộc lôi? Thuyền nếu như bị chìm, trân bảo cũng rơi xuống lòng sông, muốn mò cũng chưa chắc có đủ thời gian. Nơi này dù sao cũng không phải eo biển Đan Lâm, đại quân của Đồng Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới."

Lạc Vân thầm kinh ngạc.

Phượng Minh vừa rồi phát run, Lạc Vân là người nhìn thấy. Lạc Vân chỉ nghĩ rằng, thiếu chủ như hắn sau một vòng huyết chiến, chưa đầy ba phút đồng hồ sẽ lại khôi phục bản tính nhát gan hèn yếu ban đầu, không nghĩ tới hắn bây giờ còn có thể vận hành đại não.

Hơn nữa, lời nói lần này, quả thật cũng có chút kiến giải.

"Bọn chúng xuất hiện rồi." Có người hạ giọng nhắc nhở.

Mọi người nhất thời, đều cẩn trọng mười phần, chăm chú nhìn về phía trước.

Boong thuyền đối phương đèn đuốc sáng trưng, mọi thứ đều có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Mọi người đưa mắt nhìn chằm chằm, thấy cửa khoang từ từ mở ra, hai người nam tử vóc dáng cao lớn chậm rãi bước ra, một người đi phía trước, một người đi phía sau, rõ ràng là có thân phận chủ - tớ.

Loại dáng vẻ nhàn nhã, ung dung như đi dạo này thực đáng giận!

Hai thuyền đối đầu nhau, khoảng cách rất gần, nhất cử nhất động của đối phương đều bị Phượng Minh nhìn đến không sót điều gì.

Hai người kia ăn mặc có vẻ rất phong tình, nhất là cái đai lưng ở phía trước, trên đó trang trí đủ loại bảo thạch quý giá hiếm thấy, cũng không mang theo bội kiếm, bộ dạng biếng nhác như vừa mới trở dậy sau một giấc ngủ trưa thoải mái, hai tay chắp sau lưng, đi tới cuối boong tàu, đối mặt với Phượng Minh tay đang cầm lấy chuôi kiếm, cả người đẫm máu may mắn sống sót sau trận ác chiến.

Có sự đối lập đó, đơn giản chính là bởi hai người ở trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt, một người ở Tu La tràng, một người ở chốn an nhiên.

Người hai bên đứng ở đầu thuyền, lần lượt đánh giá lẫn nhau.

Phượng Minh nhìn nam nhân kỳ lạ trước mặt, nam nhân đó cũng nghiêm túc đánh giá Phượng Minh. Sau một hồi tỉ mỉ quan sát, nam nhân từ đầu đến cuối luôn mang theo ác ý liền cong lên khóe môi, trong nét cười mang theo đầy vẻ trêu tức, "Tây Lôi Minh vương? Tiêu gia thiếu chủ? Phượng Minh?"

Hai chữ cuối cùng thật nhẹ nhàng, thản nhiên mà đi ra từ đầu lưỡi, nhưng dường như lại ẩn chứa một cỗ có dụng ý sâu xa.

Dung Hổ và Lạc Vân giận dữ, mi tâm nhíu chặt.

Phượng Minh chính trong những thời điểm mấu chốt, đầu óc ngược lại càng linh hoạt hơn bình thường, bất ngờ giành thắng lợi. Dù sao cũng đã là cá nằm trên thớt, phá bình không ngại phá vỡ, cười hì hì một cái, khuôn mặt tiếp đó lại nở một nụ cười xán lạn như gió xuân, khẽ khen một tiếng, "Thực không thể tưởng được, bây giờ ngay cả đầu lĩnh hải tặc cũng có khí thế như vậy."

Hiện tại có đánh cũng đánh không lại người ta, căng thẳng nắm chặt kiếm như vậy chỉ có thể khiến người ta chê cười.

Đơn giản nới lỏng tay kiếm, thoải mái mà chắp tay ôm quyền, trước tiên cúi người hành lễ, tao nhã nói, "Ta chính là Phượng Minh. Thứ cho không biết đến đại đầu lĩnh hải tặc Đan Lâm nổi tiếng thiên hạ, các hạ có thể chỉ giáo tôn tính đại danh?"

Hắn ung dung điềm tĩnh như vậy khiến Lạc Vân ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, lập tức nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Phải biết rằng người Tiêu gia cực kỳ kiêu ngạo, mỗi người đều là hảo hán thà chết chứ không chịu khuất phục. Bọn họ dưới tình thế như vậy vẫn gan dạ chiến đấu đã đành, thật không ngờ một tên thiếu chủ vẫn luôn được cho là vô năng, tối nay lại khiến cho bọn hắn bất ngờ hết lần này tới lần khác.

Hạ Địch và Không Lưu trước đó dựa vào ưu thế thuỷ chiến, vẫn luôn không e ngại gì phe Phượng Minh, lúc này nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Phượng Minh liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Thiên hạ đồn rằng tiểu tử kia dựa vào sự sủng ái của Tây Lôi vương mà đi huênh hoang khoác lác khắp nơi, chỉ có duy nhất cái mặt là coi như không tồi, hiện tại xem ra cũng không phải chỉ như vậy.

Dưới tình huống chỉ cần mình tùy thời hạ một đạo mệnh lệnh là có thể đem hắn đẩy vào chỗ chết, hắn cư nhiên lại không có sợ tới mức cả người phát run, quỳ xuống cầu xin tha thứ. Nam nhân trẻ tuổi, phong lưu tuấn mỹ ở trước mặt này, trong con mắt đương kim hoàng đế của tất thảy mười một quốc gia, có thể nói là một món hàng thượng đẳng.

Tử Nham dũng mãnh kia, nguyên lai là phải bảo vệ một người như thế này.

Hình ảnh Tử Nham dựa vào thuyền trầm tư suy nghĩ dưới bóng đêm lại mạnh mẽ xẹt qua trong đầu. Hạ Địch nhếch môi đánh giá Phượng Minh ở trước mặt, ung dung nhàn nhã mà nói, "Ha ha, Minh vương thật khéo nói đùa. Chúng ta làm sao có thể là hải tặc Đan Lâm ác danh tứ hải?"

Chống lại ánh mắt tuyệt đối không tin của Phượng Minh ở phía bên kia, Hạ Địch làm ra vẻ vỗ vỗ trán một chút, "A, đúng rồi, đã quên treo cờ hiệu của tệ quốc(*) lên. Không Lưu, ngươi đi treo đi."

(Tệ quốc: cách nói khiêm tốn).

Không Lưu lập tức dạ một tiếng, quay mặt về phía sau lớn giọng truyền lệnh, "Treo cờ!"

"Treo cờ!"

Chỉ chốc lát sau, cờ xí rực rỡ đón gió mà căng lên, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người trong Tiêu gia.

Phượng Minh được lão sư Dung Điềm dạy dỗ nhiều lần, cờ hiệu của các nước vẫn có thể là nhận ra, vừa nhìn lên liền nghẹn họng không nói nên lời, sửng sốt nửa ngày mới nói, "Đan Lâm vương tử?"

"Phải." Hạ Địch gật gật đầu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cách thuyền hướng về phía Phượng Minh hành lễ một cái, cất cao giọng nói, "Đan Lâm nhị vương tử Hạ Địch ra mắt Tây Lôi Minh vương kiêm Tiêu gia thiếu chủ."

Hắn thi lễ, Không Lưu theo hầu ở phía sau đương nhiên không thể đứng, cũng hành lễ theo.

Hai bên vốn là giằng co kịch liệt tới cực điểm, đột nhiên lại trộn lẫn vào một chút lễ tiết ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn không ra manh mối.

"Tiêu gia thiếu chủ Phượng Minh ra mắt Đan Lâm nhị vương tử." Phượng Minh lộ ra nét cười, cũng hướng về phía Hạ Địch thi lễ lại.

Đám cao thủ của Dung Điềm cũng làm theo hắn, qua loa đáp lễ cho có lệ. Người Tiêu gia thế nhưng lại lấy Lạc Vân làm gương, mỗi người đều đứng thẳng lưng nhìn chăm chăm vào Hạ Địch, căn bản không làm cái gì, tay vẫn đặt ở trên chuôi kiếm như cũ, hoàn toàn là bộ dáng chỉ cần xuất hiện một lời không đúng, chúng ta sẽ lại loạn sát một hồi.

Phượng Minh thế nhưng không có làm bọn hắn thất vọng, có qua có lại mà thi lễ, sau đó liền dựng thẳng thắt lưng, trên mặt thu lại nét cười, thay đổi thành một bộ vô cùng nghiêm chỉnh, trầm giọng nói, "Người tới nếu như là Đan Lâm nhị vương tử điện hạ, vậy thứ cho ta trực tiếp chất vấn. Chúng ta cùng Đan Lâm không thù không oán, vương tử vì cái gì cư nhiên lại phát động tập kích chúng ta tại lưu vực Ô Mạn giang của Đồng Quốc? Hành động đánh lén như vậy, chẳng lẽ là phong tục tập quán của Đan Lâm hay sao?"-----

Phải biết rằng, hải tặc đến và đi đều là vô ảnh vô tung, giết người cướp của rồi bỏ chạy, cho nên làm việc xấu không cần nghĩ đến hậu quả.

Nếu như đổi lại là Đan Lâm vương tộc thì sẽ khác, nếu bỏ chạy sẽ khó tránh khỏi liên lụy, cho dù là đảo quốc cũng vậy. Hôm nay dù cho bọn họ toàn quân bị diệt, Dung Điềm một khi nhận được tin tức, ngày sau nhất định sẽ báo thù.

Cho nên, căn cứ vào sự phân tích từ cái đầu nhỏ nhỏ của Phượng Minh, phỏng chừng... có lẽ... có lẽ... có lẽ... khả năng bị đối phương lập tức giết đi là không lớn.

Dĩ nhiên, nếu như vương tử bên kia là người điên, vậy sẽ khó nói lắm.

Rốt cuộc mình đã từng đắc tội hắn sao?

Ôi, chuyện khác mặc kệ.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải làm cho đối phương kinh sợ. Nghĩ đến việc đối phương đã khiến cho bên mình chấn động một hồi lâu, hiện tại nhất định phải trả lại ngang bằng một chút.

Trước đây Dung Điềm đã dạy thế nào? Ách, hình như là khi hai quân giao đấu, nếu như binh lực không đủ, sẽ lấy khí thế chống đỡ, bởi vì chiến tranh không nhất định là đánh giết trên tiền tuyến, còn liên quan đến thế lực mạnh mẽ của từng người ở hậu phương. Tướng lĩnh hai quân nói chuyện với nhau là phi thường trọng yếu. Trong lịch sử không thiếu ví dụ về những đội quân có binh lực yếu kém, nhưng tướng lĩnh dựa vào tài ăn nói hơn người, biết suy xét về hậu quả của cuộc quyết chiến sắp diễn ra, hướng đối phương đưa ra giả thuyết về hậu quả chính trị phức tạp có thể xảy đến, cuối cùng bình an rời đi.

Trước đây, khi Dung Điềm dạy về điều này chính là dài dòng sách vở một tràng, Phượng Minh nghe mà đầu óc choáng váng, giương mắt ngốc nghếch hỏi, "Có phải là đánh không lại thì hù dọa hay không?"

Lão sư Dung Điềm đáng thương vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ có thể gật đầu nói, "Đúng vậy", rồi dứt khoát quăng đi chương trình dạy học về chiến tranh, đem đệ tử ngu dốt ôm đến giường, bày ra một chiến trường khác trên thân thể người kia, hung hăng chỉ dạy.

Chuyện xấu hổ về phương diện "giáo dục thân thể", hiện tại đương nhiên không rảnh để suy nghĩ, bất quá Phượng Minh cần cố gắng nhớ đến chiến thuật "Đánh không lại thì hù dọa" mà Dung Điềm đã dạy.

Lên tiếng hù dọa, vừa lúc Phượng Minh còn có một chút vốn.

"Tây Lôi ta đất rộng bao la, của cải dồi dào, binh lực sung túc, vẫn luôn cùng quý quốc hòa hảo vô sự. Tuy hiện giờ có nội loạn nho nhỏ, Dung Điềm tạm thời không thể quay về nước, nhưng Đông Phàm đã quy phục Dung Điềm, giành lại Tây Lôi cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều. Còn Tiêu gia lại có vô số cao thủ rải rác khắp các quốc gia. Chuyện đêm nay còn liên lụy đến Đồng quốc vương tộc. Cùng lúc đắc tội nhiều người, vương tử không lo lắng về hậu quả trong đó sao?" Phượng Minh lạnh lùng hừ một tiếng, "Lần này vô cớ hủy đi đội thuyền Tiêu gia, ngay cả thuyền của Đồng quốc vương tộc cũng tấn công, xin vương tử cho một lời phúc đáp hợp lí. Nếu không, cho dù tối nay chết trận tại nơi này, đến một ngày nào đó, cũng sẽ có người báo đại thù này cho ta, huyết tẩy Đan Lâm vương tộc ngươi."

Hạ Địch nhìn biểu tình nghiêm túc của Phượng Minh, âm thầm tức cười.

Tuy rằng gương mặt tuấn mỹ thanh dật dần dần trở nên băng lãnh, trên người và trên tay lại có máu tươi, vị Minh vương này không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác, cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng không hề tanh mùi máu hoặc tàn độc.

Bản tính Hạ Địch trời sinh lãnh khốc, ra tay nhẫn tâm, đôi mắt đặc biệt giỏi về quan sát kẻ địch. Ánh mắt Minh vương trắng đen rõ ràng, hào quang lưu chuyển, long lanh gợn nước, như thủy tinh trong sáng không có chút tỳ vết, lại còn mang theo một chút hoan mang cùng phẫn nộ. Trong mắt của thủ lĩnh cướp biển giết người vô số như Hạ Địch này, chỉ có hai chữ - đáng yêu.

Đối với lời chất vấn đanh thép của Phượng Minh, Hạ Địch chỉ bâng quơ nói, "Minh Vương, thật sự là oan uổng cho ta. Đan Lâm chỉ là một đảo quốc nhỏ, sao dám cùng lúc đắc tội Tây Lôi, Đồng Quốc lẫn Tiêu gia? Sự tình đêm nay, ta cũng chỉ là có hảo ý."

"Hảo ý?"

Trên chủ thuyền của Tiêu gia, mọi con mắt đều trừng đến mức so với chuông đồng còn lớn hơn.

Có lầm hay không a!

"Việc này mà ngươi cũng gọi là hảo ý?"

Hạ Địch cong khóe môi, trâng tráo nói, "Tiêu gia thiếu chủ tâm mang chí lớn, muốn loại bỏ đám hải tặc ở vùng biển Đan Lâm, khai thông tuyến đường vận chuyển song lượng sa của thập nhất quốc với Đan Lâm, bổn vương tử nghe được tin tức, quả thực rất cao hứng. Gần đây, vấn đề hải tặc đã khiến hoàng thất ta vô cùng đau đầu. Song lượng sa ở Đan Lâm khắp nơi đều có, mà hết lần này đến lần khác đều không vận chuyển ra ngoài được, chẳng phải là đáng tiếc sao."

Có đánh chết, Phượng Minh cũng không tin được chuyện này có cái gì hảo ý. Bất quá hai câu đầu tiên, ngược lại nghe rất hợp tình hợp lí.

Nếu như Tử Nham ở đây, nhất định sẽ lập tức vạch trần thủ đoạn lừa bịp của Hạ Địch. Vương tộc Đan Lâm từ trước đến nay vốn câu kết với hải tặc để nâng giá song lượng sa, đồng thời hình thành một mạng lưới bảo hộ ở ngoài khơi của đảo quốc Đan Lâm.

"Ta thầm phỏng đoán, nếu Tiêu gia thiếu chủ có can đảm khiêu chiến với hải tặc Đan Lâm, như thế tất phải nắm chắc phần thắng khi giao chiến. Khả năng chiến đấu của đội thuyền Tiêu gia rất nổi tiếng, mà ta đây vì để ứng phó với hải tặc cũng từng khổ luyện thủy chiến. Xin thứ cho Hạ Địch chỉ có một chút như vậy mà tự kiêu..." Hạ Địch chậm rãi nói, tuy là ngoài miệng thì khiêm tốn nhã nhặn, hưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ yêu dị khiếp người, dáng cười cũng là bỡn cợt và tàn độc, một chút ý tứ thỉnh người thứ tội cũng không có, cười nhạt nói, "Việc tác chiến với hải tặc, ta tự cho là có một chút kinh nghiệm. Binh pháp có nói, "Học hỏi binh thư không bằng diễn tập, mà trong khi diễn tập, nếu như có thể lấy quân đội bạn coi như địch nhân mà diễn luyện, sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất. Cho nên, khi nghe nói đội tàu của Minh vương tới Hàn Nhược, ta mới cố ý chọn nơi này làm nơi diễn tập thủy chiến cho Minh vương."

Diễn tập?

Đám người Phượng Minh xoay mặt nhìn nhau.

Nếu không phải lo ngại vấn đề hình tượng, Phượng Minh nhất định sẽ đem cái miệng đang mở thật lớn kia vả cho tới khi rớt xuống mới thôi.

Máu chảy thành sông như vậy, cơ hồ đã hủy đi toàn bộ đội thuyền Tiêu gia xa hoa lộng lẫy, cư nhiên lại là diễn tập?

Lừa quỷ a!

Hạ Địch lại nói, "Chính vì như vậy nên ta mới lệnh cho bọn thuộc hạ đổi sang dùng đoản tiễn, phần lông vũ dài hơn, để tránh tổn thương tới nội tạng của thủ hạ Minh vương, nếu không sẽ thật sự tạo thành thương vong. Đồng thời, để kết quả diễn luyện được chân thực, ta lại phân phó thuộc hạ thoa một chút thuốc tê bên trên mũi tên. Cứ như vậy, mũi tên sẽ không thật sự lấy mạng người, nhưng là nếu bị tên gây thương tích sẽ hao tổn sức chiến đấu." Nói tới đây, hắn lại đột nhiên chuyển sang giọng điệu đau thương, "Đáng tiếc, Minh vương cũng không biết tâm ý của ta đây. Ta vốn chờ người thủ hạ lưu tình, nhưng Minh vương lại sai người đuổi cùng giết tận. Quân tinh nhuệ trên hai chiến thuyền của ta, cư nhiên lại bị giết sạch không còn một mống".

Phượng Minh da gà da vịt rụng thành từng mảng. Bởi vì mình thân phận đặc biệt, hắn không ngừng đi đây đi đó, kỳ nhân cũng xem như đã gặp qua không ít, nhưng mà người da mặt dày, già mồm át lẽ phải như thế này, thật đúng là lần đầu.

Ngoại trừ nghẹn họng nhìn trân trối thì chính là nói không nên lời.

Rốt cục, nguyên lai mình không phải là bị người đánh lén?

"Hoang đường!" Dung Hổ trầm giọng nói, "Đánh lén thì là đánh lén, thiên hạ nào có loại diễn tập như thế? Một tiếng báo trước cũng không có, giữa đêm giữa hôm mai phục. Rõ ràng làm ra việc khiến cho người ta khinh thường, hiện tại lại muốn ngụy biện."

Một câu nói trúng tim đen, ngay cả Lạc Vân nghe xong cũng thầm khen ngợi trong lòng.

Hạ Địch không cho là đúng, "Vị tướng quân này nhất định chưa từng đánh nhau với hải tặc. Hải tặc am hiểu nhất chính là tập kích bất ngờ. Biển rộng mênh mông, bốn phương tám hướng đều là bẫy rập. Chiến tranh là chuyện tàn nhẫn và tuyệt tình nhất. Đội tàu của Minh vương nếu như ngay cả tập kích chính diện cũng không thể chống trả nổi, e rằng... Ta đây chỉ có thể nói, người được lợi lớn nhất của lần diễn tập này, chính là bản thân Minh vương. Nếu bổn vương tử không đến, nói không chừng Minh vương sẽ trực tiếp dẫn đội thuyền ra khơi. Với tình trạng như hiện nay của đội thuyền Tiêu gia, thực sự nếu cùng hải tặc kiên cường đối chọi, chỉ có thể có đi không có về. Ta nói có đạo lý hay không, các vị có thể dùng chút lương tâm để ngẫm lại."

Mọi người nhất thời không có cách nào lên tiếng.

Đương nhiên không có ai lại thật sự đi dò lương tâm của mình.

Bất quá, đơn giản là những lời Hạ Địch nói ra, cũng có vài phần ngụy biện.

Ngay trên sông lớn, Tiêu gia có thể bị đánh dồn vào tuyệt cảnh. Nếu như đây là đang giữa biển rộng mênh mông, cơ hồ có thể nói tuyệt không có hi vọng sống sót trở về.

Hải tặc Đan Lâm thực sự đáng sợ như vậy sao?

Bản thân Phượng Minh không phải là một người hiếu chiến, chẳng qua biểu hiện của hắn liên quan đến Dung Điềm và mặt mũi của Tiêu gia, không thể không nỗ lực quyết chí tự cường, hay để đối phương chấn trụ. Nghe Hạ Địch cãi chày cãi cối xong, Phượng Minh cười lạnh lộ ra một chút uy nghiêm, bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của Hạ Địch, "Giữa biển rộng chỉ e không cần phải phóng nhiều mộc lôi trong nước như vậy đi? Chẳng lẽ biển giống như Ô Mạn giang, phân ra thượng du hạ du? Vương tử nếu chỉ là vì giúp đội thuyền Tiêu gia diễn luyện, vì cái gì muốn chuẩn bị thứ vũ khí trí mạng như vậy, khiến cho đội thuyền Tiêu gia ta có khả năng rơi vào hiểm cảnh bị chìm?"

Hạ Địch không ngờ tới Phượng Minh lại hỏi như vậy. Hắn liếc mắt nhìn Phượng Minh một cái, bất thình lình ngửa mặt lên trời cười to.

Cuồng ngạo tới cực điểm.

Lạc Vân lạnh lùng hỏi, "Đáp không được, liền nghĩ cười vài cái để bưng bít cho qua chuyện sao?" Thanh âm lạnh đến mức như đóng băng.

Hạ Địch ngừng cười, khinh thường mà hừ lạnh nói, "Trên biển tuy là chưa từng có thượng du hạ du, nhưng có rất nhiều mạch nước ngầm cùng với khu vực đá ngầm, so với những mộc lôi thông thường này còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Hải tặc muốn cùng địch nhân cường đại giao thủ, đầu tiên sẽ dẫn dụ khiến cho thuyền của địch quân tiến vào mạch nước ngầm, hoặc là vùng đá ngầm. Minh vương, ngươi có dám nói ngươi hiểu rõ tình hình hải phận Đan Lâm hơn đám hải tặc hay không? Eo biển Đan Lâm, chỗ nào dưới nước có Ma Vực sẽ làm hư hỏng tàu thuyền, ngươi nắm rõ được sao?"

Phượng Minh im lặng không nói gì.

Sạt... sạt...

Thanh âm chói tai từ phía sau truyền đến. Đó là cột buồm của thuyền chính bắt đầu từ từ xiêu vẹo rạn gãy. Lửa trên thuyền đã được dập tắt, nhưng đội thuyền tổn hại nghiêm trọng, xem ra việc bị chìm chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Bọn họ kiệt sức, lại thêm thân thể chịu sự trói buộc của thuốc tê trên mũi tên, đa số đều phải dựa vào binh khí để chống đỡ mới đứng vững được, sức chiến đấu mười phần đã giảm đi đến tám phần.

Nhưng tên đầu xỏ gây ra hết thảy việc này, cư nhiên ngay trước mặt bọn họ ba hoa chích chòe, nói cái gì đây là một "Hảo ý".

Tiêu gia thiếu chủ, lúc này, thực sự là đã kinh ngạc đến cực điểm.

Nhưng bảo hộ tính mạng là việc của thủ hạ, bảo vệ thanh danh Tây Lôi cùng Tiêu gia lại là trách nhiệm của Phượng Minh.

Cho dù là vì Dung Điềm, cũng tuyệt không thể nhất thời mà lên giọng quá nhiều.

Sau khi hù dọa, chỉ e... chính là cần phải tìm cách xuống nước.

"Lời của Vương tử quả có đạo lý." Phượng Minh than nhẹ một tiếng.

Mọi người ở phía sau thấy hắn ban đầu thì đanh thép chỉ trích Hạ Địch, còn cho là hắn sẽ cường ngạnh mà tiếp tục, không nghĩ tới hắn thế nhưng bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.

"Cuộc chiến tối nay khiến cho cái nhìn của ta đối với những hải tặc Đan Lâm hoàn toàn thay đổi. Tuy rằng vương tử nửa đêm diễn tập đánh úp, làm cho Tiêu gia ta tổn thất nặng nề, nhưng điều đó so với dụng tâm lương khổ của Vương tử và lợi ích của chúng ta sau này, thật sự là không đáng nhắc tới. Đại ân này, Phượng Minh xin ghi lòng tạc dạ." Chắp tay thi lễ, cúi người bái lạy thật sâu, rốt cục thực sự làm vẻ một người lễ trọng.

Mọi người vẫn còn đang ngẩn người, Phượng Minh đã lại đứng thẳng lên, vừa khẩn khoản mà đối Hạ Địch nói, "Nếu Vương tử đã là vì hảo ý mà đến, thỉnh vương tử trước tiên đem thủ hạ của ta vừa bắt được dưới nước thả ra. Còn như những thuộc hạ của vương tử không may bị chúng ta giết chết, Phượng Minh nguyện ý xuất tiền an ủi, tiền bạc không đáng nhắc tới, coi như là bày tỏ một chút náy náy trong lòng ta đi."

Những phó thuyền vừa rồi phóng đi, tám, chín phần đã bị đánh tung. Không phải rơi xuống nước sẽ chẳng may gặp phải mộc lôi và chết trận, mà chính là bị địch nhân ẩn trong nước bắt sống. Đám người Phượng Minh đương nhiên là chính mắt nhìn thấy, trong lòng nôn nóng tới cực điểm, tiếc rằng không thể phân thân để nghĩ biện pháp, bởi ngay cả chủ thuyền của mình cũng đã rơi vào tay địch quân, trước tiên chỉ còn có thể loạn sát.

Hiện tại đưa ra yêu cầu này, chính là vừa đúng lúc, đúng chỗ.

Hắn hành lễ nhận lỗi liền khiến cho nhân tâm của đám người Tiêu gia như Lạc Vân La Đăng mới vừa rồi còn bắt đầu kính nể hắn lại giảm xuống thê thảm. Nhưng vừa nghe Thiếu chủ đưa ra điều kiện thả người, bọn họ liền lập tức thay đổi cái nhìn về năng lực của thiếu chủ.

Hạ Địch lại thẳng thắn, lòng không chút do dự nói, "Đương nhiên, chúng ta chính là cứu người, không hề có ý niệm bắt người."

"Không Lưu, thả người."

Không Lưu lại vung tay về phía sau, "Thả người!"

Từ khoảng tối mờ phía sau boong thuyền, mấy chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng được thả xuống từ mặt bên chủ thuyền của Hạ Địch. Tất cả vội vã chèo về, dựa sát vào chủ thuyền Tiêu gia.

Người trên thuyền đa số đều là thủ hạ của La Đăng, dù sao cũng có chút tình cảm. Nhìn đám thủ hạ tưởng rằng sẽ chết chắc lại được thả ra như một kỳ tích, ngay cả người lão luyện như La Đăng cũng lộ ra một chút kích động, hướng phía Phượng Minh xin chỉ thị, "Thiếu chủ, ta đích thân qua đó xem."

Phượng Minh gật đầu một cái, La Đăng liền lập tức dẫn mấy cao thủ xuất sắc theo lan can của chủ thuyền vội vàng hướng về phía cửa sau - nơi mà mấy chiếc thuyền nhỏ chuẩn bị đến gần, chờ đợi để đón thủ hạ của mình.

Đương nhiên, vì đề phòng đối phương làm điều gian trá, đám người La Đăng vẫn còn cầm binh khí trên tay. Chỉ cần thuyền nhỏ đến gần, bất luận có chuyện gì khác lạ diễn ra, bọn họ nhất định sẽ tấn công chém giết không chút lưu tình.

Qua một lúc lâu, Lạc Vân vẫn ở bên cạnh Phượng Minh thấp giọng bẩm báo, "Thiếu chủ, quả thật đều là người của chúng ta, tất cả đều an toàn."

Phượng Minh thở ra một hơi, gật đầu.

Sau tin tốt của Lạc Vân, lại đến phiên Dung Hổ ở bên kia thì thầm báo cáo tin xấu, "Minh vương, chủ thuyền chống đỡ không được lâu nữa. Nếu tiếp tục kéo dài thêm, chúng ta đều phải bơi lên bờ."

Phượng Minh ngầm hiểu ý, quan sát tình hình mặt sông.

Qua một hồi nhọc sức, mấy chiến thuyền lớn của Tiêu gia cùng thuyền của Đồng quốc vương tộc cũng đã lảo đảo tới được gần bờ. Bộ dáng của Hạ Địch thực sự không giống như muốn đuổi tận giết tuyệt, đoàn thuyền chưa tham chiến của hắn chưa hề ngăn cản đội thuyền của Phượng Minh cập bờ.

Hiện tại chỉ còn lại chủ thuyền của Tiêu gia bị đâm đến mức hình thù trở nên quái dị, có thể chìm bất cứ lúc nào, trơ trọi lưu lại trên mặt sông, đứng song song cùng chủ thuyền có sức chiến đấu siêu cường của đối phương.

Sau khi chờ người Tiêu gia cập bờ xong, Lạc Trữ chỉ có thể đứng xa xa nhìn chủ thuyền của hai bên ở giữa sông lớn mà chẳng biết đang làm cái quỷ gì, lại không dám tùy tiện đi qua chém giết. Công phu của mọi người ở trên mặt nước đã phân ra cao thấp, tình hình hiện tại dường như lại có chuyển biến tốt đẹp, ai biết lúc này nếu như làm ra hành vi không thích hợp sẽ có hậu quả gì chứ?

Điều mà họ gọi là "có chuyện xảy ra với Tiêu gia Thiếu chủ" đương nhiên là chuyện tốt. Chuyện này vốn là một trong những tâm nguyện của Thiên Thiên biểu muội.

Thế nhưng tính mạng của đứa nhỏ ngốc Lạc Vân đang ở trên chủ thuyền kia chính là ngàn vạn lần không thể có chuyện gì.

"Lạc tổng quản, chúng ta cũng không thể cứ đợi như vậy đi?"

Đám cao thủ đi theo La Đăng đợi ở phó thuyền cũng đều vì tình hình quỷ dị mặt sông mà lòng thấp thỏm lo lắng. Người của Tiêu gia sát thủ đoàn hiếm khi sốt ruột như vậy, liên tiếp hướng sang Lạc Trữ xin chỉ thị có nên đánh hay không.

Việc này cũng khó trách, Tiêu gia Thiếu chủ dù sao cũng đang ở trên chủ thuyền.

Vạn nhất có chuyện không hay xảy ra, họ thế nhưng lại đứng ở bờ sông chờ xem náo nhiệt, sau này gặp mặt lão chủ nhân sẽ phải ăn nói như thế nào?

Lạc Trữ ngoài mặt bất động thanh sắc, thật ra cũng gấp đến nỗi cả người đổ mồ hôi.

Ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên để Lạc Vân ở lại trên chủ thuyền. Bằng không thì hiện tại hạ lệnh công kích đối phương, cho dù là địch quân đang cùng chủ thuyền đàm phán cũng có thể lập tức nhắm thẳng vào thiếu chủ mà hạ một đao, một chiêu mượn đao giết người không chê vào đâu được. Phượng Minh chết, Lạc Vân cũng liền có cơ hội.

"Chờ một chút." Lạc Trữ sau một hồi trầm mặc lại tiếp tục lạnh lùng mà chăm chú nhìn hỏa quang trên mặt sông.

Trên mặt Ô Mạn giang, hai bên bước vào một vòng thương nghị hội đàm mới.

Đan Lâm nhị vương tử nói vuông thành tròn, rõ ràng đã làm chuyện xấu mà vẫn giả bộ dạng kiêu ngạo ban ơn, vẫn cứ địch mạnh ta yếu. Phượng Minh thì lại tính tình thật thà thẳng thắn, tâm tâm niệm niệm mình đang ở dưới mái hiên nhà người (*), cho nên chính là không thể không cúi đầu.

(*Ý là không phải sân nhà mình mà là sân nhà người, còn phải nhờ người mà trú mưa, nên phải phần nào thuận theo ý người).

Sau khi miễn cưỡng chính mình bày ra vẻ tươi cười xán lạn mà hướng về phía Hạ Địch nói lời cảm tạ, phần thưởng nhận được chính là những thuộc hạ bị bắt sống đều được cứu về.

Kế tiếp...

"Nhiều năm ngắm cảnh đêm trên bờ biển, hôm nay mới phát hiện, thật ra cảnh đêm trên sông cũng quả thực không tồi."

"Vương tử."

"Ân?"

"Xin vương tử điện hạ thứ tội, Phượng Minh lúc này không thể cùng điện hạ nói về cảnh sắc Ô Mạn giang."

"Nga? Vì cái gì?"

"Bởi vì", Phượng Minh phóng khoáng mà nhún vai, làm ra một động tác tay, mời Hạ Địch thưởng thức boong thuyền Tiêu gia ngày càng xiêu vẹo, "Chủ thuyền của ta đã sắp chìm."

"Không sao." Hạ Địch nở nụ cười giảo hoạt, "Thuyền của ta sẽ không chìm. Không Lưu, hai thuyền cũng cập bờ, để chúng ta mời Minh vương lên thuyền một lần."

"Tuân mệnh."

Cheng! Cheng!

Gần như trong nháy mắt, âm thanh binh khí được tuốt ra khỏi vỏ truyền vào trong tai.

Không chỉ người bên cạnh Phượng Minh cùng rút kiếm đề phòng, mà ngay cả kiếm của chính Phượng Minh cũng được rút ra.

Hạ Địch hỏi, "Minh vương là có ý gì?"

"Ta là không muốn quấy rầy sự thanh tịnh của vương tử." Con ngươi đen láy của Phượng Minh sáng lên quang mang lấp lánh, ung dung nói, "Thật ngại, ta nhát gan, sợ bị người bắt cóc. Vương tử nếu như dựa vào sự chênh lệch về lực lượng mà mời ta qua đó, ta sẽ hiểu lầm."

Hạ Địch tà ác mà cong lên khóe môi, "Nhưng mà, thuyền của các ngươi đã chìm."

"Không sao." Phượng Minh ngừng lại một lát, "Ta sẽ bơi."

"Ta đây thành tâm giúp ngươi, ngươi lại nghi ngờ ta?"

Phượng Minh ngạo nghễ nói, "Đại ân của vương tử, Phượng Minh không dám quên, ngày sau nhất định dốc lòng báo đáp. Miễn là vương tử lập tức lui đi, sau này Tây Lôi cùng Tiêu gia, bao gồm cả Đông Phàm, đều là bằng hữu của vương tộc Đan Lâm."

"Việc rút lui không thành vấn đề." Hạ Địch lại không chút do dự gật đầu.

Vẻ mặt hắn thoạt nhìn rất tà ác, nhưng lại có thể dễ dàng thương lượng nhiều lần như vậy, thực làm cho người ta kinh ngạc.

Hạ Địch thờ ơ nói, "Minh vương đã nói, sau này Tây Lôi cùng Tiêu gia, bao gồm cả Đông Phàm đều là bằng hữu của Đan Lâm vương tộc chúng ta, vậy xin mời Minh vương kí hòa ước."
Bình Luận (0)
Comment