Sau khi ngủ khoảng một hai canh giờ, Dung Điềm bị mùi thức ăn thơm phức cám dỗ mà tỉnh giấc. Mở mắt ra, quay sang liền thấy, thì ra trên cái bàn cách đó không xa đã bày ra vài món thức ăn đẹp mắt, chén đũa cũng đã sắp xếp ngay ngắn.
Nhất định là đám thị nữ Thu Lam không dám đánh thức họ, lặng lẽ vào sắp xếp rồi rời đi.
Trong ngực truyền đến một cử động rất khẽ.
Dung Điềm cúi đầu, nhìn thấy Phượng Minh nằm trong vòng tay hắn động động, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên mơ màng nhìn hắn.
Ánh mắt Dung Điềm hết sức ôn nhu, "Đói bụng chưa?"
"Ân?" Phượng Minh dụi dụi mắt, một lần nữa áp mặt vào lồng ngực của hắn,hơi nghiêng người nằm úp sấp lên.
Hai người mặc dù có chút đói bụng, nhưng cũng đều không muốn dậy, cứ như vậy ở trên giường ôm chặt lấy nhau.
Phượng Minh quả thực xem Dung Điềm như cái giường chất lượng cao của riêng mình, ở trên mặt thỉnh thoảng nhúc nhích, thoải mái đổi tư thế, lười biếng mà nằm cả nửa canh giờ, mới thở ra một hơi dài, mở to đôi mắt sáng ngời, xem ra đã thật sự thanh tỉnh.
"Ta ôm người đi ăn cơm, được không?"
"Không đói... Nằm một lát nữa."
Dung Điềm khẽ cười nói, "Được."
Vươn tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của Phượng Minh.
Phượng Minh nằm trong ngực Dung Điềm phát ngốc một hồi, bỗng nhiên thấp giọng cười ngọt, "Nếu bỏ mặc cái gì mà quốc gia đại sự, thống nhất thiên hạ, chúng ta mỗi ngày cứ như vậy vui đùa một chút rồi nằm một chút, ăn no ngủ say, kỳ thực cũng không tồi."
Dung Điềm trong lòng thoáng đau xót, ôm Phượng Minh chặt hơn, lướt qua những sợi tóc ướt mềm dính nhẹ trên trán hắn, thâm trầm nói, "Phượng Minh, thực rất cực nhọc đúng không?"
Phượng Minh trầm mặc một lúc, lại thở dài một tiếng, khẽ đến mức cơ hồkhông thể nghe thấy được, "Ta trước đây chưa bao giờ nghĩ chính mình sẽphải ra tay giết người. Hơn nữa không chỉ một lần. Giết một người lại một người, máu nhỏ giọt trên thân kiếm, cả trên tay cũng đều là máu..."
Dung Điềm lập tức nói, "Chúng ta không đi Đồng Trạch, lập tức về Đông Phàm. Thừa tướng ở Đông Phàm, có hắn, ngươi tuyệt đối không bị nguy hiểm, lại càng không cần giết người. Chờ ta sắp xếp chuyện bên ngoài, liền trở về gặp ngươi."
Phượng Minh cuộn tròn trong lòng Dung Điềm lắc đầu.
"Phượng Minh, nghe ta một lần, việc này không hợp với ngươi. Ngươi cho tới giờ cũng chưa từng học qua việc hành quân tác chiến, chiến đấu sa trường.Kinh nghiệm đối phó với đám quyền quý kia, ta và ngươi bất đồng. Ta từ khi hiểu chuyện, đã biết sau này chính mình phải đối mặt với cái gì.
Nghe Dung Điềm vừa nghiêm túc vừa tràn đầy nhu tình khuyên bảo, Phượng Minh thoáng run một chút, khe khẽ cắn môi, rồi lại như cũ chậm rãi lắc đầu.
Sau khi trải qua sự việc miệt mài quá độ trong bầu không khí yên tĩnh ái muội, nét hồng hào trên mặt Tây Lôi Minh vương từng chút tiêu thất đi, khôi phục vẻ trắng trẻo cao quý ban đầu, bộ dáng tuấn mỹ lộ ra vẻ ngang bướng trầm mặc hiếm thấy, rồi lại phủ thêm một tầng ngây thơ đơn giản.
Chăm chú nhìn, một màn trước mặt này hoàn toàn khắc sâu vào đáy lòng Dung Điềm, hai tay nắm thật chặt, đem thân thể mềm mại của Phượng Minh dùng sức ôm chặt hơn, như là cả đời này không thể buông tay.
Dung Điềm khẽ thở dài một tiếng, hỏi, "Vì cái gì sao? Ngươi biết không, như vậy ta sẽ đau lòng. Ngươi rời khỏi ta một ngày, tim của ta liền một ngày thấp thỏm."
Cầm lấy bàn tay Phượng Minh, muốn hắn dùng năm đầu ngón tay thon dài êm mượt chạm vào lồng ngực rắn chắc của mình.
Trái tim mạnh mẽ đập dồn, cho dù cách một lớp cơ ngực được rèn luyện đến chắc nịch, nhịp điệu của sinh mệnh vẫn truyền đến một cách rõ ràng.
Phượng Minh áp chặt bàn tay lên trước ngực Dung Điềm, giống như bị mê hoặc, cảm thụ trống ngực đầy sức sống thanh xuân của Dung Điềm.
Thật lâu.
Phượng Minh thấp giọng nói, "Ta... ta muốn cùng ngươi ở một chỗ... Vĩnh viễn được hậu thế ghi nhớ trong lòng."
"Bọn chúng sẽ nhớ. Tên của ta và tên của ngươi, sẽ thiên thu ngàn đời đặt chung một chỗ."
"Không, không phải như thế này."
Phượng Minh ngẩng đầu, thẳng thắn đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Dung Điềm.
Nhìn nhau một lúc, đôi môi Tây Lôi Minh vương chậm rãi hé mở, khóe miệng cong lên, thanh nhã xuất ra một nét cười tuấn mỹ sáng rực, "Dung Điềm, ta sẽ khiến ngươi trở thành quân vương hạnh phúc nhất trên thế gian này".
Gương mặt ngửa lên, còn mang theo một tia ngây thơ trẻ con.
Phượng Minh ban đầu đã sinh ra tại nhà quyền quý, vừa bước ra đời đã tài trí hơn người, khác hẳn với quý tộc cổ đại, sau lại mang thân phận đặc thù làTây Lôi Minh vương cùng Tiêu gia Thiếu chủ, nhưng tất cả cũng không khiến cho hắn lây nhiễm tính kiêu căng cuồng ngạo của kẻ bề trên.
Mà, hắn có sự ôn hòa đặc biệt của riêng mình, kiên định như nước hồ trong vắt.
Dung Điềm trong nháy mắt lại cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Hắn biết mình nhất định nhất định vướng vào chiến tranh loạn lạc cùng mưu mô toan tính trong suốt cuộc đời đằng đẵng. Có thể gặp được Phượng Minh đúng là một hạnh phúc, nhưng không biết, sẽ hạnh phúc đến như thế này.
"Phượng Minh, ta đã là quân vương hạnh phúc nhất rồi."
"Còn chưa tính." Phượng Minh dùng ngón tay chọc nhẹ lên người Dung Điềm, lặng lẽ kể ra, "Dung Hổi nói, vua trong thiên hạ đều là người cô đơn nhất, vất vả nhất. Bởi vì phía sau bọn họ, vĩnh viễn không có người nào có khả năng để họ dựa vào, chỉ có thể làm một người bảo vệ. Vương giả một khi thua cuộc, người hắn yêu, người hắn phải bảo vệ, đều sẽ gặp họa sát thân. Thân là vương giả, mặc kệ bị trọng thương như thế nào, chỉ cần còn một hơi thở, cũng nhất định phải dũng cảm đúng dậy, đối mặt với địch nhân, bảo vệ người mình yêu."
Dung Điềm trong lòng cảm thán, trên mặt lại lộ ra nét cười, "Dung Hổ và ngươi nói thật là nhiều."
"Ta cũng là vương giả, Tây Lôi Minh vương."
"Ngươi đương nhiên, bất quá..."
"Cho nên ngươi sẽ không cô đơn, cũng sẽ không cực khổ một mình." Phượng Minh động thân một cái, áp tai lên ngực Dung Điềm, nghe tiếng đập thình thịch ngày một tăng tốc. Hắn nhẹ giọng nói, "Ta tuy ngốc ngốc, hơn nữa lại nhát gan, rất sợ chết, nhưng ta muốn làm theo lời Thừa tướng nói, không ngừng rèn luyện, trở thành một Minh vương có thể độc lập hành sự.
Phượng Minh dùng giọng nói trầm thấp khó nghe thấy được, nói ra lời hứanặng tựa sinh mệnh.
"Từ nay về sau, ta bị thương, có ngươi."
"Ngươi bị thương, có ta."
"Dung Điềm, phía sau ngươi, có ta có thể dựa vào."
"Ta không biết có phải chính mình không tự lượng sức hay không. Bất quá, ít nhất Thừa tướng đã chỉ cho ta một con đường có thể thử."
"Bất luận nguy hiểm khó khăn nhiều đến mức nào, ta cũng nhất định phải kiên trì đi tiếp."
Những lời này cơ hồ chỉ cần không dỏng tai lên thì không cách nào nghe rõ.Từng chữ từng chữ đều khiến toàn bộ máu huyết trong người Tây Lôi vương tê dại nghiêm trọng.
Dung Điềm chưa bao giờ thấy cảm kích đến mức khó có thể hình dung như thế.
Hắn phát thệ, ngày trở lại Tây Lôi, nhất định sẽ tiến hành nghi lễ cảm tạ thần linh long trọng nhất.
Là thần linh đã ban Phượng Minh cho hắn, ban cho Tây Lôi vương.
Điều này so với đem cả thiên hạ ban cho hắn còn trân quý hơn.
Dung Điềm ôm Phượng Minh vào trong ngực. Thân thể trong vòng tay vẫn quen thuộc như thế, mềm mại, nhỏ nhắn, ngây ngô, tựa như xương cốt thon nhỏ của thiếu niên, toát lên khí chất trong sạch thuần khiết.
Nhưng lại có thêm một chút gì đó.
Giống như chú chim non hắn cẩn thận bảo hộ từng li từng tí lần đầu giang rộng đôi cánh xinh đẹp trước mặt hắn. Đôi cánh này vốn luôn tồn tại. Ban đầu vẫn luôn khép lại, thế nhưng hiện tại đột nhiên giương ra, lại mang đến một loại xúc động mĩ lệ chấn động thế nhân khiến người ta phải kinh hỉ.
Hồi lâu sau, Dung Điềm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Phượng Minh.
"Phượng Minh," Dung Điềm nói, "Chúng ta sẽ vĩnh viễn được hậu thế khắc ghi trong lòng."
"Tây Lôi Minh vương, luôn là chỗ dựa của Tây Lôi vương Dung Điềm, điều này, ngay từ ban đầu, sẽ không bao giờ thay đổi."
Thanh âm của Dung Điềm trầm tĩnh mà dứt khoát, dường như có thể trấn an nhân tâm.
"Ngươi có thể tiếp tục hành trình của mình, ta cũng sẽ dốc toàn lực tiếp tục bảo vệ ngươi."
"Đừng quên, ngày đó ta đã lập lời thề trước sông núi Tây Lôi, thiên hạ giang sơn, ngươi cùng ta chung hưởng, chỉ có tai ương, hãy để mình ta gánh chịu(*). Ta không cho phép ngươi có bất cứ sơ xuất nào."
(*Nguyên bản: [天下江山, 你我共享, 唯有灾难, 由我一人独挡] - [thiên hạ giang sơn, ngươi ta cùng chung, chỉ có tai nạn, từ một mình ta độc chắn]: là ngươi cùng hưởng với ta, không phải ta cùng hưởng với ngươi => Câu này nổi nên mới đính chính:v)"Yên tâm đi." Phượng Minh mỉm cười, "Ta cũng sẽ không cho phép mình cóbất cứ chuyện gì. Còn có, ngươi cũng phải tự mình hảo hảo bảo trọng."
Dứt lời, liền theo tư thế thuận lợi nhất, nhẹ nhàng hôn lên đầu nhũ của Dung Điềm.
Cổ họng Dung Điềm khẽ phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp.
"Trước tiên ăn chút gì đó để tăng lực một chút, được không?" Câu hỏi ái muội xuất ta từ đôi môi cong lên đầy cao quý, khiến cho không gian trong phòng vốn yên tĩnh nhất thời tràn ngập ý vị ngọt ngào hư hư ảo ảo.
Phượng Minh thẹn thùng, trừng mắt liếc Dung Điềm một cái, "Ai muốn tăng lực a?"
Dứt lời liền chui đầu vào trong chăn lụa.
Dung Điềm phát ra tiếng cười trầm thấp êm tai, dùng khăn quấn ngang hông che đi hạ thân của mình, xuống giường cầm bát đũa, cân nhắc về khẩu vị của Phượng Minh rồi gắp một chén đầy đồ ăn, bưng đến ngồi xuống bên giường, "Nào, Minh vương ngoan, tới đây, ngươi không phải muốn thành một vương giả tự lực cánh sinh sao? Không ăn cơm không có sức, làm sao tự mình gánh vác?" http://www.phongkieudabac.com/
Phượng Minh chui ra khỏi chăn, hưng phấn hỏi. "Ta ăn no đủ sức rồi, ngươi để ta ôm đi!"
"Thắt lưng ngươi không mỏi sao? Muốn thỏa mãn ta sẽ rất mệt a."
Phượng Minh đỏ mặt đòi hỏi, "Ngươi chủ động một chút, ngồi trên người ta, tự mình di chuyển là được rồi."
Dung Điềm nheo nheo con mắt tinh ranh, trên khuôn mặt mang theo dáng cười bỡn cợt, đang muốn mở miệng trả lời, ngoài cửa lại bất chợt truyền đến thanh âm của Dung Hổ.
"Minh vương, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Việc Dung Điềm lẻn vào Đồng quốc là chuyện cơ mật, bên ngoài người thuộc phe Tiêu gia không ít, tuy rằng cũng tính là người một nhà, nhưng để bảo vệsự an toàn của Dung Điềm, càng ít người biết càng tốt.
Cho nên, khi đám người Dung Hổ ở ngoài cửa bẩm báo, không nhắc tới Dung Điềm.
Phượng Minh trong lòng kêu to mất hứng.
Chuyện tốt đáng để người khát khao đang bắt đầu lại bị Dung Hổ cắt ngang, Phượng Minh chán nản vò đầu, đành phải giương giọng nói, "Vào đi, Dung Hổ. Là chuyện quan trọng gì?"
Dung Hổ bước vào cửa, phía sau lại có thêm hai người vào theo.
Một người là Tử Nham đã ăn uống nghỉ ngơi, còn lại một người khách không mời mà đến nhưng cũng khiến cho Phượng Minh có phần kinh hỉ.
"Miên Nhai?" Phượng Minh lộ ra biểu tình kinh ngạc. Trước khi đám người Dung Hổ bước vào, Phượng Minh đã sớm chui ra khỏi chăn, ngồi dậy mỉm cười hỏi, "Ngươi cư nhiên cũng đến? Thật sự là đúng lúc. Ngươi tới từ khi nào? A, hôm nay mọi người hội họp thật đông đủ!"
Sau khi đóng cửa lại, mấy thị vệ không dám chậm trễ, trước tiên hành lễ với Đại vương và Minh vương.
Miên Nhai thi lễ xong mới trả lời câu hỏi của Phượng Minh, "Hồi bẩm Minh vương, thuộc hạ vừa đến Hàn Nhược. Đại vương phái thuộc hạ điều động người nghe ngóng tình hình các quốc gia, hiện tại đã thu được khá nhiều tin tức. Căn cứ vào báo cáo bên Đông Phàm, thuộc hạ biết Đại vương đã lên đường đến đây hội họp với Minh vương, cho nên mới dứt khoát tự mình đến Đồng quốc một chuyến. May mắn là ở chỗ này gặp được cả Đại vương cùng Minh vương."
Hắn cũng trải qua một chặng đường mệt mỏi vất vả, đã đen gầy đi không ít.
Vẻ lão luyện trên gương mặt càng thêm rõ rệt.
Nhu cầu cấp bách của Dung Điềm hiện tại chính là tình báo từ các quốc gia, thấy Miên Nhai xuất hiện, trong lòng cũng thật cao hứng.
Dung Điềm trước hết hỏi, "Nhược Ngôn hiện đang ở đâu?"
"Hồi bẩm Đại vương, theo tin tức cuối cùng thuộc hạ nhận được, Ly vương Nhược Ngôn đang lưu lại tạ Thiên Ẩn." Miên Nhai đáp qua loa, tựa hồ có chuyện quan trọng khác, sắc mặt cũng không thoải mái, nói, "Đại vương, trên đường thuộc hạ trở về, thuận tiện đi qua thành Việt Trọng. Hiện nay vương tử Vĩnh Dật đã được sự đồng ý của Vĩnh Ân vương, chính thức xếp thành Việt Trọng vào phạm vi quản hạt của mình. Có Vĩnh Dật vương tử trông coi, ít nhất trong một thời gian, bọn Thiên Lâm cũng không cần lo lắng Vĩnh Ân sẽ ồ ạt động binh với Việt Trọng."
"Ân, tốt lắm." Dung Điềm dường như chỉ cần quét mắt nhìn qua sắc mặt của ba thuộc hạ là có thể nhìn thấu tâm tư, thản nhiên hỏi, "Bây giờ nói tin xấu đi, đến tột cùng là cái gì khiến cho sắc mặt các ngươi khó coi như thế?"
"Thành Việt Trọng hết thảy bình yên. Tình hình trước mắt của Phồn Giai và Ly quốc cũng không sai biệt so với những gì trước kia Đại vương dự tính.Nhưng là, Ly vương Nhược Ngôn nhiều ngày lưu lại Thiên Ẩn một cách khó hiểu. Còn chuyện thuộc hạ lo lắng, thì sau khi đến Hàn Nhược, hỏi Dung Hổ mới phát hiện..."
"Được rồi." Dung Đềm hướng tầm mắt về phía Dung Hổ, "Ngươi nói đi."
Ba người này đều do một tay Dung Điềm huấn luyện. Sắc mặt Dung Hổ còn khó coi hơn nhiều so với Tử Nham và Miên Nhai, hắn như thế nào lại đoán không ra.
Phỏng đoán qua loa một chút, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Chẳng lẽ Liệt Nhi xảy ra chuyện?
Dung Hổ sắc mặt ngưng trọng, chắp tay bẩm báo, "Đại vương, Miên Nhai ở thành Việt Trọng gặp được Vĩnh Dật vương tử. Theo lời Vĩnh Dật vương tử, Liệt Nhi đã lên đường đi Đồng quốc để họp mặt với chúng ta."
"A?" Phượng Minh mở to mắt, kinh ngạc nói, "Liệt Nhi xuất phát khi nào? Như thế nào dọc đường đi chúng ta không hề gặp?"
"Điều thuộc hạ lo lắng... chính là việc này"
Miên Nhai ở một bên nói, "Vĩnh Dật vương tử có nhờ thuộc hạ chuyển thư cho Liệt Nhi, cho nên khi thuộc hạ gặp Dung Hổ, liền hỏi tin tức của Liệt Nhi. Không nghĩ tới Liệt Nhi rời khỏi thành Việt Trọng còn sớm hơn thần, nhưng vì cái gì chưa gặp Minh vương?"
"Ngay cả tin tức cũng không có."
Phượng Minh bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn tại hiện biết rõ vì sao sắc mặt mọi người đều khó coi như thế.
Với khả năng hành động của Liệt Nhi, nếu đi đường thuận lợi, hẳn là đã sớm cùng mọi người hội họp rồi. Cho dù dọc đường gặp chuyện bất đắc dĩ phải trì hoãn, chắc chắn cũng sẽ nghĩ biện pháp lợi dụng mạng lưới tình báo của Miên Nhai, báo một chút tin tức.
Hoàn toàn không có tin gì như thế này, hệt như đã mất tích trên đường từ thành Việt Trọng tới Hàn Nhược, thật sự vô cùng không ổn.
Dung Hổ tuy rằng bất an, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Phượng Minh sau khi nghe tin xấu, liền trầm giọng an ủi, "Minh vương đừng quá lo lắng. Liệt Nhi rất thông minh, cho dù gặp hung hiểm gì, bằng bản lĩnh của hắn, hẳn là có thể ứng phó được."
Dung Điềm hạ lệnh, "Miên Nhai, ngươi lập tức điều động thủ hạ, dò la tin tức của Liệt Nhi."
Mi tâm của Tây Lôi vương cũng bắt đầu nhíu lại.
Trong mấy tâm phúc thân tín của hắn, nếu bàn về khả năng ứng biến linh hoạt thì Liệt Nhi vì từng trà trộn suốt một thời gian dài trong hoàng cung Vĩnh Ân là tốt nhất.
Vĩnh Ân là địa phận cực kỳ quen thuộc với Liệt Nhi, lại có thêm sự bảo hộ từ hoàng thất của Vĩnh Dật làm chỗ dựa, hắn thế nhưng lại ở nơi không nên mất tích nhất mà thất tung.
Dung Điềm trong lòng mơ hồ phát giác, nhất định có việc gì đó không ổn đang lặng lẽ phát sinh.
*****
Liệt Nhi nén chịu cảm giác toàn thân uể oải, chậm rãi lay động hàng lông mi.
Mặc dù không thể lập tức ngồi dậy để xem xét tình huống xung quanh, nhưng dựa vào năng lực quan sát được tôi luyện nhiều năm, hắn biết mình đã bị người dùng một cỗ xe ngựa chòng chành mang tới chỗ này.
Trong cơ thể vẫn còn lưu lại cảm giác lắc lư như đang ngồi trên xe ngựa, kết hợp với việc hiện tại thân thể vô cùng khó chịu, tầm nhìn lại còn mơ hồ không rõ, hắn phỏng đoán kinh mạch bản thân bị người nào đó hạ mê dược khống chế vài ngày.
Cũng không biết đã bị mang tới chỗ nào.
Liệt Nhi miễn cưỡng chống đỡ, hy vọng chính mình không đánh mất đi tri giác thêm một lần nữa. Hắn cố gắng quan sát căn phòng đang ở. Rèm che là một tấm vải bố rực rỡ mỏng manh buông thẳng từ trên mép cao nhất của cửa sổ xuống tới mặt đất, lúc này bị làn gió từ bên ngoài khe khẽ thổi vào khiến cho những đường cong mềm mại nhẹ nhàng lay động. Trên tường vẽ nhiều loại hoa cỏ cây cối đủ sắc màu.
Đây là kiến trúc thường thấy tại những nhà giàu có bậc nhất Vĩnh Ân.
Liệt Nhi lặng lẽ thả lỏng tâm tư một chút. Chí ít hắn vẫn chưa bị đưa đi khỏi Vĩnh Ân, vẫn còn trong phạm vi thế lực của Vĩnh Dật.
Hy vọng Vĩnh Dậy có thể nhanh chóng biết tin mình bị bắt.
"Nơi này cách Phân Thành chừng ba trăm năm mươi dặm."
Giọng nam trầm thấp từ phía sau vọng đến, khiến toàn thân Liệt Nhi đột nhiên run lên.
Một đôi tay ưu mỹ chậm rãi xoa nhẹ bờ vai Liệt nhi, khiến Liệt Nhi vốn đang nghiêng người nằm trên giường lại không thể không lật người trở lại theo lực đạo dịu dàng mà khó lòng chống cự này.
Ánh mắt cũng bị ép phải đối diện với con ngươi đen nháy thâm thúy ẩn giấu tất cả nham hiểm tuyệt tình, lúc này lại lộ vẻ dịu dàng cùng yêu thương gạt người kia.
Liệt Nhi trong lòng đau xót, nhắm mắt lại.
Dư Lãng thở dài, "Liệt Nhi, ngươi hận ta như vậy sao?", đầu ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi đã mất đi huyết sắc.
Liệt Nhi giống như bị rắn độc cắn một cái, bất thình lình mở to mắt, nghiến răng nói, "Đừng đụng vào ta!"
Hắn vội vàng thở hổn hển vài cái, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, nhìn chằm chằm nam nhân dáng vẻ ưu mỹ, phong độ phi phàm không chê vào đâu được ngay trước mắt, "Ngươi gài bẫy ở Phân Thành, muốn hại Đại vươngcủa ta. Dư Lãng, ngươi rốt cuộc làm việc cho ai?"
Chính bản thân Liệt Nhi cũng là mật thám, ẩn nấp nhiều năm trong vương cung Vĩnh Ân, phản ứng vô cùng thông minh.
Sau khi tỉnh lại, đầu liền đau đến mức muốn nứt ra. Nhưng, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã hồi tưởng lại quá trình bị bắt, nháy mắt hiểu được, tàn nhẫn và tuyệt tình cũng không phải toàn bộ bộ mặt thật của nam nhân ở trước mắt này.
Dư Lãng tuyệt không phải chỉ là vị quý tộc sa sút nhiều năm trước hắn gặp tại Vĩnh Ân.
Cũng không phải là người thiếu niên phong lưu anh tuấn khi xưa, kẻ khiến hắn lần đầu biết yêu đã nhất kiến chung tình, tưởng chừng nguyện ý vứt bỏ tất cả mọi thứ để đi theo.
Cũng không phải Dư Lãng vì sợ mất lòng Vĩnh Ân vương mà không dám dẫn hắn ly khai, không phải Dư Lãng vì để dứt bỏ dây dưa với hắn, khiến hắn chết tâm mà không ngần ngại hạ độc thủ, dùng mọi cách dày vò hắn.
Tất cả, chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang giả tạo.
Dư Lãng thực ra là mật thám.
Cũng như hắn, là một kẻ lòng dạ khó lường, một gian tế đầy mưu mẹo được cài vào trong giới quyền quý.
"Trong đám quyền quý của Vĩnh Ân, ngoại trừ Vĩnh Dật, chỉ e không ai có bản lĩnh khiến cho cao thủ như ngươi tận tâm phục vụ. Nếu như ngươi là người của Vĩnh Dật, ta không thể không biết."
Dư Lãng để mặc hắn suy đoán, lộ ra hàm răng trắng noãn, khẽ cười, "Vĩnh Dật, vương tử điện hạ tôn quý này quả nhiên đối với ngươi rất tốt. Hắn thực sự cái gì cũng nói cho ngươi biết?"
Liệt Nhi khinh thường cười lại với hắn, gằn từng chữ nói, "Dư Lãng, người như ngươi, chỉ biết chà đạp trái tim người khác. Sự tin tưởng giữa ta và Vĩnh Dật, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được."
Hắn thân đang bị giam giữ, lại ngang nhiên khiêu khích như thế, nhưng Dư Lãng vẫn vân đạm phong khinh (*) mà mỉm cười.
(*Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, miêu tả nét cười rất nhạt, như có như không)
"Ngươi đã không phải người của Vĩnh Dật, vậy ta chỉ có thể nói, ngươi là mật thám nước khác lẻn vào Vĩnh Ân. Nhưng, rốt cuộc là nước nào?"
"Ngươi đoán đi."
"Ngươi là người của Ly vương Nhược Ngôn."
Tuy là phỏng đoán, nhưng khẩu khí phi thường chắc chắn.
Dáng cười của Dư Lãng càng thêm sâu, nhã nhặn ôn nhu, thành thật khen, "Liệt Nhi, ngươi vẫn thông minh lanh lợi như thế, thực khiến ta yêu thích".Vén một vạt trường y, ngồi xuống bên giường.
Tao nhã vươn cánh tay, ôm lấy Liệt Nhi đang cố gắng lẩn tránh nhưng lại vì tác dụng của thuốc mê mà không thể chống lại vào trong lồng ngực.
Đôi môi ấm nóng nhẹ nhàng mở ra, cọ lên vành tai xinh xắn.
"Ngươi đoán không sai, ta đúng là người Ly quốc. Chẳng những là người Ly quốc, mà còn xuất thân từ quý tộc Ly quốc. Nếu thực sự phải mang cả gia phả ra mà nói một cách cặn kẽ, có lẽ ngay cả Đại vương cũng phải gọi ta một tiếng biểu huynh."
Thân thể đang bị ôm ghì trong ngực khẽ chấn động.
Dư Lãng không lưu tâm, lại chậm rãi nói, "Ngươi nhất định không tin, cho rằng ta lại tiếp tục lừa ngươi. Ngươi có lẽ đang nghĩ, phàm là người đảm đương nhiệm vụ mật thám, kết cục tám chín phần là bi thảm, nếu bị địch nhân phát hiện, cùng lắm cũng chỉ có thể xin được chết một cách thoải mái. Nếu ta thực sự xuất thân cao quý như vậy, vì sao thời niên thiếu lại phải phiêu bạt khắp nơi, trải qua cuộc sống ngày đêm không yên ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể phơi thây nơi hoang dã? Ở lại Ly quốc, hưởng thụ cao lương mỹ vị, được nhiều mỹ nữ tuyển chọn hầu hạ, mỗi ngày vui chơi xa xỉ, chẳng phải tốt hơn sao?"
Liệt Nhi biết người này trời sinh có một loại hấp dẫn kỳ lạ, từ đầu đã hạ quyết tâm thà chết chứ không khuất phục, tuyệt sẽ không qua lại cùng hắn một lần nữa.
Nhưng nghe đến đó, lại không kìm được lòng bị hắn thu hút lực chú ý.
Thầm hận chính mình ý chí không kiên định, lại rất muốn nghe hắn tiếp tục nói thêm.
Cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Dư Lãng vô cùng lợi hại, am hiểu sâu sắc cách dùng tâm kế, kể tới đây, cư nhiên dừng lại, thong thả nói, "Lời ta nói, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, dù sao ngươi cũng đã nằm trong tay ta, lừa ngươi cũng không có tác dụng gì."
Hắn dùng một lực đạo rất nhẹ dịu dàng nắm lấy tóc Liệt Nhi, cảm thán nói, "Ngươi nhận ra ta lợi hại, ta sao lại không từng cảm thấy ngươi đáng gờm. Nếu không phải khi ngươi thất thủ bị bắt giam tại Ly quốc, lại tài tình đào thoát được, về sau ta nhận được tin, điều tra kiểm chứng thêm, ai có thể đoán được, nam hài tên Phù Cử cười đến là ngây thơ mà xưa kia ta gặp gỡ ở trước của hoàng cung Vĩnh Ân ấy, lại là tâm phúc của Tâm Lôi vương Dung Điềm? Chúng ta quen biết bao lâu, đến lúc đó, ta mới biết được nguyên lai tên của ngươi, không phải Phù Cử, mà là Liệt Nhi."
Dư Lãng khẽ cười, thanh âm vô cùng êm tai.
Liệt Nhi chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng cả lên.
Người này tâm địa độc ác, trở mặt vô tình, thủ đoạn đùa bỡn lăng nhục màngười khác không thể tưởng tượng được, năm đó hắn đã lĩnh giáo qua, thực sự khiến người ta đau khổ tột cùng. Nhớ lại lúc trước, nếu không phải nghĩ tự sát sẽ thực sự có lỗi với Đại vương, lại nếu không có Vĩnh Dật dùng chân tình đối đãi, e rằng bản thân đã sớm trở thành một đống xương trắng.
Đáng giận chính là, giờ phút này bị hắn ôm trong ngực, xúc cảm vẫn là rắn chắc ấm áp như thế, giống hệt như lúc trước, là cảm giác được gió xuân bao bọc lấy.
Liệt Nhi hạ giọng, hung hăng nói, "Không sai, ta là người Tây Lôi, lẻn vào hoàng cung Vĩnh Ân, chính là để nghe ngóng tin tức hoàng thất Vĩnh Ân cho Đại vương của ta. Bất quá, nếu ngươi muốn tra khảo việc của Đại vương, thì đừng lãng phí thời gian. Dư Lãng, ngươi đừng hòng lấy ra một chữ từ miệngcủa ta."
Dư Lãng nhìn vẻ mặt quật cường của hắn, bật cười nói, "Ngươi nghĩ ta mang ngươi đến đây là để tra khảo tung tích của Dung Điềm sao?"
Liệt Nhi không thèm nói chuyện với hắn nữa, nhắm đôi mắt lại, hừ mạnh một tiếng.
Dư Lãng nói, "Ngươi một mình ở Phân Thành bị ta bắt được, thực đã qua không ít ngày. Về phần hành tung của Đại vương ngươi, chỉ sợ hỏi ngươi cũng không rõ. Mặt khác, ngươi là đi hầu hạ Tây Lôi Minh vương..."
Liệt Nhi trong lòng nhảy dựng lên.
Biết Dư Lãng am hiểu nhất chính là sử dụng tâm kế, liền tiếp tục kiên định nhắm mắt, không nói lời nào.
Thấy hắn không mắc lừa, Dư Lãng cũng không tức giận, tiếp tục nói, "... Hành tung của hắn, thiên hạ hầu như đều nắm được. Bên cạnh hắn có rất nhiều thủ hạ tinh nhuệ của Tây Lôi cùng với cao thủ Tiêu gia, xem như không lo về an toàn. A, thật là buồn cười."
Lời này bên trong chứa đầy bí ẩn. Liệt Nhi nét mặt vẫn là ung dung thản nhiên, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng lo lắng.
Chẳng lẽ hắn sẽ xuống tay với Minh vương?
Người này mưu ma chước quỷ, thủ đoạn tuyệt đối hung tàn, nếu như bị hắn nhắm vào, Minh vương...
Dư Lãng siết chặt Liệt Nhi vào trong ngực, bất luận động tĩnh gì trên người hắn đều không bỏ qua. Năm ngón tay Liệt Nhi khẽ nắm lại, mặc dù động tác vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng vẫn bị Dư Lãng thu vào đáy mắt.
Dư Lãng chậm rãi mơn trớn gò má thơm mát trên gương mặt Liệt Nhi. Cử chỉ đó rõ ràng là khinh bạc cợt nhả, nhưng khi người thực hiện là Dư Lãng, lại tuyệt không đem đến cảm giác hạ lưu hèn mọn một chút nào, chỉ có một vẻ hương diễm tự nhiên.
"Đừng nghĩ đến việc làm sao báo cho Tây Lôi Minh vương. Liệt Nhi, thẳng thắn nói với ngươi một câu, trước giờ chưa từng có kẻ nào đào thoát thành công từ trong tay ta. Nếu không, ta làm sao có thể nào bình an sống đến hôm nay?" Đầu ngón tay miết dọc theo bờ môi xinh đẹp, rồi chậm rãi men theo da thịt phật phồng, uốn lượn trượt xuống vòng eo. Dư Lãng dán lên bên tai Liệt Nhi, xuất ra những âm thanh tràn đầy ái muội, "Liệt Nhi, ngươibiết không, ngươi là thất bại lớn nhất đời này của ta. Ngày đó tại Vĩnh Ân, ta thực sự đã động lòng. Để không ảnh hưởng tới đại sự, đáng lẽ phải lặng lẽ giết chết ngươi, giải quyết một lần cho xong chuyện, nhưng như thế nào đến phút cuối lại không thể xuống tay, chỉ có thể tàn nhẫn giày vò chà đạp ngươi, để ngươi tuyệt vọng với ta, đuổi ngươi về bên Vĩnh Ân vương, tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ai mà ngờ được ngươi lại là gian tế của Tây Lôivương Dung Điềm. Ta thật sự đã nhìn lầm."
Một tiếng cười trầm thấp nhàn nhạt xuất ra từ trong cổ họng.
"Để Ly quốc có thể thống nhất thiên hạ, trăm ngàn bách tính Ly quốc vĩnh viễn hưởng thái bình yên ấm, ta đã từng cắt máu phát thệ trước mặt thần linh, rằng cuộc đời này, trong lòng ta chỉ có Ly quốc, ta, Dư Lãng, cam nguyện làm một công cụ cho quốc gia, tuyệt không để bất cứ chuyện nhi nữ tư tình nào làm hại đến đất nước. Nhưng, ngay cả ngươi..."
Hắn ngừng nói chuyện, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt quen thuộc của Liệt Nhi, gương mặt lúc nào cũng thong dong tươi cười bất chợt xẹt qua một tia vặn vẹo.
"Liệt Nhi..." Dư Lãng bỗng nhiên lên tiếng, đôi môi ngậm lấy phần sau gáy thon dài xinh đẹp của Liệt Nhi.
Hắn giống như đang mút, nhưng hàm răng trên dưới lại chậm rãi dùng sức, khiến cho những chiếc răng trắng nhọn, một chút lại một chút cắn vào giữa vùng da thịt trắng nõn, lại không có khả năng chống cự ở phía sau gáy của Liệt Nhi.
"Ưm..." Liệt Nhi phát ra tiếng rên rỉ rất nhẹ.
Thân thể liên tục bị hạ dược nhiều ngày, trừ bỏ suy yếu còn có đau nhức không chịu nổi.
Răng nanh của Dư Lãng cắn vào da thịt, mặc dù không sâu nhưng lại liên tục ở trên miệng vết thương mà quấy nhiễu, khiến cho Liệt Nhi đau đến mứckhông khỏi run rẩy một chút.
Dư Lãng cắn một cái, tựa hồ hơi hơi hả giận, dùng đầu lưỡi yêu thương liếm láp lên phần gáy bị tập kích bất ngờ, sau đó mới thấp giọng tiếp tục nói, "Ngày đó nếu kiên quyết một chút, giết ngươi diệt khẩu, thì sau này ngươi sẽ không thể trốn khỏi Ly quốc, âm thầm làm cầu nối cho Dung Điềm và Vĩnh Dật. Hai nước Tây Lôi và Vĩnh Ân vốn khó có thể chống lại Đại vươngcủa ta ở Ô Mạn giang, lại nhanh chóng kết thành đồng minh, cùng mai phụcbên bờ sông. Trong chiến dịch Ô Mạn giang, vô số tinh binh Ly quốc đã bỏ mạng. Ta thực không nghĩ tới, chính một phút sai lầm của mình khi xưa đãphá hỏng đại sự, cuối cùng khiến Ly quốc thiệt hại nghiêm trọng như vậy.Đơn giản là vì không vứt bỏ được nam nữ tư tình, khiến cho binh lính Ly quốc vì ta mà bỏ mạng nhiều như vậy."
Liệt Nhi nghe ngữ khí của hắn ngày càng âm trầm dồn nén bi thương, thầm biết không ổn.
Hơn nữa, lời nói của Dư Lãng, cũng không hoàn toàn sai.
Chiến dịch Ô Mạn giang năm ấy, đúng là hắn âm thầm bắt liên lạc, dựa vào sự trợ giúp của Vĩnh Dật mới có được sự ủng hộ từ vương tộc Vĩnh Ân, cho đại quân Tây Lôi hành quân bí mật trong địa giới Vĩnh Ân, khiến đại quân của Nhược Ngôn dù đã có mặt tại Ô Mạn giang trước, vẫn không thể nắm được thông tin chính xác bên Tây Lôi, bày ra cục diện Tây Lôi vương vẫn đang mất tích để lừa Nhược Ngôn.
Thắng thua trong chiến tranh chỉ là gang tấc, nhưng thành hay bại, thường phải dựa vào việc bên nào thiết đặt mai phục vi diệu hơn trước khi khai chiến.
Đại chiến trên Ô Mạn giang, mấu chốt của thắng lợi, đương nhiên là kế sách liên hoàn thuyền mà Phượng Minh và Dung Điềm tâm ý tương thông thực hiện.
Nhưng nếu không có Liệt Nhi tranh thủ được sợ trợ giúp của Vĩnh Ân, kết quảcó thay đổi hay không, thật sự là khó nói.
Liệt Nhi tuy biết tình thế không tốt, nhưng dũng khí vẫn còn chưa bị lấn át,bỏ qua việc bị Dư Lãng ôm ghì vào trong ngực như con mồi, thản nhiên nói, "Không sai. Chỉ hận một hồi đại hỏa trên Ô Mạn giang không đủ để một lần thiêu trụi toàn bộ tinh quân của Ly quốc, cũng không khiến cho tên hỗn đản Nhược Ngôn chết cháy."
Dư Lãng nghe xong, ngược lại cười rộ lên, nhẹ nhàng nói, "Liệt Nhi, ngươi muốn chọc giận ta, để ta nhanh chóng giết ngươi, cũng không dễ dàng như vậy."
Trái tim Liệt Nhi đóng băng một trận, lạnh lùng nói, "Ta đã rơi vào tay ngươi, ngươi muốn xử lí ta thế nào, cứ việc động thủ, không cần khách khí."