Đồng Quốc, Hợp Khánh vương phủ.
Khánh Chương cầm trên tay mật thư mới nhận được từ phía Thường Y, chăm chú suy tư.
Sau khi cùng Lạc Thiên ước định động thủ vào lễ sinh thần của Khánh Đỉnh trong tháng sau, y cũng bắt đầu triển khai hành động, gửi liên tiếp mấy phong mật thư đến chỗ Thường Y, mệnh cho Thường Y tiếp tục dùng mê dược với Khánh Ly, hơn nữa tìm cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho oán hận của Khánh Ly đối với Phượng Minh càng thêm sâu sắc.
Đương nhiên trọng yếu nhất chính là phải đưa ra ám chỉ cho Khánh Ly, để hắn nhận ra, vào nghi lễ chức mừng sinh thần của Phụ vương hắn, lúc Phượng Minh tự mình dâng đến cửa, chính là thời cơ tốt nhất để giết chết Phượng Minh, báo thủ cho phụ vương hắn.
Vốn dĩ xử lý một tên Khánh Ly đã bị Thường Y mê hoặc đến họ của mình là gì cũng không nhớ rõ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng khi nhận được phong thư khẩn của Thường Y, y mới biết sự tình cũng không thuận lợi như vậy.
Thế cục trong Đồng An viện biến hóa nhanh chóng, tựa hồ rất bất ổn.
Trường Liễu mang thai, đối với Thường Y mà nói chính là một mối đe dọa, mà từ khi Khánh Ly gần gũi trở lại với Trường Liễu, thái độ đối với Thường Y cũng bắt đầu biến hóa.
Không thể nói là Thường Y đã thất sủng, nhưng thái độ của Khánh Ly đối với Thường Y không còn bảo sao nghe vậy như trước nữa, gần đây thậm chí còn có lần hắn bỗng nhiên nổi giận với Thường Y.
Dù sao hiện tại Thường Y giống như kiến bò trên chảo nóng, không yên lòng vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của Khánh Ly. Nàng ở trong Đồng An Viện hết thảy đều dựa vào Khánh Ly, một vài hậu thuẫn chính nàng sắp xếp trong phủ địa vị còn chưa vững, đến khi có chuyện gì lại càng không có giá trị, vạn nhất Khánh Ly mất đi hứng thú với nàng, thậm chí sinh lòng nghi ngờ, nàng còn đâu đường sống?
Sau khi đọc xong phong thư Thường Y đưa tới, trên khuôn mặt xảo quyệt của y hiện lên một tia cảnh giác.
Không ổn!
Thời cơ hành sự đã tới gần, mà quân cờ quan trọng y sắp đặt ở Đồng An Viện lại nảy sinh vấn đề, hơn nữa, dựa vào khẩu khí của Thường Y trong thư, ẩn ẩn sự hoảng hốt. Nữ nhân rốt cuộc vẫn chỉ là nữ nhân, bình thường cho dù thông minh giảo hoạt đến mấy, nhưng đại sự trước mắt liền bắt đầu lo sợ.
Khánh Chương cầm lá thư, nhìn lại một lần, trong lòng lại càng lo sợ.
Nữ nhân xưa nay đều không phải là loại người ý chí kiên định. Tuy rằng cũng hữu dụng, nhưng không thể tín nhiệm quá mức. Vạn nhất nàng gặp phải tình huống bất ngờ làm bại lộ thân phận, chịu nghiêm hình tra khảo, có khi nào sẽ vì mạng sống mà khai ra chân tướng, chẳng phải sẽ liên lụy tới mình hay sao.
Phái gian tế lẻn vào phủ đệ của Đồng Quốc Đại vương tử, mê hoặc thái tử — ít nhất trên danh nghĩa cũng là Đồng Quốc Đại vương tương lai – Khánh Ly — cho hắn dùng thuốc làm thần chí mơ hồ, nhiêu đó tội danh, ngay cả thân phận Vương Thúc của Khánh Chương cũng không gánh được.
Những người khác chưa nói, cho dù là một người có giao tình không tồi với Khánh Chương như Ngự tiền thị vệ Trang Bộc – là một người luôn trung thành với hoàng tộc – cũng sẽ trở mặt với y, dẫn đại quân bao vây Hợp Khánh vương phủ, lấy tội danh mưu hại thái tử mà định đoạt kết cục.
Khánh Chương càng nghĩ càng cảm thấy cần phải mau chóng gặp mặt Thường Y.
Để có thể thành công tiêu diệt Minh vương và Khánh Ly, xem ra phải bỏ thêm chút công sức vào con cờ mấu chốt này, để nàng an tâm hành sự mới được.
Suy nghĩ trong chốc lát, Khánh Chương tự mình viết một phong thư, đóng lại.
Trên khuôn mặt của hắn lộ ra một nét cười giảo hoạt, quay đầu nói với thuộc hạ chuyên trách việc liên hệ cùng Thường Y, “Giao phong thư này cho nàng, nói với nàng, bản vương thúc muốn đích thân gặp nàng. Vô luận như thế nào cũng phải nhanh chóng tìm một cái cớ xuất phủ một chuyến.
**************
Khác với Thường Y bất an lo sợ, Trường Liễu công chúa gần đây tâm tình nhàn tản đến tận mây bay.
Tuy rằng Khánh Đỉnh vẫn không rõ tung tích, thế nhưng trước mắt thế cục Đồng Quốc coi như an ổn. Hiệp nghị cùng Minh vương xem như đã đạt thành, hơn nữa, minh hữu của Minh vương – Hạ Địch vương tử điện hạ – cũng đang ở trong Đồng An Viện, trên cơ bản thì trước mắt không có gì phải lo lắng về việc bên ngoài.
Về phần trong nhà, từ khi nàng bỗng nhiên mang thai một tiểu sinh mệnh trong bụng, Khánh Ly gần đây tựa hồ có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý.
Đương nhiên, Trường Liễu cũng không hy vọng xa vời rằng đức phu quân đã bị Thường Y mê hoặc của nàng, có thể vì hài tử trong bụng nàng mà đột nhiên thay tính đổi nết, biết săn sóc tỉ mi, thấu tình đạt lý. Dù sao so với trước kia hắn ngày ngày túc trực bên người Thường Y, một bước cũng không tiến vào tiểu viện của Trường Liễu, thì hiện tại mỗi ngày hắn đều qua dùng bữa với Trường Liễu đã là cải biến rất lớn rồi.
Đại vương tử phi có thai, cũng không phải là việc nhỏ.
Ít nhất thì ngự y phủ của Đồng Quốc cũng bận rộn hơn nhiều, mỗi ngày đều bắt mạch, chế dược, các loại dược liệu quý hiếm không ngừng đưa đến Đồng An Viện, cẩn thận chăm sóc tâm tình nàng, bụng của Trường Liễu công chúa tùy rằng còn chưa nhô ra, nhưng thắt lưng cũng đã tăng thêm một vòng, sắc mặt cũng ngày càng hồng hào, trắng nõn.
Thị nữ Sư Mẫn kề cận với nàng nhất mấy ngày nay vội trong vội ngoài, nhưng trên mặt cũng không hết tươi cười, lấy tin tức từ tiểu viện của Khánh Ly và Thường Y trở về, nàng ghé tai Trường Liễu tỉ mỉ báo cáo.
“Những ngày tốt đẹp của nữ nhân kia chỉ sợ cũng sớm kết thúc. Nghe nói Khánh Ly điện hạ đêm qua trở về, không biết vì sao còn lạnh mặt với ả. Tùy rằng không hề trách mắng, nhưng sau khi điện hạ tắm rửa liền đi ngủ, không hề đụng chạm đến ả. Đây chính là việc chưa từng xảy ra. Ai, đáng tiếc, sáng nay nữ nhân kia giả mù sa mưa* khóc lóc một chút, điện hạ lại mềm lòng rồi.”
Chú thích: giả mù sa mưa ( 假惺惺) vờ vĩnh; giả bộ.
Trường Liễu chăm chú suy nghĩ một hồi, rụt rè nói, “Chúng ta cũng đừng vui mừng quá sớm. Khánh Ly cũng không phải chỉ cáu giận với mình nữ nhân kia. Ngày hôm qua vốn đang êm đẹp, hắn lại bỗng dưng đau đầu, vô cớ gắt gỏng, thái độ đối với ta cũng không tốt. Ta chỉ sợ viên thuốc ngày thường hắn dùng có vấn đề, mỗi ngày đều đặn dùng thuốc, không biết sẽ tích thành bệnh gì. Khuyên hắn không dùng nữa thì hắn còn mắng ta nhiều chuyện.”
Sư Mẫn thở dài “Công chúa đừng lo lắng. Điện hạ dùng thuốc của nữ nhân kia đã mấy tháng qua, bỗng nhiên nói muốn dừng nào có dễ dàng. Chờ sau này hài tử ra đời, tâm của điện hạ đều đặt ở công chúa, đến lúc đó công chúa lại chậm rãi khuyên bảo cũng không muộn. Huống chi, ta thấy điện hạ gần đây tuy tính tình gắt gỏng, thường xuyên kêu đau đầu, nhưng nhãn thần lại sáng hơn trước kia rất nhiều. Có khi còn là chuyện tốt.”
“Hy vọng như thế.” Trường Liễu bán tín bán nghi nói một câu, chân mày cũng giãn ra, “Những người hầu bên cạnh Khánh Ly, ngươi đều đánh tiếng rồi chứ?”
“Đương nhiên đã đánh tiếng, bọn họ cũng đều không vừa mắt ả đàn bà kia từ lâu, có điều ngại điện hạ sủng ái nàng nên không dám biểu lộ thôi. Nô tỳ đã dặn bọn họ, thường xuyên nói tốt về công chúa trước mặt điện hạ, mỗi ngày sau khi điện hạ thức dậy rửa mặt chải tóc, sẽ nhắc nhở điện hạ không quên qua đây thăm hỏi. Còn có, bọn họ còn lén nói với nô tỳ, điện hạ trong lúc nói chuyện với hồ ly tinh kia từng khen đùi dê xé sợi* của Tây Lôi ăn rất ngon.”
Chú thích: Đùi dê xé sợi – xem hình ảnh ở cuối chương.“A” Trường Liễu hai mắt sáng bừng, “Mau phân phó trù phòng chuẩn bị, món ăn kia của Tây Lôi đầu bếp trong tiểu viện của chúng ta chưa chắc có thể làm tốt.”
Sư Mẫn nghĩ một chút liền thấu tỏ, “Đồng Trạch thành lớn như vậy, cũng chỉ có hai vị đầu bếp từ Tây Lôi tới, nô tỳ xuất phủ đi hỏi thăm trong phủ quý tộc có vị đầu bếp Tây Lôi kia, mượn dùng một ngày.” nàng cười ý vị liếc nhìn Trường Liễu một cái, khen ngợi, “Công chúa mấy ngay nay càng thêm xinh đẹp. Kim hoa yên chi* nô tỳ sai đặt Phúc Hòa Môn chắc cũng đã hoàn thành, chuyến này xuất môn nô tỳ tiện qua đó lấy về. Kim hoa yên chi đánh lên hai gò má xinh đẹp, vừa đẹp lại vừa thớm. Còn có thể dưỡng da.” nói đoạn, nàng nhanh chóng xoay người ra cửa.
Chú thích: Kim hoa yên chi* Son, phấn má, đã giải thích ở phần trước.
“Chờ chút.” Trường Liễu nghe đến Phúc Hòa Môn, ngược lại nhớ tới hiệp nghị bí mật cùng Minh vương, kêu Sư Mẫn quay lại, thấp giọng hỏi, “Phía Minh Vương có tin tức gì không?”
“Vẫn không có động tĩnh. Lạc Tổng quản phái người gặp mặt nô tỳ ở Phúc Hòa Môn một lần, người nọ hình như là người của sát thủ đoàn, cả người lãnh tĩnh, không thích mở miệng, sau khi hỏi rõ thân phận, nhận lấy tín hàm của trong tay nô tỳ liền xoay người rời khỏi.” Sư Mẫn vẻ mặt không hài lòng, thế nhưng cũng vẫn giúp đối phương biện giải, “Nếu việc này để cho Khánh Ly điện hạ biết, Công chúa sẽ khó ăn nói. Bọn họ làm như vậy đại khái là vì cơ mật đi.”
Trường Liễu cúi thấp đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Sư Mẫn an ủi, “Theo nô tỳ thấy, chuyện giữa Khánh Ly điện hạ và Minh vương, công chúa không cần quá mức lo lắng nữa. Thứ Nhất, Khánh Ly điện hạ gần đây chuyển biến tốt, công chúa lợi dụng cơ hội này khuyên bảo một chút, nói không chừng điện hạ sẽ bỏ luôn chủ ý ám sát Minh vương. Thứ hai, điện hạ nghe lời ả nữ nhân kia giật dây nên mới muốn xuống tay với Minh vương, công chúa chẳng phải đã nói hết trong thư về tình hình chiêu mộ sát thủ trong phủ rồi sao? Bên phía Minh vương cao thủ như nấm, lại có chuẩn bị, dù sao cũng sẽ bảo đảm được an toàn.”
“Ngươi nói cũng phải.” Trường Liễu gắng gượng thẳng lưng, vịn tay cầm, chậm rãi ngồi xuống ghế. Bần thần trong chốc lát lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như buông được gánh nặng trong lòng, khuôn mặt đoan trang hiện lên nét cười thanh lệ, “Ngươi nói cũng đúng, ta thật sự không cần quá lo lắng. Ngươi đi làm việc của mình đi thôi.”
Sư Mẫn lên tiếng, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò, “Tuy rằng công chúa mang thai không tiện đi lại, nhưng cũng không thể cả ngày ngồi một chỗ, bảo bọn thị nữ đưa người đi dạo trong phủ nhiều một chút, mới có lợi cho hài tử.”
Trường Liễu cười Sư Mẫn lề mề, “Tốt, nghe theo ngươi hết.” Nói đoạn, chậm rãi đứng dậy.
Sư Mẫn vội vàng đỡ nàng, cẩn thận nâng xiêm y phía sau nàng, lại sai bảo hai thị nữ tay chân nhanh nhẹn đến gần, một tả một hữu đỡ tay nàng.
“Công chúa muốn đi đâu?” Sư Mẫn hỏi.
Trường Liễu bật cười, khăn lụa trong tay nhẹ nhàng vung lên, “Nhiều người đi theo ta như vậy, ngươi còn không yên lòng? Mau đi làm chuyện của mình đi. Ta muốn đi gặp Hạ Địch vương tử. Hắn đến ở tại Đồng An Viện nhiều ngày, ta lại chỉ chào hỏi khách khí ngày đầu gặp mặt, thật sự không phải đạo đãi khách. Vài ngày trước phiền lòng nhiều chuyện, sau khi biết mình có thai tối ngày hết ngự y bắt mạch lại đến giờ dùng thuốc, hôm nay nhân lúc rãnh rỗi, tốt xấu cũng nên qua đó ân cần thăm hỏi một chút, xem thử đồ dùng bên đó có đầy đủ hay không. Bằng không chỉ sợ người ta sẽ nói ta đây là thứ vương tử phi không hiểu lễ phép.
Sư Mẫn trước mặt Trường Liễu luôn nói chuyện ngay thẳng, bạo gan nói, “Chuyện này sao có thể trách công chúa? Hạ Địch vương tử kia thần thần bí bí, những người bên cạnh bộ dạng cũng hung ác, từ khi Minh vương phái đến vị sứ giả gì đó, bọn họ canh giữ trước cửa tiểu viện tựa như Đại vương ở trỏng, trông coi còn nghiêm mật hơn cả hoàng cung. Mọi người trong Đồng An Viện không thể tùy tiện ra vào, ngay cả đồ ăn cũng chỉ có thể đưa đến ngoài cửa, để người của bọn họ tự đưa vào trong. Chậc chậc, ở đâu ra thứ khách nhân hống hách bá đạo như vậy. Hắn dám nói công chúa không hiểu đạo đãi khách, ta còn muốn mắng bọn họ không hiểu đạo làm khách.”
Cho dù nói vậy, nàng vẫn tự mình đưa Trường Liễu ra khỏi tiểu viện, đi đến lối rẽ sau hoa viên rồi dặn dò bọn thị nữ chiếu cố Vương tử phi cho tốt mới yên tâm rời khỏi phủ đệ.
Trường Liễu dẫn theo vài thị nữ thướt tha đến chào hỏi Hạ Địch, làm tròn bổn phận của chủ nhà.
Nàng nằm mơ cũng không đoán được vị khách nhân mà nàng muốn bái phỏng hiện tại đang làm gì...
***********************************
Kỳ thật, chẳng những Trường Liễu công chúa, chỉ sợ ngay cả Hạ Địch nằm mơ cũng không nghĩ rằng, hắn đường đường Đan Lâm vương tử kiêm trùm cuối Đan Lâm Hải tặc mà cũng có ngày phải đau khổ ức chế kìm nén dục vọng của mình như thế này.
Cái tên nam nhân đáng giận kia! Hạ Địch hận chết cái trò đứng đắn cấm dục của hắn! Rõ ràng thân thể khỏe mạnh, tinh lực sung mãn, cư nhiên chưa từng làm chuyện người lớn, mệt hắn cũng có thể nhịn được!
Hạ Địch sinh ra trong cung, bên người cũng không thiếu tuấn nam mỹ nữ. Sớm thoát ly vương tộc, ngầm nắm trong tay Đan Lâm hải tặc khiến người ta vừa nghe tên đã thấy sợ hãi, vị vương tử gian ác này trước nay chưa từng che giấu dục vọng “tốt đẹp” của thân thể mình, y tùy tiện buông thả dục vọng, cơ hồ bên người lúc nào cũng có mỹ nữ, nam sủng làm bạn, chỉ cần hứng thú nổi lên, liền rút “kiếm” xông trận, thỏa mãn bản thân.
Loại người như y căn bản không thể tưởng tượng nổi tại sao trên đời này lại có nam nhân đã ngoài hai mươi mà còn giữ thân mình trong sạch.
Hơn nữa, nam nhân như vậy, lại liên tục dưới sự uy hiếp mà gợi lên dục vọng của y.
Trong lòng y muốn hắn.
Chỉ muốn mình hắn!
Từ ngày đó giáp mặt chớp nhoáng trên thuyền, đến hôm nay bị y lừa gạt làm sứ giả đặt ở bên cạnh, dục vọng đối với người này đã chồng chất lên thành một cơn gió lốc cuồn cuộn ngoài biển khơi, khiến cho chính Hạ Địch cũng giật mình. Y đường đường là Hạ Địch vương tử điện hạ, đã quen thói cường bạo chiếm hữu, giờ đây lại không thể không vì nam nhân kia mà bồi hồi đứng bên bờ vực giữa thống khổ và khoái hoạt.
Rốt cuộc là ai đã đặt ra cái quy củ không được chiếm đoạt xử nam?
Hải thần che chở cái con khỉ! Ba mươi ngày cái con khỉ!
Làm sao mà nín nhịn chịu đựng được đến ba mươi ngày? Mới chỉ qua vài ngày, hắn đã bị dục vọng sôi trào đốt cho thành than!
“Ngươi muốn làm gì?” Lại một lần nữa thanh âm phẫn nộ từ trong phòng truyền ra ngoài.
“Đương nhiên là hầu hạ ngươi thay y phục.”
Trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười cợt nhả quen thuộc tựa như muốn trêu ghẹo đối phương, thế nhưng nào có ai hiểu cho, giờ phút này dục vọng đang cuồn cuộn thét gào trong từng mạch máu chảy trong huyết mạch của y.
“Ta đã nói để ta tự làm.”
“Ta cũng đã nói không thể để cho ngươi tự làm!”
Nhiều ngày qua y lặp đi lặp lại lời uy hiếp xé bỏ hiệp ước với Tây Lôi, nhưng quả thật vẫn rất hiệu quả. Tử Nham lúc đầu kiên quyết phản kháng, sau đó vì lo lắng đến hậu quả nghiêm trọng của hành động này, dần dần lâm vào tình trạng không đồng tình cũng không thể kịch liệt phản kháng, nói đơn giản là: quẫn bách.
Tựa như hiện tại, rõ ràng tay chân không bị trói buộc, cũng không dám giãy dụa quá mạnh, sợ chọc đến tâm tình nắng mưa thất thường của Đan Lâm vương tử, Tử Nham chỉ có thể dùng ánh mắt bừng bừng lửa giận hung hăng thiêu đốt năm ngón tay của Hạ Địch đang chộp trên cổ tay mình.
Có điều kẻ kia vẫn không biết thế nào là đủ, lại tiến thêm một bước, thậm chí đẩy hắn vào giữa vách tường, không biết xấu hổ đưa tay túm lấy vạt áo của hắn.
Đầu ngón tay của nam nhân rõ ràng là đang muốn lột áo con nhà người ta, dâm loạn đến mức khó có thể nhìn thẳng.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì đó?”
“Hầu hạ ngươi chứ sao.” Hạ Địch hai mắt như mũi kim, nhìn chằm chằm vào làn da màu mật dần dần lộ ra dưới ngón tay mình.
Đối mặt với Tử Nham, dưới vẻ thờ ơ cợt nhả kia, Hạ Địch cũng đang phải dựa vào tinh thần thép mà khống chế tiết tấu hô hấp của mình.
Tử Nham cằn nhằn như vậy, có lẽ cũng tốt – giúp cho y giữ được tỉnh táo.
NHẤT! ĐỊNH! PHẢI! BÌNH! TĨNH!!!!
Cũng không phải lo lắng Tử Nham sẽ phát hiện ý đồ của mình, mà là y hiểu rõ dục vọng của bản thân chẳng khác một con dã thú, một khi đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích, sẽ không thể khống chế trực tiếp nhào đến, nhai nuốt con mồi trước mắt đến khi không còn thừa lại một cọng lông.
Làm như vậy đương nhiên là sảng khoái chết đi được, nhưng cũng sẽ vi phạm đến lời thề của y với hải thần.
Vì có thể hoàn thành nghi thức hoan ái với xử nam, Hạ Địch đã phát thệ với hải thần – đấng thần linh tối cao trong lòng hải tặc – y tắm rửa trai giới: cấm huân, cấm mặn, cấm rượu, cấm dục, giữ gìn cho thân tâm thanh tịnh [1], hơn nữa còn toàn tâm toàn ý chăm sóc cẩn thận cho xử nữ mà y muốn hoan ái, đổi lấy lời chúc cả đời của hải thần.
Tuy rằng lúc trước đã đoán được quá trình này sẽ phải chịu đựng những gì, thế nhưng thần linh ơi, hải thần hỡi, kỳ hạn ba mươi ngày càng nghĩ càng thấy gian nan!
Cấm mặn, cấm rượu thì thôi…
Chú thích: Trai giới tắm rửa là nghi thức của những người theo đạo Phật, còn gọi là bát quan trai, Không được sát sanh, Không được trộm cướp, Không được dâm dục, Không được nói dối, Không được uống rượu, Không được trang điểm, thoa dầu thơm, múa hát và xem múa hát., Không được nằm giường cao rộng đẹp đẽ, Không được ăn quá giờ ngọ. Nhưng ở đây Hạ Địch chỉ thực hiện Tam trai giới: Không ăn mặn, sát sinh – Không rượu – Không quan hệ hoan ái.
Nhưng kẻ quanh năm phóng túng dục vọng như hắn, bỗng nhiên buộc phải cấm sắc đúng là hình phạt tàn khốc nhất trên đời.
Mới qua vài ngày thôi mà Hạ Địch đã tích đầy một bụng tinh lực không chỗ phát tiết, thời thời khắc khắc kêu gào chạy loạn trong huyết mạch, dày vò một thân vương tử điện hạ cũng muốn phát điên.
Nguyên lại tưởng rằng đuổi hết mỹ nữ bên người đi liền có thể khống chế dục vọng của mình, không ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại, một mình đối mặt với đối tượng mà mình muốn chiếm lấy, càng khiến cho tâm sinh lý của hắn đấu tranh giữ dội.
Từng cử động của nam nhân này đều vô thức khiến cho huyết mạch của hắn sôi sực.
Tựa như hiện tại...
“Ngươi nếu còn lộn xộn, bản vương tử sẽ không khách khí nữa đâu.”
Vạt áo bị cởi ra, buông thõng hai bên, dọc theo dường cong thắt lưng chảy đến tận gót chân. Hạ Địch dùng ngữ khí uy hiếp, giọng nói trầm thấp, ý đồ muốn xoay lưng Tử Nham về phía y.
Tử Nham trước sau vẫn như trước phẫn nộ muốn xoay người, khuôn mặt anh khí bừng bừng nghiêng sang một bên sợ đụng phải khuôn ngực trần trụi của tên vương tử hỗn đản kia, da mặt thoắt đen thoắt đỏ, cắn răng gằn từng chữ, “Ngươi quá mức... ”
“Quá mức cái gì?” y cười tà mị.
“Hạ lưu!”
“A ha! Hạ lưu chân chính là thế nào ngươi còn chưa được biết đâu..”
Thật đê tiện! Hắn lợi dụng Tử Nham không dám dùng toàn lực phản kháng, chậm rãi tiếp cận, cố ý bao phủ lên toàn bộ khuôn ngực lõa lồ của đối phương.
Sau đó, thừa cơ xông lên, nắm lấy cổ tay của đối phương, bẻ ra sau.
Độ ấm truyền đến từ đầu ngón tay khiến Hạ Địch nảy sinh khoái cảm, đồng dạng là bàn tay rắn rỏi, quanh năm cầm kiến, hiện tại bị hắn khống chế gắt gao.
Dục hỏa vẫn dày vò hắn tựa hồ chỉ có thể phát tiết thông qua cách này. Tâm tình của Hạ Địch tốt hơn một chút rồi! Lợi dụng ưu thế vị trí của mình, hắn tiếp tục dùng sức giữ chặt hai tay Tử Nham.
Tâm lý hư vinh được thỏa mãn khi khống chế nam nhân khí lực tráng kiện trong tay, lại thêm ánh mắt quật cường, phẫn nộ mà không dám nói, gia tăng từng chút từng chút, đôi mắt nhìn y ngày càng sắc bén, vẻ mặt khi phát hiện bản thân lúc này lâm vào thế yếu, vẻ giận dữ của y, còn có... vẻ xấu hổ của y, hết thảy những điều này đều khiến cho Hạ Địch phá lệ cảm thấy vui thích.
“Ô...”
Mãi đến khi hai cánh tay của Tử Nham bị bẻ đến hạn độ, đau đớn không kìm được thoát ra thành tiếng hừ nhẹ trên môi, Hạ Địch mới dừng động tác.
Nhưng cũng chỉ nơi lỏng mà thôi, vẫn không buông tha con mồi trong tay.
Y gục đầu xuống, tựa như ngửi được mỹ vị, chóp mũi cọ nhẹ lên xương quai xanh mê người kia.
Hơi thở mang theo dục vọng xâm chiếm, dâm đãng phả ra tứ phía.
“Thật là kỳ quái, một tên nam nhân bảo thủ như ngươi, trên người lại có hương vị dễ chịu như thế.” Hạ Địch nhẹ giọng thì thầm, trong lời nói nỉ non còn xen lẫn trách cứ.
Khí thế bức người ép đến, khiến cho người ta liên tưởng đến con thú đực đang muốn xâm phạm thú cái.
Tử Nham tuy rằng luôn luôn chính nhi bát kinh*, không màng chuyện tình sắc, nhưng nhiều ít cũng từ chỗ Dung Điềm và Phượng Minh mà biết được răng nam nhân cùng nam nhân cũng có thể phát sinh chuyện tình khiến người ta đỏ mặt, giờ phút này ngoài phẫn nộ, bất giác còn có hoảng sợ, lông mao toàn thân đều dựng đứng, hậm hực nói, “Trên thân nam nhân cũng chỉ có mùi mồ hôi, có gì mà dễ chịu chứ?”
Chú thích: Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.“Ngươi mỗi ngày đều ở trong phòng, sao mà có mùi mồ hôi được?” Hạ Địch cố ý phát ra thanh âm hít hà, ngôn ngữ rõ ràng là trêu ghẹo, cợt nhả, “Mùi vị rất sạch sẽ, nghe nói chỉ có trên người xử nam chưa từng ăn nằm với nữ nhân mới toát ra loại hương vị sạch sẽ này.”
Tử Nham tóc gáy dựng thẳng, bất chợt xoay thân muốn né tránh khỏi phạm vi khống chế của Hạ Địch.
Hắn thân thủ cao, Hạ Địch lại càng cao hơn một bậc, thừa dịp hắn đưa lưng về phía mình, nhanh như báo săn mồi nhào tới, từ phía sau nhắm vào thắt lưng của Tử Nham, tận lực lôi kéo, làm cho Tử Nham không kịp đề phòng, bất ngờ bị lôi lên giường.
Hạ Địch thuận thế đặt hắn dưới thân.
“Ngươi dám trốn tránh? Ta cho phép, nhưng sau đó, phiền sứ giả đại nhân đem hiệp ước bị xé bỏ về cho Minh vương nhà ngươi xem.”
Chỉ một câu này khiến cho động tác giãy dụa dưới thân yếu đi không ít.
” Bổn vương tử hầu hạ ngươi, là phúc phận ngươi tu được từ kiếp trước, vậy mà còn không biết cảm kích, Hạ Địch bất mãn cười lạnh.
Quả thật hắn rất bất mãn, được không!
Nam nhân không biết tự giác này! Hắn không biết rằng mình hưởng lợi bao nhiêu!
Nếu như không có sự tự chủ cường hãn, còn có sự kính nể đối với hải thần, nghĩ đến ngày sau còn phải tiếp tục ngao du nơi biển rộng trời cao mênh mông mặt nước, y đã sớm tự mình phủ đầy giấu vết lên thân thể mềm dẻo mê người này.
“Ngươi dừng loại hầu hạ này lại, ta sẽ càng cảm kích.”
“Còn dám cãi lại?”
Lấy thể trọng cơ thể cao cao tại thượng đè ép áp chế đối phương, Hạ Địch không chút ý tốt mà cúi đầu.
Khuôn ngực xích lõa trần trụi, hai bé con nhô ra trước ngực điềm đạm đáng yêu, thuần khiết vô tội đến mức đáng giận, làm sao có thể nhịn được mà không hung hăng tra tấn một phen?
Hương vị tươi mát của nam nhân, lại thêm màu da lúa mạch lọt vào trong mắt, khiến cho đầu óc Hạ Địch réo chuông ầm ĩ, thiếu chút nữa dây thần kinh tự chủ đứt phừn phựt.
Hô hấp ngày càng dồn dập.
Biết rõ hậu quả nếu dám phóng túng, y chỉ có thể ghìm cương trước vực, vô cùng, vô kể, vô hạn thống khổ. Thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cúi xuống, tham lam ngậm lấy đóa hoa màu đỏ kia.
“A!” Tử Nham hoảng sợ!
Vô thức ngửa đầu ra sau, trong cổ họng phát ra thanh âm rung động rất khẽ.
Chỉ nghĩ đến việc mình là người đầu tiên nhấm nháp hạt đậu của nam nhân kia, ánh mắt Hạ Địch càng thêm nóng rực.
Phun hạt đậu ra, tựa như muốn xác nhận thêm lần nữa, đầu lưỡi lại vươn ra đảo qua núm vú một lần. Đây là điều trước nay hắn vẫn luôn khát khao muốn làm, hương vị ngọt lành khiến toàn thân hắn như căng lên, nụ hoa chưa từng bị đùa giỡn lúc này đã sưng đỏ đến mức như muốn nở rộ, hắn lại hé môi, ngậm lấy rồi mút chặt.
“Đừng! A…. Ô…” thanh âm chống cự lần thứ hai phá ra khi bị khoang miệng kia không chút lưu tình mút chặt.
Máu nóng toàn thân Tử Nham như muốn bốc lên đỉnh đầu.
Hắn liều mạng ngửa cổ, cảm thấy thân thể sắp nổ tung theo cảm giác trên ngực.
Hắn nhiều năm qua khắc khổ tu luyện kiếm thuật, cuộc sống thường ngay trừ bỏ mệnh lệnh của Đại vương và việc luyện kiếm, cũng không quan tâm gì khác. Chuyện tình ái, trong đầu hắn tuy rằng không coi là dơ bẩn, nhưng cũng không phải việc đáng để hắn lãng phí thời gian.
Hắn không biết rằng đôi môi của nam nhân lại có thể toát ra ma lực như vậy, so với kiếm còn lợi hại hơn, có thể khiến cho tứ chi toàn thân mềm nhũn, loại tê dại hắn chưa từng nếm thử qua đi từng cơn, đau đớn ùa đến thắt lưng.
Đối với đòn công kích mới lạ trực tiếp này, Tử Nham không cách nào phản kháng, hỗn loạn thét lên, “Hạ Địch! Ngươi….Cút…Cút ngay…”
Khí lực đều bị tình huống xấu hổ chưa từng gặp này cướp đi, hắn vặn vẹo phản kháng vô lực, càng lọt sâu vào vòng kiềm kẹp hung hãn kia.
“Thật đúng là xử nam hàng thật giá thật, chỉ mới tùy tiện hôn lên đầu ti đã kích động đến mức run rẩy không ngừng.” bả vai của nam nhân hơi nhấc lên, bỡn cợt híp mắt quan sát.
Y dùng một tay đè lên hai cổ tay Tử Nham, cố định lên phía trên đỉnh đầu, tay kia lại dùng động tác đầy dâm dục vuốt ve thắt lưng của hắn.
“Quả nhiên ngay cả thắt lưng cũng hơi ưỡn lên rồi.”
Đùa giỡn chế nhạo như thế, khiến cho Tử Nham cảm thấy nhục nhã.
Chật vật không thể chịu nổi, vừa sợ lại vừa nghi hoặc.
Thắt lưng của mình, thật sự ưỡn lên sao?
Hắn cũng lờ mờ biết được, thắt lưng ưỡn lên chắc chắn không phải chuyện gì tốt! Chắc lẽ định lực của mình lại giống như mấy kẻ ý chí bạc nhược, không chịu nổi một kích sao.
Hạ Địch lại dễ dàng để cho hắn tiếp tục suy tư lung tung như vậy sao? Lòng bàn tay rắn chắc lướt ra phía sau thắt lưng của hắn, tham lam mò mẫm lên phía trên rồi lại luồn qua phần bụng bằng phẳng phía trước.
Y chăm chú nhìn vào đôi mắt đang hiện rõ sự bất an của Tử Nham, một tấc lại một tấc, từng bước đi xuống thấp hơn.
Tử Nham bắt đầu không thể tin nổi, nín thở nhẫn nại, đợi đến khi đầu ngón tay của Hạ Địch luồn xuống dưới đai lưng, rốt cục không thể nhịn thêm nữa phải lên tiếng, “Dừng tay! Ngươi…”
Hạ Địch thích thú nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Nhớ tới trọng trách của mình, nhất thời tùy hứng có thể gây thiệt hại đến người trọng yếu nhất của Đại vương – Minh vương, Tử Nham chật vật yếu ớt chống đỡ.
“Thay y phục thì cứ thay y phục đi.” Tử Nham khó chịu nuốt nước miếng, “Đừng sờ loạn những chỗ không nên sờ.”
Hạ Địch mỉm cười, tầm mắt nhìn từ trên xuống, ánh mắt quỷ quyệt dừng lại trên người Tử Nham thật lâu, khiến cho Tử Nham nổi một thân da gà.
Loại tư vị này, cũng giống như thỏ con bị sói đói kìm kẹp, khuất nhục sợ hãi, lại ẩn ẩn căm giận.
Hạ Địch bỗng nhiên cúi xuống, miệng kề sát bên tai người kia.
“Chỗ nào là chỗ không nên sờ vậy?” rắp tâm hỏi vấn đề bất lương như vậy!
“Ngươi... Hừ.” Tử Nham từ vẻ xấu hổ vì bị trêu đùa lại chuyển thành vẻ giận dữ, mày kiếm dựng thẳng, khuôn mặt đanh lại.
Hạ Địch vô sỉ cười nói, “Ngươi không nói cho rõ, thì sao bổn vương tử biết được nơi nên sờ, nơi nào không nên sờ đây?”
Biết mình bị đối phương coi như món đồ chơi mua vui, Tử Nham giận rồi!
Nhưng dùng vũ lực chống cự hay mỉa mai châm chọc cũng sẽ chọc giận Hạ Địch, phá hư hiệp nghị trước mắt. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại Tử Nham cũng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, gắt gao ngậm chặt đôi môi, quyết không thỏa hiệp.
“Nếu như ngươi không nói, ta sẽ tiếp tục sờ.”
Bàn tay đã luồn vào trong nội khố, tựa như răn rết có nọc độc, chậm rãi thăm dò.
“Nơi này? Hay là... nơi này?”
Nhiệt độ của da thịt bên dưới lớp khố rất cao, tản ra nguồn nhiệt năng hoàn mỹ trong huyết mạch của một kiếm thủ. Hạ Địch cười tà quan sát Tử Nham trầm mặc chống cự, xử nam khuyết thiếu kinh nghiệm lại khiến ngươi ta thích thú đến vậy, nghĩ rằng gắt gao khép chặt hai chân là có thể ngăn cản hết thảy?
Che giấu dưới lớp vải dệt, toàn bộ bàn tay cứng rắn của đã xâm nhập vào phần đùi trong, luồn vào khe hở giữa hai chân.
“Nơi này, sẽ không phải là nơi không nên sờ chứ? Hửm?”
Tử Nham hơi thở ngày càng nặng nề, tràn ngập hoảng sợ, Tử Nham có thể tưởng tượng ra bên dưới cặp mắt đang nhíu chặt lại kia, giờ phút này đôi con ngươi đen láy của hắn đang phát ra ánh nhìn càng khiến cho người ta muốn chà đạp.
Hạ Địch cũng bắt đầu thở gấp.
Cảm giác trên đầu ngón tay quá mỹ diệu, hắn không tưởng tượng được trên đời này lại có loại tiếp xúc da thịt mềm mại mà sạch sẽ đến vậy.
Trong mềm mại còn có rắn rỏi, mỗi một tấc đều tràn ngập tính đàn hồi.
Nơi dũng đạo* sau này sẽ ôm chặt lấy thứ “cứng cáp” của hắn, nhất định còn tiêu hồn hơn thế này nhiều.
Chú thích: Dũng đạo chính là hoa cúc đó ạ ==!
Vừa mới tưởng tượng thôi, hạ thân đã có phản ứng, lập tức căng ra đến mức đau buốt.
Hạ Địch mặt nhăn tít lại.
Không ổn, dục hỏa thiêu đốt như thế, chút nữa làm sao đây? Lời thề với hải thần đã phát ra tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Trêu chọc đối phương, lại biến thành chính mình chịu tội.
Quả nhiên, dục vọng không thể phóng túng.
“Ngươi sờ đủ rồi chứ?” Tử Nham không thể chịu đựng thêm nữa, cắn răng phun ra từng chữ, “Đủ rồi thì buông tay.”
Nam nhâm phía trên trầm mặc một cách quỷ dị.
“Ngươi cho là bổn vương tử không muốn buông tay sao?” câu nói của Hạ Địch có điểm cổ quái.
Tử Nham thở gấp hào hển nói, “Vậy sao ngươi còn không buông tay ra?”
Đầu ngón tay của nam nhân dán lên bắp đùi trong của mình, chỉ cần khẽ nhúc nhích liền có thể sờ đến nơi tư mật của mình, cảm giác này thật sự rất khó chịu, khiến cho hắn lâm vào sỡ hãi.
Hạ Địch cũng cắn răng.
Y vẫn chưa mất lý trí, đương nhiên biết nếu mình không dừng lại thì không thể ghìm cương trước vực được nữa.
Người đi biển rất mê tín.
Vi phạm lời thề độc, hậu quả khó kham, nếu như bị đám hải tặc biệt được, cũng có thể có nguy cơ bị tập kích.
Thế nhưng lòng bàn tay lúc này đã dán lên da thịt nhẵn nhụi, từng đợt hơi ấm từ thân thể Tử Nham truyền tới, y chỉ hận không thể tiến sâu lại càng thêm sâu.
Nhẫn nại?
Sao có thể làm được?
Một người trước nay quen gắp cá chọn thịt, gần đây lại phải nhịn đói, đói đến sắp chết, bỗng ngửi thấy mùi đồ ngon đưa đến bên miệng, làm sao người đó có thể vờ như không thấy?
“Ngươi rốt cuộc có buông ra hay không? Tử Nham ngẩng đầu, phẫn hận lại thêm quẫn bách vì thẹn thùng mà trừng y.
Hạ Địch cũng rất chật vật, ngay cả mặt nạ hoàn mỹ luôn tươi cười tà mị đến lúc này cũng méo mó dữ tợn.
Cứng ngắc nửa ngày, chỉ càng tốn hơi thừa lời, hung hăng nói, “Ta không buông! Ta muốn ăn ngươi luôn có sao không?” Hung ác áp chế Tử Nham, nắm lấy hai gò má của hắn, trước cắn sau hôn, dày vò cánh môi mềm mại của Tử Nham đủ thê thảm.
“Ô!” Tử Nham lần đâu tiến môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi với người khác, trong lúc hốt hoảng trở nên ngây ngốc, nửa buổi mới bắt đầu nghẹn ngào giãy dụa.
Hạ Địch thật vất vả mới nếm được chút mùi vị, sao có thể dễ dàng buông tha, cạy mở khớp hàm của Tử Nham, hung hăng chiếm đoạt, đầu lưỡi như thanh kiếm mềm, luồn lách vào sâu bên tỏng.
“Hé miệng ra, ngươi có nghe không?” Hạ Địch lúc này trở nên hung hãn tàn bạo, hiện nguyên hình là thủ lĩnh hải tặc dữ tợn buông lời uy hiếp, “Không nghe lời ta sẽ cắt đứt lưỡi ngươi.”
“Cút! Ô...không...”
Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, cảm xúc ẩm ướt mềm trơn đầy dâm mỹ sa đọa. Tử Nham bị tia tia lửa khoái cảm xa lạ này đánh úp toàn thân, không khống chế được mà run rẩy.
Đây rõ ràng chính là nụ hôn đầu tiên của nam nhân này.
Nhận ra điều này, Hạ Địch càng thêm điên cuồng thiêu đốt.
Tử Nham bị buộc mở khớp hằm, khoang miệng bị đầu lưỡi mềm nhũn của người kia liếm láp. Thân thể chưa từng đón tiếp hoan ái căn bản không có khả năng chống cự lại công kích mãnh liệt như thế, từ đầu gối đến gót chân đều đã nhũn ra.
Hắn phản kháng càng kịch liệt, Hạ Địch hôn càng sâu.
“Ngươi thật ngọt...”
Hơi thở nam tính cầu hoan tràn ngập trong căn phòng, Hạ Địch chưa từng nghĩ rằng nước bọt của nam nhân cũng ngọt ngào đến thế, mỗi một lần đảo đầu lưỡi qua khoang miệng mềm mại của hắn, góc sâu trong khoang miệng tựa như có sinh mệnh khẽ run rẩy, không thể kháng cự lại bị sự giày vò này hấp dẫn.
Hắn muốn nhiều hơn nữa...
Cốc cốc!
Thời khắc máu chốt,, tiếng đập cửa ổn trọng vang lên như tiếng đồng hồ cổ, truyền vào màng nhĩ, lay động tâm hồn.
Thanh âm của Không Lưu truyền từ ngòi cửa vào, “Vương tử, Khánh Ly vương tử phi tự mình đến chào hỏi.”
Một khúc nhạc chen ngang này vừa hay khiến Hạ Địch bừng tỉnh khỏi cơn cuồng loạn, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt tỉnh táo trở lại. Trong phòng tràn ngập không khí mê loạn chưa qua.
Hắn buông tay.
Tử Nham vừa được giải thoát, lập tức ngồi dậy, xoay người nhặt lấy xiêm y dưới chân, che lại nửa thân trên trần trụi. Trầm lặng cứng đờ người trong chốc lát, khi quay đầu, cố đi vòng qua người Hạ Địch.
Vừa rồi trong lúc lúng túng xấu hổ cũng không thấy, hiện tại sự phẫn hận trào lên.
Tử Nham nói, “Ta hiện giờ không thể phụ lòng Minh Vương, đành để cho người dùng thế lực khống chế. Ngươi muốn đòi lại món nợ cũ, cứ việc rút đao kiếm ta sẵn sàng bồi tội. Làm nhục ta như vậy, có gì vui vẻ sao?
Đôi môi hắn bị cắn đến mức sưng đỏ, hai mả đỏ bừng, nhưng hai con ngươi vẫn đen lánh sáng ngời, chính khí, nghiêm nghị.
Nếu đổi lại là nguời khác, nói không chừng sẽ vì vậy mà sinh áy náy. Đáng tiếc, người trước mắt lại là Hạ Địch, trời sinh hư hỏng, đừng nói một tia áy náy cũng không có, nhìn thấy Tử Nham như vậy, dưới khố lại nóng lên, vội vàng tự kiềm chế, cười tà nói, “Sau này ngươi sẽ biết có vui vẻ hay không?”
“Vương tử, vương tử phỉ đã đợi ngoài cửa viện khá lâu.” Đại khái ở ngoài cửa chờ đợi sốt ruột, thanh âm của Không lưu lại vang lên, lần này âm điệu có chút đề cao hơn so với vừa rồi.
“Đã biết.” Hạ Địch cất tiếng trả lời.
Dục vọng không thể phát tiết hiện tại đang dày vò hắn.
Đối với sự tham gia kịp thời của Không Lưu, Hạ Địch băn khoăn không rõ nên cảm kích hắn hay là nên đánh cho hắn một trận.
Cả người vẫn căng thẳng như trước, Tử Nham không buông được vẻ mặt cảnh giác, Hạ Địch tìm được bộ y phục nguyên bản lúc đầu định thay cho Tử Nham, ném về phía hắn.
“Mặc vào đi.”
“...”
“Ngươi thử nghĩ xem Minh vương sứ giả có nên cởi trần để gặp Vương tử phi của Khánh Ly hay không?”
Tử Nham lúc này mới tiếp nhận y phục, đưa lưng về phía Hạ Địch nhanh chóng thay.
Tấm lưng trần khêu gợi bị tầng y phục che đi, cảnh đẹp biến mất, khiến cho Hạ Địch thở dài tiếc hận trong lòng.
Có điều, như vậy cũng tốt, giúp y khôi phục được chút tự chủ.
Hạ Địch gắt gao nhìn hắn một cái, dương khóe môi cợt nhả nói, “Nhớ kỹ, sau này bản vương tử sẽ còn tự mình thay y phục giúp ngươi. Có điều, nếu như ngươi ngoan ngoãn phối hợp, bản vương tử có lẽ sẽ mở lòng từ bi, không sờ loạn trên người ngươi nữa.”
Không để ý vẻ mặt vặn vẹo của Tử Nham, hắn đi về phía cửa phòng, mở cửa gỗ ra, nhìn Không Lưu đang đợi lệnh ngoài cửa cười nói, “Mau mời Trường Liễu Vương tử phi vào. Vị Vương tử phi này dám lén lút sau lưng phu quân mình liên hợp với Minh Vương, rất can đảm, không thể chậm trễ được.”