Phượng Vu Cửu Thiên

Chương 222

Liệt Nhi từ trong mộng bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt ra, trong phòng một mảng tối đen như mực, chỉ có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi lạnh lấm tấm túa đầy trên trán.

Cảm nhận được hơi ấm phát ra từ thân thể người nằm bên cạnh, Liệt Nhi bắt đầu khẽ khàng dịch chuyển, vừa chạm nhẹ vào đã có một xúc cảm quen thuộc dấy lên. Trong nháy mắt, hắn biết được người kia chính là Dư Lãng.

Dư Lãng tựa hồ đã hình thành thói quen ngủ rất sâu khi nằm bên cạnh hắn.

Thói quen thoạt như vô cùng thân mật này, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Chiếc giường được bố trí cực kỳ thoải mái, tấm nệm vừa dày vừa êm, nhưng lại không lớn, hai người ngủ chung, cơ thể không cách nào không kề sát vào nhau.

Liệt Nhi vẫn có còn cảm nhận được những chuyển động lên xuống bập bềnh rất nhỏ, giống như chiếc nôi đang nhẹ nhàng đung đưa, phỏng chừng hắn đang ở trên một chiếc thuyền trôi nổi đâu đó giữa dòng sông Ô Mạn.

Từ sau đêm bị Vĩnh Dật truy đuổi hôm ấy, Dư Lãng đã rút kinh nghiệm, không lưu lại ở những nơi ẩn náu cố định như trước đây, mà luôn luôn di chuyển giữa các đội thuyền để tránh né truy binh.

Thế lực của Vĩnh Dật nằm trong địa phận Vĩnh Ân, Ô Mạn giang thế nhưng lại chảy qua cả Chiêu Bắc, và Đồng Quốc, hơn nữa lại chia ra rất nhiều nhánh. Liệt Nhi tuy vẫn luôn bị giam tại khoang thuyền, nhưng cũng không cách nào nắm được phương hướng mà thuyền sẽ chạy. Có điều với tính cách cẩn thận của Dư Lãng, không chừng người này đã sớm đem hắn rời khỏi Vĩnh Ân quá nhiều nguy hiểm để tiến vào địa phận Đồng Quốc rồi.

Không biết Minh vương và Đại vương có biết hắn và bọn họ đang ở cùng trên lãnh thổ một nước hay không?

Đại ca và đám người Thu Lam hẳn là đang ở bên cạnh Minh vương đi.

Ngàn vạn lần hy vọng Minh vương đừng rơi vào mưu kế hiểm độc của Dư Lãng. Đáng giận chính là bản thân mình tuy biết rõ về chuyện Văn Lan, thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn là chạy không thoát khỏi bàn tay Dư Lãng…

“Ngươi hiện tại ngủ càng ngày càng ít.”

Thanh âm trầm thấp của nam nhân truyền đến bên tai, Liệt Nhi liền đề cao cảnh giác.

Dư Lãng đã tỉnh.

“Còn đang suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn khỏi ta sao?” Dư Lãng từ bên cạnh hắn ngồi dậy, châm nến, quay đầu lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liệt Nhi, “Từ sau khi chúng ta xa cách, ngươi đã thay đổi rất nhiều, cũng không còn hay tươi cười như trước nữa.”

Liệt Nhi nhìn hắn một cái, nói, “Ta chỉ là không muốn cười trước mặt ngươi thôi.”

Dư Lãng bật cười, “Trái lại, miệng lưỡi vẫn là cay độc như trước.”

Hắn cúi người lại gần, Liệt Nhi liền theo bản năng thụt lùi về phía sau một chút. Động tác này không mang theo sự sợ hãi, chỉ là đề phòng và không cho phép đối phương lại gần mà thôi. Dư Lãng rất có phong độ, dừng lại động tác, than nhẹ một tiếng, “Nguyên lai ngươi chỉ thích ôm chặt ta khi bị người khác truy bắt, đến lúc yên ổn rồi thái độ thế mà lại lập tức thay đổi hoàn toàn.”

Liệt Nhi bị hắn nói một câu trúng tim đen, vì thế thân thể liền khẽ run lên, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mặt không đổi sắc sửa lại, “Người Vĩnh Dật truy bắt là ngươi, hắn chỉ muốn cứu ta. Một ngày nào đó hắn sẽ cứu ta thoát ra khỏi bàn tay ngươi.”

“Nếu đã như vậy, sao ngươi không ngoan ngoãn chờ đợi ở bên cạnh ta, lại ba lần bảy lượt cứ muốn bỏ trốn như vậy?”  Dư Lãng chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn loáng thoáng hiện lên vài phần ngông cuồng tự đại, giọng điệu thế nhưng lại cực kỳ ôn nhu, “Trong lòng ngươi biết rõ, hắn thua kém ta, cả đời này vẫn luôn luôn thua kém ta.” Nói xong, lại khẽ cúi đầu.

Liệt Nhi cảm thấy như có một luồng áp lực khổng lồ bao phủ toàn thân, tới mức hít thở cũng không cách nào làm được.

Âm thầm ngẫm nghĩ, hắn hiểu được rằng, nếu xét về tài ăn nói, chỉ sợ chính mình còn thua kém Dư Lãng rất nhiều. Huống hồ, hiện tại hắn đang rơi vào tay của đối phương, đấu võ mồm chỉ làm sự tình càng thêm xấu, chi bằng nghe lời Minh vương, bảo trì hiện trạng, chờ đợi thời cơ để đào tẩu sẽ tốt hơn.

Chỉ là trong lúc hắn ở đây chờ đợi, còn chưa biết chính mình có chạy thoát được hay không, Minh vương ở ngoài kia có khi nào đã lấy được Văn Lan mà trúng độc mất rồi?

Trên thực tế, mưu kế Văn Lan – Trầm ngọc đã bị đám người Phượng Minh vạch trần, sau một hồi sợ bóng sợ gió cuối cùng cũng đã biến hiểm thành an. Nhưng là Liệt Nhi bị Dư Lãng giam cầm, căn bản không hề hay biết chuyện ấy, cho nên vẫn luôn vì việc không thể truyền tin mà lo lắng không yên.

May mà, hắn dù sao cũng từng là gian tế nhiều năm, hiểu được một điều: càng cấp bách thì càng không được hành động thiếu suy nghĩ, không thể ở trước mặt Dư Lãng lộ vẻ sốt ruột lo âu. Thấy Dư Lãng dùng ánh mắt sáng ngời giống như có thể nhìn thấu nhân tâm mà quan sát mình, hắn ngược lại ngẩng đầu, thoải mái để đối phương nhìn cho rõ, dùng ngữ khí ung dung, hỏi, “Không phải vì Vĩnh Dật truy đuổi quá gắt gao, khiến ngươi sợ tới mức chỉ dám di chuyển trên mặt sông thôi sao?”

Dư Lãng cũng không hề bị hắn chọc giận, tâm tình vui vẻ, cười nói, “Mỗi một câu đều nhắc đến cái tên này, ngươi cho rằng ta sẽ vì ghen tị đố kị mà tự làm hỏng kế hoạch của mình sao?”

Liệt Nhi không mảy may né tránh ánh mắt của đối phương, trái lại còn làm bộ ngạc nhiên mà mỉa mai nói, “Ngươi không phải đến trái tim cũng không có hay sao? Vậy thì như thế nào lại biết đố kị cùng ghen ghét?”

Dư Lãng chỉ cười không nói, dùng ánh mắt thâm thúy khiến người thấy mà sợ đến nổi da gà chằm chằm nhìn vào Liệt Nhi trong giây lát, sau đó giơ tay lên vỗ nhẹ hai cái.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, một nam nhân bộ dáng giống như thị vệ tay cầm bát dược nóng hổi tiến vào. Liệt Nhi vừa ngửi thấy mùi vị quỷ dị kia, liền biết đã đến giờ uống thuốc.

Liệt Nhi đã bị giam cầm một thời gian, thoạt nhìn hắn có vẻ vô cùng tùy tiện, thế nhưng lại là một người hành sự rất thức thời. Hắn biết nếu như bản thân cứ một mực cứng rắn bất tuân thì kết quả sau cùng, Dư Lãng cũng không tổn thất gì, người chịu thiệt chỉ có hắn mà thôi. Đã như vậy, chi bằng hắn nhượng bộ một chút, chủ động vươn tay đón lấy bát dược,  từng ngụm từng ngụm uống vào.

Dư Lãng ở bên cạnh lẳng lặng quan sát người kia uống cạn bát thuốc, lại thấy đối phương bởi vì thủy dược khó nuốt mà loáng thoáng nhíu mày, bộ dáng xinh đẹp đến chọc người yêu mến. Hắn ân cần nhận lại cái bát đã trống không, lơ đễnh nói, “Ta sai người dẫn dụ truy binh đến dưới dòng thác kia, thả một cái xác với gương mặt đã mục rữa, thân hình có vài phần giống ngươi.”

Một ánh mắt từ bên cạnh bất ngờ phóng tới, nói cho hắn biết Liệt Nhi đã bị những lời này làm cho kích động không thôi.

Dư Lãng bình tĩnh tiếp lời, “Đáng tiếc, cái xác này lại không theo suy tính của ta, nó không khiến cho Vĩnh Dật ngừng truy bắt. Theo tin tức thăm dò được, người nọ sau khi nhìn thấy cái xác được vớt lên kia, liền ngồi ngẩn trong phòng suốt một ngày không ló mặt ra ngoài, sau cùng lại tuyên bố với thủ hạ rằng, hắn đã nhận được tin báo ngươi tìm cách truyền ra, rằng thi thể này chỉ là kế nghi binh của quân địch. Về phần hành tung của ngươi, vẫn phải tiếp tục truy xét thêm. Liệt Nhi, ngươi ở bên cạnh ta, thật có thể truyền tin cho hắn hay sao?”

Hắn nghiêng nghiêng khuôn mặt, mỉm cười nhìn Liệt Nhi, nói, “Chỉ cần nhìn vẻ mặt giả bộ điềm tĩnh của ngươi là biết chuyện Vĩnh Dật nhận được tin tức gì đó kia, chẳng qua chỉ là lời bịa đặt vô căn cứ của bản thân hắn mà thôi.”

Liệt Nhi nói, “Hắn thật sự rất thông minh, có khả năng nhìn thấu được quỷ kế của ngươi.”

“Hắn không hề thông minh, chẳng qua hắn quá nhát gan không dám đối mặt với cái tin ngươi đã chết.”

“Hắn biết rõ ta còn sống.” Liệt Nhi cắn răng nói, “Vì hắn, bất luận có khó khăn thế nào, ta cũng nhất định phải sống.”

Ánh mắt sâu thẳm của Dư Lãng dừng lại trên khuôn mặt Liệt Nhi, hắn dùng thứ ngữ khí thập phần bình ổn khiến người ta nghe mà căm giận, đáp, “Ngươi nói không sai, cuộc truy bắt của Vĩnh Dật thật sự khiến ta có chút đau đầu. Nếu như thi thể giả mạo ngươi không làm hắn mắc mưu, ta chỉ còn cách nghĩ ra biện pháp khác.”

Liệt Nhi âm thầm rùng mình một cái, căng thẳng chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương.

Đáng giận chính là, Dư Lãng tựa hồ có thể hiểu được trong lòng người kia đang nghĩ cái gì, hắn chỉ nói đến phân nửa rồi liền dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn vào Liệt Nhi, giống như một tay thợ săn lão luyện đợi chờ con mồi sập bẫy.

Vẻ tao nhã tự cao tự đại đã từng rất quen thuộc ngày xưa ấy, vừa đẹp mắt lại vừa không khỏi khiến cho người khác phải đau lòng.

Liệt Nhi quật cường quay mặt đi, trầm mặc không nói lời nào.

Bất quá lần này, Dư Lãng lại hiếm thấy mà nhượng bộ, chủ động giải thích rõ ràng, “Vì để Vĩnh Dật ngừng truy bắt, ta đã viết hai phong thư. Một cái gửi cho Vĩnh Dật, nói ngươi hiện tại đang ở trong tay ta, hơn nữa còn đang uống một loại độc dược. Dược này một khi đã uống phải uống liên tục mỗi ngày, chỉ cần ngừng lại, độc tính lập tức phát tác không thuốc nào giải được. Hắn cho dù muốn truy tìm tung tích của ngươi, nhưng lúc cứu được ngươi ra cũng là lúc phải nói lời vĩnh biệt.”

Liệt Nhi bảo trì trầm mặc.

Về việc bản thân mỗi ngày bị ép uống dược, Dư Lãng cũng chưa từng giấu diếm hắn bất cứ điều gì, ngay từ đầu người kia đã thẳng thắn nói rằng: đó là độc dược.

Muốn Liệt Nhi không cách nào chạy trốn thì đây chính là phương pháp tuyệt vời nhất, bởi vì một khi rời khỏi Dư Lãng cũng đồng nghĩa với việc hắn tự chọn lấy cái chết cho mình.

Trong thư, ý đồ của Dư Lãng đã viết rất rõ ràng, mặc dù không thể ép buộc Vĩnh Dật dừng hành động, nhưng cũng khiến cho đối phương thêm đau đầu, vì việc truy đuổi vây bắt mà hao tâm tổn trí nhiều hơn.

Người nọ chẳng những phải đem Liệt Nhi an an ổn ổn trở về, mà còn phải tìm được phương pháp hóa giải độc tố mà Liệt Nhi bị ép uống mỗi ngày, bằng không, cho dù cứu được người ra, chẳng bao lâu sau Liệt Nhi cũng sẽ trở thành một khối thi thể lạnh cứng nằm trong vòng tay hắn.

“Còn một phong thư khác đâu?” Liệt Nhi chất vấn.

Dư Lãng nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, liếc nhìn Liệt Nhi một cái, “Ngươi thật sự muốn biết?”

Liệt Nhi không chút do dự nói, “Nếu như ngươi muốn lấy cái này làm cớ để uy hiếp ta, vậy thì không cần phải nói nữa. Bất luận nội dung trong phong thư kia có là cái gì, ta cũng sẽ không bởi vì muốn biết mà chấp nhận điều kiện của ngươi. Dư Lãng, dùng thủ đoạn này để đối phó với ta, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Không phải ai cũng có thể để mặc cho ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay đâu.”

Dư Lãng rất có phong độ mà gật đầu, “Chỉ cần ngươi không hối hận là được.”

Liệt Nhi không hề sợ hãi, trái lại chỉ cảm thấy vừa căm giận lại vừa oán hận. Trong lòng hắn phi thường hiểu rõ, Dư Lãng lại một lần nữa sử dụng thủ đoạn khống chế cao siêu đối với mình. Người này vĩnh viễn có một loại mị lực đặc biệt, khiến cho người khác không thể không từng bước sa vào cạm bẫy hắn đã đặt ra, thẳng một lèo cho đến khi mất đi tính mạng.

Dư Lãng là loại người thẳng thắng cho ngươi hiểu rõ sự tàn nhẫn của mình, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự thao túng của hắn. Nếu không muốn bị hắn thao túng, nhất định phải cắn chặt răng cự tuyệt lực hút của đối phương.

Liệt Nhi lặng lẽ hít sâu một hơi, cho dù trong lòng vô cùng bất an, ngoài mặt vẫn giả bộ lơ đễnh hỏi, “Ta bị nhốt ở đây, cho dù biết nội dung trong thư viết cái gì, cũng không thể truyền tin tức ra ngoài được. Biết hay không biết, với ta đều như nhau cả thôi. Ngươi muốn nói thì nói, không muốn thì thôi.”

Dư Lãng ở bên cạnh, cười khẽ một tiếng, nói, “Không hẳn như vậy, thư này mặc dù ta đã viết, nhưng lại chưa gửi đi. Lỡ đâu ngươi lén đọc được, sẽ làm ra chút chuyện khiến ta khó xử, sau cùng phải trì hoãn thêm vài ngày nữa mới có thể truyền ra.”

Liệt Nhi trong lòng vô cùng lo lắng, hiểu rõ Dư Lãng đã chuyển mũi tấn công về phía mình.

Chống lại người này, số phận dường như đã được định đoạt: tuyệt đối chính là thất bại vô cùng thê thảm.

Liệt Nhi ép buộc bản thân không được vì những cám dỗ của Dư Lãng mà làm xáo trộn tình hình. Hắn làm bộ không hề lung lay, giễu cợt nói, “Ta không nghĩ sẽ làm ra sự tình gì khiến ngươi khó xử, bằng không đã sớm làm rồi, không phải sao.”

Dư Lãng nhẹ nhàng nói, “Đêm đó ta giả vờ bị ngã ngựa, đã nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của ngươi. Liệt Nhi, nếu không phải ngươi bây giờ vẫn luôn che giấu chân tâm, mà thẳng thắn thừa nhận rằng ngươi vẫn còn yêu ta, như thế cũng đủ để ta cảm thấy khó xử rồi. Nếu vậy, ta có lẽ sẽ không nỡ cầm tù ngươi như thế này đâu.”

Liệt Nhi trong lòng đột nhiên như có lửa đốt đến phát đau, lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều bị người mạnh tay xáo trộn. Hắn hận nhất chính là bản thân mình mà.

Hắn mấy năm nay lăn lộn ở bên ngoài, tích lũy biết bao kinh nghiệm, như thế nào vẫn luôn là đối tượng bị Dư Lãng bỡn cợt trêu đùa? Nam nhân này chỉ cần nói một câu, cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy đau đớn tột cùng.

“Chân tâm của ta?” Liệt Nhi trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Trái tim ta đã sớm bị ngươi ném xuống bùn đất, giẫm nát thành tro tàn rồi. Trái tim hiện đang ở trong lồng ngực này là dành cho Vĩnh Dật, một phần nhỏ nhoi cho Dư Lãng ngươi cũng không có đâu.”

Hắn nói xong thì tức giận vô cùng, giống như từng chữ đều là máu và nước mắt ngưng đọng mà thành, mỗi chữ bật ra, lòng liền đau như một dao cắt xuống.

Dư Lãng im lặng lắng nghe, sau khi nghe xong, vẻ mặt hiếm thấy mà lộ ra một tia buồn bã, “Ngươi tổn thương ta như vậy, đừng trách vì sao ta khiến ngươi khổ sở.”

Hắn lại vỗ tay hai cái gọi thị vệ đi tới, từ trong ngực rút ra hai phong thư giao cho đối phương, phân phó, “Hai phong thư này lập tức sai người cưỡi ngựa mang đi. Còn nữa, nói với người truyền tin, đây là thư quan trọng, bằng bất cứ giá nào cũng phải chuyển đến nơi. Nếu như giữa đường có nhận được mệnh lệnh của ta yêu cầu mang thư trở về cũng không cần để ý, cứ đưa tận tay người nhận, ắt sẽ có thưởng lớn.”

Khúc dạo đầu vừa mới kết thúc, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lần này, người đến là Thước Phục – tâm phúc của Dư Lãng.

Thước Phục đi đến bên người hắn ta, hạ giọng bẩm báo một câu.

Dư Lãng khẽ “Ân” một tiếng, lập tức đứng lên, quay sang nói với Liệt Nhi, “Ngươi trước hết cứ nghỉ ngơi, ta đi một chút rồi sẽ quay lại.”

Hắn dẫn Thước Phục ra ngoài, tự tay khóa cửa gian phòng giam giữ Liệt Nhi, vội vội vàng vàng chạy tới khoang thuyền dành cho chủ nhân được bố trí tao nhã ở bên trên. Vừa bước vào cửa, hắn liền nhìn thấy một hình bóng đoan trang mảnh khảnh, vì thế mà nhịn không được lộ ra một tia bất mãn, “Chiêu Bắc vừa bị tập kích, Phồn Giai thế cục chưa ổn định, nội tình Ly Quốc cũng cần những nhân vật trọng yếu trong hoàng thất đứng ra hỗ trợ Đại vương trấn an bá tánh thường dân, Công chúa như thế nào lại vì chuyện nhỏ này mà tự mình dấn thân vào nơi nguy hiểm? Chuyện Tây Lôi Minh vương kia, Dư Lãng một khi đã đáp ứng, sẽ vì Đại vương mà hoàn thành. Công chúa chẳng lẽ là không tín nhiệm năng lực của Dư Lãng hay sao?”

“Đây là lần đầu tiên khẩu khí của ngươi nghe chất đầy oán giận như thế, không phải do Liệt Nhi kia gây ra đó chứ? Thiên hạ cư nhiên lại có một người có thể khiến ngươi nổi giận, thật là thú vị.” Hình bóng yểu điệu kia chậm rãi quay lại, ngay sau đó khuôn mặt rất bình thường nhưng không thiếu đi vẻ tôn quý của Diệu Quang dần dần hiển lộ ra. Nàng chế giễu một câu, sau đó khôi phục biểu tình trầm ổn, “Là Vương huynh lệnh cho ta tới. Không phải không tín nhiệm năng lực của ngươi, nhưng thật sự chuyện của Minh vương kéo dài đã quá lâu rồi, đến khi nào sự việc mới thành toàn đây?”

Dư Lãng thở ra một hơi dài, bình ổn lại tâm tình, ngồi xuống, suy nghĩ một hồi rồi mới mở miệng nói, “Xin hỏi công chúa, Đại vương lệnh cho Trác Nhiên dẫn binh bất ngờ tập kích Chiêu Bắc, có liên quan đến Minh vương hay không?”

“Vương huynh bất ngờ đánh chiếm Chiêu Bắc là bởi vì thực lực của triều đình Chiêu Bắc yếu nhất, thêm nữa hiện tại có Phồn Giai làm thông lộ, muốn chiếm cứ Chiêu Bắc quả thực vừa nhanh gọn lại vừa dễ dàng.” Diệu Quang chậm rãi nói, “Thế cục của Đồng Quốc trước mắt vốn đã rất loạn, Trường Liễu – nữ nhi của Chiêu Bắc vương mặc dù là Vương tử phi, thế nhưng không có thực quyền, khiến cho quan hệ thông gia một chút cũng không còn giá trị. Sự thật đã chứng minh con mắt của Vương huynh không tồi, sau khi Chiêu Bắc bị tập kích, các quốc gia phụ cận đều không có động tĩnh gì. Tây Lôi lo thân mình còn chưa xong, Đại vương và thái tử Vĩnh Ân đều là những người thiển cận, chỉ vui vẻ khoanh tay đứng nhìn. Nữ nhi vương thất của Chiêu Bắc làm phi Đồng quốc, thế nhưng Đồng quốc đối với sự tình này một chút phản ứng cũng không có, càng không thấy dấu hiệu triệu tập binh mã gì cả, rõ ràng địa vị của Trường Liễu tại Đồng quốc bị hạ thấp vô cùng. Chỉ có điều…”

Diệu Quang cười khẽ, liếc nhìn Dư Lãng một chút, “Ánh mắt của ngươi quả thực khiến người ta không thể xem thường, thế nhưng lại hỏi chuyện tập kích Chiêu Bắc có quan hệ với Minh vương hay không. Nói cho ngươi biết, quả thật có chút quan hệ. Bởi vì sau khi bắt sống Chiêu Bắc vương, Vương huynh lập tức sai người đưa một mật thư đến cho Trường Liễu công chúa, uy hiếp nàng giữ bí mật sự thật về Văn Lan, để Minh vương nhanh chóng sập bẫy. Khi ta rời Ly quốc Trường Liễu Công chúa vẫn chưa hồi âm, không biết nàng ta trả lời Vương huynh như thế nào. Đúng rồi, có một việc ta thật sự cảm thấy rất kỳ quái, Minh vương ở tại Đồng quốc lâu như vậy, ngươi không sợ hắn gặp mặt Trường Liễu công chúa, vạch trần thân phận Đỗ Phong giả mạo của ngươi sao?”

Dư Lãng nhàn nhạt cười một tiếng, tựa hồ trong lòng đã dự tính hết thảy mọi việc rồi.

Diệu Quang cũng là người vô cùng thông minh, thấy thế thì không hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng nói, “Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta biết ngươi không định nói rõ chuyện này. Nếu ngươi cho rằng kế hoạch nhất định thành công, xem ra lần này Minh vương khó mà thoát được.”

Thị nữ dâng trà nóng lên, hai người ngồi đối diện nhau đồng loạt thưởng trà.

Dư Lãng gần đây luôn phải đối phó với sự truy bắt gắt gao của Vĩnh Dật, nhân cơ hội này hỏi thăm Diệu Quang về tình hình của triều đình Ly quốc, “Nghe nói sau khi Đại vương tỉnh lại, vương công đại thần lo lắng tình trạng không có người xử lý quốc vụ tái diễn một lần nữa, cho nên đã năm lần bảy lượt xin Đại vương lập hậu, về chuyện này Đại vương có tính toán gì không?”

Khuôn mặt thanh tú của Diệu Quang lộ ra một tia u ám, đáp, “Chuyện này, Vương huynh đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi.”

“A? Đại vương đã quyết định rồi sao?”

“Vương huynh nhìn trúng một nữ tử, cũng đã mở lời cầu hôn với nàng rồi. Chỉ cần nàng ta gật đầu, liền có thể leo lên vị trí Vương hậu Ly quốc, chặn đứng toàn bộ lời ra tiếng vào của vương công đại thần. Điều kỳ diệu chính là, không có thế lực quốc gia nào đứng sau lưng nàng ta, như thế đồng nghĩa với việc không có quyết định nào của Vương huynh bị cản trở cả, bất quá nàng cũng không phải là nữ nhân bình thường.”

Sắc mặt Dư Lãng trở nên khó coi, ngữ khí cũng theo đó mà lạnh đi mấy phần, “Người Đại vương muốn lập làm Vương hậu, sẽ không phải là nữ nhân tên gọi Mị Cơ kia đi?”

Diệu Quang gật gật đầu.

Một Dư Lãng thâm tàng bất lộ khiến người ta phải thán phục, lúc này cư nhiên lại bất ngờ biến sắc, khẽ quát, “Đại vương quá đáng rồi! Vương hậu của Ly quốc sau này sẽ vì Đại vương hạ sinh nhi tử kế thừa đại nghiệp, sao có thể lựa chọn tùy tiện như thế? Chuyện này không phải bố cáo công khai cho thiên hạ biết, người tuy lập Vương hậu, nhưng vẫn tiếp tục có dã tâm đối với Tây Lôi Minh vương hay sao? Nếu không, mỹ nữ trong thiên hạ nhiều như vậy, vì cớ gì phải chọn một người từng là nữ nhân của Dung Điềm?”

“Vương huynh đã biết ngươi chắc chắn sẽ tức giận.” Diệu Quang thản nhiên nói, “Huynh ấy muốn ta chuyển lời lại cho ngươi, suy đoán của ngươi một chút cũng không sai, không muốn ngươi uổng phí tâm tư trở về can ngăn nữa. Huynh ấy sẽ không từ bỏ ý định này, nhất định sẽ giữ chặt Minh vương trong lòng bàn tay. Vì đại nghiệp thống nhất của Ly quốc, Vương huynh đã đồng ý một lần nữa sắc phong Vương hậu. Đây thực sự là nhượng bộ cuối cùng của Vương huynh rồi, còn việc thú nữ nhân nào, không ai có tư cách thay huynh ấy quyết định.”

Sau khi thuật lại lời nhắn của Nhược Ngôn, Diệu Quang cười khổ, “Ngươi chẳng lẽ không hiểu rõ tính cách của Vương huynh hay sao? Chuyện huynh ấy đã quyết, đừng nói đến ngươi, ngay cả thân muội là ta đây cũng không dám ngăn cản. Bất quá, người có tính khí ngang ngược chỉ biết tiến không chịu lùi này mới có thể khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện xả thân phụng sự, không phải sao.”

Dư Lãng tự thấy bản thân có phần thất lễ, vì thế hắn liền thu lại biểu tình bất mãn trên khuôn mặt, nhếch môi lộ ra một nét cười, đáy lòng thế nhưng lại dâng đầy một tầng hung hiểm.

Ly vương Nhược Ngôn đúng là chủ nhân trong tâm tưởng hắn. Người nọ lòng ôm chí lớn, mưu lược hơn người, không hề giống với những kẻ quyền quý giả tạo e dè cố kị trăm ngàn thứ kia. Nếu như bất chấp thủ đoạn – tàn nhẫn – quyết đoán là những điều kiện tối cần thiết để có thể thống nhất thiên hạ, thì người nọ không gì là không có.

Thế nhưng Tây Lôi Minh vương, hết lần này đến lần khác cứ liên tục gây ảnh hưởng tới quyết định của Đại vương.

Nếu như tình hình này còn không thay đổi, đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Ly quốc sẽ bị đe dọa rất nhiều.

Nói chuyện với Diệu Quang xong, Dư Lãng gọi Thước Phục tới, phân phó hắn đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi riêng biệt tốt nhất cho nàng, sau đó trở lại căn phòng giam giữ Liệt Nhi.

Tin xấu lần lượt nối tiếp nhau mà tới, tâm tình Dư Lãng tuyệt không dễ chịu một chút nào.

Nằm ngoài dự đoán của Dư Lãng, thái độ Liệt Nhi cho đến bây giờ vẫn chưa hề dao động. Tin tức Diệu Quang đưa đến, lại một lần nữa chứng thực sự si mê đến đáng lo ngại của Đại vương đối với Minh vương. Thêm nữa, từng tốp mật thám liên tục được cử đi, thế nhưng chung quy vẫn không cách nào điều tra được hành tung của Dung Điềm. Về phía Đông Phàm, tân thừa tướng Liệt Trung Lưu kia lại vừa cho xây dựng một phân xưởng chế tạo vũ khí mới, đồng thời tiến hành chiêu binh mãi mã trên quy lô lớn.

Vì thế, Dư Lãng tuy rằng ngoài mặt vẫn ung dung, nhưng tâm tình sau khi bước vào bên trong cánh cửa, kỳ thực đã trở nên hung bạo hơn rất nhiều so với lúc đi ra trước đó.

Liệt Nhi ngồi ở trong phòng, mặc dù nghe thấy thanh âm đóng cửa, thế nhưng thái độ vẫn bất hợp tác mà không thèm quay đầu nhìn lại. Một màn này rơi vào trong mắt Dư Lãng chẳng khác nào lửa cháy lại đổ thêm dầu, tức thì thổi bùng lên những suy nghĩ hiểm ác ở trong lòng hắn.

Hắn cất bước đi tới sau lưng Liệt Nhi, bỗng nhiên giống như chìm trong hồi tưởng, nói, “Ta từng giả mạo thân phận Đỗ Phong, bước lên thuyền lớn của Tiêu gia diện kiến Minh vương một lần. Lúc ta bước lên thuyền, loáng thoáng thấy được một người đang lén lút rời đi, thân ảnh của người kia khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc. Sau khi trở về, ta đã suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nhớ được người đó là ai, cũng nhân tiện nhớ ra ta đã từng gặp hắn ở đâu rồi.”

Liệt Nhi thấy đối phương vừa vào cửa lại mơ hồ nói về những chuyện tưởng chừng đã chìm sâu vào dĩ vãng kia, cũng cảm thấy kỳ quái, nhịn không được quay đầu liếc hắn một cái.

“Hóa ra thân ảnh quen thuộc kia chính là của tâm phúc trong phủ Thái tử Vĩnh Ân. Mọi người gọi hắn là Liễu công tử.”

Liệt Nhi chấn động, sắc mặt bất ngờ trở nên trắng bệch.

“Thân là người trong phủ của Thái tử Vĩnh Ân, lại bí mật gặp gỡ Tây Lôi Minh vương giữa đêm khuya vắng, chẳng phải chính là gian tế Tây Lôi gài vào hoàng thất Vĩnh Ân sao? Nếu như Thái tử Vĩnh Ân biết được, người này tuyệt đối không còn đường sống.” Dư Lãng ngừng lại, phong thư thứ hai đích thực là được gửi đến Vĩnh Ân Thái tử, đương nhiên nội dung chính là vạch trần chân tướng tên gian tế được bài bố bên cạnh hắn kia.

Hắn nói một hơi thì dừng lại, giương mắt đón nhận ánh nhìn vừa kích động vừa phẫn nộ lại có chút không thể tin được của Liệt Nhi, lạnh lùng nói, “Thư đã được gửi đi khá lâu rồi, hiện tại ta có ra lệnh thu hồi, người đưa thư cũng không thèm để ý tới. Liệt Nhi, ta đã từng cho ngươi một cơ hội, đáng tiếc, ngươi lại xem thường. Khi không lại hại chết một quân cờ mà Đại vương ngươi tốn bao công sức bài binh bố trận.”

Liệt Nhi hét to một tiếng, nhảy dựng lên, vươn tay, bộ dáng dữ tợn như muốn bóp cổ Dư Lãng.

Nhưng là hắn bị cầm tù đã lâu, thân thể suy yếu vô cùng, ra tay không thành, lại bị Dư Lãng ôm cổ, hung hăng đè chặt xuống giường.

Liệt Nhi rít lên, “Dư Lãng! Ngươi quả là súc sinh!”

“Ta hận ngươi! Hận ngươi!”

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ vì Liễu nhi mà báo thù!”

Liệt Nhi đau thương kêu gào thảm thiết.

Gương mặt tuấn tú hoàn toàn mất đi vẻ hồng hào vốn có, nước mắt không ngừng tràn ra thấm ướt hai bên gò má đến lạnh lẽo vô cùng.

Dư Lãng ôm chặt lấy Liệt Nhi đang điên cuồng giãy giụa, dán môi hôn lên đôi má đã lạnh như băng của đối phương, chua xót nói, “Liệt Nhi, ngươi cho rằng chỉ cần trong lòng ngươi không yêu ta thì sẽ không bị ta tổn thương sao? Ngươi sai rồi. Chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho ngươi phải bật khóc.”

Hắn lại phủ lên đôi môi đang run rẩy của Liệt Nhi, hung hăng hôn xuống, đem tất cả tiếng khóc và những lời mắng nhiếc trong cơn tức giận của người kia triệt để chôn vùi, không cho phép chúng bật ra ngoài dù chỉ là một chút.

Trong nháy mắt, Dư Lãng hiểu ra, hắn căm giận khi Liệt Nhi thốt ra cái tên ‘Vĩnh Dật’ kia đến thế, thực sự là căm giận đến phát điên.

Loại thống hận này khiến hắn khó lòng bảo trì tỉnh táo, cuối cùng không từ thủ đoạn mà chọn cách thức ăn miếng trả miếng, dùng phương pháp có thể khiến cho Liệt Nhi đau đớn nhất, để trừng phạt sự thay lòng đổi dạ của đối phương.

Đối với nam nhân trước kia hay nói hay cười đang ôm trong lòng này, Dư Lãng từng khát khao lưu lại hắn, yêu thương hắn, cũng có lúc nhịn không được mà hận hắn, làm tổn thương hắn, để hắn không dám vọng tưởng rời khỏi mình nữa, không dám chìm vào vòng tay ôm ấp của một nam nhân nào khác nữa.

Dư Lãng cười khổ.

Người như hắn, đúng là không xứng đáng nói đến hai chữ ái tình.

Bình Luận (0)
Comment