Tiểu viện nho nhỏ trong Hợp Khánh vương phủ, nơi mà Phượng Minh đang ở đã không còn náo nhiệt như mọi khi, trái lại giăng đầy một mảnh lặng ngắt như tờ.
Tin tức từ Vĩnh Ân truyền đến, khiến không khí vốn đang vui vẻ ấm áp như ánh mặt trời, trong nháy mắt triệt để tiêu tan. Sau khi biết tin Liệt Nhi có khả năng trọng thương rơi xuống dòng nước siết, Dung Hổ vẫn luôn vô cùng trầm lặng. Sau khi dùng bữa xong xuôi hắn liền nhờ cậy Lạc Vân thay mình chăm sóc Phượng Minh, còn bản thân thì tự động về phòng.
Thu Lam lo lắng nói, “Dung Hổ này gặp chuyện lúc nào cũng âm thầm chịu đựng một mình, chẳng biết sẽ lo âu thành ra cái dạng gì nữa, nô tỳ đi nhìn thử một chút xem sao.” Thu Lam cáo lỗi với Phượng Minh một tiếng, nhanh chân chạy theo Dung Hổ ra ngoài.
Nhớ tới chuyện Liệt Nhi sống chết còn chưa rõ, Phượng Minh buồn bực không nói nên lời, lại nhìn Thu Nguyệt và Thu Tinh ở cạnh bên cũng đang cau mày lo lắng không thôi, bèn miễn cưỡng an ủi, “Đừng lo lắng, Liệt Nhi không giống với những người khác, hắn thông minh hơn người thường gấp chục lần, hơn nữa trước kia lại từng là gian tế nằm vùng ở Vĩnh Ân. Phàm là những kẻ có thể trở thành gian tế, trời sinh đều tinh ranh hơn quỷ rất nhiều…”
Phượng Minh nói được một nửa, bất chớt nhớ tới Hạ Quản năm xưa. Người nọ thông minh cởi mở, bản lĩnh đầy mình, cũng không phải một kẻ dễ dàng mất mạng. Ấy vậy mà…
Gian tế vốn là một việc đem mạng ra đùa, đem đầu buộc ở thắt lưng.
Lần này Liệt Nhi mất tích ngay tại địa phận Vĩnh Ân, chẳng lẽ là bởi vì những việc hắn đã làm ở hoàng cung Vĩnh Ân năm đó, nay đã bị Vĩnh Ân vương phát hiện, cho nên đối phương liền phái đi người bắt cóc Liệt Nhi để trả thù?
Phượng Minh không dám nghĩ tiếp nữa, sắc mặt càng lúc càng kém đi. Hắn cảm thấy ngồi yên trong phòng, như thế nào cũng sẽ vô cùng lo sợ, vì thế đứng lên khoát tay với mọi người, “Không nên suy nghĩ lung tung nữa, phía Vĩnh Ân đã nói như vậy thì rất nhanh sẽ có tin tức gửi qua thôi. Các ngươi đang bận rộn cái gì thì cứ tiếp tục đi lo liệu cái đó đi.” Dứt lời, bản thân Phượng Minh cũng thong thả bước ra ngoài cửa, dự định tìm chút việc để làm, miễn cho phải lo lắng về chuyện của Liệt Nhi.
Không ngờ vừa mới bước xuống bậc thềm, một cao thủ Tiêu gia vội vàng chạy tới, bẩm báo, “Thiếu chủ, có sứ giả đến đây, nói là muốn mời thiếu chủ ra ngoài gặp mặt chủ nhân của nàng.”
Lạc Vân ở một bên hỏi, “Sứ giả là ai? Nàng nói mời Thiếu chủ tới nơi nào để gặp mặt người kia?”
Thái độ của cao thủ kia đối với Lạc Vân còn cung kính hơn so với vị Tiêu gia Thiếu chủ Phượng Minh này vài phần, hắn đáp, “Nữ nhân đó không chịu cho biết rõ ràng, có điều nàng nói, trên tay nàng có một phong thư, chỉ cần Thiếu chủ xem qua sẽ tức thì minh bạch.”
Người nọ từ trong ngực lấy ra một lá thư, bất quá bởi vì hiểu rõ quy củ cho nên không trực tiếp giao cho Phượng Minh, trái lại chuyển tới tay của Lạc Vân.
Lạc Vân xé mở phong thư, nhìn lướt qua chữ ký và con dấu, lại đưa lá thư lên mũi ngửi ngửi một hồi, sau đó mới đưa sang cho Phượng Minh đầy vẻ tò mò đang đứng ở một bên, nói, “Là Tử Nham gửi tới.”
Chữ của Tử Nham ngay ngắn nghiêm chỉnh, nét bút mạnh mẽ bức người có vài phần giống với Dung Điềm, Phượng Minh vừa nhìn liền có thể nhận ra một chút. Vội vàng xem xong lá thư, hắn bất chợt lộ ra biểu tình khó hiểu, “Thư này của Tử Nham không đầu không cuối, chỉ nói mời ta tức tốc đi theo sứ giả đưa thư, tình hình cụ thể đợi đến nơi sẽ luận bàn chi tiết. Quái lạ, vì cái gì mà thần thần bí bí muốn ta lập tức đi cùng nàng ta như vậy chứ? Ôi trời!”
Phượng Minh bỗng nhiên kinh hô một tiếng, biến sắc nói, “Chẳng lẽ Tử Nham đã xảy ra chuyện? Nhưng một khi như thế, tại sao Vương tử Hạ Địch ngay cả một tin nhắn ngắn ngủi cũng không cho người truyền tới đây? Không được! Chúng ta phải đi xem ngay lập tức!”
Lạc Vân khẽ kéo Phượng Minh lại, nhìn vào bộ dáng cuống quýt của vị Tiêu gia thiếu chủ này, suýt chút nữa nhịn không được mà ném cho đối phương một ánh mắt xem thường. Hắn nhẫn nhịn một hồi, sau đó vô cùng lãnh tĩnh nói, “Thiếu chủ nhất định đoán sai rồi. Tuy rằng thời gian ta sống cùng Tử Nham không dài, nhưng ánh mắt người này kiên nghị chính trực, chứng tỏ hắn là hạng người đặc biệt trung tâm. Nếu như gặp phải nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không viết thư cầu thiếu chủ đi chi viện. Thuộc hạ phỏng đoán, hắn là do phát hiện thiếu chủ có chuyện cần phải đề phòng, cho nên mới viết phong thư này sai người mời thiếu chủ tới.”
Giọng điệu của Lạc Vân không chút ôn hòa, thế nhưng kì lạ thay, những lời ấy lại khiến Phượng Minh cảm thấy an tâm.
Cẩn thận nghĩ lại, Tử Nham quả thật là người như vậy.
Phượng Minh yên lòng một chút, gật đầu nói, “Ngươi nói rất đúng, chúng ta đi theo người này một chuyến, xem xem rút cục Tử Nham có việc quan trọng gì.”
Trong lúc bọn thuộc hạ nhận lệnh ra ngoài chuẩn bị ngựa, Phượng Minh lại gọi Dung Hổ từ trong phòng ra, cẩn thận hỏi, “Dung Hổ có khá hơn chút nào không? Ta vừa nhận được thư tay do Tử Nham viết, phải ra ngoài một lúc, ngươi ở lại đây, nói rõ với bọn Thu Lam giúp ta, có được không?”
Dung Hổ cầm lấy lá thư của Tử Nham, nhìn thoáng qua một chút, nói, “Đúng là chữ của Tử Nham.” Sau đó hắn lắc đầu cự tuyệt thái độ quan tâm săn sóc của Phượng Minh, nghiêm mặt nói, “Thuộc hạ phụng mệnh bảo hộ Minh vương, Minh vương ra ngoài, làm sao thuộc hạ lại không đi theo cho được?”
Mọi người chuẩn bị xong xuôi liền vây quanh Phượng Minh, bảo hộ hắn xuất môn.
Sư Mẫn là sứ giả do Trường Liễu Công chúa phái tới. Để không khiến cho người trong vương phủ của Khánh chương phát hiện, nàng cố ý cải nam trang, đầu đội mũ rộng vành có màn đen che kín khuôn mặt, có điều, bởi vì thân hình mềm mại thướt tha, cho nên vẫn bị cao thủ Tiêu gia nhìn ra chân tướng.
Ở ngoài chờ đợi đến suốt ruột, sau cùng cũng thấy Phượng Minh bước ra, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm một hơi, đi tới nghênh đón, “Minh vương, mời ngài theo ta, đến nơi chủ nhân ta sẽ lập tức nói cho ngài biết tình hình cụ thể.”
Khi đám người bọn họ còn chưa đi được mười bước, lại bắt gặp Lạc Trữ vừa mới xong việc trở về.
Lạc Trữ hỏi, “Thiếu chủ đi đâu vậy?”
Phượng Minh đối với vị tổng quản này hoàn toàn không chút nghi ngờ, giơ lên lá thư của Tử Nham, nói chính mình phải đi theo Sư Mẫn một chuyến.
Lạc Trữ vừa mới xuất môn, kỳ thực chính là lén lút đi gặp muội muội Lạc Thiên Thiên để bàn bạc làm sao ném đá giấu tay, bất động thanh sắc đưa Phượng Minh vào chỗ chết. Hắn từng gặp qua Sư Mẫn, cho nên vừa thấy vị sứ giả này chính là nàng ta thì liền nghi ngờ chuyện Khánh Chương đã bại lộ rồi. Lạc Trữ trong lòng vừa khẩn trương vừa tự âm thầm trấn định, nói, “Thuộc hạ đi cùng thiếu chủ. Đồng quốc cũng không phải là nơi tốt lành gì, mọi người phải cẩn thận một chút.”
Ấn tượng của Sư Mẫn đối với Lạc Trữ rất tốt, nàng nghe thế thì vui sướng nói, “Có Lạc tổng quản đi cùng, đương nhiên tốt không gì bằng rồi.”
Sư Mẫn dẫn đường, thế nhưng nàng không dám trực tiếp đi đến đại môn của Đồng An viện mà thừa dịp hoàng hôn buông xuống, chọn một con đường nhỏ dẫn tới cửa phụ phía sau của phủ viện này.
Dung Hổ bất chợt dừng lại, quát, “Chờ chút, đây không phải phủ đệ của Khánh Ly Vương tử hay sao?”
Phượng Minh thế nhưng lại rất thong dong, “Nếu Tử Nham đã bảo chúng ta đến nơi này, đương nhiên hắn có đạo lý riêng, dùng người thì không được phép nghi ngờ, cứ đi theo nàng ta thôi.”
Lạc Trữ nghe được lời này thì âm thầm cả kinh. Dùng người thì không được phép nghi ngờ? Tiểu tạp chủng này thường nói ra một số câu khiến người ta phải giật mình kinh ngạc.
Đáng tiếc hắn lại là nhi tử của Diêu Duệ, là kẻ ngay từ lúc sinh ra đã định sẽ đối đầu cùng với Lạc Vân.
Dưới sự che chắn của trong bóng đêm, mọi người tiến vào Đồng An viện.
Trường Liễu Công chúa dựa vào bản lĩnh của mình đã sớm thu xếp ổn thỏa cả trong lẫn ngoài. Mọi chuyện cũng không tính là khó khăn cho lắm, đối với phương thức xử lí Khánh Ly – Thường Y và đám ‘cao thủ thích khách’ kia, người hầu vòng ngoài Đồng An viện đa phần đều không được biết tình huống chính xác, bí mật bị vây hãm bên trong đám hạ nhân nơi nội viện. Tuy rằng dù ít dù nhiều cũng có một vài lời đồn đại truyền ra, thế nhưng những tin đồn này đều là đồng tình với Trường Liễu.
Có lão thiên gia chứng giám, dựa vào việc mê hoặc Khánh Ly, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, Thường Y nhanh chóng vênh váo lên tới tận trời, khiến cho rất nhiều người ở trong Đồng An viện nhìn không thuận mắt. Một ngày nọ bỗng nhiên thấy Trường Liễu nói ả ta là gian tế, còn dùng mê dược hãm hại Khánh Ly, ai lại có thể không âm thầm ủng hộ hành động của Trường Liễu cho được đây.
Hơn nữa dù sao thì đây cũng là một chuyện đã rồi.
Trường Liễu Công chúa ưỡn cái bụng bầu ba tháng, tự mình bước xuống bậc thềm chào đón đám người Phượng Minh. Sau khi tiến vào trong phòng, nàng vui mừng cười nói, “Rút cục cũng mời được Minh vương tới đây, Trường Liễu rất sợ tin tức bị lộ ra ngoài, khiến cho Khánh Chương xấu xa kia ra tay hạ độc thủ với Minh vương.”
Ấn tượng của Phượng Minh với Khánh Chương cũng không tệ lắm, vừa nghe được lời này hắn liền sửng sốt không thôi, “Công chúa nói vậy là có ý gì?”
Lời hắn còn chưa dứt, Trường Liễu đã đưa một phong thư tới, nhẹ giọng đáp, “Sự tình quá phức tạp, Trường Liễu cũng không thể nói rõ ràng, có điều Sứ giả đại nhân đã lưu lại một phong thư, Minh Vương xem xong tự nhiên sẽ hiểu.”
Lạc Vân là người đầu tiên mở lá thư ra, sau khi kiểm nghiệm bên trong không hề có độc mới đưa lại cho Phượng Minh. Tất cả mọi người dò xét mà thò đầu tới gần muốn xem thử rốt cuộc Tử Nham lưu lại cái thứ thần thần bí bí gì.
Trong thư, Tử Nham trình bày vô cùng tỉ mỉ, từ việc bọn họ làm sao phát hiện manh mối, Hạ Địch đã lén đổi thuốc như thế nào, Khánh Ly đã từng có chuyển biển tốt đẹp ra sao, cho tới chuyện Thường Y ra ngoài gặp mặt kẻ đồng mưu vào thời điểm nào, vân vân… Cái duy nhất hắn không đề cập đến chính là lý do tại sao hắn không đích thân bẩm báo chuyện này tới Phượng Minh. Có điều, hiện tại Phượng Minh cũng không rảnh mà cân nhắc vấn đề đó.
Mọi người vừa biết được nội dung chấn động trong thư, không ai bảo ai đều nhất thời toát đầy một thân mồ hôi lạnh. Thật không ngờ, Khánh Chương thoạt nhìn luôn tươi cười thân thiện, lại còn nhiệt tình cung cấp nơi ăn chốn ở thoải mái tiện nghi cho bọn họ, ấy vậy mà lại là một tên mặt người dạ thú. Thì ra ngay cả chuyện Khánh Ly muốn ám sát Phượng Minh cũng đều do một tay hắn ta sắp đặt!